Chương 26: LÀM NHỤC, NGANG NGƯỢC DẠY DỖ
Cố Bắc Nguyệt hòa nhã trước sau như một trên mặt xanh mét, hắn là thủ lĩnh ngự y, là người bên cạnh Hoàng đế, trong cung ngoài cung, hoàng cung đại thần đều kính lễ hắn ba phần, đáng tiếc, gặp phải một công chúa cậy mạnh không nói lý như vậy, hắn cũng rất không biết làm sao.
Hắn hy vọng Mục Đại tướng quân có thể thay Hàn Vân Tịch nói chuyện, đáng tiếc, lúc này Mục Đại tướng quân liền đứng ở cửa nhìn, không nói một lời.
Hàn Vân Tịch lười giải thích với Trường Bình công chúa, lại tiếp tục hỏi, "Vậy xin hỏi Trường Bình công chúa, ngươi có lệnh bắt người không?"
Người của Hoàng tộc phạm tội, cũng do Đại Lý tự xử lý, nhưng nếu như muốn nói tới chuyện bắt người, phải có lệnh bắt, Hàn Vân Tịch là Vương phi, do Thái hậu quản lí, lệnh bắt người phải do Thái hậu phát.
"Tạm thời không có!" Trường Bình công chúa trả lời có lý chẳng sợ.
"Cho nên, ta tạm thời còn chưa được coi là tội nhân?" Hàn Vân Tịch nhẫn nại tính tình hỏi.
Trường Bình công chúa ấp úng, đang không biết trả lời thế nào, ai ngờ, Hàn Vân Tịch đột nhiên tức giận, "Tạm thời không có thì ngươi tới làm gì? Lập tức cút ra ngoài cho ta!"
Không có lệnh bắt người vị công chúa này ở trước mặt nàng phách lối cái gì? Trường Bình công chúa cao quý, Tần Vương phi nàng còn cao quý hơn, là trưởng bối của công chúa, là hoàng thẩm của công chúa!
Trường Bình công chúa sợ hết hồn, ngay sau đó níu lấy tay của Hàn Vân Tịch, không tưởng tượng nổi nói: "Hàn Vân Tịch ngươi thật là to gan, ngươi dám hung dữ với bổn công chúa, ngươi dám nói chuyện như vậy với bổn công chúa!"
"Ta tại sao không dám?" Hàn Vân Tịch lạnh giọng hỏi ngược lại, trong con ngươi âm trầm nhìn tới.
Thân là đại phu, nàng ghét nhất chính là chuyện chữa trị bị cắt đứt, bệnh nhân bị quấy rầy.
Thân là nữ nhân, nàng ghét nhất chính là loại người ỷ vào thân phận tự nhận mình cao hơn người một bậc, vênh mặt hất hàm sai khiến, đều là chanh chua rất vô lý!
Trường Bình công chúa bị con ngươi âm trầm của Hàn Vân Tịch hù, vội vàng tránh ra khỏi nàng tay, lui về sau hai bước.
Đây là chuyện gì xảy ra, nàng lại sợ nữ nhân này?
Trường Bình công chúa cố gắng coi thường, trong đáy lòng âm thầm sợ hãi, nhưng là, nàng mới không thừa nhận, nàng hôm nay là tới bắt Hàn Vân Tịch, không phải tới để mất mặt!
Nàng thẹn quá hóa giận, sát vào Hàn Vân Tịch mắng to, "Hàn Vân Tịch, ngươi phách lối cái gì? Ngươi không phải là một phế vật, không phải là nữ nhân một mình đưa tới cửa sao, ngươi thật sự cho là tự bay lên cao sẽ biến thành phượng hoàng sao? Ta nói cho ngươi, phế vật vĩnh viễn là phế vật! Chim sẻ vĩnh viễn đều là chim sẻ! Ngươi thật đem mình làm căn thông, người khác cũng chưa chắc đem ngươi chấm tương ăn! Tiện nhân!"
Tiện nhân!
Trường Bình công chúa đem hai chữ nói đặc biệt nặng, không khác nào chỉ thẳng vào lỗ mũi Hàn Vân Tịch mà mắng.
Sắc mặt Hàn Vân Tịch trắng bệch, hai tay cũng nắm chặt thành nắm đấm, thật là nguy hiểm suýt nữa đánh người, nhưng mà, nàng vẫn là tĩnh táo, nàng biết bây giờ không phải là lúc gây sự, mà là thời điểm để cứu người, thân phận của nàng bây giờ là đại phu.
Ba ngày này, một khi độc trong người Mục Thanh Vũ phát tác, thì nhất định phải kịp thời cấp cứu, không cho phép đảm nhiệm bất cứ chuyện gì bên ngoài.
Nàng hít một hơi thật sâu để cho mình bình tĩnh lại, nhàn nhạt nói, "Trường Bình công chúa, ngươi nói ta không biết y thuật chính là phế vật, vậy xin hỏi, ngươi biết y thuật sao?"
Lời này vừa ra, Trường Bình công chúa liền cứng họng, "Ta, ta..."
Hàn Vân Tịch lần nữa thở ra, nàng nên ngầm ngầm chịu đựng, vì bệnh nhân, nàng không them đếm xỉa đến.
"Cho nên, Trường Bình công chúa, làm phiền ngươi nói chuyện hãy tôn trọng một chút. Còn nữa, bổn vương phi dù gì cũng là hoàng thẩm của ngươi, đối với trưởng bối hô to kêu to, đây là lễ phép ngươi nên có sao? Ta nói lại một lần cuối cùng, mời ngươi đi ra ngoài, không muốn ảnh hưởng tới bệnh nhân."
Hoàng thẩm, đúng là trưởng bối của công chúa, nhưng là, bàn về tôn quý công chúa dĩ nhiên là tôn quý hơn hoàng thẩm, nhưng là, ở Thiên Ninh quốc không giống, hoàng thúc của Trường Bình công chúa là Tần Vương, Hàn Vân Tịch là Tần Vương phi.
Tần Vương không phải hoàng thân quốc thích nào cũng so sáng được, ngay cả Hoàng thượng đều nhường y ba phần!
Thê quý nhờ phu, bàn về thân phận, bàn về tôn ti, Hàn Vân Tịch cũng có đầy đủ tư cách để dạy dỗ Trường Bình công chúa.
Nhưng mà, Trường Bình công chúa sửng sốt một chút, ngay sau đó ha ha cười lớn, "Hoàng, Hoàng thẩm? Hàn Vân Tịch, ngươi thật đúng là không biết xấu hổ! Hoàng thúc của ta cũng không thèm ngươi, ngươi là nữ nhân không biết xấu hổ tự mình vào cửa, ngươi dám cùng bổn công chúa nói gì Hoàng thẩm? Ngươi so với kỹ nữ còn không bằng đâu!"
Kỹ nữ?
Lời này vừa ra, mọi người tại đây đồng loạt hít một hơi khí lạnh, nhưng mà, bọn họ đều chưa tỉnh hồn lại, Hàn Vân Tịch liền đưa lên một cái tát, hung hăng đánh trên mặt Trường Bình công chúa, "Bốp" một âm thanh to vang lên!
Không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa, thúc có thể nhịn, thẩm không thể nhịn!
Đối mặt loại người như Trường Bình công chúa, nhẫn nhịn căn bản là vô ích, nói phải trái cũng vô ích, có thể động thủ liền ngàn vạn lần không nên động miệng.
Hàn Vân Tịch hoàn toàn bộc phát!
Trường Bình công chúa trong nháy mắt liền như đần độn, trên gương mặt tinh xảo trắng nõn lộ lên một mảng đỏ lớn, đủ thấy cái tát này của Hàn Vân Tịch nặng bao nhiêu.
Xung quanh, ngay cả Mục Lưu Nguyệt tránh ở một bên xem trò vui cũng trợn tròn mắt, trời ạ, nữ nhân Hàn Vân Tịch này... Nàng thật can đảm!
Rất nhanh, Trường Bình công chúa liền lấy lại tinh thần, than vãn khóc lớn, cứ như điên rồi vậy, nhào ra nắm lấy hai tay Hàn Vân Tịch, "Đồ tiện nhân nhà ngươi, ngươi dám đánh bổn công chúa!"
"Bổn công chúa cùng ngươi liều mạng! Mẫu hậu cũng chưa từng đánh ta, ngươi là thứ gì!"
"Hàn Vân Tịch, ngươi bị coi thường, ngươi là đồ kỹ nữ!"
...
Hàn Vân Tịch chính xác không có sai bắt lấy hai tay của Trường Bình công chúa, không thể nhịn được nữa, nghiêm nghị cắt đứt sự nhục mạ của nàng ta, "Đủ rồi! Còn nhỏ tuổi mà miệng đầy lời nói dơ bẩn thô tục, mẫu hậu người dạy ngươi thế nào? Là làm sao làm con của mẫu hậy người?"
Lời này vừa nói ra, Trường Bình công chúa liền ngây ngẩn, trời ạ, nữ nhân này đánh nàng, lại còn dám nói mẫu hậu phải không ?
"Hàn Vân Tịch, ngươi gan chó bao thiên!" Trường Bình công chúa hét to, mãnh liệt giãy giụa, đáng tiếc làm sao cũng không thoát khỏi tay Hàn Vân Tịch.
"Người đâu ! Người đâu, bắt nàng ta! Mau!"
Trường Bình công chúa kêu to, hai người hầu đi theo nàng ta đứng ở một bên muốn tiến lên, nhưng Hàn Vân Tịch trợn mắt nhìn, "Tần Vương phi các ngươi cũng dám bắt, các ngươi có hỏi qua Tần Vương điện hạ chưa ? Ai cho các ngươi lòng gấu gan báo?"
Tần Vương, phu quân của nàng, cái tên này bất kể là ở nơi nào cũng là bia đỡ đạn rực rỡ ánh vàng.
Hai người hầu chần chừ, Trường Bình công chúa nổi dóa, "Hàn Vân Tịch, ngươi buông ra ta, nếu không ta nói cho phụ hoàng!"
Hàn Vân Tịch hừ lạnh, đem Trường Bình công chúa quăng ra một bên đi, lạnh giọng, "Cứ việc đi, ta ngồi đây đợi Tần Vương điện hạ tới dẫn ta đi."
Trường Bình công chúa va vào bàn, nước mắt tràn lan, mặt tức giận đỏ như trứng, nàng nào dám đi tìm phụ hoàng thật, phụ hoàng một mực đều không đồng ý nàng gả cho Mục Thanh Vũ, không thích nhất là nàng chạy tới phủ Mục Đại tướng quân.
Hơn nữa, chuyện này huyên náo khiến Tần Vương biết, nàng chưa chắc có thể nhận được điều tốt lành.
Trường Bình công chúa bưng mặt, hung ác nói, "Hàn Vân Tịch, ngươi dám đánh ta, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Nàng dứt lời, chợt giậm chân một cái, xoay người chạy ra ngoài, hai người hầu cùng Mục Lưu Nguyệt cũng gấp gáp đi theo, ai ngờ, bọn họ lại tiện tay khép cửa phòng lại, đem Hàn Vân Tịch khóa trái ở bên trong phòng.
Đây là cái tiết tấu gì?
"Hàn Vân Tịch, ngươi chờ đó! Ngươi chờ đó cho ta!"
"Ngươi đừng hòng rời khỏi gian phòng này nửa bước, bổn công chúa nhất định sẽ làm cho ngươi trả giá thật lớn!"
...
Ngoài cửa truyền tới tiếng kêu gào của Trường Bình công chúa, Hàn Vân Tịch nhìn cửa bị đóng chặt, mặt đầy buồn rầu, đây rốt cuộc là lúc nào thay mặt, còn có thể cứu người thật tốt sao?
Rất nhanh, giọng nói của Trường Bình công liền biến mất, cũng không biết nàng đi hay không đi, bất quá, trong phòng cuối cùng yên tĩnh lại.
Hàn Vân Tịch nhả ra cục khí tức, hai tròng mắt nặng nề, đáy mắt sáng tối u ám.
Cố Bắc Nguyệt đáy mắt thoáng chút phức tạp, "Vương phi nương nương, mới vừa rồi bàn tay người..."
"Đáng đời nàng ta!" Hàn Vân Tịch tức giận.
Được rồi, vào giờ phút này, nàng vô cùng khó chịu, ai bị chửi là kỹ nữ sẽ vui vẻ?
Nàng chủ động tới cửa, không sai, có thể đó cũng là bất đắc dĩ, nàng từ trước đến giờ không cảm thấy tự mình có nhiều tôn quý, cũng chưa từng muốn coi mình là chính thê của Tần Vương, nhưng mà, nàng cũng có tự ái, nàng cảm thấy mình rất tốt, thẳng thắn trong sạch, không thẹn với lương tâm, một chút đều không hèn mọn.
Nhưng mà, Cố Bắc Nguyệt lại nói, "Vương phi nương nương, bàn tay của người là đánh thật. Chẳng qua là, Trường Bình công chúa mới vừa nói... Tạm thời không có lệnh bắt người?"
Hàn Vân Tịch hơi ngẩn ra, mới vừa tức bất tỉnh, hoàn toàn không có để ý chi tiết này.
Nàng lại nhìn về phía cửa lớn bị khóa chặt, chẳng lẽ...
Là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh không khỏi, Hàn Vân Tịch không quản nhiều như vậy, nàng uống một ngụm nước, ngồi về bên chiếc giường nhỏ tiếp tục trông nom "Cố thái y, chỉ cần ngươi tin ta, đủ rồi."
Nàng quan sát sắc mặt Mục Thanh Vũ, bắt mạch, thử nhiệt độ cơ thể, lại lần nữa kiểm tra máu.
Nàng rất chắc chắn, ba ngày nữa, độc tính nhất định phát tác! Nàng đem điều mình hiểu, đều nói hết cho Cố Bắc Nguyệt.
Nhưng mà, lời vừa mới nói xong, cửa phòng đã bị mở ra.
Giọng nói của vị quan Bắc Cung của Đại Lý tự truyền vào, "Tần Vương phi, đây là Thái hậu lệnh bắt người của Thái hậu, có người tố cáo người cố ý mưu hại tính mạng Thiếu tướng quân Mục Thanh Vũ, mời người theo hạ quan đi một chuyến."
Đại Lý tự đích người tới!
Quả nhiên, Trường Bình công chúa không phải hai tay trống trơn mà đến, nàng sớm chuẩn bị kỹ càng, nàng đã sớm quyết tâm phải đem Hàn Vân Tịch nhốt vào thiên lao!
Chẳng qua là, Thái hậu ra lệnh bắt người, đây không khỏi cũng quá độc ác.
Lệnh bắt người là thứ gì?
Lệnh bắt người đồng nghĩa với việc đã có chứng cứ trọn vẹn để bắt người, không cần nói cho biết bất kì lí do gì, chờ nhốt vào sẽ từ từ thẩm vấn.
Nói thế nào Hàn Vân Tịch cũng là con gái của ân nhân cứu mạng người, lão nhân gia Thái hậu không kịp chờ đợi muốn diệt trừ sao?
Hơn nữa, chuyện của Mục Thanh Vũ Đại Lí tự cũng không có chứng cứ chứng minh Hàn Vân Tịch là thích khách, là chuẩn đoán sai.
Đây rõ ràng chính là dùng việc công để báo thù riêng!
Cố Bắc Nguyệt đã sớm ngờ tới, nhưng vẫn là không nhịn được than thở, "Càn quấy!"
Hàn Vân Tịch hít sâu một hơi, rất dửng dưng, nàng biết, đây chính là cường quyền làm người ta trăm miệng cũng không bào chữa được.
Nàng biết, muốn yên ổn ở cái thế giới này, phải phục tùng, nghe lệnh, nhưng là, nàng luôn không học được.
Tự mình mở cửa đi ra, chỉ thấy Bắc Cung đại nhân cùng Trường Bình công chúa đứng ở cửa, sau lưng mang theo năm sáu quân lính.
Hàn Vân Tịch khinh thường đắc ý của Trường Bình công chúa, mắt lạnh nhìn Bắc Cung Hà Trạch, "Dám hỏi Bắc Cung đại nhân, Bổn vương phi phạm vào tội gì?"
"Có người cáo người hành thích Thiếu tướng quân Mục Thanh Vũ không thành công, lừa gạt phủ Tướng quân, lấy chữa trị làm cái cớ, hạ độc Thiếu tướng quân." Bắc Cung đại nhân lớn tiếng trả lời, nói thật đúng là giống như chuyện vậy.
"Đơn giản là vu cáo! Bắc Cung đại nhân, ta có thể chứng minh Vương phi nương nương là trong sạch, ta cũng tham gia chữa trị." Cố Bắc Nguyệt rất trượng nghĩa.
Bắc Cung đại nhân hừ lạnh, "Cái gì cũng không cần nói, đây là lệnh bắt người của Thái hậu nương nương, Thái hậu nương nương vô cùng chú ý chuyện này, tự hạ lệnh bắt người, Tần Vương phi, có lời gì đến Đại Lý tự phối hợp điều tra đi. Các ngươi ai muốn làm chứng, cũng mời tới Đại Lý tự ghi chép án."
"Bắc Cung đại nhân..." Cố Bắc Nguyệt còn phải giải bày, nhưng Bắc Cung Hà Trạch giơ tay lên ngỏ ý không cần, "Cố thái y, nói nhiều vô ích, ngươi ở trong cung đã lâu, lệnh bắt người là thứ gì, ngươi hẳn rất rõ ràng."
Cố Bắc Nguyệt chỉ có thể im miệng, đã sớm yên lặng, Hàn Vân Tịch cúi đầu, trong con ngươi hắn đều là đau lòng, nữ nhân này một lòng cứu người, có tội gì!
Thấy Hàn Vân Tịch trong mắt mất mác, Trường Bình công chúa cùng Mục Lưu Nguyệt cũng đắc ý, chờ nhìn nàng thất vọng, nhìn nàng nổi dóa, nhìn nàng kêu oan uổng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro