Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2. Vùng Đất Cấm và Hỗn Thiên Đại Đế


Trong khoảnh khắc yên tĩnh của đêm đen, Lâm Phong siết chặt nắm tay, cảm nhận viên đá phát ra những tia sáng yếu ớt, như đang hòa cùng mạch đập của chính hắn. Một quyết tâm mới hình thành trong lòng hắn:

"Nếu đã bị số phận chọn, thì ta sẽ không bao giờ dừng lại. Ta phải mạnh hơn tất cả. Kẻ nào muốn lấy thứ này từ tay ta, phải bước qua xác ta trước đã."

Ánh mắt hắn bừng lên trong bóng tối, như một ngọn lửa không thể dập tắt. Không còn đường lui nữa. Hắn phải trở nên mạnh hơn – không chỉ để bảo vệ bản thân, mà để nắm lấy vận mệnh của chính mình và vượt qua tất cả những kẻ khác.

Đúng lúc Lâm Phong thả lỏng cảnh giác, một luồng khí lạnh lẽo đột ngột ập tới. Trong bóng tối ngoài hang, một bóng người xuất hiện, đôi mắt lóe lên như mắt dã thú.

"Kẻ nắm giữ Thiên Mệnh... cuối cùng cũng tìm thấy ngươi." Đó là một Chân Tiên – một trong những tiên nhân được phái xuống trần để tiêu diệt hắn.

Sát khí bao trùm không gian, như thể cái chết đã đặt chân vào hang động này. Lâm Phong cảm nhận được áp lực khủng khiếp từ đối phương. Hắn hiểu rằng, đối đầu với một Chân Tiên, hắn chẳng có cơ hội nào để chiến thắng. Nhưng bỏ chạy bây giờ cũng vô ích – Chân Tiên kia sẽ không để hắn sống sót. Ngay trong khoảnh khắc sinh tử, viên đá Thiên Mệnh trong tay Lâm Phong lại phát sáng rực rỡ một lần nữa. Sức mạnh bí ẩn trong nó bùng nổ, kéo Lâm Phong vào một dòng xoáy không gian lạ lẫm.

"Không thể nào! Hắn đã được... Thiên Mệnh bảo hộ?" Chân Tiên kinh hãi kêu lên, nhưng đã quá muộn. Dòng xoáy ánh sáng nuốt trọn Lâm Phong, đưa hắn đến một nơi không ai biết trước được – nơi bắt đầu một cơ duyên lớn hơn nhưng cũng chứa đầy hiểm họa.

Ngay khi luồng sáng từ Thiên Mệnh kích hoạt, thiên giới đã hoàn toàn bại lộ trước sự thật khủng khiếp: Kẻ nắm giữ Thiên Mệnh đã trốn thoát khỏi tầm kiểm soát của bọn họ.

"Hắn đã vào vùng đất cấm!" Một vị chân tiên giận dữ thốt lên trong thiên điện.

Một lão tiên nhân mặc áo bào kim sắc đứng giữa đại điện, đôi mắt sâu thẳm như bầu trời đêm. "Nếu để kẻ đó kết hợp Thiên Mệnh với sức mạnh cấm kỵ ở nơi đó... hắn sẽ trở thành kẻ vượt ngoài tầm kiểm soát của thiên đạo. Chúng ta không thể để chuyện này xảy ra!"

Lão tiên nhân lập tức ra lệnh:
"Gửi thông điệp đến toàn bộ chân tiên. Đuổi cùng giết tận, không được để hắn sống sót!"

Khi dòng xoáy dừng lại, Lâm Phong ngã xuống một nền đất cứng. Hắn choáng váng trong chốc lát, cố hít một hơi thật sâu để điều chỉnh lại nhịp thở. Khi định thần, hắn nhận ra mình đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ – một vùng đất cấm ẩn sâu giữa rìa giao thoa giữa thiên giới và ma vực, nơi ngay cả tiên nhân và ma vương cũng hiếm khi bén mảng.

Khung cảnh xung quanh hoang tàn và đổ nát. Những tảng đá đen nhánh nằm rải rác, toát ra khí tức chết chóc, xen lẫn giữa những dòng sông linh khí đục ngầu. Cả linh khí và ma khí nơi này quấn lấy nhau như những con rắn độc, tạo nên một bầu không gian hỗn loạn.

Lâm Phong cảm thấy cơ thể mình rung lên dưới áp lực vô hình của nơi này. Dường như mọi thứ ở đây đều chứa đầy sự oán hận và tàn khốc từ những trận chiến cổ xưa đã diễn ra hàng vạn năm trước.

Lâm Phong chậm rãi đứng dậy, cố chấn an bản thân giữa bầu không khí nặng nề của vùng đất cấm. Mỗi hơi thở dường như đều mang theo sự ngột ngạt của linh khí và ma khí hỗn loạn, len lỏi vào từng tế bào cơ thể, khiến hắn cảm giác như đang bị nuốt chửng bởi oán niệm tích tụ qua hàng vạn năm.

"Đây là đâu?" Hắn thì thầm, cố kìm nén nỗi bất an đang dâng lên trong lòng.

Dù đã trải qua nhiều nguy hiểm, đây là lần đầu tiên hắn bước vào một nơi mang khí tức khủng khiếp và không thuộc về cả phàm giới, thiên giới lẫn ma giới. Nơi này không có sự sống, chỉ có sự tàn khốc còn sót lại từ những cuộc chiến cổ đại.

Hắn di chuyển chậm rãi, từng bước dò dẫm trong sự cảnh giác. Trong ánh sáng yếu ớt của viên đá Thiên Mệnh, bóng tối xung quanh như đang lượn lờ những con mãnh thú vô hình, chỉ chờ đợi thời cơ để lao đến.

Sau một quãng đường dài, Lâm Phong bất ngờ nhìn thấy một tòa cung điện đổ nát nằm giữa màn sương dày đặc. Những cột trụ khổng lồ bằng đá đen bị thời gian bào mòn, khắc đầy vết rạn nứt và những ký tự cổ ngữ không ai hiểu được.

Bước qua cánh cổng vỡ nát, hắn cảm nhận được một luồng uy áp kinh khủng bao phủ nơi đây. Đó không phải là sát khí hay linh lực đơn thuần – mà là khí tức của một kẻ từng vượt trên cả Tiên Nhân và Ma Vương.

Trong sâu thẳm tâm trí, một giọng nói già cỗi vang lên, nhẹ nhàng nhưng mang theo sức mạnh không thể kháng cự:

"Cuối cùng... một kẻ xứng đáng đã đến."

Lâm Phong rùng mình, đảo mắt tìm kiếm nguồn cơn của giọng nói. Ánh sáng từ viên đá Thiên Mệnh trên tay hắn bỗng trở nên chói lòa, soi sáng toàn bộ đại điện. Trong luồng sáng ấy, một bóng hình mờ ảo hiện ra – một vị Đại Đế cổ xưa đã tồn tại ngoài ranh giới của sinh tử.

Bóng hình ấy khoác một bộ áo giáp tàn phai, thân hình cao lớn và uy nghiêm, nhưng lại tỏa ra cảm giác tĩnh lặng và bi thương. Đôi mắt của vị Đại Đế như hai vực thẳm, chứa đựng tri thức vô tận và cả nỗi cô độc trải dài qua hàng vạn năm.

"Ta là Cổ Đế Hỗn Thiên, kẻ đã từng đứng trên đỉnh cao của cả tiên giới và ma vực."

Giọng nói vang lên, dội vào tâm trí của Lâm Phong như tiếng chuông từ cõi chết.

Lâm Phong cảm thấy từng sợi tóc trên người dựng đứng. Đây là một huyền thoại bị lãng quên, một tồn tại đã vượt qua cả Tiên Nhân và Ma Vương, bị giam cầm và lãng quên trong dòng chảy thời gian.

"Ngươi không phải kẻ đầu tiên bước vào đây, nhưng ngươi là kẻ duy nhất còn sống sót đến giờ phút này."

Hỗn Thiên Đế nhìn vào viên đá Thiên Mệnh trên tay Lâm Phong, ánh mắt chứa đựng một sự khâm phục và mong đợi.

"Thiên Mệnh đã chọn ngươi, và điều đó đồng nghĩa với việc số phận của ngươi không còn thuộc về ngươi nữa. Ngươi sẽ không thể tránh khỏi cuộc chiến với những kẻ mạnh nhất của cả thiên và ma giới."

Lâm Phong cắn răng, cảm giác bất lực dâng lên trong lòng. "Ta chưa từng muốn điều này. Tại sao Thiên Mệnh lại chọn ta?"

Hỗn Thiên Đế khẽ cười, nụ cười mang theo nỗi đau và sự từng trải.

"Thiên Mệnh không lựa chọn kẻ mạnh nhất. Nó chọn kẻ có ý chí bất khuất và kẻ dám thách thức thiên đạo. Ngươi có thể không hiểu bây giờ, nhưng sớm thôi... ngươi sẽ thấy rằng thiên đạo cũng chỉ là một gông xiềng."

Hỗn Thiên Đế giơ tay, và từ hư không, một luồng sáng đen bùng lên, tạo thành một mảnh ngọc vỡ bay về phía Lâm Phong.

"Đây là Hỗn Nguyên Lệnh, tàn tích cuối cùng của ta. Với nó, ngươi có thể dung hòa cả linh khí và ma khí, khai mở con đường tu luyện độc nhất vô nhị – vượt ngoài sự kiểm soát của thiên và ma đạo."

Lâm Phong chần chừ, rồi đưa tay đón lấy mảnh ngọc. Ngay khi mảnh ngọc chạm vào tay hắn, một luồng sức mạnh cổ xưa tràn vào cơ thể hắn, khiến từng tế bào trong người hắn rung lên mãnh liệt. Hắn cảm nhận được sự biến đổi trong kinh mạch – chúng đang dần thích nghi với cả linh khí và ma khí, một điều chưa từng có trong lịch sử tu luyện.

Hỗn Thiên Đế nhìn hắn, đôi mắt lấp lánh tia hy vọng:
"Con đường phía trước sẽ rất dài và đầy hiểm nguy. Nhưng ngươi có khả năng làm được điều mà ta không thể – phá vỡ xiềng xích của thiên đạo và tạo ra một con đường hoàn toàn mới."

Trước khi bóng hình của Hỗn Thiên Đế hoàn toàn biến mất, ông để lại một câu cuối cùng, vang vọng trong tâm trí của Lâm Phong:

"Nhớ kỹ... nếu ngươi không đủ mạnh, cả thiên giới và ma vực sẽ nghiền nát ngươi."

Luồng sáng từ viên đá Thiên Mệnh và mảnh ngọc Hỗn Nguyên tỏa ra cùng lúc, tạo thành một vòng xoáy bao bọc lấy Lâm Phong. Khi hắn mở mắt ra lần nữa, cơ thể hắn đã trở nên khác biệt.

Kinh mạch của hắn không còn là kinh mạch thông thường – chúng đã mở rộng và dung hòa linh khí cùng ma khí, tạo ra một nguồn sức mạnh chưa từng tồn tại trong lịch sử.

Lâm Phong đứng giữa vùng đất hoang tàn, tay nắm chặt mảnh ngọc Hỗn Nguyên và viên đá Thiên Mệnh. Con đường trước mắt đã rõ ràng:

Hắn phải trở nên mạnh hơn tất cả, hoặc sẽ bị cả thiên giới và ma giới tiêu diệt.

Không còn sự lựa chọn nào khác. Thiên Mệnh đã giao phó cho hắn sứ mệnh phá vỡ xiềng xích của thiên đạo, và Lâm Phong sẽ phải bước đi trên con đường đầy máu lửa này – một con đường chỉ có tiến về phía trước, không được phép quay đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro