Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12: Biến cố (2)

Mệt quá... Ismoye cảm thấy sự mệt mỏi dâng lên khắp cơ thể. Ý chí của nàng từ từ tan biến, không muốn vùng vẫy nữa, không muốn chống cự. Cứ như thế... mà...

Phó mặc cho số phận.

Ý thức của nàng dần mờ nhạt, mọi thứ chìm vào một khoảng không vô tận. Cơ thể nàng trở nên nặng nề, và tâm trí không còn đủ sức để chống chọi.

Xung quanh nàng lúc này là một màu xanh thẳm, cảm giác như có thứ gì đó vô hình đang kéo nàng xuống sâu hơn. Nước bao quanh nàng từ mọi phía, lạnh lẽo và thâm u.

"Mau cứu người!!!" Tiếng la hét của hàng chục người vang lên, ồn ào như ng vỡ tổ.

Những âm thanh lớn nhỏ vang đến nhưng không rõ ràng, lọt vào tai Ismoye lúc này. Nàng từ từ cảm nhận không gian xung quanh, lấy lại ý thức. Không khí từ mũi và miệng nàng thoát ra, từng đợt bọt khí nổi lên rồi tan biến, để lại khoảng trống đầy nghẹt thở.

Ismoye cố gắng vùng vẫy, tay với lấy không khí trong làn nước lạnh lẽo và xanh thẳm, nhưng mọi nỗ lực đều vô nghĩa. Cơ thể nàng càng ngày càng chìm sâu hơn, ý thức dần bị xóa nhòa. Nàng từ từ buông xuôi, để cho số phận quyết định, như một ngọn đèn nhỏ dần tắt lịm trong đêm tối mịt mù.

Âm thanh từ đâu ùa đến, tràn ngập tai nàng, tạo ra một tiếng ồn liên tục như thể nước lũ đang cuốn đi mọi thứ. Đôi tai nàng ù đi trong chốc lát.

"Cứu được rồi!" một giọng nói vang lên đầy khẩn trương.

Ismoye mơ hồ mở mắt, ánh sáng mặt trời chiếu thẳng vào khiến nàng phải nhíu mày lại. Một cơn đau đầu dữ dội ập đến, đầu óc nàng quay cuồng. Cổ họng nàng đau rát, cơn ho dữ dội buộc nàng phải cố gắng đẩy hết nước trong miệng ra, từng ngụm từng ngụm nước lớn thoát khỏi miệng.

"Mau gọi Senu, Phi Ismoye tỉnh lại rồi!" Một giọng nói xa lạ, trong trẻo vang lên, trong ngữ điệu có chút khẩn trương.

Cơn lạnh thấu xương bất ngờ tràn đến, khiến cơ thể nàng không khỏi run rẩy. Nàng ngẩng mặt lên, nhìn về phía trước. Trước mắt nàng, một nữ tử với làn da ngăm khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi đang nhìn nàng chăm chú. Mái tóc đen của nàng ta được tết gọn gàng, bộ trang phục kỳ lạ. Nữ tử ấy đang nói điều gì đó, bằng một ngôn ngữ xa lạ mà Ismoye chưa từng nghe thấy.

"Phi, người tỉnh rồi." Nữ tử đó trông chốc lát òa khóc, khiến nàng có chút bối rối.

"Nếu người có mệnh hệ gì nô tì sẽ chết mất" giọng nói nấc nở, và sợ hãi.

Ismoye như chết lặng trong dòng suy nghĩ. Phi? Nàng đang gọi nàng sao? Làm sao nàng lại trở thành "Phi" của ai được, khi thậm chí còn chưa kết hôn?

"Em là ai?" Nàng lên tiếng, cổ họng đau rát làm giọng nói khàn khàn có chút khó nghe, khiến chính nàng cũng ngạc nhiên. Giọng nói phát ra từ miệng nàng không phải tiếng Anh, Đức hay Pháp... mà là một thứ ngôn ngữ kỳ lạ nhưng lại quen thuộc đến lạ thường.

Nữ tử đó nhìn nàng, giây trước gương mặt đỏ ửng vì khóc quá nhiều giây sau gương mặt nhợt nhạt, tái đi rõ ràng. Ismoye chưa kịp phản ứng, nàng ta đã dập đầu thật mạnh xuống đất, giọng đầy sợ hãi.

"Phi Ismoye, do lỗi của nô tì vì đã không để ý. Xin người tha mạng!!" Nàng ta sợ hãi, dập đầu điên cuồng van xin.

Lại là cách gọi đó... Ismoye tự hỏi, tâm trí nàng rối bời. Rốt cuộc đây là chuyện gì?

Nàng bất giác nhìn xung quanh, đôi mắt mở to vì kinh ngạc. Trước mắt nàng là một hồ sen rộng lớn, những đóa sen tuyệt đẹp nở rộ khắp mặt nước. Xung quanh là những cột đá cao vút, được chạm khắc tinh xảo, trông như mới xây dựng, hoàn toàn không giống với hình ảnh ngôi đền cổ bị thời gian tàn phá mà nàng vừa thấy trước đó.

Ismoye ngỡ như mình đang lạc vào một giấc mơ kỳ lạ. Những họa tiết xung quanh, những dòng chữ tượng hình còn mới mẻ, sắc nét, tất cả như đang vẽ ra một bức tranh của Ai Cập cách đây 3000 năm. Nhưng làm sao có thể? Nàng tự hỏi, tâm trí tràn ngập những suy nghĩ hỗn loạn. Nàng là đang nằm mơ sao?

Nàng đưa tay xoa xoa thái dương, cố gắng trấn tĩnh lại. Ánh mắt nàng dừng lại ở một vũng nước lớn, nối dài đến một hồ sen phía trước. Dường như nàng đã rơi xuống nước và được ai đó kéo lên. Nhưng... rõ ràng nàng đang ở trong một ngôi mộ cổ, nơi đã sập xuống, nàng đã bị kẹt ở đó... làm sao lại có thể rơi xuống nước được? Nàng càng nghĩ càng khó tin.

Xung quanh nàng, những con người lạ lẫm vây lấy, tiếng xì xào vang lên nhưng không quá lớn. Một người đàn ông cao tuổi từ từ tiến lại gần. Bàn tay ông run run cầm theo một chiếc hộp gỗ nhỏ, cẩn trọng từng bước đến bên nàng.

"Lão thần Senu, xin diện kiến người, Phi Ismoye." Ông lão với gương mặt nhăn nheo, đôi bàn tay thô ráp nhẹ nhàng chạm vào tay Ismoye.

"Thần xin phép được khám bệnh cho người," ông ta nói, giọng tràn đầy sự cẩn trọng, như sợ rằng nếu có sai sót, cả đời ông sẽ tiêu tan.

Ismoye để mặc ông ta làm gì thì làm, cơ thể nàng lúc này quá mệt mỏi, không còn sức bận tâm đến những gì xung quanh.

"Người đứng dậy một chút được không, thưa phi?" Lão thần nhẹ nhàng nói, giọng điệu bình tĩnh và ôn hòa.

Đứng!? đang khám bệnh tại sao lại bắt nàng đang ngồi yên ổn đứng dậy.

"Thưa phi! Người có thể đứng dậy được chứ?" nử tử ở bên cạnh lên tiếng.

Nàng hơi chút lạ lẫm với cách gọi kỳ quái này, nhưng rồi cũng thỏa hiệp trong đầu. Nàng thử đứng dậy, nữ tử đó đỡ nàng đứng lên. Đứng lên được một lúc chân nàng lúc này có chút không vững, nàng ngã lùi về sau. May mắn thay có nữ tử đó đã đỡ được nàng.

"Chân ta..., không có cảm giác.." nàng nói, có chút khó tin dấy lên.

"Hãy yên tâm phi, đây chỉ là dấu hiệu mất cảm giác tạm thời. Nghỉ ngơi đầy đủ là có thể di chuyển bình thường" lão ta nói với giọng điệu chắc nịt

"Ông chắc chứ." Nàng hỏi.

"Thần chắc chắn thưa phi. Vừa này người còn đứng được thì chắc chắn chân không bị gì nghiêm trọng, chỉ cần bồi bổ là sẽ khỏi"

Ismoye cảm thấy cơ thể mình lúc này đã mệt mỏi cực độ, nàng chỉ muốn nhanh chóng được nghỉ ngơi. Nhận ra điều đó, nữ tử kia liền đỡ nàng đứng lên, dìu nàng trở về điện nghỉ ngơi.

Ngồi trên chiếc giường xa hoa, tâm trí nàng tràn ngập những suy nghĩ rối bời. Tại sao mình lại ở đây? nàng tự hỏi, không thể nào tin nổi những gì đang diễn ra. Đây chỉ là một giấc mơ, đúng không? Nhưng giấc mơ này sao lại chân thật đến vậy?

Nữ tử kia quay trở lại với một chậu nước để nàng rửa mặt và vệ sinh. Ismoye nhìn chậu nước, không khỏi tái mặt. Rơi xuống nước đã đủ để rửa mặt rồi, nàng thầm nghĩ. Nhưng khi dòng nước mát lạnh vuốt ve khuôn mặt, những nghi ngờ trong lòng nàng càng thêm sâu sắc. Giấc mơ này... liệu có thật không?

Liệu đây là hiện thức hay giấc mơ?

Ismoye cúi xuống, nhìn vào hình ảnh phản chiếu phảng phất trong mặt nước. Ánh mắt nàng dừng lại trên đó, sắc mặt dần biến đổi, như thể không tin vào những gì mình đang thấy.

"G-Gương..." Nàng run run thốt lên, giọng nói thoảng như cơn gió nhẹ lướt qua.

Nghe thấy lời nàng, nữ tử kia vội vàng lấy gương mang đến. Nàng nhận lấy chiếc gương bằng đồng, tay nàng hơi run, và đưa nó lên trước mặt. Trong chiếc gương, khuôn mặt phản chiếu lại là của nàng, nhưng... có điều gì đó rất lạ lẫm.

Vẫn là cô gái với mái tóc trắng mà nàng đã quen thuộc, vẫn là những đường nét trên khuôn mặt nàng, nhưng đôi mắt... đôi mắt đã trở thành màu xanh biếc. Nàng nhìn kỹ hơn, các đường nét trên khuôn mặt dường như trẻ trung hơn, như thể nàng chỉ mới mười tám, mười chín tuổi.

"P-Phi..." Giọng nói run rẩy của nữ tử đứng bên cạnh cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng. Nàng ta nhìn chủ nhân mình, ánh mắt hoang mang lộ rõ.

Ismoye quay ánh mắt sang nữ tử đó, chứng kiến tất cả sự bối rối và hoang mang trong đôi mắt của nàng . Nàng mấp máy vài câu, giọng nói không tự nhiên, như thể chính nàng cũng không biết phải nói gì trước sự thay đổi kỳ lạ này.

"T-Ta... không nhớ gì cả!" Giọng Ismoye vang lên khàn đục, như thể nàng vừa trải qua một cơn ác mộng dài. Nàng thực sự không nhớ gì về cơ thể này, dù những ký ức từ hiện đại vẫn rõ ràng trong tâm trí. Nhưng về nơi này, về bản thân trong thời đại xa xưa này... chẳng có gì gợi nhớ.

"N-Người... quên em rồi sao!? Người không nhận ra em sao, phi?" Nữ tử đứng đó, giọng nàng ta run rẩy, những giọt nước mắt nóng hổi từ từ chảy xuống khóe mắt, lăn dài trên đôi má.

Ismoye chỉ biết lắc đầu, trong ánh mắt nàng thoáng hiện lên chút khổ sở. Nàng không thể nói dối, cũng không thể an ủi người đối diện khi chính mình đang ngập chìm trong sự mơ hồ.

"Em là Renu đây, phi, người nhớ không!?" Nữ tử ấy lên tiếng, như muốn bám víu vào hy vọng cuối cùng, khẩn thiết nói ra tên mình.

Renu sao? Cái tên ấy chẳng gợi lên điều gì trong tâm trí Ismoye. Nàng chẳng biết, cũng không nhớ, chỉ thấy trong lòng ngổn ngang những dấu hỏi về nơi này. Mọi thứ xung quanh thật giống với thời đại xa xăm nàng từng nghe kể, nhưng trong đầu nàng bất chợt xuất hiện một ý nghĩ đáng sợ...

'Lỡ như nàng đã trở về!?' Ý nghĩ ấy xoẹt qua đầu Ismoye, khiến nàng không thể nén nổi kinh hoàng. Nàng đưa tay che miệng, ánh mắt đầy hoang mang, không dám tin vào điều mà bản thân đang nghĩ đến. Ngay lập tức, nàng quay sang Renu, người đang đứng gần đó, lo lắng nhìn nàng.

"Renu, bây giờ Pharaoh là ai?" Giọng nàng run run, như đang sợ hãi câu trả lời sắp tới.

Renu ngạc nhiên, trong đôi mắt thoáng qua sự hoài nghi, nàng dừng lại một chút trước khi bình tĩnh đáp lời

"Bây giờ Pharaoh là Seti I."

'Seti' - cái tên đó như lưỡi dao cắt sâu vào tâm trí nàng. Rõ ràng và quen thuộc, nó khơi gợi lên những ký ức xa xưa. 'Nàng đã trở về thời đại này rồi sao!?' Nàng tự hỏi, không biết đây là sự thật hay chỉ là một giấc mơ lạ lùng.

"Tuy nhiên, vào cuối mùa đông năm nay Pharaoh sẽ truyền ngôi cho nhiếp chính vương," Renu tiếp tục nói, giọng điềm đạm.

"Mùa này là mùa gì?" Ismoye hỏi, cố gắng xâu chuỗi mọi sự kiện.

"Thưa phi, bây giờ là mùa hạ, mùa nắng nóng nhất ở Ai Cập."

Mùa hạ... tức là chỉ còn nửa năm nữa trước khi ngôi vị chuyển giao. Sự bàng hoàng hiện lên rõ rệt trong đôi mắt Ismoye, không khí quanh nàng như đọng lại, nặng nề và u uất.

Trong khoảng không gian tĩnh lặng ấy, những tiếng bước chân dồn dập vang lên, như thể đến từ năm hay sáu người, tất cả đều hướng về phía nàng. Cửa bỗng mở tung, và tiếng hô lớn vang lên từ các binh lính, báo hiệu sự xuất hiện của người quan trọng nhất.

"Pharaoh giá đáo!"

Lời vừa dứt, một người đàn ông trạc tuổi ba mươi lăm đến bốn mươi bước vào. Vẻ ngoài uy nghiêm, oai phong của ông được tô điểm bởi mũ Nemes truyền thống, bộ râu giả tượng trưng cho quyền lực và váy có hoa văn tinh xảo. Ông tiến thẳng đến chỗ Ismoye, ánh mắt sắc bén như nhìn thấu lòng nàng.

Renu lập tức quỳ xuống hành lễ, nhưng Ismoye, với sức lực cạn kiệt, chỉ có thể ngồi trên giường, cúi người thấp hết mức để thể hiện sự kính trọng.

"Tham kiến Pharaoh" nàng nói, giọng nhẹ bẫng, như bị sức nặng của hoàn cảnh đè nén.

Pharaoh Seti I nhìn thẳng vào nàng, ánh mắt ông thoáng hiện sự đồng cảm, nhận ra sự khó khăn mà nàng đang đối diện.

"Ngẩng đầu lên" ông ra lệnh, giọng trầm nhưng không kém phần quyền uy.

Ismoye nghe vậy, từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh như làn nước mùa thu của nàng ánh lên sự mê hoặc, như thể chứa đựng cả một đại dương bí ẩn.

"Ngươi tại sao lại nhảy xuống?" Giọng ông đanh lại, đầy lạnh lẽo. Đôi mắt Pharaoh ánh lên sự phẫn nộ và thất vọng.

Nhảy!? Trong đầu Ismoye bùng nổ hàng loạt câu hỏi. Nhảy xuống? Không phải nàng đã ngã sao? Chuyện gì đang xảy ra!? Nàng rối bời, không thể hiểu được tình cảnh hiện tại. Nàng càng lúc càng bối rối, ánh mắt vô thức né tránh, như muốn trốn chạy khỏi sự thật đang hiện hữu.

Đột nhiên, Seti vươn tay nắm lấy cằm nàng, buộc nàng phải đối diện với ông. Bàn tay ông mạnh mẽ nhưng không thô bạo, kéo gương mặt Ismoye về phía mình. Trong đôi mắt của Pharaoh, sự giận dữ thoáng qua, như ngọn lửa nhỏ nhưng đủ để thiêu đốt mọi bí mật.

"Ngươi trả lời ta." Giọng ông trầm và sắc bén, chứa đựng mệnh lệnh không thể từ chối.

Ismoye cảm nhận rõ ràng áp lực từ bàn tay Pharaoh, cảm giác đau đớn cũng quá chân thực để có thể lẫn tránh. Nỗi đau lan tỏa khắp cơ thể, khắc sâu vào tâm trí nàng rằng đây không phải là một giấc mơ. Mọi thứ, từ ánh mắt giận dữ của Seti đến sự đau đớn trên gương mặt nàng, đều quá sống động, quá thật để có thể phủ nhận.

"T-Ta... " Nàng sợ hãi, cơ thể bất giác run lên.

-o0o-

Không gian xung quanh bỗng chốc trở nên lặng thinh, như thể mọi âm thanh đều bị hút vào hư không. Renu đứng đó, không thể làm gì, chỉ có thể bất lực nhìn, trái tim nàng như thắt lại khi cái tát của Seti giáng xuống gương mặt Ismoye. Tiếng tát vang lên chói tai, và gương mặt của nàng đỏ ửng lên ngay tức thì.

Ismoye cảm nhận rõ ràng cơn đau nhói từ cú đánh, cả cơ thể nàng chao đảo trước khi ngã mạnh xuống đất. Đôi mắt nàng mở to, đồng tử giãn ra, bàng hoàng trước những gì vừa xảy ra. Lực đánh quá mạnh, đến nỗi nơi khóe miệng nàng rỉ máu. Hơi thở nàng dồn dập, không biết đau hơn ở đâu

Trên gương mặt hay trong tâm trí.

"Ngươi nên biết thân phận của mình. Dù là phi tử của ta, nhưng ngươi cũng chẳng khác gì một con tin cả." Seti nói, giọng ông lạnh lùng như thép, đôi mắt đầy sát khí làm Ismoye cảm thấy như bị đâm thẳng vào tâm can.

Nàng không thể làm gì ngoài việc theo bản năng đưa tay ôm lấy vết thương, nỗi đau thể xác hoà lẫn với nỗi sợ hãi dâng lên, làm nàng tê liệt. Nàng không còn nhận thức được mình đang ở đâu, chỉ biết rằng hiện thực này quá tàn nhẫn để có thể chống cự.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro