Chương 53: Kiếm Phương Tâm Tắm Máu Tiệc Lưu Kim 4
Lang Thiên Thu lại không để ý đến y, nói: "Cái gì gọi là 'không thể không xẻ họ thành từng mảnh'?"
Thích Dung lại lộ ra nụ cười quái dị, nói: "Ngươi không hỏi trước xem hung thủ thực sự là ai sao?"
Lang Thiên Thu bỗng nhiên cảm thấy một dự cảm cực kỳ không lành.
Thích Dung nói: "Chỉ cần ngươi biết kẻ gây án là ai, ngươi sẽ biết tại sao y lại phải làm như vậy. Ngươi không hỏi thử sao?"
Là ai? Còn ai khác nữa?
Tại sao Tạ Liên không phủ nhận tội danh? Nếu một người vô tội, tại sao không phủ nhận tội danh?
Hắn nhìn Tạ Liên, Thích Dung hiểu hắn đang nghĩ gì, cười lạnh nói: "Y đương nhiên không dám phủ nhận rồi, y chỉ có thể thừa nhận! Tại sao? Bởi vì không thừa nhận còn đáng sợ hơn!"
Lang Thiên Thu nói: "Còn có thể đáng sợ đến mức nào?"
Thích Dung ngoác miệng cười đến mức khóe miệng gần như chạm vào tai.
Hắn vừa oán độc vừa sung sướng nói: "Đó là oán linh của Hoàng thành Tiên Lạc cũ."
"Nghe thấy chưa? Đó chính là những oán linh mà từ nhỏ ngươi đã luôn mong muốn độ hóa đấy!"
Trong tiếng cười điên cuồng sắc bén của hắn, Tạ Liên dường như đã trở lại vùng biển máu đó.
Giữa những oán linh vặn vẹo bay lượn với tiếng cười chói tai, chỉ có y đứng đó, choáng váng và loạng choạng, phải dựa vào cột đỏ máu bên cạnh mới miễn cưỡng giữ vững được thân thể. Âm thanh duy nhất y có thể nghe thấy là tiếng cười điên cuồng của Thích Dung trước khi bỏ chạy. Thích Dung nói: Thái Tử biểu ca, ngươi có thích không? Đây là món quà sinh nhật mà hắn tặng cho Lang Thiên Thu, món quà phù hợp nhất với tên dân đen chảy trong người dòng máu phản loạn bẩn thỉu!
Lòng Tạ Liên tràn đầy tuyệt vọng.
Nếu Thái tử điện hạ biết được, chuyện gì sẽ xảy ra?
Vong linh mà từ nhỏ hắn vì muốn độ hóa mà một lòng khổ tu, lại lấy đi mạng sống của tất cả người thân của hắn, hắn sẽ như thế nào?
Tạ Liên không dám nghĩ hắn sẽ như thế nào.
Vì vậy, chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra!
Y cắn răng, rút Phương Tâm, một kiếm chém ra, chém một thi thể thành một đống máu thịt bầy nhầy.
Chém. Chém nữa. Càng vụn càng tốt. Không thể để lại một thi thể nào.
Nhưng ngay khi y điên cuồng chém thi thể, bên ngoài truyền đến bước chân và tiếng gọi của Thái tử điện hạ: "Tại sao không có ai? Mọi người đi đâu hết rồi? Sư phụ, sư phụ!"
Đến lúc này, Thái tử điện hạ vẫn gọi là sư phụ. Sau đó, cánh cửa lớn mở ra, Thái tử điện hạ với nụ cười rạng rỡ: "Sư..."
Sau đó, địa ngục được phản chiếu trong mắt hắn.
Cảnh tượng máu me khủng khiếp nhất trong địa ngục, chính là sư phụ của hắn, như một con quái vật điên cuồng chém giết, vô số tay chân máu thịt bắn tung tóe dưới tay y, máu bắn lên mặt y.
Tạ Liên muốn lao lên để đánh Thích Dung lún sâu vào đất thêm lần nữa, nhưng Hoa Thành lại giữ chặt y. Y chỉ có thể trơ mắt nhìn Lang Thiên Thu từ từ quay mặt về phía y, trong mắt là vẻ mơ hồ và không thể tin, như thể đang hỏi y, Thích Dung đang nói gì?
Thích Dung nói: "Bây giờ, ngươi đã biết tại sao sư phụ ngươi lại muốn chặt tất cả mọi người thành từng mảnh rồi chứ? Không thể để lại một thi thể nào! Nếu để lại, ngươi sẽ thấy dấu vết bị vong linh Tiên Lạc gặm nhấm, ngươi sẽ biết mình bị lấy oán báo ân, ngươi y như một trò hề!"
Đột nhiên, Tạ Liên cảm thấy cổ họng mình nhẹ nhõm, cơ thể cũng thoát khỏi sự kiềm chế, lao lên phía trước và đấm hai cú, đôi mắt đỏ ngầu nói: "Câm miệng! Ngươi còn tự mãn lắm sao?!"
Thích Dung bị y đánh đến chảy máu mũi, nhưng vẫn cười điên cuồng: "Ngươi đánh đi! Nhưng đồ đệ của ngươi đã xong đời rồi! Thằng nhóc này đối xử với ngươi như thế nào? Nó đã đóng đinh ngươi chôn sống vào quan tài, ngươi đáng đời, nó cũng đáng đời!"
Khi hắn nói đến chữ "sống", Hoa Thành như đã đến giới hạn chịu đựng, nổi trận lôi đình đánh một chưởng xuống. Thích Dung vốn đã rất biết chịu đòn, thấy Tạ Liên bị kích thích, tâm trạng càng hưng phấn gấp mười lần, mặc dù mặt bị đánh vào đất vẫn kiên cường kêu lên: "Đáng đời! Đáng đời! Đáng đời!!"
Mỗi lần hắn nói một câu, Hoa Thành lại bổ một chưởng vào sau đầu hắn, cảnh tượng máu me đến cực điểm, Thích Dung đã không còn nửa cái đầu. Tạ Liên nhận ra ánh mắt hắn lại bị cơn cuồng bạo xâm chiếm, không thể không ôm chặt hắn lần nữa nói: "Thôi đi! Tam Lang!"
Đột nhiên, trước mắt y hiện lên một màu đỏ, máu thịt văng tung tóe. Tạ Liên kéo Hoa Thành né tránh, nhìn kỹ thì thấy máu thịt văng tung tóe, hóa ra là nửa cái đầu còn lại của Thích Dung!
Người ra tay không phải là Hoa Thành, mà là Lang Thiên Thu. Hắn một tay siết chặt cổ Thích Dung, nâng cả người hắn lên, Thích Dung không còn đầu vẫn cười quái dị, nói: "Biểu ca, chúc mừng ngươi! Ngươi xem đồ nhi tốt của ngươi, cánh đã cứng, ra tay cũng ác, có thể xuất sư rồi! Nhưng mà không đau, không đau một chút nào đâu! So với Thái Tử biểu ca đánh ta, ngươi tính là gì? Lang Thiên Thu, hiện giờ ngươi có phải hận đến chết, ghê tởm đến chết không? Ha ha ha ha ha, chúc mừng! Chúc mừng ngươi cuối cùng đã tìm ra được chân tướng mà mình gian nan khổ cực tìm kiếm, ngươi chỉ là một thằng hề thôi!"
Chưa kịp để hắn cười xong, toàn thân hắn đã phát ra tiếng kêu răng rắc, nổ tung thành một đống thịt vụn!
Lang Thiên Thu vốn không phải là người tàn nhẫn thích tra tấn, thấy hắn sắp đi sai đường, Tạ Liên tiến lên nắm lấy hắn nói: "Trước hết ngươi..." nhưng Lang Thiên Thu lại đẩy y một cái: "Ngươi là kẻ lừa đảo!"
Tạ Liên bị hắn đẩy ngã, may mắn va phải Hoa Thành đang đỡ lấy ở đằng sau, nên không ngã xuống. Cuối cùng cũng đứng vững, Lang Thiên Thu ánh mắt hung ác đỏ rực, chỉ vào y nói: "Ngươi là đồ lừa đảo!"
Tạ Liên nói: "Ta..."
Lang Thiên Thu cắt ngang lời y, nói: "Ngươi luôn lừa gạt ta! Cái gì mà chỉ cần ta chân thành đối đãi, chỉ cần ta nỗ lực, thù hận sẽ tiêu tan, thiên hạ sẽ thái bình, thực ra bọn chúng chưa bao giờ được độ hóa đúng không? Chúng ghét ta, chế nhạo ta, nguyền rủa ta, muốn đưa ta đến chỗ chết, trong khi ta lại liều mạng cố gắng làm hòa với chúng, thậm chí sau tiệc Lưu Kim ta còn một lòng tu luyện, chỉ để độ hóa chúng! Ta rốt cuộc là gì?!"
Tạ Liên vội vàng nói: "Không phải đâu! Oán linh bị Thích Dung xúi giục giết người trong tiệc Lưu Kim chỉ là một phần nhỏ, hoàn toàn không thể đại diện cho tất cả! Ta đã sớm áp chế bọn họ rồi. Những vong linh mà ngươi độ hóa thực sự đã được ngươi cảm hóa mà..."
Trên trán Lang Thiên Thu nổi đầy gân xanh, không thể nhịn được nữa nói: "Ngươi im miệng đi! Ta không muốn nghe những lời như vậy nữa, ta cũng sẽ không bao giờ tin ngươi nữa! Quốc Sư, ngươi thật sự... ngươi thật sự rất lợi hại. Ngươi hoàn toàn xem ta như một công cụ để siêu độ oán linh chứ gì?!"
Nghe đến câu cuối, Tạ Liên run rẩy nói: "Ta... ta không hề mà?"
Lang Thiên Thu quát lớn: "Ngươi còn nói không hề?! Ngươi khiến ta nhiều năm như vậy mà không biết kẻ thù thực sự là ai, ngươi lừa ta là để ta trở thành loại người mà ngươi muốn! Để đạt được mục đích này, ngươi thà bị ta coi là hung thủ thảm sát ở tiệc Lưu Kim, bị ta đóng bốn mươi chín cái đinh vào ngực rồi chôn sống vào quan tài! Quốc Sư, ngươi giỏi thật đấy!"
Mỗi câu nói, Tạ Liên đều không thể phản bác. Bởi vì đó là sự thật. Vì vậy, y chỉ có thể tuyệt vọng nói: "... Không phải như vậy đâu."
Đây chính là sự thật mà y không muốn để Lang Thiên Thu biết.
Cậu thiếu niên này, dưới sự chỉ dạy của y, đã bỏ ra bao nhiêu nỗ lực và chân thành để đi độ hóa những vong linh, nhưng lại đổi lại bằng sự oán hận không chút động lòng và những lời nguyền rủa như mưa, còn mất đi tất cả người thân, điều này khiến hắn không biết phải làm sao!
Lúc này, Hoa Thành đột nhiên mở tay Lang Thiên Thu ra, cười lạnh nói: "Huynh ấy thực sự rất giỏi, hôm nay ngươi mới biết sao?"
Tạ Liên hoàn toàn không nhận ra rằng nhờ Hoa Thành đỡ y nên y mới không ngã ngồi xuống đất, và giờ đây hắn đang gần trong gang tấc, giọng nói vang lên bên trên y. Hoa Thành che chở y ở phía sau, nhìn thẳng vào Lang Thiên Thu, nói: "Tên phế vật Thích Dung đó, vì báo thù diệt quốc, luôn tìm cách diệt trừ kẻ thuộc hoàng tộc nước Vĩnh An là ngươi; trong khi người mà ngươi coi là hung thủ giết người, dù là trong giấc mơ tặng bùa, hay nhánh hoa trừ ma, cũng luôn tìm cách cứu vãn. Huynh ấy đi đến Vĩnh An làm Quốc Sư, không hoàn toàn vì để dạy dỗ ngươi, mà quan trọng hơn là để bảo vệ cái mạng của ngươi! Bởi vì những pháp sư khác đều là lũ phế vật vô dụng, đối với những quỷ quái quấy rối ngươi đều bó tay chịu thua!
Mà chỉ có sư phụ của ngươi, Thái tử điện hạ, chỉ có huynh ấy mới hiểu cách đối phó với Thích Dung, mới có thể cứu mạng ngươi hết lần này đến lần khác. Dù cuối cùng bị ngươi đóng vào quan tài, trước hết cũng phải áp chế Thích Dung, để ngăn chặn hậu họa cho ngươi!
Huynh ấy giỏi, huynh ấy đương nhiên là giỏi. Nếu hắn không giỏi như vậy, làm sao có thể dạy ra một đồ đệ có thể phi thăng như ngươi!"
Mỗi khi hắn nói một câu, ánh mắt và nắm đấm siết chặt của của Lang Thiên Thu lại run rẩy mạnh hơn một phần. Cuối cùng, Hoa Thành nói: "Ta khuyên ngươi, nhìn cho rõ kẻ thù thực sự của ngươi là ai, đừng có giận lây lên những người không nên bị giận lây! Vừa rồi thứ ngươi đánh nát chỉ là một phân thân mà thôi, ngươi không đến mức không nhận ra cả điều này đấy chứ."
Trong cảnh máu thịt văng tung tóe và cát bay mù mịt, Lang Thiên Thu cuối cùng đã nhìn Tạ Liên một cái, rồi quay lưng rời đi. Tạ Liên khó khăn lắm mới lấy lại tinh thần, gọi: "Thiên Thu!"
Lang Thiên Thu không thèm quay đầu lại, tay trái quẳng đi một thứ, chính là cái bùa hộ mệnh mà hắn đã mang bên người nhiều năm. Bỗng nhiên, ngọn lửa tự bùng lên, cái phù đó lập tức bị thiêu rụi trong không trung.
Hoa Thành nói: "Đừng đuổi theo nữa, để hắn tự tĩnh tâm một chút. Lúc này hắn chẳng nghe lọt bất kỳ lời nào đâu."
Tạ Liên làm sao không hiểu điều này. Y đứng một lúc lâu, rồi mới nhẹ nhàng nói: "Tại sao lại phải làm như vậy chứ?"
Một cơn giận bất ngờ dâng trào. Cũng không biết là giận ai.
Hoa Thành đưa tay ra, dường như muốn đặt lên vai y, nhưng Tạ Liên đã vung tay hất tay hắn ra, nói: "Lẽ ra hắn chỉ cần hận một mình ta! Hận thì hận đi, những người hận ta ngươi biết có bao nhiêu không, không thiếu một người như hắn! Bây giờ thì tốt rồi, hắn biết rằng đối tượng mà hắn nỗ lực cứt vớt lại đi nguyền rủa hắn! Không lẽ nhất định phải để hắn cảm thấy những gì ta dạy hắn trước đây đều là giả là dối, là ta lừa hắn sao?!"
Hoa Thành im lặng. Tạ Liên bỗng cảm thấy không thể chịu đựng nổi.
Tất cả mọi thứ đều khó chịu đựng nổi. Khó mà chịu đựng được bản thân mất kiểm soát, càng khó mà chịu đựng được ánh nhìn lẳng lặng như vậy của Hoa Thành. Y che mặt, nói: "Đệ đi đi."
Hoa Thành không động đậy, Tạ Liên ôm đầu nói: "Đệ đi đi! Coi như ta cầu xin đệ, mau đi đi được không!!!"
Hoa Thành mới nói: "Được."
Dường như hắn yên lặng mà rời đi.
Tạ Liên cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nhưng cũng không biết còn có thể làm gì. Y vung mạnh tay, vốn định đánh một cái gì đó để giải tỏa những uất ức trong lòng, nhưng từ trong tay áo lại văng ra một thứ nhỏ lấp lánh ánh vàng.
Nhìn nó bay ra khỏi cái lỗ của Hoàng Lăng đã sụp đổ, rơi thẳng xuống vách núi, Tạ Liên giật mình, trong lòng nghĩ "Chết rồi!", không kịp suy nghĩ đã giơ tay nhảy xuống. Ai ngờ ngươi đang lơ lửng giữa không trung đã bị một bàn tay kéo lại. Tạ Liên chạm đất, vừa thấy người, liền thốt lên: "Tam Lang, hoa đã rơi mất rồi!"
Hoa Thành một tay ôm chặt lấy eo y, nói: "Mất thì mất, cũng đâu phải thứ gì quý giá."
Cái điểm màu vàng nhỏ bé ấy đã biến mất, nhưng eo lại bị ôm chặt hơn, Tạ Liên hoảng hốt: "Không thể mất, đó là..."
Đó là Kim hoa mà Hoa Thành đã giành được tại hội chùa trước đây để tặng cho y mà.
Y toát mồ hôi, linh hồn cũng bị kéo trở lại, lúc này mới nhận ra không biết từ khi nào Hoa Thành lại quay lại. Nhớ lại thái độ tồi tệ của mình đối với Hoa Thành, y ngây ngốc nói: "Tam Lang, đệ... không đi sao?"
Hoa Thành không đáp. Tạ Liên lại nhớ đến những lời nói quá đáng vừa rồi, càng cảm thấy áy náy, không dám lên tiếng.
Sau một lúc, Hoa Thành mới thở dài khe khẽ, nói: "Ca ca không cần ta, vậy sao lại cần hoa ta tặng?"
Tạ Liên lập tức nói: "Không có không cần đệ! Tuyệt đối không."
Hoa Thành nói: "Nhưng vừa rồi ca ca đuổi ta đi."
"..."
"Trước đây cũng vậy. Ta gọi mà không có tác dụng, bỏ lại ta mà chạy."
Hắn còn vòng tay quanh Tạ Liên, Hoa Thành vừa mở miệng Tạ Liên đã cảm thấy ngực hắn hơi rung động, không hiểu sao lại tê dại, tê đến mức người ta rối loạn. Hắn còn nói những câu như vậy, Tạ Liên cảm thấy hắn thật sự rất tủi thân, bản thân cũng thật sự rất quá đáng, thấp giọng nói: "... Xin lỗi."
Hoa Thành nói: "Ta đâu phải muốn Điện Hạ xin lỗi."
Chính vì vậy, Tạ Liên càng cảm thấy áy náy hơn.
Hoa Thành thở dài, nói: "Là lỗi của ta."
Tạ Liên ngẩn người nói: "Sao lại là lỗi của đệ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro