Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17: Cố tình (1)

Suốt từ sáng đến chiều, Ismoye ở lì trong tẩm điện, không rời bước ra ngoài, chẳng muốn chạm mặt với những sứ giả xa lạ. Nàng ngồi bên cửa sổ, chống tay đỡ cằm, ánh mắt lơ đãng dõi theo bầu trời, tâm trí như những đám mây trôi bồng bềnh vô định. Đôi mắt đẹp, trong suốt như ngọc, dường như chẳng còn hứng thú với bất cứ điều gì bên ngoài thế giới ấy.

Renu, đứng gần đó, khẽ hỏi: "Người không muốn ra ngoài sao, Phi?"

Ismoye lắc đầu, giọng nói mệt mỏi pha chút chán nản "Ngoài kia chẳng có gì thú vị. Nếu ra ngoài lại gặp đám sứ thần đó, ta chẳng muốn đối diện bọn họ. Ở đây có lẽ tốt hơn."

Renu nghe thấy, trong lòng cảm thấy lo lắng. Vị Phi của nàng vốn không dễ gì hài lòng, giờ lại thêm phần u sầu. Nếu cứ ẩn mình trong tẩm điện thế này, e rằng những lời đàm tiếu sẽ không tránh khỏi. Renu cố gắng nghĩ cách, nhưng mọi nỗ lực dường như bất lực trước tâm trạng u ám của Ismoye.

Ismoye vẫn ngồi đó, nhìn ra ngoài như một đóa sen trắng buồn bã. Lòng nàng trống rỗng, không có thứ gì bên ngoài khơi dậy chút hứng thú. Trong mắt nàng, thế gian này tựa như một dòng nước chảy qua mà không để lại dấu vết.

Bỗng một cơn gió mạnh thổi đến, khiến mái tóc trắng mềm mại của nàng rối tung. Một vài hạt bụi bay vào mắt, nàng không kịp phản ứng, đưa tay lên dụi mắt liên tục. Khi cảm giác ngứa ngáy qua đi, nàng buông tay xuống, đôi mắt đỏ hoe, long lanh như giọt sương đọng trên lá. Nhưng đó không phải là nước mắt, chỉ là hậu quả của gió và bụi.

Lúc tầm mắt đã rõ lại, nàng bỗng ngừng lại, ngỡ ngàng. Đôi đồng tử lam của nàng phản chiếu bầu trời xanh ngát, trong khoảnh khắc trở nên sáng rực rỡ lạ thường. Phía xa, trong tầm nhìn của nàng, hắn xuất hiện.

Như thể cơn gió mang theo hắn đến đây. Hắn không quá gần, nhưng cũng không xa. Được các quan thần vây quanh, hắn vừa đi vừa trò chuyện với vẻ trầm tư. Đoàn người đang tiến gần về phía tẩm điện của nàng, con đường họ đi qua sẽ ngang qua nơi nàng đang ở.

Ismoye bất ngờ đứng dậy, quay sang Renu, giọng nói bình thản nhưng ánh mắt lấp lánh.

"Đi thôi, ta muốn đi dạo."

Renu ngạc nhiên nhưng vô cùng vui mừng, vội vàng theo sau. Cuối cùng, vị Phi của nàng cũng chịu ra ngoài. Nhưng điều lạ là, bước chân của Ismoye có vẻ gấp gáp hơn thường lệ, như thể nàng không muốn bỏ lỡ điều gì. Nàng bước vội vàng đến mức quên cả mang giày, khiến Renu phải nhanh chóng chạy theo, cố gắng giữ nhịp.

Như người xưa có câu: Người hữu duyên ngàn dặm cũng gặp, kẻ vô duyên đối mặt chẳng thành thân.

Nếu ông trời đã ban cho nàng cơ hội trở lại, Ismoye nàng đây nhất định phải nắm bắt lấy, dù chỉ là một tia hy vọng mong manh nhất.

"Điện hạ, giày của người..." Renu gọi với theo, cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của nàng.

Ismoye không ngoái lại, chỉ đáp nhanh "Ta không cần, đôi giày khiến chân ta khó chịu." Nàng bỏ qua cảm giác đau nhức từ vết thương cũ, lòng quyết tâm chiếm lĩnh mọi cảm giác khác. Những bước chân của nàng trở nên nhanh hơn, mạnh mẽ hơn.

Chẳng bao lâu, nàng đứng trước mặt hắn. Hơi thở của nàng có chút gấp gáp, không rõ là vì mệt hay vì hồi hộp. Trái tim nàng đập nhanh hơn, như những con sóng đánh vào bờ, không thể kiềm chế được. Nàng ngước nhìn hắn, ánh mắt chứa đầy những điều chưa nói, những cảm xúc ẩn giấu sâu trong tâm hồn, như bầu trời trước cơn giông, đầy mây đen nhưng cũng ẩn chứa một cơn mưa dịu dàng.

Hắn dừng lại, đôi mắt lạnh lùng thoáng chút ngạc nhiên khi nhìn thấy nàng. Đoàn người xung quanh im bặt, không khí như ngưng đọng trong khoảnh khắc. Hắn đứng đó, không nói gì, ánh mắt khó đoán như biển cả sâu thẳm, khó lòng nhìn thấu.

Nhưng Ismoye biết, cơ hội này nàng không thể bỏ lỡ. Như cơn gió vừa thổi qua, nàng muốn níu giữ điều gì đó thoáng qua, không để nó trôi đi trong hối tiếc. Trái tim nàng như một đóa hoa đang chờ đợi giọt sương ban mai, mong manh nhưng cũng kiên định.

Nàng khẽ cúi đầu, giọng nói mềm mại nhưng không kém phần kiên quyết "Người có chút thời gian không? Ta có vài điều muốn nói."

Hắn nhìn nàng, nhíu mày, ánh mắt có chút kì lạ mà dán lên nàng. Nữ nhân với ngoại hình đặc biệt, thở hổn hển đang nắm chặt váy áo với đôi chân trần đang nhìn hắn, có chút tò mò với người trước mắt.

Hắn im lặng một lúc, rồi từ tốn nói, giọng nói trầm ấm nhưng xa cách "Rất tiếc, Phi Ismoye, ta không thể ở lại nói chuyện với người. Ta còn phải đến chỗ Phụ Vương."

Lời nói của hắn rơi xuống như một tảng đá lạnh, đánh vào lòng Ismoye, khiến nàng chững lại, trái tim như ngừng đập trong giây lát. Tay nàng vô thức siết chặt gấu váy, cảm giác không cam tâm trào dâng.

Miệng lẩm bẩm thoáng qua khó để nghe thấy.

"Không được sao..." Nàng cúi đầu, đôi mắt lẩn tránh, như muốn che giấu đi nỗi buồn đang len lỏi từng chút trong đôi mắt kia.

Hắn đứng lặng, đôi mắt như muốn nhìn thấu mọi biểu cảm trên khuôn mặt Ismoye. Hắn đoán nàng đang che giấu sự tức giận, buồn bã, thậm chí là xấu hổ dưới cái cúi đầu kia. Nhưng hắn không nói gì. Sự im lặng của hắn sâu thẳm như một mặt hồ phẳng lặng, không một gợn sóng. Chỉ không ngờ đến hắn lại đoán sai, không ngờ đến bước đi của Ismoye.

"Vậy khi nào ngươi rảnh?" Nàng ngẩn đầu đôi mắt màu xanh phản chiếu hình ảnh hắn trong đôi mắt nàng đang chờ đợi câu trả lời.

Nàng chính là da mặt rất dày.

"Điện hạ...chờ nô tì..." Renu chạy lại theo sau, từ từ nói.

Ngay khi tới gần, Renu trông thấy hắn, vội cúi mình hành lễ, lời nói hạ giọng kính cẩn

"Tham kiến nhiếp chính vương!!!"

Nhưng Ismoye không để tâm. Nàng xoay người lại, đôi mắt vẫn dán chặt vào hắn, như không muốn để hắn thoát khỏi tầm mắt.

"Ngươi luôn bận sao?" Nàng hỏi, ánh mắt nhìn sâu vào đôi con ngươi đen láy của hắn, như muốn tìm ra sự thật sau những lời nói kia.

"Rất bận." Hắn đáp, giọng nói trầm, không nhanh không chậm, giống như hắn đang nói về điều gì đó hết sức hiển nhiên. Sự xa cách ấy tựa như dãy núi vô hình dựng lên giữa hai người.

"Ta mới đến đây không có bạn, thấy ngươi có vẻ cùng tuổi nên muốn kết giao. Nếu làm phiền thì thật xin lỗi" nàng nói, giọng điệu có chút buồn bã như của một người xa quê.

Trong ánh mắt hắn hiện lên một chút xao động, nhưng nhanh chóng bị dập tắt. Hắn nói, không hề để lộ cảm xúc. "Nếu rảnh ta sẽ đến chỗ người"

Nghe thấy lời hứa đó, đôi mắt Ismoye liền sáng lên. Nàng ngẩng đầu, cười híp mắt.

"Thật sao, ngươi nhớ đấy" nàng nói cười híp mắt.

Đoàn người nhanh chóng đi qua Ismoye, chỉ còn lại nàng và Renu. Nàng đang vui vẻ chìm trong cảm giác hạnh phúc thì chợt khựng lại. Nhớ lại câu nói của hắn, cảm giác như chỉ để đối phó với nàng.

Hắn nói hắn rất bận nhưng lại nói sẽ đến chỗ ta vậy chẳng phải hắn chỉ đang lừa nàng? Hắn tuy không biết gì về nàng nhưng nàng lại rất hiểu hắn. Nàng là ai cơ chứ, nàng bảy phần hiểu rõ tính cách của hắn nhưng chỉ vì hắn nhất thời đồng ý mà nàng vui mừng mất cảnh giác.

"Mình đúng là ngốc mà" nàng tự giễu.

-o0o-

Trong căn phòng lớn, không khí nghiêm trang, ánh sáng từ những ngọn đuốc trên tường hắt lên từng khuôn mặt đầy suy tư. Các đại thần, quan võ, tế ti ngồi lại, hàng lông mày ai cũng cau lại. Ở vị trí cao nhất, Pharaoh Seti I ngồi vững vàng, uy nghi, còn bên cạnh là Setepenre - nhiếp chính vương, đôi mắt trầm lặng nhưng sắc bén, lắng nghe những lời bàn bạc.

Chủ đề hôm nay không đơn thuần là việc quân sự, mà là vấn đề sống còn của quốc gia - mùa màng, lương thực và những kế hoạch công trình vĩ đại cho tương lai. Nhưng để cân đối tất cả, vừa đảm bảo ổn định dân sinh, vừa giữ vững cường quốc, không phải là điều dễ dàng.

Một vị lão thần, tuổi đã xế chiều, chống cây gậy đứng dậy, giọng khàn đặc của tuổi tác nhưng từng lời đều sắc bén

"Thưa bệ hạ, hạn hán năm nay đã ảnh hưởng không nhỏ đến các vùng trồng trọt. Nước sông Nile cạn hơn mọi năm, lúa mì không phát triển như mong đợi. Nếu không có kế hoạch sớm, thần e rằng tình trạng đói kém sẽ lan rộng."

Một vị tế ti khác ngồi đối diện, trong tay cầm cuộn giấy cói ghi chép, trầm tư

"Lương thực dự trữ năm nay đã giảm, mà những vùng phía nam lại chịu ảnh hưởng nặng nề nhất. Dân chúng bức xúc, nô lệ làm việc trong công trình xây dựng ngày càng quá tải. Nếu không ổn định, thần lo sẽ có bạo động."

Một vị quan võ trung niên xen vào, ánh mắt cương nghị

"Bạo động nổ ra thì quân đội sẽ phải can thiệp. Nhưng nếu chỉ dựa vào vũ lực mà không giải quyết được gốc rễ vấn đề, tình trạng sẽ càng thêm nghiêm trọng. Chúng ta phải tìm cách để nô lệ không quá khổ cực, đồng thời giữ vững nguồn lương thực. Chỉ có như vậy mới tránh được biến loạn."

Setepenre lặng lẽ lắng nghe từng lời, đôi mắt sâu thẳm như bóng đêm trải dài trên sông Nile.

"Con có ý kiến gì không hoàng nhi?" Seti lên tiếng, quay sang nhìn hắn.

Setepenre suy tư, nhìn vào thông tin ghi chép trên cuộn da thú, hắn bình thản từ từ nói.

"Chúng ta có thể giảm số lượng nô lệ tham gia xây dựng những công trình chưa cấp bách. Thay vào đó, phân phối họ về các vùng đất bị hạn hán để hỗ trợ canh tác. Chúng ta cũng cần điều chỉnh thuế nước và lương thực sao cho phù hợp"

Một vị đại thần cau mày "Nhưng nếu giảm lao động xây dựng, các công trình lớn sẽ bị đình trệ, điện hạ. Điều này có thể khiến uy tín của chúng ta suy giảm."

Setepenre khẽ nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng nhưng vẫn điềm tĩnh, như mặt hồ không gợn sóng. Hắn đáp.

"Uy tín không chỉ nằm ở những công trình hoành tráng, mà còn ở sự thịnh vượng của dân chúng. Nếu dân đói khổ, Pharaoh có xây bao nhiêu đền đài cũng không thể giữ vững lòng trung thành. Bất kỳ gốc rễ nào cũng cần nước để duy trì sự sống, còn chúng ta cần lòng dân. Huống hồ nếu vậy thì nô lệ, nông dân sẽ vì thiếu thốn áp bức sẽ khiến bọn họ gây ra bạo động."

Pharaoh Seti I gật gù, tay chống cằm suy tư: "Nhiếp chính vương nói không sai. Việc xây dựng có thể chậm lại, nhưng an sinh của dân là điều quan trọng nhất. Hãy tập trung vào những giống cây chịu hạn và tạo điều kiện để nô lệ tham gia sản xuất nông nghiệp."

Một vị tế ti khác tiếp lời, nhẹ nhàng nhưng đầy ý tứ "Nhưng những năm trở lại đây nước sông Nile đang cạn hơn những năm trước. Chính vì vậy mà vấn đề sử dụng nước sinh hoạt và tưới tiêu đang gặp khó khăn"

Một đại thần khác đưa ra ý kiến "Chúng ta cũng có thể mở rộng hệ thống kho dự trữ và cải tiến việc bảo quản lương thực. Tập trung thu mua từ các vùng ít bị ảnh hưởng, điều này sẽ giúp dự trữ lương thực tốt hơn và phân bổ hợp lý trong những lúc hạn hán khốc liệt."

"Việc này không chỉ cứu giúp mùa màng hiện tại, mà còn tạo ra sự cân bằng lâu dài giữa lao động và nông nghiệp. Nếu lương thực đủ đầy, lòng người sẽ yên ổn, và từ đó chúng ta có thể đẩy mạnh xây dựng những công trình quan trọng trong tương lai mà không gặp nhiều cản trở."

Setepenre nhìn quanh, ánh mắt lướt qua từng khuôn mặt đang bàn bạc. Hắn nhẹ nhàng đáp

"Một người không thể mang hết nước sông, nhưng biết chia sẻ, biết điều hòa, thì cả vương quốc sẽ đủ qua mùa hạ này."

Seti dường như hài lòng, khẽ gật đầu, rồi nói.

"Vấn đề cần giải quyết bây giờ là làm sao để có thể có đủ nước để vượt qua mùa hạ này, ta cần đối sách hợp lý. Phải làm thế nào để vận chuyển lượng nước lớn đến phía nam"

Lời vừa dứt không khí bỗng chốc im lặng dường như chưa ai nghĩ ra được đối sách phù hợp.

Seti thở dài, đứng dậy quơ tay nói.

"Chúng ta sẽ tiếp tục vào lần sau, các ngươi lui xuống đi." Ông nói.

Đám quan thần hành lễ rồi từ từ lui xuống. Không gian chỉ còn Pharaoh và Vương tử Setepenre.

"Ta luôn đau đầu với việc này trong nhiều năm, phía nam ngày càng khô hạn. Việc vận chuyển lượng nước lớn đến đó là một vấn đề cực lớn." Ông xoa xoa thái dương nói.

Setepenre lặng lẽ gật đầu, không nói một lời. Trong ánh mắt của hắn, có một tia mờ nhạt của những suy nghĩ đang chất chứa, nhưng hắn không biểu lộ ra ngoài. Câu chuyện vừa bàn dường như cũng là một gánh nặng chưa thể tìm ra lối thoát.

"Con xin phép lui về để suy nghĩ đối sách" hắn khẽ nói, giọng đều đều nhưng mang theo sự mệt mỏi khó giấu.

Seti khẽ gật đầu, ánh mắt dường như đã chấp nhận sự lựa chọn của con trai mình. Giữa đế vương và hoàng tử, không cần quá nhiều lời, mọi sự đã ngầm hiểu.

Hắn rời khỏi phòng, bước đi chậm rãi nhưng chắc chắn. Những công việc quan trọng chất chồng không ngừng, như những con sóng vỗ vào vách đá, cứ mãi không dứt, khiến hắn cảm thấy một nỗi mệt mỏi không tên. Là người kế vị ngai vàng, hắn hiểu rằng sự gánh vác này là điều không thể chối từ, dù cho đôi khi muốn trút bỏ hết, hắn cũng không thể bày tỏ sự than vãn.

Đôi mắt hắn vẫn giữ vẻ bình thản, nhưng sâu thẳm trong đó là sự nặng nề của hàng loạt suy tư chưa thể giải quyết.

Hắn thở dài, tiếng thở nghe nhẹ nhưng đầy nặng nề, mang theo tất cả những mỏi mệt dồn nén lâu ngày. Cái thở dài ấy như tiếng vọng của sa mạc, nơi gió vẫn miệt mài thổi nhưng chẳng bao giờ dừng lại.

Bước đi vô định, chẳng biết từ khi nào, Setepenre đã đến bên hồ sen. Khung cảnh thanh bình nơi đây khiến hắn dừng chân, mắt hướng về phía những đóa sen trắng nổi trên mặt nước.

Những cánh sen mỏng manh mà kiên cường, vươn mình giữa bùn lầy, như muốn nói với hắn về sự thanh khiết và bền bỉ giữa những khó khăn cuộc đời.

Trong không gian tĩnh lặng, tâm trí hắn đột nhiên lạc về đêm hôm ấy, đêm mà hắn bắt gặp Ismoye – nử tử với mái tóc bạc như ánh trăng soi rọi. Đôi mắt nàng nhìn hắn lúc đó, đôi mắt xanh thẳm tựa như mặt hồ vào đêm khuya, đầy điều bí ẩn và cảm xúc không thể giải thích.

Hắn không hiểu tại sao nàng lại nhìn hắn như vậy, cũng chẳng thể giải mã được điều nàng muốn gửi gắm.

Chiều hôm nay, Ismoye có gì đó khác biệt so với đêm hôm trước. Không còn là cô gái với đôi mắt ngấn lệ và nét sợ hãi trong ánh nhìn, hôm nay nàng mang trong mình chút bướng bỉnh, kiên định hơn. Ánh mắt nàng sắc bén, nhưng lại ẩn chứa một sự bình tĩnh lạ thường, nàng cố tìm mọi cách để thu hút sự chú ý của hắn. Những hành động của nàng đôi khi bất ngờ, kỳ lạ, khiến hắn cảm thấy khó hiểu, nhưng không thể nào rời mắt.

Nhưng rồi hắn tặc lưỡi, liền muốn xóa bỏ những suy nghĩ ấy đi. Nữ nhân của Pharaoh không thể tơ tưởng đến huống chi nàng còn là một cô công chúa địch quốc. Hắn và nàng chỉ mới hai lần gặp nhau, sự quen thuộc do hắn cảm thấy có lẽ chỉ là ảo giác của bản thân hắn mà thôi.

Gió đêm thổi qua, nhẹ nhàng mà lạnh lẽo, cuốn đi hơi nóng từ những ngọn đuốc thắp sáng hành lang, để lại bóng tối bao trùm. Ánh sáng vụt tắt cũng như dòng suy nghĩ trong tâm trí hắn, thoáng chốc tan biến như khói sương trước gió. Tâm trí vừa mới hỗn loạn, giờ lại trở nên trống rỗng, yên tĩnh đến kỳ lạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro