Chương V: Phượng Vân, Phượng Tuyết
Gió lạnh thấu xương thổi qua vách núi cheo leo, từng đợt khí tức cường đại giao thoa giữa không trung, tạo thành một cảnh tượng kinh thiên động địa. Hai bóng người đối diện nhau, y phục tung bay, khí thế hùng hậu đến mức ngay cả chim muông trong rừng sâu cũng không dám cất tiếng kêu.
Một người khoác trên mình bạch y phiêu dật, mái tóc dài buộc nhẹ bằng dải lụa xanh, khuôn mặt thanh lãnh như băng tuyết ngàn năm, ánh mắt sắc lạnh tựa hồ thấu triệt hồng trần. Thanh trường kiếm trong tay y như phủ một lớp sương trắng mờ ảo, từng đợt khí lạnh không ngừng lan tỏa ra xung quanh.
"Phượng Tuyết Băng Hàn – Đoạn Tình Kiếm!"
Bạch y nhân khẽ quét ngang trường kiếm, một luồng hàn khí vô hình lập tức tràn ra, đóng băng mọi thứ trên đường đi. Không gian xung quanh như trầm xuống, tuyết trắng đột ngột xuất hiện giữa trời hè, rơi lả tả trong không khí. Cây cối gần đó cũng nứt vỡ thành từng mảnh băng vụn, khí lạnh thấm vào tận cốt tủy, tựa hồ muốn đóng băng cả linh hồn kẻ địch.
Đối diện với người này là một nam nhân khoác trường bào đỏ rực như lửa, dáng người cao ráo, ánh mắt rực cháy như sao trời. Hắn cầm trong tay một thanh trường thương ánh lên sắc vàng rực rỡ, như thể ngưng tụ từ tinh hoa của nhật nguyệt. Mỗi bước hắn di chuyển, không gian xung quanh tựa hồ rung chuyển theo, uy thế mãnh liệt vô song.
"Phượng Vân Lưu Tinh – Hóa Nhật Kinh Thiên!"
Người áo đỏ quát lớn, cây thương trong tay xoay tròn một vòng, từng đốm hỏa quang bùng lên mạnh mẽ, hóa thành hàng vạn tinh vân rực sáng, tựa như một trận mưa sao băng giáng xuống nhân gian. Hơi nóng cuồn cuộn lan tỏa, đối nghịch hoàn toàn với hàn khí băng lãnh kia.
ẦM!
Hai nguồn lực va chạm giữa không trung, tạo thành một cơn bão khí kinh hoàng, khiến vách núi rung chuyển dữ dội. Làn hơi nóng từ thương pháp của người áo đỏ như muốn thiêu rụi tất cả, nhưng hàn khí từ kiếm chiêu của bạch y nhân lại như một bức tường không thể xuyên thủng, từng chút từng chút một nuốt chửng lấy ánh lửa, khiến nó dần yếu đi.
"Hỗn Nguyên Như Ý!"
Bạch y nhân lướt nhẹ như gió, thanh trường kiếm vẽ nên một vòng cung hoàn mỹ giữa trời, tạo thành một bức tường băng dày đặc. Hơi lạnh tỏa ra, khiến ngay cả luồng nhiệt khổng lồ trước mặt cũng phải chững lại trong thoáng chốc.
"Thiên Phượng Giáng Trần!"
Nam nhân áo đỏ không lùi mà tiến, cả thân ảnh bừng lên một luồng hỏa quang chói mắt. Hắn vung trường thương bổ xuống, như thể muốn xé toạc cả bầu trời.
ẦM!
Lại một tiếng nổ kinh thiên động địa. Mặt đất dưới chân hai người lập tức rạn nứt, từng tảng đá lớn bị hất văng ra xa, cuốn theo những luồng khí xoáy khủng khiếp.
Từ nơi ẩn nấp, Lâm Khánh Tuyết hít vào một hơi thật sâu. Nàng có thể cảm nhận được áp lực cường đại từ cả hai người này. Dù là kẻ mang băng hàn tuyệt đối hay kẻ thiêu đốt trời đất bằng hỏa quang, cả hai đều không phải hạng người nàng có thể đối phó.
Rốt cuộc, bọn họ là ai? Và vì sao lại xuất hiện tại nơi này, giao chiến kịch liệt như vậy?
Lâm Khánh Tuyết lặng lẽ quan sát hai người trước mặt. Giữa vách núi cheo leo, sau một trận giao chiến kinh thiên động địa, cả hai đều đã trọng thương, vận công trị liệu ngay tại chỗ.
Người sử dụng PhượngVân Lưu Tinh, dáng vẻ trạc tam tuần, gương mặt cương nghị, mang khí chất của một đại nhân trong triều đình. Đôi mắt sắc bén như có thể nhìn thấu mọi âm mưu, tựa hồ một kẻ dày dạn sương gió, từng kinh qua bao trận chiến. Dù đã bị nội thương, y vẫn ngồi ngay ngắn, tay đặt trên đan điền, từng luồng chân khí yếu ớt nhưng ổn định lan tỏa quanh người.
Người còn lại trông trẻ hơn, khoảng độ hai mươi mấy, dáng người thanh tú, làn da trắng tái do ảnh hưởng của công pháp băng hàn. Gương mặt y không mang vẻ nghiêm nghị như Phong Trần Dạ, mà lạnh lẽo đến mức khiến người đối diện cảm giác như bị hàn khí xâm nhập tận xương. Y khẽ nhíu mày, hai tay kết ấn, từng sợi băng vụ lượn lờ quanh thân, cố gắng cầm cự vết thương chí mạng.
Không gian chìm trong sự tĩnh lặng chết chóc. Lâm Khánh Tuyết vẫn đứng nép trong bóng tối, nhưng trong khoảnh khắc ấy, một cơn gió nhẹ thoảng qua. Nàng chỉ kịp cảm nhận một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, rồi bất chợt—
Mảnh Lông Hoàng Kim cất giấu trong người nàng đột nhiên bay ra, xoay tròn trong không trung rồi rơi xuống ngay chính giữa hai kẻ vừa tử chiến!
Dù đang bị trọng thương, cả hai người đều lập tức mở mắt. Đôi mắt họ lóe lên tia sắc bén, ánh nhìn chằm chằm vào mảnh lông Phượng Hoàng đang lơ lửng trong gió. Một tia kinh ngạc lẫn tham vọng thoáng qua trong ánh mắt.
Nhưng điều khiến họ bất ngờ hơn—là kẻ sở hữu mảnh lông ấy.
Cả hai đồng thời quay đầu, ánh mắt khóa chặt vào bóng người đang đứng phía sau.
"Ngươi là ai?" – Giọng của Phong Trần Dạ trầm ổn nhưng đầy uy quyền.
Băng Vô Tâm khẽ hừ lạnh, ánh mắt băng giá quét qua Lâm Khánh Tuyết. "Một kẻ vô danh mà cũng sở hữu mảnh Phượng ư? Thật nực cười."
Lâm Khánh Tuyết nuốt khan, biết rằng không thể trốn tránh nữa, nàng hít một hơi sâu, từng bước tiến ra từ trong bóng tối.
Bóng dáng nàng dưới ánh trăng vừa kiêu hãnh, vừa bí ẩn.
......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro