Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 79

Chương 79: Dấu răng kỳ lạ

Lâm Trạch nắm chặt di động, trong đầu vẫn luôn quanh quẩn những lời Lý Văn nói.
Biểu cảm trên mặt nhìn không ra là bi hay là hỉ.
Thấy đầu bên kia luôn im lặng, Lý Văn nghi hoặc nói: "Alo, Trạch ca, anh còn nghe máy không?"
"...." Bên kia vẫn không đáp lại.
"Trạch ca?"
Khi Lý Văn tưởng di động hắn hỏng, thì lại truyền đến tiếng của Lâm Trạch, "Cậu chắc chắn là ở Vân Kinh à?"
Có lẽ ngay cả chính Lâm Trạch cũng không nghĩ đến, khi hắn nói những lời này, giọng hắn đang run.
18 năm.
Lần đầu tiên hắn nghe thấy tin tức về mẹ mình.
Đối với Lâm Trạch mà nói.
Không có món quà năm mới nào tốt hơn món quà này.
"Đúng vậy Trạch ca," Lý Văn nói tiếp: "Triệu ca tìm được địa chỉ xưởng rồi, xác định chính là Vân Kinh sản xuất."
"Văn Tử."
"Hử."
Lâm Trạch ngẩng đầu nhìn không trung, khóe miệng chậm rãi hiện ra một nụ cười, "Năm mới vui vẻ."
"Trạch ca, năm mới vui vẻ Lý Văn nói tiếp: "Trạch ca, rạng sáng cậu muốn đi bắn pháo hoa không?"
"Được."
Tắt điện thoại, Lâm Trạch đi vào nhà ăn.
Lâm lão thái thái ngẩng đầu nhìn Lâm Trạch, "Ai gọi thế?"
"Bạn cháu." Lâm Trạch trả lời.
"Là Nhị Cẩu Tử?"
Lâm Trạch không nói gì.
Lâm lão thái thái cho rằng Lâm Trạch cam chịu, "Bà đã nói với cháu bao nhiêu lần rồi, cháu và Nhị Cẩu Tử không phải cùng một loại người! Vì sao cháu không nghe?"
"Mẹ, A Trạch có bạn bè của mình, mẹ đừng can thiệp nữa!" Lâm Cẩm Thành nhàn nhạt mở miệng.
"Sao nào?" Lâm lão thái thái liếc nhìn Lâm Cẩm Thành. "Giờ ngay cả cháu trai mình mẹ cũng không có quyền quản đúng không?"
"Con không có ý đó." Lâm Cẩm Thành nói tiếp: "Chỉ là hiện tại A Trạch đã trưởng thành, thằng bé biết mình nên chơi với loại bạn nào, không nên chơi với loại bạn nào."
"Nếu mẹ mặc kệ, nhỡ A Trạch học theo con thì sao?" Lâm lão thái thái chịu đựng tức giận, "Hôm nay là 30 tết, mẹ không muốn cãi nhau với con!"
Dứt lời, Lâm lão thái thái nhìn Lâm Trạch: "A Trạch, bà để dì Phùng tới nhà chúng ta ăn cơm đoàn viên nhé?"
Nhà có ba người.
Chỉ cần Lâm Trạch đồng ý để Phùng Thiến Hoa đến, Lâm Cẩm Thành liền không thể nói gì.
"Bà nội, cháu không thích dì Phùng," Lâm Trạch ngồi xuống, "Cháu không muốn dì ấy là mẹ cháu, cũng không hy vọng dì ấy tới nhà chúng ta ăn tết."
Đây là lần đầu tiên Lâm Trạch ở trước mặt Lâm Cẩm Thành, trước mặt Lâm lão thái thái, nói ra suy nghĩ của mình.
"Rầm!"
Lâm lão thái thái vỗ bàn, tức giận cố nén này trong nháy mắt toàn bộ bộc phát ra, "Có phải hai cha con các người muốn làm tôi tức chết không?" Tết nhất, Lâm lão thái thái vốn là không muốn cãi vã.
Nhưng bà ta  không nhịn được.
Phùng Thiến Hoa tốt như vậy, ưu tú hơn tiện nhân Diệp Thư kia ngàn lần, vạn lần, sao có thể không xứng với Lâm Cẩm Thành?
"Khụ khụ khụ......" Sau khi tức giận, Lâm lão thái thái liền che ngực ho khan mãnh liệt.
"Lão thái thái, ngài không sao chứ?" Trương tẩu vội chạy đến vuốt lưng cho Lâm lão thái thái.
"Cẩm Thành, tiểu thiếu gia, thân thể lão thái thái vốn không tốt, hai người hà tất Tết nhất chọc lão thái thái tức giận?" Trương tẩu thở dài, nói tiếp: "Tuy rằng tôi chỉ là người hầu của nhà họ Lâm, nhưng có một câu, tôi phải nói, Thiến Hoa tiểu thư vì cái nhà này, vì lão thái thái mà trả giá quá nhiều, nếu không phải Thiến Hoa tiểu thư ngày qua ngày nấu canh dưỡng sinh cho lão thái thái, lão thái thái có thể như hiện tại sao? Con gái ruột còn chưa chắc đã làm được như vậy, nhưng Thiến Hoa tiểu thư lại làm được! Đá lạnh đến đâu cũng phải tan ra vì sức nóng, huống chi là trái tim?"
Lời này là đang chỉ trích hai cha con Lâm Cẩm Thành và Lâm Trạch không có tim.
Mấy năm nay Phùng Thiến Hoa đã làm quá nhiều cho nhà họ Lâm, chỉ cần có mắt là có thể thấy.
Cố tình hai cha con Lâm Cẩm Thành và Lâm Trạch lại không thấy.
Trương tẩu làm cho nhà họ Lâm gần 20 năm, luôn theo bên cạnh Lâm lão thái thái, có Lâm lão thái thái chống lưng, trong lời nói, cũng không sợ đắc tội cha con Lâm Cẩm Thành.
Mà những lời này của Trương, cũng thật sự nói ra nỗi lòng của Lâm lão thái thái.
Phùng Thiến Hoa tốt như vậy, những năm gần đây, trả giá nhiều như vậy.
Nhưng hai cha con này lại làm như không thấy!
Quả thực không có lương tâm!
Hiện tại ngay cả một người ngoài như Trương tẩu cũng bênh Phùng Thiến Hoa.
"Mẹ đừng nóng giận," Lâm Cẩm Thành ngẩng đầu nhìn Lâm lão thái thái, "Những chuyện khác con đều có thể đồng ý với mẹ, nhưng chuyện này không được, con đã nói với mẹ rồi, con và Thiến Hoa không có khả năng!"
Thấy thái độ này của ba, Lâm Trạch nhẹ nhàng thở ra.
Nếu ba có chút mềm lòng.
Chỉ sợ ngày mai bà nội hắn sẽ để Phùng Thiến Hoa gả vào.
Lâm lão thái thái tức giận vô cùng, cơm sáng cũng không ăn, bảo Trương tẩu đỡ bà về phòng nghỉ ngơi.
Lâm Cẩm Thành phân phó người hầu đi sắc thuốc.
Trở lại phòng.
Trương tẩu an ủi Lâm lão thái thái, "Lão thái thái Tết nhất rồi, ngài đừng tức giận, Thiến Hoa tiểu thư tốt như vậy, sớm hay muộn cô ấy cũng sẽ làm cảm động Cẩm Thành và tiểu thiếu gia."
Lâm lão thái thái ngồi trên sô pha, "Tôi già rồi không còn dùng được, lời nói cũng không dùng được......"
"Thật ra, trước kia Cẩm Thành rất nghe lời ngài." Trương tẩu nói.
Nghe vậy, Lâm lão thái thái lâm vào trầm tư.
Từ khi nào Lâm Cẩm Thành bắt đầu phản nghịch?
Trước 18 tuổi, bà nói gì Lâm Cẩm Thành liền làm cái đó.
Đại khái là từ sau khi quen Diệp Thư, Lâm Cẩm Thành liền giống như đổi thành người khác.
Nơi nơi chốn chốn ngỗ nghịch bà.....
Diệp Thư!
Đều là Diệp Thư!
Con đàn bà lẳng lơ Diệp Thư kia quả thực chính là sao chổi của nhà họ Lâm!
Nếu không phải do Diệp Thư, tình cảm mẹ con giữa bà ta và Lâm Cẩm Thành sao có thể đi đến tình trạng ngày hôm nay?
"Gia môn bất hạnh! Đúng là gia môn bất hạnh!" Lâm lão thái thái thống khổ đấm ngực.
Trương tẩu nói tiếp: "Lão thái thái, ngài đừng nghĩ vậy, Thiến Hoa tiểu thư hiền lương thục đức, chờ sau khi cô ấy gả đến mối quan hệ giữa ngài và Cẩm Thành còn có tiểu thiếu gia nhất định sẽ dịu lại. Cái nhà này thiếu gì cũng được, nhưng không thể thiếu nữ chủ nhân."
Lâm lão thái thái gật đầu, "Co nói rất đúng."
Xem ra bà phải nghĩ biện pháp, sớm để Phùng Thiến Hoa gả đến.

**
Bên kia.
Nhà họ Phùng.
Nhà họ Phùng là đại gia tộc, Phùng Thiến Hoa có bốn người anh.
Trước mắt, cả bốn người anh đều ở với ba mẹ.
Hơn nữa hai mẹ con Phùng Thiến Hoa và nhóm con cháu đại gia tộc, tổng cộng hơn ba mươi người, cũng may biệt thự nhà họ Phùng có năm tầng, bằng không, thật đúng là không đủ ở.
Phùng Thiến Hoa là con gái đã gả đi, còn mang theo của nợ, nếu không phải bởi vì nhà họ Lâm gia, chỉ sợ đã sớm bị đuổi đi.
Cho dù có nhà họ Lâm chống lưng, mấy chị dâu cũng rất hay làm khó à.
Ví dụ như hiện tại.
Tam tẩu Đinh Tuyết Mẫn cười nói: "Thiến Hoa, em và Lâm Cẩm Thành dây dưa nhiều năm như vậy, sắp đến tết rồi, em lại già đi một tuổi, hắn cũng không nói gì với em, khi nào thì trả lời em? Mấy chị dâu này của em, cũng đi theo dính thơm lây, uống rượu mừng của em!"
Nhị tẩu Trình Phượng Cầm nói tiếp: "Em dâu nói đúng, Thiến Hoa à, em cũng già đầu rồi, cũng không thể cứ tiếp tục như vậy, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ hoa tàn ít bướm! Nếu Lâm Cẩm Thành thật sự không muốn cho em danh phận, ông chủ Thẩm lần trước chị nói với em cũng không tệ lắm!"
Ông chủ Thẩm là ai?
Ông chủ Thẩm là nhà giàu mới nổi ở thủ đô.
Chẳng những không biết chữ, diện mạo xấu xí, còn có sở thích đặc biệt, năm người vợ đều ly hôn với gã, còn có một người bởi vì chịu nhục, trực tiếp nhảy từ lầu 11 xuống, đến nay còn nằm ở bệnh viện chưa tỉnh lại.
Phùng Thiến Hoa nhịn xuống tức giận trong lòng, ngẩng đầu nhìn hai người chị dâu, "Cảm ơn hai chị, em và Cẩm Thành đang rất tốt, sở dĩ mãi chưa lãnh chứng, là bận tâm đến cảm nhận của hai đứa nhỏ. Đúng rồi, phiền các chị nói với mẹ, tối nay em không ăn cơm nhà."
Nói xong, Phùng Thiến Hoa liền đứng dậy muốn đi.
Trình Phượng Cầm nghi hoặc nói: "Tết nhất, em muốn đi đâu?"
Đinh Tuyết Mẫn cũng rất tò mò.
Phùng Thiến Hoa cười nói: "Tối nay em dẫn Tiêm Tiêm đến chỗ Cẩm Thành ăn tết."
Đến nhà họ Lâm Ăn tết, Lâm lão thái thái đã nói với ả từ sớm.
Nghe vậy, người trong phòng đều sửng sốt.
Nhiều năm như vậy.
Đây là lần đầu Phùng Thiến Hoa đến nhà họ Lâm ăn tết.
Chẳng lẽ, thật sự tu thành chính quả?
"Thiệt sao?" Trình Phượng Cầm hoài nghi.
Người khác không biết.
Nhưng ba ta lại rất rõ ràng.
Nhiều năm như vậy, Lâm Cẩm Thành căn bản chưa từng muốn gặp Phùng Thiến Hoa.
Cho tới nay, đều là Phùng Thiến Hoa và Lâm lão thái thái một bên tình nguyện.
Bằng không, Trình Phượng Cầm cũng sẽ không gới thiệu ông chủ Thẩm cho Phùng Thiến Hoa.
"Chị dâu nói gì thế, em sẽ lấy loại chuyện này ra đùa sao?" Phùng Thiến Hoa tiếu lí tàng đao.
Đám người nhà này của ả, ai cũng đều là tiếu diện hổ.
Hy vọng ả có thể gả cho Lâm Cẩm Thành, mang nhà họ Phùng lên đỉnh cao mới.
Lại sợ ả gả đến nhà họ Lâm, ngồi trên vị trí chủ mẫu nhà Lâm.
Muốn ngựa chạy, lại muốn ngựa không ăn cỏ.
Thật là buồn cười.
Trình Phượng Cầm bĩu môi, ngoài cười nhưng trong không cười, "Kế hoạch không đuổi kịp biến hóa, có vài lời đừng nên nói quá sớm."
"Chị dâu nói rất đúng, sợ có người giỏ tre múc nước công dã tràng, kết quả là, thua mất 18 năm thanh xuân!" Đinh Tuyết Mẫn châm chọc nói tiếp.
Trên mặt Phùng Thiến Hoa không lộ ra dị sắc.
Trong lòng lại cười lạnh.
Chờ đó!
Chờ ngày ả ngồi trên vị trí gia chủ nhà họ Lâm, ả sẽ làm những người này hối hận vì hành vi hôm nay!
Đúng lúc này, Phùng lão phu nhân từ trên lầu đi xuống.
Nghe thấy hai con dâu châm chọc mỉa mai Phùng Thiến Hoa, bà cũng không mở miệng ngăn cản, ngẩng đầu nhìn Phùng Thiến Hoa, "Hai chị dâu của con nói không sao, nữ nhân không có 18 năm thứ hai để có thể lãng phí! Mẹ thấy ông chủ Thẩm không tồi, hắn sẽ không bạc đãi con và Tiêm Tiêm."
Dứt lời, Phùng lão phu nhân nói tiếp: "Tuy ông chủ Thẩm không đẹp, nhưng hắn có tiền có thế, mẹ nghe nói, thân thích nhà hắn mới nhậm chức quan lớn!"
Nói tới đây, Phùng lão phu nhân dừng một chút, rồi sau đó nói: "Đừng vì một người đàn ông trong lòng không có mình mà chậm trễ chính mình, ta là mẹ con, ta sẽ không hại con!"
Nghe vậy, đáy mắt Phùng Thiến Hoa hiện ra vài phần trào phúng.
Người mẹ này của ả, từ trước đến nay luôn khôn khéo.
Cho dù nửa thân mình đã nằm dưới mồ, cũng không quên bày ra vẻ kiều tu trước mặt bốn đứa con của bà ta.
Để ả gả cho ông chủ Thẩm, ai là người có lợi nhất?
Đương nhân là nhà họ Phùng!
Thật sự cho rằng ả dễ bị lừa vậy sao?
Vì gả cho Lâm Cẩm Thành, ả đã đợi suốt 18 năm.
Sao có thể nói từ bỏ liền từ bỏ!
So với Lâm Cẩm Thành, ông chủ Thẩm là cái thá gì chứ?
Ngay cả một ngón tay của Lâm Cẩm Thành cũng không bằng.
Phùng Thiến Hoa nói: "Mẹ, con biết mẹ sẽ không hại con, nhưng con và ông chủ Thẩm không có cơ sở tình cảm, về sau mẹ đừng nói vậy nữa, đúng rồi, mẹ có thấy Tiêm Tiêm không?"
"Mẹ tìm con à?" Phùng Tiêm Tiêm cùng mấy cháu trai cháu gái từ bên ngoài vào.
Phùng Thiến Hoa gật đầu, "Tối nay chúng ta tới nhà bác Lâm của con ăn tết, con mau đi chuẩn bị đi."
"Thật sao?" Hai mắt Phùng Tiêm Tiêm sáng ngời.
Có thể thấy Phùng Thiến Hoa và Lâm Cẩm Thành tu thành chính quả, Phùng Tiêm Tiêm cũng rất vui vẻ.
So với biểu tiểu thư của nhà họ Phùng.
Ả càng muốn làm đại tiểu thư danh chính ngôn thuận của nhà họ Lâm.
Nhà họ Lâm và nhà họ Sầm là bạn tri kỉ.
Đến lúc đó, ả liền có thể quen Sầm ngũ gia, trở thành Sầm phu nhân.
Phùng Thiến Hoa gật đầu, "Con mau chuẩn bị đi."
"Con đi chuẩn bị ngay đâu." Phùng Tiêm Tiêm nhanh chóng chạy vào phòng.
Phùng lão phu nhân suy tư nhìn Phùng Thiến Hoa, sau đó nói: "Chỗ mẹ còn có một chai bách hoa mật chính tông, là lần trước Xảo nhi từ trong núi mang về cho mẹ, lát nữa con mang tặng Lâm lão thái thái đi."
Phùng Thiến Hoa cong khóe môi, "Con thay bác Lâm cảm ơn mẹ."
Phùng lão phu nhân phân phó người hầu đi lấy bách hoa mật.
Chỉ chốc lát sau, Phùng Tiêm Tiêm liền thay xong quần áo đi xuống.
Cũng là lúc này, di động của Phùng Thiến Hoa vang lên.
Nhận điện thoại, biểu cảm của Phùng Thiến Hoa thay đổi, nhưng rất nhanh lại khôi phục tự nhiên, cười tắt điện thoại, vẫy tay với Phùng Tiêm Tiêm, "Tiêm Tiêm, bà Lâm gọi điện thoại đến thúc giục chúng ta, chúng ta mau qua đi!"
"Vâng ạ." Phùng Tiêm Tiêm gật đầu.
Phùng Thiến Hoa nói một tiếng bới Phùng lão thái thái, cũng không màng sắc mặt của những người khác trong phòng, dẫn Phùng Tiêm Tiêm đi.
"Xí! Đắc ý cái gì!" Trình Phượng Cầm hừ lạnh một tiếng.
Đinh Tuyết Mẫn cũng rất không vừa mắt cô em chồng này, "Đúng vậy! Ai không biết Lâm Cẩm Thành căn bản chướng mắt cô ta!"
"Hai cô câm miệng cho tôi!" Phùng lão phu nhân trầm giọng nói: "Chờ nó gả đến nhà họ Lâm, không thể thiếu chỗ tốt của các ngươi đâu! Các cô giả vờ một chút thì sao? Đúng là thứ kiến thức hạn hẹp!"
Không khí nháy trở nên an tĩnh.
Trình Phượng Cầm và Đinh Tuyết Mẫn hai mặt nhìn nhau, ai cũng không dám nhiều lời.
Sau khi rời khỏi biệt thự, Phùng Thiến Hoa liền thay đổi sắc mặt.
Ngồi trên xe đặt, rời khỏi biệt thự.
Phùng Tiêm Tiêm tò mò nói: "A, sao không phải là bà Lâm cho xe tới đón chúng ta?"
Phùng Thiến Hoa xụ mặt không nói gì.
Phùng Tiêm Tiêm rất biết nhìn sắc mặt của Phùng Thiến Hoa, thấy vậy, lập tức ngồi thẳng người, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Không dám nhiều lời.
Phùng Thiến Hoa rất nghiêm khắc với Phùng Tiêm Tiêm.
Đứng ra đứng, ngồi ra ngồi.
Cầm kỳ thư họa phải tinh thông.
Phùng Tiêm Tiêm cơ hồ không có thơ ấu, bởi vì thời thơ ấu của đều là học hành vất vả.
Cho dù là hiện tại, Phùng Thiến Hoa vẫn rất nghiêm khắc với Phùng Tiêm Tiêm.
Mỗi lần thi đều phải được hạng nhất.
Nếu không thi được hạng nhất, Phùng Tiêm Tiêm sẽ bị bạo lực lạnh cùng các hình phạt về thể xác.
Cũng may Phùng Tiêm Tiêm cũng rất biết phấn đấu, trước nay chưa từng làm Phùng Thiến Hoa thất vọng.
Không trong chốc lát, xe liền đến nơi.
Là một khách sạn thủ đô.
Phùng Tiêm Tiêm lại sửng sốt.
Không phải đã nói là đến nhà họ Lâm rồi mà?
Phùng Tiêm Tiêm nhìn Phùng Thiến Hoa, "Mẹ, có phải chúng ta đi nhầm nơi rồi không?"
Phùng Thiến Hoa nói tiếp: "Bà nội Lâm của con hôm nay có việc, chúng ta không đến nhà bà ấy ăn tết nữa."
"A." Phùng Tiêm Tiêm rất thất vọng, nhưng cũng không hỏi nhiều.

**
Vân Kinh.
Năm nay nhà họ Diệp vô cùng náo nhiệt, TV trong phòng khách đang chiếu tiết mục năm mới.
Diệp Sâm và Diệp Chước đang bận dán câu đối.
Đúng lúc này, trong phòng bếp truyền đến tiếng của Diệp Thư, "Chước Chước, nhà mình hết dấm rồi, con đi mua đi."
"Vâng ạ." Diệp Chước buông câu đối, lên tiếng, "Con đi ngay đây."
Lấy di động, mặc áo khoác khoác, Diệp Chước liền vội vàng ra ngoài.
Siêu thị ở bên ngoài chung cư.
Bởi vì Diệp Thư chờ dấm, cho nên Diệp Chước liền chạy chậm đi mua.
Không ngờ, ở chỗ ngoặt phía trước, lại đụng phải người qua đường đi đến.
Chai dấm bị văng ra.
Choang ——
Bình thủy tinh bị vỡ.
Mùi dẫm liền tràn ra tứ phía.
"Xin lỗi, anh không sao chứ?" Diệp Chước vội xin lỗi.
"Không sao." Nam nhân vỗ vỗ bụi bẩn trên áo gió màu đen.
Am thành này, có hơi quen.
Diệp Chước ngẩng đầu lên nhìn.
Là Tống Thời Ngộ.
"Tống tiên sinh?"
Tống Thời Ngộ cũng không ngờ người đụng vào hắn lại là Diệp Chước, "Diệp tiểu thư, xin lỗi, làm vỡ chai dấm của cô rồi."
"Không sao, cũng không thể trách anh, là do tôi không nhìn đường, tôi đi mua chai khác là được." Diệp Chước cũng không lập tức quay lại mua dấm, mà ngồi xổm xuống, nhặt mảnh vỡ trên mặt đất, ném vào thùng rác, để tránh làm người đi đường bị thương.
Tống Thời Ngộ cũng ngồi xổm xuống, giúp Diệp Chước nhặt.
Hai tay nhanh hơn một tay, đột nhiên không kịp phòng ngừa nhặt cùng một mảnh sành.
Đầu ngón tay tiếp xúc đầu ngón tay.
Giống như có dòng điện nhỏ.
Hai người đều sửng sốt.
Diệp Chước cũng không xấu hổ, trực tiếp buông mảnh sành ra, nhặt một mảnh khác.
Trên mặt Tống Thời Ngộ cũng không có biểu tình gì đặc biệt.
Tựa như, chưa có chuyện gì xảy ra.
Nhặt xong mảnh vỡ, Diệp Chước một lần nữa vào siêu thị mua dấm.
Lúc trả tiền, lại bị Tống Thời Ngộ giành trước trả tiền.
"Tống tiên sinh quá khách khí rồi, cứ để tôi trả tiền là được rồi."
Tống Thời Ngộ cười, "Một lọ dấm mà thôi, Diệp tiểu thư không cần khách khí với tôi."
"Vậy tôi liền không khách khí nữa." Diệp Chước giơ chai dấm, chỉ về một hướng nói: "Nhà tôi ở đằng kia, nếu Tống tiên sinh có thời gian, hôm nào đó tôi mời anh vào uống trà."
"Được." Tống Thời Ngộ hơi gật đầu.
"Tôi về đây, mẹ tôi còn chờ dấm về xào rau."
"Diệp tiểu thư đi thong thả." Dứt lời, Tống Thời Ngộ dường như nhớ tới cái gì, chỉ vào cánh tay Diệp Chước nói: "Quần áo cô hình như bị dính dấm, tôi có khăn tay, cô có muốn dùng nó lau không?"
"Không sao." Diệp Chước không để ý nói: "Về nhà thay bộ khác là được, Tống tiên sinh tạm biệt."
"Tạm biệt." Tống Thời Ngộ hơi gật đầu.
Sau khi Diệp Chước xoay người, đáy mắt hắn hiện ra thần sắc thất vọng.
Hơi túng lướt qua.
Đúng lúc này, một chiếc siêu xe ngừng ở ven đường, cửa xe bị mở ra, tài xế từ trên xe đi ra, cung kính khom lưng với Tống Thời Ngộ, "Ông chủ."
Tống Thời Ngộ cúi người lên xe, ánh mặt trời mùa đông mạ lên mặt hắn một tầng sắc lạnh, "Về đi."
Tài xế cũng lên xe.
Xe đi nhanh trên đường, rất nhanh liền tới trang viên nhà họ Tống.
Xe dừng lại, trợ lý liền đi ra mở cửa xe.
"Tra toàn bộ tư liệu về Diệp Chước và Mục Hữu Dung, lát nữa đưa đến thư phòng của tôi."
"Được." Trợ lý gật đầu.
"Còn cả ảnh nữa." Tống Thời Ngộ lại bổ sung, "Ảnh chụp mùa hè, tốt nhất là toàn thân."
Trợ lý gật đầu.
***
Sau khi Diệp Chước về nhà liền gấp không chờ nổi tắm rửa.
Cánh tay bị xối dấm.
Rất chua.
Có hơi khó chịu.
Tắm rửa xong từ phòng vệ sinh ra, Diệp Chước liền đi sấy tóc.
Sắn tay áo đến tận khuỷu tay.
Da cô rất trắng, cổ tay rất nhỏ, một bàn tay là có thể nắm hết, tới gần vị trí khuỷu tay, có một dấu cắn rất rõ.
Màu rất nhạt.
Nhưng bởi vì làn da cô khá trắng, cho nên rất rõ ràng.
"Chước Chước, tay cháu sao lại có vết cắn?" Diệp Sâm mắt sắc, lập tức thấy dị thường trên cánh tay Diệp Chước.
"Lúc còn rất nhỏ đã có rồi, hình như là bị một bạn nhỏ chơi cùng cắn."
Về dấu cắn này, Diệp Chước cũng cảm thấy lạ.
Bởi vì kiếp trước, khuỷu tay cô cũng có một dấu cắn giống y hệt.
Không nghĩ tới nguyên chủ cũng có.
Chẳng lẽ là trùng hợp?
Diệp Sâm nhíu mày, "Cắn? Con cái nhà ai lại hư như vậy, có đau không?"
Diệp Chước cười nói: "Lúc ấy có hơi đau, hiện tại đã không còn đau."
Đảo mắt liền tới tối.
Một nhà ba người ăn tất niên cùng nhau.
TV chiếu xuân vãn.
Tối nay Diệp Thư làm rất nhiều đồ ăn, có lẩu, còn có các loại thịt gà vịt cá.
Diệp Sâm giơ cái ly lên, "Chị, Chước Chước, năm nay là năm đầu Chước Chước trở về, cũng là năm đầu chúng ta bắt đầu cuộc sống mới, chúc cuộc sống sau này của chúng ta càng ngày càng rực rỡ! Cụng ly!"
"Cụng ly!" Diệp Thư và Diệp Chước cũng bưng cái ly lên.
Cũng là lúc này, ngoài cửa sổ là pháo hoa đủ mọi màu sắc.
Trong không khí truyền đến tiếng pháo hoa đinh tai nhức óc.
Nhìn pháo hoa ngoài cửa sổ, khóe miệng Diệp Chước cười nhẹ, "Mẹ, cậu, cơm nước xong chúng ta cũng đi bắn pháo hoa?"
"Được." Diệp Sâm gật đầu.
Diệp Thư cười nói: "Hai cậu cháu đi đi, mẹ không đi đâu." Sáng mai là mùng một, Diệp Thư còn có rất nhiều chuyện phải làm.
Dứt lời, Diệp Thư lấy ra một bao lì xì đưa cho Diệp Chước, "Chước Chước, đây là tiền mừng tuổi của con, mẹ chúc con sang năm thi đại học đề danh trên bảng vàng!"
"Cảm ơn mẹ." Diệp Chước ngây ra một lúc, hai tay nhận bao lì xì.
"Còn cậu nữa," Diệp Sâm cũng đưa cho Diệp Chước một bao lì xì, "Mẹ cháu đã chúc cháu đề danh kim bảng, vậy cậu chúc cháu gái cậu mãi xinh đẹp như hoa!"
"Cảm ơn cậu!"
Trước nay, Diệp Chước không biết, hoá ra có thể nhận được tiền mừng tuổi lại hạnh phúc như vậy.
Có người nhà thật tốt!
Ăn xong cơm tất niên, Diệp Chước và Diệp Sâm cùng nhau đi ra ngoài bắn pháo hoa.
Bên ngoài tiếng người ồn ào, tiếng bắn pháo hoa vô cùng náo nhiệt.
Diệp Sâm cầm lấy một chiếc pháo hoa, "Cháu gái, cháu dám đốt pháo hoa không?"
"Có cái gì không dám?" Diệp Chước thản nhiên nói, "Bom cháu còn dám đốt."
"Khoác lác!" Diệp Sâm không coi lời Diệp Chước nói là thật.
Diệp Chước cũng không giải thích, nhận lấy pháo hoa, liền đốt.
Chíu——
Bùm!
Pháo hoa lập tức bắn ra, nổ vang trên bầu trời.
Toàn bộ quá trình, Diệp Chước thậm chí không chớp mắt một cái, tai cũng không che.
Vô cùng bình tĩnh.
Quả thực không giống một cô gái.
Diệp Sâm ngây ngẩn cả người, cháu gái hắn có hơi hổ báo nha!
"Cháu châm cả cái pháo hoa lớn kia đi." Diệp Sâm chỉ pháo hoa lớn bên cạnh.
"OK." Diệp Chước làm ký hiệu 'OK', ngồi xổm xuống đốt pháo hoa.
Pháo hoa này là Diệp Sâm riêng mua.
Nghe nói là Thiên Nữ Tán Hoa, rất đẹp.
Châm lửa vào bấc, một viên đạn pháo hoa liền bắn ra.
Nhưng mãi cũng chưa nhìn thất pháo hoa.
Diệp Sâm hơi nhíu mày, chẳng lẽ là người ta lừa hắn?
Nhưng khoảnh khắc Diệp Chước xoay người lại.
Vô số pháo hoa từ phía sau cô nở rộ.
Bùm!
Pháo hoa thắp sáng bầu trời đêm, phác hoạ rõ hình ảnh Diệp Chước.
Diệp Sâm vội lấy di động, lưu lại khoảnh khắc này.
Cháu gái hắn thật là đẹp.
Diệp Sâm đăng lên mạng xã hội, 【 khoe một chút, đây là cháu gái tôi. 】
Cũng là lúc này, Diệp Chước di động vang lên một chút.
Diệp Chước di động từ trong túi ra.
Là tin nhắn WeChat.
Người đầu tiên gửi tin nhắn WeChat là An Lệ Tư và Triệu Phinh Đình.
Sau đó là Lâm Toa Toa.
Diệp Chước share video bắn pháo hoa cho ba người, sau đó gửi tiền mừng tuổi cho họ.
Bởi vì nhận tiền mừng tuổi tất vui.
Cho nên, Diệp Chước muốn chia sẻ sự vui vẻ này.
Trả lời tin ngắn của ba người xong, Diệp Chước lại nhận được tin nhắn chúc mừng..
【Năm mới vui vẻ. 】
Là Sầm Thiếu Khanh gửi.
Từ khi hai người kết bạn wechat, đây là tin nhắn đầu tiên.
Diệp Chước cũng trả lời tin nhấn chúc mừng năm mới.
Thuận tiện gửi một bao lì xì qua, ghi chú 【 tiền mừng tuổi. 】
Bên kia màn hình, Sầm Thiếu Khanh sửng sốt.
Lớn như vậy rồi,
Đây là người đầu tiên mừng tuổi hắn, trừ mẹ và bà nội hắn.
Hơn nữa, cái thứ gọi là tiền mừng tuổi này.
Từ sau 18 tuổi, hắn đã không còn được nhận nữa.
Click mở bao lì xì.
Không nhiều tiền lắm.
Chỉ có 88 tệ.
Sầm Thiếu Khanh cũng gửi một bao lì xì, 【 lễ thượng vãng lai. 】
Diệp Chước click mở bao lì xì.
188.
Nhiều hơn cô 100 tệ.
Diệp Chước khẽ cười, đều nói tư bản keo kiệt, xem ra Sầm Thiếu Khanh là loại khác.
【 cảm ơn ông chủ. [ đầu chó ]】
【 Đừng khách khí, Diệp tiểu thư đang làm gì vậy? 】
【 Đốt pháo hoa. [ đầu chó ]】 Diệp Chước trả lời, thuận tiện quay một video gửi qua.
Bên chỗ cô rất nhộn nhịp.
Sầm Thiếu Khanh nhìn bàn làm việc lạnh băng, đi đến cửa sổ sát đất.
Ở thủ đô cấm đốt pháo hoa.
Đêm 30 tết vô cùng yên tĩnh, không khác gì ngày thường.
Sầm Thiếu Khanh cầm di động chụp bức ảnh gửi qua.
【Anh ở thủ đô sao? 】
【 Đúng, sáng sớm ngày kia mới trở về. 】 Tin này mới vừa gửi đi, Sầm Thiếu Khanh liền ngây ngẩn cả người.
Vì sao hắn lại báo lịch trình cho Diệp Chước?
【 lên đường bình an. 】
【 cảm ơn. 】
Diệp Chước bắn xong pháo hoa cong, về nhà liền bắt đầu livestream.
Mới vừa livestream, liền nhận được lời mời pk của Nhàn Tản Cư Sĩ.
Diệp Chước hơi nhướng mày.
Nhàn Tản Cư Sĩ thật không đơn giản, thua vô số lần, cư nhiên còn bất khuất như vậy.

......
Bên kia.
Lâm Trạch và các bạn đến nơi đốt pháo hoa đã hẹn.
Bốn cậu tra.
Mang theo không ít pháo hoa.
"Trạch ca, năm mới vui vẻ!"
"Năm mới vui vẻ."
Bốn người bắn pháo hoa, ngồi ở một bên nói chuyện phiếm.
"Trạch ca, hiện tại xác định mẹ cậu ở Vân Kinh, bây giờ cậu định làm gì?" Lý Văn hỏi.
Nghe vậy, hai người khác đều quay đầu lại nhìn Lâm Trạch.
"Đi tìm bà ấy."
"Một mình cậu đi á?" Nhị Cẩu Tử hỏi.
Lâm Trạch gật đầu.
"Nhưng Vân Kinh cách chỗ chúng ta mấy ngàn km đó! Hơn nữa, Vân Kinh lại rất rộng, cái gì cũng không biết, cậu đi đâu tìm?"
Biển người mênh mang, không khác gì mò kim đáy bể.
Lâm Trạch nói tiếp: "Tôi đã tra rồi, Vân Kinh là thành phố trực thuộc trung ương, có 20 cái khu, trong đó có 10 khu trung cư, 3126 vạn dân cư, trong đó có 1200 vạn dân cư là người nhập cư. Tôi sẽ tìm từng người một, cho dù năm nay tìm không thấy, sang năm tìm không thấy, thì năm sau nữa tiếp tục tìm, đến khi tìm được bà ấy mới thôi."
Có lẽ không ai có thể hiểu được tâm lý của một đứa trẻ chưa từng nhìn thấy mẹ.
Tóm lại, trước khi tìm được mẹ.
Hắn vĩnh viễn sẽ không từ bỏ tìm kiếm.
Nghe vậy, ba người khác đều kinh ngạc nhìn Lâm Trạch.
Lý Văn nói tiếp: "Nhưng nếu mẹ cậu đã quên cậu, kết hôn với người khác thì sao?"
18 năm.
Thương hải tang điền.
Ai biết, thời gian dài như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Vậy tôi chỉ đứng nhìn từ xa, không quấy rầy bà ấy."
Chỉ nhìn một cái.
Không cần nói gì cả.
"Nếu mẹ cậu đã rời khỏi Vân Kinh thì sao?"
Lâm Trạch sửng sốt.
Thực rõ ràng, hắn chưa nghĩ tới vấn đề này.
Sau một lúc lâu, Lâm Trạch mới nói: "Vậy cứ coi là duyên số đi! Nhưng trước khi đến Vân Kinh, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc!"
"Trạch ca," Lý Văn vỗ vai Lâm Trạch, "Tôi tin cậu nhất định có thể tìm được mẹ cậu."
"Tôi cũng tin!" Nhị Cẩu Tử nói.
"Còn có tôi nữa!" Bàn Hổ nói tiếp: "Đúng rồi Trạch ca, tôi có vài người thân ở Vân Kinh, tôi có thể nhờ họ hỗ trợ hỏi thăm tin tức về mẹ cậu, đúng rồi, cậu biết tin gì về mẹ cậu không? Ví dụ như diện mạo, có gì đặc biệt không?"
Lâm Trạch lắc đầu.
"Không sao," Bàn Hổ vỗ vai Lâm Trạch, an ủi: "Trạch ca, người thân ở Vân Kinh của tôi rất lợi hại, cho dù cậu không biết gì cả, tôi cũng có nhờ họ lưu ý giúp cậu."
"Cảm ơn cậu, Bàn Hổ."
Bàn Hổ đỏ mặt, "Cảm ơn gì chứ! Chúng ta là anh em mà!"
Lý Văn nói tiếp: "Cậu tính khi nào đi Vân Kinh?"
"Mười lăm tháng giêng sẽ đi, tôi đi đi máy bay qua."
Lý Văn gật đầu.

**
Cùng lúc này.
Nhà họ Mục.
Trên bàn đoàn viên, Mục Đại Binh nhìn Mục Hữu Dung, nghi hoặc: "Hữu Dung, lần trước ba bảo con đi tìm Dương lão tiên sinh, con cũng không đi tìm ông ấy, đến bây giờ cũng không có động tĩnh, con nói xem, có phải ông ấy đã quên ân nhân cứu mạng là con rồi không?"
Thậm chí Mục Đại Binh còn chuẩn bị cả yến hội chúc mừng.
Hiện tại chỉ chờ Dương lão gia tử tới cửa cảm ơn.
Đến lúc đó con gái gã là ân nhân cứu mạng Dương lão gia tử, hắn cũng có thể theo đó thơm lây.
Nhắc tới việc này.
Mục Hữu Dung lại tức chết!
Nếu không phải Diệp Chước chặn ngang, cướp đi công lao vốn thuộc về ả, sao ả có thể thành như bây giờ?
Không thể livestream, không thể chơi cờ tướng.....
Còn trở thành trò cười của cả internet.
"Có lẽ Dương lão tiên sinh sẽ không đến." Mục Hữu Dung nói.
"Vì sao?" Mục Đại Binh bến sắc.
Mục Hữu Dung nói tiếp: "Ông ấy...... Chuyện này không thể dùng một hai câu liền có thể nói rõ, ba cũng đừng hỏi!"
Thấy Mục Hữu Dung như vậy, Mục Đại Binh cũng không tiện hỏi nhiều.
Cô con gái này của ông ta, từ trước đến nay nhiều tâm tư.
Có lẽ là có sắp xếp khác?
Cơm nước xong, trở lại phòng.
Mục Hữu Dung nhận được rất nhiều lời chúc phúc.
Trong đó có Lâm Huyên và Lâm Tuyết.
Hai chị em nhà họ Lâm này ai cũng phàn cao dẫm thấp, trước kia khi ả còn ở với Diệp Thư, hai người bọn họ đều không thèm để ả vào mắt, ngẫu nhiên sẽ nói với ả một câu, nhưng đều là trào phúng.
Từ khi biết ả là đại tiểu thư của nhà họ Mục, hai người này liền trở nên ân cần vô cùng.
Một câu em ơi em à, gọi vô cùng thân thiết.
Mục Hữu Dung nheo mắt, đột nhiên nghĩ đến Diệp Đại Phú và Diêu Thúy Phân.
Nếu để hai người biết, hiện tại Diệp Thư không chỉ mở cửa hàng, cháu gái họ là Diệp Chước còn là đại v, hai người này sẽ có phản ứng gì.
Không phảiDiệp Chước thích làm ả ngột ngạt sao? Thích cướp đồ của ả sao?
Vậy ả sẽ khiến Diệp Chước chẳng những gặp phải tên cặn bã Tống Thời Ngộ, còn muốn đưa Diệp Chước cho mấy thân thích không biết xấu hổ này nữa!
Làm Diệp Chước ghê tởm chết!
Một khi bị mấy thân thích cực phẩm kia quấn lên, cho dù Diệp Chước có ba đầu sáu tay, cô ta cũng không thể làm gì được.
Nghĩ vậy, Mục Hữu Dung liền cong môi, trả lời tin nhắn của Lâm Huyên.
【 Chị cả, năm mới vui vẻ nha. 】
Lâm Huyên không ngờ Mục Hữu Dung sẽ trả lời mình, còn gọi ả là chị cả, đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền trả lời tin nhắn.
Mục Hữu Dung gửi tin nhắn qua: 【 đã lâu không gặp, chị cả nếu rảnh thì gặp nhau trò chuyện nhé? 】
Lâm Huyên: 【 Được. 】
Mục Hữu Dung: 【 chọn ngày chi bằng nhằm ngày, chiều mai nhé chị? 】
Lâm Huyên: 【Được. 】
Mùng một đầu năm.
Diệp Sâm dậy từ sáng sớm, chuẩn bị cơm nước xong liền đi chúc tết bạn bè.
Diệp Sâm lấy ra hai cái quần, đến trước mặt Diệp Chước, hỏi: "Cháu gái, cháu cảm thấy cậu nặc cái nào thì trẻ hơn? Xanh biển, hay cái quần nhạt màu này?"
Diệp Chước nhìn Diệp Sâm, nghiêm túc suy xét hai giây, "Cậu thật sự muốn nghe lời nói thật lòng của cháu sao?"
Diệp Sâm gật đầu.
Diệp Chước nói tiếp: "Cháu cảm thấy mặc tã giấy là trẻ nhất."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #ngontinh