Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 49: Đạo vô danh cốc nước hỏi hai người 3

Y vốn đang tự hỏi lòng mình, Phù Dao lại nói: "Có!"

Tạ Liên: "Chắc chắn là không! Sao đệ biết? Đệ cũng đâu có thấy ta lúc mười bảy tuổi."

Phù Dao hừ một tiếng, đang định phản bác, thì người kia lại gào lên một cách điên cuồng: "Còn nữa! Sách còn nói, thái tử Tiên Lạc khi mới sinh ra đã bị một pháp sư biểu diễn sai dọa y sợ, thế là bị đánh đến mức suýt bị chết oan trong ngục, thành đại án, thật là bá đạo!!!"

Nam Phong đang vật lộn trong tay Tạ Liên: "Ngươi cũng nói là lúc mới sinh ra rồi, liên quan gì đến y! Đến đây! Không thể đánh các ngươi, ông đây còn không thể mắng các ngươi sao?!"

Tạ Liên ấn hắn ta xuống: "Ta còn chưa nghe qua chuyện này, đệ tranh luận với người ta làm gì! Đệ là một võ thần mà lại muốn so tài mắng chửi với phàm nhân trước mặt mọi người?"

Vừa dứt lời, trứng gà, cải trắng, và những thứ rác rưởi như mưa tên bay tới! Ba người vội vàng chạy trốn. Khó khăn lắm mới thoát được, Nam Phong vẫn tức giận: "Huynh cản ta làm gì?"

Tạ Liên gạt bỏ lá cải trên đầu, xác nhận đã hỏng hết mới tiếc nuối vứt đi, nói: "Các đệ cần gì phải đứng ngay sân nhà người ta tìm chửi chứ?"

Nam Phong tức đến chết: "Chỗ nào là sân nhà người ta? Chỗ này rốt cuộc là của ai? Khi huynh còn làm chủ ở đây, thần mà họ thờ cúng còn chưa ra đời nữa!"

Tạ Liên giúp cậu gỡ bỏ vỏ trứng trên vai, nói: "Được rồi, được rồi. Các đệ làm sao tìm được đến đây?"

Phù Dao lại nói: "Việc này cứ cho qua, nhưng những việc khác thì không thể bỏ qua. Thái tử điện hạ, thông đồng với Quỷ Vương, trốn khỏi nhà giam, huynh có biết phải chịu tội gì không? Hiện tại trong Thượng Thiên Đình đang ồn ào, một nửa thần quan đều đang đồn rằng huynh có thù hận với Lang Thiên Thu, đã giết hắn để bịt miệng."

Dù Tạ Liên đã đoán được mục đích của họ, cũng không biết nói gì: "Ta giết hắn để bịt miệng? Nếu ta muốn bịt miệng, đã làm từ hàng trăm năm trước rồi."

Phù Dao: "Ai bảo huynh còn đánh hắn một trận?"

Tạ Liên lập tức cảm thấy sai sai: "Chờ đã, sao đệ biết ta còn đánh hắn một trận?"

Phù Dao lườm một cái rồi nói: "Toàn bộ Thiên Đình đều biết rồi, được chưa? Đêm đó mấy người bị gương bạc của Linh Văn Điện phát hiện, gần như toàn bộ Tiên Kinh đều xem với nhau. Dòng thiên hạ quy tâm đối đầu với dòng thiên hạ quy tâm, thật sự rất hấp dẫn!"

Tạ Liên lộ vẻ mặt thê thảm không thể chịu nổi. Nói như vậy, bản mặt "Ông đây đệ nhất Tam Giới" của y đều bị mọi người nhìn thấy rồi? Nghĩ lại cũng hơi an ủi: "Cũng may cũng may, một nửa đang đồn, có nghĩa là ít nhất còn một nửa chưa đồn."

Phù Dao nói: "Huynh mơ đi. Một nửa là đồn về việc huynh tự mình diệt khẩu, nửa còn lại là đồn rằng huynh và Hoa Thành hợp tác diệt khẩu."

"..." Tạ Liên nói: "Mấy người nghĩ điều này có khả thi không?"

Nam Phong nói: "Tất nhiên là không! Có điều chỉ cần Thái Hoa điện hạ xuất hiện, những trò cười này sẽ tự tan biến, hiện hắn đang ở đâu?"

Tạ Liên nói: "Hắn thực sự đang ở trong tay Hoa Thành Chủ... Đợi đã, đệ đang làm gì đấy!"

Bàn tay đang giơ lên của Phù Dao bị hắn nắm lấy, nói: "Làm gì? Lập tức thông linh, thông báo cho Tiên Kinh."

Tạ Liên nói: "Tính khí của Hoa thành chủ các ngươi đều biết, thông báo cho Tiên Kinh, để một đám thần quan đến gây rối, chỉ càng làm ầm ĩ hơn thôi. Nếu đây là một biện pháp tốt, ta đã báo cáo cho Tiên Kinh từ lâu, cần gì phải đợi đến bây giờ?"

Phù Dao nói: "Vậy huynh định làm gì? Thần quan của Thượng Thiên Đình, không thể cứ để hắn giữ trong tay như vậy."

Tạ Liên nói: "Cho ta thêm vài ngày nữa đi. Ta đã hứa với Hoa thành chủ sẽ giúp đệ ấy làm một việc, nếu làm xong đệ ấy sẽ trả lại Thiên Thu cho ta. Đệ ấy chỉ nghịch ngợm thôi, cần gì phải làm to chuyện?"

Phù Dao không thể tin nổi mà nói: "Hoa Thành rốt cuộc là loại hồ ly tinh gì mà khiến huynh che chở hắn như vậy?"

Tạ Liên nghiêm túc: "Hoa Thành Chủ là quỷ, không phải hồ ly tinh. Ta chỉ biết đệ ấy không có ác ý mà thôi."

Trên mặt hai người đều hiện rõ vẻ không nhượng bộ, một lúc lâu sau, Phù Dao mới nói: "Không có thời gian cho huynh nữa đâu. Huynh muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, đã không còn khả thi."

Tạ Liên kinh hãi nói: "Tại sao?"

Nam Phong nói: "Khi Hoa Thành dẫn huynh đi, không phải đã đục một cái lỗ ở cổng cung Tiên Lạc sao? Bây giờ nhiều thần quan đang khuyên Đế Quân, họ dự định, nếu trước tối mai Thái Hoa điện hạ vẫn không xuất hiện, thì sẽ đi chinh phạt Quỷ thị."

Lần này Tạ Liên thật sự kinh hãi: "Chinh phạt Quỷ thị? Sao lại liều lĩnh như vậy! Đế Quân nói sao?"

Phù Dao nói: "Đế Quân từ trước đến nay luôn vững như núi Thái Sơn, tự nhiên không đồng ý đi đánh Quỷ thị. Nhưng chuyện này đã ầm ĩ đến giờ ai có thể kiềm chế được? Ai biết cuối cùng sẽ ra sao?"

Tạ Liên càng nghĩ càng thấy chuyện này nghiêm trọng, mà lại do y gây ra, thở dài nói: "Ta chưa quen biết vị Hoa thành chủ này bao lâu, mà hình như đã như mang đến không ít rắc rối cho hắn rồi."

Phù Dao nói: "Đúng vậy. Huynh biết là tốt."

Nam Phong vừa nghe liền biến sắc, một tay đẩy hắn ra nói: "Nói gì vậy? Nếu không biết nói thì tránh ra!"

Phù Dao lập tức phản công một chưởng trở lại, nói: "Không phải sao? Huyết Vũ Thám Hoa đã xuất thế hàng trăm năm, độ phồn hoa của Quỷ thị năm sau lại hơn năm trước, chẳng lẽ Thiên Giới không muốn sớm đánh đến sao? Tại sao đến giờ mới phát động?"

Tạ Liên hơi đoán được điều hắn ta sắp nói, nói: "Bởi vì không có lý do nào cả?"

Phù Dao không khách khí nói: "Đúng vậy! Hoa Thành tâm tư quỷ quyệt khó lường, hành động lại rất có chừng mực, không bao giờ để lại dấu vết. Vì vậy, đối với hắn, Thượng Thiên Đình từ trước đến nay đều không có lý do. Nhưng bây giờ hắn lại tự ý bắt nhốt Thần quan, xâm nhập Tiên Kinh, trong khoảng thời gian ngắn này, những sơ hở của hắn nhiều hơn cả trăm năm cộng lại, ai lại bỏ qua cơ hội này? Nếu huynh thật sự coi hắn là bạn bè thì nên giữ khoảng cách, chứ không phải trở thành sao chổi của hắn..." Chưa nói xong, Nam Phong đã không thể nghe thêm nữa, tức giận nói: "Ngươi còn nói mãi không thôi sao!" Hai người này, ngươi một đá ta một đạp, lại cãi nhau không ngừng. Tạ Liên đang kéo từng người một, đúng lúc này, một quả pháo hoa bay lên trời, nổ tung giữa không trung, không xa có một biển người hò reo vang dội. Tạ Liên quay đầu lại, một đám đông lớn đang tràn tới. Một thiếu niên áo đỏ bị đám đông vây quanh ở giữa, tay tung tung nhánh Kim hoa vàng rực rỡ, chân bước đi từng bước thong thả tiến lại gần.

Hắn dường như trở về trong chiến thắng, cười tươi nói: "Ca ca, ta đã giành chiến thắng, huynh không đến chúc mừng ta sao?"

Tạ Liên mỉm cười nói: "Vậy thì chúc mừng đệ."

Hoa Thành nói: "Có phải là ta sinh ảo giác không? Vừa rồi hình như nghe thấy âm thanh gì đó rơi xuống nước."

Tạ Liên nói: "Đương nhiên là ảo giác của đệ rồi."

Vừa rồi, Tạ Liên đứng ở một góc tường, thấy bốn người sắp đụng độ với nhau, bên cạnh là sông rạch, Tạ Liên quyết định ngay lập tức, đạp một phát đá Nam Phong và Phù Dao xuống bờ sông.

Hoa Thành vẫy tay giải tán đám đông, vừa đi tới đã đưa cho một thứ gì đó. Tạ Liên ngạc nhiên, nói: "Đây là cho ta?"

Hoa Thành nói: "Ta đâu có quen biết thần tiên nào khác, không cho huynh thì cho ai đây? Có điều vật này không đáng giá, nếu ca ca không thích thì vứt đi."

Cành vàng đó tuy được gọi là "Kim Hoa", lại bị mọi người tranh giành, thực ra chỉ là một món trang sức thô kệch, bụi vàng còn rơi lả tả nữa kìa. Tạ Liên lại rất vui, nói ra thì y cũng không nhớ rõ đã bao nhiêu năm không được tặng hoa, nói cảm ơn xong liền cẩn thận bỏ vào trong tay áo. Hoa Thành nheo mắt nhìn y cất hoa đi, đột nhiên nói: "Nếu ca ca đã nhận hoa của ta, vậy có phải cũng phải thực hiện ước nguyện của ta không?"

Tạ Liên mỉm cười nói: "Đệ thần thông quảng đại như vậy, còn có nguyện vọng gì ta có thể giúp đệ thực hiện à?"

Hoa Thành bình thản cười, nói: "Điều đó thì chưa chắc. Trên đời có những chuyện, dù ta có thần thông quảng đại đến đâu cũng không thể làm gì."

Tạ Liên nói: "Vậy được, nguyện vọng của đệ là gì, hãy nói xem? Biết đâu ta thật sự có thể giúp một chút."

Hoa Thành chỉ liếc nhìn y, cười mà không nói gì. Tạ Liên nghĩ rằng hắn không muốn nói, đang định làm hòa, Hoa Thành lại nói: "Muốn xin ca ca một thứ."

Tạ Liên nói: "Trên người ta có thứ gì mà đệ thích?"

Hoa Thành nói: "Thế thì nhiều lắm. Nhưng bây giờ ta muốn xin ca ca một cái bùa."

"Bùa?"

"Bùa. Bùa hộ mệnh, loại bùa dùng để phòng quỷ."

Tạ Liên nghi ngờ mình nghe nhầm: "Cái loại bùa hộ mệnh, dùng để phòng quỷ?"

Quỷ đến tìm đạo sĩ xin phù triện - nên tiếp nhận thế nào đây? Nhưng, nếu hắn muốn, thì cho là được. Y gần như lộn ngược cả tay áo mới tìm thấy, nói: "May mà ta vẫn giữ! Nào, tùy ý chọn."

Thấy y đưa qua một đống, Hoa Thành nửa đùa nửa thật nói: "Ca ca thật hào phóng."

Tạ Liên nói: "Nào có, ta còn nhiều lắm." Lại có chút ngại ngùng hỏi: "Nhưng đệ thật sự muốn cái này sao? Không biết tại sao, cái bùa này mãi không ai nhận, những cái này đều bị tồn đọng nhiều năm, ta suýt chút nữa không tìm thấy..." Hoa Thành lại nói: "Ta chỉ muốn cái này. Người khác không muốn là do họ mù, không thì ca ca tặng hết cho ta đi."

Tạ Liên nói: "Hay là đừng, bùa này thực sự có uy lực khá lớn, e rằng đối với đệ..."

Còn chưa nói xong, Hoa Thành đã treo lên người vài chiếc bùa hộ mệnh nền trắng hoa văn vàng. Tạ Liên thấy hắn như thể yêu thích không nõ buông, hoàn toàn không có ý thức tự giác của một con quỷ, đang định nói lại thôi, bỗng nghe thấy một trận ồn ào. Y thuận miệng nói: "Đằng kia lại có cuộc thi, không biết lần này giải thưởng là gì?"

Hoa Thành theo ánh mắt y nhìn qua, cười nói: "Huynh có muốn không? Chờ ta một chút." Thấy hắn thật sự xắn tay áo chuẩn bị đi, Tạ Liên vội vàng kéo hắn lại nói: "Không không không, ta không muốn! Ta chỉ thấy trời cũng không còn sớm, chi bằng tìm chỗ nghỉ ngơi thôi."

Hoa Thành mới thả tay áo xuống, vui vẻ nói: "Tốt quá. Vậy chúng ta cùng chờ một chút."

Tạ Liên hỏi: "Chờ gì?"

Hoa Thành chỉ tay ra sau lưng, nói: "Đến rồi."

Tạ Liên quay lại, chỉ thấy ở khúc quanh của sông rạch, một chiếc thuyền hoa màu đỏ diễm lệ từ từ xuất hiện, bốn góc treo đèn vàng, người đứng hai bên bờ đều tranh nhau nhìn nó với vẻ hiếu kỳ. Chiếc thuyền hoa bơi đến trước mặt hai người, mới dừng lại, Hoa Thành nhẹ nhàng nhảy xuống, quay lại đưa tay cho Tạ Liên.

Hai người lên thuyền, vừa mở cửa, thật sự là một thế giới khác, nhìn đi nhìn lại, nhìn kiểu gì cũng giống như một cung điện nhỏ. Hoa Thành đưa Tạ Liên đến trước một căn phòng, Tạ Liên nói: "Ngủ sớm nhé." Nói xong thì nhớ ra Hoa Thành là quỷ, cũng không cần nghỉ ngơi, nhưng mấy ngày nay mỗi tối hắn đều quên điều này, mỗi lần vẫn không nhịn được phải chúc ngủ ngon. Hoa Thành cũng nói: "Tốt. Ca ca cũng nghỉ sớm, ta sẽ ở đối diện với huynh."

Đóng cửa phòng lại, Tạ Liên liền nghe thấy tiếng "cộc cộc" từ bên ngoài cửa sổ, mở ra nhìn, dưới khung cửa sổ có hai đôi tay thò ra, nắm lấy thân thuyền. Trong nước lại nổi lên hai cái đầu, đồng loạt phun nước. Phù Dao là người đầu tiên chất vấn: "Huynh làm gì vậy?"

Tạ Liên nói: "Mỗi lần các ngươi gặp nhau đều ầm ĩ như gà bay chó sủa, tốt nhất là không nên gặp."

Phù Dao: "Vậy thì huynh có thể đá hắn xuống sông, sao lại đá ta?"

Tạ Liên: "Ta đâu biết đệ ấy có biết bơi không. Chờ đã!"

Y lại đè hai tên sắp sửa trèo qua cửa sổ lên thuyền vào trong nước lần nữa. Phù Dao ở dưới nước kêu lên: "Huynh lại làm gì vậy???"

Tạ Liên nói: "Các đệ đừng vào. Chiếc thuyền hoa này có cấm chế, khách không được phép một khi đặt chân vào sẽ bị phát hiện."

Phù Dao ọc ọc ọc: "Biết rồi, đừng nhấn nữa, sẽ chết đuối mất!"

Tạ Liên rút tay lại, hai cái đầu lại nổi lên. Tạ Liên nói: "Các đệ vẫn chưa thông báo lên Thượng Thiên Đình chứ?"

Phù Dao nói: "Tạm thời vẫn chưa, nhưng huynh hãy nghĩ cho kỹ, nếu tối mai Lang Thiên Thu vẫn không xuất hiện, kết quả sẽ không tốt đâu."

Tạ Liên thở dài: "Ta sẽ cố gắng. Các ngươi chờ một chút." Nói xong, y đóng cửa sổ lại.

Hiện tại chỉ có cách tìm Lang Thiên Thu, mới có thể ngăn chặn một thảm họa lớn xảy ra. Vì vậy y lặng lẽ rời khỏi phòng, như một bóng ma lướt đến cửa phòng Hoa Thành đối diện.

Giấy cửa sổ chạm khắc hoa, xuyên qua hoa nhìn thấy hoa. Hoa Thành nằm nghiêng trên tháp mỹ nhân, như đang nghỉ ngơi, lại như đang suy tư.

Tạ Liên từ trong tay áo lấy ra một tấm phù, trên tấm phù vẽ một cây nhang. Y dán tấm phù lên cửa sổ, cắn rách ngón tay, chấm một chút máu lên đầu nhang, nhìn như thể tấm phù đã được thắp sáng. Chẳng bao lâu, thật sự có một làn khói nhẹ nhàng bay vào trong phòng.

Tạ Liên nín thở chờ đợi một lúc, thử gõ cửa, Hoa Thành không động đậy. Y lại đẩy cửa ra, Hoa Thành cũng không nhúc nhích. Có vẻ như, phù Mê thần đã có tác dụng, Hoa Thành đã rơi vào trạng thái ngủ sâu.

Tạ Liên thở dài. Nếu có thể, y cũng không muốn dùng phù Mê thần, cảm giác như một tên Sở Khanh muốn quấy rối người ta vậy. Y thầm nghĩ một câu, nếu đã đắc tội, vậy thì bắt đầu hành động thôi. Dù sao Hoa Thành cũng là Quỷ vương Tuyệt cảnh, tuy phù Mê thần này y đã bỏ nhiều công sức làm ra để bảo vệ tính mạng, nhưng có lẽ cũng không thể mê hoặc hắn quá nửa nén nhang, phải tốc chiến tốc thắng. Y kéo kéo cái tay áo, không phải là tụ càn khôn, không giấu được thứ gì; kéo kéo ngực áo, mở áo đỏ ra, lộ ra lớp áo trắng bên trong, cũng không có pháp thuật. Nhưng hắn đeo một chiếc bùa hộ mệnh nhỏ, ngay sát ngực, Tạ Liên nhìn thấy, ngẩn người một chút. Lúc này, bên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng của Phù Dao: "Huynh lục soát hắn kiểu gì mà lại dùng hai ngón tay như một tiểu thư đang rửa bát vậy? Thò hẳn tay vào kiểm tra đi!"

Khi quay đầu lại, hai cái đầu của Nam Phong và Phù Dao hai cái đầu đang kề sát ngoài cửa sổ, nhìn lướt qua một cái thấy giống như hai chậu cây kỳ quái đặt trên bệ cửa sổ. Tạ Liên nén lại cơn muốn cầm cái gối ngọc bên cạnh đập cho một phát, hạ thấp giọng nói: "Nhu vậy thật là quá vô lễ!"

Phù Dao nói: "Huynh sắp đã ngồi hẳn lên người hắn rồi còn lễ với chẳng nghĩa gì nữa? Hắn không phải là phụ nữ, cho dù huynh lột sạch hắn từ đầu đến chân thì có sao?"

Tạ Liên giả vờ không nghe thấy, cẩn thận dùng hai ngón tay lục soát xong rồi đưa ra kết luận, buồn rầu: Không có con lật đật nào.

Lúc này, Hoa Thành dưới tay y đã bị cởi vạt áo ra một nửa, tóc đen cũng hơi rối, Tạ Liên thậm chí còn sờ cả vào tóc hắn, xác định không có manh mối gì, chỉ đành chỉnh lại cho hắn, chải lại mái tóc dài, cố gắng phục hồi lại hình dáng ban đầu. Ai ngờ, khi khép áo được một nửa, Hoa Thành đột nhiên mở mắt.

Ánh mắt hai người vô tình đụng chạm mà như trời long đất lở, nhưng trên mặt lại là sóng yên biển lặng. Tạ Liên tao nhã lịch sự nói: "Tam Lang, đệ đã tỉnh rồi."

Hoa Thành nhìn khuôn mặt của y, rồi lại nhìn tay y đang nắm lấy cổ áo của mình, nở một nụ cười nhẹ, chậm rãi nói: "Nếu ca ca muốn ở chung một phòng với ta, sao không nói sớm chứ?"

Tạ Liên cười khan hai tiếng, lập tức từ lăn từ tháp mỹ nhân xuống.

Hai tiếng "Rắc rắc" vang lên, chính là Nam Phong và Phù Dao thấy tình hình không ổn, phá cửa sổ mà vào, nhảy đến sau lưng y. Nam Phong mở cửa sổ trời nói thẳng: "Huyết Vũ Thám Hoa, giao ra Thái Hoa điện hạ!"

Hoa Thành từ trên tháp đứng dậy, áo đỏ trượt xuống vai, duỗi một chân, vẫn là tư thế thoải mái kia. Hắn nói: "Ca ca, huynh đã hứa sẽ giúp ta làm một chuyện. Hiện giờ chuyện vẫn chưa xong, sao có thể đến tìm ta đòi người?"

Tạ Liên không dám nói Thiên Giới đã chuẩn bị tối mai đi đánh Quỷ thị, nếu không với tâm cao khí ngạo của Quỷ vương tuyệt cảnh, dù thế nào cũng không thể thả người, chỉ đành nói: "Tam Lang, chuyện của đệ chỉ cần nói một tiếng, ta nhất định sẽ theo đến cùng. Chỉ là có thể thả Thiên Thu ra trước không?"

Hoa Thành nói: "Nhưng mà, việc này của ta, không thể thiếu Lang Thiên Thu."

Tạ Liên nói: "Vậy, đệ có thể nói thẳng ra rốt cuộc là việc gì không?"

Hoa Thành thở dài, nói: "Không được. Nếu ta nói ra, ca ca nhất định sẽ không muốn giúp ta nữa."

Phù Dao hừ nói: "Nghe là biết không phải chuyện gì tốt."

Đột nhiên, Nam Phong nói: "Trong thành có ánh lửa!"

Tạ Liên theo tiếng nhìn ra ngoài cửa sổ, thuyền hoa lúc này đang di chuyển trên đường sông vắng vẻ, xa xa trong thành quả thật có một chỗ ánh lửa bốc lên trời. Tạ Liên nhìn vị trí, có vẻ là điện Thái Hoa mà hôm nay họ đã đi qua, lại nhớ đến câu nói đùa của Hoa Thành ban ngày, quả thật không phải là lời nói đùa, vội vàng nói: "Nhanh đi cứu hỏa!"

Nam Phong Phù Dao lao ra ngoài cửa sổ, nhưng tất cả cửa sổ đều đóng chặt. Có vẻ như chủ nhân của thuyền hoa không có ý định để họ rời đi. Hoa Thành lúc này mới từ từ đặt đôi chân xuống khỏi ghế, chuỗi bạc kêu leng keng, hắn nói: "Ca ca yên tâm, trong vòng ba dặm không có ai, không có gì để cứu cả, đốt thì đốt thôi."

Nam Phong nói: "Vậy ngôi miếu kia đã làm gì đắc tội với ngươi mà ngươi muốn đốt nó?!" Mặc dù hôm nay cả nhóm họ đều bị rau củ trong miếu kia ném đến choáng váng, nhưng đối với tất cả thần quan mà nói, phá hủy một ngôi miếu giống như cắt đi một miếng thịt trên cơ thể, nhìn thấy mà lòng đau xót, không thể đứng nhìn. Hoa Thành lại mỉm cười nói: "Không vì cái gì cả, chỉ là thấy nó chướng mắt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro