Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Dị bản Hồi ức: Điên cuồng. [H]

Tác giả:

- Thật sự xin lỗi vì đã ngâm phần sau nửa năm, plot này chủ yếu là đầu tư vào tâm lý nhân vật nên H không được chỉnh chu như những chương khác, mong mọi người thông cảm. Để không quên cốt chuyện mọi người nên đọc lại phần Điên cuồng [1] trước đó.

- Những phần in nghiêng là suy nghĩ của Quân Ngô, thống nhất một mạch.

- Tôi sẽ để một số những ý chính ở bản nháp tay của tôi về chương này ở dưới commnet. Đây là ở những đoạn bị lược đi.

Lưu ý : Plot là một bản khác của dị bản của chương Hồi ức (1) tôi đã từng viết trước đó, đau đầu hơn và cũng đen tối hơn.

__________________

Thiên quan tứ phúc

Cp: Quân Ngô x Mai Niệm Khanh

Cảnh báo: OOC!!! H!

Điên cuồng [H] - [Dị bản: Hồi ức. (1)]

Mai Niệm Khanh không nhịn nổi nữa, y nhào người tới, giữ chặt hai tay Quân Ngô, kế tiếp đem cả người hắn ôm vào trong lòng. Cái thứ cảm xúc khó tả đè nén sâu trong thâm tâm y từ lâu lúc này cũng phá kén mà thoát ra ngoài.

- Điện hạ, đủ rồi. Người đừng nói nữa, người đừng nói nữa. Tất cả đã qua rồi, đừng nhớ nữa.

Khóe mắt Mai Niệm Khanh cay cay, y biết tại sao Quân Ngô lại kích động như vậy. Thái tử điện hạ của y đã chịu quá nhiều đau khổ cùng bất hạnh rồi. Y đi theo hắn từ khi còn rất trẻ, mỗi một mốc thời gian cuộc đời hắn đều trôi qua dưới con mắt của y.

Y nhìn hắn từ một Ô Dung thái tử thiện lương hiền lành trở thành một Võ thần tại thượng uy nghiêm trên điện cao. Nhìn hắn từ một Bạch Y Họa Thế điên đảo cả thế gian biến thành một vị Đại đế bại trận, biệt vô âm tính.

Thiên tử trên cao, không nhiễm bụi trần.

Võ thần một phương, vạn người quy phục.

Bạch y xuất thế, họa cả thế gian.

Đại đế bại trận, thiên hạ thái bình...

Người đời chỉ biết mắng chửi, mỉa mai nói hắn vô dụng. Chúng sinh gọi hắn là ôn thần, là phế vật không đủ sức cứu vớt người khác, tín đồ bảo hắn là một kẻ không xứng làm thần tiên, không xứng đáng được ngồi trên bệ thờ, vạn người cung phụng. Bọn chúng chỉ nhìn thấy bề ngoài, làm thế nào biết được những gian lao khổ cực mà vị thần này phải gánh vác trên vai?

Lũ người đó chỉ biết đến cái lợi trước mắt, chỉ biết đến người cho bọn chúng lợi ích hiện tại, một khi đã hết giá trị lợi dụng thì chúng sẽ coi như rác mà hạ bệ, chửi rủa, sỉ nhục. Càng cho đi nhiều thì càng mất nhiều, cũng giống như lòng tham không đáy con người, khi ta cho chúng một miếng thịt, lúc đầu chúng sẽ cảm tạ mà tôn sùng nhưng khi thời gian trôi đi, chúng sẽ cảm thấy chỉ miếng thịt đó đã không còn đủ, không thỏa mãn mà đòi thêm. Nếu bản thân không thể hoàn thành những tham vọng đó cho chúng, chúng sẽ quay lưng, nói chính người đã từng giúp đỡ mình là cái đồ vong ân bội nghĩa, là đồ đáng chết, không bằng kẻ súc sinh.

Chính bản thân Mai Niệm Khanh cũng không cam lòng, y đã tự hỏi rất nhiều lần, tại sao Quân Ngô hi sinh nhiều đến vậy mà chẳng bao giờ được đền đáp?

Hắn đã phải đánh đổi cả lý tưởng của mình, đánh đổi cả cái bản chất lương thiện, để rồi lầm đường lạc lối, bị chính thù hận tích tụ thành tâm ma trong lòng, che mờ con mắt. Y tự hỏi với đời. Chẳng lẽ trên đời này không còn hai chữ "công bằng" hay sao?

- Nghe ta, điện hạ, đừng nhớ nữa...

Quân Ngô vì hành động này của Mai Niệm Khanh mà khựng lại, trong mắt hiện lên một thoáng mông lung. Hình như trước kia Mai Niệm Khanh đã từng bảo hắn dừng lại, lúc nào? Trong trận chiến hắn bại dưới tay Tiên Lạc?

Khi đó y cũng đã khuyên hắn đừng đánh tiếp nữa, đánh tiếp cũng không có ý nghĩa gì cả. Khi đó hắn đã dừng thật, hắn chỉ cảm thấy bản thân đã rất mệt mỏi, rất tiều tụy, chỉ muốn nhắm mắt ngủ một giấc thật sâu, quên đi mọi thứ xung quanh.

Có lẽ đó cũng chính là khoảnh khắc bình yên nhất của Quân Ngô. Không còn phiền muộn, chỉ còn một giấc mộng đẹp.

- Cút đi! Ngươi lại định lừa ta lần nữa phải không? - Quân Ngô hất mạnh cánh tay đang ôm bản thân ra.

Nhưng như vậy thì sao chứ? Khoảnh khắc yên bình đó tồn tại được bao lâu? Khi trở về cái hiện thực tàn khốc này, hắn bị phong ấn, bị giam cầm nơi Đồng Lô quỷ dị. Mỗi ngày hắn đều ở nơi này, một mình cô độc trong bóng tối, chịu giày vò của vô số quỷ hồn, bọn chúng liên tục ăn mòn thần trí của hắn, ép hắn tới phát điên! Hắn cảm thấy rất phiền, vô cùng phiền. Hắn chỉ muốn một chưởng đánh tan những âm điệu khó nghe này đi, nhưng bản thân chỉ có thể lực bất tòng tâm để chúng cắn xé từng ngày.

Như một chiếc đồng hồ cát chảy ngược, khi hạt cát cuối cùng rơi xuống...

Hắn hóa điên.

- Mai Niệm Khanh, ngươi đừng hòng lừa ta thêm lần nào nữa!

- Điện hạ!

Cho dù mỗi ngày Mai Niệm Khanh đều tới, y đều tới thăm hắn, nhưng tình trạng của hắn chẳng bao giờ có thể khá lên được, vì sao?

Vì y lừa hắn!

Y đã phản bội lại hắn!

Phản bội lại lòng tin của hắn!

Hai nghìn năm, hắn năm lần bảy lượt bắt được y nhưng đều để y chạy thoát được, dù bản thân thừa sức giết y nhưng hắn không làm vậy. Lúc tóm được y trong đám ăn mày, hắn đã thật sự đã tin y lần nữa, kết quả đổi lại thì sao?

Y lại lần nữa phản bội hắn, vạch trần tất cả...

Hahaha...Tại sao hắn lại tin y?

- Tại sao trước kia ta lại có thể tin tưởng những lời nói của kẻ phản bội như ngươi nhỉ?

- Ta... - Mai Niệm Khanh cứng họng.

Trong thời gian dài bị phong ấn, Quân Ngô đã suy nghĩ rất nhiều. Hắn muốn chấm dứt cái thực tại nhàm chán này, dù sao thì hai tay hắn cũng đã nhuốm máu rồi, dù sao thì hắn cũng đã đóng vai phản diện một lần rồi, nếu thêm lần nữa chắc cũng chẳng sao đâu nhỉ?

Vậy là trong những ngày tiếp theo Quân Ngô đã lợi dụng Đồng Lô, hắn để nó sản sinh ra vô số quỷ nhân, để bọn chúng chạy xuống nhân gian làm loạn, giả thần giết người, đổi trắng thay đen khiến chúng sinh một lần nữa bắt đầu sợ hãi. Hắn làm cho sự hiện diện của mình trong nội tâm của bọn chúng ngày càng lớn hơn, làm cho chúng sinh ngày ngày phải sống trong sự sợ hãi tột cùng. Tất cả hết thảy đều làm nền móng cho sự trở lại của Bạch Y Họa Thế.

Hắn muốn chữ "Họa" trong "Họa Thế" sống lại. Hắn muốn thế gian lại lần nữa chìm trong màu đen của địa ngục tăm tối. Hắn đã hoàn thành tất cả rồi, việc cuối cùng là chỉ cần phá nốt cái phong ấn nhàm chán này. Ngồi đây bao năm tháng, Quân Ngô sớm đã phát ngấy rồi!

- Bao nhiêu lâu rồi? Ngươi biết không, ta đã sớm phát điên với cái khung cảnh này rồi! Chẳng có gì cả, chỉ một màu đen của bóng tối, chỉ một màu đen của nỗi tuyệt vọng bất tận. Ta chán rồi! Ta đã nghĩ rất nhiều, chẳng phải chỉ là một lũ chuột nhắt đen bẩn thỉu hay sao? Vậy ta chỉ cần giết hết chúng thêm lần nữa, một đao trảm sát nhuộm đỏ nhân gian như vậy chẳng phải tất cả đều được thanh lọc hay sao? Hahaha...

Nghe tới khúc này, Mai Niệm Khanh liền giơ tay, một tiếng "Chát" tát ngang mặt Quân Ngô.

Một cú tát này đã dồn hết can đảm mấy vạn năm của y. Mai Niệm Khanh chưa bao giờ dám đánh Quân Ngô. Thứ nhất vì hắn là thiên tử. Thứ hai vì hắn là thái tử điện hạ của y, thân phận một trên một dưới không cùng cấp bậc. Mặt còn lại do tình cảm quen biết bao năm, y không nỡ xuống tay.

Khóe mắt Mai Niệm Khanh vẫn ửng đỏ, y tức tới mức cả người phát run, y nhìn thẳng mặt Quân Ngô, nhìn thẳng vào mặt của người điện hạ tôn quý của hắn mà gào lên một câu.

- Quân Ngô, ngươi điên rồi!

Quân Ngô ngây người trong chốc lát, vẫn chưa tin được sự thật này.

Mai Niệm Khanh vừa tắt hắn?

Mỗi lần y nhìn hắn đều là thương, tuy là chữ thương trong thương hại nhưng y chưa bao giờ dám quá thân quá phận mà đụng tới hắn. Mỗi lần đều là hắn đuổi y đi, mỗi lần đều là hắn kêu y cút. Trước giờ đều là kẻ đi săn vờn kẻ bị săn. Vậy mà hiện giờ con mồi lại có dấu hiệu bật khách phản chủ, đảo thế thành chủ động. Quân Ngô xoa xoa vết đỏ trên mặt mình.

Thần trí hắn vốn đã loạn nay lại được Mai Niệm Khanh bồi thêm một món quà chân thành như vậy, hắn nên đáp lại y như nào mới đủ?

Quân Ngô cười, máu trong người hắn sôi sục, lửa giận theo đó cũng nổi lên. Ánh mắt mang theo muôn vàn hưng phấn nhưng cũng chứa đầy sự điên cuồng nhìn thẳng vào Mai Niệm Khanh.

Điên à?

Cụm từ này để miêu tả hắn có lẽ cũng không sai đi?

- Haha.

Tiếng cười âm trầm của Quân Ngô vang lên, nhỏ nhẹ mà vô tình, như mũi tên rời cung ghim thẳng vào hồng tâm, lại sắc bén như lưỡi dao cứa sâu vào da thịt Mai Niệm Khanh, khiến y sợ hãi. Kẻ ngu đến mấy cũng biết tình huống hiện tại nguy hiểm ra sao.

Trong cái tiếng "âm trầm" kia của Quân Ngô chứa đầy dục vọng, nó không đơn giản chỉ là dục trong "sắc dục" mà chính là dục trong "sát dục". Đã rất lâu rồi, Quân Ngô không nếm trải lại cái cảm giác này. Đối với hắn cô đơn và lạc lõng sớm đã thành thói quen, là nó khiến cảm xúc của hắn hao mòn, là nó phong ấn lại bản thân hắn lại, hoạt động như con rối, không có lý trí cũng chẳng có mục đích, vô vị giả tạo.

Quân Ngô nâng tay, trong đầu vẫn đang tự hỏi với bản thân, hắn nên trả lễ cho y kiểu gì? Nên giết y hay giữ y lại? Từ từ hành hạ hay lăng mạ làm nhục y?

Hắn cũng không biết, với hắn thì cái nào cũng được, tất cả đều mang lại cho hắn cảm giác hưng phấn.

Hắn muốn y nếm trải sự tăm tối của địa ngục trần gian, muốn dìm y xuống tận cùng của sự tuyệt vọng...

Về phần Mai Niệm Khanh. Đúng như nghĩa của câu "Sai một ly, đi một dặm" mà cổ nhân thường nói, Mai Niệm Khanh đã đặt sai một nước cờ, với người khác cờ sai một nước thì vẫn có thể đi lại ở ván khác, nhưng với y đây chính là cờ tử, một khi đã đặt thì không còn đường lui, kết cục chỉ có một chữ "Chết".

Bước từng bước cứng nhắc lùi dần về phía sau, tới một khoảng cách nhất định với lối ra, Mai Niệm Khanh quay đầu, cất bước chạy thật nhanh. Chỉ tiếc cho Mai Niệm Khanh, may mắn không mỉm cười với ai hai lần, bàn chân Quân Ngô khẽ động, nhanh như cắt lao ra từ trong bóng tối xuất hiện sau lưng Mai Niệm Khanh, năm ngón tay ghì chặt cổ, không chút thương hại mà liệng cả người y vào tường đá gần đấy!

Sức lực của Quân Ngô vô cùng lớn, Mai Niệm Khanh ăn một cú này của hắn mà đầu óc choáng váng. Còn chưa kịp định thần Quân Ngô đã liệng thêm cho y vài cú nữa.

Mai Niệm Khanh có trâu bò thế nào cũng không thể trụ lâu hơn được, máu tươi ứ đọng trong nơi cuống họng nãy giờ cuối cùng cũng phun ra, mặt mày y tái mét, đầu đau như búa bổ, chẳng phân biệt nổi trời đất gì nữa.

Quân Ngô cười lạnh, thả Mai Niệm Khanh ra.

Y ngồi khụy xuống, ôm cổ ho dữ dội, cuối cùng y cũng hiểu cảm giác của Tạ Liên khi đó, đúng là chẳng kém sống không bằng chết mấy bậc.

- Niệm Khanh, đầu đụng tường, đau không?

Mai Niệm Khanh thều thào:

- Khụ khụ khụ... Câu nói này của ngươi hình như... hơi quen?

Quân Ngô ngồi xuống cạnh Mai Niệm Khanh. Hắn thấy y thảm hại như này không phải lần một lần hai, rất nhiều lần rồi, nhưng chưa lần nào khiến hắn vui vẻ như lần này. Hắn cầm lọn tóc dính máu của y lên ngắm nghía, mặc cho máu tươi làm bẩn lòng bàn tay.

- Xem ra cái đầu của ngươi vẫn chưa bị đụng hỏng. Câu này ta đã hỏi Tiên Lạc rất nhiều lần, đứa trẻ đó rất cứng đầu, tuy vậy vẫn thua ngươi, ngươi không chịu kêu một tiếng nhưng Tiên Lạc thì có, tuy miễn cưỡng nhưng vẫn là nói. Ngươi giỏi lắm, quốc sư à...

Mai Niệm Khanh lạnh xương sống, nổi da gà. Y không thể tưởng tượng nổi từ lúc nào Quân Ngô đã trở nên biến thái như vậy, hắn liệng y vào tường đến hộc máu mồm rồi còn khen y giỏi?

[Tác giả: Con lạy bố, bố điên vừa thôi hộ con.]

Sau khi nôn hết máu đọng trong cổ, Mai Niệm Khanh mới có thể miễn cưỡng hít thở. Điện hạ nhà y thật sự điên rồi, hắn không đơn giản là tâm lý bất ổn nữa, hắn chính là một kẻ điên! Điên trong điên cuồng, một kẻ có thể bất chấp mọi thứ để đạt được mục đích, thù hận che mờ con mắt, dục vọng nuốt trọn tâm can. "Ta thà phụ người trong thiên hạ, chứ đừng để người trong thiên hạ phụ ta"*, thà đưa tất cả về con số không chứ không chịu khuất phục!

[*Trích: Các câu nói hay của Tào Tháo.]

- Rốt cuộc phải làm thế nào ngươi mới chịu dừng tất cả mọi chuyện lại?

Quân Ngô vẫn nghịch nghịch lọn tóc trên tay, vốn dĩ hắn không nghĩ tới việc dừng lại, bất chợt một tia kim quang nhỏ lóe lên đập vào mắt hắn. Dưới ống tay áo của Mai Niệm Khanh có một vật gì đó màu vàng đang phát sáng.

Hắn lấy nó ra, trầm ngâm suy ngẫm.

"Huỳnh hoặc thủ tâm", thật không ngờ lại là nó...

Năm đó hắn thiên tướng chiếu mệnh của hắn chính là "huỳnh hoặc thủ tâm", năm đó hắn vẫn là tiểu thái tử ngây ngô cao quý, hiền lành tốt bụng, pháp lực cao cường. Hắn được dân chúng sùng bái, hắn được vạn người thôn thờ, được dân chúng tin tưởng. Bọn chúng lấy thiên tướng chiếu mệnh của hắn làm bùa hộ mệnh, làm biểu tượng quốc gia, lúc nào cũng cầu hắn bảo hộ, mong hắn đem cho tiền tài danh vọng, có một cuộc sống ấm no hạnh phúc...

Nhưng đến cuối cùng tất cả vẫn chỉ là sự ảo tưởng, là mơ mộng hão huyền của riêng hắn, bị chính những thứ hắn bảo vệ dìm chết hắn, dìm chết vị thái tử Ô Dung từ bi độ lượng đó.

Không biết có phải ảo tưởng của bản thân hay mắt mình nhìn nhầm mà Mai Niệm Khanh cảm thấy trong ánh mắt của Quân Ngô đã có phần dịu đi, y thấy được một ngọn lửa nhỏ trong cái tối tăm lạnh lẽo của hắn. Quân Ngô hỏi y:

- Tại sao ngươi vẫn giữ nó? Ta nhớ rằng trừ mấy pho tượng ở Đồng Lô thì tất cả đều đã bị ta phá hủy rồi, sao ngươi vẫn còn?

Nói rồi hắn tới gần Mai Niệm Khanh, dùng ống áo lau đi mấy vết máu trên mặt cho y, hắn muốn biết tại sao, là sự tò mò của chính hắn?

- Nói đi, tại sao? - Quân Ngô lại hỏi.

Thật sự là vậy sao?

Vậy tại sao hắn còn có chút mong chờ?

Mai Niệm Khanh muốn ngu luôn rồi, Quân Ngô thay đổi quá nhanh, y hé miệng, khó khăn mà trả lời:

- Ta vẫn luôn giữ nó, chưa bao giờ vứt đi. Với ta, nó không chỉ là minh chứng về Ô Dung mà còn là minh chứng về người, về vị điện hạ năm ấy. Ta biết người không thích nghe những thứ xưa cũ, nhất là từ miệng của kẻ phản bội như ta...

Quân Ngô rất ghét quá khứ của bản thân, hắn ghét cái lương thiện của mình khi đó. Kẻ nào biết, kẻ nào nói qua đều đã bị hắn giết sạch, vĩnh viễn chôn vùi tất cả dưới nấm những nấm mồ không tên vậy mà giờ đây hắn lại vui?

Không biết, hắn không hiểu, mặt không thể hiện gì nhưng hắn lại có phần thanh tỉnh, là do y nói hay sao? Rõ ràng vừa rồi hắn còn muốn giết y, vậy mà giờ nửa phần lý trí lại ngăn cản hắn, nhưng hắn không muốn bỏ qua cho y dễ dàng như vậy.

Trong đầu Quân Ngô nảy ra một suy nghĩ xấu xa, nếu đã không giết y vậy sao không thử lăng nhục y?

- Chẳng phải ngươi hỏi ta phải làm sao mới chịu dừng lại à? Có đấy, có thứ ngươi có thể làm được.

Hắn tu đạo phải giữ thân như ngọc, cấm sắc cấm dục, hiện tại nó còn cần thiết sao?

Quân Ngô ghé sát vành tai Mai Niệm Khanh. Nói từng câu từng chữ:

- Ngươi có thể dùng thân thể mình làm giao dịch, ta chưa muốn giết ngươi nhưng cũng không muốn ngươi được yên ổn. Dùng cơ thể ngươi "làm" đi? Có khi ta sẽ suy nghĩ lại đấy.

Mai Niệm Khanh quay ngoắt mặt qua nhìn Quân Ngô với ánh mắt không thể tin nổi. Theo bản năng lại lùi về sau vài bước.

Quân Ngô chỉ cười, đứng dậy, chắp hai tay sau lưng, tiếp tục nói:

- Muốn hay không là ở lựa chọn của ngươi. Dù sao tất cả những chuyện này cũng chỉ có thể coi là một món quà bất ngờ tặng cho Tiên Lạc thôi. Thế nào? Ngươi ngăn cản nổi ta?

Hắn dùng mũi giày nâng cằm y lên.

- Một Mai Niệm Khanh đổi lại cả sự bình yên của cả tam giới, chẳng phải là một giao dịch vô cùng có lợi cho ngươi sao?

Nếu hắn đã không thể giết y, vậy thì trực tiếp hủy hoại y đi...

Mai Niệm Khanh mím chặt môi, tự hỏi mình có nên làm theo lời hắn nói không?

Y không biết Quân Ngô là đang nói thật hay nói đùa. Hắn thật sự muốn đặt điều kiện trao đổi hay chỉ đơn giản là muốn lăng nhục y? Là hắn thật sự nổi lòng tốt hay chỉ muốn thấy vẻ mặt y cắn dứt lương tâm mà đồng ý? Nên hay không nên?

Y thật sự không biết phải lựa chọn thế nào. Mấy ngàn năm trôi qua, tất cả những đau khổ hận thù của thế gian y đều đã thấy qua, cũng đều có thể nghĩ ra cách giải quyết chu toàn, chưa một lần nào y rơi vào bế tắc như khoảnh khắc này. Nếu lời hắn nói là thật y có nên thỏa hiệp? Nếu từ chối chẳng phải hắn sẽ lật cả tam giới lên lần nữa rồi sắp xếp lại hay sao?

- Sao rồi? Ngươi tính lựa chọn thế nào đây, quốc sư? Niệm Khanh?

Giữ mạng của ngàn vạn sinh mệnh vô tội với giữ danh dự bản thân, cuối cùng y vẫn chọn vế đầu. Y không nhẫn tâm dù đây có phải bẫy của hắn hay không. Mai Niệm Khanh siết chặt vạt áo Quân Ngô, nghiến chặt răng.

- Được.

- Hửm?

- Ta nói được! Ta đồng ý với người! - Y gằn từng chữ.

Hắn nhìn đôi vai run rẩy kìm nén của Mai Niệm Khanh, lại ngồi xuống, ân cần mà dịu dàng lau nốt chỗ máu còn sót lại trên trán, giúp y vén lại vài lọn tóc mai bù xù.

- Đổi về cách xưng hô cũ rồi sao? Ngươi đồng ý, ta vui lắm.

Mặt mày Mai Niệm Khanh đã sớm trắng bệch, sốc không còn giọt máu. Quân Ngô bề ngoài dịu dàng, chu đáo là vậy nhưng y thừa biết trong lòng hắn đã sớm nghĩ ra đủ chiêu trò hành hạ y. Lời đã nói ra không thể nuốt lại vào trong bụng được, chỉ có thể nhắm mắt mà chịu cho tới cuối, tới khi sợi xích sắt giam giữ hắn chạm vào người, Mai Niệm Khanh mới bừng tỉnh, nhớ ra Quân Ngô vẫn đang bị trói.

Quân Ngô cũng nhận thấy được độ phiền phức của mấy cục sắt vô dụng này, hắn búng nhẹ tay một cái, tất cả những sợi xích đang giam giữ tự do của hắn liền như băng mỏng gặp nắng, vỡ thành từng mảnh rơi xuống đất.

Quân Ngô thấy khuôn mặt sửng sốt của Mai Niệm Khanh, hắn cũng chẳng buồn giải thích nhiều, y không phải hạng tiểu nhân mất não, lập tức có thể tìm được đáp án của riêng mình.

Mai Niệm Khanh nhìn bóng hình trước mắt đang tới gần, thứ cần biết đều đã sáng tỏ. Đúng như lời Quân Ngô nói, không gì cả. Nếu hắn muốn thì hắn có thể dễ dàng làm được, y cản không nổi hắn. Y điều chỉnh lại tư thế, ngồi một cách nghiêm chỉnh, thể hiện sự tôn nghiêm cuối cùng của mình.

Quân Ngô như bóng ma đi đến, giữ chặt cổ tay Mai Niệm Khanh, ép cả người y vào tường đá.

- Đã là cá nằm trên thớt rồi mà ngươi vẫn muốn giữ thể diện cho mình ư? Nếu vậy để ta giúp ngươi buông bỏ nó.

Dứt lời hắn bóp chặt cằm Mai Niệm Khanh, cưỡng hôn y.

Đây là lần đầu tiên hắn phá giới, mùi vị thật khó diễn tả. Đúng như lời của quốc sư Ô Dung dạy hắn, dục vọng là thứ con người ta khó có thể cưỡng lại nhất, nó là một con dao hai lưỡi sắc bén chết người, bản thân có thanh tâm quả dục tới đâu một khi đã uống phải chữ "dục" thì cũng sẽ bị nó thao túng, điều khiển. Quân Ngô là thú dữ săn mồi, là sói ma dã tâm dơ bẩn, hắn giấu đi thân phận giả làm kẻ vô tội trong đám thú hoang, một khi bản năng bị kích thích sẽ điên cuồng mà cắn xé mục tiêu đã định sẵn.

Quân Ngô nhếch môi, hắn cảm nhận sự sục sôi nóng bỏng trong từng mao mạch, một khát khao chưa từng có trong cuộc đời hắn, hắn muốn y, muốn Mai Niệm Khanh, hắn muốn cắn nát y!

Quân Ngô tăng lực đạo cho tay, buộc Mai Niệm Khanh phải hé miệng tiếp nhận hắn, mềm mại và ngọt ngào như hương vị của đường phèn làm nên bánh quế hoa, ngọt đến nghiện, điều này càng khiến Quân Ngô yêu thích, hắn lại càng đắm chìm vào nó.

Mai Niệm Khanh chật vật vô cùng. Đầu lưỡi của Quân Ngô cứ ở trong miệng y càn quấy, từng chút từng chút một phá vỡ lớp phòng tuyến của y, điên cuồng mà công phá, điên cuồng mà chiếm hữu, y muốn khóc luôn rồi.

Quân Ngô lại chẳng quan tâm điều đó, hắn chỉ tập chung vào thỏa mãn nguyện vọng của bản thân, bàn tay thô ráp buông lỏng, men theo mái tóc dài tìm tới thắt lưng Mai Niệm Khanh, hắn rút nhẹ một cái đai lưng liền lỏng lẻo, kéo theo đó là cả đạo bào bên ngoài của y, đang định kéo thêm cái nữa thì Mai Niệm Khanh đã ngăn hắn lại, y lắc lắc đầu từ chối.

- ...ư...ừng... (Đừng)

Quân Ngô buông nam nhân dưới thân ra, cho y tìm lại được chút hơi thở của sự sống.

Mai Niệm Khanh sắp ngạt tới mức đột tử, Quân Ngô rất trâu bò, mới chỉ hôn thôi đã khiến y như này vậy nếu hắn làm thì chẳng phải hồn y sẽ trực tiếp đi chuyển kiếp luân hồi luôn sao?

Y nhìn hắn như cách con mồi tuyệt vọng trước dã thú đi săn, điều này lại càng khiến Quân Ngô muốn giày vò y hơn. Hắn vén tóc đọng lại trên vai y xuống, muốn cởi y phục của người kia, Mai Niệm Khanh lập tức ôm vai.

- Người muốn làm gì?

- Không muốn ta cởi? Vậy ngươi tự cởi, cởi đi, ta xem. Ta muốn xem xem, vẻ mặt khi ngươi ở dưới thế nào.

Mai Niệm Khanh đỏ mặt, ôm chặt quần áo.

- Rốt cuộc người học những thứ này ở đâu ra?

- Tình cờ biết tới, trước kia thấy Tiên Lạc và Huyết Vũ Thám Hoa thân mật, không khó khăn lắm. Mai Niệm Khanh ngươi dám hay không? Đừng quên giao dịch của chúng ta. Cởi hết, sau đó tới đây.

Cả người Mai Niệm Khanh không sợ mà run, không phải do lạnh mà là sự tôn nghiêm của y đang bị đả kích cực lớn, nhưng phép vua thua lệ làng, y đang ở trong địa bàn của hắn, chỉ là một hạt cát nhỏ bé giữa sa mạc bao la, không có quyền lên tiếng.

Y chậm rãi đem y phục trên người cởi xuống, từng lớp, từng lớp một. Dưới ánh nến mờ ảo, để cả cơ thể bóc trần trước mặt Quân Ngô.

Đẹp như phỉ thúy thượng hạng, trắng như ngọc trai cực phẩm, Quân Ngô ngắm không rời mắt. Hắn biết y đã nhiều năm, vậy mà chưa bao giờ biết y có thể đẹp đến nhường này. Y đúng là "Kiểm nhị hương huân tự hữu tình*", không chỉ riêng hắn, nếu người khác thấy được, sợ rằng không sớm thì muộn cũng sẽ nảy sinh ham muốn.

[*Trích: Liên Hoa - Quách Chấn. Cánh sen mịn màng, hương thơm quyến rũ, mọi người hiểu mà.]

Quân Ngô về chỗ cũ, hắn ngồi xuống giữa trung tâm trận pháp, ngón tay khẽ động, lệnh bảo y tới trước hắn.

Mai Niệm Khanh không nói gì, lẳng lặng làm theo.

Lại quay ngược về như lúc đầu, mặt đối mặt nhau, Quân Ngô đẩy ngã y, để y nằm trên nền đá lạnh lẽo. Thế nhưng cái lạnh thấu xương này cũng không thể ngăn cản được lưỡi dao sắc bén đang từng chút xâm phạm y. Quân Ngô lãnh khốc vô tình nhưng bàn tay lại vô cùng ấm áp, đầu ngón tay chai sần của hắn lướt dọc theo cơ thể Mai Niệm Khanh, luồn xuống phía dưới, tìm tới hạ bộ của y, khiêu gợi mà vuốt ve nó.

Mai Niệm Khanh bị đùa bỡn đến bất lực, y cái miệng nhỏ chưa thở được vài hơi lại bị Quân Ngô chiếm lấy lần nữa, môi lưỡi triền miên, quấn chặt lấy nhau, để dục tình che lấp cả hai.

Cách một lớp quần áo Mai Niệm Khanh cũng cảm nhận được dung nham nóng bỏng đang chảy trong người Quân Ngô, y bị hắn hun nóng, từ cảm xúc đến lý trí, tất cả đều nằm trong bàn tay hắn. Quân Ngô bóp cái thứ hư hỏng trong tay mình, nghe y kêu "Ưm" một tiếng. Thanh âm mềm mại và uyển chuyển, thật sự khiến người ta si mê.

Quân Ngô chế giễu y.

- Thì ra Mai quốc sư còn có thể phát ra được những thanh âm này sao?

- Đừng nói nữa...

Mai Niệm Khanh ngượng đến đỏ chín mặt. Quân Ngô cũng không kém y là bao, hắn bị ham muốn dày vò, sớm đã căng cứng từ lâu chỉ là hắn muốn đùa bỡn y, đem hết tất cả tất cả lớp mặt nạ trang nghiêm của y đập vỡ, hắn muốn y chìm sâu vào dục vọng không đáy.

Bên ngoài tuyết trắng lại rơi, bông tuyết lạnh lẽo vương trên những bông tuyết liên mới chớm nở, phủ lấp, che kín, bao học nó trong cái giá rét mùa đông. Tuy vậy băng tuyết có lạnh đến đâu cũng không thể che lấp được cái rực lửa của hai kẻ tuyệt mệnh bị thế gian bỏ rơi đang nằm sâu dưới chân núi Đồng Lô.

Trong căn phòng đá lập lòe ánh nến, Mai Niệm Khanh siết chặt năm đầu ngón tay, cắn môi chịu đựng. Quần áo Quân Ngô đã cởi phân nửa, hắn nửa lõa thể ngồi trước mặt y, thở ra từng hơi nặng nề, lại nhìn xuống dưới, nơi tinh khí to lớn đang chuẩn bị công phá đang. Quân Ngô đẩy một cái, tuy mới chỉ vào được một nửa, vậy mà nó đã khiến Mai Niệm Khanh đau đến co rúm chân tay, y cắn chặt phiến môi dưới, chịu đựng.

Quân Ngô nâng đôi chân dài trắng nõn của Mai Niệm Khanh lên, lại dùng lực đẩy một cái, đẩy tinh khí vào sâu bên trong, hoàn toàn hòa làm một với y.

Mai Niệm Khanh khóc không ra nước mắt, đau! Rất đau, cả thân dưới như bị xé rách, đau đến từng khúc ruột, hắn không chuẩn bị, cứ thế mà vào nên tất cả những đau đơn đều là y gánh chịu.

Cứ tưởng là sương giá vô bờ, không ngờ lại là ấm nóng say mê, Quân Ngô được cơ thể Mai Niệm Khanh bao bọc, thoải mái đến dễ chịu, hắn không còn nghĩ được gì nữa. Hắn như con thú săn mồi giữa đêm đông giá rét, đeo lên mình móng vuốt sắc bén, rời khỏi hang ổ của bản thân lao thẳng tới chỗ con mồi xấu số, bé xác nó, gặm nhấm nó.

- Ha...

Quân Ngô giữ chặt lấy Mai Niệm Khanh, cứ thế mà động. Sóng tình như thủy triều ngoài biển đập vào đê, mạnh mẽ mà dồn dập, Mai Niệm Khanh hứng chịu từng đợt sóng như vậy, hoàn toàn không chịu nổi!

Thân thể không tự chỉ mà run lên, há miệng mà thở dốc, nơi cuống họng phát ra từng tiếng rên rỉ trầm thấp.

- Dừng lại a... đừng... đừng đâm nữa.. ha...

Hình tượng?

Liêm sỉ?

Giờ phút này nó còn tác dụng hay sao?

Tình dục nóng bỏng, khoái lạc chạy dọc khắp cơ thể. Y bị Quân Ngô dìm giữa biển khơi bao la, bị hắn kéo tới tây phương cực lạc, đau đớn hòa quyện với sung sướng, thân thể y trôi nổi trên những đám mây.

Quân Ngô cúi xuống, nhìn một Mai Niệm Khanh đang đắm chìm trong dục tình, vừa khinh thường lại vừa u mê.

- Ha, hay cho một kẻ luôn thanh cao, kiêu ngạo như ngươi, khổ công giữ hình tượng cả đời làm một đóa tuyết liên không nhiễm bụi trần cuối cùng lại để một kẻ như ta vấy bẩn, bôi đen. Quốc sư, ngươi cảm thấy thế nào? Thái tử điện hạ của ngươi hầu hạ ngươi có tốt không?

Giọng nói nam nhân quyến rũ mị hoặc, như rượu độc chuốc say tâm trí Mai Niệm Khanh, lại như lời nói khẳng định kéo dài ba chữ.

Y bại rồi.

Hoa nở hoa tàn, thời gian dù có trôi ca qua bao lâu y cũng không có cơ hội đánh thắng hắn. Quân Ngô thành công đánh gục được Mai Niệm Khanh, cũng thành công bôi đen y.

Mai Niệm Khanh nhắm mắt chịu trận, đem cả cơ thể phó mặc cho người kia.

Quân Ngô cũng rất hoan hỉ đón nhận.

Hắn làm rất nhiều, bao lần cũng cảm thấy không thấy đủ, hắn đem cơ thể ngọc ngà của Mai Niệm Khanh nhàu nát đến đáng thương, là ôm là hôn, là đâm rút là cắn xé.

Tiếng rên của y vang lên theo từng cú thúc mạnh bạo của hắn. Yểu điệu, yêu kiều, y càng kêu to hắn lại càng thích. Quân Ngô lật Mai Niệm Khanh lại, một lần nữa đâm vào, hắn cùng y ở trong hố sâu của dục vọng, điên loan đảo phượng.

Cắn xé nhau, giữ chặt lấy nhau.

Điên cuồng như cách cả hai tồn tại...

- Mai Niệm Khanh, chúng ta cùng nhau xuống địa ngục đi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro