
Chương 172
Thì ra đây là bảo kiếm trấn quốc mà lúc đó Vũ Sư Hoàng dùng để tự vận, nó chính là thần khí mà cũng là hung khí. Dung Quảng nói: “Vũ Sư Hoàng là có lòng bát ái, hay là cố ý nhắc cho hắn cư nhiên còn đưa Vũ Long kiếm cho hắn, hắn dám lấy sao? Ha ha ha ha ….”
Tạ Liên nhịn không được, nói: “Hà tất nghĩ xấu như thế?” Nói xong liền giơ tay dán một miếng phù chú, cấm hắn nói chuyện. Bùi Minh ở đằng xa nói vọng: “Thái Tử điện hạ, Huyết Vũ Thám Hoa, hai vị đã nghỉ khỏe chưa? Xếp lại giường đi, lên đường thôi.”
Vốn dĩ cũng không nghỉ ngơi bao lâu, thời gian nói chuyện phiếm còn không có.
Những người còn ở lại đây chỉ còn có Tạ Liên, Hoa Thành và Bùi Minh bắt đầu xuất phát, Vũ Sư dắt theo trâu đen, tiễn bọn họ một đoạn, đưa đến dưới chân Đồng Lô, Tạ Liên liền vui vẻ cảm tạ. Vì thế, trâu đen biến hình, lớn gấp hai ba lần so với ban đầu, đủ cho những sáu người cưỡi. Nó quỳ chân trước xuống, Vũ Sư liền leo lên, ngồi ở phía đầu. Bùi Minh ngồi ở phía sau, cách xa xa một khoảng. Cuối cùng, mới đến Tạ Liên và Hoa Thành.
Tạ Liên vừa ngồi lên thì trâu đen đứng dậy, cách mặt đất khá cao. Tạ Liên sờ sờ những sợi lông đen bóng của nó, ngạc nhiên nói: “Tọa kỵ của Vũ Sư đại nhân quả thật thần kỳ. Tam Lang hình như đã từng nói, sao nó có thể biến được thành thế này?”
Trâu đen tung bốn vó, chạy nhanh như bay, hai bên phong cảnh lùi thật nhanh về phía sau, tuy nhanh nhưng mà rất êm. Hoa Thành ngồi sau nhẹ nhàng ôm lấy eo Tạ Liên, dường như sợ Tạ Liên ngã xuống, nói: “Đó chính là một cánh cửa bên hông của đạo tràng hoàng gia ở Vũ Sư quốc biến thành.”
Thì ra, Vũ Long quán có một tập tục nhỏ, nếu nhìn thấy kim thú ở cửa, khi bước lên sờ thì có thể tăng nhân khí, tích lũy thiện duyên. Các tín đồ ùn ùn kéo đến, đa số đều sờ đầu rồng, hổ, hạc vân vân, đầu trâu ở cửa thì chẳng có ai sờ đến, hết sức quạnh quẽ. Vì thế, khi Vũ Sư Hoàng ở Vũ Long quán thanh tu, mỗi lần gánh nước đi ngang qua cánh cửa kia, đều sẽ sờ đầu trâu vàng kia, nó liền dính nhân khí của nàng, khi Vũ Sư phi thăng, trâu ở cửa cũng liền cùng bay theo nàng lên thiên đình.
Trâu đen chạy như bay đằng trước, Tạ Liên hơi dựa người ra phía sau, dường như tựa vào lòng ngực Hoa Thành, vừa nghe xong cười nói: "Tam Lang quả nhiên không có gì mà không biết, hình như những chuyện cổ xưa cũng không làm khó được đệ.”
Hoa Thành cũng cười nói: “Ca ca còn muốn biết gì không? Đã biết thì đệ sẽ không giấu diếm.”
Bùi Minh ngồi ở phía trước, Vũ Sư không nói gì, hắn cũng không nói lời nào, hắn dỏng tai nghe xong động tĩnh ở đằng sau xong, thuận miệng nói: “Quỷ Vương các hạ nói thật không sai. Không bằng Thái Tử điện hạ hỏi một chút về thân thế của Huyết Vũ Thám Hoa, xem hắn có thể trả lời ngươi không?”
Vẻ tươi cười của Tạ Liên lập tức hơi cứng lại. Dò hỏi thân thế một vị Quỷ Vương, chuyện này có vẻ không được lịch sự cho lắm, sự riêng tư của một người nào đó đối với Tạ Liên mà nói thì cũng giống vị trí của họ trong lòng mình. Tạ Liên sợ Hoa Thành cảm thấy không vui, lập tức chuyển đề tài, bâng quơ nói: “Bùi tướng quân.”
Bùi Minh : “Cái gì?”
Tạ Liên: “Phía trước xóc nảy, cẩn thận đấy.”
Bùi Minh : “Cái gì?”
Vừa dứt lời, trâu đen đang chở bốn người đột nhiên rống lên một tiếng dài, Bùi Minh liền bị quăng xuống dưới. Hắn ngạc nhiên nói: “Lẽ nào lại thế?”
Thật là chuyện chưa từng nghe, chưa từng thấy qua! Bị trâu quẳng xuống còn chưa tính, chẳng lẽ trâu cũng có sơ xuất sao? Không quẳng người đằng trước cũng không quẳng người đằng sau mà lại quẳng người ngồi giữa? Bình thường thì làm gì có chuyện như vậy?
Trâu đen chạy không ngừng, Tạ Liên ở phía trước quay đầu lại, nói vọng ở đằng xa: “Ta nói phía trước đường xóc lắm, Bùi tướng quân cẩn thận……”
Sau khi Bùi Minh bị quẳng xuống bảy tám lần, rốt cuộc bọn họ đã đi tới dưới chân Đồng Lô.
Đồng Lô vốn dĩ nằm ở trung tâm của một thành đô bao quanh bởi núi rừng rậm rạp, phong cảnh tuyệt đẹp, so với núi Thái Thương cũng không khác lắm, dưới chân núi là thành phố phồn vinh xa hoa phú quý bậc nhất xưa kia.
Tòa thành vốn dĩ đã bị chôn sâu ngàn năm, sau vài lần địa chấn, mới hiện ra trở lại. Tạ Liên ngồi trên lưng trâu, quan sát một lượt, đang muốn bước xuống dưới, thì phát hiện Hoa Thành đã xuống từ lúc nào, chìa tay về phía Tạ Liên, tim Tạ Liên bỗng đập hơi nhanh, nắm lấy tay Hoa Thành nhảy xuống, nói: “Hoàng thành cũng có Thần Điện phải không.”
Hoa Thành nói: “Chắc chắn rồi.”
Tuy rằng dọc đường Bùi Minh bị quẳng ngã bảy tám lần, nhưng không hổ là Võ Thần, vẫn còn hết sức mạnh mẽ, không bị trật khớp hay trẹo chân gì hết, còn duỗi tay vỗ vỗ cổ con trâu kia, không thèm quan tâm nó đang nhe răng gầm gừ mình. Bùi Minh nói: “Nhìn kiến trúc này thì không phải là hoàng cung trong thành thì cũng là thần điện phải không?.”
Hoa Thành nói: “Không. Ô Dung Thần Điện của hoàng thành ở trên núi.”
Hoa Thành duỗi tay chỉ. Quả nhiên, giữa sườn núi đỏ thẫm lộ ra một mái điện cong cong. Tạ Liên nói: “Sao ngọn núi kia lại có màu đỏ như……”
Tạ Liên chưa nói xong, đột nhiên, trâu đen của Vũ Sư bỗng biến thành nguyên hình rống to một tiếng. Mấy người đang đi phía trước quay đầu lại cả kinh, nó liên tục lắc đầu, nằm lăn trên mặt đất, Vũ Sư nắm chặt dây thừng không buông, nói :”Sao vậy?”
Trâu đen cư nhiên lại có thể phát ra tiếng người hét chói tai: “A a a a a a a ——!!”
Sau khi Vũ Sư nghe thấy tiếng hét này thì rút ra Vũ Long, chém một kiếm xuống về phía nó!
Kiếm vừa xẹt qua liền chém bay một thứ gì đó đen thùi văng ra ngoài, bay vào vách tường, bắn ra một đống máu đỏ tươi!
Là lũ chuột ăn thịt người!
Tiếng hét vừa rồi không phải của con trâu đen kia, mà là trong lúc mọi người không chú ý đến thì lũ chuột lén nhảy lên người con trâu, hung tợn cắn nó. Trước khi chết lũ chuột còn ráng hét lên: “Thái Tử điện hạ —— điện hạ điện hạ điện hạ! Cứu ta cứu ta cứu ta!”
“Ầm!”
Tạ Liên bị tiếng hét của nó khiến cho da đầu tê dại như muốn nứt ra, mà Hoa Thành nhanh chóng đẩy Tạ Liên ra phía sau, giơ tay lên liền khiến lũ chuột kia nổ tan xác, máu bắn tung tóe, một vài tròng mắt còn dính lại trên tường. Hoa Thành nói: “Vũ Sư các hạ, ta thấy ngươi nên kiểm tra một chút tọa kỵ của ngươi.”
Vũ Sư đang kiểm tra lông của nó, nói: “Vết thương nhỏ thôi.”
Nhưng mà, bốn phương tám hướng bắt đầu có càng ngày càng nhiều tiếng người tụ lại đây, hết đợt này đến đợt khác:
“Khụ, khụ khụ…… Dẫn ta đi, ai tới dẫn ta đi!”
“Chạy sớm một chút thì đã thoát rồi……”
“Ta thật không cam lòng…… Nếu không tin chuyện ma quỷ của hắn thì tốt rồi, ta bị chết oan uổng mà!”
“Ca ca, ca ca? Điện hạ!”
Một câu nói này rõ ràng là của Hoa Thành. Tạ Liên lúc này mới lấy lại tinh thần, nói: “Xin lỗi!”
Hoa Thành thần sắc ngưng trọng, nói: “Huynh lại nghe thấy chúng nó đang nói gì sao?”
Tạ Liên gật gật đầu. Hoa Thành duỗi tay bịt kín hai tai Tạ Liên nói: “Đừng nghe nữa. Chúng nó không phải nói với huynh.”
Da đầu Tạ Liên vẫn tê rần, miễn cưỡng nói: “Ta biết.”
Hàng ngàn hàng vạn con chuột đen thùi như thủy triều tràn về hướng bốn người bọn họ. Nơi này là thành đô, dân cư so với những thành trì khác thì càng đông hơn, người chết cũng nhiều hơn, thức ăn cho lũ chuột sẽ càng nhiều thêm vì thế số lượng của chúng đương nhiên gấp nhiều lần so với nơi khác. Mắt thấy sắp bị đàn chuột trùng trùng điệp điệp này vây quanh. Vẻ mặt Bùi Minh liền nghiêm túc lại, trên người biến ra một tầng linh quang hộ thể nhàn nhạt, nói: “Các ngươi cứ đi trước, ta dụ chúng rời……”
Ai ngờ, Bùi Minh còn chưa nói xong, lũ chuột đói khát thấy đồ ăn trước mắt liền hét lên vọt tới, Bùi Minh lập tức lao nhanh đi về phía sau, nhưng mà lúc quay đầu nhìn lại thì thấy chúng nó cư nhiên lại đuổi theo Vũ Sư.
Không biết khi nào Vũ Sư đã leo lên lưng trâu, chạy về hướng ngược lại, nó chạy không nhanh cũng không chậm, giữ ở tốc độ vừa vặn có thể dụ lũ chuột đuổi theo. Vũ Sư ở xa xa nói: “Thỉnh chư vị thỉnh hãy đi trước đi, ta có thể dụ chúng rời khỏi đây.”
Vũ Sư vừa cưỡi trâu, vừa quăng xuống bên đường những bao lớn chứa đầy gạo, chuột dù sao cũng thích gạo hơn, đã nhiều năm chúng chưa từng thấy qua nhiều gạo như vậy, liền ùa lên như đê vỡ. Chuyện này đáng nhẽ Bùi Minh tính làm, nhưng lại bị Vũ Sư tranh trước, vẻ mặt Bùi Minh thật khó dùng lời để diễn tả. Hoa Thành buông lỏng tay, nói: “Ca ca, đi thôi.”
Tạ Liên vừa nghe đến tiếng những con chuột kia thì đầu đau như búa bổ, vừa nghe Hoa Thành nói vậy thì nhẹ nhàng thở ra, gật gật đầu. Bùi Minh lại quay đầu nói: “Chờ đã. Các ngươi tính đi như vậy sao?”
Hoa Thành nhướng mày nói: “Bằng không thì sao?”
Bùi Minh nhíu mày: “Vậy Vũ Sư ở bên kia làm sao bây giờ? Nàng ta giải quyết không xong, cứ như thế dụ chúng theo, làm vậy không phải quá xằng bậy sao?”
Tạ Liên thấy kỳ lạ nói: “Vì sao Bùi tướng quân cảm thấy Vũ Sư đại nhân không giải quyết được? Nhìn tình hình kia, rõ ràng là Vũ Sư đại nhân rất thành thạo.”
Bùi Minh lại dường như không được vui cho lắm, cuối cùng vẫn là nói: “Sao mà được. Ở đây không phải không có Võ Thần, làm gì có chuyện để nữ thần quan ra tay chứ, Thái Tử điện hạ các ngươi đi trước đi, sau khi đuổi theo kịp chúng ta sẽ gặp nhau ở Thần Điện.” Nói xong tự mình đuổi theo hướng Vũ Sư. Tạ Liên ở phía sau gọi vài tiếng, Hoa Thành nói: “Đi thôi ca ca. Không cần phải xen vào, hắn chỉ là chịu không nỗi bản thân được nữ nhân bảo vệ, nhất định sẽ quay lại.”
Để tránh tốn thời gian, hai người chạy xuyên qua thành đô và vô số tượng người hóa thạch, hướng về phía ngọn núi kia. Sau nửa canh giờ, rốt cuộc đã đến Đồng Lô.
Ngọn núi này sở dĩ nhìn xa xa có vẻ nhiễm đầy máu là bởi vì từng mảng rừng ở đây là đều là màu đỏ. Rõ ràng là lá phong, nhưng lại có màu đỏ như màu máu. Tạ Liên còn ngửi được mùi máu tanh đâu đây, chỉ sợ đất dưới chân, đã tràn đầy oán khí và máu người.
Đây là tòa Ô Dung Thần Điện thứ tư, nhưng nó lại nằm ở một tảng đá nhô ra giữa sườn núi Đồng Lô, do đó tránh được một kiếp bị dung nham hủy hoại, là một trong bốn tòa thần điện lớn nhất, và cũng được bảo toàn hoàn hảo nhất. Trong điện có rất nhiều tượng người hóa thạch với nhiều tư thế khác nhau, dường như là người hầu.
Hai người bước thẳng đến đại điện, trên vách tường quả nhiên có bích hoạ. Nhưng mà, Hoa Thành nhìn thoáng qua, liền nói: “Xem ra đã có người đến trước chúng ta.”
Trong đại điện, chỉ có một bức bích hoạ, hai vách tường khác cũng tương đối còn nguyên vẹn nhưng trên bề mặt lại bị phá hủy nghiêm trọng.
Loại chuyện này vẫn là lần đầu gặp được, Tạ Liên hơi ngạc nhiên, nói: “Là ai làm?”
Bức bích họa trên hai vách tường này họ vẫn chưa giải được ý nghĩa của nó, nhưng nếu hai vách tường đã bị phá hủy thì cứ mặc kệ đã, cứ xem bích hoạ đằng kia trước, chỉ vừa nhìn lướt qua, còn chưa nhìn kỹ, thì lông tơ trên lưng Tạ Liên trong nháy mắt toàn bộ đã dựng ngược lên.
Đây là thứ gì!
Bức bích họa này và ba bức lần trước hoàn toàn khác nhau một trời một vực. Trong hình chỉ có một người, nhưng màu sắc rất hắc ám, ảm đạm, nét mặt của người được vẽ trong đó hết sức vặn vẹo, căn bản nhìn không ra người này trông như thế nào, chỉ có thể nhìn ra đó là một người bình thường, quần áo trên người rách tả tơi.
Cái này cũng chưa tính là gì. Làm Tạ Liên sởn tóc gáy nhất chính là vẻ mặt của người này dường như vô cùng đau đớn, điên cuồng tự mình xé quần áo, lộ ra cơ thể bên trong. Mà trên mặt hắn cư nhiên lại có ba khuôn mặt khác, mỗi khuôn mặt lại vặn vẹo như khuôn mặt chính của hắn.
Dịch mặt người!
Hình ảnh này làm người Tạ Liên run lên, trong mắt bị nó xâm chiếm hoàn toàn. Tạ Liên lẩm bẩm nói: “Quả thực…… Giống nhau như đúc……”
Dân chúng của Ô Dung quốc cũng bị dịch mặt người!
Vì sao Thái Tử Ô Dung đã trải qua hai ngàn năm, nhưng lại mang đến cho Tạ Liên cảm giác rất kinh hoàng như vậy?
Thấy tình thế không tốt, Hoa Thành trấn tĩnh Tạ Liên nói: “Điện hạ, trước tiên đừng nhìn đã.”
Nhưng những hình ảnh vặn vẹo kia có ma lực quá lớn, dịch mặt người đã lưu lại bóng ma trong lòng Tạ Liên quá nặng, cứ như bị nó thôi miên khiến Tạ Liên nhìn chằm chằm không dứt ra được. Vì thế, Hoa Thành dứt khoát kéo Tạ Liên vào trong lòng ngực, giọng cứng rắn nhưng lại dịu dàng “Được rồi! Điện hạ, nghe ta nói. Nghe ta nói.”
Dừng một hồi, Hoa Thành trầm giọng nói: “Nhìn xem, những bức bích họa lúc trước đều là dựa theo trình tự thời gian mà vẽ, có tiền căn hậu quả, trước đó là vẽ Thái Tử Ô Dung tạo một cây cầu thông lên trời, bức tiếp theo hiển nhiên sẽ là nối tiếp câu chuyện của bức trước, nhưng, bức bích họa này căn bản không hề nối tiếp, đúng không?”
Tạ Liên phản ứng cũng rất nhanh, nói: “…… Đúng vậy, ở giữa nhất định có thể bị thiếu mất gì đó. Có người tới trước chúng ta, phá hủy hai bức bích họa ở hai vách tường kia.”
Hoa Thành nói: “Nếu người này phá hủy hai bức kia, vì sao hắn không hủy luôn bức họa này? Tại sao còn muốn giữ lại?”
Tạ Liên nói: “Có hai khả năng. Thứ nhất, hắn cảm thấy giữ lại cũng không có gì quan trọng, giữ hay không giữ cũng sẽ không sợ có ai phát hiện gì".
Hoa Thành nói: “Vậy còn khả năng thứ hai?”
Tạ Liên chậm rãi nói: “Thứ hai, người này đem cả ba bức hủy đi, giữ lại bức họa này, thật ra là giả, bức này là do sau này hắn mới vẽ lại!”
Hoa Thành nói: “Rất đúng, hắn quả là có chút gan dạ, nói không chừng, có lẽ những bích họa dọc đường vừa rồi cũng là giả. Chúng ta gần như đã biết được đáp án ở những bức họa trước rồi, huynh đừng nghĩ quá nhiều, được không?”
Tạ Liên dựa vào trong lòng ngực Hoa Thành hồi lâu, rốt cuộc đem những hình ảnh kinh hoàng kia trong đầu vứt bỏ, lúc này mới chú ý tới tư thế hai người, vội vàng tự đẩy người mình ra khỏi người Hoa Thành, nói: “…… Ngại quá Tam Lang, chuyện kia ta……”
Hoa Thành lại không cho Tạ Liên đẩy ra mà càng ôm chặt hơn, cười nói: “Không có gì phải ngại cả. Bất quá……”
Hoa Thành cúi đầu, nói: “Kỳ thật còn có khả năng thứ ba.”
Tạ Liên nép nửa khuôn mặt vào vai Hoa Thành, giọng Hoa Thành nói vô cùng nhỏ, ngoài trừ Tạ Liên ra, không ai có thể nghe được.
Tạ Liên hơi nín thở, nghe được Hoa Thành trầm giọng nói: “Khả năng thứ ba có thể là, người này không phải không muốn phá hủy bức tranh kia, mà là hắn chưa kịp ra tay. Hắn vừa mới hủy được hai bức kia thì chúng ta đã đến. Mà bây giờ, hắn hiện đang núp trong tòa đại điện này.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro