Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11: Biến cố (1)

Ngày thứ hai, sau khi đã thăm viện bảo tàng, Ismoye và Erliy tiếp tục hành trình khám phá của mình. Sáng sớm, khi mặt trời vừa ló dạng, cả hai đã lên đường đến đền Abu Simbel. Trên con đường dài, ánh nắng buổi sáng chiếu rọi, phủ lên mọi thứ một lớp ánh sáng vàng ấm áp, khiến cảnh vật trở nên huyền ảo và đẹp đẽ hơn bao giờ hết.

Khi đến nơi, đền Abu Simbel hiện ra sừng sững trước mắt họ, một kiệt tác kiến trúc với hai ngôi đền lớn được khắc sâu vào vách núi. Những bức tượng khổng lồ của Pharaoh Ramesses II đứng uy nghiêm trước cổng đền, như thể thời gian không thể làm mờ đi sự vĩ đại của công trình này. Đền thờ Abu Simbel với kiến trúc hùng vĩ, những cột đá chạm khắc tinh xảo và những bức tranh tường đầy màu sắc, tất cả tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp về sự thịnh vượng và quyền lực của Ai Cập cổ đại.

Ismoye và Erliy bước chầm chậm vào trong đền, cảm nhận không khí mát mẻ và tĩnh lặng. Tiếng vọng của những bước chân như một bản nhạc nhẹ nhàng vang lên trong không gian rộng lớn. Ánh sáng yếu ớt từ những ngọn đèn mờ phản chiếu lên những bức tường chạm khắc, tạo nên một khung cảnh vừa thần bí vừa trang nghiêm.

"Đây thật sự là một kiệt tác" Erliy thì thầm, mắt nàng sáng lên trong ánh sáng mờ ảo của đền.

Ismoye gật đầu, tán thành với điều đó.

Họ tiếp tục khám phá từng ngóc ngách của đền, chiêm ngưỡng từng chi tiết chạm khắc và những bức tranh kể lại câu chuyện về cuộc đời và những chiến công của Pharaoh Ramesses II. Mỗi bức tượng, mỗi hoa văn đều mang một ý nghĩa sâu xa, như một cuốn sách mở ra trước mắt, kể về một thời đại vàng son đã qua.

Trước khi rời đền, họ dừng lại ở một khoảng sân rộng, nơi mà ánh nắng mặt trời chiếu sáng rực rỡ, làm nổi bật vẻ đẹp kỳ diệu của công trình. Ismoye đứng lặng nhìn lại toàn cảnh, trong lòng dâng lên một cảm giác hoài niệm, và quen thuộc.

Erliy chạy đi tìm nơi chụp ảnh toàn đền, còn Ismoye đứng từ xa chờ đợi. Một người hướng dẫn trung niên đến gần, mở lời.

"Xin chào, tôi là người hướng dẫn ở đây, biết đâu tôi có thể giúp gì cho cô." Người hướng dẫn nói bằng tiếng anh.

"Tôi chắc không cần, cảm ơn anh" nàng lịch sự nói.

"Cô là người nước ngoài sao?"

"Vâng, đúng vậy." Nàng nói.

"Nếu cô hứng thú với kiến trúc này thì nên đến xem tàn tích kinh đô Pi-Ramesses."

Lời nói của người đó đã thu hút nàng, "Pi-Ramesses..." nàng mấm máy, cảm thấy dường như đã nghe đâu, cái tên rất quen thuộc, nó thôi thúc nàng đến đó.

"Chỉ cần đi đến phía đông là sẽ đến, cô muốn tôi hướng dẫn không?" 

"Không cần, tôi sẽ tự đến đó, cảm ơn!" Nàng nói, rồi quay người đến hướng của Erliy

Để lại người đó một mình, ánh mặt trời chiếu nhẹ lên gương mặt, đôi mắt màu hổ phách lấp lóe ánh nắng phản chiếu. Miệng nở nụ cười, không ngừng lẩm bẩm.

"Gặp lại cũng có thể là ly biệt" hắn thoáng qua, miệng phát ra ngôn ngữ kì lạ. Dường như có hàm ý sâu xa nào đó.

-o0o-

Ismoye và Erliy cùng nhau đến tàn tích. Đến thăm tàn tích Pi-Ramesses, họ không khỏi kinh ngạc trước vẻ đẹp hùng vĩ và sự đồ sộ của nơi từng là kinh đô một thời. Những cột đá cao vút, những bức tường phủ chữ viết và hình ảnh chạm kể về một thời kỳ thịnh vượng và quyền lực. Nhưng giờ nhìn chúng như một đống hoang tàn, những cột đá đều không thể giữ được vẻ nguyên vẹn của nó. Nơi này đã trải qua một thời gian mà chỉ còn là những mảnh vụn của quá khứ, phủ lên một lớp bụi thời gian dày đặc.

Ismoye dừng lại bị thu hút trước một ngôi nhà, như một căn nhà bụi giữa đống hoang tàn. Ngôi nhà nhỏ bé như không có ai đến thăm, mức độ tổn hại của nó khiến người ta sợ rằng nó có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Do đó có một biển báo cảnh báo trước nó

-Ngôi đền bị hư hại nặng, cân nhắc trước khi đến gần-

"Erliy, mình sẽ đi qua bên này tham quan một chút" Ismoye nói, cố gắng giấu đi ý định nguy hiểm của mình bằng giọng nói.

Erliy không để ý, cứ tiếp tục khám phá phần còn lại của tàn tích. "Cứ tự nhiên nhé, mình sẽ chụp thêm vài tấm hình ở đây" nàng trả lời một cách nửa vời.

Ismoye bước từng bước chậm rãi về phía ngôi đền nhỏ. Từng bước chân như đưa nàng trở về quá khứ xa xôi, nơi mà những câu chuyện chưa kể về lịch sử vẫn còn đọng lại. Những bức tường gạch vụn và những mảnh vụn của kiến ​​trúc xưa làm cho nàng cảm nhận sâu sắc hơn sự mong manh của thời gian.

Khi bước vào trong, ngôi đền đầy bụi khiến nàng không thể nhìn thấy và thở cũng khó khăn. Chỗ nhỏ này chỉ đủ chỗ cho năm người trưởng thành, tạo cảm giác chật chội và ngạt thở. Bên trong không có gì giống với nơi thờ phụng, chỉ là những đống đổ nát và những bức tường nứt nẻ.

Ismoye đứng yên một lúc, cảm nhận sự tĩnh lặng bao trùm. Trong không gian u tối, nàng cảm thấy như đang chạm vào những bí mật bị lãng quên của một thời đại xa xưa. Những bức tường xung quanh như kể lại những câu chuyện không lời, những ký ức đã được dấu kín theo dòng chảy của thời gian.

Nàng chiếu đèn pin lên những văn bản và chữ viết trên tường, cố gắng nhìn kỹ từng chi tiết. Dù nàng không hiểu viết gì nhưng sự tinh tế và ẩn giấu của nó vẫn là cuốn hút nàng. Nàng mò mẫm, tự nhiên nhìn thấy một dòng chữ rất giống với chữ ghi trên phiến đá ở bảo tàng Berlin. Tay nàng không ngừng chạm vào dòng chữ, cảm nhận từng đường nét khắc trên đá. Một viên đá vô tình rơi ra khỏi tường do thời gian ăn mòn, tạo ra tiếng vang nhỏ vang vọng trong không gian tĩnh lặng.

Ismoye lắng nghe âm thanh đó, nhận ra phải như có cái gì đó dưới chân nàng. Cúi xuống, nàng gõ nhẹ lên nền đất, âm thanh phát ra khiến nàng nghi ngờ bên dưới là trống rỗng. Tò mò và phấn khích, Ismoye bắt đầu cố gắng nâng cao gạch ra khỏi mặt đất. Nàng cảm thấy từng thớ đất rung chuyển dưới bàn tay mình, như thể đang khám phá một bí mật được ngâm từ lâu.

Khi nâng viên gạch lên, khói bụi mù mịt bay ra khiến Ismoye ho không ngừng, nàng lùi lại, che miệng và mũi bằng tay để cố gắng hít thở trong không khí dày đặc bụi. Lát sau, bụi dần tan đi, nàng thấy một lối đi tối tăm phía dưới.

Ismoye nhìn xung quanh, chắc chắn rằng không ai nhìn thấy, rồi nàng hít một hơi sâu, cầm điện thoại chiếu sáng, không chần chừ, quyết định bước xuống. Đường hầm tương đối nhỏ và hẹp, đủ chỗ cho một người đi qua. Nàng chiếu đèn pin, ánh sáng yếu ớt từ đèn pin chiếu sáng lên những bức tường đá và những bậc thang cũ kỹ dẫn xuống sâu hơn. Bước từng bước chậm rãi, cảm nhận rõ rệt mùi bụi bay và không khí lạnh của đường hầm khiến nàng khó chịu, nhưng vì tò mò nàng tiếp tục bước tới. Đi một đoạn ngắn, nàng cuối cùng cũng đến nơi.

Trước mắt nàng hiện ra một khung cảnh kỳ diệu, một căn phòng nhỏ với một cỗ quan tài tráng lệ gần như làm bằng vàng, nằm ở trung tâm.

Đó là một ngôi mộ.

Ngôi mộ gần như còn nguyên vẹn, trần và tường được chạm khắc tinh xảo với những hình ảnh và ký tự  tượng hình. Hầm mộ không có dấu vết của trộm, các kho báu và nữ trang đều còn đó, sáng lấp lánh dưới ánh sáng từ điện thoại của nàng.

Ismoye tiến lại gần, cảm giác sợ hãi và hồi hộp xen lẫn. Ánh sáng từ điện thoại chiếu lên cỗ quan tài, làm nổi bật những hoa văn chạm trổ tinh xảo. Nàng cảm nhận từng nhịp đập của trái tim mình, sự kỳ diệu và huyền bí của nơi này khiến nàng không thể rời mắt. Khi ánh sáng chiếu lên gương mặt trên nắp quan tài, sắc mặt nàng đột nhiên thay đổi, nàng lùi lại và tay vô tình đánh rơi đèn pin. Ánh sáng từ điện thoại lăn lóc trên sàn, tạo ra những hình ảnh chập chờn. Gương mặt nàng lúc này không còn chút máu nào như bị ai đó rút đi.

Trên nắp quan tài, gương mặt chạm khắc của một thiếu nữ xinh đẹp hiện ra rõ ràng dưới ánh sáng mờ ảo. Mái tóc dài màu trắng như bạc, ngũ quan tinh tế và biểu cảm như đang ngủ. Sự chân thật đến kỳ lạ của gương mặt đó khiến Ismoye không thể tin vào mắt mình.

Nàng đứng lặng, cảm nhận trong cổ họng có chút nghẹn lại. Gương mặt đó, ngũ quan đó... rất giống nàng, rất giống đến mức khó tin. Ismoye cúi xuống nhặt đèn pin, ánh mắt không rời khỏi gương mặt trên quan tài, nàng tiến lại gần hơn, tay run run chạm vào những hoa văn trên nắp quan tài. Cảm giác mát lạnh của kim loại và những đường chạm khắc tinh xảo khiến nàng càng thêm chắc chắn rằng đây không phải là một giấc mơ.

Đó rõ ràng là nàng của ba ngàn năm trước hay nòi đúng hơn là kiếp trước. Ngôi mộ được xây dựng rất kĩ càng đến nỗi suốt ba ngàn năm chưa một ai biết đến nó, cứ thế mà ngủ yên đến bây giờ.

Nếu đã tàn ác với ta như vậy, nếu đã giết ta tại sao lại chôn cất ta như thế này? Mọi thứ như bủa vây lấy nàng.

"Ta thực không hiểu nổi." Nàng lẩm bẩm.

Ismoye đắm chìm trong những suy nghĩ hỗn độn, mắt nàng bỗng bị thu hút bởi một dòng chữ ở dưới chân quan tài. Nàng tiến lại gần, cố gắng nhìn rõ hơn bức phù điêu nhưng không thể hiểu hết ý nghĩa của nó. Trông nó như một bức thư, dường như muốn gửi đến người đã khuất những lời nhắn nhủ.

"Đ-Đó là..." âm thanh vang lên trong không gian tĩnh mịch, khiến nàng giật mình.

"Là ngươi, 'Ismoye' " nàng trầm mặc nói.

"Đây là nơi mà ngươi an nghỉ."

"Làm sao... mà?" nàng ta nói, giọng nói run rẩy.

Nàng ấy tiến lại gần hơn, bàn tay mờ ảo khẽ chạm vào gương mặt trên chiếc quan tài. Sự xúc động và mâu thuẫn trong lòng nàng như dâng trào, không thể kiềm chế.

"Ta không chắc, nhưng có lẽ bức phù điêu ở đây sẽ giải đáp thắc mắc đó." Nàng nói, mắt đảo qua nhìn phù điêu dưới chân quan tài.

"Phù điêu?" Nàng ta ngước đầu lên nhìn nàng.

"Nó ở đây, nhưng ta không hiểu. Có lẽ ngươi sẽ hiểu." Nàng nói tay chỉ vào bức phù điêu.

Nàng ta nghe thấy vậy, từ từ đi đến chân quan tài, đưa mắt đến gần. Ismoye nhìn nàng ta không nói gì, lúc này bất chợt nghe tiếng thở gấp gáp của nàng ta.

"Này, ngươi không sao chứ, dòng chữ nói gì vậy?" Nàng lên tiếng, nàng ấy nhìn nàng, nức nở mà dịch ra những dòng chữ cổ đó.

-Hãy ở lại bên cạnh ta, Ismoye-

-Vượt qua vô vạn luân hồi, trở về bên cạnh ta-

Từng lời của nàng ta khiến nàng có chút nghẹn lại. Những lời này, nghe thôi cũng biết người để lại nó là một người coi nàng là cả thế giới.

Yêu nàng...

"Chữ của Setepenre" Nàng ta lẩm bẩm, có chút cay đắng.

"Ta không thể hiểu được ngươi nữa, Setepenre" nàng ta khụy xuống, tay che lấy mặt như muốn giấu đi dáng vẻ hiện tại này của mình.

Vừa dứt lời, ngôi mộ bỗng nhiên rung chuyển, những cơn chấn động nhẹ ban đầu nhanh chóng trở nên mạnh mẽ. Ismoye hoảng loạn, tim nàng đập mạnh, từng nhịp đập như muốn xé toạc lồng ngực. Nàng lập tức lao nhanh về lối ra, từng bước chân nặng nề như bị kéo xuống bởi nỗi sợ hãi.

Nhưng khi nàng đến nơi, thì đã quá muộn. Lối vào đã bị những tảng đá khổng lồ đổ sập bịt kín. Nàng nhìn quanh, ánh sáng từ chiếc điện thoại chập chờn, đôi mắt tìm kiếm hy vọng mong manh trong bóng tối dày đặc. Sự lo lắng và tuyệt vọng lấn át tâm trí nàng, từng nhịp thở trở nên gấp gáp.

Ismoye cố gắng tìm một lối thoát, nhưng đoạn đường ngắn chỉ có một con đường duy nhất. Bụi mù và khói bốc lên, khiến nàng ho không ngừng. Bụi mù từ những mảnh vỡ còn lơ lửng trong không khí, từng đám mây bụi mờ ảo như màn sương che phủ mọi thứ. Nàng cố giữ bình tĩnh, biết rằng mình cần phải tiết kiệm lượng oxy còn lại để duy trì sự sống.

Ngoài kia, sau khi nghe tiếng động lớn, du khách và người dân bản địa nhanh chóng tụ tập, lo lắng và xôn xao. Họ nhận ra ngôi đền nhỏ đã sụp đổ, tiếc nuối cho một công trình hàng nghìn năm tuổi. Erliy đứng trong đám đông, đồng tình với những người xung quanh, nhưng cả Erliy và những ngườ xung quanh không ai ngờ rằng bên trong đống đổ nát ấy, một sinh mạng đang bị thần tử nhắm đến.

Erliy quan sát một lúc phát hiện một thứ gì đó lấp lánh dưới đất. Nàng ta nhặt lên xem xét, và nhận ra đó là chiếc lắc tay giống của Ismoye. Linh cảm báo trước điều chẳng lành, nàng nhìn quanh nhưng không thấy Ismoye đâu. Chiếc lắc tay được tìm thấy ngay gần ngôi đền bị sụp, khiến lòng nàng tràn đầy lo lắng.

"Lẽ nào Ismoye ở bên trong?" Erliy tự hỏi, cảm giác hoảng sợ và lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt. Nàng lao đến kiểm tra, gọi to tên Ismoye nhưng vô vọng. Tiếng gọi của Erliy chỉ vang vọng trong không khí, không có hồi đáp. Nàng tìm đến một người bảo vệ và báo cáo tình hình, hy vọng rằng phán đoán của nàng là sai và Ismoye không ở trong ngôi đền đó. Những người xung quanh bắt đầu bàn tán, nhưng không ai biết chuyện gì và Ismoye đang gặp nguy hiểm bên trong ngôi đền nhỏ đó.

Bên trong, Ismoye sau một hồi cố gắng tìm cách thoát ra, thể lực của nàng đã đến cực hạn. Nàng ngồi bệt xuống đất, cảm giác tuyệt vọng và bất lực dần dần xâm chiếm. Mỗi lần nàng cố gắng di dời những tảng đá, chúng chỉ khiến cho nơi này sụp đổ nhanh chóng hơn. Trong ánh sáng yếu ớt của chiếc điện thoại, Ismoye nhìn quanh một lần nữa, hy vọng tìm thấy một lối thoát nào đó. Nhưng mọi thứ dường như vô vọng, không có lối ra nào khác ngoài con đường duy nhất đã bị bịt kín. Nàng tự nhủ phải giữ bình tĩnh, nhưng sự sợ hãi đã chiếm phân nửa.

Dường như ngôi mộ được xây dựng để phòng chống những kẻ trộm, chắc rằng nàng đã đụng trúng cơ quan nào đó. Nhưng đáng hận thay, nàng đâu phải trộm, chỉ là một khách du lịch vô tình lạc bước vào chốn này. Ismoye dựa vào tường nghỉ ngơi, cảm nhận không khí ngày càng ít đi. Mồ hôi bắt đầu tứa ra, tim nàng đập nhanh hơn, đầu óc choáng váng. Đây là triệu chứng của thiếu oxy, ý thức của nàng bắt đầu mờ dần.

"Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Cuộc đời của mình sẽ chấm dứt sao?" Ismoye tự hỏi trong vô vọng. Nàng không muốn chết, nàng muốn sống tiếp, muốn gặp lại hắn, người mà nàng luôn nhớ mong.

Vài tiếng sau, đội cứu hộ đã mở được lối vào. Họ nhanh chóng đi vào và đưa Ismoye ra ngoài. Lúc này, nàng đã bất tỉnh, mồ hôi nhễ nhại, sắc mặt trắng bệch, bờ môi tái đi trông thấy. Trên gương mặt xinh đẹp đó của nàng giống như đã mất đi dấu hiệu của sự sống.

Erliy nhìn thấy cảnh tượng đó, sợ hãi khụy xuống, lo lắng cho Ismoye. Nàng ta khóc nấc lên, lòng đầy lo âu và đau đớn. Đội cứu hộ nhanh chóng tiến hành sơ cứu cơ bản, nhưng tình hình không mấy khả quan. Xe cấp cứu kịp đến, họ cùng Erliy đưa Ismoye vào viện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro