Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 170

Hoa Thành hơi nhấc tay, nâng con bướm bạc kia lên đưa đến bên tai Tạ Liên. Tạ Liên nghe được tiếng Bùi Minh từ bên kia truyền đến: "Đồ ngốc, ngươi có nghe thấy tiếng gì lạ lạ không?"

Đại khái là tính tình Bùi Minh trăng hoa đã lâu, rõ ràng đối với Bán Nguyện không có ý gì khác nhưng nghe vào cũng cảm thấy khá là vi diệu. Bán Nguyệt rầu rĩ nói: "Ta không phải đồ ngốc, ta nghe thấy, tiếng này lạ thật, nhưng hình như không phải là Hoa tướng quân trở về."

Đương nhiên không phải! Bởi vì, âm thanh kia rõ ràng là do cái chân gãy của Tuyên Cơ nhảy trên mặt đất tạo ra, phát ra tiếng "đùng đùng"!

Sau khi nghe vài tiếng "đùng đùng", bỗng nhiên bên kia đều im bặt, thay vào đó là tiếng cười rợn người như điên cuồng "hì hì ha ha ha ha ha ..."

Tiếng cười này vang vọng trong cái thành trì hoang tàn vắng vẻ, thông qua con bướm bạc thì tiếng cười ghê rợn này đã giảm bớt vài phần nhưng nếu trực tiếp nghe gần bên tai thì còn đáng sợ hơn. Quả nhiên khi nhìn thấy Bùi Minh, Tuyên Cơ vừa mừng như điên, vừa muốn nhanh chóng trút hết bao nhiêu thù hận.

Tạ Liên nói: "Bướm bạc không phải đưa nàng ta chạy hướng ngược lại sao?"

Hoa Thành nói: "Ả ta thông minh hơn so với tưởng tượng."

Thì ra, Tuyên Cơ đuổi theo Tử Linh Điệp như điên, tốc độ hết sức nhanh, nhưng khi chạy đến cuối đường thì không phát hiện ra gì. Dù sao Tuyên Cơ đã từng là tướng quân chinh chiến nơi sa trường, lập tức phát giác mình bị kẻ khác dắt mũi. Theo lý thuyết, Tuyên Cơ sẽ quay về tòa nhà có Thích Dung ở đó, nhưng ả một lòng muốn tìm Bùi Minh, vì thế liền chạy về hướng Thần Điện, quẳng Thích Dung đại nhân của ả sang một bên.

Tạ Liên cảm thấy hơi buồn cười, lập tức đem theo đám nông dân chạy tới thành trấn của Thần Điện Ô Dung. Nữ quỷ Tuyên Cơ đã chờ Bùi Minh từ rất lâu, nghe thấy giọng cười này thì có thể tưởng tượng được giờ khắc này khuôn mặt điên cuồng vặn vẹo của ả ra sao. Bùi Minh đại khái cũng bị ả làm cho kinh hoàng, ngạc nhiên một hồi lâu, mới nói: "Ngươi là......"

Tuyên Cơ càng cười lạnh hơn. Ai ngờ, một lát sau, Bùi Minh lại hỏi tiếp: "Ngươi là ai?"

"......"

Tuyên Cơ hận đến nỗi giọng nói run run: "Ngươi...... Ngươi cố ý chọc giận ta sao? Ngươi còn dám hỏi ta là ai?!"

Tạ Liên lau mấy giọt mồ hôi lạnh trên trán, nói: "Không phải chứ Bùi tướng quân...... Rốt cuộc hắn thật tình không nhận ra sao?"

Hoa Thành nói: "Chỉ sợ là vế sau." Nếu truyền thuyết là thật, thì mấy trăm năm qua Bùi Minh trêu hoa ghẹo nguyệt ít nhất cũng hơn ngàn mỹ nữ, thì làm sao có thể nhớ rõ từng người được? Huống chi còn là tình nhân cũ hơn trăm năm trước. Hơn nữa, lần trước quỷ tân nương làm náo loạn ở núi Dữ Quân, hắn cũng chỉ giao cho Tiểu Bùi xử lý, bản thân mình căn bản không ra mặt, cũng không liếc mắt nhìn lấy Tuyên Cơ. Tuyên Cơ tự mình lẩm bẩm: "Đúng. Ngươi chính là muốn chọc tức ta. Nhưng ta không mắc lừa đâu. A. Còn muốn gạt ta nói là ngươi không nhớ ta là ai, muốn gạt ta sao, ha ha."

Nói xong, giọng ả đanh lại, chất vấn nói, "Cái con tiểu tiện nhân này là ai? Thẩm mỹ ngươi không phải cao lắm sao! Sao lại đổi khẩu vị thế này rồi hả?"

Bán Nguyệt: "?"

Bùi Minh: "??"

Oán niệm của Tuyên Cơ quá lớn dường như đã kích thích ký ức của Bùi Minh, hắn khẽ nhíu mày, nói: "Tuyên Cơ? Sao ngươi lại biến thành cái dạng này?"

Tạ Liên lúc này mới nhớ tới, Tuyên Cơ lúc này nhất định là một bộ dạng đầu xù tóc rối. Cặp mắt đỏ như ác quỷ, vận một thân áo cưới rách nát dơ bẩn, như một con cá sấu hết sức nguy hiểm bò trên mặt đất. Mới vừa rồi bọn họ nhìn thấy chính là một Tuyên Cơ như thế. Thật sự không có cách nào liên tưởng được hình ảnh nữ tướng quân Tuyên Cơ anh dũng lúc sinh thời, cũng khó trách người quen nhìn thấy đều không nhận ra.

Tuyên Cơ nói: "Vì sao ta lại biến thành cái dạng này? Ngươi dám hỏi ta vì sao lại biến thành cái dạng này! Còn không phải tất cả đều là do lỗi của ngươi, ta biến thành như thế này tất cả đều là do ngươi!"

Hoa Thành nói: "Ả muốn nhảy vào vòng bảo hộ."

Tạ Liên nói: "Không cần lo, Nhược Tà có thể trấn giữ được."

Quả nhiên, con bướm bạc kia truyền ra một tiếng kêu sợ hãi, Tuyên Cơ vừa nhào vào vòng tất nhiên bị Nhược Tà đánh văng ra, bay xa vài chục trượng, một lần nữa rơi vào trong bóng tối. Chỉ nghe tiếng Bùi Minh nói: "Pháp bảo này của Thái Tử điện hạ quả là lợi hại. Hôm nào ta cũng phải luyện một cái mới được."

Tạ Liên nghĩ thầm: "Nếu ngươi biết luyện nó như thế nào thì sẽ không nói như vậy......" Còn chưa yên thân thì nghe Bùi Minh lại quát: "Ngươi làm gì?! Dừng tay!"

Tuyên Cơ hét lên: "Ngươi đừng có mơ mà trốn ở bên trong !"

Rầm rầm!

Tạ Liên vừa chạy vừa ngạc nhiên hỏi: "Nàng ta làm gì vậy?"

Hoa Thành nói: "Có vẻ, ả tính đánh sập Thần Điện."

Thì ra là thế. Tuyên Cơ bị Nhược Tà đánh văng ra ngoài, không vào được bên trong liền nghĩ cách đánh sập cả tòa Thần Điện. Tạ Liên nói: "Bùi tướng quân bọn họ không sao chứ? Tiểu Bùi cùng Bán Nguyệt đều ở trong đấy!"

Hoa Thành nói: "Không có việc gì. Bùi Minh sẽ bảo vệ bọn họ."

Đá từ trên nóc ầm ầm rớt xuống, Bùi Minh lập tức đưa Bùi Túc, Bán Nguyệt nấp dưới người hắn. Tạ Liên nhẹ nhàng thở ra, nói: "Vậy cũng được, vòng bảo hộ vẫn chưa phá được."

Bên kia, Bùi Minh cả giận nói: "Ngươi phát điên cái gì? Cho dù ngươi có đánh cho trời sập đi chăng nữa cũng không vào được!" Tuyên Cơ lại cười khanh khách, Bán Nguyệt cả kinh nói: "Bùi tướng quân cẩn thận!" Bùi Minh vừa nói: "Cái......"

Chuyện phát sinh trong nháy mắt, phía bên này Tạ Liên chỉ nghe được một âm thanh, là tiếng kiếm đâm xuyên lồng ngực, không còn nghi ngờ gì nữa, là Bùi Minh đã bị trúng kiếm. Tạ Liên nói: "Làm sao vậy?! Vòng bảo hộ vòng bị phá sao? Không thể nào...... Khoan đã, kiếm?"

Trong phút chốc, Tạ Liên rốt cuộc hiểu được mục đích của Tuyên Cơ. Thì ra là thế!

Tuyên Cơ cười xong thì lạnh lùng thốt lên: "Ai nói ta muốn vào trong?"

Một giọng nói khác cũng cười ha ha: "Này Bùi Minh, nhìn xem đây là ai? Lão tướng của ngươi đã trở lại!"

Dung Quảng!

Tuyên Cơ đánh sập Thần Điện, căn bản không phải phát điên mà làm bậy, cũng không phải muốn tiến vào bảo hộ vòng. Mục đích của ả, là đánh vỡ hai chiếc bình gốm đang bị phong ấn của Bán Nguyệt đang đặt ở trong vòng, để thả hai con quỷ trong bình ra, làm cho chúng tiếp tay đâm Bùi Minh một nhát!

Mà Dung Quảng sau khi thoát ra khỏi bình, gấp không nhịn nổi mà liền biến trở lại chân thân, đâm cho Bùi Minh một kiếm. Bùi Minh hình như muốn rút hắn ra nhưng Dung Quảng sống chết ghim sâu vào người Bùi Minh, nói: "Ngươi nằm mơ đi! Chịu chết đi!"

Bùi Minh cắn răng nói: "Cái bình còn lại không bị gì chứ?!" Trong ngoài đều bị tấn công, nếu lại có thêm một Khắc Ma, vậy thì chết chắc. Bán Nguyệt nói: "Không sao! Khắc Ma còn ở bên trong!"

Tình thế nguy cấp, Tạ Liên cảm thấy hơi lo, đang muốn chạy nhanh thêm thì Hoa Thành bỗng nhiên dừng lại. Tạ Liên sửng sốt, quay đầu lại nói: "Tam Lang?"

Trên tay Hoa Thành còn đậu một con Tử Linh Điệp, dường như đang nói gì đó. Nghe xong Hoa Thanh ngẩng đầu, hơi hơi mỉm cười, nói: "Ca ca đừng nóng vội. Ta thấy, chúng ta không chạy qua đó cũng đúng."

Bên kia, Dung Quảng cứ nhất quyết ghim trên người Bùi Minh không tha, Tuyên Cơ thì như một con thằn lằn, tóm lấy giày Bùi Minh, bò từ dưới đùi hắn bò lên. Quần áo ả rách bươm, khuôn mặt méo mỏ, đỉnh đầu thì treo đầy đám lửa ma trơi, hoàn toàn là một bộ dạng nữ quỷ điên khùng dọa người. Bùi Minh nói: "Ngươi......!"

Tuyên Cơ lẩm bẩm nói: "Bùi lang...... Bùi lang!......" Với cái tư thế này, thật không biết là ả muốn hung hăng bóp chết hắn, hay là muốn ôm chặt hắn vào người. Bỗng nhiên, khóe mắt ả liếc tới kẻ đang được Bùi Minh bảo vệ ở đằng sau, chính là Bùi Túc, nghĩ đến lần trước hắn lạnh lùng đi bắt mình ra sao, ả nghiến răng nói: "Tên tiểu tạp chủng này!"

Nói xong liền thò móng vuốt ra, nhưng lại có một cái tay khác chặn lại ả. Hai cánh tay đều nhợt nhạt như nhau, nhìn kỹ lại, lại là Bán Nguyệt. Tuyên Cơ vừa thấy bên cạnh Bùi Minh có nữ nhân khác liền nóng ruột thiêu gan, nói: "Ta còn chưa kịp lấy mạng tiện nhân nhà ngươi, không ngờ ngươi tự dâng mình tới cửa!"

Nói xong liền chộp lấy ót Bán Nguyệt. Nhưng Bán Nguyệt cũng không phải dạng nữ nhân chân yếu tay mềm, ngoan ngoãn chờ ả muốn làm gì thì làm. Tuyên Cơ sinh thời là nữ tướng, tự biết sức đối với nam nhân không bằng, nhưng những nữ tử, nữ quỷ tầm thường gặp ả thì cũng bị ả đánh cho vài phần, không nghĩ tới tiểu cô nương thoạt nhìn gầy yếu, một trận gió đều có thể thổi ngã này lại có cánh tay cứng đến đáng sợ, so với ả còn cứng hơn, chẳng những thế còn khóa hai cổ tay ả khiến cho ả không nhúc nhích được, ánh mắt hai người trừng nhau muốn đổ lửa. Tuyên Cơ càng lắp bắp kinh hãi. Trong mắt tiểu cô nương tràn đầy sát khí, bỗng ả nhớ tới cảnh chiến trường đầy gió cát thương đao, tim ả đột nhiên đập nhanh, tay liền tung ra một chưởng. Bán Nguyệt kéo lấy Bùi Túc, dạt ra ngoài đến mấy trượng, từ trên không rơi xuống đất, nói: "Buông Bùi tướng quân ra!"

Thanh kiếm trên người Bùi Minh mỉa mai nói: "Bùi Minh ngươi thật là quá diễm phúc đấy, thấy không, hai ả nữ quỷ vì ngươi mà tranh giành tình cảm! Ha ha ha......"

Toàn bộ cơ thể Tuyên Cơ như rắn mà uốn éo quấn lấy người Bùi Minh, mười ngón bóp chặt yết hầu của Bùi Minh, giọng lạnh lùng nói: "Ả tiểu tình nhân này của ngươi thấy vậy mà cũng có chút bản lĩnh đấy."

Bùi Minh ho ra một búng máu, nói: "Ta không có! Nàng không phải tình nhân của ta."

Tuyên Cơ nói: "Còn muốn chống chế! Không phải tình nhân của ngươi thì tại sao ả lại muốn ta buông ngươi ra ?"

Bùi Minh nói: "Nếu mẹ ta ở chỗ này thì bà ấy cũng sẽ kêu ngươi buông ta ra, theo lời ngươi nói chẳng lẽ bà ấy cũng là tình nhân của ta sao?"

Chỉ trách hắn làm người ngả ngớn, không có việc gì cũng gọi người khác là đồ ngốc, Tuyên Cơ ghen tức đến muốn nổi điên: "Sao nào? Không dám thừa nhận? Không phải gọi ả thân mật lắm sao? Trước kia không phải ngươi có tình nhân mới thì liền thừa nhận sao? Ngươi một chút cũng chẳng để ta trong lòng, ngươi nói thẳng đi, ngươi có biết ta đau khổ đến dường nào không? Sao bây giờ không dám thừa nhận?! Là Bùi tướng quân ngươi bắt đầu sợ chết sao? Ngươi thích ả như thế à, sợ ta động đến ngón tay ả sao?!"

Xa xa ngoài Thần Điện, Tạ Liên thấy cái cảnh này, cảm thấy chịu không được nữa, quay đầu lại nói: "Tam Lang, bằng không, chúng ta đi cứu người trước đi ?"

Hoa Thành cười nói: "Ca ca không cần sốt ruột, có người sẽ thay chúng ta ra mặt. Huống hồ, cứ cho là chúng ta xuất hiện, Tuyên Cơ vẫn sẽ quấn chặt lấy Bùi Minh không buông."

Điều này cũng đúng, con tin ở trong tay, quả là rất bất tiện. Dẫn Ngọc cùng đám cái nông dân cũng xem đến hết sức khẩn trương, sôi nổi nói: "Đúng vậy, ta cảm thấy nữ quỷ kia yêu tới sinh hận, sắp phát điên rồi kìa."

"Ta thấy không đâu, nàng ta khẳng định không ra tay được đâu. Tới ăn chút hạt dưa đi!".

Tạ Liên nói: "Các vị sao lại còn có tâm tình cắn hạt dưa vậy?"

Mọi người nói: "Vị điện hạ này, không phải ngươi cũng ăn rất nhiều sao?"

"A?" Tạ Liên lúc này mới phát hiện vừa rồi mình xem đến nhập thần, vô tình nhận lấy mớ hạt dưa người bên cạnh đưa cho, đã ăn hết một bận, xấu hổ che trán lại, nói: "chuyện này... thật đúng là thất lễ......"

Bên kia, Bùi Minh đã chịu không nổi, nói: "Tuyên Cơ, ngươi đừng có ở đó mà tưởng tượng xằng bậy được không? Đã nhiều năm như vậy, chúng ta coi như đã từng vui vẻ gặp gỡ, chia ly trong yên bình. Sao ngươi hà tất lại thế này?"

Tuyên Cơ bóp chặt cổ tay Bùi Minh, mắt trợn lên, nói: "Ngươi khiến ta thành thế này còn muốn yên bình? Không có cửa đâu!"

Bùi Minh thở dài: "Ngươi thật là...... Một chút cũng không thay đổi. Chính vì như vậy, chúng ta mới không có kết quả tốt đẹp."

Tuyên Cơ đột nhiên đưa mặt sát đến mặt Bùi Minh, cả giận nói: "Ta như vậy sao? Ta như thế sao? Ta không đủ xinh đẹp sao? Là ta không chịu đưa trận đồ và cơ mật của Vũ Sư quốc cho ngươi sao? Là chính ngươi từ chối! Ngươi nói không thích ta quá mạnh mẽ, ta liền không cần đôi chân này! Là ta không yêu ngươi sao?! Ai có thể yêu ngươi hơn so với ta! Ngươi thì sao? Mấy trăm năm qua ngươi một cái liếc mắt cũng không nhìn lấy ta! Ngươi chừng nào mới đến gặp ta?!"

Bùi Minh đẩy gương mặt ả ra, quát: "Chính là bởi vì ta biết một khi đã gặp ngươi thì ngươi liền phát điên như thế này cho nên ta mới không thèm đến."

Tuyên Cơ nắm lấy thanh kiếm trên người Bùi Minh, đâm vào sâu thêm mấy tấc, Bùi Minh lại nôn ra mấy ngụm máu lớn. Tuyên Cơ quát: "Nói! Mau lấy danh nghĩa thần quan của ngươi ra thề, thề rằng sau này vĩnh viễn chỉ có một mình ta, thề rằng vĩnh viễn sẽ không liếc mắt đưa tình với bất kỳ ả đàn bà nào khác, ngươi nhìn một cái ta liền móc một tròng mắt của ngươi!"

Dung Quảng cũng vui sướng khi người gặp họa nói: "Mau nói đi Bùi Minh, nói xong thì ngươi có thể nhặt lại cái mạng nhỏ của mình!"

Bùi Minh mắng: "Câm miệng! Con mẹ nó. Không nghĩ tới Bùi mỗ không chết ở chiến trường, cũng không chết dưới tuyệt kiếm của người khác mà lại chết trong tay một nữ quỷ điên khùng!"

Không có được đáp án mình mong muốn, Tuyên Cơ hoàn toàn bị Bùi Minh chọc giận, ả liền nắm lấy đỉnh đầu Bùi Minh. Tạ Liên thật sự không thể đợi được, nói: "Tam Lang, ta cảm thấy tình huống có chút nguy cấp, người đệ nói có đến kịp không? Không kịp thì để ta đi trước!"

Hoa Thành nói: "Kịp. Ca ca xem, không phải đã đến rồi sao?"

Hoa Thành vừa dứt lời, một Tuyên Cơ điên cuồng bỗng nhiên ngừng lại.

Nhìn ả cứ như bị ai đó điểm huyệt, từ vẻ mặt cho đến động tác, tất cả đều cứng lại. Bùi Minh đã bị ả đâm cho năm sáu nhát, máu phun đầy đất, mà trong bóng tối đằng xa, truyền đến tiếng bước chân trâu, không nhanh không chậm. Không bao lâu, một người cưỡi một con trâu đen xuất hiện trước mặt mọi người.

Người cưỡi trâu đen kia là một nữ tử vận áo xanh, ánh mắt trong suốt, biểu tình trầm tĩnh. Chậm rãi tới gần, hơi ngẩng đầu. Bùi Minh giật mình, nói: "...... Vũ Sư quốc chủ."

Cô gái nhìn về phía hắn, thần sắc không thay đổi, hơi mỉm cười, cúi đầu đáp lễ.

Tạ Liên cũng kinh ngạc, nói: "Vũ Sư quốc chủ?"

Hoa Thành nói: "Không sai. Vũ Sư đương nhiệm của Thượng Thiên Đình, công chúa thứ mười sáu của Vũ Sư quốc - Vũ Sư Hoàng, cũng là quốc chủ cuối cùng của Vũ Sư quốc."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro