Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8: Nhận ra & Tự lừa mình.

Một ngày mới lại bắt đầu, ánh nắng rực rỡ chiếu rọi lên thành phố Berlin xinh đẹp, từng tia sáng len lỏi qua những tán cây, khẽ vuốt ve những con đường lát đá và những ngôi nhà cổ kính. Ismoye và Erliy ngồi trong quán trà nhỏ bên đường, ánh nắng ấm áp chiếu qua khung cửa sổ, tạo nên một bức tranh hài hòa và yên bình.

"Cậu sao rồi, mọi chuyện ổn chứ?" Erliy ngập ngừng hỏi, giọng đầy lo lắng.

"Tớ không sao, đã ổn hơn nhiều rồi," Ismoye trả lời, âm thanh nhẹ nhàng như khúc ca du dương. Nàng nhấp một ngụm trà, cảm nhận vị thanh mát lan tỏa trong miệng.

Nhưng trong lòng Ismoye, những ký ức về quá khứ vẫn còn đó, như một bóng ma không thể xua tan. Hồn ma của "Ismoye" khiến nàng luôn trong tình trạng khủng hoảng, không thể ngủ được vì cảm giác như xung quanh đang bị theo dõi. Nàng đã tìm đến bác sĩ tâm lý, nhưng kết quả không mấy khả quan. Họ chỉ kê một lượng thuốc an thần và thuốc để khỏi nhìn thấy ảo giác. Nàng dễ vào giấc hơn, cuộc sống coi như tạm ổn.

"Xin lỗi vì đã gây rắc rối cho cậu" Ismoye nói, ánh mắt chứa đựng sự biết ơn sâu sắc dành cho Erliy.

Erliy nhìn Ismoye, thấy sự tươi tỉnh, hồng hào hơn của nàng khiến lòng nàng ta yên tâm. Nàng ta nhấp một ngụm nước trái cây, đập tan cơn nóng của buổi sáng.

"Chuyện của cậu và Amon thế nào rồi?" Erliy hỏi, ánh mắt đầy tò mò.

Nghe đến cái tên ấy, Ismoye bất giác giật mình. Thật ra, nàng đã nhiều lần rủ hắn đi chơi, nhưng những lý do bận rộn của hắn khiến các cuộc hẹn giữa nàng và hắn trở thành con số không tròn trĩnh. Mong muốn thăm dò ký ức của hắn dường như chẳng có cơ hội nào lóe lên. Chỉ duy nhất trong lần hẹn đầu tiên, nàng đã cố thử, nhưng mọi nỗ lực thăm dò đều rơi vào vô vọng. Nàng sợ rằng, người trước mắt không phải là Setepenre của nàng, mà chỉ là một hậu thế xa xăm mang gương mặt giống hắn một cách kỳ lạ.

"Vẫn vậy, anh ấy luôn bận nên..." Nàng cười trừ, giọng nói chứa đựng sự thất vọng.

Erliy dường như mất đi hứng thú, sự hóng hớt của nàng ta tan biến. "Vậy sao..."

Ismoye nhìn Erliy một cách bất lực. Nàng ta đúng là hết thuốc trị.

"Erliy này, tớ có thể nhờ cậu một chuyện không?" Ismoye nói, ánh mắt lóe lên một tia mong chờ.

"Chuyện gì?" Erliy đáp, vừa ăn kem.

"Cậu đưa tớ đến thư viện trường cậu được chứ? Tớ muốn tìm vài cuốn sách," Ismoye nói.

"Không được," Erliy nói, như một nhát dao chí mạng. "Cậu quên rằng tớ đã nói là chỉ có sinh viên và giáo viên trường tớ mới được vào sao?" Nàng ta nói thêm.

Mắt Ismoye trùng xuống, cảm xúc tụt dốc không phanh. Nàng đã tưởng rằng có thể tìm hiểu thêm về nơi đó trước đây. "Vậy là không được sao..." nàng lẩm bẩm, giọng nói tràn đầy thất vọng.

Erliy nhìn thấy sự buồn bã trong mắt Ismoye, nàng ta cảm thấy hơi áy náy. "Nhưng này, nếu cậu thực sự cần tìm kiếm gì đó, tớ có thể giúp cậu tìm hiểu qua sách vở ở trường. Cậu chỉ cần cho tớ biết cậu cần tìm gì.

"Có cuốn sách nào nói chi tiết về ba mươi mốt vương triều Ai Cập, đặc biệt là thời kì Tân Vương Quốc không?" nàng hỏi, ánh mắt ánh lên sự tò mò.

Erliy ngước mắt nhìn Ismoye, tay vô thức vươn về phía nàng như để kiểm tra điều gì. "Cậu làm gì vậy?" Ismoye hất tay Erliy ra, ngạc nhiên trước hành động kì lạ này.

"Kiểm tra xem đầu cậu có vấn đề không," Erliy đáp, nghiêm túc nhìn nàng.

Ismoye, người chưa từng tỏ ra hứng thú với lịch sử Ai Cập, lần này lại khiến Erliy bất ngờ. "Sao cậu lại muốn tìm hiểu về Ai Cập? Cậu đâu có thích lịch sử mà?"

Ismoye chớp mắt, gương mặt có chút khó xử "Chuyện là giảng viên môn lịch sử bên tớ yêu cầu tìm hiểu về luật pháp thời xưa qua các thời kì, đặc biệt là các quốc gia 3000 năm trước," nàng nói, giọng điệu có chút không tự nhiên.

Tất nhiên đó là một lời nói dối.

"Cậu biết tớ học luật mà, vì vậy nên..." Ismoye nhìn xuống, đôi mắt lảng tránh ánh nhìn của Erliy.

Erliy đăm chiêu nhìn nàng, sự tò mò lộ rõ trên khuôn mặt. "Tại sao lại Ai Cập? Cậu thích sao?" Đôi mắt xanh lam của Erliy sáng lên, phản chiếu sự hứng thú và tò mò.

Ismoye nhất thời chưa biết trả lời ra sao, không ngờ Erliy lại muốn đào sâu lý do đến vậy. Nàng không thể nói rằng nàng đang muốn tìm hiểu kiếp trước của mình được.

Erliy nhìn ra sự dấu giếm vụng về của Ismoye nhưng nàng ta không vạch trần. "Tớ sẽ tìm giúp cậu, chỉ cần lần sau mời tớ một bữa," nàng ta nói, miệng nở nụ cười tinh quái.

Ismoye vui vẻ, sự hào hứng tỏa ra trên khuôn mặt. "Được, theo ý cậu."

-o0o-

Cả hai cùng bước ra khỏi quán, ánh sương buổi sớm của mùa xuân thật tươi mới, những cánh hoa rơi như những cơn mưa bay.

Ismoye và Erliy bước đi để thả lỏng tâm hồn, chuẩn bị tinh thần cho kì thi cuối kì.

"Chưa gì đã đến giữa xuân rồi, thời gian trôi qua nhanh thật" Erliy nói.

"Thật vậy, mới đó mà từ những sinh viên năm nhất đại học còn bỡ ngỡ, giờ đây đã là sinh viên năm ba rồi." Nàng nói đôi mắt nhìn hướng lên bầu trời tận hưởng làn gió xuân.

Hai người tiếp tục bước đi, Erliy phát hiện nàng ta đã để quên đồ ở quán nước.

"Tớ sẽ quay lại ngay cậu cứ đợi ở đây." Erliy nói rồi vội vàng chạy đi nhanh chóng.

Ismoye đứng đó đơ một lúc lâu, nàng còn chưa kịp đáp lại thì Erliy đã biến mất.

Nàng đứng đó chờ Erliy, dòng người lướt qua vội vã, những chiếc xe lướt đi nhanh chóng, nhịp sống  vội vã hòa vào bầu không khí của thành phố.

Ismoye hoài niệm cuộc sống trước đây, liệu cuộc sống trước đây ra sao. Nàng có thân phận là gì, là tế ti, vũ công, nô tì hay công chúa của một đất nước... Tất cả những điều đó như một ngăn kéo bí ẩn bị khóa chặt và chìa khóa đã bị thất lạc.

Từ xa nàng chú ý đến một nhà hàng sang trọng, thầm nghĩ hi vọng Erliy sẽ không kêu nàng mời nàng ta đến đó ăn, nếu không e rằng nàng sẽ đi ăn mày mất.

Cánh cửa nhà hàng mở ra, một nam một nữ đi ra từ đó. Ismoye bất giác chú ý đến họ, đặc biệt là người nam. Nàng nheo mắt lại, bóng lưng có chút quen thuộc, người này mặc một bộ vest đen thanh lịch, vóc dáng cao lớn đang cẩn thận dìu người nữ lên chiếc xe sang trọng. Đến khi nàng nhìn rõ hơn gương mặt, nàng có chút khựng lại.

"Amon?!". Nàng lẩm bẩm, cái tên phát ra từ môi nàng.

Sau khi xác nhận thì đúng là Amon, và người bên cạnh hắn là ai. Một câu hỏi lớn đặt ra trong đầu nàng.

Vị tiểu thư với mái tóc dài màu đen, đôi mắt màu xanh lam. Nàng ta đứng bên cạnh hắn, từng cử chỉ của hắn dành cho nàng ta khiến ai nhìn vào cũng biết họ là một đôi.

Nàng nhìn Amon, nhìn thấy hắn nhìn nàng ta với ánh mắt dịu dàng, ánh nhìn mà nàng chưa bao giờ thấy hắn nhìn nàng ở kiếp này.

Nàng có đau không...

Kì lạ thay tim nàng lại không có chút đau đớn nào. Như thể nó muốn nói rằng đó không phải người nàng tìm, một chút ghen tị, nàng điều không cảm thấy. Chỉ có chút thất vọng vì đó không phải hắn.

Rõ ràng là thế, nàng đã đã mơ hồ nhận ra rồi, nhưng một phần của nàng lại không chấp nhận người kia căn bản không phải là hắn. Cho nên cơ thể như muốn ép buộc nàng thương cái người giống như hắn sao. Muốn nàng chấp nhận ở bên người giống sao.

Nàng chỉ đạng tự lừa mình mà thôi.

Chiếc xe oto chở hắn và vị tiểu thư đó lao vút đi trong tích tắc, Ismoye đứng đó lòng nhiều rối ren. Nàng mở điện thoại ra nhắn cho Erliy một dòng tin.

'Hôm nay tớ có việc nên về trước, không chờ cậu được'

Ismoye gửi tin nhắn xong, nàng bước đi trong vô định, lòng nàng nặng trĩu như có hàng ngàn câu hỏi không lời đáp. Gió xuân thoảng qua, mang theo hương thơm của hoa và sự tươi mới, nhưng không đủ để xoa dịu tâm trạng nàng.

Những ký ức và hình ảnh về quá khứ mờ mịt, những gương mặt quen thuộc nhưng không rõ ràng, tất cả khiến nàng càng thêm bối rối. Có lẽ, chính bản thân nàng cũng không hiểu rõ mình đang tìm kiếm điều gì, hoặc vì sao nàng lại bận tâm đến những chuyện đã xảy ra từ kiếp trước. 

Trong lòng nàng, một phần hy vọng mong manh vẫn tồn tại, mong rằng sẽ có ngày tìm thấy câu trả lời cho những bí ẩn đang vây quanh, mong muốn lại lần nữa ở thể ở cạnh hắn.

Chứng kiến sự ấp áp, từng cái ôm, cử chỉ của hắn.

Chứng kiến sự lo lắng của hắn.

Chứng kiến vì nàng hắn đều có thể thỏa mãn.

Nhưng có lẽ hôm nay nàng đã xác nhận được rồi, người kia căn bản không phải hắn, chỉ là một người mang gene giống hắn.

Dừng lại bên một chiếc ghế đá ven đường, nàng ngồi xuống, đôi mắt nhìn xa xăm. Đám người qua lại, nhộn nhịp, hối hả như dòng chảy không ngừng của thời gian. Nhưng với Ismoye, tất cả như ngưng đọng, chỉ còn lại sự trống trải và nỗi nhớ không rõ ràng.

-o0o-

Hai ngày sau Ismoye nhận được cuộc gọi từ Erliy. "Tớ tìm được cuốn sách cậu cần rồi, tối nay qua nhà tớ nhé" giọng Erliy vang lên vui vẻ.

Ismoye cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn một chút, nàng đồng ý ngay lập tức. Tối hôm đó, nàng đến nhà Erliy, cảm nhận sự ấm áp và thoải mái trong căn phòng tràn ngập ánh đèn vàng.

"Đây, cuốn sách về các vương triều Ai Cập mà cậu cần" Erliy nói, tay trao cuốn sách cho Ismoye.

Ismoye cảm thấy lòng mình rạo rực, nàng cầm cuốn sách, mở trang đầu tiên. Những trang sách dày đặc chữ viết và hình ảnh khiến nàng cảm thấy mình như đang lạc vào một thế giới xa xưa.

"Cảm ơn cậu, Erliy. Thực sự cảm ơn" Ismoye nói, giọng đầy biết ơn.

"Không có gì, tớ sẽ để dành bụng để chờ cậu mời đi ăn" Erliy nói, nở nụ cười tinh nghịch.

Ismoye nhìn từng trang đầu tiên, lịch sử qua các thời kì của Ai Cập được viết chi tiết, những tranh ảnh trong sách miêu tả chi tiết về sự hình thành và trị vì của các vị vua.

Nàng lướt qua nhanh chóng, đến vương triều thứ mười chín. Nàng nghiền ngẫm đắm chìm vào đó, sự vĩ đại của hắn, nhờ hắn mà Ai Cập thời bấy giờ phồn thịnh hơn bao giờ hết, sánh ngang với đế chế Hittite, hắn có đến hàng trăm người vợ, hàng trăm đứa con mang huyết thống với mình. Nhưng trong số hàng trăm người vợ đó lại không có nàng. 

"Cậu hứng thú với Ramesses nhỉ" Erliy lên tiếng.

"Ừm, đọc đến đây thì có vẻ hắn là một vị quân sư tài ba, đánh đâu thắng đó" Nàng nói.

"Ước gì có thể gặp" Nàng lẩm bẩm.

Lời nói tưởng chừng như thoáng qua nhưng đối với Ismoye đó là điều xa vời nhất, một giấc mơ không thể với tới.

"Có thể chứ" Erliy lên tiếng

Nghe thấy hai chữ 'có thể' cơ thể nàng bất giác phản ứng lại, đôi mắt màu xám hướng về Erliy.

"Có thể sao, bằng cách nào" giọng nàng có chút run lên.

Erliy giơ điện thoại lên trước mặt nàng, trên màn hình điện thoại là một bài báo.

___Xác ướp của Pharaoh Ramesses II sẽ được trưng bày ở viện bảo tàng Cairo___

"Xác ướp sao..." đúng vậy, nàng đang hi vọng điều gì cơ chứ. Nàng đúng là có vấn đề rồi mới nghĩ ra điều đó. Làm sao có thể đến thời đại đó được chứ, hi vọng càng nhiều thì càng tuyệt vọng.

"Xác ướp sau một thời gian ở Pháp để phục hồi thì đã được chuyển về lại Ai Cập" Erliy nói.

Ismoye cười khổ...

Người mà nàng từng thương, giờ đây chỉ còn là một xác ướp. Một xác ướp lạnh lẽo, nằm im lìm giữa không gian của viện bảo tàng, tách biệt với sự sống và thời gian. Đôi mắt của Ramesses, từng là nơi nàng tìm thấy cả bầu trời, giờ đây chỉ còn là những hốc mắt trống rỗng, vô hồn. Tình yêu mà hắn dành cho nàng, từng cháy bỏng như sa mạc Ai Cập, giờ đây chỉ còn là những mảnh vỡ của quá khứ.

"Thật muốn đến đó một chuyến" nàng nói, thanh âm nhẹ nhàng vang lên.

"Ý hay đấy, kết thúc kì thi này chúng ta đi du lịch" Erliy nói, tâm trạng bỗng chốc hào hứng.

"Được".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro