Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21: PHẾ VẬT, VÌ MÌNH THAY MẶT NÓI

  Mưu sát Thiếu tướng quân?

"Khoan đã, con mắt nào của ngươi thấy ta mưu sát Thiếu tướng quân của các ngươi?" Hàn Vân Tịch tức giận chất vấn, chẳng lẽ ở cổ đại cũng có chuyện tốt bụng giúp đỡ người khác lại bị coi là người xấu?

Lý Trường Phong nhặt con dao găm trên mặt đất nắm chặt trong tay, lạnh giọng, "Hai con mắt của chúng ta đều nhìn thấy, nữ nhân, bất kể ngươi là do người nào phái tới cũng chuẩn bị chết đi!"

Phu xe đã bị áp chế nóng nảy, muốn nói ra thân phân nhưng lại cảm thấy không ổn, liền vội vàng giải thích, "Hiểu lầm! Hiểu lầm! Chúng ta mới vừa đi ngang qua nơi này nhìn Thiếu tướng quân nằm ở chỗ này, chủ tử nhà ta tốt bụng cứu giúp, cũng không có ác ý, hung thủ thật sự đã sớm chạy rồi."

Lý Trường Phong đưa mắt dò xét Hàn Vân Tịch, hừ lạnh nói, "Tốt bụng cứu giúp, động dao như thế nào? Các ngươi lừa gạt ai đó? Người đâu, bắt người đàn bà này lại."

"Động đao là vì cứu hắn, hắn trúng độc kim, vị trí vô cùng sâu, nếu như không kịp thời lấy ra, hậu quả thế nào một thị vệ như ngươi không thể nào đảm đương nổi." Hàn Vân Tịch giọng nghiêm túc, chấn nhiếp toàn trường.

Lý Trường Phong không khỏi cũng có chút chần chờ, hai giờ trước Thiếu tướng quân đuổi một tên gian tế một đường đuổi kịp kế cận, sau đó liền mất tích, rốt cuộc chuyện gì xảy ra, ai cũng không biết. Nhìn một chút chủy thủ trong tay, Lý Trường Phong không dám mạo hiểm, chuyện này hắn quả thật đảm đương không nổi.

"Hãy bớt nói nhảm đi, người đâu, đưa nàng ta về phủ Tướng quân, có hiểu lầm gì, cùng Đại tướng quân nói đi!" Lý Trường Phong ôm lấy Mục Thanh Vũ, vội vàng liền đi.

"Ngươi sẽ hối hận!" Hàn Vân Tịch nói to, đồ đáng chết, Mục Thanh Vũ trúng độc mà hắn còn động vào người, chỉ khiến đẩy nhanh tốc độ tràn vào lục phủ ngũ tạng của độc tố.

Đi phủ Tướng quân thì đ, sợ bọn họ sao, nàng không làm chuyện gì trái lương tâm, trong lòng thanh thản, đường đường là phủ Tướng quân chẳng lẽ còn có thể đánh người oan uổng bắt nhận tội hay sao?

Nhưng mà, đến phủ Tướng quân, Hàn Vân Tịch mình thật sự đã đánh giá quá cao phủ Mục Tướng quân.

Con cháu nhà Mục thị ai ai cũng làm lính, tất cả đều là thô lỗ cậy mạnh, động thủ không động miệng người.

Mục Thanh Vũ được đưa về phòng, ngự y vừa chạy tới vội vã đi vào theo.

Hàn Vân Tịch cùng phu xe bị đưa tới giữa phòng khách, Mục Đại tướng quân mắt to, mày rậm, râu quai hàm, lông mày vểnh lên, con mắt hung ác trợn tròn, tay cầm roi dài chỉ Hàn Vân Tịch, "Nói, là người nào phái ngươi tới!"

Ai phái nàng tới?

Nhìn bộ dạng của nàng giống thích khách, gian tế sao? Ngay cả phản kháng cũng không kịp liền bị đưa tới phủ Tướng quân.

Đám ngu xuẩn này, Mục Thanh Vũ sớm muộn sẽ bị bọn họ hại chết.

Hàn Vân Tịch thản nhiên, phong thái bất phàm, "Ta nói một lần cuối cùng, ta chẳng qua là đi ngang qua muốn cứu người, Thiếu tướng quân trúng độc, tình hình vô cùng nguy cấp, không kịp thời cứu thì hậu quả không tưởng tượng nổi."

"Nực cười, loại đàn bà như ngươi Bổn tướng quân đã gặp nhiều, nhân chứng vật chứng xác thật ngươi dám tranh cãi?" Mục Đại tướng quân vừa nói, cầm roi từng bước từng bước đi tới chỗ Hàn Vân Tịch, quăng mấy cái roi vô ích, âm thanh vang dội, nghe kinh hồn bạt vía.

Trong con ngươi Hàn Vân Tịch chỉ có kiên định cùng nghiêm túc, bất khuất không buông tha, không sợ hãi, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào trong con ngươi của Mục Đại tướng quân.

Mục Đại tướng quân gặp vô số người, ngược lại là lần đầu gặp một nữ nhân to gan như vậy, chẳng qua là vậy thì thế nào?

"Bổn tướng quân xem ngươi còn cãi thế nào!" Hắn vừa nói, bất thình lình đưa roi lên đánh vào người Hàn Vân Tịch.

Hàn Vân Tịch không có tránh, nàng biết mình không tránh khỏi, gắng gượng liền bị một roi, cánh tay lập tức trầy da sứt thịt, chẳng qua là, chân mày nàng lúc này không nhúc nhích chút nào, trực tiếp nhìn chằm chằm vào Mục tướng quân, nói một câu, "Ngươi sẽ hối hận!"

"Bổn tướng quân để cho ngươi trước sau hối!" Mục Đại tướng quân vừa nói, lại đưa lên một roi, lúc này, Lý Trường Phong đưa Cố thái y đi ra.

Vị này là Cố Bắc Nguyệt Cố thái y tuổi còn trẻ, không quá chừng hai mươi, nhưng là ngự y cai quản Thái y viện, y không mặc bộ quần áo phức tạp của Thái y viện, mà là một bộ y phục màu trắng sạch sẽ đơn giản, tao nhã lịch sự, một khuôn mặt an tĩnh, cho dù không cười, cũng cho người khác cảm giác ấm áp. Nói hắn là đại phu, nhưng càng giống như một người có học.

Mục Đại tướng quân hung ác trợn mắt nhìn Hàn Vân Tịch một cái, vội vàng nhìn sang Cố Bắc Nguyệt, vậy rất thô lỗ, "Nói mau, tình trạng của con trai ta như  thế nào?"

"Sốt cao không thôi, hôn mê bất tỉnh, còn phải quan sát hai ngày." Cố Bắc Nguyệt vừa nói nhẹ nhàng cau mày, như có chút lo lắng.

"Vậy rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Đang êm đẹp sao tự nhiên lại hôn mê bất tỉnh? Ngươi nóiđi!" Mục Đại tướng quân hét tiếng điếc tai nhức óc, muốn như ăn bộ dáng kia của Cố Bắc Nguyệt.

Mặc dù Mục Đại tướng quân tay nắm binh quyền, quyền cao chức trọng, nhưng Cố Bắc Nguyệt quan là nhị phẩm, là Thái y được Hoàng đế ngự dụng, Mục Đại tướng quân dù có làm sao cũng không nên quát người ta như vậy.

Cố Bắc Nguyệt hiển nhiên có chút không biết làm sao, cũng không muốn so đo, vẫn rất nghiêm túc như cũ, "Không bị thương không đau, mạch tượng cũng rất bình thường, ta cũng buồn bực, cho nên phải quan sát hai ngày mới có thể chắc chắn."

Cố Bắc Nguyệt đứng đầu ngự y, hắn đã nói như vậy, những Thái y khác không cần mới tới.

Mục Đại tướng quân tức giận, không vui nói, " Người đâu, chuẩn bị phòng khách cho Cố Thái y, hai ngày này ở lại đây."

Lúc này, Hàn Vân Tịch cười ha ha "Nực cười, thiên đại cười nhạo! Đường đường dẫn đầu thái y, ngay cả trúng độc mạch tượng cũng không đoán ra, lại còn quan sát hai ngày, ta bảo đảm ngươi có thể trực tiếp giúp Mục Thanh Vũ nhặt xác."

Lời này vừa nói ra, xung quanh nhất thời hoàn toàn yên tĩnh, đều nhìn về phía Hàn Vân Tịch, người đàn bà này nói... cái gì chứ ?

Cố Bắc Nguyệt cũng nhìn, lúc này mới chú ý đến sự tồn tại của Hàn Vân Tịch, hắn cũng hoài nghi là trúng độc, bất quá không xác định được nên chưa nói.

"Ngươi! Ngươi dám nguyền rủa con trai ta!" Mục Đại tướng quân tính khí vô cùng nóng nảy, xông lại quơ roi phải đánh.

Lúc này, phu xe không nhịn được, hô to, "Đại tướng quân, không đánh được, không đánh được, vị này là Tần vương phi!"

A?

Tần vương phi?

Mục Đại tướng quân roi cương ở giữa không trung chậm chạp không có rơi xuống, người cả phòng cũng toàn kinh hãi, tại sao có thể như vậy?

"Ngươi nói gì?" Mục Đại tướng quân hướng về phía phu xe rống to.

"Đại tướng quân, vị này là Tần vương phi, sáng nay mới vừa theo tần Vương điện hạ vào cung thỉnh an, chúng ta là đang trên đường trở về gặp phải thiểu tướng quân, Vương phi nương nương thành thật không có mưu hại Thiếu tướng quân nha! Mời Đại tướng quân minh giám!" Phu xe vừa nói, sợ bọn họ không tin vội vàng đưa ra môn bài của phủ Tần Vương. Vương phi nương nương bị đánh, điều này làm cho hắn biết ăn nói thế nào khi trở về?

Mọi người thấy kia là môn bài ra vào phủ Tần Vương, không thể không tin tưởng, nhìn vết thương trên cánh tay Hàn Vân Tịch, từng biểu cảm phức tạp.

Nữ nhân này chính là phế vật của Hàn gia, tự mình đạp cửa xuống kiệu, bước vào cửa phủ... Tần vương phi, Hàn Vân Tịch?

Hàn Vân Tịch vốn không muốn đem thân phận ra, thân phận Vương phi cho nàng rất nhiều đặc quyền, đồng thời cũng cho nàng không ít trói buộc, nhất là nàng lại là Vương phi không được công nhận, hay là khiêm tốn một chút tốt hơn.

Nếu phu xe cũng bùng nổ, Hàn Vân Tịch nghĩ mấy người này cũng kiềm chế thái độ một chút chứ?

Nhưng ai biết, roi của Mục Đại tướng quân đang ở giữa không trung, lần này tuy không đánh trúng người Hàn Vân Tịch, nhưng cũng làm nàng bị thương  không nhẹ.

"Tần vương phi thì sao! Cố ý mưu sát Thiếu tướng quân, đều là tử tội! Nói, rốt cuộc là ai phái ngươi tới?" Mục Đại tướng quân cau mày quắc mắt, đại đỏ mặt lên phải giống như hung thần ác sát.

Dám đả thương con trai bảo bối của lão, đừng nói Tần Vương phi, coi như Tần Vương tới, lão cũng chẳng có lí gì để sợ.

Huống chi, nữ nhân này không hề được Tần Vương sủng ái, ngay cả ngày đám cưới Tần Vương cũng không lộ mặt, hữu danh vô thực, cùng lắm là hạ một chức bậc, ai sợ nàng?

Hàn Vân Tịch thật bất ngờ, cũng không biết làm sao, chẳng qua là, nàng không để ý nhiều như vậy, ngước lên đón ánh mắt phẫn nộ của Đại tướng quân, lạnh giọng, "Ta không muốn cùng ngươi nói nhảm nhiều, ta nói lần cuối cùng, con trai ngươi trúng độc, lại không hiểu độc, ta bảo đảm một lúc lâu sau, Đại La thần tiên cũng không cứu được hắn!"

"Ha ha ha!" Mục Đại tướng quân cười lớn, "Nghe một chút! Các ngươi đều nghe nghe nàng ta nói gì? Phế vật của Hàn gia cũng biết xem bệnh? Mặt trời mọc lên từ phía Tây hay sao chứ ?"

Mục Đại tướng quân cười liếc Cố Bắc Nguyệt một cái, "Cố thái y, ngươi có nghe hay không, nàng ta chuẩn đoán khác xa với ngươi. Một phế vật, một ngự y thủ lĩnh, các ngươi nghĩ ta nên nghe theo ai?"

Lời này, tràn đầy tất cả đều là châm chọc, chọc cho người trong phòng tất cả đều ha ha cười to, Cố Bắc Nguyệt nhìn Hàn Vân Tịch, lại không có cười, hắn nhíu mày, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì đó.

Rất nhanh, tiếng cười của Mục Tướng quân ngừng lại, "Người đâu, kéo người đàn bà này xuống! Đợi Thiếu tướng quân tỉnh, đưa cho Đại Lý tự xử trí!"

Hàn Vân Tịch quả thực không nhịn được, quay đầu nhìn, con ngươi tàn nhẫn, gắng gượng cùng đám thị vệ lùi về phía sau, cùng đám người này tranh cãi đơn giản là đang lãng phí sinh mệnh của Mục Thanh Vũ!

Nàng ác hung ác trợn mắt nhìn Mục Đại tướng quân một cái, dứt khoát ở ngồi xuống một bên, lạnh lùng nói, "Cố thái y, ngươi đi kiểm tra vị trí trên rốn của Thiếu tướng quân hai tấc, huyền linh huyệt cùng minh u huyệt, dùng ngân châm thử độc, ta rốt cuộc có nói láo hay không, rất nhanh sẽ thấy rõ."

Hàn Vân Tịch vừa dứt lời, một tiếng cười giễu cợt từ ngoài truyền tới, "Cái gì huyền linh huyệt cùng minh u huyệt, cho tới bây giờ chưa từng nghe qua, Hàn Vân Tịch nói láo nên đánh để cảnh cáo."

Chỉ thấy một thiếu nữ mặc y phục màu vàng nhạt, tướng mạo dáng đẹp, ánh mắt ngạo mạn, cô gái này chính là người hôm đó cố ý đánh rơi khăn hỷ của Hàn Vân Tịch, Đại tiểu thư phủ Mục Đại tướng quân Mục Lưu Nguyệt.

Nàng cùng vô số thiếu nữ ở kinh thành, cũng tin chắc trên đời không có ai xứng với Tần Vương, nàng không hy vọng xa vời có thể gả, nhưng cũng không cho phép những nữ nhân khác gả.

Phế vật Hàn Vân Tịch này không chỉ cướp Tần Vương đi, lại còn tới mưu hại đại ca nàng, nàng tuyệt không buông tha!

Mục Lưu Nguyệt vừa đi vào, liền kéo tay Mục Đại tướng quân, một bên khiêu khích nhìn Hàn Vân Tịch, vừa nói, "Cha, người còn không mau mang nàng ta tới Đại lí tự, nàng ta cầm dao muốn giết đại ca là chuyện mà mọi người đều nhìn thâys! Cùng nàng nói nhảm gì đây! Một phế vật, nàng biết gì về y thuật?"

Hàn Vân Tịch không nhớ mình đã từng đắc tội gì với vị tiểu thư này, làm lại cảm giác được địch ý sâu đậm chứ?

Một cái đầu nàng nghĩ hai việc, yên lặng tính toán thời gian, độc tố cũng đã thấm đến lục phủ ngũ tạng của Mục Thanh Vũ.

Mục Đại tướng quân dĩ nhiên sẽ không tin tưởng Hàn Vân Tịch, hướng về phía một bên thị vệ quát to, "Đều là thùng cơm sao? Còn không đem người giải đi!"

Nhưng, ngay vào lúc này, Cố Bắc Nguyệt đột nhiên lên tiếng, "Khoan!"

Huyền linh huyệt cùng minh u huyệt Cố Bắc Nguyệt đều biết.

Hai cái huyệt này cũng không phải huyệt vị thông thường, nếu như không phải là người trong nghề đều chưa nghe qua hai cái tên này bao giờ, chứ nói gì là vị trí cụ thể của chúng.

Vị trí hai tấc trên bụng, nhưng Hàn Vân Tịch lại nói ra chính xác. Hơn nữa, hai cái huyệt đạo này đối với độc tính của lục phủ ngũ tạng vô cùng nhạy cảm, đúng là vị trí tốt nhất để thử độc.

Hàn Vân Tịch cũng biết, đều nói nàng là phế vật, nàng lời cũng không phải là không thể tin, Cố Bắc Nguyệt vốn dĩ cũng đã suy nghĩ Mục Thanh Vũ có phải là trúng độc hay không, giải độc là điểm yếu của hắn, cho nên chậm chạp không chuẩn đoán được ra nên cũng không dám nói bậy.

Hôm nay xem ra, tin Hàn Vân Tịch một lần, chưa chắc không thể.

"Mục Đại tướng quân, Vương phi nương nương nói có lý, ta lập tức đi thử một chút." Cố Bắc Nguyệt vội vàng nói.

Mục Lưu Nguyệt lập tức kêu cha ngăn Cố Bắc Nguyệt, "Cố thái y ngươi không được phép đi! Có ai mà không biết nàng ta là phế vật của Hàn gia? Nàng biết huyệt đạo độc là cái gì? Nực cười!"

"Đại tiểu thư, mạng người quan trọng, nếu quả thật là trúng độc, thời gian chính là tính mạng, xin người không nên quấy rối." Cố Bắc Nguyệt nghiêm túc nói.

Các chế mà rảnh qua nhà bạn BupNguyen2003 đọc một bộ truyện vô cùng hay nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro