Hồi 2: Khai Hoang Lập Địa - Giọng Nói Từ Quá Khứ
Trong khoảng không vô tận, nơi những đám mây khổng lồ cuộn trào như đại dương trên trời, các vị thần Olympus hội tụ. Trước mặt họ là một vùng đất chưa định hình, một tấm vải trống chờ được vẽ lên những thử thách và định mệnh.
Từ trong nhóm, một giọng nói vang lên, nhẹ nhàng mà mang theo sự diễu cợt quen thuộc
Prometheus: Vậy thì, nếu không ai phản đối… ta sẽ tạo ra khu vực đầu tiên.
Prometheus bước lên, đôi mắt ánh lên tia sáng tinh nghịch, như thể ông đã chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu. Một số vị thần trao đổi ánh nhìn, không ít trong số họ không hề hài lòng, nhưng cũng không thể phản đối. Dù gì đi nữa, Prometheus cũng là một trong những kẻ am hiểu con người nhất.
Prometheus: Điểm Khởi Đầu, phải không? Dĩ nhiên, một sự khởi đầu xứng đáng cho những kẻ được chọn.
Prometheus mỉm cười, vung tay lên. Từ lòng bàn tay ông, một ngọn lửa bùng cháy, không phải để hủy diệt, mà để khai sinh. Những dòng lửa ấy rơi xuống khoảng không, chạm vào hư vô, và từng tia sáng bắt đầu hình thành một đám mây khổng lồ và tạo nên một vùng đất mới.
Khu vực 1: Điểm Khởi Đầu thắp sáng hư không. Dưới ánh sáng ấy, mặt đất dần hình thành một vùng đất bình yên, rộng lớn và tràn ngập sức sống.
Ông vung tay, và những cánh đồng xanh mướt trải dài bất tận, tựa như thế giới vừa bước vào buổi bình minh đầu tiên. Những dòng suối trong vắt chảy qua các ngọn đồi, phản chiếu ánh sáng ấm áp của mặt trời. Xa xa, một khu rừng nhỏ xuất hiện, không quá rậm rạp nhưng đủ để tạo cảm giác hoang sơ. Trên bầu trời, Prometheus vẽ lên một vầng dương ấm áp, không quá chói chang, cũng không quá dịu nhẹ, một thứ ánh sáng mang đến sự sống nhưng không thiêu đốt. Ông mỉm cười khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.
Prometheus: Một khởi đầu lý tưởng cho những kẻ được chọn. Không quá khắc nghiệt, cũng không quá dễ dàng.
Thêm một cái vung tay nữa, những sinh vật đầu tiên xuất hiện. Chim chóc cất tiếng hót, báo hiệu sự sống đã thực sự bắt đầu. Những con thú nhỏ nhảy nhót qua đồng cỏ, như thể chúng vốn đã thuộc về nơi này từ lâu. Thế nhưng, dù là một khởi đầu bình yên, khu vực này không hoàn toàn vô hại. Một số bí ẩn được che giấu trong bóng tối của khu rừng, những sinh vật quan sát từ xa, và những thử thách nhỏ chờ đợi những ai dám tiến sâu hơn. Prometheus khoanh tay, nhìn ngắm tác phẩm của mình với vẻ hài lòng.
Giờ đây, Khu vực 1: Điểm Khởi Đầu đã hoàn thành.
Các vị thần cũng sau đó lần lượt tạo ra khu vực của mình và Zues là người tạo ra khu vực thứ 10, sau đó là khu vực cuối cùng, nơi mọi thứ sẽ kết cũng được hình thành
Khi khu vực thứ 11 vừa hoàn thành, một vùng đất bí ẩn nơi Cây Adam ngự trị, các vị thần quan sát kiệt tác của mình với vẻ hài lòng. Trò chơi đã sẵn sàng. Nhưng đúng lúc đó, bầu trời đột ngột tối sầm lại. Không phải do bất kỳ vị thần nào, mà do một sự hiện diện cổ xưa hơn cả thời đại của họ. Tiếng xích vang lên, chậm rãi, nặng nề. Bước ra từ hư không, một hình dáng khổng lồ dần hiện rõ. Chronos, vị Titan của thời gian, kẻ từng thống trị trước cả Zeus, xuất hiện với đôi mắt sâu thẳm như hai hố sâu không đáy. Dù bị xiềng xích bởi chính các vị thần, ông ta vẫn bước đi trên mặt đất Olympus, mỗi bước chân làm không gian rung chuyển như thể cả thực tại cũng bị ảnh hưởng bởi sự hiện diện của ông.
Chronos: Các ngươi quên mất ta rồi sao?
Giọng nói của Chronos vang lên, già nua nhưng đầy quyền uy. Những chuỗi xích kêu lên ken két, nhưng không thể ngăn ông ta tiến gần hơn. Một số vị thần, toát mồ hôi vì sát khí mà lão già ấy toả ra. Các vị thần căng thẳng, nhưng không ai lên tiếng ngay lập tức.
Chronos: Một trò chơi định đoạt số phận loài người…
Chronos mỉm cười nham hiểm
Chronos: Hah. Các ngươi có nghĩ đến việc thời gian cũng là một phần trong trò chơi này không?
Bàn tay gầy guộc của ông ta vươn ra, một vết nứt thời gian lóe lên trong không khí, tạo thành một cánh cửa nhìn xuyên qua quá khứ và tương lai. Những hình ảnh về các nền văn minh đã diệt vong, những chiến trường đẫm máu, những vị vua gục ngã lướt qua như một lời nhắc nhở về dòng chảy vô tận của thời gian.
Chronos: Nếu đây là nơi định đoạt vận mệnh nhân loại, thì thời gian cũng sẽ là một thử thách. Hãy để ta tạo ra khu vực 10 và 11. Chịu không, các con của ta?
Sự im lặng bao trùm các vị thần. Đây là Titan từng là cha của các vị thần và là kẻ thù của họ, nhưng lời nói của ông ta không thể bị bác bỏ hoàn toàn.
Zues lên tiếng, giọng uy nghiêm nhưng cũng đe doạ
Zues: Ngươi muốn gì, Chronos?
Chronos nở một nụ cười chậm rãi, đầy ẩn ý.
Chronos: Ta chỉ muốn thử thách những kẻ dám bước vào đây. Hãy xem chúng có thể vượt qua thử thách của ta hay không?
Prometheus đứng ở mép cây cột khổng lồ. Ông ta không cần quay đầu cũng biết ai vừa bước vào một sự hiện diện nặng nề đầy sát khí, một thứ gì đó thuộc về quá khứ nhưng vẫn còn trói buộc lấy tương lai.
Ông bật cười, giọng điệu đầy giễu cợt.
Prometheus: A, ta tưởng ông đã mục xương trong bóng tối rồi chứ, Chronos. Nhưng không ngờ lại có cơ hội gặp lại đó. Bất ngờ thiệt nha!
Chronos, vẫn bị xích nhưng dáng vẻ không hề yếu ớt, chỉ nhếch mép. Ông ta bước từng bước chậm rãi, tiếng xích va vào nhau vang vọng giữa không trung.
Chronos: Prometheus, vẫn cái giọng điệu ấy.
Chronos đáp, giọng trầm thấp nhưng đầy sức nặng.
Chronos: Ngươi phản bội máu mủ của mình để giúp Zeus. Giờ lại đứng đây, ngang hàng với bọn chúng sao?
Prometheus xoay người lại, vẫn giữ nụ cười tự mãn.
Prometheus: Ngang hàng? Không đâu. Ta đơn giản là người có tầm nhìn xa hơn ông thôi.
Chronos nhướng mày, rồi bất ngờ vung tay giáng một đòn thẳng vào Prometheus.
Nhưng Prometheus không phải một Titan yếu đuối. Ông nhanh chóng lách người né đi, bàn tay bọc lửa của ông nắm lấy cánh tay Chronos trước khi nó có thể vung thêm một lần nữa. Ánh mắt họ giao nhau một kẻ là Titan bị xiềng xích, một kẻ là kẻ phản bội Titan.
Prometheus: Già rồi, Chronos. Ông không còn nhanh như trước nữa đâu.
Prometheus nói nhẹ nhàng nhưng đầy trêu chọc.
Chronos vẫn giữ nụ cười nửa miệng, rút tay lại mà không tiếp tục tấn công.
Chronos: Cứ tận hưởng đi, Prometheus. Ngươi biết rõ rằng thời gian luôn chảy về phía trước... và rồi, tất cả sẽ quay lại điểm khởi nguyên.
Rồi ông ta quay người nhìn về phía các vị thần Olympus, giọng trầm thấp nhưng đầy quyền uy:
Chronos: Ta sẽ tham gia.
Các vị thần Olympus ngay lập tức phản đối.
Athena: Không thể được!
Athena là người đầu tiên lên tiếng, ánh mắt sắc lạnh.
Athena: Hắn không thuộc về nơi này! Một kẻ như Chronos không thể có quyền can thiệp vào vận mệnh của con người!
Ares: Một Titan bị xiềng xích không xứng đáng có tiếng nói ở đây. Hắn đã bị đánh bại. Không có lý do gì để cho hắn tham gia.
Apollo nhíu mày nhìn Chronos khi nói
Apollo: Hắn quá nguy hiểm, chúng ta không thể hoàn toàn tin tưởng hắn!
Demeter tuy giọng điệu không gay gắt nhưng vẫn có sự đề phòng
Demeter: Ta không đồng ý về việc hắn đề nghị
Poseidon khẽ nhếch mép.
Poseidon: Chỉ là một lão già ngoan cố không chịu chấp nhận thất bại. Hắn không có chỗ ở đây.
Hades vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, chỉ quan sát không nói gì. Nhưng dù không lên tiếng, ánh mắt ông cũng không hề tỏ vẻ ủng hộ Chronos.
Trong khi đó, Zeus vẫn im lặng. Ông không phản đối ngay, cũng không đồng ý, chỉ ngồi trên ngai vàng của mình, ánh mắt như nhìn xuyên qua tất cả. Chính khoảnh khắc ấy, một giọng nói cất lên.
Hades: Hãy cho hắn một cơ hội đi.
Mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía người vừa lên tiếng.
Hades.
Vị thần cai quản Địa ngục đứng dậy, dáng vẻ vẫn ung dung nhưng giọng điệu đầy sự suy tính.
Hades: Ta không tin tưởng hắn. Nhưng con người đã đi qua nhiều kỷ nguyên, và không thể chối bỏ rằng lịch sử cũng là một phần của họ. Nếu chúng ta đang thử thách nhân loại, vậy tại sao lại gạt bỏ một phần quá khứ của họ?
Ông liếc nhìn về phía Zeus, người vẫn chưa nói gì.
Hades: Hơn nữa, ta muốn xem hắn có thể tạo ra điều gì. Một kẻ từng nắm giữ thời gian trong tay liệu còn lại gì khi hắn đã đánh mất nó?
Không khí trở nên nặng nề. Các vị thần khác trao đổi ánh mắt với nhau, rõ ràng vẫn chưa hài lòng. Chronos chỉ đứng đó, vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, không bộc lộ cảm xúc gì.
Zeus chậm rãi đứng dậy, ánh mắt sắc lạnh hướng thẳng vào Chronos. Một cơn gió mạnh thổi qua, những đám mây quanh ngai vàng ông cuộn xoáy, tạo nên áp lực vô hình bao trùm cả khung cảnh.
Zues: Chronos, ta cho phép ngươi tạo ra khu vực của mình.
Giọng ông trầm vang như tiếng sấm.
Zues: Nhưng đừng quên ngươi vẫn là một tù nhân.
Chronos giơ tay, và những sợi xích chói sáng quấn quanh cơ thể ông ta siết chặt hơn trong chớp mắt, phát ra âm thanh ken két rợn người.
Zues: Dù ngươi có tạo ra gì đi nữa, thì vận mệnh của trò chơi này vẫn nằm trong tay Olympus.
Đôi mắt Zeus ánh lên tia chớp nguy hiểm.
Zues: Nếu ngươi cố gắng bẻ cong nó theo ý mình, thì ta sẽ không ngần ngại giam cầm ngươi một lần nữa!
Không khí trở nên đặc quánh, căng thẳng đến mức một số vị thần cũng bất giác siết chặt vũ khí.
Chronos, mặc cho xích siết lấy cơ thể, vẫn giữ nụ cười bình thản. Hắn nhẹ nghiêng đầu, nhìn thẳng vào Zeus.
Chronos: Ta hiểu rồi.
Chronos nói chậm rãi, giọng trầm như tiếng đồng hồ tích tắc.
Chronos: Lịch sử không thể bị thay đổi, nhưng những bài học từ nó thì luôn đáng giá, đúng không?
Rồi hắn bước lùi một bước, sợi xích phát sáng rồi dần trở lại trạng thái bình thường.
Zeus hạ tay xuống, ánh mắt vẫn đầy cảnh giác.
Quyết định đã được đưa ra. Nhưng ai cũng biết rằng từ giờ phút này, Chronos là một biến số khó lường nhất trong trò chơi này
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro