Chương 29: ẤM ÁP, TOÀN DỰA VÀO NGƯƠI
Nụ cười của Cố Bắc Nguyệt ấm áp như gió xuân tháng tư, Hàn Vân Tịch đột nhiên cảm thấy ánh mắt của hắn rất đẹp, nhất là lúc cười càng mê người hơn, hắn giống như một Đại ca ca nhà bên cạnh, thân thiết ấm áp.
"Cố thái y, có lòng."
Hàn Vân Tịch nhận lấy canh nóng, một hơi không dừng uống một mạch, đừng nói, thang thuốc này thật là có hiệu quả, rất nhanh thân thể nàng liền dần dần ấm áp.
Cố Bắc Nguyệt nhìn dáng vẻ của Hàn Vân Tịch ăn như hổ đói, gặp lại nàng mà sắc mặt ảm đạm, bao nhiêu cũng đoán được đêm qua dùng tư hình, hắn không hỏi nhiều, đáy mắt thoáng qua vẻ thương hại, khe khẽ thở dài.
Xem xét thời gian có hạn, không chờ được Hàn Vân Tịch uống xong, Cố Bắc Nguyệt liền thấp giọng nói, "Vương phi nương nương, hạ quan đêm qua tự mình đi phủ Tần Vương, không thấy Nghi Thái phi, nhưng đã nhờ Mộ Dung tiểu thư đi báo Nghi Thái phi, chắc hẳn người rất nhanh sẽ được bảo lãnh ra. Hạ quan sẽ an bài người đúng giờ tới xem xét, như vậy thứ nhất..."
Nói tới chỗ này, Cố Bắc Nguyệt nhỏ giọng hơn, "Như vậy thứ nhất, bọn họ cũng không dám động tư hình."
Hàn Vân Tịch nhìn Cố Bắc Nguyệt, không đầu không đuôi liền hỏi một câu, "Tại sao vậy?"
Người nam nhân này, tại sao phải tận tâm tận lực như vậy, thật ra thì chuyện này hắn hoàn toàn có thể đứng ngoài, hắn có biết hay không hắn xen vào nữa, hắn sẽ có hiềm nghi đồng mưu đồng lõa.
Cố Bắc Nguyệt không hiểu, "Cái gì tại sao?"
"Tại sao giúp ta như vậy, ta cùng ngươi lại không quen." Hàn Vân Tịch nhàn nhạt nói.
Ai ngờ, Cố Bắc Nguyệt vô cùng nghiêm túc, "Vương phi nương nương, đại phu cứu người, không chỉ với y thuật. Mạng của Thiếu tướng quân mạng nằm ở trong tay người..."
Cố Bắc Nguyệt vừa nói, giọng mềm không ít, tiếp tục nhàn nhạt nói, "Huống chi, Vương phi nương nương đây cũng là một cái mạng."
Trong lòng Hàn Vân Tịch hơi ngẩn ra, trong bụng than thở, đều có chút tự than thở không bằng.
Mộ Dung Uyển Như sẽ đi báo Nghi Thái phi sao? Hàn Vân Tịch không muốn để cho Cố Bắc Nguyệt mất đi lòng tin, không giải thích thêm, nàng nhàn nhạt hỏi, "Tình hình bên phủ Đại tướng quân như thế nào rồi?"
"Tối hôm qua Trường Bình công chúa mời mấy vị thần y đến, cũng không làm nên chuyện gì, sáng nay Mục Đại tướng quân lại mời hạ quan qua, Thiếu tướng quân vẫn như cũ, hạ quan khuyên qua Mục Đại tướng quân, đáng tiếc..."
"Tình hình Thiếu tướng quân như thế nào?" Hàn Vân Tịch quan tâm nhất chính là chuyện này.
"Vẫn là như cũ, chỉ sợ... Vạn nhất độc tính vĩnh viễn đè nén, vậy Vương phi nương nương người chẳng phải..."
Cố Bắc Nguyệt dừng nói một chút, nhưng Hàn Vân Tịch biết hắn lo lắng cái gì, ngộ nhỡ độc tính của Mục Thanh Vũ vĩnh viễn không bộc phát, đến lúc đó coi như Long Phi Dạ cũng không rửa sạch được tội danh của nàng.
Trầm mặc chốc lát, Hàn Vân Tịch nghiêm túc hỏi, "Cố thái y, ngay cả ngươi cũng không tin ta, phải không?"
Không phải Cố Bắc Nguyệt không tin nàng, mà là không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
"Đã qua một ngày, trong hai ngày, độc tính của Thiếu tướng quân nhất định sẽ bộc phát, chỉ cần giải độc choh hắn thì sẽ tỉnh! Ngươi giúp ta trông nom hắn, độc tính một khi bộc phát lập tức báo cho ta."
Ánh mắt Hàn Vân Tịch lộ ra ánh sáng kiên định, nàng cầm tay Cố Bắc Nguyệt, vô cùng tích cực, "Ta sẽ không lấy tính mạng mình ra đùa giỡn, bây giờ chỉ có ngươi có thể giúp ta!"
Cố Bắc Nguyệt theo bản năng cúi đầu nhìn, có chút bất ngờ, nhưng mà, thấy ánh mắt trong sáng của Hàn Vân Tịch, hắn hơi mỉm cười, bàn tay ấm áp che chở bàn tay nhỏ bé lạnh cóng của Hàn Vân Tịch, cũng rất tích cực, " Được, ta nhất định hết sức."
Hàn Vân Tịch mừng rỡ, đổi thành người khác, nàng vẫn chưa yên tâm đâu, nàng lúc này mới buông tay ra, tự nhiên làm theo, cũng không có gì chớ bóp.
"Nhớ, thường xuyên kiểm tra, một khi độc tính bộc phát, liền lấy máu của hắn cho ta
"Lấy máu?" Cố Bắc Nguyệt không hiểu.
Hàn Vân Tịch lấy ra một cái kim châm, "Cho ngươi, cái kim châm này dùng để lấy máu , máu ở vết thương trên rốn."
Lấy máu nghiệm độc Cố Bắc Nguyệt dĩ nhiên biết, chẳng qua là trong phòng giam không có bất kỳ dụng cụ nào, cũng không có những dược vật khác, Hàn Vân Tịch làm sao có thể nghiệm ra?
Nhìn ra sự chần chừ của Cố Bắc Nguyệt, Hàn Vân Tịch nhàn nhạt cười, "Cố thái y, chỉ còn lại hai ngày, nếu như ta vô tội được thả, nhất định sẽ nói cho ngươi."
Không nghĩ tới đã rơi vào cảnh này, Hàn Vân Tịch còn cười được tới, trong bụng Cố Bắc Nguyệt thật bội phục, hắn cũng cười, đưa ra đầu ngón tay út.
Hàn Vân Tịch sửng sốt một chút, người này cũng chơi ngoắc tay sao?
"Ta thật sự rất tò mò." Cố Bắc Nguyệt hơi cười, cực kỳ đẹp mắt.
Hàn Vân Tịch đưa đầu ngón tay út kéo tay hắn, " Được, một lời đã định!"
Cố Bắc Nguyệt nhìn Hàn Vân Tịch, chỉ cảm thấy nàng chính là một điều bí ẩn, nữ nhân này y thuật mặc dù không có sự lợi hại của Hàn lão gia, có thể thắng xa cha nàng ở phương diện giải độc. Chuyện này, cũng không biết người của Hàn gia có biết hay không? Sáng nay lúc hắn rời đi, nghe người nói Trường Bình công chúa cùng Mục Đại tiểu thư đi Hàn gia mời gia chủ của Hàn gia rời núi.
Ngày đó, thời điểm Cố Bắc Nguyệt chạy về phủ Đại tướng quân, Rrường Bình công chúa cùng Mục Lưu Nguyệt đã mời gia chủ của Hàn gia tới, cha của Hàn Vân Tịch, thần y Hàn Tòng An.
Lúc Cố Bắc Nguyệt vào nhà, Hàn Tòng An đang bắt mạch cho Mục Thanh Vũ, vừa thấy hắn đi vào, Hàn Tòng An liền đứng lên, chắp tay hành lễ, "Cố thái y."
Mặc dù ở trước mặt Hàn Tòng An, Cố Bắc Nguyệt là hậu bối, nhưng thân phận thủ lĩnh ngự y ở nơi đó của Cố Bắc Nguyệt, Hàn Tòng An là một người bình dân vẫn phải hành lễ.
Y thuật Hàn Tòng An tinh xảo, từng học qua ở Y học viện của Vân Không đại lục, năm ngoái trở thành người quản lý của Y học viện, vị trí thủ lĩnh ngự y vốn dĩ là của lão. Đáng tiếc lão nhiều năm qua không chữa khỏi bệnh lạ của Thái tử, cuối cùng đến cả Thái y viện cũng không vào được, trở thành người quản lý Y học viện đầu tiên trong lịch sử không chịu đãi kiến của Hoàng tộc.
Mà Cố Bắc Nguyệt từ nhỏ phụ mẫu đều mất, được ông nội nuôi lớn, Cố gia gia chính là thủ lĩnh ngự y tiền nhậm, lại là người quản lí của Y học viện của Vân Không đại lụv. Cố Bắc Nguyệt thuở nhỏ có thiên phú hơn người, cộng thêm ông nội hết lòng dạy dỗ, cũng quả thật gánh được chức thủ lĩnh ngự y.
"Hàn bá bá khách khí." Cố Bắc Nguyệt quay lại chắp tay hành lẽ, khiêm khiêm quân tử, đúng mực, tao nhã lịch sự.
Hàn Tòng An cũng sẽ không khách khí, ngồi xuống, nói, "Ngươi tới đúng lúc, cùng ta nói tình huống cụ thể chút đi."
"Hàn bá bá không bằng trước tiên nói một chút về cái nhìn của người, để tránh nghe ta nói, ảnh hưởng phán đoán." Cố Bắc Nguyệt nhìn như ôn nhã khiêm tốn, có thể nói lời luôn có hiệu quả tứ lưỡng bát thiên cân.
Hắn vừa nói như vậy, Hàn Tòng An cũng không muốn cưỡng cầu, luyệt trứ sơn dương hồ nghiêm túc nói, "Tình hình đại khái ta đã nghe Mục Đại tướng quân nói, chẳng qua là, nói một chút về trúng độc, ta xem đợi có bàn luận."
Cố Bắc Nguyệt không hề phát biểu ý kiến, nhàn nhạt hỏi, "Bàn luận như thế nào?"
Đáy mắt Hàn Tòng An thoáng qua vẻ hoài nghi, thử dò xét nói, "Nghe nói... trúng độc là do Vân Tịch chuẩn đoán?"
Thật ra thì trước khi Trường Bình công chúa đi mời lão, Thái hậu nương nương đã phái người tới chào hỏi, mặc dù không có giao phó hắn phải làm sao, nhưng trong lòng lão đã hiểu rõ tất cả.
Hàn Vân Tịch đã ở tù, chỉ cần Mục Thanh Vũ hôn mê một ngày, Hàn Vân Tịch một ngày liền chưa giải được hiềm nghi, phải ở trong phòng giam đợi một ngày, đây chính là điều Thái hậu muốn thấy.
Vả lại, Mục Thanh Vũ tay cầm binh quyền, đối với Nhị hoàng tử vừa là thần vừa là bạn, hoàn toàn đứng phía Nhị hoàng tử, mà Nhị hoàng tử chính là đối thủ mạnh nhất của Thái tử.
Nếu như Mục Thanh Vũ hôn mê bất tỉnh, thậm chí bỏ mạng, cao hứng nhất không ai bằng chính là bè đảng của Thái tử.
Cho dù chuyện liên quan đến tình mạng của con gái ruột, vì bảo vệ địa vị của Hàn gia, vì lập công cho Thái hậu và Thái tử, Hàn Tòng An không ngại biét thời biết thế giúp Thái hậu nương nương vu oan cho Hàn Vân Tịch.
Lão xem mạch rất lâu, vừa tra không ra chỗ bị bệnh, cũng tra không ra dấu hiệu trúng đọc, bất quá, nếu Hàn Vân Tịch chữa trị thế nào, bất kể Mục Thanh Vũ chết thế nào, rốt cuộc nàng đều phải chịu trách nhiệm!
"Vậy Hàn bá bá thấy thế nào?" Cố Bắc Nguyệt hỏi lại, một chút thái độ cũng không tỏ rõ.
Viên quan bé ở bên cạnh Hoàng thượng, tất cả quan hệ lợi hại ở trong triều đình và hậu cung lão đều nắm rõ, lão biết càng có lợi nhiều đối với Hàn Vân Tịch thì càng bất lợi với lão.
Hàn Tòng An là con cáo già, cũng không nói cái nhìn của lão, trách nói, "Hây, a đầu này từ nhỏ vô học, nó biết cái gì chứ! Nghe nói vết thương kia là do nó động dao giải độc?"
Hàn Tòng An kiểm tra qua vết thương kia, khâu lại tốt vô cùng, không phải người bình thường có thể xử lý, nếu như không phải là Trường Bình công chúa nói, lão thế nào cũng không tin là do Hàn Vân Tịch làm. Nàng làm sao làm được? Nàng ngay cả mảnh vụn dược liệu còn không phân biệt được!
"Hàn bá bá nếu tra xét vết thương, hẳn biết bệnh tình của Thiếu tướng quân và vết thương kia cũng không liên quan trực tiếp chứ?" Cố Bắc Nguyệt hỏi ngược lại.
Hàn Tòng An vuốt râu dê chần chừ chốc lát, nhàn nhạt nói, " Cái này ... Có thể chưa chắc đâu. Dẫu sao bây giờ còn không có cách nào chẩn đoán chỗ bị bệnh."
Trong nháy mắt, ánh mắt Cố Bắc Nguyệt ôn hòa như nước thoáng qua một chút cảnh giác.
Miệng vết dao trên người Mục Thanh Vũ là điểm mấu chốt, đó là do Hàn Vân Tịch xử lý, nếu như có thể chứng minh vết dao này cùng bệnh tình bây giờ không liên quan, Hàn Vân Tịch liền vô tội.
Nếu như bởi vì vết thương này dẫn tới phiền toái gì, hay là bởi vì lưỡi dao này có thể chết người, vậy Hàn Vân Tịch cũng phải ngồi suốt trong phòng giam.
May là Hàn Tòng An hay còn là cha ruột của Hàn Vân Tịch, lại níu lấy nhược điểm chí mạng của Hàn Vân Tịch không thả.
"Nếu Hàn bá bá nói như vậy, vậy Tần Vương phi rốt cuộc có tội hay không, phải đợi..." Giọng của Cố Bắc Nguyệt rất ôn hòa, có thể lời này đã gãi đúng chỗ ngứa trên mặt Hàn Tòng An.
Cố Bắc Nguyệt kiểm tra lại vết thương Mục Thanh Vũ, bắt mạch, chắc chắn Hàn Tòng An không nhúc nhích tay chân được, nghiêm túc nói, "Mục tướng quân, nhìn dáng dấp Hàn thần y không chỉ không chữa khỏi cho Thái tử, cũng không chữa khỏi cho Thiếu tướng quân. Thật may, tình hình của Thiếu tướng quân ta vẫn nắm chặt, trong một hai ngày, Thiếu tướng quân sẽ tỉnh, ta sẽ một mực coi chừng!"
Mục Đại tướng quân trầm mặc thật lâu vừa nghe thấy lời này, bất thình lình giơ quả đấm lên hét to, "Đi ra ngoài! Tất cả các ngươi đều cút ra ngoài cho ta, đều là phế vật!"
Tính khí nóng nảy của Đại tướng quân này đã nổi danh ở trong triều, đã từng có quan văn bị hắn đánh cho tàn phế!
Hàn Tòng An sợ chết, vội vàng trốn ra, nhưng mà, Cố Bắc Nguyệt đứng lên, đối diện tới sự giận dữ của Mục tướng quân, hắn đưa lên một tờ trạng sách, giấy trắng mực đen, cuối cùng tình trạng sống chết!
"Mục Đại tướng quân, ta lấy tính mạng của ta bảo đảm, Thiếu tướng quân trong một hai ngày sẽ tỉnh, ta có thể cứu hắn. Nếu không, một mạng đền một mạng!" Cố Bắc Nguyệt mặc quần áo trắng nho nhã yếu ơt, nhưng từng chữ vang vang, sống chết không sợ.
Quả đấm giận dữ của Mục Đại tướng quân cứng đờ trước không trung, rất lâu sau đó, cuối cùng rơi xuống, cắn răng nói, " Được, Bổn tướng quân cho ngươi t thêm một cơ hội!"
Lúc này, Hàn Tòng An đã trốn xa, lão suy nghĩ lời nói của Cố Bắc Nguyệt có ý gì, hắn hoài nghi gì sao? Có Cố Bắc Nguyệt ở đó, hạ thủ với Mục Thanh Vũ sẽ khó khăn, ngộ nhỡ Mục Thanh Vũ tỉnh thật, chuyện cũng chỉ chơi xong.
Hàn Tòng An vừa suy nghĩ, vừa đi xuất viện tử, lúc này, Trường Bình công chúa cùng Mục Lưu Nguyệt đâm đầu đi tới.
Buổi sáng nhìn Trường Bình công chúa còn bình thường, bây giờ làm sao lại đeo khăn che mặt?
"Công chúa điện hạ, người đây là..." Hàn Tòng An nghi ngờ hỏi.
"Không có sao, ngươi sao lại đi ra, Thanh Vũ ca ca thế nào?" Trường Bình công chúa vội vàng hỏi, tối hôm qua nàng từ phòng giam đi ra cũng không biết nhiễm cái đồ bẩn gì, sáng sớm chân cùng mặt đều ngứa ngáy, ban đỏ vừa mời dài ra, có chút giống như phong mẩn.
Mặt là nàng quý báu nhất, len lén tìm thái y bôi thuốc, thái y nói là phong mẩn, một hai ngày liền khỏi, nàng mới yên tâm, bôi thuốc liền vội vã chạy tới.
FnE]T
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro