Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 40: Đêm thăm dò phủ quỷ, đấu pháp bức tranh yêu

Hoa Thành nói: "Lâu rồi. Sao vậy?"

Tạ Liên đang cân nhắc lời lẽ, Hoa Thành liền nói: "Ca ca muốn nói, cảm thấy Sòng bạc quỷ như liếm mật trên đao, quá mức nguy hiểm, tốt nhất là ta nên thu tay?"

Tạ Liên nói: "Đừng hiểu lầm, ta không muốn xen vào việc của đệ."

Hoa Thành nói: "Điện hạ, huynh có hỏi Lang Thiên Thu lúc đó tại sao hắn phải lao ra không?"

Tạ Liên không biết hắn tại sao lại hỏi như vậy, nói: "Hỏi rồi?"

Hoa Thành nói: "Ta đoán, chắc chắn hắn đã nói với huynh, nếu hắn không làm việc này, sẽ không ai làm việc này."

Quả thật là như vậy. Tạ Liên nói: "Đúng là đệ đã nhìn thấu hắn."

Hoa Thành nói: "Vậy thì, ta chính là trường hợp hoàn toàn ngược lại."

Hắn buông chiếc chén rượu đang nghịch ngợm, nói: "Khi phải lựa chọn giữa việc khiến bản thân sống thêm mười năm và khiến kẻ thù chết sớm mười năm mà không chút do dự chọn cái sau, đó chính là con người. Thế gian sẽ không trở nên tồi tệ hơn vì có thêm một Sòng bạc quỷ, cũng sẽ không trở nên tốt hơn vì thiếu đi một Sòng bạc quỷ. Nếu ta không kiểm soát nơi này, rồi cũng sẽ có người khác đến kiểm soát. Thay vì để nó nằm trong tay người khác, chi bằng nắm giữ trong tay ta. Ca ca không cảm thấy, ở trong tay ta còn an tâm hơn sao?"

Tạ Liên suy nghĩ kỹ về những lời này, nói: "Đệ nói có lý, là ta quá phận."

Hoa Thành cười nói: "Có gì đâu. Vẫn phải cảm ơn ca ca quan tâm."

Có vẻ, tuy Hoa Thành là người tính tình phóng khoáng, nhưng việc theo đuổi sức mạnh lại kiên định hơn y tưởng. Tuy nhiên, điều này cũng không hẳn là xấu.

Tạ Liên cầm lên tờ giấy trong tay, nói: "Vậy, loại nguyện vọng này đệ có muốn giúp họ thực hiện không?"

Hoa Thành nghịch ngợm những chiếc đèn hoa trong nước, nói: "Làm sao có thể? Ca ca xem xong rồi vứt đi là được."

Tạ Liên tò mò: "Không quan tâm sao?"

Hoa Thành lười biếng nói: "Không quan tâm. Bình thường ta còn không thèm xem ấy."

"Vì sao vậy?"

Hoa Thành nói: "Cầu người không bằng cầu mình, muốn bò ra khỏi vực sâu, trông chờ người khác có ích gì? Người khác đâu thể nào lần nào cũng đến cứu."

Tạ Liên thuận miệng nói: "Cho nên mới cần đến thần linh."

Hoa Thành lại nói: "Nhưng nếu ai ai cũng trông chờ thần linh đến cứu, vậy thần linh phải làm sao? Thần linh không mệt sao?"

Tạ Liên hơi sững sờ, một lúc sau, cười lên: "Nhưng tín đồ của đệ không ít, nếu không màng đến họ, chẳng phải sẽ nói đệ không linh nghiệm sao?"

Hoa Thành cười hì hì nói: "Ta đâu có muốn họ bái ta, là họ tự ý quỳ xuống trước mặt ta. Hơn nữa, chỉ có những người tình cờ linh nghiệm mới dám nói, còn những người không linh nghiệm, chúng dám nói bậy chắc?"

Thiên giới có những thần quan cần mẫn chỉ để thêm vài tín đồ, sơ sẩy phục vụ tín đồ không tốt một chút còn bị cằn nhằn khắp nơi, nếu họ biết Hoa Thành thậm chí không xem lời cầu nguyện cũng chẳng ai dám nói với hắn nửa chữ, chỉ sợ sẽ tức giận đến mức đốt luôn đền thờ của mình. Tạ Liên cười lắc đầu, ghi nhớ lại vài lời cầu nguyện còn tương đối bình thường, định sau khi rảnh rỗi sẽ thay Hoa Thành hoàn thành, tích lũy chút danh tiếng cho hắn.

Nhưng y vẫn chưa quên việc chính, thả đèn sông, nói: "Nói mới nhớ, rốt cuộc tung xúc xắc có bí quyết gì không?"

Hoa Thành nói: "Có chứ. Chỉ cần may mắn là được."

"..."

Tạ Liên nói: "Vậy tức là, hôm nay ở sòng bạc, Tam Lang quả thật đang trêu chọc ta, đúng không?"

Hoa Thành lại nói: "Làm sao ta dám trêu chọc ca ca? Hai chũ vận khí, huyền bí khó lường, nhưng cũng không phải là không thể luyện, chỉ là không phải chuyện một sớm một chiều, cũng không phải ai cũng có thể thành công."

Tạ Liên thở dài nói: "Vậy xem ra, ta nhất định là thuộc về nhóm không thể thành công."

Hoa Thành cười nói: "Ca ca nếu thật sự muốn thắng, ta có một cách nhanh chóng."

"Phương pháp gì vậy?"

Hoa Thành giơ một tay phải lên. Một sợi dây đỏ được buộc thành một cái nơ hình bướm nhỏ ở mặt sau của ngón tay thứ ba, vô cùng rực rỡ xinh đẹp. Hắn nói với Tạ Liên: "Cho ta mượn tay của huynh."

Tạ Liên không hiểu gì, nhưng vì Hoa Thành nói đưa cho hắn, nên y đưa cho hắn. Tay của Hoa Thành không có độ ấm, nhưng cũng không lạnh. Hắn nắm tay Tạ Liên một lúc, cười nhẹ, trở tay tung ra hai cái xúc xắc, nói: "Thử xem?"

Tạ Liên cầm xúc xắc ném xuống, lăn tròn, lập tức là hai con "sáu" đỏ tươi. Y ngạc nhiên hỏi: "Đây là pháp môn gì vậy?"

Hoa Thành nói: "Chẳng phải pháp môn gì cả. Ta chỉ cho ca ca mượn chút may mắn thôi."

Tạ Liên nói: "Hóa ra may mắn cũng giống như pháp lực, có thể mượn được sao?"

Hoa Thành cười nói: "Dĩ nhiên là có thể. Lần sau ca ca muốn đánh bạc với ai, cứ đến tìm ta. Muốn bao nhiêu ta cho bấy nhiêu, đảm bảo ca ca thuận buồm xuôi gió, trăm trận trăm thắng, đánh cho đối thủ một trăm năm cũng không thể lật kèo."

Hai người đối diện nhau chơi bời lung tung mấy chục ván, chơi đến khuya, Tạ Liên nói hơi mệt, Hoa Thành mới sai thuyền hoa quỷ ung dung nhàn nhã đưa hai người về phường Cực Lạc. Nói lời chúc ngủ ngon, Hoa Thành liền rời đi.

Sau khi tiễn bóng dáng áo đỏ từ từ đi xa, ngồi được một lúc, Tạ Liên liền nghe thấy có người ở ngoài cửa khẽ gọi: "Điện hạ... Thái tử điện hạ..."

Tạ Liên mở cửa, người ngoài cửa lao vào, quả nhiên là Sư Thanh Huyền, nữ tướng, vừa vào liền lăn ra đất biến về hình dạng nam nhân, ôm ngực nói: "Ngạt thở! Ngạt thở! Mẹ ơi, ta sắp bị cái này bóp chết rồi!"

Tạ Liên quay tay đóng cửa, quay đầu lại nhìn thấy cảnh tượng, chính là một nam nhân mặc một bộ áo lụa hở hang của hồng phấn khô lâu, nằm trên đất giằng xé áo ngực và dây lưng của mình, không thể nhìn thẳng, nói: "Phong sư đại nhân! Ngài không thể đổi lại bộ quần áo ban đầu của ngài sao?"

Sư Thanh Huyền nói: "Ta bị ngu à? Đêm tối mà mặc áo đạo bào trắng sáng loáng, làm bia ngắm cho người ta à?"

Tạ Liên che mắt nói: "Không... ngài mặc như vậy, theo một cách nào đó, là một cái bia ngắm còn chói mắt hơn, khiến người ta muốn đánh hơn!"

Sư Thanh Huyền tố cáo: "Thì biết làm sao được! Ta nghe quỷ trên đường đều truyền tai nhau, nói ngài bị Hoa Thành đưa đến phường Cực Lạc. Phường Cực Lạc là nơi nào chứ, nghe cái tên thôi đã không đứng đắn rồi, ta nhìn từ xa, thấy nơi này quỷ dị kỳ quái, chắc chắn là một cái ổ dâm dật rồi! Ta lo lắng cho an nguy của ngài, nên đã dốc hết sức lực lẻn vào đây. Ai mà biết được, Thái tử điện hạ ngài lại bị mỹ nữ quỷ ráo riết theo đuổi, Huyết Vũ Thám Hoa đích thân bầu bạn. Cái tên quỷ vương cấp Tuyệt này, ta cảm thấy chắc hẳn cũng là kẻ bận rộn, vậy mà lại bỏ xuống bỏ hết mọi công việc để cùng ngài đi ngắm hồ và trò chuyện đêm khuya, quả thật không có gì để nói. Nhìn ta xem, hết bị các bà các cô kéo đi làm mặt, thì phải chịu nhục mặc cảm mà ăn mặc như thế này, thật sự là chưa bao giờ chịu đựng một sự hy sinh lớn lao như vậy!"

Tạ Liên nghĩ thầm ngài mặc như vậy rõ ràng rất vui vẻ mà, nói: "Chúng ta không có đi ngắm hồ trò chuyện đêm khuya, ta chỉ là đang tìm hắn mượn đồ vật... Được rồi, chúng ta quả thật đi ngắm hồ trò chuyện đêm khuya. Thiên Thu đâu?" Đừng nói với y là Lang Thiên Thu cũng giả làm con gái quỷ giới đấy!

Sư Thanh Huyền xé bỏ áo ngực, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nằm bẹp trên đất nói: "Yên tâm đi, nhìn này." Hắn lục lọi bên này, lục lọi bên kia, móc ra một tấm phù. Trên tấm phù vàng vẽ một cái la bàn màu đỏ máu, tỏa ra một luồng tà khí, kim chỉ nam của la bàn lại xoay theo hướng hắn xoay tấm phù, hỏi: "Đồ của quỷ giới?"

Sư Thanh Huyền nói: "Đúng vậy! Pháp bảo của Thiên giới ở đây không có tác dụng, nên ta đã bỏ ra một ít tiền mua ở Quỷ thị một món đặc sản địa phương - phù la bàn hô ứng! Thiên Thu một tấm, chúng ta một tấm, cầm tấm này chúng ta có thể quan sát được hắn đang ở vị trí nào, cách chúng ta bao xa. Ta bảo hắn ở ngoài chờ ta, ngài xem, hắn ở đây, rất an toàn! Trường hợp khẩn cấp, ngài xé nát tấm phù này liền có thể lập tức truyền đến bên cạnh hắn."

Lúc này Tạ Liên mới yên tâm. Sư Thanh Huyền lại nói: "Nhưng kỳ quái lắm, ta thấy hình như hắn rất để ý thanh kiếm Huyết Vũ Thám Hoa lấy được hôm nay, sau đó còn hỏi ta có nhìn kỹ không. Thái tử điện hạ là người cầm thanh kiếm đó, có vấn đề gì sao?"

Tạ Liên nói: "Hắn bị pháp thuật che mắt rồi. Đừng quan tâm chuyện này nữa, Phong sư đại nhân ngài đến đúng lúc lắm, đi theo ta."

Hai nén nhang sau, hai người đến trước bức tượng mỹ nhân. Tạ Liên lấy ra hai viên xúc xắc Hoa Thành tặng cho y, nhẹ nhàng ném xuống. Chỉ nghe "đùng đùng", quả nhiên, một lần là hai con "sáu" đỏ tươi.

Sư Thanh Huyền kỳ đạo: "Thật sự thành công rồi!"

Tạ Liên thở phào nhẹ nhõm, nhưng vừa nghĩ đến vận may này là do Hoa Thành trước đó nắm tay cho y mượn, mà giờ y lại muốn đi dò xét bí mật của Hoa Thành, không khỏi cảm thấy áy náy. Nhưng trên người Hoa Thành quả thật có quá nhiều điểm nghi vấn, chỉ mong sự thật có thể vả mặt y, để y có cơ hội thành tâm xin lỗi Hoa Thành mới tốt.

Đẩy cửa ra, phía sau cửa quả nhiên là một cái hang động đen kịt, bậc thang nối tiếp nhau dẫn xuống tận sâu lòng đất, từ dưới thổi lên từng cơn gió lạnh buốt.

Sư Thanh Huyền búng tay một cái, nâng một ngọn lửa trên lòng bàn tay chiếu sáng bậc thang đá dưới chân. Tạ Liên đóng cửa lại phía sau. Bước xuống bậc thang, y lại nhớ ra một chuyện: "Phong sư đại nhân, những năm gần đây Thượng Thiên Đình có thần quan nào bị giáng chức không? Ý ta là ngoài ta ra."

Sư Thanh Huyền nói: "Có. Những năm gần đây quả thực có một vị võ thần phương Tây bị giáng chức, lúc đó còn gây náo loạn khá lớn."

Tạ Liên nói: "Võ thần phương Tây nghe nói tên là Quyền Nhất Chân?"

Sư Thanh Huyền nói: "Không không, là vị trước Quyền Nhất Chân, là sư huynh của hắn."

Tạ Liên: "Tại sao bị giáng chức?"

Sư Thanh Huyền: "Chuyện này rất phức tạp đó! Điện hạ đột nhiên hỏi cái này làm gì?"

Tạ Liên nói: "Bởi vì tên quỷ sử dẫn ta đến đây có một chiếc gông nguyền rủa."

Sư Thanh Huyền kinh hô: "Cái gì?! Gông nguyền rủa? Chuyện này... sao có thể, bị giáng chức rồi lại đến làm sai vặt cho quỷ vương? Huyết Vũ Thám Hoa còn dám giữ lại, đúng là phách lối!"

Điều này giống như vương công quý tộc nhân gian sa cơ lỡ vận, làm cướp giật, trở thành sơn tặc, khiến hắn không thể chấp nhận. Tạ Liên nói: "Cũng không tính là phách lối. Đã không còn thuộc về Thiên giới, muốn đi đâu chẳng phải là lựa chọn cá nhân sao."

Hai người đi xuống hơn một trăm bậc thang đá, cuối cùng cũng đặt chân lên mặt đất bằng phẳng.

Đây là một con đường hầm đơn hành, có thể cho năm sáu người đi song song. Phía trước tối đen một mảnh, trái phải đều là tường dày, không cần phải băn khoăn nên đi đường nào, bởi vì chỉ có thể đi thẳng.

Chỉ là, đi được hai trăm bước, một bức tường đá lạnh lẽo đã chắn ngang đường.

Sư Thanh Huyền một tay nâng ngọn lửa, tay kia sờ soạng trên tường, lại thi triển mấy cái pháp quyết phá trừ ảo thuật, tường vẫn không nhúc nhích, không thấy cơ quan, hắn không còn cách nào, nói: "Ta đập nó vỡ ra nhé?"

Tạ Liên nói: "Tiếng động quá lớn. Hơn nữa chắc ngài đập không vỡ được, bức tường này sợ rằng ít nhất cũng dày ba trượng."

Sư Thanh Huyền: "Nhưng ngài đã tận mắt thấy Quỷ sử đi vào rồi chứ? Chẳng lẽ hắn lén lút như vậy chỉ để vào một ngõ cụt như thế này ngồi thiền định sao?"

Tạ Liên quan sát xung quanh, không lâu sau, chỉ tay xuống đất: "Phong sư đại nhân, ngài xem."

Sư Thanh Huyền lập tức hạ thấp ngọn lửa trên lòng bàn tay, hai người cùng ngồi xổm xuống.

Dưới chân họ là một viên gạch vuông. Nói là viên gạch vuông, nhưng thực chất nó lớn như một cánh cửa, còn được vẽ hoa văn. Hoa văn không lớn, là một người nhỏ đang ném xúc xắc.

Sư Thanh Huyền ngẩng đầu, nói: "Chẳng lẽ nơi này cũng giống như cánh cửa bên ngoài, phải ném ra số điểm chính xác mới tìm được lối ra?"

Tạ Liên nói: "Xem ra là vậy, nhưng không biết điểm thông quan ở đây là bao nhiêu."

Sư Thanh Huyền nói: "Trước tiên cứ ném bừa một lần thử vận may. Nào!"

Tạ Liên lấy xúc xắc ra: "Phong sư đại nhân, vẫn là ngài ném đi, không biết vận may ta mượn được có thể trụ được bao nhiêu lần, nếu lỡ đã cạn kiệt, ta ném một lần này có thể sẽ đưa chúng ta... đến một nơi rất đáng sợ."

Sư Thanh Huyền cũng không từ chối, nhanh chóng nhận lấy xúc xắc ném đi, nói: "Mấy điểm?"

Hắn ném ra một "hai", một "năm". Hai người đợi một lúc, không thấy động tĩnh gì, Tạ Liên nói: "Không được. Sai rồi."

Sư Thanh Huyền lại nói: "Thái tử điện hạ, ngài nhìn xuống chân, hoa văn đã thay đổi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro