Chương 1:
Bao nhiêu yêu hận đã mê hoặc người đời.
Năm tháng hỏi người hữu tình có đang đợi.
Hồn bay phách lạc, tìm kiếm duyên phận lẻ loi.
Hồng trần ấm áp, thật lòng nhưng lại lạnh nhạt.
Hồi ức ùa về nhớ nhung kết thành hoa.
Hoa rơi miên mang từng đóa như nỗi vướng bận .
Lướt qua gò má,cơn gió tiễn đưa chàng .
Lời nói mạnh mẽ lời thân thương chân thật.
Là ai nói giang sơn lung lạc phồn hoa. Tham sân si đố kị lòng người nhiều thay đổi.
Nhìn thấu thật giả được một trận gió cát.
Chỉ mong cùng một người kết tóc đến bạc đầu.
Bao nhiêu thị phi mê hoặc người đời. Năm tháng đang hỏi ,người thật tâm đau lòng.
Hợp tan đã định chỉ cầu phân li đừng quá đau lòng.
Nhìn trận gió tuyết,phía trước cửa sổ lại một mùa xuân sang.
CHƯƠNG 1: PHƯỢNG HOÀNG NIẾT BÀN
Ánh trăng treo trên cao,ở giữa bầu trời, đêm nay ánh trăng vừa tròn vừa sáng với một màu kì dị. Không ai biết được trước ngày hôm nay là ngày bắt đầu của mọi việc.
Lúc này,trong một bãi tha ma ,màn đêm yên lặng như chẳng có gì. Nhìn xung quanh chỉ thấy được toàn xác chết. Cánh đó không xa có một cái xác đang bị quăng bừa bãi một góc.
Đó là một huyết nhân người toàn là máu. Bỗng chốc ngón tay nhỏ của huyết nhân khẽ động. Mi mắt đang nhấm nghiền bỗng chốc mở choang ra,nhìn qua trông rất đáng sợ.
Huyết nhân từ từ ngồi dậy,nhìn qua dáng người nhỏ nhắn là thiếu nữ khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi,nương theo ánh sáng của ánh trăng thì thấy được nửa gương mặt của huyết nhân. Đó là một dung nhan bị phủ kín bởi vết máu, nhưng vết máu đó lại không che lấp nổi sự khuynh thành tuyệt sắc mà nó còn tăng thêm lãnh ngạo và yêu mị cho thiếu nữ.
Nó tựa như sứ giả tu la đến từ địa ngục, như một bông hoa mạn đà la đỏ rực giữa chúng sinh.
Cô cứ ngồiim ở đó mà không di động thân thể,dường như đang suy nghĩ điều gì , lát sau cô bỗng nhiên nhếch miệng cười.
- Ha ha ha ...ha ha ha ....ha.
Cười một tiếng như tự giễu xen lẫn thê lương. Nhưng dần dấn sự thê lương bị lấn át bằng sự lạnh lùng và bình tĩnh.
Hóa ra tên của cô là Quân Dao. Hóa ra cô là một người sống ở Trái Đất ,ở Trung Hoa cô chỉ là một đứa bé mồ côi. Tám tuổi cô bị một tổ chức đặc công bí ẩn nhận nuôi.
Sống cuộc sống không dành cho một con người trong hơn mười năm.
Họ huấn luyện cô trở thầnh một sát thủ ám sát ,một cổ máy giết người , làm công cụ để thực hiện âm mưu xưng bá thế giới. Cuộc sống của cô không khác gì một con robot.
Nhưng chỉ có người kia,người kia là ánh sáng duy nhất của cô. Đó là cộng sự, là thanh mai trúc mã ,là người trong lòng và là hôn phu của cô, Hàn ca ca của cô Băng Vũ Hàn .
Cô còn nhớ rõ cái ngày mà cô chết đi. Đó là ngày cô rời đi tổ chức và là ngày trước ngày cưới của cô.
-" Hàn ca ca , xong nhiệm vụ lần này là chúng ta được tự do rồi, muội vui quá".
-" Ừ".
Hắn chỉ cười trừ cho qua,vẫn là nụ cười ấm áp như ánh nắng mùa xuân,nhưng ẩn giấu dượi nó lại là muôn vàng lưỡi dao là một mặt tàn nhẫn.
Bỗng sau gáy lạnh lẽo,đó là nhiệt độ của đầu súng ngắn thứ mà cô quen thuộc và thường phải sử dụng nhất. Hắn chĩa súng về phía cô
-" Dao nhi, tổ chức sẽ không cho phép bất luận kẻ nào còn sống mà rời khỏi tổ chức ,ngươi biết mà ,vậy nên hãy chết đi".
Tại sao chứ.
" Đoàng"
Tiếng súng vang lên và kết thúc cuộc đời của Quân Dao.( jung: tội chị ).
Cứ tưởng là vậy,nhưng cuộc sống của cô chỉ chấm dứt ở Trái Đất thôi. Quân Dao không những không chết mà hồn phách còn trôi dạc đến một đại lục tên Thương Khung.
Ở Thương Khung đại lục, cô không còn trí nhớ của kiếp trước nữa ,cô bắt đầu một cuộc sống mới.
Có lẽ là ông trời thương tiếc cho Quân Dao, kiếp trước không được hưởng hương vị của tình thân gia đình nên kiếp này cho cô được sống trong một gia đình tràn đầy tình yêu thương của ông ,bà,cha ,mẹ,anh.
Cô sống trong sự sủng ái bảo vệ của người thân cô vô âu, vô lo.
Cho tới khi cô năm tuổi cơn ác mộng của đời cô cũng bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro