Q1 - Chương 26-30
Quyển 1 - Chương 26: Dạ Nhược Ly tính toán.
Trong rạp lá trúc thơm ngát ngập tràn căn phòng, Bắc Ảnh Thần nhàn nhạt phẩm nước trà, tựa hồ như không bị ảnh hưởng bởi sự ồn ào bên ngoài, nhẹ nhàng thả chén sứ trên tay xuống rồi nhìn thẳng vào hai người đối diện; "Hai vị, viên đan dược này nên xứng với người tài, cũng đừng trách bổn tướng quân chen vào một chân."
Thanh âm lảm đạm như gió lúc có lúc không truyền tới tai hai người.
"Ha ha, Bắc Ảnh tướng quân nên có hứng thú với việc đan dược kia thì bản thái tử chỉ có thể nhịn đau mà bỏ qua thứ yêu thích rồi." Hiên Viên Triệt nắm chặt bàn tay, miễn cường cười hai tiếng, vào lúc hắn mới được lập làm thái tử Hiên Viên Chiến đã từng âm thầm dặn dò hắn không nên đắc tội với Bắc Ảnh Thần nếu không toàn bộ quốc gia này sẽ bị huỷ trong tay hắn.
Giờ phút này Bắc Ảnh Thần muốn đan dược kia hắn dám tranh đoạt sao? Mặc du vô cùng không can tâm tình nguyện cũng phải buông tay.
"Một vạn năm ngàn lượng hoàng kim." Hiên Viên Bình nheo mắt, hắn muốn làm xấu mặt Hiên Viên Triệt đây mà.
Bắc Ảnh Thần muốn mở miệng, một âm thanh hào hùng khí khái bỗng nhiên truyền từ ngoài vào: "Bắc Ảnh tướng quân, có thể làm phiền ngài một lát không?"
Nhưng chủ nhân của âm thanh ấy cũng không đợi Bắc Ảnh Thần trả lời đã tự tiện bước vào. Đập vào mắt là một bộ xiêm y màu da cam, tiếp tục nhìn lại thấy một nữ tử có dung mạo cực kì mị hoặc, trên mặt không kiên nhẫn nói: "Thì ra là Niệm Khê lão bản, không biết Niệm Khê lão bản đến đây có chuyện gì chỉ giáo?"
Nữ tử này ở Hiên Viên quốc cũng xem như có chút danh tiếng, bởi vì bất kể là dung mạo hay thủ đoạn đều là nhân tài kiệt xuất, huống chi nàng ta còn đến từ Niệm gia.
Niệm gia, là gia tộc võ giả lớn nhất ở Hiên Viên quốc, cường giả xuất hiện tầng tầng lớp lớp, vì quốc gia mà cung cấp không ít người, ở Hiên Viên quốc Niệm gia này chỉ nghe theo mệnh lệnh của Hiên Viên Chiến mà thôi. Cho dù là Hiên Viên Bình bọn họ cũng không để vào mắt.
Bắc Ảnh Thần cảm thấy khó hiểu, hắn và Niệm Khê không có quan hệ gì sao nàng ta lại một mình tới tìm hắn?
"Chỉ giáo thì không dám." Niệm Khê chậm rãi bước tới, ngồi trên mặt bàn tay cầm bình sứ để trước mặt Bắc Ảnh Thần: "Chỉ là có một vị khách nhân nói ta đưa ba viên đan dược này cho người, nàng nói phu nhân đang mang thai nếu uống hai viên đan dược màu đỏ chắc chắn rất có ích còn một viên khác tặng cho tướng quân."
Đan dược? Bắc Ảnh Thần khẽ giật mình, dừng mắt ở bình sứ, cũng không vươn tay ra lấy, trầm tư một lát mới mở miệng: "Thật xin lỗi, làm phiền Niệm Khê lão bản đi không một chuyến ngươi vẫn nên thu hồi lại đi, Bắc Ảnh Thần ta không tiếp nhận những thứ không rõ lai lịch."
"Ha ha, Bắc Ảnh tướng quân yên tâm đi," đoán trước sẽ biết phản ứng của Bắc Ảnh Thần sẽ như vậy, Niệm Khê không nhanh không chậm nói: "Đây là một vị cố nhân đưa cho tướng quân, nếu tướng quân có đan dược này có thể tăng cường huyền khí huyền giả, tận dụng thời cơ cũng không mất mát điều gì, sao tướng quân không thử tin tưởng một lần?"
Đan dược có thể tăng cường huyền khí huyền giả? Lần nãy, tâm tình Bắc Ảnh Thần cũng có biến động. Mặc dù gia tộc Bắc Ảnh cũng có Luyện Đan sư nhưng cũng có thể điều chế ra ít thuốc trị thương hoặc đan dược đột phá võ giả, nhưng lại không có cách nào luyện được đan dược gia tăng huyền khí, mà người này lại cho mình? Nàng* (*nàng này là do ng edit biết là con gái, còn BAT hoàn toàn không biết nên cũng có thể gọi là "Hắn" hoặc "y") có thân phận như thế nào? Có quan hệ gì với mình không?
"Đúng rồi," đôi mắt luân chuyển, trong đó có tia sáng khác thường đảo quanh: "Vị khách nhân kia còn nói lệnh ái có thiên phú trác tuyệt, cố ý thu làm đồ đệ."
"Tiểu Ly nhi?" Nghe vậy, Bắc Ảnh Thần bừng tỉnh ngộ, con ngươi một mảng thanh tịnh: "Khó trách...."
Nói cái gì là cố nhân chẳng qua là nhìn trúng con gái hắn nên muốn dùng đan dược thu mua lòng người. Tiểu Ly nhi rời đi thật lâu cũng không thấy trở lại, chắc hẳn đã xảy ra chuyện gì đó mà hắn không biết nhưng việc này đối với Dạ Nhược Ly là chuyện tốt, hắn không cự tuyệt nữa, dù sao người làm phụ thân sao có thể ngăn cản bước tiến của con gái chứ?Ánh mắt lại nhìn về bình sứ, bất kể là thật hay giả hắn cũng nguyện ý thử một lần, chỉ có thực lực cường đại mới có thể bảo vệ tốt cả nhà.
Hít sâu một cái, Bắc Ảnh Thần nhận lấy bình sứ đổ ra một viên đan dược màu vàng, bỏ vào trong miệng ngay lập tức hoá thành một dòng mát lạnh khí tức ôn nhuận tập trung vào đan điền, Bắc Ảnh Thần cảm nhận rõ ràng huyền lực trong cơ thể đang dần gia tăng, mặc dù không trực tiếp đột phá nhưng cũng tới giới hạn để đột phá.
Cảm nhận sự biến hoá của cơ thể, nội tâm Bắc Ảnh Thần vui vẻ, ngăn cản sự phấn khích, khẽ ngẩng đầu ánh mắt nhìn Niệm Khê: "Giúp ta chuyển lời cảm tạ đến vị cố nhân kia."
"Tốt, ta xin cáo từ." khoé môi tươi cười mở rộng, Niệm Khê nhìn Bắc Ảnh Thần rồi sau đó lui ra ngoài.
"Một vạn năm ngàn lượng hoàng kim, còn có... còn có ai trả giá cao hơn không? Một vạn năm ngàn lượng lần thứ nhất, một vạn năm ngàn lượng lần thứ hai, một vạn năm ngàn lượng lần thứ ..."
Âm thanh bên ngoài kéo suy nghĩ của Bắc Ảnh Thần trở về, hắn cười lạnh một tiếng ngón tay thon dài chạm vào mặt bàn nhàn nhạt thốt ra: "Mười vạn lượng hoàng kim."
Sắc mặt Hiên Viên Bình biến đổi, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm vào rạp Bắc Ảnh Thần, cắn chặt răng nói: "Hai mươi vạn lượng hoàng kim."
Bắc Ảnh Thần chết tiệt, sớm muộn gì cũng có một ngày y sẽ cho hắn chết không chỗ chôn!
"Vương gia, ngươi thắng," Bắc Ảnh Thần nhẹ nhàng cười cười, nhưng lời nói ra suýt nữa là Hiên Viên Bình thổ huyết: "Nói thật, đối với viên đan dược có thể đột phá võ giả này ta hoàn toàn không có hứng thú, chỉ là thấy báo giá thú vị cho nên mới chen chân vào, nếu vương gia đã yêu thích như thế cũng không thể không niệm tình mà nhường cho vương gia."
Bàn tay nắm chặt lại, Hiên Viên Bình yên lặng một lúc lâu mới lên tiếng: "Bắc Ảnh Thần, xem như lần này ngươi lợi hại."
"Quá khen," Bắc Ảnh Thần phảng phất như không nghe thấy tia căm hận của Hiên Viên Bình, chắp tay, nhẹ nhàng cười nói: "Vương gia khích lệ như vậy thật sự gãy chết bổn tướng quân, dù sao bổn tướng quân cùng vương gia so sánh có chút thiệt thòi cho ngươi rồi."
Hiên Viên Bình tức khí ngậm miệng lại, nếu tiếp tục nói chuyện cùng hắn sớm muộn gì cũng bị làm cho tức chết.
"Cha dượng thật là..."Dạ Nhược Ly ở phòng bên nghe hai người nói chuyện cũng buồn cười lắc đầu, ngẩng đầu lên thấy Niệm Khê bước vào khiến cho Thanh Long đang định mở miệng nói ngay lập tức biến thành vòng ngọc quấn vào tay Dạ Nhược Ly.
Niệm Khê đem phản ứng của Bắc Ảnh Thần và lời nói dối của mình nói cho Dạ Nhược Ly biến, sau khi nói xong nàng ta thu lông mày suy nghĩ sâu xa: "Dạ tiểu thư, đan dược kia Bình vương gia đã lấy được, để Bình vương gia tăng cường thực lực như vậy, chẳng phải là..."
"Không," Dạ Nhược Ly vuốt ve vòng ngọc Thanh Long, con ngươi đen xoẹt qua tia tính toán: "Tất cả đều nằm trong dự đoán của ta, theo tính cách của Hiên Viên Bình chắc chắn hắn sẽ chờ thực lực cường đại mới dùng viên đan dược này, hắn sẽ đem viên đan dược trân quý đó cất giấu ở nơi nào đó trong Bình an vương phủ, nếu người khác biết được phủ của hắn có còn bình an?"
Niệm Khê kinh ngạc mở to hai mắt, phát hiện ra nàng ta không thể lí giải nỗi Dạ Nhược Ly, tâm tư thâm trầm như nàng ta cũng không khỏi bội phục người thiếu nữ này.
Quyển 1 - Chương 27: Nguy cơ.
Màn đêm buông xuống Dạ Nhược Ly rời khỏi hội đấu giá, nàng cũng không vội hồi phủ mà lại biến mất vào màn đêm tối như mực. Gió đêm lùa qua mái tóc đen dài của nàng nhẹ nhàng tung bay, Dạ Nhược Ly khẽ vuốt cái đầu hơn ngóc lên của Thanh Long, nhìn về phía chân trời ảm đạm không chút ánh trăng nói: "Thanh Long, hiện thân đi, trước khi về nhà có một số chuyện cần làm."
"Chủ nhân, người ta đã biết."
Ánh sáng màu xanh loé lên, Thanh Long hiện nguyên hình đứng trước mặt Dạ Nhược Ly.
Đôi mắt sáng ngời trong bóng tối đặc biệt nổ bật giữa bầu trời mênh mông đầy sao, Dạ Nhược Ly đứng phía sau thân thể Thanh Long, hoá thành một đạo ánh sáng bắn về phương xa, ánh sáng đó ngay lập tức biến mất trong bóng tối. Đêm dài người tĩnh, trong sân có một thị vệ cầm lồng đèn đi ngay qua.
Trong khuê phòng, tấm màn màu trắng nhạt bị gió thổi tung lên lộ ra một dung dạo vô cùng xinh đẹp cao ngạo. Nha hoàn gác đêm không biết đã ngủ gục từ bao giờ, đúng lúc này ngoài cửa sổ có một luồng ánh sáng trắng lướt vào trong phòng, bế Hiên Viên Tinh Nhi lên rồi nhanh chóng biến mất.
Từ đầu đến cuối Hiên Viên tinh Nhi ngủ rất say cũng không vì hành động của người nọ mà tỉnh dậy.
Đem Hiên Viên Tinh Nhi ném lên giường Hiên Viên Bình, Dạ Nhược Ly phủi tay, khoé môi nở nụ cười châm chọc, quay người về phía bóng tối, bên tai truyền đến âm thanh của Thanh Long: "Chủ nhân, người đang làm gì vậy? Sao người ta chẳng hiểu gì cả?"
Thanh Long rất nghi hoặc. vì sao chủ nhân lại di chuyển Hiên Viên Tinh Nhi tới đây? Đối với người đã từng khi dễ chủ nhân trực tiếp giết luôn là được rồi sao lại phải vẽ vời thêm chuyện như thế?
"Ta đang giúp Hiên Viên Bình, không biết hắn sẽ cảm tạ ta như thế nào đây?"
Trong mắt chứa ý lạnh, Dạ Nhược Ly nàng đối với kẻ thù chưa bao giờ mềm lòng, cùng nàng trở thành địch tất nhiên phải chuẩn bị tâm lý đối nghịch với nàng, huống hồ nàng thật sự đang giúp Hiên Viên Bình thèm thuồng Hiên Viên Tinh Nhi đến thế mà ngại miệng lưỡi thế gian nên chậm chạp không xuống tay.
Thanh Long vẫn trừng mắt nhìn, nó chẳng hiểu gì cả, bất quá nó tin tưởng, mặc kệ chủ nhân làm gì thì cũng có lý do của chủ nhân.
Đi ra khỏi phòng ngủ, Dạ Nhược Ly thả người nhảy lên một lần nữa lại biến mất trong bóng tối, thời gian nàng rời đi ở Bình an vương phủ sóng gió chậm rãi nổi lên...
"Hương nhi, mau châm trà cho bổn vương." Dạ Nhược Ly rời khỏi đó không lâu, một bóng dáng cao lớn đẩy cửa vào đưa tay cởi y phục hàng ngày hướng về phía ngoài hét lớn một tiếng nhưng kì lạ là chẳng có tiếng trả lời, lông mày bất giác nhíu lên: "Nha hoàn chết tiệt này, chạy đi đâu rồi?"
Miệng khô khó nhịn, Hiên Viên Binh không kêu nữa bước tới trước bàn tự châm trà cho mình, ngửa cổ uống cạn nhưng nước lại không làm giảm được miệng khô ngược lại còn bừng lên ngọn lửa trên người y, thiếu chút nữa đem y đốt sống chết tươi.
Ánh trăng dịu dàng chiếu vào phòng, Hiên Viên Bình đột nhiên phát hiện trên giường y có thêm một nữ nhân.
Trong Bình an vương phủ y có rất nhiều thê thiếp, mỗi lúc y cần y đều đến chỗ ở của thê thiếp, bởi vì y không cho phép bất kì nữ nhân nào ngủ trên giường y, nhưng lúc này trên giường y lại có một nữ nhân.
Yết hầu nhấp nhô cao thấp, Hiên Viên Bình chỉ cảm thấy dục vọng bay thẳng lên óc, y không tự chủ bước về phía nữ nhân kia.
Bởi vì thiếu nữ nằm nghiêng nên ngay từ đầu Hiên Viên Bình không thấy được dung mạo của nàng ta, thẳng đến khi đi vào mới phát hiện là Hiên Viên Tinh Nhi. Nếu là bình thường đoán chừng y có thể khắc chế cảm xúc này nhưng giây phút này y thấy đầu óc vô cùng tỉnh táo nhưng không thể khống chế bản thân.
Bàn tay không tự giác cởi quần áo, Hiên Viên Bình nuốt nhổ nước miếng thật mạnh, xoay người nằm lên trên vung tay tấm màn liền rơi xuống ngăn cách bên trong.
Lúc nãy Hiên Viên Tinh Nhi ngủ rất say nhưng thời điểm hiện tại nàng ta đột nhiên tỉnh dậy, trợn tròn mắt nhìn Hiên Viên Bình nằm trên người mình, lập tức cả kinh sau đó mới phát hiện trên người không có mảnh vải sợ hãi muốn hô to nhưng không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.Hiên Viên Bình cũng không dừng lại, mặc dù Hiên Viên Tinh Nhi không phải do y đem về phòng nhưng chuyện này chỉ có một mình y biết, tất nhiên chuyện này tuyệt đối không thể để Bình an vương phi biết.
Nhưng mà lúc này y không còn quan tâm đến lời nói bên ngoài nữa...
Thanh minh, nắng sớm rất ấm, Dạ Nhược Ly ngồi nhàn nhã trên mặt ghế đá bên trong phủ tướng quân, ánh mặt trời chiếu vào gương mặt còn mang vẻ tuyệt sắc nhưng cũng vạn phần non nớt kia khiến Gia Nhi không khỏi ngây người. Cho dù nhìn hơn mười năm rồi nàng vẫn thấy tiểu thư nhà mình thật sự rất đẹp.
"Chủ nhân, đám người đáng ghét đó lại tới rồi." Một giọng nói đột ngột vang lên làm Gia Nhi giật nảy mình.
"Được," Dạ Nhược Ly nhướng mày, phóng mắt nhìn qua trong đó có chứa hàn ý thật mạnh, nàng tất nhiên biết rõ đám người Thanh Long nói tới là ai.
"Gia tộc Bắc Ảnh? Bọn hắn lại đến nữa?"
Chậm rãi đứng dậy không hiểu sao trong lòng Dạ Nhược Ly vô cùng bất an nên cũng quên mất Thanh Long nói chuyện khi có mặt Gia Nhi.
"Gia Nhi, em đưa mẫu thân đi tới chỗ khác đi, nhớ bảo vệ an toàn cho nương ta." Dạ Nhược Ly lạnh giọng phân phó, nét ngưng trọng ngày càng nặng: "Mặt khác Thanh Long ngươi đi cùng Gia Nhi đi, sau đó bất kể có xảy ra chuyện gì cũng không cho mẫu thân rời phòng nửa bước."
"Vâng, chủ nhân."
Ánh sáng màu xanh hiện lên, Thanh Long từ cổ tay Dạ Nhược Ly nhảy qua vai Gia Nhi, cảm giác được sự bất an của chủ nhân nó cũng không lên tiếng làm nũng.
Gia Nhi thấy một con rắn lục nhảy một con rắn lục nhảy lên vai mình lập tức sợ hãi chỉ chỉ vào bả vai, khuôn mặt khổ sở nói: "Tiểu thư con rắn này biết nói chuyện, chẳng lẽ là Huyền thú sao? Nhưng nó chỉ là con rắn nhỏ, lại còn là màu xanh lá cây thật buồn nôn."
"Gia Nhi nó là thủ hạ của ta, ngươi đem nó đến chỗ mẫu thân ta đi." Dạ Nhược Ly rút trường kiếm bên hông ra, dừng lại một lúc ngẩng đầu nhìn trời xanh bao la rộng lớn: "Nhớ kỹ, không có mệnh lệnh của ta ai cũng không thể ra."
Dứt lời, tay cầm truyền kiếm cũng không quay đầu mà rời đi.
"Nhưng mà tiểu thư..."Gia Nhi long ngóng nhìn bóng lưng Dạ Nhược Ly, cắn cắn môi rồi cất bước chân , âm thanh non nớt của Thanh Long liền truyền tới.
"Không được đi!" Bây giờ âm thanh của Thanh Long khác xưa rất nhiều: "Ta là Huyền thú luôn theo bên cạnh chủ nhân, cho nên trước giờ luôn biết rõ một điều là phục tùng vô điều kiện mọi mệnh lệnh của chủ nhân, cho nên ngươi cũng phải biết rõ mặc kệ chủ nhân sai bảo chuyện chỉ cần hoàn thành là được, không được cãi mệnh lệnh chủ chủ nhân, cho dù chủ nhân là kẻ địch của toàn thiên hạ."
Thân thể Gia Nhi đột nhiên run lên, khiếp sợ nhìn về con rắn lục, nàng cảm nhận được rất rõ ràng con rắn lục này có tình cảm vô cùng sâu nặng với Dạ Nhược Ly.
"Kỳ thật ngươi không cần lo lắng, Người là chủ nhân, không có gì là Người không làm được, điều chúng ta có thể làm là bảo vệ thật tốt cho phu nhân.
Đúng vậy trong thâm tâm Thanh Long Dạ Nhược Ly chính là vị thần vạn năng, không có sự việc gì nàng không làm được, không có nguy cơ nào nàng không giải trừ được.
Thả lỏng bàn tay, Gia Nhi thu hồi tầm mắt, khuôn mặt thanh tú đầy vẻ kiên định: "Ngươi nói không sai, chúng ta nên đi bảo vệ phu nhân, quyết không cho phép kẻ nào làm tổn hại đến phu nhân."
Quyển 1 - Chương 28: Kẻ nào dám làm chủ nhân lão tử bị thương.
Lúc này ở đại sảnh hộ quốc phủ tướng quân, Bắc Ảnh Thần để hai tay sau lưng, áo trắng phiêu nhiên, thần sắc ngưng trọng, ánh mắt sắc lạnh nhìn qua mấy người trước mặt. Mà trong đó đương nhiên có Bắc Ảnh Đồi và Bắc Ảnh Dương , còn hai người chính là người của gia tộc kia.
"Thiếu chủ, ta cho người cơ hội cuối cùng có nguyện ý theo ta về gia tộc hay không? Nếu người nhất định không chịu đừng trách ta thủ hạ không lưu tình!" Bắc Ảnh Thiên nắm chuôi kiếm trong tay, sắc mặt lạnh lùng nhìn Bắc Ảnh Thần ra tối hậu thư, y thật cẩn thận quan sát hành động Bắc Ảnh Thần, thanh kiếm trong tay lại rút ra thêm một đoạn nữa.
Từ đầu đến cuối Bắc Ảnh Thần đều trầm mặc không nói, cặp mắt thâm thuý không ai có thể hiểu được lòng hắn đang nghĩ gì.
"Tướng quân..." Lăng đầy cảnh giác nhìn chằm chằm vào bốn người kia, tay cầm kiếm không khỏi siết chặt thể hiện hắn đang khẩn trương đến độ nào.
Những người này là ai? Tại sao lại tới đây? Muốn đưa tường quân đi đâu? Nếu tướng quân đi rồi thì phu nhân và tiểu thư phải làm sao? Mặc dù chỉ ở chung năm năm ngắn ngủi nhưng hắn rất thích phu nhân ôn nhu như nước và tiểu thư xinh đẹp hơn hoa kia.
Bắc Ảnh Thần nắm chặt nắm đấm, thật lâu sâu cũng ra quyết định nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng thì một âm thanh bá đạo từ phía sau truyền tới.
"Thật đúng là chuyện cười mà, chỉ bằng các ngươi lại muốn đem cha dượng của Dạ Nhược Ly ta đi? Hôm nay trừ phi ta chết, nếu không các ngươi ai cũng đừng hòng chia rẽ gia đình ta!"
"Tiểu Ly nhi, con..." Thân thể Bắc Ảnh Thần run lên, hắn chậm rãi xoay người hướng về phía thiếu nữ, yết hầu nhấp nhô,há hốc miệng không thôi, cuối cùng phát ra tiếng thở dài: "Tiểu Ly nhi, ta không muốn liên luỵ đến con và Hinh nhi."
Nắng sớm chiếu vào người thiếu nữ, bộ xiêm y trắng như tuyết, bên hông buộc đai lưng màu trắng, tóc đen như mượt lười biếng sau về phía sau vai theo gió giương nhẹ. Thiếu nữ tuyệt sắc như vậy đúng là hiếm thấy, nhưng điều nổi bật nhất chính là ánh mắt ngạo nghễ, xem thường thiên hạ kia.
"Cha dượng, lúc đầu người muốn cùng mẫu thân con yêu thương chăm sóc con, người chính là thân nhân của con, hơn nữa năm năm trước là người đem ta và mẫu thân cứu ra hố lửa, hiện tại năm năm sau đến lượt con bảo vệ người." Ánh mắt Dạ Nhược Ly dần trở nên nhu hoà,sau đó nhìn về bốn người kia, ánh mắt lại nổi lên một tầng kiên định: "Ta nói rồi, trừ phi ta chết, bằng không các ngươi ai cũng đừng mơ mang cha dượng ta đi!"
Gương mặt của thiếu nữ trước mắt vẫn chưa thoát khỏi nét ngây thơ nhưng con mắt rất có thần, toát ra vẻ kiên định không khỏi làm lung lay ý chí của mọi người.
"Ha ha" Nghe vậy, Bắc Ảnh Đồi lập tức ngửa cổ cười to, nụ cười kia tràn ngập sự mỉa mai, phảng phất như Dạ Nhược Ly đang kể một câu chuyện cười vậy: "Ngươi nghĩ bản thân ngươi là ai? Ai cho ngươi lá gan lớn như vậy, dám nói chuyện này với lão phu? Nếu ngươi đã muốn chết như thế, lão phu sẽ thành toàn cho ngươi."
Bàn tay toả ra hào quang màu vàng, Bắc Ảnh Đồi nhanh chóng đánh về phía Dạ Nhược Ly, hắn có thể tưởng tượng ra thiếu nữ này nát như tương như thế nào.
"Tiểu Ly nhi, coi chừng!"
Sắc mặt Bắc Ảnh Thần trắng bệch, giờ phút này, hắn cũng không kịp suy nghĩ đến cái gì chỉ vội vàng ôm Dạ Nhược Ly vào lòng rồi xoay lưng mình về phía Bắc Ảnh Đồi.
"Thiếu chủ!"
Bắc Ảnh Đồi và Bắc Ảnh Dương cả kinh, không ai có thể ngờ Bắc Ảnh Thần lại làm như thế, nhưng mà quyền cước đã tung ra không thể thu hồi lại được nữa.
"Cha dượng, con nói rồi mà, về sau con sẽ bảo vệ người." Dạ Nhược Ly nắm chặt nắm đấm, chậm rãi ngẩng đầu, bàn tay dùng sức đẩy về phía trước, Bắc ảnh Thần lập tức bị đẩy ra, Bắc Ảnh Thần đang kinh ngạc vì sao Dạ Nhược Ly lại có khí lực lớn như thế thì nắm đấm của Bắc Ảnh Đồi đã trùng trùng điệp điệp tiến tới sau lưng Dạ Nhược Ly.
"Phốc!"
Phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt Dạ Nhược Ly tái nhợt, nàng lau lau dưới khoé miệng quay người lại, nở nụ cười trào phúng: "Công kích của ngươi chỉ có uy lực như vậy thôi sao?"
Kỳ thật trước khi tới đây Dạ Nhược Ly đã nuốt một viên đan dược tăng cường phòng ngự, nếu không một quyền kia đánh xuống không chết thì cũng bị trọng thương. Vừa rồi nếu không chắc chắn nàng cũng sẽ không dùng thân thể để đỡ một đòn như vậy.
"Cái gì? Điều này sao có thể?" Bắc Ảnh Đồi lùi lại mấy bước, gương mặt tràn đầy kinh ngạc nhìn Dạ Nhược Ly.
Tuy không tung ra hết sức lực nhưng cũng được năm phần, thế nhưng nàng ta chỉ phun ra một ngụm máu?
"Xem ra là ta đã xem thường ngươi rồi!" Bắc Ảnh Đồi nở nụ cười lạnh,con ngươi tản ra tia âm lãnh rợn người: "Bất quá cuối cùng thì ngươi cũng phải chết! Nhớ kĩ nếu có kiếp sau ngàn vạn lần đừng có đối địch với lão phu, nếu không kết cục lại lặp lại lần nữa đấy!"
"Khục khục" Dạ Nhược Ly ho khan hai tiếng, nhổ ngụm máu ra lau lau miệng mới nhìn vào Bắc Ảnh Đồi, thần sắc thuỷ chung không đổi, bất kể thực lực nàng như thế nào chỉ việc nguy hiểm gần kề mà không hoảng loạn làm những người khác có chút tán thưởng.
"Lại là hai lão đầu nhà các ngươi, các ngươi còn nhớ không vậy, lão tử đã cảnh cáo các ngươi rồi, đừng có tới đây quấy rối nữa, con mẹ các ngươi không nghe lời lão tử nói sao? Thực sự con mẹ nó coi thường Huyền thú trong rừng rậm Huyền thú? Hôm nay lão tử không hảo hảo dạy dỗ các ngươi mới được!"
Đột nhiên, một tiếng hét lớn từ phía sau truyền tới, mọi người đều ngẩn ngơ nhìn liền thấy hai nam nhân mặc hắc y bước vào.
Người vừa nói là một nam nhân có thân hình thô kệch, nam nhân kia đang tràn đầy phẫn nộ tiến tới, bất ngờ bên cạnh có mộ cánh tay vươn ra, nắm lấy nam nhân kia thật chặt: "Ngũ đệ, đừng xúc động!"
Một bộ áo đen che kín cả người còn lại, che luôn cả những biểu hiện trên mặt hắn, Huyền Báo buông tay Huyền Ưng ra, đôi mắt nhìn về phía hai ngươi kia nói: "Các ngươi là người của gia tộc kia?"Nghe những lời ấy, lão giả tóc bạc đứng bên trái giương giương con mắt, nhàn nhạt lướt qua Huyền Ưng: "Chắc hẳn các ngươi chính là Huyền thú ở rừng rậm Huyền thú Thú Vương? Từ lúc nào mà Huyền thú bắt đầu quản việc bên ngoài vậy? Lão phu khuyên nhị vị một câu không nên quản việc không đâu cũng đừng quản quá nhiều, nếu không cho dù là hoàng thú của các ngươi tới cũng không bảo vệ được các ngươi đâu."
Huyền Báo cười khổ một tiếng, Dạ Nhược Ly chưa bao giờ nói với bọn hắn phải đối mặt với cường địch như vậy, ngoài gia tộc Bắc Ảnh còn có một gia tộc hỗ trợ kia nữa.
"Huyền Báo," Dạ Nhược Ly khẽ chau mày, trầm tư trong giây lát, từ trong nhẫn Huyền Linh lấy ra một bình sứ ném về phía Huyền Báo, nói: "Không chắc chắn là phải ba năm, lần trước các ngươi đã giúp ta đây là đồ ta đáp ứng với ngươi, thực lực của các ngươi không có cách nào chống lại được bốn người kia, các ngươi vẫn là nên rời khỏi nơi này."
Đón lấy bình ngọc Huyền Báo ngạc nhiên nhìn Dạ Nhược Ly không thể ngờ rằng trong giây phút này nàng ta lại có quyết định như vậy.
Huyền Ưng cũng vô cùng khiếp sợ sau đó nhanh chóng khôi phục tâm trạng, bước nhanh tới phía trước đứng ngăn trước mặt Dạ Nhược Ly: "Từ trước đến giờ lão tử là người trọng lời hứa, đã đáp ứng ba năm thì nhất định có thể bảo vệ tốt cho ngươi trong ba năm, nếu thấy nguy hiểm liền bỏ chạy truyền đến rừng rậm Huyền thú lão tử lấy gì để quản lý thuộc hạ đây?"
"Ngũ đệ..."Huyền Báo nao nao, đã đạt được đan dược thương thế của hắn có thể chữa khỏi rồi, cũng không cần phải xem vào cuộc chiến này, nhưng....
"Ngũ đệ nói không sai, Huyền thú chúng ta khác biệt với con người là vì chúng ta đều hết lòng tuân thủ hứa hẹn, cho dù có trả giá bằng tính mạng cũng sẽ không huỷ."
Dạ Nhược Ly nở nụ cười vui mừng, hai tên Huyền thú này không làm nàng thất vọng, nhưng mà lần này nàng không nắm chắc cơ hội có thể thoát thân cho nên hành động vừa rồi không hề có ý thăm dò. Cho dù Dạ Nhược Ly nàng không phải là người tốt nhưng cũng không muốn làm liên luỵ người vô tội.
"Hừ, nếu các ngươi muốn chết lão phu có thể đưa tiễn các ngươi một đoạn đường!" Bắc Ảnh Đồi hừ lạnh một tiếng, một tầng hào quang màu vàng lại bao phủ nắm đấm, ngay sau đó mấy người khác cũng xuất ra binh khí bao vậy huynh đệ Huyền Báo. Bởi vì Huyền Báo và Huyền Ưng thuộc về rừng rậm Huyền thú nên bọn hắn cũng không cần phải cố kị điều gì.
"Lục trưởng lão, hai Huyền thú này chúng ta sẽ đối phó, ngươi hãy giáo huấn xú nha đầu càn quấy kia thật mạnh tay vào, nhớ kĩ lưu lại một mạng là được." Bắc Ảnh Dương ép hai thú về phía sau, hướng về phía Dạ Nhược Ly và Bắc Ảnh Đồi phân phó một tiếng.
Cười âm hiểm, Bắc Ảnh Đồi bước về phía Dạ Nhược Ly, trong mắt xoẹt qua hàn ý: "Xú nha đầu, lão phu sẽ cho ngươi biết đắc tội với lão phu sẽ có kết cục như thế nào!"
"Tiểu Ly nhi!"
Nội tâm Bắc Ảnh Thần đau xót, nhanh chân chạy về phía Dạ Nhược Ly nhưng tốc độ của hắn vẫn chậm hơn Bắc Ảnh Đồi.
"Oanh!"
Nắm đấm uy lực bay tới lồng ngực Dạ Nhược Ly, lập tức thân thể nàng như diều đứt dây, bay ra ngoài đụng vào góc tường thật mạnh rồi một dòng máu trào ra ở dưới thân thể nàng, nở ra một đoá huyết hoa xinh đẹp.
Lần này không phải là nàng không né mà căn bản là né không kịp. Thực lực, quả nhiên là thực lực chưa đủ mạnh, nếu như nàng có thực lực của kiếp trước sao có thể bị ức hiếp như thế này?
"Tiểu Ly nhi!"
"Tiểu thư!"
Bắc Ảnh Thần và Lăng đồng thời hô to, chợt thấy Bắc Ảnh Đồi đang đến gần Dạ Nhược Ly, thần sắc Bắc Ảnh Thần biến đổi: "Dừng tay! Ta theo các ngươi trở về nhưng không được phép tổn thương nàng nữa,nếu không ta không ngại vĩnh viễn không về nơi đó nữa!"
Bước chân đột ngột dừng lại, Bắc Ảnh Đồi lạnh lùng nhìn Dạ Nhược Ly, không khỏi nở nụ cười mỉa mai, một chưởng kia của mình chắc chắn đã lấy nửa mạng nàng ta.
"Đi thôi!"
Bắc Ảnh Thần đã ra quyết định, Bắc Ảnh Dương và hai người kia cũng không dây dưa với huynh đệ Huyền Báo nữa, quay người về phía Bắc Ảnh Thần, về phần Dạ Nhược Ly bọn hắn cũng chỉ liếc nhìn qua một cái.
"Tướng quân, người thật sự phải rời đi?"
Bên tai truyền tới thanh âm của Lăng, Bắc Ảnh Thần làm như không chú ý, hai tay nắm chặt, đau lòng nhìn thiếu nữ bị quăng ở góc tường, tầm mắt bắt buộc thu lại theo bốn người kia bước ra khỏi phủ tướng quân.
Sau khi năm người kia sắp bước đến cửa, đột nhiên có luồng khí tức cực nòng từ phía sau đánh tới, theo sau đó là một thanh âm lạnh như băng; "Ta còn chưa chết, ai cho phép các ngươi rời đi?"
Mọi người quay đầu lại sau đó há hốc miệng đầy khiếp sợ nhìn cảnh trước mắt, mặt mũi ai cũng ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ.
Chỉ thấy thiếu nữ kia chậm rãi dựa vào tường từ từ đứng dậy, trên người bốc lên hoả diễm, tóc đen theo ngọn lửa mà đong đưa, cảm giác vô cùng hoa lệ, mà sau lưng thiếu nữ tựa hồ như có đôi cánh hoả diễm, ngay cả phủ tướng quân nhiệt độ đang dần nóng lên.
Mọi người chưa kịp hoàn hồn thì trên người Dạ Nhược Ly truyền tới thanh âm tàn khốc: "Là tên hỗn đản nào dám làm chủ nhân lão tử bị thương? Muốn chết!"
Quyển 1 - Chương 29: Chu tước tức giận.
Ngọn lửa dường như bao phủ cả bầu trời, mọi người đều khiếp sợ ngẩng đầu lên nhìn, ánh lên đồng tử là một con chim toàn thân đều bốc lửa, chỉ thấy chim lửa vẫy vẫy đôi cánh, diễm hoả bay ra khắp, nơi sau đó thẳng tắp bay về phía Bắc Ảnh Đồi, ai cũng sửng sốt đến bất động.
"Đây là cái gì? Sao lại xuất hiện ở đây?" Toàn thân Bắc Ảnh Đồi ướt đẫm mồ hôi, lui về sau hai bước, cảm nhận được hoả diễm cực nóng phát ra, y nuốt nước bọt thật mạnh, thời khắc này hắn có cảm xúc mãnh liệt muốn chạy khỏi nơi đây.
Thân thể Chu Tước cao lớn bao trùm cả bầu trời, cây cối xung quanh bị đốt cháy không còn chút tro tàn, tựa hồ như cả bầu trời này đều là địa bàn của nó.
"Tứ...Tứ ca," Huyền Ưng trừng mắt nhìn, ngu ngơ hỏi: "Huyền thú kia ở đâu ra thế? Khí tức của nó còn cao hơn cả Nhị ca và Tam ca nữa, trong rừng rậm Huyền thú chắc nó cũng ngang bằng với lão đại và hoàng thú đấy."
Lúc nào ở ngoài rừng rậm Huyền thú có Huyền thú cường đại như thế mà bọn hắn lại không biết gì?
"Thiếu chủ, coi chừng!" Bắc Ảnh Dương nhìn hoả diễm rơi từ trên trời xuống, vô cùng sợ hãi vội vàng chạy đến tiến tới chỗ Bắc Ảnh Thần, bàn tay chuyển động như đang múa Thái Cực quyền, phảng phất như có cơn gió nhẹ nhàng lướt qua làm tóc trắng của y bay bay, như có kì tích hoả diễm hạ vài phần uy lực.
"Ầm ầm!"
Hoả diễm nện vào mặt đất, lập tức bao trùm Bắc Ảnh Dương, tâm ba người kia khẽ động, không ngờ con Chim Lửa kia lại có thực lực cường đại như vậy.
"Khục khục," trong ngọn lửa có tiếng ho khan truyền ra làm mọi người chú ý tới, lại thấy Bắc Ảnh Dương thất tha thất thiểu đi ra, y lúc này chật vật vô cùng giống như dân chạy nạn hoàn toàn đối lập với hình tượng sạch sẽ lúc ban đầu của y.
"Ngũ trưởng lão, ngươi không sao chứ? Căn bản lão phu muốn cứu Thiếu chủ đáng tiếc Ngũ trưởng lão lại đi trước một bước." Nguy cơ được giải trừ, Bắc Ảnh Đồi thở phào nhẹ nhõm cất bước đến trước mặt Bắc Ảnh Dương, khuôn mặt vô sỉ mang theo tia lo lắng tựa hồ như hắn thật sự quan tâm.
Trong nội tâm phát ra tiếng cười lạnh, nói ra những lời như thế, không chỉ người khác mà ngay cả Bắc Ảnh Dương cũng lộ vẻ khinh thường. Đứng gần Bắc Ảnh Thần hơn là Bắc Ảnh Đồi mà Bắc Ảnh Đồi mà y có thực lực tương xứng, nếu Bắc Ảnh Đồi có ý định cứu Bắc Ảnh Thần thì sao y có thể tới trước được chứ?
Gió nóng thổi qua, khuôn mặt Dạ Nhược Ly nhỏ xuống một giọt mồ hôi, hoả diễm đỏ rực chiếu vào dung nhan xinh đẹp, nhìn về phía Bắc Ảnh Thần thấy không có gò đáng ngại mới từ từ thả lỏng tâm trạng, lập tức nhăn mày: "Chu Tước, đừng làm cha dượng ta bị thương.'
Theo lời Dạ Nhược Ly nói, một ngọn lửa đỏ bao quanh Chu Tước, cuồng phong lại nổi lên, hoả diễm lại kéo dài, khi mọi người đang cho rằng nó lại thi triển năng lực gì thì Chim Lửa đột ngột biến mất, mà nơi nó vừa đứng lúc nãy lại xuất hiện một thiếu niên im im lặng lặng đứng đó.
Thiếu niên này từ đầu đến chân đều một màu đỏ rực, mái tóc dài đỏ như lửa tung bay trong gió, tạo ra những đoá hoa lửa nhỏ bay giữa trời cao, mày kiếm lửa hồng càng làm dung mạo hắn trở nên khí khái hào hùng, môi mỏng đỏ nhấp nhẹ nở độ cong nông cạn.
Dung nhan thiếu niên cực kì anh tuấn, hình dạng đôi má nông sâu rõ ràng lộ bá khí cường ngạo, con ngươi hoả hồng lộ ra hai đoá hoả hoa, liếc nhìn mọi người ở đây: "Vừa rồi là tên hỗn đản nào dám làm chủ nhân lão tử bị thương? Ngoan ngoãn đứng ra đây để lão tử đốt cháy ngươi, lại dám thừa dịp lão tử ngủ say mà khi dễ chủ nhân lão tử, cả đám các ngươi đều chán sống rồi phải không?"
Khi ánh mắt Chu Tước liếc qua Bắc Ảnh Đồi có chút nheo lại nói: "Lão nhân kia con mắt quá mảnh nhìn qua cũng biết không phải loại người tốt lành gì, vừa rồi chính ngươi khi dễ chủ nhân lão tử?"
"Ngươi..." Bắc Ảnh Đồi tức giận, râu ria loạn chiến, cũng không phản bác được lời nào.
"Không biết tại sao lão tử thấy ngươi là phi thường khó chịu, làm lão tử vô cùng bực bội." Thân hình loé lên Chu Tước phóng tới chỗ Bắc Ảnh Đồi, cả người hắn như hoả cầu đi ngang qua chỗ nào chỗ đó cũng nhen nhóm ánh lửa.
Bắc Ảnh Đồi ngụm khí lạnh, sắc mặt biến rồi lại biến, bọn họ hoàn toàn không ngờ tới Dạ Nhược Ly không xứng nhìn vào mắt kia lại có Huyền thú thực lực cường đại như thế, thực lực như vậy đã vượt qua hai Thú Vương của rừng rậm Huyền thú, chỉ dựa vào một mình hắn sao có thể đối kháng? Đáng chết, dựa vào cái gì mà xú nha đầu kia lại có loại Huyền thú này? Mà hắn ngay cả cấp bậc như Huyền Ưng, Huyền Báo cũng không có?
"Ba người các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Đừng quên nhiệm vị của chúng ta, chúng ta có bốn người sao lại phải sợ hắn?" Bắc Ảnh Đồi vội vàng hướng về phía ba người kia hô to một tiếng, lập tức giơ nắm đấm nghênh tiếp sự công kích của Chu Tước.
"Cho lão già ngươi nếm thử hoả diễm đầy uy lực của lão tử!"
"Phanh!"
Một tầng hoả diễm bao bọc lấy nắm đấm rất nhanh nhảy lên trời cao vung tay đánh về phía mặt mo của Bắc Ảnh Đồi. Lưỡng quyền chạm nhau, Bắc Ảnh Đồi cảm tháy khí huyết cuồn cuộn, chân đột nhiên lui về sau, ngay lúc đó một đạo khí tức uy lực một lần nữa xuất hiện trước mặt.
"Hoả diễm thoái!" (hoả diễm chân!")
Không đợi Bắc Ảnh Đồi kịp phản ứng, Chu Tước lập tức cho y một cước bay ra bên ngoài, thân thể trùng trùng điệp điệp ngã vào trong góc, hắn ho ra một ngụm máu tươi, hai mắt dữ tợn trừng trừng vào Chu Tước: "Xú tiểu tử, ngươi sẽ trả giá đắt cho hành vi ngày hôm nay, lúc đó ta sẽ nói hoàng thú tự tay xử quyết ngươi." Bắc Ảnh Đồi suy đoán Chu Tước và huynh đệ Huyền Báo đều ở rừng rậm Huyền thú.
"Hoàng thú?" Chu Tước chớp chớp lông mày hoả hồng, bộ dạng không chút đứng đắn: "Là cái khỉ gì? Hôm nào lão tử bắt làm toạ kỵ cho chủ nhân lão tử."
Huyền Báo và Huyền Ưng run run khoé môi, một người một thú không hổ danh là chủ tớ, lời nói cũng giống nhau như vậy. Đại nam nhân cường đại kia trở thành toạ kỵ? Cảnh tượng như thế thật sự không thể tưởng tượng nổi...
"Lục trưởng lão, kế tiếp giao cho chúng ta." Bắc Ảnh Dương chậm rãi tiến tới chỗ Bắc Ảnh Đồi nhàn nhạt liếc mắt nhìn rồi sau đó quăng về phía Chu Tước: "Không cần biết ngươi có thân phận như thế nào, chỉ biết ngươi không thể đối nghịch với gia tộc Bắc Ảnh."
Vào lúc này hai trưởng lão của nhà hỗ trợ cũng đứng trước mặt Chu Tước. Nhưng thần sắc Chu Tước cũng không thay đổi, phảng phất không xem ba người kia ra gì.
"Ha ha, ba đấu ba, vừa vặn." Huyền Ưng sờ sờ mũi, cười đặc biệt âm hiểm: "Lão tạp mao, các ngươi cũng đừng quên lão tử như thế chứ."
Sắc mặt mấy người kia đều hơi đổi, thực lực của Chu Tước có thể đánh ngang với hai người trong bọn hắn, mà Bắc Ảnh Đồi đang bị thương không thể nào đánh tiếp, kể cả có cũng không đủ."
"Thiếu chủ," Nắm chặt nắm đấm, khuôn mặt Bắc Ảnh Dương tái nhợt quay đầu nhìn Bắc Ảnh Thần, nói: "Thực lực của gia tộc Bắc Ảnh và gia tộc kia ngươi là người biết rõ nhất, nếu như ngươi nguyện ý quay về nói không chừng có thể cứu được đám người kia một mạng, nếu không kết quả của bọn hắn chỉ có một đó chính là, chết!"
Quyển 1 - Chương 30: Quyết định.
Mặt trời bao phủ xuống, Bắc Ảnh Thần nắm chặt nắm tay, dung mạo anh tuấn trắng bệch, ánh mắt thoáng nhìn về phía Lam Hinh lánh nạn hiện lên tia không nỡ, không hiểu vì sao khi nhìn thấy ánh mắt hắn, tâm Dạ Nhược Ly trầm xuống.
"Ta sẽ rời đi cùng với các ngươi," khoé miệng đắng chát, Bắc Ảnh Thần cười khổ một tiếng sau đó nhìn Dạ Nhược Ly: "Bất quá, ta còn chuyện muốn nói với nữ nhi, các người ra ngoài chờ ta đi."
Bắc Ảnh Dương khẽ chau mày, trầm tư giây lát nói: "Được, chúng ta ở ngoài chờ ngươi, hy vọng không quá lâu."
Nói xong, Bắc Ảnh Dương và hai vị trưởng lão nhìn nhau rồi cùng đỡ Bắc Ảnh Đồi ra ngoài, nếu Thiếu chủ đã đáp ứng rời đi thì cho hắn một chút thời gian để cáo biệt cũng không có gì quá đáng.
"Tiểu Ly nhi, thật xin lỗi!" Bắc Ảnh Thần thấp con ngươi, bàn tay lớn nhẹ nhàng xoa đầu Dạ Nhược Ly, bên môi nở nụ cười rồi khẽ thở dài: "Bọn hắn nói không sai, nếu như lần này ta không đi cùng bọn hắn thì lần sau tới đây chính là cao thủ chân chính."
Dạ Nhược Ly nâng gương mặt non nớt nhìn lên, trong mắt ánh lên tia kiên định: "Mặc kệ đến bao nhiêu người, con sẽ không cho bất cứ kẻ nào chia rẽ gia đình chúng ta!"
"Tiểu Ly nhi, con yên tâm, cha dượng chỉ là về nhà thôi cũng không có chuyện gì, nếu ta không muốn lấy tiểu thư nhà kia thì không ai có thể bức bách ta được." Bắc Ảnh Thần nở nụ cười nhẹ giọng nói, cuộc đời này có tiểu hài tử như thế hắn còn gì phải hối tiếc?
"Hơn nữa cha dượng tin tưởng con," bỗng nhiên Bắc Ảnh Thần thu lại nụ cười, thần sắc nghiêm trọng nhìn thiếu nữ trước mặt: "Nếu như ta không rời đi sẽ làm liên luỵ đến con và Hinh nhi, với năng lực của con không đến vài năm nữa sẽ đạt được thành tựu, đến lúc đó hãy tới gia tộc Bắc Ảnh, cha dượng ở đó chờ con."
Đang nói chuyện Bắc Ảnh Thần quét mắt nhìn Chu Tước, chính vì sự xuất hiện của Chu Tước mà Bắc Ảnh Thần mới cảm thấy Dạ Nhược Ly rất thần bí, nếu không như thế hắn cũng không ra quyết định như vậy, hắn nguyện ý trở về gia tộc Bắc Ảnh cũng là muốn cho nàng có thời gian phát triển thực lực bản thân.
Toàn thân run lên, Dạ Nhược Ly cúi đầu không nói gì, nàng cũng biết rất rõ Bắc Ảnh Thần nói có lý, nếu nàng có thực lực cường đại sao có thể trơ mắt nhìn hắn rời đi như vậy?
"Thiếu chủ, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta nên xuất phát đi thôi," Âm thanh Bắc Ảnh Dương không kiên nhẫn phát ra ở ngoài cửa.
"Tiểu Ly nhi, nhớ kĩ, cha dượng ở gia tộc Bắc Ảnh chờ gia đình ta đoàn tụ," Bắc Ảnh Thần duỗi tay ôm Dạ Nhược Ly vào lòng, ánh mắt đầy ôn nhu, sau đó buông tay cuối cùng nhìn về phía hậu viện lại quay qua nhìn Lăng: "Lăng, ngươi theo ta nhiều năm như vậy cũng là người ta tin tưởng nhất, trong khoảng thời gian ta đi khỏi, Hinh nhi và tiểu Ly nhi phiền ngươi chăm sóc rồi."
"Tướng quân..."Lăng há hốc mồm, lời nói tới miệng nhưng lại không biết nói gì.
Tiếng bước chân ngày càng xa, âm thanh vang vọng cũng càng lúc càng nhỏ lại nhưng từ đầu đến cuối Dạ Nhược Ly đều cúi đầu thật thấp không hề nhìn qua Bắc Ảnh Thần. Mái tóc che phủ đôi má khiến người khác không thể thấy rõ nét mặt của nàng nhưng nếu nhìn kĩ sẽ thấy toàn thân nàng run lên đem cảm xúc của nàng bộc lộ ra ngoài.
"Chủ nhân, ta đi ngăn bọn họ lại?" Chu Tước lo lắng liếc nhìn Dạ Nhược Ly sau đó lại quăng mắt về phía bọn họ vừa rồi đi, màu đỏ rực trong mắt bốc cháy như hai đoá hoả hoa, hắn mặc kệ đám người kia là ai, hắn chỉ biết làm cho chủ nhân hắn thương tâm dù chết một ngàn lần cũng không đủ!"
Dạ Nhược Ly không rảnh để ý đến Chu Tước, lòng bàn tay có tơ máu nhàn nhạt chảy xuống từ khe hở của ngón tay trắng như ngọc, đỏ và trắng hoà quyện lại trở nên vô cùng quỷ quyệt.
Bước ra khỏi cánh cửa phủ tướng quân, Bắc Ảnh Thần kiềm chế nội tâm không quay lại, mắt nhìn về phía chân trời, ngay sau khi hắn nhấc chân bỏ đi thì trong phủ tướng quân vang lên một tiếng kêu dài, khiến những người đi qua đường cũng không khỏi ngạc nhiên dừng bước lại.
"Ah ah ah!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!"
Tâm run lên nhưng Bắc Ảnh Thần cuối cùng cũng hạ quyết tâm không quay đầu rời đi.
Dạ Nhược Ly mệt mỏi, thở hổn hển ra một câu chửi thề, lau mồ hôi trên trán. Dung nhan tái nhợt dưới ánh mặt trời lại trở nên trong suốt.
Giây phút này, nàng vô cùng mong muốn có được thực lực, thậm chí so với kiếp trước khát vọng này lại mãnh liệt hơn, nếu như nàng có thực lực cường đại thì sẽ không ai dám mang Bắc Ảnh Thần đi, nếu như nàng có điều kiện ưu việt (chắc là gia cảnh tốt) thì gia tộc Bắc Ảnh cũng sẽ không chia rẽ cha dượng và mẫu thân.
Nói cho cùng, nguyên nhân chủ yếu là do nàng không có đủ thực lực!
Một giọt nước mắt theo khoé mắt rơi xuống nện vào mặt đất phát ra một tiếng vang thanh thuý.
Thân thể Chu Tước run lên, hắn theo chân nàng từ kiếp trước xuyên qua kiếp này đến nơi đây, lúc trước dù có trải qua huấn luyện ma quỷ, dù có bị thương nghiêm trọng nàng đều cắn răng nhịn xuống, từ trước đến nay hắn luôn cho rằng chủ nhân quật cường như vậy vĩnh viễn không biết rơi lệ là gì, kỳ thật hắn chút nữa quên mất chủ nhân hắn cũng là con người, mà tình cảm của con người rất phức tạp, huống chi chủ nhân ít bộc lộ cảm xúc hơn người bình thường.
Ở kiếp này chủ nhân tựa hồ như thật sự không quan tâm đến chuyện gì nhưng nàng cố gắng như vậy không phải vì cha mẹ nàng sao? Chỉ là nàng chưa từng nói qua mà thôi.
"Chủ nhân," nhìn thấy Dạ Nhược Ly khóc, tâm Chu Tước như bị ai đó nhéo thật mạnh, nhịn không được ôm nàng vào ngực: "Chủ nhân, thực xin lỗi, nếu ta có thực lực cường đại như trước không chừng có thể..."
"Chu Tước, yên tâm, ta không sao," Dạ Nhược Ly đẩy Chu Tước ra, ngửa mặt lên sắc mặt lại tràn đầy tự tin: "Cha dượng vì ta mà kéo dài thời gian như vậy, ta sẽ không để cho ông thất vọng vì vậy ta nhất định phải vào gia tộc Bắc Ảnh cứu cha dượng của ta ra."
Chu Tước sững sốt một chút sau đó dung mạo anh tuấn chậm rãi nở nụ cười vui vẻ yên tâm.
Xem ra chủ nhân vẫn luôn quật cường như vậy, hắn không cần lo lắng nữa rồi.
"Tiểu Ly nhi, Thần..."
Nghe thấy âm thanh lo lắng từ phía xa truyền tới, Dạ Nhược Ly quay đầu nhìn bóng người đang vội vàng chạy tới, không đợi nàng kịp lên tiếng Lam Hinh đã bắt lấy tay nàng không kịp thở hỏi: "Tiểu Ly nhi, mới vừa rồi là tiếng con sao? Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Thần đâu rồi? Hắn đi nơi nào rồi?"
"Mẫu thân, con xin lỗi," Dạ Nhược Ly cúi đầu, trong mắt có tia áy náy: "Là tại con vô năng không thể giữ cha dượng ở lại, nhưng mẫu thân yên tâm, chúng ta nhất định sẽ rất nhanh đoàn tụ với cha dượng."
"Con...Con nói Thần hắn..." Lam Hinh chặt chẽ nắm lấy ống tay áo Dạ Nhược Ly, nước mắt ướt mi, âm thanh đứt quãng nghẹn ngào: "Thần hắn có phải hay không..."
"Mẫu thân, cha dượng bị gia tộc Bắc Ảnh đưa đi rồi."
Lam Hinh chậm rãi buông tay, dùng sức mở to mắt nhìn về phía bầu trời trong xanh. Ánh mặt trời chiếu thẳng xuống nàng lập tức thấy trước mắt tối sầm, thân thể mềm mại ngã xuống chỉ có âm thanh lo lắng của Dạ Nhược Ly vang lên.
"Mẫu thân..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro