Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 35: Ngắm hoa qua lớp mây hồng, lòng đầy thương cảm 2

Note: Bản chỉnh sửa 2024 này không có nhân vật Lang Huỳnh nhé

Tạ Liên cảm giác bàn tay hắn phủ lên tay mình hơi nặng hơn một chút, ngừng động tác, nói: "Sao vậy?"

Hoa Thành nửa thật nửa đùa nói: "Ca ca, hình như huynh vẫn chưa nói, nếu thua thì, phải làm sao nhỉ?"

Nghe hắn gọi Tạ Liên là "ca ca", biểu cảm của Sư Thanh Huyền và Lang Thiên Thu quả thực là khó tả bằng lời. Mà chúng quỷ cũng rợn tóc gáy một trận, có mấy con thậm chí sợ đến mức đầu rơi xuống đất.

Nói thật là ngại, lúc nãy vội vàng, Tạ Liên thật sự không nghĩ đến vấn đề cược, nói: "Chuyện này..."

Ý định ban đầu của y vốn là cũng đặt cược mười năm tuổi thọ của mình, nhưng mà, tuổi thọ của thần quan thì dài lắm, mười năm chẳng đáng giá gì. Bảo vật? Không có. Pháp lực? Không có. Một lúc lâu, Tạ Liên cũng không nghĩ ra được có thứ gì để đặt cược, vì vậy, chỉ có thể hỏi chủ sòng bạc. Y nói: "Đệ cảm thấy, trên người ta có thứ gì đáng giá để lấy ra đặt cược?"

Nghe vậy, Hoa Thành cười lên.

Hắn nói: "Ta sao cũng được. Huynh mang theo thứ gì trên người?"

Tạ Liên suy nghĩ một chút, khẽ ho một tiếng, nói: "Thật không giấu gì, lần này ta ra ngoài chỉ mang theo một cái bánh bao đang ăn dở."

Nghe vậy, Hoa Thành bật cười. Hắn cười, những người khác lại muốn cười nhưng không dám cười.

Cười xong, Hoa Thành gật đầu, nói: "Được. Lấy cái bánh bao đó đi."

Lời này vừa nói ra, không chỉ quần quỷ, ngay cả những cô gái trông coi ở bàn cược cũng đều kinh hãi.

Từ khi sòng bạc này mở cửa tới nay, đã xuất hiện vô số tiền cược không thể tưởng tượng nổi. Có nội tạng, có tuổi thọ, có cảm xúc, có năng lực. Tuy nhiên, không có món tiền cược nào kỳ lạ không thể tưởng tượng nổi bằng hôm nay: một cái bánh bao đang ăn dở.

Rốt cuộc Lang Thiên Thu cũng không nhịn được nữa, khiếp sợ nói: "Vậy là ta chỉ đáng giá một cái bánh bao đang ăn dở sao?"

Quần quỷ cười ha ha, có người lớn tiếng nói: "Một cái bánh bao thì sao? Hời cho ngươi quá rồi còn gì, mau câm miệng đi!" Tạ Liên nghe ra, giọng nói suy sụp này chính là Sư Thanh Huyền đang ẩn nấp trong đám quần quỷ. Đang dở khóc dở cười, Hoa Thành nói với hắn: "Nào. Ván cuối cùng rồi, đừng căng thẳng."

Tạ Liên nói: "Ta không hề căng thẳng."

Hoa Thành thu lại một chút nụ cười, ánh mắt tập trung, nhẹ nhàng nhưng kiên định nói: "Liều thân một ván, chết không hối hận."

Tạ Liên cũng theo hắn thì thầm: "Liều thân một ván, chết không hối hận."

Hai người vẫn giữ nguyên tư thế lòng bàn tay chồng lên mu bàn tay, lắc vài lần. Dù Tạ Liên thực sự không mấy căng thẳng, nhưng lòng bàn tay áp vào chén xúc xắc, và mu bàn tay áp vào tay Hoa Thành, vẫn toát ra một lớp mồ hôi mỏng. Cuối cùng, hai người dừng động tác, đến lúc công bố thắng thua, y hít nhẹ một hơi, mở ra xem —

Hai xúc xắc, hai điểm sáu!

Tạ Liên thở phào nhẹ nhõm, thầm hiểu chuyện gì xảy ra, ngẩng đầu nhìn Hoa Thành. Hoa Thành nhướng mày, nói: "Ôi, ta thua rồi."

Một tiếng nhận thua này của hắn tuy nghiêm trang, nhưng lại không chút thành ý. Dưới đài, đám quỷ cũng im lặng như tờ.

Vừa rồi còn có người ở dưới lẩm bẩm "Ván này không tính, vậy khi nào mới tính", bây giờ, câu trả lời đã có: Đến khi vị đạo trưởng này thắng, mới tính.

Thiên vị kiểu này cũng quá mức điên cuồng rồi!

Tuy nhiên, không có ai có ý kiến gì về điều này. Cô gái kia nâng chén xúc xắc gỗ mun lên cao, giơ lên, nói: "Chúc mừng vị đạo trưởng này! Ván này thắng lớn!"

Mọi người đều rất nể mặt, hò hét: "Thành chủ thua cũng thua đẹp! Hoàn mỹ!"

"Người đó thắng cũng là do Thành chủ cầm tay dạy dỗ, thắng cũng là do Thành chủ dạy giỏi!"

"Hôm nay học được tư thế lắc xúc xắc đúng, quả thực mở mang tầm mắt!"

Nghe tiếng reo hò của đám quần ma loạn vũ xung quanh, Tạ Liên không nhịn được bật cười. Thấy y cười, Hoa Thành cũng cười, vén nhẹ tấm màn lụa đỏ như mây. Tạ Liên nói: "Vậy ta thắng rồi, xin hỏi có thể..."

Hoa Thành vẫn nhìn chằm chằm y, nụ cười không đổi, mắt cũng không chớp, chỉ tùy tiện vung tay một cái, Lang Thiên Thu đột ngột rơi xuống. Tiếng động lớn ấy khiến Tạ Liên giật mình, vội cúi người nhìn xuống, nói: "Ngươi không sao chứ."

Tuy Lang Thiên Thu rơi xuống rất mạnh, nhưng khi đáp đất lại không hề chật vật, lăn một vòng đứng dậy, nói: "Không sao! Cảm ơn ngươi."

Tạ Liên phủi phủi bụi trên lưng hắn, đột nhiên phía sau vang lên mấy tiếng "đinh đinh" thanh thúy trong trẻo, ngay sau đó, xung quanh vang lên hàng loạt tiếng suýt xoa khe khẽ. Tạ Liên quay đầu nhìn lại, hóa ra là Hoa Thành cuối cùng cũng từ sau màn lụa đỏ đi ra.

Trước đây khi còn ở hình dạng thiếu niên, Hoa Thành luôn buộc mái tóc dài lệch sang một bên, lúc này lại để tóc đen buông xõa, áo đỏ che phủ, làn da trắng như tuyết đẹp mắt,trong vẻ tuấn tú lại toát lên một chút yêu mị. Bên phải buộc một lọn tóc nhỏ cực kỳ mảnh mai, điểm xuyết bằng một viên ngọc san hô đỏ, lại thêm phần tinh nghịch. Giày có gắn xích bạc, vòng tay bằng bạc, thắt lưng bằng bạc, bên hông treo một thanh loan đao dài mảnh mai, cong vênh quái dị, cũng bằng bạc.

Thanh loan đao thon dài, dáng người cũng thon dài. Hắn ôm tay, tựa nghiêng vào bên cạnh tấm lụa đỏ hé mở, trên mặt mang vẻ cười như không cười, nói: "Ca ca, huynh thắng ta rồi."

Trong lòng Tạ Liên hiểu rõ chuyện gì vừa xảy ra, bất đắc dĩ nói: "Đệ đừng có cười ta." Nếu Hoa Thành không nhường y, y có đánh cược đến khi thua hết cả quần áo cũng không thắng nổi.

Hoa Thành nhướng mày nói: "Không cười huynh mà. Làm sao có thể cười huynh được?"

Đám quỷ bên dưới phấn khích tột độ, sôi sục không ngừng như nước sôi, kích động không thôi, lén lút thì thầm: "Thành chủ hôm nay lại đổi một bộ da khác rồi?"

"Chết mất, tấm da mới này của Thành chủ đẹp trai muốn chết, vừa tươi ngon vừa đầy sức sống!"

"Chết cái gì mà chết, chẳng phải ngươi đã chết từ lâu rồi sao bà già?!"

Xem ra, vì Hoa Thành xưa nay chưa bao giờ lộ diện với dáng vẻ thật, thường xuyên thay đổi vẻ bề ngoài, dẫn đến bầy quỷ ở Quỷ thị cũng không rõ hắn trông như thế nào, đều cho rằng bộ dạng này cũng là một tấm da giả mà hắn khoác lên. Chỉ có Tạ Liên trong lòng biết rõ, trước mặt, nhất định là dung nhan thật sự của Huyết Vũ Thám Hoa trong truyền thuyết.

Tạ Liên nhìn chằm chằm vào thiếu niên áo đỏ, nói: "Đệ..."

Quả thật y rất muốn nói gì đó, nhưng hiện tại xung quanh vô số con mắt đều nhìn về phía này, thái độ cua Hoa Thành lại vô cùng mơ hồ, giống như quen biết y, lại giống như không quen biết. Tạ Liên cũng không biết có phải hắn cố ý hay không, chỉ nói: "Cảm ơn đệ."

Lang Thiên Thu thì giống như rất lo y lại bị lừa, nói: "Ngươi dễ bị lừa gạt quá, nãy giờ hắn toàn trêu đùa ngươi mà ngươi không nhìn ra sao?"

"..."

Ngươi đừng có mà nói toẹt ra như vậy chứ!

Tạ Liên vội vàng kéo hắn: "Thái tử điện hạ, chúng ta đã thắng rồi, hay là đi thôi."

"Ồ ồ..."

Rồi Tạ Liên nhìn Hoa Thành một cái, gật đầu chào hắn, quyết định không nhìn thêm nữa, đẩy Lang Thiên Thu đi ra ngoài. Chưa đi được mấy bước, giọng nói của Hoa Thành vang lên từ phía sau y: "Chờ đã."

Nghe vậy, Tạ Liên dừng chân. Bầy quỷ cũng nói: "Đúng đúng đúng Thành chủ, không thể để họ đi như vậy. Hai người này có chút khả nghi, ta thấy nên giữ lại tra hỏi một phen!"

"Không sai, có lẽ là từ Thiên Giới phái đến, cố ý đến địa bàn của chúng ta gây chuyện đấy!"

Hoa Thành ung dung nói: "Huynh không để lại tiền cược sao?"

Tạ Liên hơi sững sờ, nói: "Tiền cược? Ta tưởng ta đã thắng rồi, xin Thành chủ đại nhân chỉ giáo?"

Hoa Thành nghịch ngợm chơi đùa với viên ngọc san hô đỏ ở đuôi bím tóc, nói: "Ván vừa rồi, ca ca quả thật đã thắng ta, điều này không sai. Nhưng, đừng quên, trước đó huynh đã thua một ván."

Tạ Liên bất chấp, nói: "Nhưng, không phải Thành chủ đại nhân đã nói, ván đó thua cũng được, không tính sao?"

Y càng nói giọng càng nhỏ. Thua cược thì không tính, thắng cược thì mới tính, tuy thứ Tạ Liên không thiếu nhất chính là mặt dày, nhưng trước mặt thiếu niên này, tấm da mặt dày y tu luyện mấy trăm năm dường như vẫn không đủ dùng. Hoa Thành lại nói: "Mấy ván đánh cược với ta, thua đương nhiên không tính. Ta nói, là ván đầu tiên huynh đánh cược ở dưới kia."

Tạ Liên lúc này mới nhớ ra, hóa ra, Hoa Thành nói là ván đầu tiên y thử nghiệm chơi xúc xắc so lớn, ở dưới đã tung ra hai con sáu. Y còn tưởng rằng trong lúc hỗn loạn không ai để ý, ngay cả bản thân y cũng quên mất, ai ngờ Hoa Thành lại mắt nhìn sáu đường tai nghe tám hướng, đối với một chi tiết nhỏ như vậy cũng nắm rõ như lòng bàn tay, còn truy cứu nữa. Hoa Thành nói: "Sao nào? Ca ca, huynh nhận không?"

Đã thua thì phải chịu, còn làm sao nữa?

Tạ Liên đành gật đầu, nói: "Ta nhận."

Hoa Thành giơ tay trái ra, nói: "Vậy, đưa cho ta món tiền cược đã bàn lúc nãy nhé."

Tiền cược bàn lúc nãy?

Do dự một lát, Tạ Liên thò tay vào trong tay áo sờ soạng nửa ngày, móc ra nửa cái bánh bao, có chút không dám nhìn thẳng mà liếc mắt nhìn một cái, cắn răng đưa ra: "Đệ nói... Là cái này sao?"

Lúc lấy ra nửa cái bánh bao này, y chỉ cảm thấy cái mặt mo tám trăm năm nay chưa từng sụp đổ, đột nhiên có chút run rẩy, không nhịn nhục được nữa.

Hoa Thành cười híp mắt tiếp nhận, nâng lên nhìn một cái, cầm trong tay lắc lư, nói: "Tiền cược này, ta nhận được rồi."

Thấy hắn thật sự nhận, Tạ Liên không biết nên nói gì. Một lúc lâu, mới nói: "Cái đó... Nguội rồi. Hình như, hơi bị cứng rồi."

Hoa Thành nói: "Không sao. Ta không ngại."

Tạ Liên nói: "Vậy... Ta đi đây?"

Hoa Thành nói: "Phải đi ngay sao? Thôi được."

Trông hắn có vẻ hơi tiếc nuối, nhưng cuối cùng cũng không ngăn cản. Còn đám quỷ dưới kia? Sớm đã không còn lời gì để nói.

Lúc nãy chúng nhường đường cho Tạ Liên, ý muốn xem y tìm đường chết, nhưng lần này nhường đường cho y, lại đều dùng ánh mắt kính sợ và tò mò nhìn y: lần đầu tiên Thành chủ xuống đánh cược với người khác, tiền cược là một cái bánh bao đang ăn dở, vậy cũng được thôi, dù sao Thành chủ cũng nghịch ngợm như vậy, ai biết có phải là hứng lên muốn đùa vui một chút hay không. Ai ngờ Thành chủ lại thua! Không chỉ thua, còn nghiêm chỉnh tìm người ta đòi lại nửa cái bánh bao này. Là cháu của Thành chủ lão nhân gia ngài, ngoài việc ngồi yên quan sát, còn dám nói thêm gì nữa?

Trời ạ, chẳng lẽ người này, thật sự là anh ruột của Thành chủ lão nhân gia!

Tuy đã quyết tâm không quay đầu lại, nhưng đi được vài bước, Tạ Liên vẫn không nhịn được quay lại nhìn thoáng qua, đúng lúc đụng phải ánh mắt thản nhiên của Hoa Thành, mắt nhìn về phía y, tay cầm nửa cái bánh bao tung lên hạ xuống, cúi đầu cắn một miếng.

"..."

Tạ Liên cứ như bị người ta cắn một miếng vậy, suýt nữa thì đụng đổ bàn, kéo Lang Thiên Thu chạy mất. Hai người chạy như bay một lúc, vừa lẩn vào một con hẻm vắng, Sư Thanh Huyền liền xuất hiện, quạt giấy quạt đến mức tóc bay tứ tung, nói: "May quá may quá, cuối cùng cũng thoát được, sợ chết mất!"

Tim Tạ Liên vẫn còn đập thình thịch, Lang Thiên Thu nói: "Ngươi sợ đến mức mặt trắng bệch rồi kìa." Sư Thanh Huyền nói: "Đây không phải sợ! Mà là lúc nãy... khụ, đây là do trời sinh." Nghĩ đến việc mình bị đám ma nữ kéo đi làm mặt cũng không phải chuyện gì vẻ vang lắm, liền đổi giọng, nghiêm mặt nói: "Thiên Thu, lúc nãy ở sòng bạc sao ngươi đột nhiên xông ra? Ngươi không biết đây là địa bàn của ai sao!"

Lang Thiên Thu xua tay nói: "Hết cách rồi, lúc đó quá gấp, không thể để tên cờ bạc kia mở bát, đành phải làm liều vậy."

Sư Thanh Huyền nói: "Đúng là hạ sách. Ngươi suýt nữa hóa thành mưa máu, chúng ta còn đang bàn nhau đi tìm cái chậu ở đâu để hứng ngươi nữa kìa!"

Lang Thiên Thu hỏi ngược lại: "Nếu không thì phải làm sao? Ta chờ người khác xông ra ngoài sao?"

Sư Thanh Huyền đau đầu nói: "Nói thì nói vậy..." Lang Thiên Thu đã nghiêng đầu nhìn Tạ Liên, cười nói: "Vừa rồi thật sự cảm ơn. Ngươi chính là vị Thái tử điện hạ phi thăng ba lần kia sao? Giỏi thật!"

Đổi người khác nói câu này, chắc chắn là đang chế giễu. Nhưng Tạ Liên hoàn toàn tin tưởng, câu "Giỏi thật" của Lang Thiên Thu là thật lòng. Y cười híp mắt nói: "Đúng vậy, chính là ta."

Lang Thiên Thu quả nhiên không hề có thành kiến đối với y, chào hỏi xong liền tự nhiên mà nhiên bàn luận về người khác, nói: "Vừa rồi chính là Huyết Vũ Thám Hoa sao? Quả nhiên rất mạnh. Tuy nhiên, hình như không giống với truyền thuyết lắm."

Tạ Liên: "Truyền thuyết nói thế nào?"

Lang Thiên Thu: "Truyền thuyết nói là một đứa trẻ tám tuổi."

Tạ Liên bật cười. Sư Thanh Huyền khoát tay nói: "Da giả thôi! Huyết Vũ Thám Hoa đã thay đổi hơn một trăm tấm da giả rồi, ai mà biết được bản tôn của hắn trông như thế nào. Chắc chắn là một tấm da giả."

Tạ Liên lại nghĩ thầm: "Thật đấy."

Lang Thiên Thu lại nói: "Nhưng mà hứn đúng là tính tình quái đản hành sự quỷ dị,chỉ biết đùa bỡn người khác! Quả thật là coi người ta như trò đùa."

Tạ Liên suýt nữa phun ra, nói: "Được rồi, nói chuyện đến đây thôi! Đừng quên chúng ta còn công vụ."

Sư Thanh Huyền nói: "Đúng rồi, công vụ số một. Làm sao để điều tra?"

Tạ Liên nói: "Quỷ thị lớn hơn ta tưởng tượng nhiều, chia ra điều tra." Những việc như gặp phải quỷ gì nên kiêng kỵ điều gì, gặp phải quái vật nào nên nịnh nọt thế nào, Tạ Liên giải thích cặn kẽ, hai người kia nghe xong liên tục gật đầu. Cuối cùng y nói: "Ta không quen thuộc Quỷ thị, không biết còn có thêm điều cấm kỵ nào không, mọi người tùy cơ ứng biến đi. Mười hai canh giờ sau tập hợp tại đây."

Sư Thanh Huyền đáp một tiếng tốt, liền hăng hái đi thực hành. Lang Thiên Thu cũng nói: "Vậy ta đi đây."

Tạ Liên lại gọi hắn lại: "Thái tử điện hạ."

Lang Thiên Thu đã đi được vài bước, quay đầu hỏi: "Làm sao vậy?"

Tạ Liên đột nhiên thu lại nụ cười, nghiêm túc cúi người với hắn.

Hành động này dọa đối phương sợ hết hồn, Lang Thiên Thu lập tức kéo y dậy: "Ngươi làm gì mà đột nhiên bái ta vậy??"

Nhưng hắn vừa kéo, trong lòng liền giật nảy, bởi vì hắn dùng không ít sức, nhưng lại không kéo nổi Tạ Liên nhúc nhích một chút nào. Cho nên Tạ Liên kiên trì làm xong lễ nghi mới thẳng người dậy, nói: "Cảm ơn ngươi."

Lang Thiên Thu càng thêm mơ hồ: "Ngươi cảm ơn ta cái gì?"

Tạ Liên nói: "Cảm ơn ngươi siêu độ vong linh của Tiên Lạc cũ."

Lang Thiên Thu: "Có gì mà phải cảm ơn?"

Tạ Liên: "Ta không làm được, ngươi làm được, đương nhiên phải cảm ơn."

"Vì sao ngươi không làm được?"

"Ngại quá, thân mang tội lỗi, pháp lực không đủ."

Lang Thiên Thu gật đầu, nói: "Ngươi có lòng, nhưng bất lực. Có gì phải xấu hổ? Nói một câu có lẽ ngươi không muốn nghe, ngươi nói 'Hoàng thành cũ', sau này đổi tên thành thành Thương, đã thuộc về nước Vĩnh An, là bách tính của ta. Ta độ hóa họ, chẳng phải là đạo lý hiển nhiên sao?"

Tạ Liên mỉm cười nhìn hắn, nói: "Thái tử điện hạ nói cũng đúng."

Lang Thiên Thu vỗ vai y, đột nhiên nhớ ra Tạ Liên tính là tiền bối của hắn, làm như vậy không mấy hợp lễ nghi, nhưng đã vỗ rồi, cũng không rút tay về, nói: "Cho nên đừng lo lắng nữa. Ta đi đây!"

Nhìn hắn chạy vụt đi, lòng Tạ Liên trong nhẹ nhõm, cũng bước đi.

Một ngày sau, ba người hội hợp, đối mặt nhau, Tạ Liên và Lang Thiên Thu đều không thu hoạch được gì, chỉ có Sư Thanh Huyền thu hoạch khá nhiều, mua một đống đồ kỳ hình quái trạng ở các quầy hàng trong quỷ thị.

Tạ Liên nói: "Ta cũng đoán là không dễ dàng tìm được gì, xem ra cần phải điều tra sâu hơn."

Sư Thanh Huyền vừa nghịch một con rối nguyền rủa vừa nói: "Điều tra sâu hơn, thì phải đi điều tra phủ đệ quỷ vương của Hoa Thành. Nhưng nơi đó của hắn vốn không mở cửa, tình báo của chúng ta có hạn, ngay cả cửa cũng không biết ở đâu đâu."

Tạ Liên đang định nói chuyện, đột nhiên chú ý thấy Lang Thiên Thu liên tục sờ soạng người, sắc mặt không tốt, liền hỏi: "Làm sao vậy?"

Lang Thiên Thu sờ soạng một hồi, tay áo cũng lật ngược lại, nói: "Rơi đồ rồi."

Tạ Liên nói: "Rơi trên đường à?"

Lang Thiên Thu suy nghĩ một chút, sắc mặt lộ vẻ buồn phiền: "... Không phải. Ta nhớ ra rồi, là hôm qua! Rơi ở sòng bạc chướng khí mù mịt kia rồi. Ta quay lại tìm." Nói xong hắn định đi, Sư Thanh Huyền giữ hắn lại nói: "Hôm qua rơi, hôm nay sao lại còn ở đây? Rơi rồi thì thôi, cùng lắm ta đền cho ngươi một cái."

Lang Thiên Thu lắc đầu nói: "Cảm ơn Phong sư đại nhân, nhưng thứ đó người khác không đền được." Sư Thanh Huyền nói: "Thứ gì mà quan trọng vậy? Không nói rõ ràng không được. Ta thấy trong sòng bạc quỷ kia nhiều nữ quỷ muốn ăn thịt ngươi, ngươi về chẳng phải là dê vào miệng cọp sao?" Lang Thiên Thu đầu tiên là đỏ mặt, sau đó lại đen mặt, nói: "Làm gì có chuyện đó! Ta phải đi tìm bùa hộ mệnh của ta."

Tạ Liên ngẩn ra, hỏi: "Bùa hộ mệnh?"

Lang Thiên Thu: "Ừ. Bùa đó lúc nhỏ ta dùng để trừ tà."

Sư Thanh Huyền: "Ta tưởng vương công quý tộc như các ngươi đều có cái gì gọi là khí thế thiên tử che chở, loại người bình dân như chúng ta mới cần trừ tà?"

Hai người liếc nhìn hắn, một người bình dân từ đầu đến chân đầy bảo vật khiến người ta hoa mắt, liền không biết nói gì. Lang Thiên Thu nói: "Bát tự ta không tốt, bạc mệnh. Trước kia thân thể không tốt, hay ốm đau, khiến quỷ quái hay tìm đến. Loại quỷ quái gì thì ta cũng không nhớ nữa, lúc đó còn nhỏ, chỉ nhớ mỗi tối nó đều đến, ta sẽ nghe thấy tiếng nghiến răng."

"Nghiến, nghiến răng?"

Lang Thiên Thu nói: "Đúng, ngay bên cạnh gối ta nghiến răng. Thế là cả đêm không ngủ được, hoặc là cả đêm mơ ác mộng."

Sư Thanh Huyền tưởng tượng cả đêm có một âm thanh kẽo kẹt nghiến răng bên tai, rùng mình: "Đây là quỷ quái gì vậy?"

Lang Thiên Thu nói: "Không biết, đến giờ vẫn không biết. Pháp sư cũng đều không có cách nào, chỉ nói bảo ta nghe thấy tiếng nghiến răng thì nhắm mắt lại, tuyệt đối không được mở mắt ra, như vậy có thể kéo dài thêm một thời gian."

Sư Thanh Huyền nói: "Lý do là gì?"

Tạ Liên nói: "Để lửa không tắt."

"Lửa gì?"

Tạ Liên nói: "Người sống có ba ngọn lửa. Trên đầu một ngọn, hai ngọn còn lại mỗi bên vai một ngọn. Lửa không tắt, dương khí không tan, quỷ quái sẽ có chút kiêng kỵ. Cho nên dân gian thường có lời đồn, không thể để người khác vỗ đầu mình, ngọn lửa trên đầu sẽ tắt, hoặc là đi đường đêm nghe thấy phía sau có người gọi mình tuyệt đối không được quay đầu lại, bởi vì đa phần là có thứ gì đó đang chờ lửa của mình tắt, quay đầu một lần lửa trên vai sẽ tắt một ngọn, quay đầu hai lần thì nhất định phải chết. Bảo điện hạ nghe thấy tiếng nghiến răng đừng mở mắt, là sợ hắn bị kinh hãi quá mức, như vậy lửa cũng có thể tan đi."

Tóm lại, quốc chủ, vương hậu đau lòng không chịu nổi, ngự y, pháp sư bó tay, lúc đó thái tử điện hạ mới tám tuổi cư sống dở chết dở như vậy chống đỡ qua ngày, có thể kéo dài được bao lâu, hoàn toàn dựa vào chính hắn chịu đựng. Cho đến một ngày, Lang Thiên Thu mơ một giấc mơ.

Trong giấc mơ, có một người không rõ mặt chơi đùa với hắn. Thân thể Lang Thiên Thu yếu ớt, ngày thường không thể chơi đùa hết mình, trong giấc mơ lại chạy lên chạy xuống, vui vẻ biết bao. Cuối cùng, người đó đưa cho hắn một tấm bùa hộ mệnh, dặn dò hắn phải mang theo bên người, không được tháo ra. Tỉnh dậy, một tấm bùa hộ mệnh đã đặt trên gối gấm.

Có bệnh thì vái tứ phương, Lang Thiên Thu cũng còn nhỏ, không nghi ngờ gì, ngây ngô đeo tấm phù lên, cũng không nói với ai. Đêm đó, con quỷ nghiến răng lại cưỡi luồng gió lạnh đến, nào ngờ lần này, nó mới nào đến ngoài đại điện liền kêu to một tiếng, cuối cùng chạy mất dạng.

Tối thứ hai, tối thứ ba vẫn như vậy. Con quái vật đứng bên ngoài, nghiến răng nghiến lợi, nhưng không dám vào. Như vậy, sau vài tháng, thân thể của Lang Thiên Thu dần dần hồi phục. Nhưng con quái vật cũng vì thế mà tức giận điên cuồng, một tối, Lang Thiên Thu nằm trên giường, bỗng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, ngồi dậy nhìn ra, bên ngoài có một cánh tay bị ném vào, chỗ đứt gãy lởm chởm, giống như bị cắn từng miếng một. Nhìn vào ống tay áo, đó là của một cung nữ canh gác. Và trên cánh cửa hiện lên một bóng đen, đang siết chặt cung nữ và cắn xé.

Lang Thiên Thu lúc đó mới chín tuổi, nhưng cầm lấy một thanh kiếm nhỏ lao vào, đâm xuyên qua cửa, con quỷ quái kêu thảm thiết, bóng đen biến thành khói đen, bóng đen trên cửa sổ như mực loang ra, từ đó không bao giờ xuất hiện nữa.

Sư Thanh Huyền ồn ào: "Uây, hóa ra ngươi gặp được cao nhân. Ngươi có biết danh hiệu của đối phương không?"

Lang Thiên Thu lắc đầu: "Cho đến nay vẫn chưa biết."

Tạ Liên nói: "Bao nhiêu năm rồi, bùa hộ mệnh kia chắc đã không còn tác dụng gì nữa. Thật sự nhất định phải đi lấy?"

Lang Thiên Thu nói: "Ta mang theo nó quá nhiều năm rồi, nếu mất đi thì luôn cảm thấy sẽ xảy ra chuyện không hay, trong lòng không yên."

Nghĩ đi nghĩ lại, Tạ Liên nói: "Hay là chúng ta cùng quay lại lấy."

Hai người đều quay đầu nhìn hắn. Tạ Liên nói: "Cho dù có lấy được bùa hộ mệnh hay không, chúng ta cũng phải quay lại. Muốn tìm phủ quỷ vương, hiện tại điểm mấu chốt duy nhất chính là sòng bạc quỷ kia."

Vài nén nhang sau, ba người lại trở về sòng bạc quỷ mà họ mới thoát ra ngày hôm qua. Suốt quãng đường Sư Thanh Huyền đều lẩm bẩm hy vọng hôm nay Huyết Vũ Thám Hoa sẽ không ở trong đó, nhưng vừa nghe tiếng ồn ào bên trong, liền biết chủ nhân Quỷ thị hôm nay chắc chắn lại đến tìm vui. Còn có những con quỷ đi lại qua lại đang bàn tán: "Thật là hiếm thấy! Thành chủ lão nhân gia xưa nay không mấy khi đến chơi, sao lại liên tiếp đến chơi hai ngày?"

Sư Thanh Huyền liên tục nói: "Xui quá, xui quá! Sao lại xui xẻo như vậy, không đụng chạm thì thôi, đụng phải là đụng luôn hai lần. Ôi chao, sao ta lại cảm thấy chữ trên câu đối hôm nay còn xấu hơn hôm qua?"

Đứng trên thảm đỏ mềm mại trải ở bậc thang, Tạ Liên liếc nhìn một cái, nói: "Là ảo giác của huynh thôi. Dù sao chữ đó cũng không thể thay đổi."

Không ngờ, lời vừa dứt, cặp câu đối và hoành phi trên đó liền run lên, giống như một đàn nòng nọc đuôi dài vặn vẹo. Tạ Liên câm nín, Sư Thanh Huyền kỳ quái nói: "Thái tử điện hạ nhìn xem, chúng giống như nghe thấy lời của chúng ta."

Tạ Liên ngạc nhiên nói: "Vậy sao không biến đẹp hơn một chút nhỉ?"

Nghe vậy, chữ trên đó lại thay đổi, giống như cố gắng muốn bày ra một thế đẹp hơn để cho y xem, nhưng thực sự bất lực, biến thành hình dạng càng thảm không thể nhìn, Tạ Liên không nhìn nổi nữa, tiến lên nói: "Được rồi, được rồi, các ngươi vẫn giữ nguyên như cũ đi. Nguyên bản như vậy đã rất tốt rồi!"

Bên kia có mấy người đang cười lớn, cười cười, nụ cười của Tạ Liên cứng đờ, chân khựng lại một cái. Y nhìn thấy ở bậc thang phía trước có một người mặc áo đen đang đứng.

Người mặc áo đen đó đeo một cái mặt nạ, trên mặt nạ vẽ một khuôn mặt buồn bã rơi lệ, so với mấy cái mặt nạ cười toe toét đang đi đi lại lại trong sòng bạc hoàn toàn trái ngược. Người đó quay đầu lại, dường như đang nhìn từ đầu đến chân hắn. Tạ Liên nhìn thẳng vào mắt hắn một lúc, trong lòng dâng lên một luồng khí lạnh. Sư Thanh Huyền nói: "Sao vậy?"

Tạ Liên trấn tĩnh lại, nói: "Không sao. Các ngươi ở ngoài chờ ta một lát, ta vào xem thử."

Y vén một bên vạt áo trắng, bước lên bậc thang. Hai người càng gần, bước chân càng chậm. Chạm vai nhau rồi đi qua, Tạ Liên lướt qua hắn rồi nhưng cảm giác lạnh lẽo trong lòng vẫn chưa tan.

Lúc này, người mặc áo đen nói vào bên trong sòng bạc: "Xin gặp Chủ nhân Quỷ thị Hoa Thành."

Người này lại gọi thẳng tên Hoa Thành!

Khách khứa lai lịch bình thường nào dám như vậy, rất nhiều tiểu quỷ nghe tiếng liền ngó nghiêng. Từ trong sòng bạc đi ra một cô gái dáng người thon thả, nói: "Thành chủ hôm nay không tiếp khách lạ."

Tạ Liên vừa đến ngưỡng cửa sòng bạc liền nghe cô ta nói "không tiếp khách lạ", đang định nghĩ hình như thời cơ không thích hợp, liền thấy nữ quỷ kia cười với y, vừa cung kính vừa quyến rũ vô cùng, khom người mời chào: "Đạo trưởng mau vào, đợi ngài lâu rồi, rất sốt ruột đấy!"

Tạ Liên "À" một tiếng, mơ mơ màng màng liền bị nàng đẩy vào. Giọng của người mặc áo đen truyền vào: "Mang theo tiền cược hiếm có đến, xin gặp chủ nhân Quỷ thị Hoa Thành."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro