Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12: UY HIẾP THÔNG MINH

"Bộp!"

Đèn lồng trong tay Hàn Vân Tịch rơi xuống lần nữa, khiếp sợ đến nỗi mặt trắng bệch ra.

Đêm động phòng hoa chúc? Bổn vương?

Người này muốn nói cái gì?

Long Phi Dạ đứng dậy đi tới, như có điều suy nghĩ quan sát nàng, liền cùng nàng sát vai, đi thẳng vào trong phòng ngủ, y hệt như chủ nhân của cái nhà này.

Hồi lâu, Hàn Vân Tịch đi vào theo sau, "Ngươi. . . Ngươi chính là Long Phi Dạ?"

"Láo xược!" Long Phi Dạ lạnh giọng, trên đời này không có mấy ai dám liên tục gọi tên thật của y.

Y vội vàng trở lại, cũng không biết Hàn Vân Tịch sẽ bị đưa tới nơi này, nơi này chính là nơi riêng tư của y.

Hàn Vn Tịch mặc dù không tưởng tượng nổi, nhưng vẫn khẳng định thân phận người này, không nhịn được thầm chửi mình hồ đồ, làm gì có thích khách nào không che mặt, làm gì có thích khách nào lại có khí thế của vương giả?

Hàn Vân Tịch cực kỳ chán nản, chuyện phiền toái, trong cơ thể y vẫn còn độc tố, loại độc này dù là sót lại một chút xíu, cũng có thể làm chết người.

Người này là Vương gia, ngộ nhỡ không may chết, chẳng phải nàng sẽ phải chết theo sao?

"Ngươi thật sự là Hàn Vân Tịch?" Ánh mắt của Long Phi Dạ Lạnh như băng tựa như có thể nhìn thấu nàng.

Trên người nữ nhân này có quá nhiều điểm khả nghi, trên đời này người muốn giết y không đếm xuể, bên người y không phải là không có nội gián, chẳng qua là, nếu như nữ nhân này là nội gián, vừa rồi y nhất định sẽ mất mạng.

Hàn Vân Tịch mặt đầy buồn rầu, mặc cho y nhìn, trong đầu nghĩ rằng dù người này có nhìn như thế nào đi nữa cũng không thể nhìn ra nàng là chuyển kiếp đi tới.

"Trả lời câu hỏi của bổn vương." Long Phi Dạ ra lệnh.

Hàn Vân Tịch thở dài, đi tới tựa vào cột, "Tần Vương, vấn đề này không quan trọng. Bây giờ điều quan trọng chính là, độc trên người của ngươi. . . Thật ra thì vẫn chưa hoàn toàn giải trừ hết."

"Ngươi nói gì?" Long Phi Dạ kinh ngạc.

"Bên trong cơ thể người vẫn còn sót lại một số độc tố mà châm cứu không thể nào ép ra hết được, phải dùng thuốc thấm hút, trong tay ta lại không có loại thuốc kia. Không tin, ngươi sâu hít thở một chút, trong hai tấc ở vị trí này trên bụng sẽ rất đau." Hàn Vân Tịch nghiêm túc nói.

Long Phi Dạ hít một hơi thật sâu, chỗ kia liền đau, trong chớp mắt, trong con ngươi y sát khí bốc lên bừng bừng, "Lá gan của ngươi quả nhiên không nhỏ."

"Tần Vương nói như vậy là sai rồi. Ta coi ngươi là thích khách không rõ thân phận, ta có giết ngươi cũng là đáng đời ngươi." Hàn Vân Tịch giải thích.

Đáng đời?

Tầm mắt của Long Phi Dạ nhìn thẳng vào mắt của Hàn Vân Tịch, nhưng Hàn Vân Tịch cũng không sợ, thản nhiên mặc cho y nhìn.

Người phụ nữ này có can đảm.

Long Phi Dạ đáy mắt lướt qua vẻ ngay cả mình cũng không phát hiện, lạnh lùng nói, "Bây giờ ngươi biết. Thiếu thuốc gì nên nói ra chứ?"

Hàn Vân Tịch nghi ngờ, người này không những đã làm chuyện gì, bị thương trúng độc đều không tìm ngự y, ngược lại tới đây trốn, nhìn dáng vẻ, chuyện y bị thương nhất định là không thể công khai.

Mặc dù thừa nước đục thả câu có trái với nguyên tắc chữa bệnh của Hàn Vân Tịch, nhưng, chuyện nơi ở của nàng sau khi cưới phải suy nghĩ thật kĩ.

Tất cả mọi người đều biết, nàng coi như đi vào được cửa phủ Tần Vương, cũng chưa chắc quá đi xuống, nàng dĩ nhiên cũng là rất rõ điểm này.

Cho nên, nàng phải có chỗ dựa, chỗ dựa lớn nhất chính là chủ nhân của phủ Tần Vương, là hoàng thân quốc thích quyền cao chức trọng của Ninh quốc Tần vương Long Phi Dạ.

Hàn Vân Tịch lộ ra nụ cười gian xảo, "Tần Vương điện hạ, thật ra thì. . . Thuốc ta vừa cho ngươi có thể đảm bảo trong vòng mười ngày độc sẽ không phát tác."

"Cho nên?" Long Phi Dạ vẫn cứ nhìn nàng chằm chằm, hai con người đầy vẻ lạnh lùng thâm sâu.

Hàn Vân Tịch tiếp tục giả bộ, làm vẻ sợ sệt, giả đáng thương, "Ngày mai mời Thái phi dùng trà, vào cung thỉnh an, không biết điện hạ có thể đi cùng hay không?"

Sau ngày ngày đầu tiên, tân nương muốn mời trà trưởng bối, chỉ cần người này đi cùng, mọi người sẽ nghĩ y đã công nhận Vương phi này, có sự chấp nhận củay, những ngày tháng sau này nàng sẽ bớt đi được rất nhiều phiền toái.

"Nếu như bổn vương không vui?" Long Phi Dạ lạnh lùng hỏi.

Hàn Vân Tịch cúi đầu, rất vô tội, "Độc mà Vương gia trúng cũng không phải độc gì hiếm thấy, tùy tiện tìm một thái y tới cũng có thể giải được."

"Ha, ngươi rất thông minh!" Nếu như có thể tìm thái y, Long Phi Dạ cần gì phải ở chỗ này lãng phí thời gian, nữ nhân này lại đang khéo léo uy hiếp y.

Hàn Vân Tịch cười rất ưa nhìn, "Cảm ơn điện hạ khen ngợi."

Long Phi Dạ không kiềm được cau mày, cảm thấy nàng có dũng khí, cũng không biết y nghĩ gì vậy, hồi lâu mới phất phất tay, "Quản tốt cái miệng ngươi, lui ra đi."

Hàn Vân Tịch mừng rỡ, chuyện thành!

"Dạ, đa tạ Tần Vương điện hạ." Nàng hưng phấn ra khỏi phòng ngủ, còn chịu khó thay Long Phi Dạ buông rèm xuống.

Chẳng qua là, khi nàng vừa quay người ra đối mặt với bầu trời tối mịt, mới ý thức được hôm nay là đêm động phòng hoa chúc, nàng muốn đi nơi nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro