Chương 35: Trả Thù
Khi Hồng gia và Hoàng Lưu Trại bị càn quét, Hồng Bá Hải do lấy ra lệnh bài thân phận đệ tử, mà có thể thoát một mạng, chạy trốn về hướng Thiên Nguyên Tông.
Do bị thương khi tham gia cuộc chiến với Hoàng Lưu thổ phỉ, hắn khó khăn chạy cách Thương Không Thành một khoảng chưa đến hai trặm dặm.
"Các ngươi cứ chờ đó, một ngày nào đó thù diệt tộc nhất định tất báo!" Hắn vừa đi, vừa nghĩ:
Trong lúc đó, Vương Trung vẫn đang theo sau hắn, nhìn xem tình hình.
Khi đến một khu rừng cách thành Thương Không khoảng hai trăm dặm, hắn không ẩn dấu nữa mà chặn đường, quay lưng về phía Hoàng Bá Hải.
Đột ngột, thấy được bóng người thấp, bé đứng ở phía trước Hoàng Bá Hải kinh hoảng, nói:
"Là ai, không phải các gia tộc nói, tha cho ta một mạng sao!"
Vương Trung quay lưng lại, nhìn về phía hắn, cười nói:
"Hồng sư huynh, lâu rồi không gặp! Huynh vẫn khỏe chứ!"
"Là.. Là người!" Hoàng Bá Hải kinh hoảng, thốt lên. Hắn từng dùng ngọc giản truyền âm về gia tộc cho hộ vệ từ nhỏ bảo vệ mình nói:
Vương Trung hai tay ôm ngực, cười cười nhìn hắn:
"Phụ thân của ngươi ta đã đưa tiễn đi trước! Tiếp theo, phải đến Hồng sư huynh rồi!"
Hoàng Bá Hải hoảng sợ, lui về sau hai bước, nhìn hắn nói:
"Ngươi không được, giết ta! Ta là đệ tử nội môn của Thiên Kiếm Phong. Nếu ngươi giết ta, sẽ bị tông môn trừng phạt!"
Vương Trung cười to, từng bước tiến đến. Hắn dù là ở Trái Đât hay ở Hoài Thiên Tiên Giới này, nếu người đã dồn hắn vào chỗ chết. Hắn cũng sẽ, không tha cho đối phương.
"Ta và ngươi không thù, không oán! Nhưng ngươi lại, sai người giết ta!" Nói xong hắn, biến mất tại chỗ, xuất hiện trước người Hồng Bá Hải xuất kiếm.
Đầu của Hồng Bá Hải rơi xuống, hắn quay lưng đi về phía trước, thu kiếm, nói:
"Kẻ đã muốn, mạng của ta! Thì đều phải chết!"
Sau khi giết chết kẻ thù, Vương Trung lại đưa tiểu Thủy lên đường, về hướng Trúc Vân Thành trở về Lục gia.
Trong lúc này, các gia tộc trong Thương Không Thành, đang chia sẻ các khu vực mà trước đây, Hồng gia chiếm đóng. Ngay cả Lưu Hoàng Trại, ở Thái Mông Sơn cũng bị san bằng, các vị nữ tử từng bị bọn thổ phỉ bắt nhốt, cũng được giải cứu.
Bảy ngày sau, Trúc Vân Thành Lục gia phủ, do Vương Trung được nhận vào làm đệ tử của Thiên Nguyên Tông, Lục gia từ lúc đó, càng lúc, càng phát triển.
Khi Vương Trung dẫn theo tiểu Thủy, cách Lục gia khoảng hai trăm bước chân. Hắn nghe được, người đang di chuyển trong thành bàn tán xôn xao.
"Ngươi có nghe thấy không, Thiên Nguyên Tông có hai vị đệ tử nội môn, làm nhiệm vụ đi ngang qua Trúc Vân Thành chúng ta!" Một người đi đường nói:
"Haizz, ta còn nghe nói hắn bắt gia chủ của bốn nhà, đến hầu rượu cho bọn hắn!" Người đồng bạn, lên tiếng:
Người thứ ba lại lên tiếng:
"Nghe nói tu vi của hai người đó là Đại Khí Hoàng trung kỳ, các vị lão tổ cũng không phải là đối thủ! Chỉ thấy thương, cho bốn vị gia chủ."
Vương Trung nghe thấy những người xung quanh bàn luận, chân bước nhanh về phía Lục phủ.
Trong Lục phủ, có một thanh niên khoảng 18-19 tuổi, đang ngồi ở vị trí chính điện đang ngồi thưởng thức rượu thơm và các món ăn ngon. Phía dưới, là một vị cô nương cùng lứa tuổi đang ngồi ở một bên thưởng thức trà.
Xung quanh bọn họ là các mỹ nữ và bốn vị gia chủ của các gia tộc lớn trong thành. Người thì ôm bình rượu, người bưng trái cây. Có người còn đang đấm bóp tay chân, cho thanh niên đang ngồi ở vị trí trung tâm đó.
Vị cô nương hóp một ngụm trà, nhìn về phía thanh niên nói:
"Khang sư huynh, Cửu Tuyết Yêu Hồ ấu thân rất khó bắt! Nhiệm vụ lần này, không biết đến bao giờ mới về được môn phái đây?"
"Tuyền sư muội yên tâm đi, chúng ta đã biết hành tung của nó. Nhất định, nay mai thôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ thôi!" Thanh niên ăn nho của nha hoàn Lục gia đúc, vừa thỏa mãn gia chủ Trịnh gia đấm bóp, nhìn về phía sư muội họ Tuyền, nói:
Nói xong, hắn nhìn bốn vị gia chủ đang đứng. Rồi nhìn về phía gia chủ Lục gia Lục Tuấn nói:
"Nghe nói hài tử ngươi là đệ tử Thiên Nguyên Tông ta."
Lục Tuấn đang ôm bình rượu, khom người nói:
"Bẩm đại nhân, tiểu nhi đúng là được đặc sứ đưa về Thiên Nguyên Tông kiểm tra tư chất!"
"Nếu hắn không quay về, chắc la được nhận làm đệ tử ngoại môn rồi! Ngươi yên tâm, chỉ cần ta quay về sẽ tận lực che chở cho hắn? Chỉ cần, ngươi đem gả con gái lớn của ngươi cho ta! Như thế nào?" Hắn khinh thường nhìn Lục Tuấn, hỏi:
Lục Tuấn nhíu mày, cảm thấy uất ức khó xử. Bảy ngày trước, hắn từng hỏi ý kiến Lục Tuyết về việc này, nhưng nàng nhất quyết không chịu.
Dù sao, từ khi Khang Vũ đến đây, ỷ vào thân phận đệ tử nội môn của Thiên Nguyên Tông đã thất lễ với nhiều con cháu nữ nhân của các gia tộc, khiến nàng cảm thấy phản cảm.
Lục Tuấn đang ấm úng không biết trả lời ra sao, đã bị thanh niên một tiếng hừ lạnh, đánh một chưởng khiến hắn hộc máu, quát:
"Không biết sống chết, Khang Vũ ta coi trọng là phước nhiều đời con gái ngươi!"
Bỗng nhiên, một chưởng từ cửa chính đánh vào ngực hắn, khiến hắn hộc máu! Tiếng nói vang vọng cả sảnh, nói:
"Ngươi lại là thứ gì, dám dòm ngó tỷ tỷ của ta!"
Biết đối phương tu vi hơn mình, nhưng thanh niên tên Khang Vũ nhìn sư muội của mình gật đầu, nhìn về phía cửa lớn, quát:
"Ai! Chả lẽ không biết ta là đệ tử nội môn của Thiên Nguyên Tông hay sao?"
Vương Trung nắm tay của tiểu Thủy, từ từ bước vào cửa lớn, nhìn Khang Vũ khinh miệt, nói:
"Đệ tử nội môn mà thôi, đã dám vô pháp, vô thiên! Dám bắt phụ thân ta, hầu rượu cho các ngươi!"
Khang Vũ nhíu mày, nhìn về phía Vương Trung, hỏi:
"Tiểu tử đến từ đâu? Mau báo danh tính, đệ tử Thiên Nguyên Tông ta cũng dám phạm hay sao!"
"Lục Vân!" Vương Trung nhìn hắn, hờ hững, trả lời:
Khang Vũ nhíu mày, không biết đánh tính đối phương. Riêng Tuyền Thanh, nghe đến hai chữ này, suy nghĩ điều gì thần sắc trở nên sợ hãi, gương mặt xanh tái mét, cả thân thể run rẩy không ngừng!
Thấy được đồng môn của mình thần sắc khác thường, Khang Vũ nhìn về phía nàng, hỏi:
"Sư muội, muội biết hắn sao?"
Tuyền Thanh đang hoảng sợ, khi nghe hắn hỏi, lấy lại chút bình tĩnh, trả lời:
"Đệ nhất nội môn kỳ này, Linh Vũ Phong quang môn đệ tử Lục Vân!"
Nàng vừa dứt lời, Khang Vũ kinh hãi, hắn đã từng nghe, đệ nhất nội môn kỳ này là Lục Vân. Nhưng hắn không ngờ được, lại là con trai của Lục Tuấn vừa mới gia nhập tông môn vài tháng trước.
Nếu như hắn biết sớm, đã không dám hành động lỗ mãng như vậy. Dù sao, đối phương là quán quân của kỳ thi lần này, thực lực cường đại, lật tay cũng có thể tiêu diệt hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro