Chương iii: Phượng !
Khi đôi chân cô dừng lại ở gần nơi mẹ cô thường đứng, Lâm Khánh Tuyết ngã quỵ xuống đất, mắt không rời khỏi những mảnh thi thể đã cháy đen. Một cảm giác lạnh lẽo vây quanh, không phải vì cái giá lạnh của mưa, mà vì cái chết đáng sợ đang hiện diện quá gần. Bên cạnh những phần thân thể đã bị thiêu rụi, cô thấy bóng dáng của người mẹ yêu thương nằm bất động trên mặt đất, không còn chút dấu vết của sự sống. Mái tóc đen dài của mẹ cô giờ chỉ còn là những sợi cháy đen, quăn lại vì lửa dữ. Bàn tay của mẹ cô, mềm mại và hiền dịu, giờ chỉ còn lại xương cốt và thịt cháy xém, không còn gì nguyên vẹn. Những chiếc đầm tơ lụa mà mẹ từng mặc cũng đã bị hỏa hoạn nuốt chửng, chỉ còn lại từng mảnh vải cháy rữa.
Mắt Lâm Khánh Tuyết mờ đi, không thể nhận ra nổi những gì còn sót lại của người thân yêu. Cô đưa tay lên che mắt, nhưng không thể ngừng rơi lệ. Sự đớn đau và uất ức như dâng trào trong lòng, khiến cô nghẹt thở. Những ký ức về gia đình, về những bữa ăn ấm cúng bên nhau, về những ngày mẹ dìu dắt cô học hành, giờ đây chỉ còn lại là nỗi đau khôn nguôi.
Khi cô định quay đi, một ánh sáng vàng óng ánh thu hút sự chú ý của cô. Một sợi lông mảnh, như một tia sáng nhỏ giữa bóng tối đen đặc, lấp lánh giữa những mảnh vụn của đống hoang tàn. Cô rướn người tới gần, nhẹ nhàng cầm lên, và nhận ra đó không phải là một sợi lông bình thường. Ánh sáng vàng ấy dường như phát ra từ chính vật này, như một thứ linh khí kỳ diệu. Lâm Khánh Tuyết cẩn thận nhìn vào, và rồi bất ngờ, cô nhận thấy một ký tự khắc trên đó — chữ "Phượng".
Chữ "Phượng", đó là một dấu hiệu mà cô chưa từng thấy, nhưng lại có một cảm giác kỳ lạ. Nó như mang theo một sức mạnh vô hình, giống như một lời gọi đầy bí ẩn. Lâm Khánh Tuyết có thể cảm nhận được sự mơ hồ của nó, như thể vật này chính là chìa khóa cho tất cả những gì đã xảy ra. Sự hiện diện của nó, ngay tại đây, bên cạnh mẹ cô, làm trái tim cô rung lên một cách bất thường.
Mười năm đã trôi qua kể từ khi thảm kịch xảy ra. Lâm Khánh Tuyết không còn là cô bé ngây thơ ngày nào, mà đã trở thành một người phụ nữ trưởng thành, sắc sảo và đầy mưu mẹo. Những năm tháng qua đã tôi luyện nàng, biến nàng thành một kẻ lừa đảo tinh quái, điêu luyện trong mọi trò chơi tâm lý và lừa gạt. Lâm Khánh Tuyết hiện tại chẳng khác gì một con cáo già, thông minh, nhạy bén, với những chiêu trò lừa đảo mà ngay cả những kẻ có tiếng tăm trong giang hồ cũng phải nể phục.
Cô đã không còn là cô bé mảnh mai, yếu đuối, khóc nấc bên xác mẫu thân nữa. Những ngày tháng đó đã khắc sâu vào tâm trí nàng, nhưng thay vì chìm đắm trong bi thương, nàng đã tự biến mình thành một người khác, một kẻ sống sót giữa những cạm bẫy của giang hồ. Và giang hồ, đối với nàng, không có gì là xa lạ. Thành Lâm An giờ đây trở thành sân khấu của nàng, nơi cô có thể hóa thân thành bất cứ ai: nam nhi, công tử, tiểu thư... tất cả chỉ là vở kịch nàng dựng lên để lừa gạt những kẻ yếu đuối.
Một buổi sáng nắng nhẹ, Lâm Khánh Tuyết lại một lần nữa cải trang thành một nam nhân có vẻ ngoài sáng sủa, lịch lãm, bước vào một tiệm lớn trong thành. Với phong thái tự tin, ánh mắt sắc bén, nàng đã khiến không ít người trong tiệm phải chú ý. Từng lời nói, từng cử chỉ đều được cô tính toán kỹ càng. Nàng làm như mình là một công tử nhà giàu, với vẻ ngoài hoàn hảo và câu chuyện gia thế hùng mạnh. Cô thu hút sự chú ý của chủ quán, gợi lên sự tò mò, và tất nhiên, không lâu sau, đã mời được chủ quán vào ván bài của mình.
Trong khi cuộc trao đổi đang diễn ra suôn sẻ, Lâm Khánh Tuyết liếc mắt nhìn xung quanh, nhận thấy không ít kẻ lạ mặt, những con mồi mới của mình, đang ở gần. Nàng khẽ mỉm cười, một nụ cười đầy ẩn ý, biết rằng không có gì là không thể kiểm soát trong tay mình. Những kế hoạch nhỏ bé này, từng chi tiết nhỏ đều được nàng xây dựng từ lâu, và mỗi lần thành công là một minh chứng cho tài năng lừa đảo của mình.
Nhưng dù có tài giỏi đến đâu, trong sâu thẳm tâm hồn, Lâm Khánh Tuyết vẫn không thể nào quên được sợi lông vàng kỳ lạ ấy. Mười năm rồi, nhưng ký ức về ngày hôm đó vẫn ám ảnh nàng như một cơn ác mộng. Mỗi khi nàng nhìn vào sợi lông ấy, cảm giác như có một sức mạnh vô hình đang kéo nàng về quá khứ, về cái ngày mà mọi thứ đã thay đổi mãi mãi. Chữ "Phượng" khắc trên sợi lông vẫn cứ lẩn khuất trong tâm trí nàng, giống như một lời nguyền, như một dấu hiệu của số phận mà nàng chưa thể hiểu được.
Lâm Khánh Tuyết không hề tiết lộ điều này với bất kỳ ai, thậm chí với những người thân cận nhất. Chỉ có một mình nàng biết, rằng sợi lông ấy chính là chiếc chìa khóa mở ra một bí mật, một sự thật mà nàng phải tìm ra, dù có phải đi qua bao nhiêu hiểm nguy, bao nhiêu cái giá phải trả.
Một buổi chiều nọ, khi nàng đang dạo bước trên những con phố đông đúc của thành Lâm An, một âm thanh quen thuộc vang lên phía sau. Là tiếng bước chân của một kẻ quen thuộc, một người mà nàng đã từng lừa gạt. Khi quay lại, nàng nhìn thấy một người đàn ông trung niên, vẻ mặt lo lắng. Hắn ta bước vội đến gần nàng, dáng vẻ bối rối.
"Tiểu thư...!" Hắn gọi, đôi mắt hắn không rời khỏi nàng, như thể có điều gì đó quan trọng muốn nói.
Lâm Khánh Tuyết nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng. "Có chuyện gì?"
"Người... người đã lấy đi của tôi... số tiền ấy... sao lại không trả lại?"
Lâm Khánh Tuyết bật cười, giọng điệu đầy châm chọc. "Vậy sao, chẳng phải là ông đã sớm biết trò chơi này rồi sao? Mọi thứ đều có giá của nó. Đến lúc trả, ai chẳng phải trả thôi."
Nhưng trong giây phút đó, đôi mắt của Lâm Khánh Tuyết bỗng dừng lại ở một vật kỳ lạ trong tay người đàn ông kia. Một vật nhỏ, lấp lánh, nhìn có vẻ rất quen thuộc. Đó chính là một sợi lông vàng, giống hệt như sợi lông mà nàng đã nhặt được bên cạnh mẫu thân. Cảm giác trong lòng nàng đột nhiên rối bời, tim đập mạnh.
"Đây... đâu phải là..." Lâm Khánh Tuyết không thể nói hết câu, ánh mắt nàng trở nên sắc bén. Tất cả mọi thứ xung quanh nàng như chìm vào tĩnh lặng, chỉ có âm thanh trong lồng ngực nàng đập thình thịch.
Người đàn ông trung niên bối rối, không hiểu vì sao nàng lại có phản ứng như vậy. "Tiểu thư, vật này tôi tìm thấy trong lúc đi qua khu rừng ngoài thành. Nó... nó có một chữ khắc trên đó..."
Lâm Khánh Tuyết không đợi hắn nói hết câu. Nàng tiến lại gần, giật mạnh sợi lông vàng khỏi tay hắn. Khi nhìn thấy chữ "Phượng" khắc trên đó, nàng cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Mọi thứ bỗng trở nên mờ mịt, nhưng trong sâu thẳm, nàng biết rằng đây chính là dấu hiệu, là manh mối mà nàng đang tìm kiếm bấy lâu nay.
Ánh mắt nàng trở nên đen đặc, không còn chút gì là sự mềm yếu của ngày xưa. Nàng đã sẵn sàng đối mặt với những bí mật đang chờ đợi phía trước. Dù cái giá phải trả có là gì, nàng cũng không thể từ bỏ.
.....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro