Chương 37: Một ván cược sinh tử năm câu hỏi Phương Tâm 2
Hoa Thành cũng cười nhẹ, đường: "Ván này ca ca thắng rồi."
Cô nàng quản sòng bạc tiến lên, mở chén gỗ ra, trong chén bay ra một con bướm bạc phát sáng mờ nhạt, bay lượn quanh Tạ Liên hai vòng, đậu lên vai Hoa Thành.
Chúng Thần Quan ngơ ngác hỏi: "Sao lại thắng rồi?"
Chỉ có Linh Văn qua tiếng ồn ào của đám đông hiểu rõ luật chơi, giải thích vài câu, nói: "Luật chơi của Thái tử điện hạ đặt ra thật khéo, lá phù đó là phù Thiêu âm, gặp âm khí của hồn ma sẽ cháy, ngài ấy dựa vào nó để phán đoán, đoán đúng rồi."
Mọi người trước tiên thở phào, hóa ra có cách ứng phó như vậy, Lại nghi ngờ: "Nhưng nếu Hoa Thành đặt một viên đá vào chén xúc xắc thì sao? Đó là vật chết, phù Thiêu âm không thể thử được."
Linh Văn nói: "Thiên giới quỷ giới bất kể nhắc đến 'Sinh tử', chắc chắn là nói về sinh tử của sinh linh. Chuyện cắt câu lấy nghĩa này chỉ là trò khôn vặt, chắc chắn Huyết Vũ Thám Hoa không thèm chơi trò này."
Bên kia, Tạ Liên nói: "Ván thứ hai, mời."
Chén xúc xắc lại khép lại, tay trái của Hoa Thành nhẹ nhàng phất một cái, mọi người đều biết bên trong đã thay sang đồ vật mới. Câu hỏi thứ hai, Hoa Thành nói: "Xin hỏi ca ca, vật trong chén, là trắng hay đỏ?"
Chẳng lẽ còn có phù chú nào có thể thử ra màu sắc?
Không có. Tạ Liên vẫn bình tĩnh, nụ cười không đổi, chỉ là ấn nhẹ tay lên chén xúc xắc, chốc lát, thì nói: "Đáp Thành chủ — Vật này là đỏ."
Lời vừa dứt, cả lũ quỷ trong sòng bạc và các thần quan trước gương đều nhìn thấy một cảnh tượng kỳ lạ: Chén xúc xắc dưới tay Tạ Liên rung nhẹ, khe hở bên dưới tỏa ra những làn khói trắng. Những con quỷ đang dựa sát gần đó không khỏi tự động lùi lại.
Hoa Thành nhìn hắn một lúc, khẽ cười một tiếng, nói: "Ca ca giỏi quá. Ván này, ca ca lại thắng rồi."
Tạ Liên lúc này mới buông tay, gật đầu với hắn, nói: "Đã nhường rồi."
Có thần quan tò mò hỏi: "Sao lại như vậy?"
Có vài con yêu quái dũng cảm tò mò về tiếng rung động lúc nãy, bay lên muốn sờ sờ chén xúc xắc. Ai ngờ, tay vừa chạm vào liền lập tức rụt lại, kinh hãi: "Sao chén này nóng quá vậy? Bỏng chết ta rồi!"
Mộ Tình khẽ hừ một tiếng, nói: "Hắn dùng chưởng lực để làm nóng đồ vật trong chén, nóng đến cực điểm, bất kể bên trong là gì, đều sẽ bị đốt thành màu đỏ rực... Đáp đỏ đương nhiên sẽ không sai."
Quả nhiên, cô nàng quản sòng bạc bước lên mở nắp hộp, nhìn rõ thứ bên trong, bầy quỷ "ô ô" kinh ngạc. Chỉ thấy bên trong là một chiếc lá đỏ rực, tỏa ra từng sợi khí trắng nóng bỏng. Có vẻ ban đầu là một chiếc lá bạc.
Có thần quan nói: "Nhưng nếu bên trong là một tờ giấy trắng thì sao? Giấy không chịu được nhiệt, đương nhiên sẽ không biến thành màu đỏ."
Mộ Tình lại nói: "Nếu là giấy trắng loại mỏng nhẹ thì càng dễ xử lý. Nó sẽ bị chưởng lực của hắn thiêu thành tro bụi, bên trong không còn gì, ván này chắc chắn không tính."
Lúc này, Hoa Thành đi đến sau lưng Tạ Liên, hỏi câu hỏi thứ ba. Hắn nói: "Xin hỏi ca ca, vật trong chén, là tròn hay vuông?"
Tạ Liên nói: "Đáp Thành chủ — Vật này là tròn."
Bàn tay y ấn xuống, chén xúc xắc lại bắt đầu rung chuyển, và đùng đùng đùng đùng, như thể một vật cứng rắn đang điên cuồng va đập trong chén, tiếng động dữ dội khiến người ta biến sắc. Lần này, tất cả mọi người đều hiểu: "Hắn đang dùng chưởng lực thúc đẩy không khí trong chén rung động, khiến vật bên trong xoay tròn với tốc độ cao, không phải tròn cũng có thể bị bào thành tròn!"
Phong Tín mặt có hỉ sắc, nói: "Năm ván thắng ba, chỉ cần cục này thắng là ổn rồi!"
Ai biết, Hoa Thành hơi cúi người, tay trái cũng đặt lên chén gỗ, nói: "Ồ? Phải không? Vị ca ca này xác định?"
Hai người đều đặt tay lên chung, ánh mắt giao nhau. Tạ Liên nói: "Ta xác định."
Chén dưới tay y rung động càng thêm kịch liệt, nhưng tiếng va chạm lại trở nên yếu ớt. Mộ Tình nói: "Lần này e rằng không có tác dụng. Hoa Thành biết hắn muốn làm gì, bây giờ trong chén gỗ có hai luồng Chưởng lực quấn quýt va chạm, lực đạo kiềm chế lẫn nhau, đồ vật trong chung chắc chắn không thể bào tròn được. Tiếp tục đấu, sớm muộn gì chén cũng sẽ nứt."
Quả nhiên, một lát sau, Tạ Liên rút tay trước, nói: "Ván này, ta thua rồi."
Hoa Thành cũng buông tay, nói: "Ca ca nhường nhịn."
Cô nàng quản sòng bạc tiến lên mở nắp. Chỉ thấy bên trong là hai viên xúc xắc, nhưng rất khó khăn mới có thể nhận ra là xúc xắc, bởi vì chúng đã bị chưởng lực của hai người đánh đến mức biến dạng. Tuy nhiên, vẫn có cạnh có góc, vẫn được coi là vuông.
Những người xem trận đấu thấy thiếu một chút nữa là có thể thắng chắc, không khỏi tiếc nuối, nhưng cũng càng thêm hồi hộp mong chờ ván tiếp theo. Đến lúc này, tất cả mọi người đều nhận ra, ván cược này căn bản không phải là đang cược vận may, mà là hai bên đang âm thầm đấu pháp!
Câu hỏi thứ tư, Hoa Thành thong thả nói: "Xin hỏi ca ca, vật trong chung, là sáng hay tối?"
Tạ Liên búng một cái búng tay kêu thật trong trẻo bên cạnh chén gỗ, nói: "Đáp Thành chủ — Vật này là vật sáng."
Câu hỏi này đơn giản nhất! Bất kể bên trong là gì, Tạ Liên chỉ cần dùng tay đánh một ngọn lửa, đốt cháy vật bên trong, vậy không phải chắc chắn là "sáng" rồi sao? Bốn ván thắng ba, nhất định thắng chắc. Ai ngờ, Hoa Thành cười híp mắt nói: "Ca ca, ván này, ca ca lại thua rồi."
Tạ Liên nhíu mày nhẹ, nói: "Thua?"
Y không cảm thấy Hoa Thành sẽ dập tắt ngọn lửa của y, sao lại nói là thua?
Cô nàng quản sòng bạc tiến lên mở nắp, chỉ thấy bên trong là một ngọn đèn nhỏ, một chút ánh nến nhảy nhót trên đèn, chính là Tạ Liên vừa rồi niệm chú điểm sáng. Tạ Liên không hiểu: "Ánh nến là sáng, Thành chủ lúc nãy vì sao khẳng định ta thua?"
Hoa Thành cũng búng tay một cái. Chỉ là, tiếng búng tay thanh thúy của hắn vang lên, không phải thắp sáng một ngọn nến.
Từng ngọn rồi từng ngọn nến trên mỗi chiếc đèn liên chi¹ nối tiếp nhau đưa ánh sáng lan tỏa ra. Chớp mắt, toàn bộ sòng bạc quỷ, toàn bộ quỷ thị đều sáng như ban ngày, chiếu rọi cả bầu trời đêm. Ngoài kia vang lên những tiếng trầm trồ, càng thêm nhộn nhịp. Chắc hẳn những yêu quái vốn đang say giấc cũng không thể kiềm chế được, tò mò ra xem điều kỳ lạ.
1. Đèn liên chi - 连枝灯: đèn nhánh cây, trông như thế này:
Trước ánh đèn rực rỡ như ban ngày này, ngọn nến nhỏ bé trong chén xúc xắc, thật sự không thể gọi là "sáng". Hoa Thành cười tủm tỉm nhìn y, nói: "Ca ca, ván này phán ca ca thua, có phục không?"
Tạ Liên nhìn quanh bốn phía, từ từ thu hồi ánh mắt, mỉm cười nói: "Ngàn ngọn đèn chiếu rọi, đẹp không gì sánh bằng. Liên tâm phục khẩu phục."
Hoa Thành khẽ nheo mắt, đưa tay khẽ vuốt ve ngọn đèn nhỏ, nâng ngọn nến mà Tạ Liên đã thắp lên trên đầu ngón tay, thu vào lòng bàn tay, cười nói: "Câu hỏi thứ năm."
Bốn ván đấu, thắng thua ngang nhau, ván cuối cùng, chính là then chốt!
Câu hỏi cuối cùng có thể do Hoa Thành tùy ý lựa chọn. Nếu hắn chọn những câu hỏi như ngọt hay đắng, Tạ Liên sẽ khó mà phán đoán. Vì vậy, trong sòng bạc, trước gương bạc, ai nấy đều nín thở chờ đợi. Chỉ nghe Hoa Thành thong thả hỏi: "Xin hỏi ca ca, vật trong chén, là sống hay chết?"
Tạ Liên sững sờ, nghĩ thầm: "Vấn đề này không phải đã hỏi từ lâu rồi sao?" Chỉ cần thử lại bằng phù một lần nữa, chẳng phải y đã thắng chắc rồi sao?
Y lại lật ra một tấm phù Thiêu âm, đưa đến bên chén xúc xắc. Một lát sau, y ngẩng đầu nhìn Hoa Thành, do dự không quyết định.
Người ngoài thấy y không động đậy, đều sốt ruột. phù Thiêu âm không có động tĩnh, chứng tỏ là vật sống. Nhưng tại sao y vẫn chưa nói đáp án? Chẳng lẽ phát hiện ra có bẫy? Bẫy gì vậy?
Hai người đối diện nhau giữa ánh sáng của hàng ngàn ngọn đèn vương vấn xung quanh, nụ cười của Hoa Thành lộ ra vài phần tà khí, nói: "Sao vậy? Ca ca, vẫn chưa nói đáp án sao?"
Thật lâu sau, Tạ Liên nới đáp: "Đáp Thành chủ —— Vật này là vật chết."
Tất cả những ai đang xem trận đấu đều ngạc nhiên: "Làm sao có thể đáp chết?"
Có người hảo tâm nhắc nhở: "Miệng lỡ lời rồi, phù Thiêu âm không cháy, chứng tỏ trong chén xúc xắc không có tử hồn, đồ vật bên trong là sống đấy!"
Nụ cười của Hoa Thành càng thêm sâu đậm: "Ca ca, không hối hận chứ?"
Tạ Liên chậm rãi gật đầu: "Không hối hận."
Có được đáp án đó, Hoa Thành cười ra tiếng trầm ấm, một tay vung lên bỏ cái chén cược ra.
Ở nơi đó, quả nhiên là "Sống"— Một cành hoa đỏ xinh đẹp mơn mởn, nở rộ rực rỡ.
Mọi người vốn còn ôm hy vọng liệu có gì đảo ngược tình thế vào phút cuối không, giờ đây đều than thở tiếc nuối: "Quả nhiên trả lời sai rồi!"
Dù thua, Tạ Liên cũng không có vẻ tiếc nuối, mà cười nói: "Chết dưới hoa, lòng vẫn thơm."
Trên Thượng Thiên Đình, trước gương bạc, các thần quan đều giậm chân nói: "Sao lại thua? Rõ ràng là thắng chắc rồi mà!"
Vừa đang đấm ngực giậm chân, hình ảnh trong gương bạc bỗng nhiên biến mất. Ngay lập tức vang lên tiếng ca thán: "Chưa xem xong mà, đừng tắt đi!"
Nhưng mà, cấm chế của quỷ thị lại không chút khách khí mà đóng lại.
Trong sòng bạc quỷ, Hoa Thành khoanh tay, nói: "Vị ca ca này, năm ván thắng ba, ta thắng rồi."
Tạ Liên nói: "Đúng vậy."
Hoa Thành nói: "Cho nên, chỉ có thể mời ca ca đi cùng ta một chuyến."
Từ trong đám đông, một người mặc áo đen bước ra. Người mặc áo đen đó đeo một mặt nạ quỷ, biểu cảm trên mặt nạ quỷ rất thú vị, dường như là một nụ cười khổ bất đắc dĩ. Bầy quỷ nói: "Quỷ sử hạ huyền nguyệt đến rồi!"
Quỷ sử này vừa nhìn thấy Tạ Liên liền cúi người hành lễ, nói: "Vị quý nhân này, xin mời đi theo ta."
Tạ Liên gật đầu, đi được hai bước, lại nhìn Hoa Thành, kỳ quái hỏi: "Đệ không đi sao?"
Y vừa thốt ra, các nữ quỷ bên cạnh cười khúc khích. Tạ Liên lúc này mới phát giác lời này cứ như thể y không thể rời Hoa Thành nổi một khắc vậy, giống như rất sốt ruột, hận không thể tát mình một cái cho chui xuống đất. Hoa Thành cười nói: "Làm phiền ca ca đợi một lát ở phường Cực Lạc, ta lập tức đến ngay."
Tạ Liên thật sự không chịu nổi nữa, che đầu chạy theo sau Quỷ sử, giữa đường tách ra bỏ chạy mất dạng. Không có con quỷ nào dám trêu chọc nữa, chỉ là đôi mắt trợn tròn như chuông đồng.
Phường Cực Lạc? Nơi đó là tổ ấm của Thành chủ, chưa bao giờ mời ai vào đâu!
Rời khỏi trung tâm náo nhiệt của Quỷ thị, Tạ Liên luôn cảm thấy Quỷ sứ Hạ huyền nguyệt kia cứ đi dần vào bóng tối, tự giác đi theo sát hơn. Và khi vô tình liếc nhìn cổ tay của Quỷ sử, y đột nhiên phát hiện, trên cổ tay người này, có một vòng nguyền rủa màu đen.
Vật này, y không thể quen thuộc hơn.
Gông nguyền rủa.
Đây là một vị thần quan?
Bỗng nghe Quỷ sử nói: "Điện hạ, đã đến nơi rồi."
Tạ Liên ngẩng đầu, mới phát hiện ra Quỷ sử kia đã biến mất, sự hiện diện mờ nhạt đến mức làm người ta khiếp sợ. Y bị dẫn đến trước một hồ nước. Rất nhiều ngọn lửa ma trơi mờ ảo đuổi bắt nhau trên mặt nước, bên bờ hồ sừng sững một tòa nhà cao tầng màu đỏ rực rỡ, hoa lệ diêm dúa, ngay cả ba chữ "phường Cực Lạc" trên lầu cũng toát ra một luồng khí chất yêu dị.
Gió mang theo tiếng hát kỳ lạ, êm ái như vui đùa, mơ hồ như gió thoảng.
Đi theo tiếng hát, Tạ Liên bước vào, một tay vén tấm rèm chuỗi hạt kêu leng keng, một luồng hương thơm ấm áp ập vào mặt. Y khẽ nghiêng đầu, như muốn tránh khỏi luồng khí lả lướt này.
Trên đại điện của Cực Lạc Phường trải một lớp thảm đỏ dày, các cô gái đi chân trần với đôi chân trắng như tuyết đang xoay vòng một cách tự do, như những bông hồng có gai nở rộ trong đêm tối. Khi họ đi qua trước mặt Tạ Liên, đều liếc mắt gửi cho y những ánh mắt đầy vẻ trêu ghẹo. Nhưng chỉ một cái liếc nhìn, gương lưu ly trên đỉnh đầu lại phản chiếu hình dáng thật của họ — những bộ xương mặc áo vải rách rưới, tóc khô rối bời.
Hồng phấn khô lâu².
2. Hồng phấn khô lâu: Xương khô hồng phấn
Loại nữ quỷ này là do thi thể của những cô gái phong trần không người thu nhận biến thành, khi còn sống ca múa vì người khác, chỉ có sau khi chết mới được ca múa cho bản thân. Nếu có người đi đường vào đêm khuya, e rằng chưa kịp đắm chìm trong chốn ôn nhu hương³ đã bị dọa đến mức héo úa.
3. Ôn nhu hương: Cổ nhân xưa, khi nói đến việc trai gái ngủ với nhau, thương tránh những từ ngữ thô tục, mà dùng những từ ngữ văn hoa đê thế vào. Ôn nhu (溫柔) có nghĩa là mềm mại. Hương (鄉) là nơi chốn, chỗ. Ôn nhu hương là chỗ mềm mại của nữ sắc làm đấm mê lòng người.
Cuối đại điện là một chiếc giường dài, không biết là dùng da của yêu thú nào trải ra cả một tấm, có thể chứa hơn mười người nằm cùng lúc, nhưng trên đó chỉ có một người mặc áo đỏ đang ngồi, chính là Hoa Thành.
Vô số mỹ nữ xinh đẹp nhảy múa trước mặt hắn, nhưng hắn chẳng thèm liếc mắt, chỉ chăm chú nhìn vào một tòa cung điện nhỏ bằng vàng ròng trước mặt. Bỗng nhiên, hắn cười rạng rỡ, nhẹ nhàng gõ vào đỉnh cung điện nhỏ bằng vàng — ầm ầm, cả tòa cung điện đều sụp đổ.
Lá vàng lá rải đầy đất. Thần sắc Hoa Thành lại vui vẻ như một đứa trẻ con chuyên trị đẩy đổ đồ chơi xếp hình. Hắn ném đi mảnh vàng lá đang chơi đùa một cách tùy tiện, nhảy xuống giường. Các nữ lang nhanh chóng lùi sang hai bên, che miệng ngừng hát. Hoa Thành khoanh tay, giẫm lên những mảnh vàng lấp lánh óng ánh đi về phía y, nói: "Đã đến rồi, sao ca ca sao không tiến vào? Chẳng lẽ chỉ rời đi vài ngày mà đã trở nên xa cách với Tam Lang rồi sao?"
Tạ Liên buông rèm chuỗi hạt xuống, nói: "Lúc nãy ở sòng bạc, chẳng phải Tam Lang giả vờ không quen biết ta trước sao."
Hoa Thành đã đi đến bên cạnh y, nói: "Đồng liêu của ca ca ở Thiên Giới cũng có mặt, ta chỉ có thể làm bộ làm tịch, làm cho có lệ thôi."
Quả nhiên, ba người họ ồn ào náo loạn như vậy, sớm đã bị Hoa Thành nhìn thấu. Nhưng Hoa Thành vẫn hùa theo họ láo nháo, thật sự chu đáo không thể nói. Hoa Thành nói: "Lần này ca ca tới đây là đặc biệt đến gặp ta sao?"
Lần này không phải. Tạ Liên không muốn lừa hắn về vấn đề này. May mắn thay, Hoa Thành cũng không hề chờ đợi câu trả lời của y. Hắn mỉm cười nhẹ nhàng, nói: "Cho dù có phải là ca ca đến gặp ta hay không, ta đều vui."
Tạ Liên sững sờ, những bộ xương người hồng phấn đứng ở hai bên bật ra một tràng cười khúc khích.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro