Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 27: TƯ HÌNH, SẼ KHÔNG KHUẤT PHỤC


          Trường Bình công chúa cùng Mục Lưu Nguyệt chờ nhìn Hàn Vân Tịch mà cười nhạo.

Nhưng ai ngờ, Hàn Vân Tịch không có, nàng ngẩng đầu lên, con ngươi trong suốt thản nhiên, nàng nhìn về phía Cố Bắc Nguyệt, đồng thời cũng nhìn về phía

Mục tướng quân một mực yên lặng không nói, xám mặt lại, "Đại tướng quân, Cố thái y, tình hình của Thiếu tướng quân như thế nào các ngươi đều biết. Mạng của ta và Thiếu tướng quân là gắn với nhau, các ngươi hẳn biết!"

Cố Bắc Nguyệt dĩ nhiên biết ý của Hàn Vân Tịch, Mục Đại tướng quân né được tầm mắt nàng, nhìn về một bên.

Thấy vậy, Hàn Vân Tịch cười nhạt, đưa mắt về phía Bắc Cung Hà Trạch nhìn, "Bắc Cung đại nhân, chúng ta đi thôi."

Dứt lời, biểu cảm thản nhiên, vân đạm phong khinh, cũng không cần người áp giải, xoay người rời đi.

Hàn Vân Tịch lại có thể...

Mọi người nhìn lẫn nhau, hết sức bất ngờ.

Trường Bình công chúa cùng Nục Lưu Nguyệt vốn muốn đả kích nàng, nhưng ai ngờ, toi mất đến từ mấy mất mác có phải hay không, một chút cảm giác vui sướng khi báo được thù cũng không có.

Nữ nhân này là không giống, trên người nàng có khí phách mà cô gái ở kinh thành không có, thản thản đãng đãng, dám làm dám chịu, muốn làm nhục nàng, đả kích nàng, há chẳng phải chuyện dễ dàng gì?

Thấy không có người theo kịp, Hàn Vân Tịch dừng bước chân lại một chút, khí định thần nhàn xoay người lại, "Còn ngớ ra làm gì, đi... Đi!"

Bắc Cung đại nhân cùng mấy thuộc hạ trố mắt nhìn nhau, đều không tưởng tượng nổi, hồi lâu mới tỉnh hồn lại.

Nhìn bóng lưng thẳng của Hàn Vân Tịch, Bắc Cung đại nhân cũng không tự chủ lộ ra ánh mắt tán thưởng, hắn đã từng bắt nhiều tội nhân thuộc hoàng tộc, cái nào không phải vừa khóc lại cầu xin, cho tới bây giờ chưa thấy qua nữ tử kiêu ngạo như vậy, nàng cũng không thua nam nhi.

Đáng tiếc, một nữ nhân đặc biệt như vậy, vận mệnh lại nắm ở trong tay Thái hậu, đi Đại Lý tự, Hàn Vân Tịch muốn rời đi cũng không dễ dàng như vậy.

Người bị mang đi, Trường Bình công chúa liếc Cố Bắc Nguyệt một cái, lạnh lùng nói, "Mục Đại tướng quân, nhìn xem ngươi mời lang băm gì! Lập tức đuổi hắn đi, ta mời hết mấy thần y tới đây!"

Nàng vừa nói, người hầu liền đem mấy đại phu mang tới, Mục Đại tướng quân một người cũng không biết, nhưng là, nóng lòng về bệnh của con trai, vội vàng mời đại phu đi vào, đem Cố Bắc Nguyệt gạt bỏ sang một bên.

Mấy người đó, Cố Bắc Nguyệt dĩ nhiên đều biết, vô cùng rõ rang bản lĩnh của mấy vị đại phu này, ngay cả hắn cũng không trị được, huống chi là mấy vị đại phu này chứ?

Lúc này, Mục Đại tướng quân cùng Trường Bình công chúa là không nghe lời khuyên, Cố Bắc Nguyệt vội vàng liền đi.

Muốn cứu Mục Thanh Vũ tỉnh, chỉ có Hàn Vân Tịch, mà hôm nay có thể đem Hàn Vân Tịch ra khỏi Đại Lý tự, chỉ có người của phủ Tần Vương.

Thật ra thì, Cố Bắc Nguyệt không phải là không nghĩ tới việc vào cung gặp vua, chẳng qua là, thân phận của hắn không phù hợp để bẩm báo loại chuyện này cho Hoàng đế, hơn nữa, thái độ của Hoàng thượng cũng không rõ ràng.

Tình trạng của Mục Thanh Vũ vô cùng khẩn cấp, ngộ nhỡ độc tính bộc phát, Hàn Vân Tịch không ở tại chỗ, vậy tất sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Đến lúc đó, Mục Đại tướng quân cùng Trường Bình công chúa không gán tội danh hạ độc cho Hàn Vân Tịch mới là lạ.

Cố Bắc Nguyệt quyết định thật nhanh, rời khỏi phủ Đại tướng quân liền tới phủ Tần Vương, nhưng ai ngờ, lại được báo cho biết Nghi Thái phi cùng Tần Vương đều không ở trong phủ.

"Mộ Dung tiểu thư, vậy Nghi Thái phi có nói đi đâu không?" Cố Bắc Nguyệt vội vàng hỏi, hắn biết hành tung của Tần Vương không tiện hỏi, Mộ Dung Uyển Như cũng chưa chắc biết, nhưng là Nghi Thái phi chung quy là tìm được chứ ?

Mộ Dung Uyển Như ghét nhất là người khác gọi nàng là Mộ Dung tiểu thư, nhưng là, hết lần này tới lần khác không ít người ở trong kinh thành xưng hô với nàng như vậy, cái hạ Mộ Dung này, thời thời khắc khắc cũng đang nhắc nhở nàng, nàng chỉ là một dưỡng nữ.

Lại thống hận, nàng cũng che giấu tốt như vậy, chọc người mặt lộ ra đầy phần lo âu trìu mến, "Trời ơi, lúc này mới tân hôn đã xảy ra chuyện lớn như vậy, mẫu phi mà biết, nhất định sẽ nổi giận. Ngươi nói nàng ta lại không hiểu y thuật, làm sao liền..."

"Mộ Dung tiểu thư, Tần Vương phi là vô tội, tại hạ có thể làm chứng, chẳng qua là..." Cố Bắc Nguyệt đem tình huống thật đúng sự thật nói cho Mộ Dung Uyển Như.

Mộ Dung Uyển Như hoài nghi, vị Cố thái y này trước sau như một ôn hòa tỉnh táo lại cũng có lúc lòng như lửa đốt, nghe nói lúc hắn đối mặt với bệnh tình của Hoàng thượng, đều có thể dửng dưng như thường.

Mộ Dung Uyển Như cố làm tức giận, "Đây! Mục Đại tướng quân làm sao có thể như vậy? Chuyện làm sao lại ầm ĩ đến chỗ Thái hậu! Cái này..."

"Chuyện liên quan đến mạng người, xin Mộ Dung tiểu thư mau chóng đưa tại hạ đi gặp Thái phi nương nương đi, Đại Lý tự cái nơi đó đã vào thì rất khó để ra." Cố Bắc Nguyệt không nhịn được thúc giục.

Mộ Dung tiểu thư này, nhìn nóng lòng, chính là không thấy hành động.

"Mẫu phi ở tĩnh tâm không muốn người ngoài quấy rầy, như vậy, Cố thái y ngươi đi về trước hỏi thăm tình hình, ta đi tìm mẫu phi để người nghĩ cách." Mộ Dung Uyển Như lúc này mới có bày tỏ.

Cố Bắc Nguyệt gật đầu một cái, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, rất sợ làm trễ nãi Mộ Dung Uyển Như, hắn cũng không dám ở lâu, lập tức cáo từ liền rời đi. Nhưng mà, Mộ Dung Uyển Như cũng không có lập tức đi.

Nàng ngồi ngay ngắn ở chủ vị khách đường, lười biếng rỗi rãi, bờ môi nhếch lên vẻ khinh thường châm biếm.

Đắc ý chốc lát, nàng lấy lại thần khí liếc mấy nô tỳ trong nhà, thay đổi hình dáng nhu nhược hiền lành, lạnh lùng đe dọa, "Chuyện hôm nay, ai nói ra, hậu quả... Tự chịu!"

Mấy tỳ nữ run rẩy tất cả quỳ xuống, "Tiểu thư yên tâm, nô tỳ biết, hiểu!"

Mộ Dung Uyển Như chỉ mong Hàn Vân Tịch vĩnh viễn cũng đừng trở lại, làm sao có thể đi tìm Nghi Thái phi chứ ?

Trước đó Mục Đại tướng quân tự mình tìm tới cửa, nàng liền ưu sầu không có cơ hội cho Hàn Vân Tịch bỏ đá xuống giếng, hôm nay ngược lại tốt rồi, tiết kiệm không ít tâm tư của nàng

Mệt mỏi miễn cưỡng duỗi người, Mộ Dung Uyển Như liền trở về phòng tiếp tục đi ngủ, một đêm bị quấy rầy hai lần, nàng phải ngủ thật tốt để bồi bổ.

Lúc này, trời đã lờ mờ sáng, Hàn Vân Tịch mới vừa đến thiên lao Đại Lý tự, thiên lao vốn là âm lạnh, cộng thêm là mùa đông, lại là lạnh đến đáng sợ.

Hàn Vân Tịch vội vã đi ra, quần áo vốn là mặc không được nhiều, vừa đi xuống thiên lao, lập tức ngáp một cái, mà càng đi sâu vào trong, càng cảm thấy nơi này là một kho lạnh lớn, lạnh đến nỗi nàng run run không ngừng.

Bởi vì thân phận của nàng đặc biệt, cho nên bị giam đến phòng giam đơn độc, ba mặt tường đá một mặt lồng sắt, coi như sạch sẽ, miễn cưỡng có thể ở.

Cửa tù "Rầm" một tiếng đóng lại, Hàn Vân Tịch vội vàng đi đến đống lửa bên giường để sưởi ấm. Lạnh quá nha, nàng sợ nhất là lạnh! May có lửa để chống đỡ.

Sưởi một lúc lâu, người mới chậm rãi ấm áp, cũng không biết nàng phải ở lại nơi quái quỷ này bao lâu, coi như Mục Thanh Vũ có thể tỉnh, Đại Lý tự đã lập án, điều tra, lấy chứng, thẩm vấn các loại thủ tục muốn kéo dài bao lâu không thể nghe cấp trên nói là được

Tóm lại, vào tới nơi này, muốn đi ra ngoài có khó khăn một chút.

Hàn Vân Tịch suy nghĩ có thể cứu nàng chỉ có Nghi Thái phi và Long Phi Dạ, Long Phi Dạ trong mấy ngày này nhất định sẽ tìm nàng chế thuốc, mà Nghi Thái phi dù thế nào đi nữa cũng không gặp nàng, cũng sẽ không dễ dàng để bên Thái hậu nhượng bộ như vậy, chắc hẳn, Thái hậu lần này hạ lệnh bắt người, cũng không phải muốn lấy chuyện này sao tài cùng Nghi thái phi.

Trời ơi, nàng cuối cùng vẫn là quá ngây thơ, ngày đó đi theo Long Phi Dạ vào cung thỉnh an cũng không nên nói năng phách lối như vậy, nàng liền phải biết Thái hậu sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng.

Thái hậu vốn định dùng nữ nhân xấu xí như nàng để làm nhục Nghi Thái phi, kết quả nàng đổi đẹp; Thái hậu vốn định dùng khăn bạch lạc hồng của nàng để trị tội Hàn gia, Long Phi Dạ giúp nàng.Lão nhân gia Thái hậu còn không phải hận nàng hận đến trong xương đi?

Suy nghĩ đến đây, Hàn Vân Tịch cũng không nhịn được rùng mình một cái, nàng nên có nhiều suy nghĩ hơn, đắc tội hai nữ nhân đáng sợ nhất Thiên Ninh quốc là Thái hậu và Nghi Thái phi.

Được rồi, bất kể như thế nào, còn chưa định tội, nàng mang thân phận Tần Vương phi, Đại Lý tự hẳn không dám động hình ép cung.

Nghĩ như vậy, Hàn Vân Tịch vẫn tương đối yên tâm đối với tình cảnh trước mắt mình, nàng lo lắng nhất là tình trạng của Mục Thanh Vũ.

Nàng rất khẳng định ba ngày nữa Mục Thanh Vũ sẽ tỉnh, chẳng qua là, nếu như không có kịp thời giải độc vậy là phiền toái lớn.

Nếu như không có kịp thời giải độc, một mạng của Mục Thanh Vũ, thôi xong, đến lúc đó đích thân Long Phi Dạ tự mình tới, cũng không cứu được cái mạng nhỏ của nàng.

Chuyện cho tới bây giờ, sống chết của Mục Thanh Vũ đã hoàn toàn dính chặt lấy sống chết của nàng.

Ba ngày, nói từ từ, nói mau cũng chỉ chớp mắt một cái!

Cố thái y hẳn sẽ tới thăm tù, tất cả hy vọng của nàng coi như đều đặt trên người hắn.

Một ngày mệt nhọc một đêm, Hàn Vân Tịch suy nghĩ chuyện, vô tri vô giác chìm vào giấc ngủ, chẳng qua là, không bao lâu nàng liền bị lạnh tỉnh, từ dưới hai chân lạnh lên, đắp chăn thế nào, co rúc thế nào cũng không ấm lên được.

Nàng phát hiện, lửa đã đốt sạch, lửa đã sớm tắt, hơn nữa trong phòng giam cũng không có củi dự bị.

Quá đáng!

Lấy chăn mỏng đắp lên người, Hàn Vân Tịch nghiêm tục ngáp mấy cái, hạ tháp đi kêu người.

"Người đâu!"

"Có người hay không, người đâu!"

Người gác đêm lại không có trả lời, Hàn Vân Tịch dứt khoát nói láo.

"Cứu mạng a..."

"Có thích khách!"

...

Không biết làm sao, bất kể nàng kêu thế nào, hô cái gì, đáp lại nàng cũng chỉ có tiếng vang của bản thân.

Thở ra cục khí tức, Hàn Vân Tịch cũng không uổng phí khí lực. Nàng không ngừng xoa tay, nhảy lên tại chỗ để sưởi ấm, thiên lao Đại Lý tự, còn nhiều mà giết người không thấy máu, thủ đoạn động hình không thấy thương, coi như cái gì cũng không làm, vậy còn nhiều mà biện pháp đem người quan bệnh đóng lại.

Hàn Vân Tịch phát hiện mình đã đánh giá thấp mặt tối của Đại Lý tự

Ngay tại thời điểm Hàn Vân Tịch tung tăng sưởi ấm, đột nhiên nghe được tiếng bước chân, có người tới.

Hàn Vân Tịch đang muốn xoay người, ai ngờ vừa lúc đó, đối diện lại hất tới một thùng nước đã!

Hàn Vân Tịch từ đầu đến chân đều ướt đẫm, trong xương có cảm giác bị đóng băng, từ da đầu điên cuồng đi xuống vọt, chạy đến là trăm xương cốt tứ chi, cóng nỗi nàng hồi lâu cũng không có cách nào cử động.

Chỉ thấy bên ngoài phòng giam, Trường Bình công chúa mặc áo bông lớn khá ấm áp, vui vẻ ra mặt, được thời đắc ý nhìn nàng, Bắc Cung đại nhân cùng mấy tên lính cai ngục xách nước cung cung kính kính hầu ở một bên.

"Trường Bình công chúa, ngươi can đảm dám động hình với Bổn vương phi sao?" Hàn Vân Tịch lạnh giọng chất vấn, cả người ướt nhẹp, chật vật không chịu nổi, có thể hai con ngươi trong suốt kia còn lạnh hơn nhiệt độ xung quanh.

Biết rất rõ ràng nữ nhân này không phản kháng được, có thể tiến lên đón nàng ánh mắt, Trường Bình công chúa vẫn còn kinh sợ.

Không! Có Hoàng tổ mẫu cùng mẫu hậu chống lưng cho nàng, chuyện phát sinh ở nơi đây không ái dám truyền đi, Hàn Vân Tịch sẽ không có chứng cớ.

Nghĩ tới đây, Trường Bình công chúa lại khí định thần nhàn đứng lên, cười lạnh nói, "Hàn Vân Tịch, ngươi cũng quá đề cao bổn công chúa, Bổn công chúa biết ngươi là Hoàng thẩm, biếu ngươi còn không kịp đây. Cái này, là ta đốc thúc Bắc Cung đại nhân đến giúp ngươi rửa dọn phòng giam. Nghe nói chỗ này bệnh chết qua không ít người, bẩn lắm."

Nửa đêm canh ba rửa dọn phòng giam? Nàng lại có thể nghĩ ra được!

"Không cần." Hàn Vân Tịch tất nhiên cự tuyệt, nhưng mà Bắc Cung đại nhân không kịp chờ đợi hạ lệnh, " Người đâu, còn không lập tức rửa ráy, bạc đãi Tần Vương phi, các ngươi gánh vác nổi sao?"

Tiếng nói vừa dứt, bốn năm lính ngục đưa thùng nước lên, những thùng nước kia còn lơ lửng cục đá bên trong.

"Giội cho bổn công chúa!" Trường Bình công chúa không chút do dự, lạnh lùng hạ lệnh.

Nước lạnh buốt xen lẫn những khối băng lạnh từ nhiều phương hướng khác nhau tạt tới, hàn vân tịch chỉ có thể tránh, lúc này bất kỳ cảnh cáo đều đã vô dụng.

Nàng xoay người bỏ chạy, trốn trên chiếc giường đất bên trong, chạy tới chạy lui cố gắng né tránh, nhưng là, những tên lính ngục kia đều được huấn luyện rất nghiêm chỉnh. Từng cái tất cả đều hất lên người nàng, cái đó vừa gọi chính xác!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro