Chương 31: MỘT KHÔNG LÀM, HAI KHÔNG NGHỈ
Cũng không biết Mục Lưu Nguyệt thấp giọng nói những gì, chỉ thấy Trường Bình công chúa cùng Bắc Cung đại nhân cũng lộ ra vẻ mặt vui mừng, ngay sau đó Bắc Cung đại nhân liền giơ ngón tay cái lên, "Tuyệt vời! Mục Đại tiểu thư quả nhiên là một người thông minh!"
" Được, Lưu Nguyệt, sau khi chuyện thành công, nhất định trọng thưởng!" trong con ngươi của Trường Bình công chúa liên tục cười thâm hiểm, lập tức liền phân phó Bắc Cung Hà Trạch đi chuẩn bị.
Hàn Vân Tịch, lần này không thể không giết ngươi!
Hàn Vân Tịch lo lắng chờ một chút tới giờ ngọ, nhưng từ đầu đến cuối không đợi được tin tức của Mục Thanh Vũ.
Lúc này, trời đều đã tối.
Lại một ngày trôi qua, ngày mai là kỳ hạn chót, nàng cũng sắp nghĩ rằng Cố Bắc Nguyệt đã lấy được máu đang trên đường đi tới.
Nhưng là, cho đến tận bữa tối, một dược đồng quèn mới tới, mang tới thuốc nước đặc chế để chống lạnh, Hàn Vân Tịch uống một ngụm cũng biết là do Cố Bắc Nguyệt nấu, trong lòng nàng ấm áp, Cố Bắc Nguyệt này thật là một người chu đáo.
"Tình hình bên phía Thiếu tướng quân thế nào rồi?" Hàn Vân Tịch thấp giọng hỏi.
Dược đồng quèn lắc đầu một cái, "Tần Vương phi, hôm nay cha người đã tới, đi ngay sau đó, Cố thái y vẫn trông nom Thiếu tướng quân, nửa bước đều không rời đi."
"Hàn Tòng An? Ông ta nói gì sao?" Hàn Vân Tịch không quan tâm tới người kia, nàng có chút khẩn trương, toàn bộ người trong kinh thành đều biết Hàn Tòng An là con chó của Thái hậu.
"Tiểu nhân cũng không biết, Vương phi nương nương, nhân lúc còn nóng mau uống đi."
Dược đồng quèn cũng không thể đợi quá lâu, Hàn Vân Tịch một bên uống canh, hắn một bên thấp giọng nói, "Hàn thần y không chẩn đoán được tới, Mục Đại tướng quân nổi giận, Cố thái y là ký sinh tử trạng, Mục Đại tướng quân mới để cho hắn ở lại."
Vừa nghe lời này, lòng của Hàn Vân Tịch chợt ngẩn ra, ngay sau đó cũng không biết tại sao hốc mắt liền ê ẩm.
"Vương phi nương nương, Cố thái y sai tiểu nhân chuyển lời tới người, nói là người hãy buông lỏng tâm trạng, chớ lo lắng quá, bảo người tự bảo trọng chờ ngài ấy tới."
Trong đầu Hàn Vân Tịch không tự chủ hiện ra ánh mắt ôn nhu như nước kia của Cố Bắc Nguyệt, nóng nảy phiền não trong lòng lại vô tình an tĩnh trở lại, Cố Bắc Nguyệt, tối nay, ngươi có đến không?
Một đêm này, Hàn Vân Tịch làm sao ngủ?
Đã nửa đêm canh ba, ánh mắt còn mở thật lớn, nàng tin phán đoán lần này của mình sẽ không sai, chính là tối nay hoặc là ngày mai, một đêm một ngày, số mạng của nàng và Mục Thanh Vũ sẽ được xét xử.
Cố Bắc Nguyệt là hy vọng duy nhất của bọn họ, chỉ hy vọng Cố Bắc Nguyệt không xảy ra chuyện gì.
Hàn Vân Tịch chờ đợi, rốt cuộc thời điểm trên trời sáng rỡ, bên ngoài phòng giam truyền đến tiếng động lạ, nghe được tiếng bước chân vô cùng khẩn cấp.
Mờ tối, Hàn Vân Tịch không thể chắc chắn là người nào, mặc dù vô cùng kích động, nhưng vẫn là đè nén, lặng lẽ chờ đợi.
Rất nhanh, ánh sáng theo tới, đúng thật là Cố Bắc Nguyệt tới!
Hàn Vân Tịch mừng rỡ, lập tức liền từ trên giường đất nhảy xuống, thấy có lính ngục, nàng cũng không dám lớn tiếng.
Cố Bắc Nguyệt len lén đút lót lính ngục để bọn họ đi, lúc này cũng không phải là thời gian thăm tù, Cố Bắc Nguyệt nhất định đã đưa không ít bạc.
Lính ngục vừa đi, Cố Bắc Nguyệt so với Hàn Vân Tịch còn gấp, "Mau, đồ người muốn tới rồi!"
"Độc tính bộc phát ra à?" Hàn Vân Tịch thấp giọng.
" Ừ, đã bị người nói trúng. Sốt cao không ngừng, miệng lưỡi tím bầm, ta lấy máu liên lập tức tới đây, Mục Đại tướng quân cuối cùng tin tưởng chúng ta, tự mình trông nom."
Cố Bắc Nguyệt đem kim châm đưa cho Hàn Vân Tịch, mặc dù không phải là rất hiểu về độc, nhưng xem mạch tượng và sắc mặt của Mục Thanh Vũ, độc kia phải là kịch độc, ai cũng biết, đối mặt kịch độc, vậy đơn giản là cùng so tài với thời gian, hắn phải lập tức cầm giải dược trở về cứu người. Nếu không, mấy ngày này khổ cực thì sẽ uỗng phí.
Hàn Vân Tịch không có hỏi nhiều, xoay người đem kim châm bỏ vào hệ thống giải độc để kiểm nghiệm, mà kết quả, khiến nàng sợ đến nỗi suýt nữa ngã nhào, "Là vạn xà độc!"
"Vạn xà độc?" Cố Bắc Nguyệt chưa từng nghe nói qua.
"Chính là mười loại rắn độc có độc tính mạnh nhất trên đời pha trộn vào nhau mà thành, độc tính của loại độc này ẩn núp rất sâu, nhưng một khi bộc phát ra, trong một giờ nhất định sẽ không toàn mạng!"
Hàn Vân Tịch vừa nói, không để ý tới giải thích nhiều như vậy, lập tức lấy từ hệ thống giải độc ra mấy túi thuốc, "Này, thuốc này chỉ có thể tạm hoãn tốc độ bộc phát của độc tính, ngươi trước hết hãy cho hắn uống thuốc, sau đó đi chế thuốc giải, nhất định phải chế được thuốc giải cho hắn uống trong vòng hai giờ, nếu không..."
Hàn Vân Tịch cũng không đoái hoài tới nói "Nếu không " , vội vàng nói toa thuốc giải cho Cố Bắc Nguyệt đi.
Thật ra thì, nếu như nàng ra được, có thể trực tiếp dùng kim thuật trừ độc, nhưng nàng lại không ra được, chỉ có thể dùng biện pháp uống thuốc giải độc, thật may tìm mấy vị thuốc kia không khó đối với Cố Bắc Nguyệt.
Phải biết, từ Đại Lý tự trở lại phủ Đại tướng quân phải mất một ít thời gian, tiên dược cũng cần thời gian, thật đúng là cùng thời gian tranh giành mạng người.
Tranh thắng, vạn sự đại cát.
Tranh thua, đây chính là hai mạng người!
Cố Bắc Nguyệt vốn là cuống cuồng, nghe Hàn Vân Tịch vừa nói như vậy, cầm đồ gọi cũng không để ý muốn đi.
Nhưng là!
Nào ngờ, Cố Bắc Nguyệt mới chạy mấy bước, Bắc Cung đại nhân liền tự mình mang theo mấy lính ngục vây lại "Cố thái y, nửa đêm canh ba, thì ra ngươi ở chỗ này, khó trách Bổn quan đến phủ không tìm được ngươi."
Cố Bắc Nguyệt lòng như lửa đốt, nhưng bề ngoài bình tĩnh như cũ, "Không biết Bắc Cung đại nhân tìm tại hạ có việc gì?"
Ai ngờ, Bắc Cung đại nhân vung tay lên, mấy lính ngục liền tiến lên bắt Cố Bắc Nguyệt.
"Bắc Cung hà trạch, ngươi có ý gì?" Cố Bắc Nguyệt lạnh lùng chất vấn.
"Án ngộ hại Mục Thanh Vũ, Bổn quan hoài nghi ngươi cấu kết cùng Hàn Vân Tịch, bây giờ đem ngươi về thẩm vấn." Bắc Cung đại nhân lớn tiếng cười.
Lúc này, Hàn Vân Tịch trong tù cũng nghe được, giận đến đạp tường, đám người này đúng là cố ý!
"Bắc Cung đại nhân, ai cho ngươi cái quyền này, Thái y mà Hoàng thượng ngự dụng ngươi cũng dám bắt?" Cố Bắc Nguyệt một chút sợ hãi cũng không có, con ngươi nghiêm nghị.
Bắc Cung Hà Trạch giơ cao hai tay hướng lên trời chắp tay, "Thái hậu nương nương!"
"Chứng cứ đâu? Bắc Cung Hà Trạch, Mục Đại tướng quân đã tin tưởng ta, bây giờ ta phải trở về giải độc cho Thiếu tướng quân, ngươi dám cản ta, tự gánh lấy hậu quả!" Rốt cuộc, Cố Bắc Nguyệt trước sau ôn hòa như một cũng nổi giận, phải biết rằng, bây giờ tính mạng của Mục Thanh Vũ và Hàn Vân Tịch đều nằm trong tay hắn.
"Ha ha, khỏi phải nói bừa, Hàn thần y đã đi mời hội đồng Y học viện đến xem, ngươi mau dẹp ý niệm này đi!" Bắc Cung đại nhân hừ lạnh.
"Buông ra ta! Các ngươi sẽ hại chết Thiểu tướng quân!"
"Ta muốn gặp Hoàng thượng!"
"Bắc Cung Hà Trạch, Hoàng thượng gần đây long thể bất an, ta bất cứ lúc nào cũng phải hầu hạ, ngươi nghĩ cho rõ!"
...
Cố Bắc Nguyệt không ngừng giãy giụa, đáng tiếc một đại phu như hắn, tay trói gà không chặt thì sao chống lại được lính ngục vạm vỡ, rất nhanh, âm thanh của hắn liền biến mất trong hành lang dài âm u.
Trường Bình công chúa đã sớm thúc giục Bắc Cung đại nhân bắt người, nói rằng Phụ hoàng có trách tội xuống thì cứ để nàng chịu, Bắc cung đại nhân cũng là kiêng kỵ thân phận của Cố Bắc Nguyệt, chậm chạp không dám động tay, vừa mới tra rõ Hoàng thượng mấy ngày nay xương cốt thân thể vẫn khỏe, cũng đúng lúc Cố Bắc Nguyệt có thể xin nghỉ, cho nên lúc này mới cả đêm im hơi lặng tiếng bắt người lại.
" Người đâu, đi bẩm công chúa, nói chuyện đã xong, không kinh động bất kỳ ai." Bắc Cung đại nhân vừa nói vừa ngáp lớn, đáy mắt lướt qua lau một cái tinh mang, vẫy tay tỏ ý tất cả mọi người lui ra.
Rất nhanh, mọi người đều đi, ánh lửa cũng tắt.
Hàn Vân Tịch rốt cuộc không nhịn được, hung hăng đạp hàng rào sắt, không cách nào dùng ngôn ngữ để biểu đạt, nàng tức giận, nóng nảy, nàng không ngừng hít thở sâu, đi tới đi lui.
Cũng chỉ có một giờ, hai giờ, làm thế nào?
Mục Đại tướng quân thấy cố Bắc Nguyệt không trở về, có thể phát hiện điều khác thường? Sẽ tìm người hay không chứ? Lúc nào sẽ tới? Chờ Mục tướng quân phái người tới lại đem thuốc mang về, vẫn còn kịp sao?
Không có Cố Bắc Nguyệt, mấy vị thuốc trong toa thuốc kia có thể tìm được trong thời gian ngắn sao?
Ngộ nhỡ, Mục Đại tướng quân cho là Cố Bắc Nguyệt lừa hắn, vậy làm sao bây giờ?
Tỉnh táo là điều cơ bản nhất mà thấy thuốc dày công tu luyện, thậm chí thời điểm đối mặt với cái chết, thầy thuốc đều là bình tĩnh, nhưng là, vào giờ phút này Hàn Vân Tịch vô cùng nóng nảy!
Nàng không chờ nổi, không đánh cược được.
Thời gian từng chút đang trôi đi, hai tay Hàn Vân Tịch nắm trên hàng rào sắt, tim đập càng lúc càng nhanh, hình dung nàng như thú bị nhốt cũng không quá đáng.
Ai ngờ, vừa lúc đó, một bóng đen đột nhiên thoáng qua, rơi vào trước mặt nàng.
Hàn Vân Tịch đầu tiên là sững sốt một chút, thấy người tới y phục đen lại che mặt, tay cầm đao lớn, vội vàng lui về phía sau, "Ngươi là người nào?"
"Hàn Vân Tịch, có người bỏ tiền mua ngươi đi ra ngoài, hãy bớt nói nhảm đi cùng ta đi thôi." Người y phục đen vừa nói, đao lớn chém một cái, chém khóa lớn rơi xuống, xông vào.
Thích khách? Cướp ngục?
Người thù nàng cũng hận không thể để cho nàng vĩnh viễn không ra khỏi thiên lao, làm sao có thể còn tiêu tiền cướp ngục?
Hồi tưởng lại vở tuồng buổi sáng của cai tù, Hàn Vân Tịch ít nhiều cũng đoán được chút khác thường, chắc hẳn nàng bị cướp đi ra ngoài, hôm sau sẽ lại có danh sợ tội bỏ trốn.
Đang muốn tránh, người y phục đen đã bắt được bả vai nàng, Hàn Vân Tịch vốn định giãy giụa kêu người, lại thay đổi suy nghĩ một chút đột nhiên bất động.
Cơ hội!
Rời khỏi thiên lao cơ hội cứu người sẽ đến, không phải sao?
"Đại hiệp ngươi đừng giết ta, van cầu ngươi, ngươi đừng giết ta! Ta nguyện ý cùng ngươi đi." Hàn Vân Tịch cố tỏ ra sợ.
"Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn cùng ta đi, ta bảo đảm không giết ngươi." Thích khách áo đen chỉ mong Hàn Vân Tịch ngoan ngoãn.
Hàn Vân Tịch gật đầu liên tục, vì vậy, thích khách áo đưa nàng rời khỏi phòng giam, đi ra cửa.
Dọc theo đường đi, Hàn Vân Tịch thấy được không ít lính ngục ngã xuống đất, còn có mấy cái cai tù ban đầu, tựa hồ là do thích khách áo đen một đao giết chết.
Thời điểm xuất hiện ở cửa gặp mấy lính ngục, thích khách áo đen võ công cao cường, anh dũng vô cùng, đâm từng người, đem Hàn Vân Tịch ra khỏi cửa Đại Lý tự.
Ánh mắt của đại phu, đây chính là cay nhất, bất kỳ chi tiết cũng nhìn ra được, Hàn Vân Tịch trước còn hoài nghi, nhìn trên đoạn đường này, hoàn toàn khẳng định thích khách áo đen chính là người của Bắc Cung Hà Trạch, cố ý dẫn nàng trốn ra được, muốn gắn danh sợ tội bỏ trốn cho nàng!
Thích khách áo đen ra cửa cũng không dừng lại, đem Hàn Vân Tịch chạy đi một đoạn xa, dừng lại trong một cái hẻm nhỏ cách xa Đại Lý tự.
"Ngươi muốn dẫn ta đi nơi nào?" Hàn Vân Tịch sợ hãi hỏi.
Thích khách áo đen cười lạnh, "Tần Vương phi, có người muốn giết ngươi, chẳng qua là ngươi phải chết ở bên ngoài tù, ha ha, xin lỗi."
Hắn vừa nói, bất thình lình giơ lên đao lớn lên hướng vào cổ Hàn Vân Tịch, Hàn Vân Tịch vội vàng né tránh.
Thích khách áo đen khinh thường mà cười, "Trời cũng sắp sáng, Tần Vương phi, tiểu nhân đưa người lên đường!"
Nhưng mà, đang giơ đao lớn lên cao, ai ngờ tay của hắn đột nhiên bị rút gân, trong nháy mắt trở nên vô lực, đao lớn "keng" một tiếng rơi xuống đất, cùng lúc đó, một tay kia của hắn, còn có hai chân của hắn gân cốt co giật, ngay sau đó không có một chút khí lực, cả người tê liệt tại chỗ.
"Ngươi... Ngươi..." Thích khách áo đen vô lực nằm tê liệt trên đất, hoảng sợ đến nỗi không nói ra lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro