Chương 22: Đầu độc (2)
Ismoye, cố nén cảm giác xấu hổ vì câu nói khi nãy, nâng ly rượu sóng sánh lên môi, ngửa đầu uống cạn. Hương vị cay nồng xộc vào cổ họng, lan tỏa trong từng thớ thịt, khiến đôi má nàng đỏ bừng như một cánh hồng.
Tửu ý dâng lên, đôi mắt nàng thoáng mờ đi, ánh nhìn trở nên mông lung. Cả không gian dường như chìm trong một màn sương mờ ảo, mọi âm thanh náo nhiệt chung quanh bỗng chốc trở thành tiếng vọng xa xăm, không còn rõ ràng nữa.
Cả người nàng như tê dại.
Ismoye khế tựa lưng vào ghế, đôi mắt lam trong trẻo như trời quang mà chiếu lên thân ảnh của hắn. Ánh nhìn ấy mang theo chút mơ màng, tựa ánh trăng khuyết soi qua màn mây dày đặc, chiếu lên thân hình trầm tĩnh và lạnh lùng của hắn. Gương mặt hắn, với những đường nét cương nghị như được chạm khắc từ đá đen, phản chiếu rõ ràng trong đáy mắt nàng.
Nàng khế mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng mà thoáng chút bất định. Nhưng chính lúc ấy, nàng nhận ra biểu cảm của hắn dường như khác lạ. Vẻ mặt thường ngày vốn lạnh nhạt và khó đoán, giờ đây lại mang chút kinh ngạc, ánh mắt tối sâu thoáng chấn động.
Hắn bất ngờ đứng dậy cùng với tiếng hét vang lên.
"Pharaoh bị đầu độc, y quan đâu."
Lời nói ấy như một lưỡi dao sắc bén xé toạc không khí vốn đĩ đang yên bình. Ismoye sững người, đôi mắt mở to, trái tim chợt thắt lại. Nàng vừa định đứng lên, nhưng chưa kip bước chân thì cơn đau xé toạc từ cổ họng lan xuống tận lồng ngực. Nàng khựng lại, cảm giác nóng rát từ họng trào lên. Trước khi phản ứng kịp, một dòng máu đỏ thẫm từ miệng nàng chảy ra, nhỏ giọt xuống lòng bàn tay run rẩy.
Nàng ngước mắt nhìn lên, trong tầm mắt mờ mịt, Ismoye thấy gương mặt của Setepenre. Vẻ mặt thường ngày bình tĩnh của hắn lúc này đã nhuốm đầy kinh hãi, ánh mắt đen sâu như muốn thét lên nhưng không thành lời.
Nàng ngã xuống, sợi tóc bạc trắng của nàng theo đó uốn lượn mà ngã xuống theo, tựa sợi tơ tuyết mỏng manh trong màn đêm.
Cả đại sảnh như bừng tỉnh khỏi cơn say, tiếng hét của Renu vang lên như một hồi chuông cảnh tỉnh. Những gương mặt kinh hãi, những bàn tay run rẩy kéo nhau lùi lại. Bữa tiệc vốn là niềm vui, giờ đây bị nhuốm đỏ bởi máu và sợ hãi. Không một ai dám động đến thức ăn, những ly rượu vươn vãi trên bàn giờ chỉ còn lại vẻ trống rỗng.
Cơn đau như đốt cháy cả nội tạng nàng, khiến máu từ miệng liên tục thoát ra qua những cơn ho dồn dập. Nước mắt không tự chủ trào ra từ con ngươi thủy lam.
"Đ-Đau... đau quá..." nàng thều thào, hơi thở khó khăn, gương mặt nàng lúc này không còn chút tia máu nào, quằn quại trên nền đất lạnh.
Ismoye lịm đi, thân thể yếu ớt không còn sức lực. Ý thức chìm vào cõi mộng.
"Mau gọi Senu đến! Bên trong rượu có độc!"
"Nhanh lên, Pharaoh và Phi Ismoye bị đầu độc"
-o0o-
Ánh sáng yếu ớt từ ô cửa sổ nhỏ rọi vào tẩm điện, tạo thành những vệt sáng loang lổ trên nền gạch sứ màu ngà. Ismoye khẽ mở mắt, đôi đồng tử thủy lam ánh lên vẻ mông lung. Không phải là đại sảnh huyên náo của buổi dạ yến, mà là gian phòng quen thuộc của nàng, một không gian ngập tràn tĩnh lặng.
Cơn đau âm ỉ lan tỏa, cổ họng khô rát, bụng dạ quặn thắt. Độc tố vẫn còn đó, từng cơn quặn thắt khiến nàng đau đớn. Ismoye khẽ nhíu mày, cánh môi nhợt nhạt khẽ động, nhưng không thể nói thành lời.
Tiếng bước chân vội vã ngoài hành lang phá tan sự yên tĩnh. Renu bước vào, đôi mắt đỏ hoe, khuôn mặt sưng húp vì khóc. Nhìn thấy Ismoye đã tỉnh, nàng ta bật khóc nức nở, nước mắt như dòng suối tràn ra không ngừng.
"Người tỉnh rồi, Phi!" Giọng Renu nghẹn ngào, đôi tay run rẩy nắm lấy tay Ismoye.
Ismoye khẽ cau mày, giọng nói yếu ớt thoát ra khỏi cổ họng:
"Ta... nằm đây bao lâu rồi?" Nàng đưa tay lên trán, cảm giác làn da lạnh ngắt tựa sứ.
"Thưa Phi, đã là ngày thứ ba rồi..." Renu đáp, ánh mắt đầy lo lắng.
"Ba ngày sao..." Ismoye lặp lại, giọng nàng nhẹ bẫng như tự hỏi chính mình.
Nàng từ từ ngồi dậy, mỗi cử động đều khiến cơ thể đau nhói. Nhận lấy ly nước từ tay Renu, nàng uống từng ngụm nhỏ, cảm giác mát lạnh xoa dịu cổ họng khô khốc. Sau khi uống xong, Ismoye đặt ly xuống bàn cạnh giường, đôi mắt ảm đạm nhìn Renu:
"Ngày hôm đó, đã có chuyện gì xảy ra?"
Renu thoáng lưỡng lự, ánh mắt dao động như không muốn trả lời. Nhưng trước sự kiên quyết của Ismoye, nàng ta không thể né tránh. Renu cúi đầu, giọng nói nhỏ dần, như sợ hãi khi nhắc lại ký ức ấy:
"Thưa Phi... ngày hôm đó, bữa tiệc... hỗn loạn. Pharaoh... cũng trúng độc..."
.
.
.
.
.
Căn phòng yên tĩnh, tĩnh lặng đến mức chỉ nghe thấy tiếng thở yếu ớt của Ismoye. Bầu không khí như đặc quánh lại, từng hạt bụi nhỏ li ti trong không gian tựa như những vì sao lưu lạc, phiêu dạt giữa bầu trời trầm mặc của căn phòng.
Ismoye tựa mình vào thành giường, đôi mắt mơ hồ nhìn ra phía trước.
Tất cả đều yên bình đến kỳ lạ, như thể cơn hỗn loạn trong đại sảnh đêm ấy chỉ là một giấc mộng dài. Nhưng cơn đau âm ỉ trong lồng ngực nhắc nàng rằng, đó không phải là mộng.
Từ sau bữa tiệc, các y quan thay nhau ra vào tẩm điện của Pharaoh, còn mọi chuyện triều chính đều do Nhiếp chính vương Setepenre xử lý. Hắn lạnh lùng và cẩn trọng, tựa như tấm khiên chắn giữa nàng và những ánh mắt nghi ngờ của triều đình.
Nàng khẽ nhắm mắt, cố xoa dịu những ý nghĩ hỗn loạn. Kế hoạch đã thành công. Cái giá phải trả là những cơn đau hành hạ, nhưng đổi lại, mọi nghi ngờ đều không rơi vào nàng. Bọn họ giờ đây chắc chắn đang dò xét những kẻ khác.
Dùng độc trị nghi, lấy thân làm chứng.
Một ván cờ đầy mạo hiểm, nhưng đây là nước đi duy nhất mà nàng có thể chọn.
Ismoye xoa xoa thái dương, cố gắng trấn an mình. Không ngờ chất độc mạnh hơn nàng nghĩ nhiều hoặc cơ thể này quá yếu đuối chăng?.
Nhưng điều quan trọng đến giờ liệu rằng Pharaoh có qua khỏi hay không. Nàng cũng không nhớ rằng ông ta trong sử sách đã qua đời lúc nào nữa.
Liệu rằng có phải...
Ký ức về đêm đó ùa về trong tâm trí. Những ánh đèn rực rỡ, tiếng hét hoảng loạn, mùi máu tanh lẫn trong hương rượu. Trong khoảnh khắc ý thức mơ hồ, nàng cảm nhận được cánh tay vững chãi giữ lấy mình.
Không phải Renu, mà là hắn.
"Ngươi sẽ không chết." Setepenre nói, tông giọng trầm ổn, con ngươi đen láy phản chiếu thân ảnh yếu ớt của Ismoye.
"Phong tỏa lối đi, bất cứ ai cũng không được rời khỏi. Kẻ nào kháng lệnh. Giết." Hắn lên giọng ra lệnh. Gương mặt nghiêm nghị.
Tiếng bước chân vang lên ngoài hành lang, kéo nàng ra khỏi dòng suy tưởng. Renu xuất hiện, khuôn mặt lộ rõ vẻ hoảng hốt.
"Phi, Nhiếp chính vương... ngài ấy đến," giọng nàng ta mang theo vài phần hoảng hốt.
"Ngài ấy..." Cơn sóng lo âu trong lòng Ismoye bỗng chốc trồi dậy, khiến ngực nàng như bị ép chặt. Hắn đến đây vì lý do gì? Liệu có phải hắn nghi ngờ nàng? Hay hắn đã phát hiện điều gì?
Chưa kịp suy nghĩ thêm, Ismoye đã nghe thấy tiếng bước chân đều đặn vang lên. Hắn bước vào, bóng dáng cao lớn thoáng ẩn hiện sau tấm lụa mỏng. Dù không nhìn rõ, nàng vẫn cảm nhận được áp lực từ sự hiện diện của hắn, mạnh mẽ đến mức như bóp nghẹt cả không gian.
Đôi mắt lam yểm khẽ động, nàng hít một hơi sâu, cố gắng giữ lấy vẻ điềm tĩnh bên ngoài.
"Mời ngài ấy vào."
Setepenre ngồi xuống phòng khách, bóng hình nghiêm nghị của hắn phản chiếu lên tấm màn che. Một nam cận thần đứng bên cạnh, lặng lẽ cúi đầu. Bóng hắn như hòa lẫn vào ánh sáng nhập nhoạng của căn phòng, khiến bầu không khí trở nên nặng nề.
Ismoye cố gắng lấy lại bình tĩnh, ngón tay siết chặt lấy mép chăn. Nàng phải đối mặt với hắn, nhưng cũng không thể để lộ bất kỳ sơ hở nào. Renu cúi người, thấp giọng hỏi:
"Phi... người vẫn ổn chứ? Nếu người không khỏe nô tì sẽ báo lại với nhiếp chính vương."
Ismoye hít một hơi thật sâu, ánh mắt nàng thoáng qua chút kiên quyết, nhưng trong lòng không khỏi xáo động.
"Ta không sao."
Tấm lụa được vén lên, Setepenre bước vào. Ánh mắt hắn, sâu thẳm như đáy vực, lướt qua nàng một lượt trước khi ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Không gian như đông cứng lại, chỉ còn tiếng thở nhẹ nhàng của hai người.
"Phi Ismoye, sức khỏe đã ổn hơn chưa?"
"Ta ổn, đã khỏe hơn" nàng nói, có chút cảm động trước lời nói của hắn rồi ngay lập tức nói thêm.
"Nhưng vương tử đây nên thông báo trước khi đến, dù gì cũng là phòng của nữ nhân, đi vào như vậy có hơi..."
"Ta thất lễ, thứ lỗi." Hắn nói.
"Vương ắt hẳn có điều gì đó muốn hỏi hoặc nói gì ta đúng chứ?" Nàng điềm nhiên mà nói, gương mặt không chút gợn sóng.
Hắn giống như một con báo, lặng và kiên nhẫn, nhưng chỉ cần một động tĩnh nhỏ cũng có thể khiến hẳn lập tức hành động.
Dứt lời của Ismoye, hắn im lặng, mãi đến một lúc sau mới lên tiếng.
"Đúng vậy, ta muốn hỏi Phi một vài câu."
"Được, là ngươi thì ta điều trả lời." Nàng cười cười nói.
"Vậy..." hắn có chút chần chừ.
"Phi có nhớ gì vào đêm đó không?"
Ismoye thoáng chốc rơi vào trầm tư, những kí ức về bữa tiệc đó thoáng chốc ào về. Nó đối với nàng dường như là một cơn ác mộng kéo dài, cảm xúc chỉ vài giây trước vui vẻ giờ thoắt cái đã bị thổi đi phân nửa.
"Ta còn nhớ... nhưng không rõ ràng lắm. Lúc đó mọi thứ quá hỗn loạn. Ta chỉ nhớ được những ánh mắt kinh hãi, tiếng hét, và... cơn đau xé rách lồng ngực." nàng nói, tay vô thức siết chặt tấm chăn.
Hắn nhìn nàng chăm chú, ánh mắt sâu thắm như muốn xuyên thấu từng lời nói.
"Phi có nhớ người hầu nào đã rót rượu cho mình không?"
Nàng thoáng giật mình. Tim nàng đập nhanh hơn, nhưng giọng nói vẫn giữ được sự bình tĩnh:
"Ta kì thật không nhớ rõ, có quá nhiều người ta không để ý đến có ai bên cạnh."
Nàng không phải là không biết, chỉ là không thể nói người đó là nàng.
"Vậy sao." Hắn nói gương mặt thoáng chút trầm tư, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Thấy biểu cảm hắn vậy trong lòng nàng dấy lên dự cảm không tốt. Chẳng lẽ nàng dày công chuẩn bị là vô ích sao? Nàng mang theo vài phần nghi ngờ mà hỏi.
"Nhưng tại sao vương tử lại hỏi điều này, chẳng lẽ còn có điều gì khác sao?"
"Đúng vậy" hắn đáp ngay, rất dứt khoát.
"Vụ đầu độc đã điều tra, theo phỏng đoán có hai kẻ hạ độc."
"..."
Ismoye thoáng cứng người, cảm giác như dòng máu trong cơ thể đột ngột đông lại.
Nàng ngẩng đầu nhìn Setepenre, đôi mắt thủy lam khẽ rung động. Câu nói của hắn, từng chữ, từng lời đều như những nhát búa giáng mạnh vào nàng.
"Hai kẻ hạ độc sao?" Giọng nàng thoát ra nhẹ như gió thoảng, nhưng lại mang theo chút gì đó run rẩy khó nén.
"Đúng vậy." Hắn đáp, ánh mắt đen sâu thẳm không rời khỏi nàng, tựa như đang dò xét từng biểu cảm thoáng qua trên gương mặt nàng.
"Một trong số đó đã được xác định, nhưng kẻ còn lại..."
"..."
Hắn dừng lại, tạo ra một khoảng lặng nặng nề như núi đè. Tựa như hắn cố ý để câu nói của mình nửa vời, dường như đang dò xét, buộc nàng phải đối mặt với những suy nghĩ hỗn loạn đang cuộn trào trong tâm trí.
Ismoye cảm giác cả người nàng như bị bóp nghẹt. Nàng cố giữ bình tĩnh, môi khẽ mím lại để che đi cảm giác bất an đang dâng lên.
"Kẻ thứ hai chưa xác định được... liệu ngài có nghi ngờ ai không?" Nàng hỏi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang theo sự cẩn trọng.
Setepenre vẫn giữ nét mặt điềm nhiên, nhưng ánh mắt hắn lại sáng quắc, hắn lắc đầu.
"Chưa"
Nàng không đáp lại, chỉ khẽ cúi đầu, hàng mi dài rủ xuống, che đi tia hoảng loạn trong đáy mắt nhưng cũng mang theo vài phần nhẹ nhõm. Ismoye hiểu rõ, mỗi lời nói lúc này đều có thể là cái bẫy, và bất kỳ sai lầm nào cũng có thể dẫn nàng đến vực sâu không đáy.
"Phi..." Hắn đột ngột lên tiếng, giọng nói trầm thấp như một cơn sóng ngầm, kéo nàng ra khỏi dòng suy nghĩ rối bời. "Trong những ngày qua, ta đã cho người điều tra toàn bộ những ai tiếp cận ngươi vào đêm đó."
Nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt đối diện ánh nhìn của hắn. Dưới ánh sáng mờ nhạt từ ngọn đèn dầu, khuôn mặt của hắn vẫn giữ nét trầm tĩnh, nhưng lại mang một áp lực vô hình khiến nàng khó thở.
"Ngươi nghĩ ai muốn hại ngươi, Ismoye?" Hắn hỏi, giọng nói chậm rãi nhưng lại sắc bén như lưỡi dao.
Nàng thoáng ngẩn người. Hắn gọi thẳng tên nàng, không dùng danh xưng "Phi" như thường lệ. Trong một khoảnh khắc, nàng cảm giác như lớp màn bảo vệ mỏng manh giữa hai người đã bị xé toạc, để lộ ra những điều nàng muốn giấu kín.
"Ta... ta không biết." Nàng đáp, cố giữ giọng nói không run rẩy.
"Có thể là những người muốn chia rẽ cuộc liên minh giữa Ai Cập và Hittite." Nàng đáp, cô gắng tìm ra một lý do cụ thể.
Hắn cười nhạt, nhưng nụ cười đó không mang chút ấm áp nào.
"Ngươi chắc chứ?"
"..."
Nàng im lặng, không dám đáp lại. Đôi mắt đen láy của hắn vẫn dán chặt vào nàng, như muốn lột trần từng lớp ngụy trang nàng đang cố dựng lên.
Một lúc lâu sau, hắn đứng dậy, dáng người cao lớn phủ bóng dài trên nền đất.
"Phi hãy nghỉ ngơi. Giữ sức khỏe." Hắn nói, rồi quay lưng bước đi. Tấm áo dài màu đen của hắn phất nhẹ trong gió, mang theo một cảm giác lạnh lẽo khó tả.
Khi bóng hắn khuất dần, Ismoye ngồi thụp xuống, đôi bàn tay run rẩy nắm chặt lấy nhau. Trái tim nàng đập loạn nhịp, từng lời nói của hắn vẫn vang vọng trong đầu.
Hắn thật sự không biết sao? Nàng thầm nghĩ, đôi mắt thủy lam dâng lên tia lo lắng. Nếu Setepenre thực sự biết gì đó, thì nàng đã không còn đường lui. Nhưng ánh mắt của hắn... nàng không thể đoán được liệu hắn đã thực sự nghi ngờ hay chỉ đang thăm dò.
Nàng tựa người vào thành ghế, nhắm mắt lại để trấn tĩnh. Nhưng trong bóng tối của đôi mi khép lại, hình ảnh của hắn vẫn hiện lên rõ ràng, cùng với câu hỏi chưa có lời giải đáp.
Hắn đang nghĩ gì? Và nàng... liệu có còn an toàn?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro