Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15: Yến tiệc (2)

Với giọng nói trầm ấm và mạnh mẽ, Seti tuyên bố:

"Bữa tiệc chính thức bắt đầu."

-o0o-

Không khí trong sảnh tiệc trở nên nhộn nhịp, phảng phất sự xa hoa của một đêm hội lớn. Các sứ thần từ mọi quốc gia quanh Địa Trung Hải tề tựu về đây, mang theo những báu vật quý giá nhất từ quê hương mình để dâng lên Pharaoh. Những món quà lấp lánh dưới ánh đèn, từ ngà voi, đá quý, đến những mảnh vải tinh xảo nhất, tất cả đều được bày ra với sự kiêu hãnh và phô trương.

Trên nền nhạc cổ điển, các vũ nữ xinh đẹp bắt đầu màn múa, cơ thể họ uyển chuyển, từng chuyển động hòa nhịp với âm thanh từ đàn harp, trống và sáo. Ánh đuốc phản chiếu trên làn da ngăm mịn màng của họ, tạo nên cảnh tượng huyền ảo, như những đóa hoa đang đung đưa trong gió.

Ismoye ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế dành riêng cho nàng, tay cầm một quả nho nhỏ, từ tốn đưa vào miệng. Khuôn mặt nàng không hề bộc lộ bất kỳ cảm xúc nào, chỉ lặng lẽ quan sát xung quanh. Nơi này khiến nàng cảm thấy bức bối. Không phải vì sự ồn ào hay vẻ xa hoa phô trương, mà là vì những ánh mắt đang không ngừng hướng về nàng, lạnh lùng và dò xét. Trong đó, nàng không thể phân biệt đâu là thiện ý, đâu là ác ý, chỉ thấy bản thân như một con mồi giữa những con mắt thèm khát.

Cảm giác ngột ngạt dần dần chiếm lấy nàng, khiến quả nho ngọt ngào trong miệng trở nên đắng nghét.

"Ngươi trở nên yên vị hơn so với mấy ngày trước rồi đấy." Giọng nói trầm ấm của Seti vang lên, phá vỡ dòng suy nghĩ.

"Đó chỉ là một hành động nông nổi mà ta đã lỡ phạm, mong ngài bỏ qua." Nàng lên tiếng với vẻ điềm đạm, nhưng trong từng lời lại thoáng chút gượng gạo. Dù đã cố tỏ ra bình thản, Ismoye vẫn không thể xóa đi sự khó chịu trong lòng. Những hành động trước đó của nàng, những gì đã diễn ra, dù mờ nhạt, nhưng nàng biết rằng chúng vẫn đeo bám, không thể dễ dàng quên đi, nhưng cũng chẳng thể nói ra.

Nàng cố gắng dời sự chú ý của mình khỏi kí ức bằng cách tạo ra một chủ đề mới.

"Nghe nói Pharaoh có một đứa con trai rất tài giỏi, nhưng sao trong bữa tiệc này lại không thấy?" Nàng nhìn quanh, ánh mắt vô thức tìm kiếm, mong rằng bóng dáng quen thuộc sẽ xuất hiện giữa đám đông. Một loạt câu hỏi nảy lên trong đầu.

Nàng tự hỏi: Hắn không đến sao?

"Đứa trẻ đó rất trầm lặng, ít khi tham dự những bữa tiệc như thế này" Seti bình thản trả lời, khẽ nhấp một ngụm rượu từ chén trên tay, đôi mắt sắc lạnh như chưa hề có bất kỳ biến chuyển gì.

"Ngươi thấy Ai Cập ra sao?" Seti tiếp tục, giọng nói đều đều nhưng không giấu nổi chút tò mò ẩn sâu.

"Rất thịnh vượng, giống với những gì ta đã nghe kể khi còn ở quê hương."

Rõ tất yếu là một lời nói dối, nàng chỉ có thể nói như vậy. Nếu trả lời thừa thải hoặc sai sót gây nghi ngờ vậy chẳng phải nàng sẽ khó sống ở nơi này rồi sao? Việc phi lí như nhập hồn, xuyên thời gian tất nhiên sẽ không ai tin, nàng không thể liều lĩnh, chỉ có thể yên tĩnh mà quan sát.

Đôi mắt nàng lướt qua khung cảnh lộng lẫy trước mặt, nhưng trong lòng vẫn ngổn ngang những suy nghĩ.

"Chắc hẳn ngươi đã biết bản thân ngươi đến đây để làm gì." Hắn nói, tay vuốt nhẹ bộ râu giả, ánh mắt không hẳn soi mói nhưng đủ sắc bén để dò xét nàng.

"Ta biết. Chỉ là... chưa quen." Lời nói của nàng vẫn có chút gượng gạo, một phần nào đó tự nhiên đã mất đi. Việc làm quen với điều đó vẫn khó khăn hơn nàng tưởng.

Seti không nói gì thêm, chỉ khẽ quay đầu, ánh mắt lạnh lẽo trở lại với khung cảnh ồn ào của bữa tiệc trước mặt, như thể câu chuyện vừa rồi chưa hề tồn tại.

Không khí của bữa tiệc tiếp tục, ánh đèn lồng linh phản chiếu lên những ly rượu, những món ăn xa hoa trình bày la liệt trên bàn tiệc. Các sứ thần đến khắp các vùng đất xa xôi vẫn đang hỏi và bàn luận, từng món quà quý giá được trao tay giữa các vị quan chức quyền lực.

Ismoye ngồi đó, tay vẫn nắm ly rượu nhưng không uống. Nàng cảm nhận rõ sự cô độc giữa không gian nhịp nhịp này, như một lữ khách lạc lối trong vùng đất xa lạ. Trong những tiếng cười nói và những múa múa, nàng cảm giác giác mình lạc lõng, không thuộc về nơi đây. Nàng nhìn quanh một lần nữa, tìm kiếm một điều đó-hoặc có lẽ là một ai đó-có thể giúp nàng thoát khỏi nỗi đau cô độc vô hình.

Tiếng nhạc từ đàn và sáo vang lên, các vũ nữ tiếp tục trình diễn những vũ điệu mềm mại như làn sóng gió nhẹ nhàng lướt qua không gian của bữa tiệc. Đám đông vẫn chìm trong sự xa hoa, không ai để ý đến sự tĩnh lặng của Ismoye, nàng như một chiếc bóng giữa biển người.

Dường như không thể chịu nổi sự ngột ngạt và áp lực của bữa tiệc, Renu đứng bên cạnh Ismoye khẽ thì thầm vào tai nàng, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý.

"Người có muốn ra ngoài dạo một chút không, Phi?"

Ismoye quay sang nhìn Renu, ánh mắt thoáng qua chút mệt mỏi, nhưng rồi nàng khẽ gật đầu. Nàng đứng dậy nhẹ nhàng, như thể muốn thoát khỏi sự ngột ngạt đang bao trùm trong không gian này, tìm kiếm một chút yên tĩnh để bình ổn lại tâm trí.

Khi nàng vừa đứng lên, những ánh mắt soi mói từ khắp các phía nhanh chóng dồn về phía nàng, nhưng Ismoye vẫn giữ cho mình vẻ bình thản. Gương mặt nàng không chút biểu cảm, phẳng lặng như tấm lụa trắng.

Seti nhìn nàng, ánh mắt thoáng qua vẻ không hài lòng.

"Ngươi định đi đâu? Nhân vật chính mà bỏ đi thì thật không phải phép." Giọng hắn lạnh lùng, nhưng mang theo sự không hài lòng.

Ismoye đối mặt với ánh mắt đó, trong lòng như đã đoán trước điều này. Nàng nhẹ nhàng cúi đầu, giọng điềm tĩnh không lay chuyển.

"Ta chỉ muốn ra ngoài đi dạo một chút, sẽ quay lại ngay thôi. Pharaoh đừng lo, có người hầu đi theo ta."

Nghe thấy vậy, Seti cũng không làm khó nàng thêm. Hắn quay đi, để nàng tự do bước ra khỏi không gian bữa tiệc một lúc.

Ismoye nhẹ nhàng bước ra khỏi sảnh, bỏ lại sau lưng những ánh nhìn soi mói và những tiếng ồn ào không dứt. Bên ngoài, không gian khác hẳn, làn gió đêm mát lạnh của Ai Cập khẽ lùa qua mái tóc và làn da nàng, mang theo hương lúa chín và mùi đất đặc trưng của vùng đất thiêng này. Mặt trăng treo cao trên bầu trời, ánh sáng bạc dịu dàng tỏa xuống, như một người bạn lặng lẽ dõi theo nàng.

Ismoye thở dài nhẹ nhõm, trong không gian tĩnh lặng này, nàng mới thực sự cảm thấy có thể thở một cách tự do.

"Đỡ ta đến gần hồ sen" nàng nhẹ nhàng yêu cầu, giọng nói thoảng qua như một làn gió đêm mát dịu.

-o0o-

Cả hai cùng bước chậm rãi về phía hồ sen, nơi ánh trăng lặng lẽ chiếu sáng bầu trời đêm. Khi đến nơi, Ismoye ngồi xuống trên chiếc ghế đá bên bờ hồ. Trước mắt nàng là một khung cảnh yên bình, mặt nước phẳng lặng, lung linh phản chiếu ánh trăng dịu dàng như tấm gương khổng lồ. Những đóa sen đang nở rộ, rực rỡ dưới ánh trăng huyền ảo, tạo nên bức tranh thơ mộng của thiên nhiên, nơi sự thanh bình và tĩnh lặng hòa quyện hoàn hảo.

Ismoye đưa đôi mắt xanh lam hướng về phía hồ sen, lặng nhìn không chớp, như thể đang hòa mình cùng cảnh vật. Tấm lưng thon dài của nàng quay về phía Renu.

Nàng khẽ cất tiếng, giọng điềm tĩnh và nhẹ nhàng.

"Renu, lui xuống đi. Một lát nữa quay lại."

Nàng quay đầu mỉm cười nhẹ nhàng, đôi mắt dịu dàng như dỗ dành.

"Nhưng..." Renu thoáng do dự, lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt nàng.

Ismoye nhìn Renu bằng ánh mắt điềm tĩnh, sâu thẳm như đã hiểu rõ tâm tư của nàng.

"Ta sẽ không làm gì cả.", nàng khẽ nói, như thể biết trước những lo lắng của Renu. Giọng nói của nàng thoảng qua, nhẹ nhàng mà chắc chắn.

"Vâng" Renu nhỏ giọng đáp, rồi từ từ lui xuống, để lại không gian yên tĩnh cho Ismoye.

Giờ đây, chỉ còn lại Ismoye và khung cảnh đêm Ai Cập, nơi sự tĩnh lặng bao phủ lấy nàng như một tấm chăn mỏng. Gió đêm nhẹ nhàng lướt qua, mang theo hương thơm của hồ sen. Ismoye tháo chiếc mũ đội đầu xuống, đặt lên bàn, cảm giác như được bỏ đi một phần gánh nặng vô hình.

Imoye tháo chiếc mũ miệng tinh xảo trên đầu, đặt nhẹ lên bàn đá cẩm thạch. Một cảm giác như được giải thoát thoáng qua, nàng cảm thấy nhẹ nhàng hơn, như thể thoát khỏi những áp lực đè nặng trên đầu mình.

Nàng nhìn về phía hồ lớn, không kìm lòng được mà thở dài như thể đang trút bỏ những áp lực. Đôi mắt xanh mơ ngủ nhìn vô định về phía trước. Không gian yên tĩnh mang lại chút thư thái, nhưng trong lòng nàng vẫn là một biển khơi đầy sóng gió.

Nàng nhìn về phía hồ sen, đôi mắt xanh lơ mơ màng, vô định. Một tiếng thở dài khẽ thoát ra từ đôi môi nàng, như để giải tỏa mệt mỏi chất chứa. Những áp lực vô hình đeo bám lấy nàng, những ánh mắt soi mói trong bữa tiệc, những lời xì xào không ngớt... tất cả như khiến nàng nghẹt thở.

Nàng tự hỏi liệu mình có thể chịu đựng được bao lâu nữa. Rốt cuộc... Tại sao nàng lại phải chịu đựng những điều này? Những câu hỏi ấy bủa vây lấy nàng, nhưng không có lời đáp.

"Ngươi là ai!?"

Ismoye giật mình khi nghe thấy giọng nói lạ lẫm vang lên giữa không gian yên tĩnh. Nàng quay phắt người lại, nhưng bóng dáng phía sau lại bị bóng đêm che khuất, mơ hồ như một ảo ảnh. Nàng nheo mắt lại, cố gắng nhìn kĩ hơn.

Ánh trăng giờ đã lên cao, dịu dàng rọi xuống, chiếu sáng thân ảnh kia, lộ rõ hình dáng không còn mơ hồ. Giọng nói này rất quen... nhưng là ai? Nàng đã từng nghe nó ở đâu? Khi nàng nhìn rõ được người trước mắt, đồng tử màu thủy lam co lại kinh ngạc hiện lên trong đôi mắt.

Một người đàn ông với mái tóc đen tuyền, đôi mắt sâu thẳm như đêm Ai Cập, làn da nâu rắn rỏi và giọng nói đầy quen thuộc...

Ismoye đứng chết lặng, hàng loạt cảm xúc dồn dập ùa về trong nàng, vừa bàng hoàng, vừa quen thuộc đến mức làm nàng khó thở.

Là hắn...

Ismoye đứng chôn chân tại chỗ, toàn thân như bị đông cứng lại bởi sự xuất hiện bất ngờ. Người đàn ông mà nàng chỉ có thể gặp trong những giấc mơ mờ ảo, người mà nàng ngỡ đã chìm vào ký ức xa vời, nay lại hiện diện trước mắt. Cuối cùng, nàng đã gặp lại hắn. Trên khuôn mặt thanh tú, xúc động bắt đầu hiện rõ, từng đường nét của người con trai ấy hiện lên sắc nét trong tâm trí nàng, uy nghiêm như ngày nào, giống hệt như trong những giấc mơ mà nàng từng khao khát được chạm tới.

Nàng mấp máy khóe môi, định cất tiếng nói gì đó, nhưng ngay lúc đó, một cảm giác lạnh lẽo đột ngột kề sát bên cổ nàng. Một thanh kiếm sáng loáng nằm vắt ngang cổ họng nàng, lưỡi kiếm lạnh ngắt ép sát làn da mỏng manh.

Hắn nhìn nàng, đôi mắt đen láy hiện lên sự cảnh giác, không còn một chút ấm áp hay quen thuộc nào hiện diện. Thanh kiếm kề sát hơn, khiến nàng cảm nhận rõ lưỡi kim loại lạnh toát và cái chết cận kề.

Hắn đã quên nàng. Hoặc, có lẽ tệ hơn, hắn chưa bao giờ có đoạn ký ức về nàng. Chỉ có mình nàng giữ lấy những kỷ niệm, chỉ mình nàng đã ấp ủ hy vọng mong manh rằng hắn sẽ nhớ, và rằng hắn cũng đã từng biết đến nàng.

"Ta hỏi lại, ngươi là ai?" Hắn lên tiếng, giọng trầm đục tỏa ra sự sát khí âm u, mang theo uy lực không thể chống cự.

Thanh kiếm kề càng sát, khiến cho hơi thở của nàng nghẹn lại. Nàng cảm nhận rõ sự lạnh lẽo của thép ép chặt vào da thịt, lồng ngực như không còn đủ không khí để thở.

Hắn không nhận ra nàng.

"T-Ta là công chúa của Hittite" nàng nói, cổ họng khô khốc, giọng run rẩy trong khi đôi mắt xanh lam bắt đầu ửng đỏ bởi sợ hãi.

Hắn nheo mày, nhìn nàng chằm chằm như thể đang đánh giá lại từng lời nàng nói. Sau một khoảnh khắc dài đằng đẵng, hắn từ từ hạ thanh kiếm xuống và cài nó lại vào vỏ đeo bên hông. Nàng cố gắng lấy lại hơi thở, nhưng cơ thể nàng vẫn không ngừng run rẩy. Đôi chân không chịu nổi sức nặng của mình nữa, khiến nàng khụy xuống, mất đi cảm giác dưới đầu gối. Nàng đã quên mất rằng hắn cũng có một mặt tàn nhẫn và đáng sợ đến vậy.

"Ngươi ra là người mà phụ hoàng đã cưới" hắn nói, giọng điệu bớt đi phần ác ý, trầm ổn hơn so với lúc nãy

Ismoye chậm rãi gật đầu, tay run rẩy ôm lấy cổ mình, nơi vẫn còn cảm giác đau rát từ thanh kiếm vừa rồi.

"Đúng là ta" nàng thở khó nhọc, đôi mắt vẫn còn ngân ngấn nước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro