Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Quyển 6 - Chương 46 - 50

Chương 46: Tò mò

Cũng may phòng ốc nơi này hiệu quả cách âm quá tốt, mặc cho Tư Đồ Thánh Phi la hết thế nào, Thiên Nguyệt Thần, Thiên Nguyệt Triệt, tính cả Nặc Kiệt đều đang ngủ say, một chút phản ứng cũng không có.

"Gọi cái gì?" Âm thanh kẻ nọ vẫn mang thanh điệu như cũ, có chút nhàn nhạt có chút hiền hòa, "Nếu đánh thức bọn họ, không pahir bộ dạng xấu hổ này cảu ngươi sẽ bị phát hiện sao. Hay là, ngươi có thể viện lý do để giải thích, chẳng hạn như ...... ồ, ta đã hiểu, ra là ngươi nghĩ tới cảnh Thiên Nguyệt Thần cùng Thiên Nguyệt Triệt làm tình cho nên mới có phản ứng, đúng không?"

"Đồ chết tiệt nhà ngươi." Linh quanh màu vàng phát động, đánh úp về phía phát ra thanh âm, đang là đêm khuya, linh lực của Tư Đồ Thánh Phi ít nhiều bị khống chế, nhưng linh hồn hắn tốt xấu gì cũng là Quang Minh thần tử, không ngờ rằng kẻ nọ lại có thể thoải mái chặn lui.

"Không biết tự lượng sức mình." Đối phương nhất thời thở dài.

"Ngươi......" Tư Đồ Thánh Phi tức tới tái mặt, nhào cả thân mình tới đânhs.

"Này này, muốn ôm ấp yêu thương ư?" Y cười cười, dùng cái tư thế không có nổi mấy phần đứng đắn, đem Tư Đồ Thánh Phi ôm lấy, còn sờ soạng phần lưng ai đó một phen, "Tuy rằng không có sự mềm dẻo như Thiên Nguyệt Triệt nhưng vẫn có thể tam tiếp nhận." Rõ rang y đang tỏ ý rằng ta đây tự mình lẩm bẩm nhưng thanh âm lại không hề hạ xuống một ly.

Tư Đồ Thánh Phi nghe thấy thiếu chút nữa phát hỏa đến ngay cả tóc cũng muốn thành đuốc luôn. Nhưng cũng bởi kẻ nọ đem hắn ôm lấy, Tư Đồ Thánh Phi mới co cơ hội tiếp cận y.

"Ngươi là... ngươi..." Tuyệt không có nghĩ đến chính llaf người này, "Ngươi tới làm gì?" Đã rõ người nọ là ai, Tư Đồ Thánh Phi nhất thời giống hệt như gà trống choai chuẩn bị chiến đấu, cẩn thận dè chừng.

"Ai cần ngươi lo." Người nọ ngẫu nhiên trẻ con đáp trả, đưa hẳn người qua của sổ chui vào, ahj mắt nhìn Tư Đồ Thánh Phi đang trừng trừng quan sát hắn, rồi chợt thấy chăn động.

"Ây, ngươi..."

Nhảy lên, tách chân, "Ngươi đi chết đi." Hướng người nọ đá tới.

Tiếc là, chân bị đối phương bắt được, đầu ngón tay y còn lướt gạt qua lòng bàn chân Tư Đồ Thánh Phi.

Tiếng cười khó nén đột nhiên thoát ra, nghe thấy chính mình bật cười, Tư Đồ Thánh Phi lập tức nhắm mắt ngậm chặt miệng lại, nhưng mà, lòng bàn chân ngứa quá.

"Dừng tay...... ngươi dừng tay..... Thương Khung, ngươi dừng tay." Tư Đồ Thánh Phi rống lên, cái tên Tinh Linh Hoàng vô lương tâm, cái tên Tinh Linh Hoàng đáng giận này.

Thân ảnh bị ẩn dần dần xuất hiện, một thân tóc dài đen tuyền bung thả, mọt đôi con ngươi đen trong văn vắt, một nam nhân dáng vẻ biếng nhác tùy ý dựa vào trên giường, kia thiên hạ đệ nhất mỹ dung, không phải Tinh Linh Hoàng Thương Khung thì là ai?

Thương Khung như cười như lặng nhìn Tư Đồ Thánh Phi, y là ở sau lưng đám người Thiên Nguyệt Triệt mà trộm tới. Cuối tuần rồi đặt chân đến nơi, thấy rất mới mẻ liền chốn chốn dạo qua một lượt, nhưng gặp phải vấn đề lớn. địa cầu này với tình cầu kia khác biệt nhiều quá. Y vui chơi mà ù ù cạc cạc, nên đành trở lại đây.

Lúc quay về thì phát hiện Thiên Nguyệt Triệt một mình ra ngoài, liền bám theo, kết quả phát hiện sự tồn tại của Tư Đồ Thánh Phi hắn.

Ban đầu, Thương Khung chỉ cảm thấy người này là phó hồn của Thiên Nguyệt Triệt cho nên lưu tâm một chút. Nhưng sau đó, khi Thiên Nguyệt Triệt rời đi, Thương khung bỗng nhiên phát giác ra bộ mặt thật của Tư Đồ Thánh Phi, trước mặt người kahcs thì làm ra vẻ trường thành chính chắn, sau lưng rõ rang vẫn chỉ là đứa trẻ con.

Điều này khiến Thương Khung cảm thấy có hứng thú.

"Ngươi nhìn ta làm gì?" Lùi vào một góc giường, đề phòng nhìn ai đó.

Thương Khung nheo mắt, dịch dịch lại gần Tư Đồ Thánh Phi, "Ta nói này...... có muốn ta giúp ngươi giải quyết không?"

Mặt Tư Đồ Thánh Phi cứng ngắc, lúc sau mới ngộ ra ý tứ của Thương Khung thì liền không kiêng nể, nhấc chân nhắm mặt y mà đá.

Thương Khung nghiêng người né, "Ngươi không phải rất khó chịu saoo? Bổn hoàng tình nguyện giúp ngươi, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh mới pahir chứ." Ôm trụ hai chân Tư Đồ Thánh Phi, Thương Khung cười không chút hảo ý.

"Đồ chết tiệt nhà ngươi." Tư Đồ Thánh Phi bất chấp có đánh thức mấy người kia hay không, chỉ muốn tích tụ linh lực rồi cho tên kia một phát, chính là...... Tư Đồ Thánh Phi giật giật, Không đúng! Lại giật giật, vì sao trên người hắn không hề có lực.

Bắt lấy tay Tư Đồ Thánh Phi, "Bé à, đừng dùng sức. Đã không có chủ hồn là Thiên Nguyệt Triệt, cho dù ngươi mang linh hồn của Quang Minh thần tử đi chăng nữa cũng không phải đối thủ của ta." Tinh Linh Hoàng cùng Quang Minh thần tử vốn là cặp linh hồn song sinh, bọn hộ đồng dạng một tinh thuần một trong sáng. Sức mạnh cũng cùng một thuộc tính như nhau.

"Mà hiện tại, ngươi ở trong kết giới của ta, ngươi cho rằng mình có thể làm gì?" Y bắt đầu động tay động chân, áp lên Tư Đồ Thánh Phi, lách qua đai quần, luồn trong đồ ngủ rộng thùng tình mà đưa tay vào.

"Này này ...... Ngươi làm gì ...... Làm cái gì vậy?" Tư Đồ Thánh Phi kêu to, "Cứu mạng...... Cứu mạng...... Ai tới cứu, cứu......"

"Ngươi có hô nữa cũng vô dụng." Thương Khung đã chạm tới phần đỉnh nơi đó của Tư Đồ Thánh Phi, "Thật là kỳ quái, dục vọng của nhân loại quả là kỳ quái." Một bên động tay, một bên lẩm bẩm. Thương Khung làm Tinh Linh Hoàng, đã nhiều năm chấp nhất với Quang Minh thần tử, y chưa từng đối với người nào khác sản sinh ra hứng thú.

Nhưng trước nhìn Quang Minh ở bên Ám Dạ vương, sau nhìn Thiên Nguyệt Triệt cùng với Thiên Nguyệt Thần, hắn thật sự thấy hứng thú.

Cũng bởi hắn vẫn còn tinh thuần, giờ bắt đầu khó nhịn.

Cũng may hiện tại có một người, có thể để hắn thực nghiệm.

"Ưm......" Gương mặt Tư Đồ Thánh Phi có phần xung động, Thương Khung đối với tình sự là lalj lẫm, điều này khiến hắn them chút mẫn cảm, "Nhẹ ...... Nhẹ một chút." Nam nhân này không biết làm hả? Nơi đó yếu ớt như vậy một khi dùng sức sẽ đau.

Thanh âm Tư Đồ Thánh Phi phát ra mang theo sảng khoaios, khiến cho Thương Khung nghe vào mà chấn động, ngẩng đầu, nhìn ánh mắt Tư Đồ Thánh Phi dẫn theo một tia nghi hoặc. Có điều, đôi con ngươi màu đen ấy rất nhanh lóe lên dường như đã phát hiện ra điều gì đó.

"Ngươi...... Ngươi......" Tư Đồ Thánh Phi có chút sợ hãi, phía dưới mặc dù thoải mái nhưng ánh mắt nam nhân kia càng lúc càng kỳ quái hơn. Hắn nhớ tới người này đối với Thiên Nguyệt Triệt kiếp trước, cũng chính là Quang Minh thần tử có tư tình bất thường, y sẽ không...... sẽ không đem chính mình trwor thành người nọ chứ.

"Hư." Thương Khung chậm rãi tiếp cận Tư Đồ Thánh Phi, nửa thân trên đã sớm áp sát, "Kêu them vài tiếng nữa...... thanh âm của ngươi...... rất êm tai."

Thứ thanh âm mang theo mị lực lại khẽ khàng này khiến cho Thương Khung ngoài ý muốn mà có cảm giác. Y biết trái tim bắt đầu có điểm khác lạ. Quy luật từng nhịp đập dường như có sự rung động, hơn nữa...... hơn nữa...... Thương Khung còn cảm giác được, khi y nhìn thần thái mê đắm của Tư Đồ Thánh Phi, lại nghe bên tai tiếng ngân nga đó, bên dưới ý...... bên dưới y tựa hồ đang đốt lửa.

"Thương Khung." Tư Đồ Thánh Phi hung hang trừng hắn, nhưng cái trừng mắt này chỉ càng làm cho Tư Đồ Thánh Phi sau đó them phần sợ hãi hơn, bởi vì... bơi vì y, cái tên nam nhân đang đè hắn có... dục vọng.

"Ta cảnh cáo ngươi...... cảnh cáo ngươi...... ngươi đừng......"

"Đừng cái gì?" Thương Khung cảm thấy Tư Đồ Thánh Phi rất thú vị, "Tiểu Phi à......" Tựa đầu vào ngực Tư Đồ Thánh Phi, Thương Khung giương lên vẻ mặt hớn hở chờ mong.

"Làm...... làm gì?" Tư Đồ Thánh Phi cảm giác được cái nơi đó của Thương Khung có cảm giaics, mà cái kia...... đang dán ở bên sườn trong đùi non của hắn a. Y sẽ không... sẽ không... "Ta cảnh cáo ngươi, ngươi đừng xằng bậy...... ngươi đừng xằng bậy......" Hắn muốn chạy nhưng Thương Khung đã sớm đem cả người y áp lên người hắn rồi.

"Tiểu Phi......" Thương Khung đột nhiên ôn nhu cực điểm mà cất giọng hỏi, "Ngươi xem, nơi này cảu ta rất kỳ quái." Tinh Linh Hoàng y, ở cái phương diện kia thực ngu ngốc, à không, phải nói là thực trong sáng, trực tiếp nắm lấy tay Tư Đồ Thánh Phi kéo xuống nơi đó của mình.

"A......" Tiếng kêu sợ hãi từ trong phòng Tư Đồ Thánh Phi truyền ra, "Cưỡng gian a, cướp sắc a......"

Nhìn cái miệng đóng đóng mở mở của người nọ, Thương Khung có một lại xung động, xung động kéo y cúi xuống nhìn chăm chú lên mặt Tư Đồ Thánh Phi, kế đó vươn đầu lưỡi, tới gần đôi môi hé mở, nhẹ nhàng...... Liến lên.

Còn ngay tức khắc thì thào nói nhỏ, "Nơi này so với kem ở chỗ các ngươi còn ngọt hơn.

Hô, Tư Đồ Thánh Phi thoát ra một tiếng, này...... tên chết tiệt này còn từng nếm qua kem?

Ngay lúc Tư Đồ Thánh Phi còn đang ngây ngốc thì Thương Khung đã lần thứ hai cúi đầu, chỉ khác, là lần này y dùng chính môi mình khóa lại môi người nọ, đưa lưỡi mình thưởng thức đầu lưỡi người kia.

"Ưm..... Ưm...... Ưm" Tư Đồ Thánh Phi tay chân đồng loạt giãy giụa nhưng cái tên Tinh Linh Hoàng ác ôn cứ hôn, hôn mãi, hôn mãi, hiển nhiên thích thú vô cùng.

Hôm sau,

Thời điểm Tư Đồ Thánh Phi ra khỏi phòng tới nhà ăn, đã thấy Thiên Nguyệt Triệt, Thiên Nguyệt Thần, Nặc Kiệt an vị sẵn trước bữa sáng dậy mùi thơm ngon, trong lòng nhịn không được oán hận.

"Sao nhìn ngươi giống oán phụ quá chừng." Thiên Nguyệt Triệt vừa gặm sandwich vừa nhao lên trêu chọc.





Quyển 6 – Chương 47: Kho máu

Tư Đồ Thánh Phi liếc Thiene Nguyệt Triệt bằng cặp mắt gấu mèo, đi tới bàn ăn, ngồi xuống, sau đó chằm chằm nhìn một phần đồ ăn dôi them ra.

Phát hiện đường nhìn của Tư Đồ Thánh Phi, Thiện Nguyệt Triệt nhún vai giải đáp, "Sáng nay phụ hoàng kêu Nặc Kiệt chuẩn bị đó, nói là hôm nay sẽ có them khách tới chơi."

Thiên Nguyệt Thần ban sáng nói xong, Thiên Nguyệt Triệt còn bất mãn mất một chặp, hiện tại nhìn tình trạng của người bên cạnh, hắn đại khái đoán được vài phần, chỉ là, "Trong phòng ngươi là ai vậy?"

Thiện Nguyệt Triệt thật sự có chút tò mò, phụ hoàng có thể cảm giác được người nọ mà hắn lại hoàn toàn không phát hiện ra.

"Triệt Triệt." Còn chưa đợi người được hỏi trả lời, đối tượng được đề cập tới đã sớm từ trong phòng phóng đến.

Thanh âm này? Trong lòng Thiên Nguyệt Triệt run lên, Là Thương Khung! Xô ghế bật dậy, đã sớm biết tên này cổ quái khẳng định sẽ nhào tới cho hắn một cái ôm khó quên. Lại nói có người còn sớm nhảy dựng lên trước cả hắn, thay hắn ngăn chặn Thương Khung, Tư Đồ Thánh Phi cầm lấy bát đĩa trên bàn thẳng tay mà ném.

Khí thế kia có khác nào đối phương là kẻ thù giết cha đâu.

Thương Khung tiếp được 'hung khí' nhìn Tư Đồ Thánh Phi một lúc lâu, sau đó hai mắt tỏa sáng, "Tiểu Phi."

Miếng bánh mỳ mới cắn trong miệng Thiên Nguyệt Triệt đã rớt mất tiêu, kỳ quái quay sang nhìn phó hồn của mình, sắc mặt Tư Đồ Thánh Phi khó coi cực điểm, "Ta đi trước." Nếu còn ở cùng với tên này một chỗ, Tư Đồ Thánh Phi khẳng định bản thân sẽ sớm động kinh theo.

"Đi đâu thế?" Thiên Nguyệt Triệt nhịn không được hỏi.

Thì ra tên này cũng biết cáu.

"Ta là sinh viên." Bỏ lại một câu, Tư Đồ Thánh Phi chuồn nhanh như phải bỏng.

"Tiểu Phi......" mà Thương Khung cũng bám sát rời đi.

...

Thiên Nguyệt Triệt lúc này ngay cả hàm cũng khó khép, "Bọn họ, đây là...... đây là......"

Ấn Thiên Nguyệt Triệt còn đang ngây ngốc về lại trên ghế, "Mặc kệ bọn họ đi." Thiên Nguyệt Thần rất đỗi hài lòng, nếu hai tên kia quấn vào một chỗ, ít nhất trong khảng thời gian đó giữa y với bảo bối sẽ không có 'bóng đèn'. 'Bóng đèn' là một cụm từ thú vụ. thế giới này so với những gì ban đầu y mường tượng tới càng them nhiều lý thú hơn.

"Phụ Hoàng?" Thiên Nguyệt Triệt ỉnh táo lại, "Thương Khung tới khi nào?" Vì sao hắn một chút cảm ứng cũng không có.

Thiên Nguyệt Thần đương nhiên biết hắn nghi hoặc, "Thương Khung theo đuôi chúng ta cùng tới, y ham mới mẻ nên ẩn đi hơi thở của mình, không để ngươi biết. Triệt nhi hẳn là hiểu tình huống của bản thân hiện giờ, linh hồn bị phân đôi linh lực cũng thoe đó chia nửa. Thương Khung vốn ngang ngửa với Quang Minh, nếu đã dụng tâm che dấu thì Triệt nhi tất nhiên sẽ không cảm nhận thấy gì." Chỉ có linh lực vượt trội hơn hoặc là đồng cấp mới có thể phát hiện. Thiên Nguyệt Triệt nghe xong cũng không còn hờn giận, "Vậy sao phụ hoàng không nói cho ta?" Đây là... biểu hiện kỳ thị.

"Vì chính hắn không muốn cho Triệt nhi biết cơ mà? Nếu hắn muốn, tự nhiên sẽ không mất công che dấu khí tức của mình." Xé một mẩu bánh mỳ, nhét vào miệng Thiên Nguyệt Triệt, "Triệt nhi quản hắn làm gì? Tối nay còn có chuyện khác chờ Triệt nhi để tâm đến."

"Chuyện gì?" Ngoan ngoãn ăn nốt sandwich trong tay, Tư Đồ Thánh Phi với Thương Khung xem ra có chút chuyện 'mờ ám'...... Nghĩ tới đây, Thiên Nguyệt Triệt trộm cười cười, giải quyết hai cái bóng đèn này còn quan trọng hơn.

"Triệt nhi xem qua tin tức đi, Nặc Kiệt ban sáng tiện đường mua đồ ăn còn mua cả báo." Thiên Nguyệt Thần đưa tới trước mặt Thiên Nguyệt Triệt.

Thiên Nguyệt Triệt tiếp nhận, ánh mắt dừng lại trên tin tức tiêu biểu nhất trang.

"Phụ hoàng?" Noiij dung trên báo viết, tối qua không biết lúc nào, kho máu của bệnh viện đã bị trộm cắp. Tin tức này không những gây chấn động với người trong viện còn khiến cho ai nấy đọc được đều kinh ngạc vô cùng. Thậm chí có người còn đặt giả thiết, hay là có chuột...... Hoặc?

Trên cơ bản mọi người đều sẽ nghĩ đến một tập đoàn mua bán máu nào đó ngầm hành động.

Nhưng trong mắt Thiên Nguyệt Thần và Thiên Nguyệt Triệt, quả thật còn nghĩ tơi sphuowng án thứ ba.

"Đi xem." Thiên Nguyệt Triệt đề nghị.

......

Tư Đồ Thánh Phi đi ra tới cửa khu nhà, đậu trước cửa là một chiếc xe thể thao màu đen đẹp tới hoa mắt. Hăn hướng bảo vệ cổng nói một câu cám ơn, cũng cho họ một ít tiền chè thuốc. Thiếp đó nhận xe, nghênh ngang rời khỏi.

"Thương Khung, tên mắc dịch này." Tối hôm qua y vậy mà dám làm ra chuyện đó với hắn, mà hắn...... Sao cuối cùng lại bắt đầu chủ động cầu y.

Tên chết tiệt, nghĩ tới tên chết tiệt nào đó dùng loại ánh mắt trong veo nhìn hắn, bên dưới không biết vì cơ gì lại đốt lên ngọn lửa nhỏ.

Cuống quýt lắc lắc đầu, Tư Đồ Thánh Phi nhanh chóng chỉnh đốn lại loại suy nghĩ đáng xấu hổ này, hắn sao có thể cứng, hơn nữa đối phương ocnf lalf cái tên Thương Khung đáng ghê tởm kia.

"Ngươi nghĩ tới ta?" Đột nhiên, thanh âm của y truyền tới bên tai người cầm lái.

"Nhớ cái đầu ngươi." Tư Đồ Thánh Phi không chút suy nghĩ đã bác lời, đáp xong mới cảm thấy không đúng, lập tức quay sang bên cạnh, cấp tốc đạp phanh xe, "Ngươi đang làm cái gì thế?" Tên chết tiệt này, đồ đần nhà y, chẳng lẽ không biết lên tieegns báo trước một câu sao? Nơi này đâu pahir thế giới kia, một người bỗng dung xuất hiện, ai chẳng nghĩ mình bị người ngoài hành tinh tập kích.

"Muốn làm người." Thương Khung cảm thấy những lời này rất chuẩn, lúc mới tới thế giới này, có một đêm hắn đi ngang qua cửa sau quán bar, nghe thấy có hai người đối thoại như vậy đó.

Tư Đồ Thánh Phi mặt đỏ bừng, tràn ngâp lửa giận, tức thì gào lên.

"Thương Khung......" Dồn cả thân mình nhào sang kế bên, hai tay bóp lấy cổ người nọ, "Ta bóp chết ngươi, ngươi có tin không?"

Thương Khung cho tới bây giờ cũng không phải kẻ biết hài hước, đương nhiên lắc đầu, "Không tin, với cả ta còn chưa muốn chết."

Ta quản ngươi muốn sống hay chết." Tên này chẳng những não ngắn mà còn có chút đần, Tư Đồ Thánh Phi hoài nghi, y là loài sinh vật chưa được khai phá.

"Ngươi tất nhiên pahir quản, bởi vì......" Nét cười trên gương mặt Thương Khung này một ý vị, hai tay vòng qua rất tự nhiên ôm lây thắt lưng Tư Đồ Thánh Phi, "Ta đối với sự tình ngày hôm qua không hề chán ghét, còn cảm thấy tay ngươi vuốt ve nơi này của ta cảm giác rất tuyệt." Tuyệt đến mức khiến y chả hiểu vì cớ làm sao mà lại ưa thích.

Đúng vậy, Thương Khung vẫn chưa hiểu rõ thế nào là tình dục thực sự, nhưng tối hôm qua y kéo tay Tư Đồ Thánh Phi để an ủi nơi đó của mình lại cảm thấy có chút khó lý giải, cho nên lúc này đây thế nào hắn cũng sẽ không rời Tư Đồ Thánh Phi một li.

Nói cũng kì quái, với thuộc tính của mình, từ trước đến nay y vốn không thích có kẻ khác thân cận.

Thiên Nguyệt Triệt đối với Thương Khung là một ngoại lên khác, bởi vì trên người đối phương có linh hồn của Quang Minh thần tử, hay phải nói y cùng Thiên Nguyệt Triệt là nhận thức linh hồn song sinh.

Còn người này chỉ là phó hồn của Thiên Nguyệt Triệt, đugns ra y hẳn là không thích. Có điều, thật sự ngoài ý muốn, y lại vô cùng thích tới gần hắn a.

"Ngươi... ngươi..." Tư Đồ Thánh Phi tức giận chỉ thiếu nước sùi bọt mép, "Buông ra" Giãy khỏi vòng ôm của Thương Khung, ngồi trở lại ghết lái, đáng giạn là tên này vẫn dùng cái ánh mắt tràn đầy tâm kế kia mà nhìn sang.

Tùy ý xoa tay một chú.

Âm nhạc trong xe liên tục bị thay đổi.

Bầu không khí giữa hai người có chút mập mờ.

[Tiếp theo phải...] Cả hai đều bị hấp dẫn, mới rồi Tư Đồ Thánh Phi vừa ấn chuyển đài sang kênh tin tức, lúc này đang nói về sự kiện kho máu bệnh viện bị trộm ghé thăm.

Cả hai thoáng đưa mắt sang nhau, Tư Đồ Thánh Phi khởi động xe, nhanh chóng phóng tiếp.

KÉT.... Tinh Linh Hoàng cao quý vĩ đại, trán thẳng thừng đạp vào sườn kính xe, lưu thông ban sáng hơi rối loạn, khóe môi Tư Đồ Thánh Phi câu lên ý cười, tâm tình khá tốt.

Cái trán rất đau, Thương Khung cảm thấy bản thân thực vô tội. Y không rõ phó hồn này mấy phút trước giận dữ cái gì, chỉ là nhìn khuôn mặt đối phương hiện đang tươi cười rất nghịch ngợm, khóe môi cũng vô thức câu lên.

...

Về vụ trộm kho máu, sau khi bệnh viện xác nhận toàn thể nhân viên không có can hệ liền báo cảnh sát, khu vực kho máu lập tức bị phong tỏa. Dù sao đây cũng không pahir chuyện nhỏ, bệnh viện bị trộm là bệnh viện lớn nhất thành phố này, toàn bộ máu lưu trữ bị láy đi, sự việc tuyệt đối nghiêm trọng.

Nhiều bịch máu như vậy, trong vòng có một buổi tối, vận chuyển đi như thế nào, mà đối phương lấy nhiều máu như vậy có lợi gì cho y?

Cảnh sát được phân công triển khai toàn bộ khu vực xung quanh để điều tra.

Bệnh viện tuy có hệ thống giám thị nhưng hình ảnh mà camera theo dõi chụp lại được nhìn không hề rõ, chỉ thoáng thấy một bóng người màu đen, sau đó cửa kho máu bị mở, áng chừng một tieegns sau, bóng đen đó mới đi ra.

Cả buổi tối chỉ thấy có mỗi một cái bóng người, thời gian cũng chỉ có một giờ, người này làm cách nào trộm đồ đi được, hay hắn có đồng bọn ẩn nấp ở nơi nào đó?

Mà khi hắn đi ra, căn bản lại chẳng mang theo túi máu nào.

Nếu không có đồng lõa, lượng lớn máu đó xử lý ra sao?

Trước mặt cảnh sát là một đống dấu hỏi mơ hồ.





Quyển 6 – Chương 48: Người chết

"Nhìn bộ dạng của bọn họ xem chừng rất khó giải quyết." Tránh ở một bên nhìn cảnh sát rời đi với vẻ trầm trọng, Thiên Nguyệt Triệt cùng Thiên Nguyệt Thần cũng rời khỏi, tới kho máu quan sát.

"Đối với nhân loại ở địa cầu, khái nhiệm về ám dạ là một thế giới không tiếp xúc, chỉ tồn tại trong tưởng tượng." Thiên Nguyệt Triệt lý giải, "Nơi này mùi máu tươi quá nồng, có thể che giấu thứ mùi khác, vốn không thể cảm ứng được sự việc có phải do tên ám dạ đó gây ra hay không."

"Này có gì khó khăn? Chỉ cần hắn xuất hiện, ấm dạ châu sẽ có phản ứng, tuy rằng che giấu được mùi máu tươi nhưng hơi thở thì vẫn lưu động." Khi Thiên Nguyệt Thần đưa ám dạ châu ra, quả thật có phản ứng.

"Phụ hoàng, bên kia......" Thiên Nguyệt Triệt chỉ vào hướng sáng mạnh phát ra từ hạt châu.

"Ừ, đúng như phán đoán của chúng ta, không...... Có người đến." Cảm giác có hơi thở đang tiếp cận, đôi mày Thiên Nguyệt Thần nhíu lại.

"Phải......" Thiên Nguyệt Triệt còn chưa kịp mở miệng, người tới đã hiện thân, "Các ngươi sao cũng tới?" Là Thương Khung cùng Tư Đồ Thánh Phi.

"Vừa rồi nghe được tin tức trên đài nên tới đây xem, sao rồi, có phát hiện gì không?" Tư Đồ Thánh Phi nhìn một vòng kho máu, nếu nói có lưu lại cái gì thì chỉ sợ qua một buổi sáng cũng đủ để xóa đi gần hết rồi.

Thiên Nguyệt Triệt nhún vai, "Cũng vừa mới đến, nhưng ám dạ châu của phụ hoàng có phản ứng, như vậy chứng tỏ đối phương đã bắt đầu ra tay." Có lẽ ở một thời điểm nào đó bọn họ còn chưa biết thì kẻ ở trong tối đã hành động rồi.

"Nói cách khác, chúng không sợ để lộ dấu vết?" Tư Đồ Thánh Phi nhíu mày, nếu vấy ự tình liền phiền toái.

Thiên Nguyệt Thần im lặng suy nghĩ một hồi, "Trong thành phố này cấp độ bệnh viện phân chia ra sao?"

"Ý phụ hoàng là?" Mắt Thiên Nguyệt Triệt sáng lên.

Tư Đồ Thánh Phi cùng Thương Khung quay sang nhìn nahu, bọn họ cũng hiểu Thiên Nguyệt THần đang tính làm gì.

......

Bốn người về lại nhà, mặt đối mặt, Tư Đồ Thánh Phi trải bản đồi ra, "Đây là bản đồ thành phố, lấy tòa nhà này làm cột mốc trung tâm, chia ra bốn phía bắc nam đông tây, mỗi người nhận một khu, xem xem......" Tư Đồ Thánh Phi giảng giải một chút.

Đồng thời nhìn ý Thiên Nguyệt Thần

Thiên Nguyệt Triệt gật gật đầu.

"Như vậy, nếu mọi người cảm thấy không còn vấn đề gì, ta trước tiên sẽ quay về trường học, bằng không......" Tư Đồ Thánh Phi lắc đầu làm bộ làm tịch, "Một cửa của ông thầy hắc ám kia sẽ có đủ rắc rối, nếu ta trốn học, sẽ lại bị báo về cho ông già." Ông già được nhắc đến chính là ông nội của Thiên Nguyệt Triệt ở thế giới này.

"Tiểu Phi......" Thương Khung đuổi tới, "Ta cùng......" chữ 'ngươi' còn chưa ra tới miệng đã bị Tư Đồ Thánh Phi ở cửa ném một chiếc giày trở về chặn cứng.

"Ngươi đừng có đi theo." Hung hang cảnh cáo.

...

Trở lại trường, Tư Đồ Thánh Phi không rõ vì sao trong lòng có cảm giác nặng nề, dường như có điều gì đó không đúng lắm.

Hành lang yên tĩnh, không náo nhiệt như bình thường. Còn đang bận nghi hoặc thì mấy người bạn cùng lớp vừa vặn đi tới, "Uây, Thánh Phi..." Một người kề tay lên vai hắn, "Sao còn ở đây?"

"Hử?" Tư Đồ Thánh Phi khó hiểu.

"Ế?" Bạn học quay qua nhìn nhau, "Cậu không biết?"

"Biết cái gì?"

"Thánh Phi, sao tin tức cập nhật chậm vậy, nghe nói đội bóng rổ bên khoa thể dục đã xảy ra chuyện rồi."

"Gặp chuyện không may?"

"Chuyện lớn ấy chứ, thấy bảo tối hôm qua có một nhóm ở cùng với huấn luyện viên tập them vì sắp tới có trận. Sau tập mệt thì ở lại phòng nghỉ của đội ngủ luôn, chính là sáng dậy phát hiện thiếu một người. Kết quả..."

"Kết quả?" Đang hỏi thì thấy mấy người bên khoa thể dục cũng tới.

"Bởi vì buồng vệ sinh chỗ sân tập đang tu sửa nên sân trong trường bị quay không dùng được, buổi tối muốn tập phải tới sân vận động, đi qua rừng trúc...... Đội viên đội bóng rổ kia nằm trong rừng đó đó."

Nghe đến đây, Tư Đồ Thánh Phi đủ hiểu. Dù sao hắn cũng sớm nhìn quen sinh tử, chỉ là sự tình trong lời kể có điểm khiến hắn chú ý.

"Kỳ quái trên người cái cậu đó không hề có vết thương nào khác, chỉ đúng một chỗ."

"Một chỗ? Thế nào?" Tư Đồ Thánh Phi biết, điểm này có vấn đề.

Nhìn trái nhìn phải một lượt, "Cậu không biết chứ, thằng bạn thời trung học của tôi cũng bên khoa đó, trong đội luôn, lúc phát hiện rat hi thể, nó bảo...... trên cổ cậu kia có hai lỗ máu, giống...... trên tivi đó, hệt như bị quỷ hút máu làm vậy."

"Cho nên vì chuyện này, trường học thông báo toàn bộ các lớp đều nghỉ học một ngày, thôi, đi đây."

Bọn họ phất phất tay chào Tư Đồ Thánh Phi, rời đi.

Sau khi bạn học khuất hẳn, Tư Đồ Thánh Phi tay bấm di động, chân bước về phía sân bóng rổ mới được nhắc đến kia.

Hắn vẫn luôn cảm thấy trường học này tồn tại một hơi thở không hề tầm thường, tựa như thời điểm Thiên Nguyệt Triệt tới lần đó, có thể vì hai người bọn họ đang ở cùng nhau nên linh lực tăng mạnh, so với khi ở một mình thì cảm giác càng mãnh liệt hơn, đối với ngoại lực xa lạ cũng trở nên càng them mẫn cảm.

Chính là khi cả hai đuổi tới phía rừng cây anh đào lại bị mất dấu.

Là mùi hương của rừng anh đào đã giúp đối phương che dấu.

Thi thể trong rừng trúc đã bị rời đi, Tư Đồ Thánh Phi dò xét một chút cũng không thấy bất cứ dấy vết giãy dụa nào. Xem ra, cậu bạn kia không hề có cơ hội kháng cự.

Tư Đồ Thánh Phi nheo mắt nhìn cái cây gần đó, rồi đi vòng tới sau nó.

Cũng không có dấu vết giằng co, Tư Đồ Thánh Phi nhìn chằm chằm thân cây, nơi đó có một mùi âm ẩm. Tư Đồ Thánh Phi lấy tay quét qua phần vỏ xù xù...... đầu ngón tay dính chút máu, tốt xấu gì hắn cũng là sinh viên giỏi của trường y, đặc biệt alf chuyên khoa pháp y nên nhìn liền biết đây là máu người. Dựa theo đường tơ máu rất nhỏ vương lại có thể phán đoán khả năng rất lớn nạn nhân bị ép vào cây, sau lưng ma sát với vỏ cây nên xước da, lưu lại.

Xác định phán đoán của mình không sai nên dựa trên vết tích thứ hai quá đỗi rõ rang – một sợi vải nhân tạo bị mắc kẹt, Tư Đồ Thánh Phi rời đi.

Kế đó hắn cố ý trở lại khoa y, dựa vào mị lực của mình Tư Đồ Thánh Phi rất nhanh đã tìm được manh mối cần thiết từ các cô nàng đồng khóa.

Điện thoại đổ chuông, là Thiên Nguyệt Triệt gọi tới, Tư Đồ Thánh Phi nghe, "Có rồi có việc gì sao?" Thuận miệng hỏi.

"Giair quyết vấn đề sinh lý a." Thiên Nguyệt Triệt trả lời chi tiết, "Rồi sao. ỗng dung thông minh mà nghĩ tới hỏi ta vậy."

Tư Đồ Thánh Phi trợn mắt với không khí, tưởng tượng ra đứng trước mặt mình là tên đang đắc ý trong điện thoại, "Please, ngươi đừng có tự kỷ tới cái mức đó." Chính cái tội quá mức ảo tưởng bản thân này mới khiến hắn quyết định tách hồn mà đi, "Ai......" Thở dài một hơi, giọng Tư Đồ Thánh Phi trở nên trầm trọng, "Trường học xảy ra chuyện."

Gì? Thiên Nguyệt Triệt cũng trầm xuống, "Cũng là do tên ám dạ đó?" Có thể khiến bọn họ chú ý tới chỉ có y.

"Trước mắt chưa dám khẳng định nhưng đêm qua đội bóng rổ của trường ngủ lại phòng nghỉ khu tập, sáng dậy thấy thiếu mất một người, lúc phát hiện ra thì đã chết ở rừng trúc gần sân tập, tuy ta tìm không thấy manh mối nhưng nghe mấy tên cùng lớp kể lại trên thi thể có hai lỗ máu. Ta cũng đã hỏi địa chỉ gia đình cậu ta, muốn tới xem sao, có điều...... trường học bên này ta còn chút o lắng, cho nên......" Tư Đồ Thánh Phi vừa nói vừa vào xe.

"Ta hiểu, sẽ lập tức tới." Thiên Nguyệt Triệt biết, Tư Đồ Thánh Phi e trong trường sẽ lại xảy ra biến cố ngoài ý muốn, mà trong ba người ocnf lại chỉ có hắn là nắm khu trường học rõ như lòng bàn tay.

"Sao vậy?" Thấy vẻ mặt Thiên Nguyệt Triệt khác thường, Thiên Nguyệt Thần cùng Thương Khung đồng thời hỏi.

"Vừa rồi điện về báo, trường học xảy ra chuyện." Nhíu mày, sự tình dường như có phần nghiêm trọng.

"Tình huống ra sao?" Thiên Nguyệt Thần hỏi.

"Sáng nay phát hiện một sinh viên chết trong rừng trúc, thấy kể lại trên người cậu ta chỉ có một vết thương duy nhất, là hai lỗ máu. Thánh Phi hắn hiện tại đang trên đường tới nhà gia quyến nạn nhân, lại lo ở trường có thể phát sinh gì đó. Mà uổi tối ta có thể sẽ ở lại trong trường, kế hoạch kia phụ hoàng cùng Thương Khung ngươi vất cả them một chút, mỗi người soát một nửa thành phố, hẳng là không có vấn đề." Đối với hai vị Ám Dạ Vương cùng Tinh Linh Hoàng này hắn vẫn rất tin tưởng.

"Ừ." Hai người gật gật đầu.

"Triệt nhi." Thiên Nguyệt Thần nhìn hắn, "Cẩn Thân." Kỳ thật Thiên Nguyệt Thần không quá lo lắng cho Thiên Nguyệt Triệt, dù sao vô số thứ trong nhẫn Tạp Cơ Tư vẫn rất hữu ích, hắn chỉ lo Triệt nhi quá mức vội vàng ngược lại phá hỏng chuyện lớn.

"Phụ hoàng, ta hiểu mà." Thiên Nguyệt Triệt biết y nghĩ gì, hứa hẹn một câu.




Quyển 6 - Chương 49: Thi biến

  Khi Tư Đồ Thánh Phi tới nơi, hàng xóm cho biết thi thể cậu bạn kia đã được đưa tới nhà tang lễ.

Nhà tang lễ có rất nhiều người ra ra vào vào phúng viếng, thậm chí có mấy gương mặt rất quen thuộc, đều là giảng viên, sinh viên cùng trường.

"Tư Đồ Thánh Phi?" Mấy sinh viên cùng khóa thấy hắn đến đều rất bất ngờ.

Không rõ quan tài đặt ở đâu, Tư Đồ Thánh Phi gật gật đầu, tỏ vẻ lễ phép, "Tôi đến chia buồn."

"Hai cậu có giao tình?" Mấy người bên đội bóng rổ thắc mắc, cho tới giờ cũng chưa từng nghe nói qua, Tư Đồ Thánh Phi với người bạn đã mất của họ có quen thân nhau.

Tư Đồ Thánh Phi hơi nhíu mày, đối phương thấy mình có phần không đúng vội vàng nói, "Tôi dẫn cậu vào, cậu ấy được đặt bên trong."

"Tôi muốn ở riêng với cậu ấy một lát?" Ngữ điệu ôn hòa, lời tuy rằng là lịch sự hỏi nhưng ánh mắt lại có sự uy nghiêm không cho phép ai kháng cự.

Này.........Nhóm bạn học đưa mắt nhìn qua nhau, đột nhiên nhớ tới mấy lời đồn đại về Tư Đồ Thánh Phi. Trong trường có rất nhiều người truyền tai nhau, cậu ta thích con trai, chẳng lẽ?

Nhất thời, bọn họ nhìn Tư Đồ Thánh Phi với ánh mắt vô cùng đồng cảm, "Được......được ......"

Từ ánh mắt mấy người kia, Tư Đồ Thánh Phi thừa hiểu nhưng cũng không nghĩ tới việc đính chính, ngược lại còn phụ theo ý tứ đó họa thêm chút biểu cảm bi thương khôn cùng.

Ai..........Nhóm bạn học thở dài, tiện tay đóng cửa lại giùm hắn.

Thi thể được đặt giữa gian, bên ngoài màn che – tiếng cha mẹ khóc tới đau đớn cùng với sự yên lặng phía sau màn này tựa như phân tách thành hai thế giới. Lưu luyến kẻ ở người đi.

Quan tài bằng gỗ nắp gạt, bên dưới là kính thủy tinh, Tư Đồ Thánh Phi đẩy nắp gỗ ra, lột bỏ lớp vải trắng bọc xác, thứ đập vào mắt khiến Tư Đồ Thánh Phi bị dọa.

Thay vì nói là phát hoảng, chẳng bằng nói hắn giật mình khi phải chứng kiến một điều không tưởng tượng nổi.

Đây không còn là thân thể con người nữa rồi, toàn thân tựa như bị rút sạch nước, chỉ còn khung xương cùng một tầng da, khó trách đặt quan ở một gian riêng, cũng nhờ bạn học tới hỗ trợ, để cản khách.

Chết tiệt, đúng lúc này, lại có người tới gọi.

"Tư Đồ Thánh Phi...........Tư Đồ Thánh Phi..........." Tiếng gõ cửa vang lên, là giọng gọi của cậu bạn mới đứa hắn tới ban nãy, "Tôi quên nói cho cậu..........." Chìa tra vào ổ, cửa bị mở ra, người kia nói không lên lời, vì hắn thấy vẻ mặt Tư Đồ Thánh Phi kinh ngạc đến ngây người, "Này, cậu không sao chứ? Thật có lỗi, quên nói cho cậu."

"Không sao, xin cậu để tôi yên tĩnh một lát."

Lại lui ra ngoài, trước khi đi còn nhìn Tư Đồ Thánh Phi mà đăm chiêu, thầm nghĩ,Như vậy mà không sợ ư, hay là bị dọa tới choáng váng rồi?

Lần thứ hai dời tầm mắt về lại thi thể, phần cổ có hai miệng vết thương, quả thực là bị cắn, nhưng trong quan tài có đá khô làm lạnh, miệng vết thương đã sớm đông lại, chỉ còn lưu vài tia máu tơ.

Cầm lấy di động, lại gọi cho Thiên Nguyệt Triệt, "Alo, là ta, ....... Đã xem thi thể, bước đầu có thể phán đoán rất có khả năng là tên ám dạ kia làm, hơn nữa, đối phương ra tay rất độc ác, máu trong thi thể bị hút khô chỉ còn da bọc xương, vậy nên.......ngươi cần để tâm, ta lo trong trường có thể sẽ lại có người bị hại."

"Ta hiểu, đên nay ngươi sẽ ở lại bên đó sao?" Thiên Nguyệt Triệt lúc này đã ở trường học, đang trong phòng hiệu trưởng ngồi. Sở dĩ lựa chọn nơi này thứ nhất là thoải mái, thứ hai là bí ẩn, thứ ba là ngoại trừ hiệu trưởng sẽ không có ai vào đây mà hiệu trưởng đã sớm ra về, cuối cùng nơi này có vị thế quan sát tốt nhất trong trường.

"Ừ, ta sợ miệng vết thương có biến dị, ngươi cũng biết tệ nhất là tên kia để lại âm khí trong vết thương khiến cái xác trở dậy làm thây người." Thây người giống với cái mà nhân loại gọi là cương thi nhưng hơi khác biệt ở chỗ chúng chỉ đi hút máu người.

"Miệng vết thương không thể tinh lọc?" Linh lực của Quang Minh thần tử có thể thanh lọc hết thảy tà ác không phải sao.

"Không thể, nếu thi thể còn ở ngoài thì có khả năng nhưng cậu ta đã nhập quan, khí lạnh từ băng đã thấm vào sâu từng phần cơ thể rồi. Nếu tinh lọc sẽ phát sinh rắc rối, mà muốn làm cũng cần ít nhất nửa tiếng lận." Lỡ như có địch ẩn thân, sẽ bị chú ý, nơi này lại tùy lúc đều có thể có người đi vào, đến lúc đó không biết chừng hắn sẽ bị tất thảy coi là dị nhân mà xử lý.

Hoặc mấy tay cảnh sát sẽ rút súng chĩa vảo hắn kết luận bắt được hung thủ giết người.

"Rồi, vậy ngươi tự mình chú ý, chuyện bên ngoài có phụ hoàng và Thương Khung lo liệu, chúng ta có thể yên tâm." Hai nam nhân kia mặc dù có chút thủy hỏa bất dung nhưng khi lo chính sự đều rất đúng mực.

"Ta hiểu."

Cúp máy, cả hai đem tâm trí đặt trên việc của mình.

Đêm thực yên tĩnh nhưng lòng người lại rất loạn.

Trường học để trấn an các sinh viên nên tăng cường bảo an đi tuần, nói vậy chứ trong lòng họ cũng có chút tình tự.

Những sinh viên nào trọ gần trường thì ra về, một số ít cảm thấy ở một mình càng thêm lạnh thì không dám về nữa, chui vào ký túc, một giường hai ba người, hai giường kéo sát vào nhau cùng ngủ, trường học tuy biết nhưng đều là sinh viên mình thì cũng an toàn, đương nhiên không ngăn cản.

Trường học chốn chốn thắp đèn, cho dù là phòng học nửa đêm không có sinh viên nữa cũng bật sáng trưng.

Thiên Nguyệt Tiệt lấy một ít đồ ăn vặt từ nhẫn Tạp Cơ Tư, vừa ăn vừa nén giận,Bật cho lắm đèn như vậy, địch còn dám tới nữa chắc?

Đột nhiên, mắt Thiên Nguyệt Triệt lóe sáng, khí tức của hắn có thể sẽ đánh động đối phương nhưng nếu đối phương ngửi thấy nơi này có đồng loại.........nghĩ tới đây, liền vội vàng thả lão Đại cùng lão Nhị ra.

"Đại ca." Lão Đại, lão Nhị bị nhốt ở trong nhẫn quả là lâu, trừ lúc ban đầu tới thả ra sai quét tước dọn dẹp khuân đồ sau rồi quên bẵng đi mất.

"Đại ca, ta còn đang kiếm tiền đó." Lão Nhị nói thầm.

"Kiếm tiền?" Thiên Nguyệt Triệt hạ miếng khoai tây chiên trong tay xuống tỏ ra rất hứng thú.

"Đúng vậy, ta, lão Đại, còn có Tiểu Bạch cùng với đèn pin, chúng ta ở bên trong đó chơi mạt chược." Vừa rồi hắn còn soát soát mấy cái túi trên người, "Đèn pin nói, nếu chúng ta đã tới nơi này thì nên sống theo tập quán nơi đây, cho nên ta nghĩ a, cứ bước chân ra ngoài là phải tiêu tiền, nhưng ta không có tiền, liền tính toán kiếm kiếm một chút từ mấy người kia."

Lão Nhị hắn tính toàn chu toàn lắm.

Tiền trong tay bọn họ là Thiên Nguyệt Triệt boa cho mỗi lần gọi hỗ trợ.

"Trước mắt đại ca sẽ cho các ngươi cơ hội để kiếm một món tiền lớn." Thiên Nguyệt Triệt buông mồi.

Hử?Lão Nhị lão Đại nhìn qua nhau, rồi trước sau cùng nói, "Đại ca cứ phân phó."

"Các ngươi giúp ta kiểm tra toàn trường một lượt, nhưng đừng có khiến người trong trường thấy rồi bị dọa sợ, đồng thời cẩn thận xem xét phụ cận xung quanh, xem có cảm giác được hơi thở đồng loại của các ngươi hay không, nếu có, thì làm bộ........."

"Đại ca." Thiên Nguyệt Triệt còn chưa có nói xong đã bị lão Nhị cắt đứt, "Đại ca, ta biết, ngươi muốn chúng ta làm nội gián đúng không? Yên tâm, làm nội gián ta cùng lão Đại quá rành." Lão Nhị vỗ ngực cam đoan, hiển nhiên lời mình vừa nói dọa người thế nào.

"Ùm." Thiên Nguyệt Triệt gật gật đầu, cũng biết, thuộc hạ của mình rất thông minh, "Vậy đi đi." Đồng thời thưởng trước cho bọn họ hai túi nước ô mai thực lớn.

Nhà tang lễ.

Tư Đồ Thánh Phi sau khi rời khỏi nhà tang lễ liền tới khách sạn đối diện gần đó thuê một phòng, từ bên trong giám thị nhất cứ nhất động.

Nhìn đồng hồ, đã 8 giờ tối, bụng đói bắt đầu sôi lên. Bữa sáng tinh thần khủng hoảng cho nên vẫn chưa được miếng nào.

Cũng may dưới lầu có một quán bán đồ ăn nhanh, tuy rằng không phải Tư Đồ Thánh Phi không muốn đến quán to ăn món ngon mà là sự vụ trọng yếu, là đại trượng phu co được ắt phải dãn được, hắn chịu.

Một mình gặm hết mười cái热炒 (GG) mùi vị vô cùng thơm ngon, chả trách đông khách đến như thế.

Bên trong lễ đường.

Tiếngcót kétvang lên phía gian đựng quan tài, nhưng bên ngoài đủ thứ tạp âm ồn ào căn bản không ai chú ý đến.

Xoảng........Hai cánh tay khô héo chỉ còn khung xương dội lên đâm thủng lớp kính thủy tinh của quan tài.

Xoảng........Lại thêm một tiếng, hai cẳng chân gạt những mảnh thủy tinh rơi xuống.

Thi thể từ trong quan tài nhảy ra ............. da dẻ khô cằn không chút huyết sắc, tròng mắt trắng dã đảo vòng xung quanh, rồi hướng phía cửa sổ nhảy ra ngoài. 




Quyển 6 - Chương 50: Sự cố

  A...........

Tiếng thét chói tai lảnh lên giữa đêm đen.

Hai cô gái ánh mắt trừng to đứng sau lưng kẻ nọ.

A..........

Sợ hãi thét lên một lần nữa rồi cả hai bỏ chạy, kẻ nọ cũng không đuổi tới, mà đứng ở nơi hai cô gái kia vừa đứng – trước một cửa hàng thời trang – nhìn kính phản chiếu, nhíu mày, rồi đồng tử thoáng nhướn lên, đi vào bên trong.

Có thể vì là buổi tối, cửa hàng không có mấy khách mua, kẻ nọ một mình lấy mấy bộ quần áo đi vào thay, lúc ra còn cố tình nhìn gương một chút cảm thấy vô cùng hài lòng, hắn cười cười, gương mặt trong gương cũng cười cười.

Khi định ra khỏi cửa hàng thời trang, nhân viên trông đồ vội ngăn lại, "Ngài đây, còn chưa......." Khi hắn quay đầu, người nọ sợ hãi ..........A.......một tiếng rồi lịm dưới đất.

Tư Đồ Thánh Phi nhét no bụng đang tính quay về phòng, thì bắt gặp hai cô gái đang chạy chối chết còn suýt đâm sầm vào y.

Thấy đối phương hai người sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy, hắn vội vàng đỡ lấy, "Các cô không sao chứ?"

"Quỷ.........có quỷ..........." Thanh âm run rẩy chỉ về phía đối diện, thần kinh như muốn rụng rời.

Quỷ?Tư Đồ Thánh Phi vừa định cười nhạo mấy cô nàng này thì ngạc nhiên nhìn phía trước có thêm vài người nữa vừa chạy vừa thét inh ỏi,Có quỷ.......có quỷ a........

Con ngươi nheo lại, dường như nghĩ tới cái gì, Tư Đồ Thánh Phi buông hai cô gái ra, chạy tới phía trước.

Ở đó, có một lượng lớn người túm lại cùng nhau.

"Nhường một chút.........Làm ơn cho đi nhờ một chút..........." Tư Đồ Thánh Phi gạt đám người ra, chen vào, kết quả, hắn suýt nữa té xỉu, tình huống gì đây, cái thi thể khô héo ấy làm thế nào đã chạy ra ngoài rồi.

Không xong, từ xa nghe thấy tiếng xe cảnh sát réo tới,Nếu ngay cả cảnh sát cũng đến đây, vậy...........Nghĩ rồi Tư Đồ Thánh Phi cắn răng, trong mắt lóe lên tia sáng ngũ sắc, là phó hồn của Quang Minh thần tử, hắn cũng có linh lực của thánh linh châu. Thời gian tức khắc ngừng lại, Tư Đồ Thánh Phi ôm lấy cái thây bị vây giữa trung tâm kia, xuyên qua đám đông chạy mất hút.

"Quỷ đâu..........quỷ đâu.........?" Chờ đến khi cảnh sát tới nơi, còn có quỷ nào thấy bóng dáng, đám người cũng sớm tản ra, "Mẹ nó, thằng điên nào báo cảnh sát hả.........." Cảnh quan lớn tiếng gào.

Phịch.......Đem cái thây quẳng tới phần đất trống trong công viên, Tư Đồ Thánh Phi lắc lắc cẳng chân mấy cái, mết chết rồi. Y đấm đấm ống chân.

...

Trong trường học, Thiên Nguyệt Triệt ngồi trong phòng hiệu trưởng chờ thiếu chút là ngủ gật, vẫn chưa thấy lão Đại lão Nhị trở về, trong lòng có chút không yên, đành phải đứng lên đi tìm.

Vốn đang định đi, lại sờ sờ đỉnh đầu thấy ẩm ướt, có chất lỏng rơi xuống đầu hắn là sao, vừa ngẩng cổ, kết quả Thiên Nguyệt Triệt hoàn toàn chết sững.........

Tay ở trên không trung tìm một vòng, tức khắc một vạt sáng vàng kéo hai tên đang ghé vào cửa sổ nhà người khác nhìn ngó rơi bịch xuống.

Hóa ra hai tên này mải ngắm mỹ nữ mà quên mất chính sự.

"Đại......đại ca?" Lão Nhị vừa định đánh người thì phát hiện ra đó là Thiên Nguyệt Triệt liền vội vàng rụt cổ về trốn sau lưng lão Đại.

"Thế nào hả, muốn ra tay với ta?" Mắt lạnh cắt qua, Thiên Nguyệt Triệt thu hồi ma pháp, "Các ngươi làm gì ở đó?"

Lão Đại so với lão Nhị thành thật hơn, "Đang nhìn con gái tắm rửa."

Cơ mặt giật giật, Thiên Nguyệt Triệt thật muốn dùng chày đập nhừ hai tên trước mắt, "Việc ta sai đi làm sao rồi?" Thông cảm cho hai giống đực nhộn nhạo xuân tâm, Thiên Nguyệt Triệt nghĩ hẳn là nên cùng phụ hoàng thương lượng một chút, thưởng cho họ hai giống cái bầu bạn. Bằng không một ngày nào đó lại phát xuân như thế này thì toi.

Mất mặt chính là kẻ làm chủ nhân như hắn a.

"Đại.......đại ca......." Lão Nhị có chút kinh hãi thầm nghĩ, không hoàn thành nhiệm vụ phải chăng sẽ bị trừng phạt thật nặng, dù sao Thiên Nguyệt Triệt không nói lời nào quả là có điểm khủng bố.

"Quên đi, xét thấy tình huống của các ngươi ta cũng có thể hiểu được." Thiên Nguyệt Triệt lúc này vô cùng rộng lượng, dù sao..........Thiên Nguyệt Triệt âm thầm cười, nhân tộc ám dạ phát xuân, hắn thực rất tò mò.

...

Thiên Nguyệt Thần cùng Thương Khung đem cả thành phố chia hai nửa, mỗi người đóng một bên.

Đem linh lực phân tán ra từng điểm mấu chốt, chỉ cần tiếp xúc với ám lực tất cả đều có thể ngay tức khắc truyền tới cho chủ nhân của mình.

.........

Tư Đồ Thánh Phi đang do dự, hắn tự hỏi phải giải quyết cái thây này thế nào, lại đột nhiên phát hiện nó động. Chớp một cái đã phi thân chạy trốn, đây là chuyện quái gì thế này? Còn chưa kịp tự hỏi, đã phải vội vã đuổi theo, nhưng hắn càng đuổi tới gần lại càng cảm thấy có điểm không đúng.

Ánh mắt sáng lên,Là mùi máu tươi.

...

Trong lúc đó, nơi góc công viên hẻo lánh có một người đàn ông đang đè lên một người phụ nữ, tư thế vô cùng thân thiết hình như đang dây dưa. Tư Đồ Thánh Phi vốn định rời đi, nhưng cái thây kia vẫn cứ chạy tới, hơn nữa.........Này, mùi máu tươi tanh nồng cũng là từ phía họ sộc tới.

Chẳng lẽ.........Một cảm giác không tốt nảy lên.

"Dừng tay." Tư Đồ Thánh Phi lớn tiếng hô, quang cầu trong tay trực tiếp phóng tới hướng nam nhân.

Nam nhân bị linh lực đánh trúng ngã trên mặt đất mà nữ nhân lại nhảy ra đứng bằng ở một bên, ánh mắt đỏ màu máu, khóe môi vương lại cũng là máu tươi. Tư Đồ Thánh Phi sửng sốt, nữ nhân này mới là tên ám dạ cần tìm, vậy còn nam nhân kia? Quay đầu lại, liền thấy phần cổ người nọ có hai lỗ máu đang chảy, miệng khẽ mấp máy như muốn nói?

Người này còn cứu được.

Tư Đồ Thánh Phi vọt tới trước mặt nam nhân, dùng ma pháp tinh lọc vết thương, khiến máu ngừng chảy, hắn không dùng hệ ma pháp chữa bệnh, nếu xử lý triệt để còn cần phải có can thiệp dao kéo, mà nữ tử kia.......

Nhíu mày, hắn chọn đưa nam nhân này tới viện trước.

Cố tình cái thây mắc toi kia lại đi tới trước mặt hắn hưng phấn nhìn vết máu nơi cổ nam nhân.

"Ngươi là ai?" Nữ nhân đáp trên ngọn núi giả nhảy xuống, hai tay vẩy vẩy, nếu ả đoán không sai, tên này vừa rồi sử dụng ma pháp, ở tinh cầu này vậy mà có người sử dụng được cả phép thuật ma giới.

Tư Đồ Thánh Phi nhếch môi cười, "Ta là tổ tông nhà ngươi."

"Hỗn xược." Nữ nhân khinh thường, "Coi bộ, tiểu tử ngươi cũng có chút bản lĩnh, hút máu của ngươi đối với tu vi của ta lại càng có lợi." Hồng quang trong mắt càng lúc càng đậm, cái thây kia cũng chẳng đợi mà đã sớm nhào qua.

Chết tiệt, gằn giọng văng một câu, nhanh chóng xách nam nhân lên, lấy đà trên mặt đất dụng cái thây khô làm điểm tựa bật tường, xoay chân đạp cho nữ nhân kia một cước đồng thời ở giữa không trung bày ra ma pháp trận, đặt nam nhân nằm ở giữa. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro