Chương 76
Chương 76: Bữa tối!
Ánh đèn nhạt màu chiếu trên khuôn mặt cô, mạ lên một vầng sáng hơi mỏng.
Thanh tuyển như ngọc.
Lâm Trạch không nghĩ cô gái đối diện là một nữ sinh bằng tuổi hắn.
Trong ấn tượng của hắn, nữ sinh đều rất yếu đuối.
Một nữ sinh vậy mà lại phản ứng nhanh như vậy.
Khiến người ta lau mắt mà nhìn.
Giây lát, Lâm Trạch mới phản ứng lại, rút tay về.
Đúng lúc này, cách đó không xa có một cô gái chạy đến, cô mặc áo lông vũ màu vàng nhạt, "Chước Chước, làm sao vậy?"
Diệp Chước ngoái đầu lại nhìn Lâm Toa Toa, "Không có việc gì."
Dứt lời, Diệp Chước nhìn Lâm Trạch, "Cậu không sao chứ?"
"Tôi không sao!" Lâm Trạch lắc đầu.
"Vậy là tốt rồi." Diệp Chước mỉm cười, nghe Lâm Trạch nói mình không sao, Diệp Chước liền cùng Lâm Toa Toa rời đi.
Lâm Trạch nhìn bóng dáng hai người, có hơi đơ người.
Hơn nữa, rõ ràng là người ca lạ chưa từng gặp.
Nhưng Lâm Trạch lại cảm thấy có sự thân thuộc từ trên người cô
Thật giống như, bọn họ đã quen nhau từ rất lâu rồi!
Một loại cảm giác rất kỳ lạ!
Chẳng lẽ, là ảo giác?
Lâm Trạch cứ nhìn như vậy mãi, cho đến khi hai người hoàn toàn biến mất trong đám người, hắn cũng chưa lấy lại tinh thần.
"Trạch ca! Nhìn cái gì thế?" Lý Văn đi tới, vỗ vai Lâm Trạch.
Lúc này Lâm Trạch mới phản ứng lại, "A? Không có gì!"
Lý Văn tò mò nhìn theo hướng Lâm Trạch nhìn, cũng không có gì đặc biệt, cũng liền không nghĩ nhiều.
"Đi thôi Trạch ca! Chúng ta uống rượu đi!"
Lâm Trạch đi theo Lý Văn.
Trong lòng cất giấu tâm sự, Lâm Trạch uống không ít rượu, mấy người đều có chút hơi say.
Đều là thiếu niên 18 tuổi, gia giáo đặc biệt nghiêm, uống thành như vậy, đương nhiên không thể về nhà.
Vừa vặn cha mẹ Nhị Cẩu Tử đi công tác, vì thế ba người liền thương lượng đến nhà Nhị Cẩu Tử.
Ngày mai là thứ bảy, cũng không cần lo đi học.
Đến nhà Nhị Cẩu Tử, tắm qua loa một chút rồi lăn lên giường ngủ luôn.
Lâm Trạch ngủ dậy, bên ngoài tuyết đã ngừng rơi, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, có chút chói mắt.
Trong phòng toàn là tiếng ngáy.
Nam sinh 18 tuổi, tiếng ngáy rất vang.
Lâm Trạch cầm di động nhìn.
Hiện tại đã 10 rưỡi.
Nhị Cẩu Tử đã rời giường, chỉ còn lại hắn, Bàn Hổ còn có Triệu Văn còn ngủ.
Lâm Trạch day day huyệt Thái Dương, xốc chăn lên, đi vào phòng vệ sinh, bắt đầu rửa mặt.
Hắn đã tới nhà Nhị Cẩu Tử rất nhiều lần, vô cùng quen nhà Nhị Cẩu Tử.
Rửa mặt xong đi ra, Nhị Cẩu Tử từ bên ngoài tiến vào, vừa cởi mũ vừa nói: "Trạch ca tỉnh rồi à! Tôi mua chút đồ ăn sáng, Bàn Hổ và Văn Tử còn ngủ sao?"
Lâm Trạch gật đầu.
"Để tôi đi gọi họ." Nhị Cẩu Tử đặt đồ ăn trên bàn, nói: "Ngủ thật giỏi! Từ 11 giờ đêm qua ngủ đến bây giờ, các ngươi là heo đầu thai sao?"
Nhị Cẩu Tử xốc chăn lên, mở cửa sổ ra.
Gió lạnh từ ngoài cửa sổ tiến vào, đông lạnh hai người nằm trên giường, hai người nhanh chóng tỉnh lại, "Á đù, lạnh quá! Mẹ, sớm như vậy mẹ muốn làm gì?"
Nhị Cẩu Tử cười nói: "Văn tử, cậu nhìn cho rõ xem tôi là ai? Còn có, hiện tại đã 11 giờ sáng rồi!"
Lúc này Lý Văn mới tỉnh táo lại.
Nhị Cẩu Tử nén quần áo đã gặt sạch cho bọn họ, "Mau đứng lên! Trạch ca ở bên ngoài chờ các cậu ăn sáng đó!"
Lý Văn không tình nguyện cầm quần áo mặc vào.
Bàn Hổ vừa mặc quần áo vừa nói: "Có mua bánh bao thịt tôi thích không?"
"Có." Nhị Cẩu Tử gật đầu, "Các cậu nhanh lên, sắp đến giờ cơm trưa rồi."
Trong bốn nam sinh, Nhị Cẩu Tử thuộc loại hình hiền thê lương mẫu, cho dù là lúc nào, hắn đều có thể xử lú việc vặt gọn gàng ngăn nắp, chăm sóc ba người rất tốt.
Lý Văn thuộc về loại hình thầy giáo nhân sinh, tuy rằng thành tích học tập của hắn không quá tốt, nhưng ở phương diện đối nhân xử thế lại rất xuất sắc.
Bàn Hổ thuộc về loại hình khờ khạo, không có tâm nhãn, ba người kia làm gì, hắn liền làm theo.
Lâm Trạch thuộc về loại hình trầm tính, bình thường nói rất ít, nhưng nói là làm.
Con trai rửa mặt rất nhanh, chưa đến mười phút, hai người liền thần thanh khí sảng xuất hiện ở phòng khách, bắt đầu ăn bữa sáng.
Đúng lúc này, đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại dồn dập.
Lâm Trạch buông cái bánh bao cắn dở, nghe máy.
Cũng không biết đầu bên kia nói gì, Lâm Trạch nói câu "Được" liền buông di động, ngẩng đầu nhìn Nhị Cẩu Tử, "Máy tính cậu đâu? Cho tôi mượn một chút."
"Tôi đi lấy cho cậu."
Giây lát, Nhị Cẩu Tử đem laptop ra cho Lâm Trạch.
Lâm Trạch nhận máy tính, đi đến gần cửa sổ, ngồi trên mặt đất, đôi tay không ngừng gõ bàn phím.
Bàn Hổ tò mò nói: "Các cậu nói xem Trạch ca đang làm gì thế? Thần thần bí bí?"
"Ai biết được!" Lý Văn bất đắc dĩ nói.
Lâm Trạch thường xuyên thần thần bí bí như vậy, ba người bọn họ cũng không tò mò hỏi.
Ước chừng mười phút sau, Lâm Trạch xách theo laptop trở về, một tay ấn bàn phím, một tay gặm bánh bao.
Ba người nhìn nhau, cũng không quấy rầy Lâm Trạch.
Ăn xong bữa sáng, ba người xách theo cặp sách, ai về nhà nấy.
Lâm Trạch mới vừa về đến nhà, liền gặp phải Phùng Thiến Hoa.
Phùng Thiến Hoa quan tâm nói: "A Trạch đêm qua đi đâu vậy? Dì nghe bà nội cháu nói, cả đêm qua cháu không về."
"Cảm ơn dì Phùng quan tâm." Lâm Trạch lạnh nhạt nói.
Phùng Thiến Hoa nói tiếp: "A Trạch, hiện tại cháu đang trong thời kỳ tò mò mẫn cảm về tuổi tác, về sau đừng qua đêm ở ngoài, nếu không dì và bà cháu sẽ rất lo lắng cho cháu."
Phùng Thiến Hoa này thật sự coi chính mình trở thành nữ chủ nhân nhà họ Lâm à?
Trên mặt Lâm Trạch ẩn ẩn vài phần không kiên nhẫn.
Đúng lúc này, tiếng nói của bà Lâm từ bên trong truyền ra, "A Trạch, cháu vào đây một chút!"
"Vâng ạ." Lâm Trạch lên tiếng, đi vào trong.
Bà Lâm ngồi trên sô pha, sắc mặt có chút khó coi, "Đêm qua cháu đi đâu?"
"Cháu ở nhà bạn."
"Ở nhà bạn nào?"
Lâm Trạch không trả lời.
"Là đứa tên Nhị Cẩu Tử à?" Bà Lâm hỏi tiếp.
"Đúng vậy." Lâm Trạch gật đầu.
Bà lâm đặt mạnh chén trà xuống bàn, nước trà nóng bắn lên tay bà ta.
"Bà nội!" Lâm Trạch hoảng sợ, vội lấy khăn lau tay cho bà Lâm.
Thấy vậy.
Bà Lâm thở dài, "A Trạch! Bà đã nói với cháu bao nhiêu lần rồi, bà không can thiệp cũng không phản đối cháu kết bạn, nhưng ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, Nhị Cẩu Tử là người thế nào, cháu là người thế nào? Chơi cùng người như vậy, sẽ kéo thấp thân phận của cháu!"
Lâm Trạch nắm chặt tay, "Bà nội, cậu ấy là bạn cháu!"
"Nó không phải bạn cháu!" Bà Lâm tức giận nói: "Cháu và nó không phải người cùng một thế giới!"
NhàNhị Cẩu Tử kia, cha mẹ chỉ là người bình thường, chỉ có một ngôi nhà ở thủ đô, còn là trả góp.
Người như vậy, có tư cách gì trở thành bạn của Lâm Trạch?
Cạnh người nghèo đều là người nghèo.
Đến lúc đó, bên cạnh Lâm Trạch liền sẽ có một đống người nghèo.
Lúc trước do bà ta không quản kỹ Lâm Cẩm Thành, mới dẫn đến chuyện Lâm Cẩm Thành không biết đạo lý ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, cuối cùng lại yêu Diệp Thư......
Môn không đăng, hộ không đối!
Còn chưa cưới đã có thai!
Nếu Lâm Trạch cũng như vậy, sớm hay muộn cũng sẽ bước vào vết xe đổ của Lâm Cẩm Thành.
"Bà nội, Nhị Cẩu Tử là bạn cháu, cho dù bần phú quý tiện, ai trên thế giới này cũng đều bình đẳng! Cháu hy vọng bà đừng dùng ánh mắt khác thường đối xử với cậu ấy!"
"Ngay cả lời bà cháu cũng không nghe?" Bà Lâm đau lòng nhìn Lâm Trạch.
Bà nhớ rõ khi Lâm Trạch còn nhỏ rất đáng yêu, rất nghe lời.
Bà nói gì, Lâm Trạch đều sẽ nghe.
Từ khi nào, Lâm Trạch bắt đầu ngỗ nghịch như vậy?
Lâm Trạch nhìn bà Lâm, nghiêm túc nói: "Bà à, hiện tại cháu đã 18 tuổi rồi, cháu có thể phân biệt thị phi, cháu biết mình nên kết bạn với bạn bè thế nào, bạn bè nào không nên kết."
"Nếu cháu nghe bà, thì hãy tuyệt giao với Nhị Cẩu Tử!"
"Thực xin lỗi, cháu không làm được."
Thái độ của Lâm Trạch lạnh nhạt bao nhiêu, bà Lâm liền tức giận bấy nhiêu.
Cái này làm bà ta nhớ tới Diệp Thư.
Nếu mẹ Lâm Trạch là Phùng Thiến Hoa, khẳng định sẽ không ngỗ nghịch với mình như vậy.
"Bà nội, nếu không có chuyện gì, cháu xin phép về phòng." Nói xong, Lâm Trạch liền xoay người đi.
Nhìn bóng dáng Lâm Trạch, bà Lâm giận đến mặt mũi trắng bệch.
Phùng Thiến Hoa từ bên ngoài vào, an ủi, "Bác à, A Trạch vẫn còn nhỏ, rất nhiều đạo lý phải đợi hắn lớn mới có thể hiểu, bác đừng nóng giận."
Bà Lâm thở dài, "Hiện tại đứa nhỏ này càng ngày càng kỳ cục, cả ngày chỉ biết chơi với đám người không đứng đắn, sớm muộn cũng sẽ bị những người đó dạy hư! Vẫn là Tiêm Tiêm hiểu chuyện, từ nhỏ đến lớn đã không để cháu lo nhiều."
Phùng Thiến Hoa cười nói: "Tiêm Tiêm chỉ trông như hiểu chuyện mà thôi, thật ra cũng không bớt lo. Hơn nữa, con gái vốn dĩ hiểu chuyện sớm hơn hơn con trai."
Nhắc tới Phùng Tiêm Tiêm, bà Lâm hơi chút hòa hoãn, nói tiếp: "Mấy ngày nữa chính là sinh nhật của Tiêm Tiêm nhỉ? Tiêm Tiêm chính là cháu gái duy nhất của nhà họ Lâm chúng ta, đến lúc đó, bác sẽ tặng con bé món quà bác đã chuẩn bị."
Bà Lâm sớm đã coi Phùng Tiêm Tiêm là cháu gái ruột của mình, cho nên cũng không kiêng dè lời nói.
"Con nít con nôi, ăn sinh nhật còn quà cáp cái gì! Bác Lâm, bác đừng tiêu tiền cho con bé!"
Bà Lâm oán trách: "Lại không phải chuẩn bị cho cháu! Mà bác tặng quà cho cháu gái bác!"
"Về sau bác đừng nói mấy lời như thế này nữa," Phùng Thiến Hoa nói tiếp: "Cháu biết trong lòng Cẩm Thành vẫn luôn là em Diệp Thư, bác Lâm, trước nay cháu chưa từng vọng tưởng có thể gả cho anh ấy! Cháu chỉ cần biết rằng anh Cẩm Thành hạnh phúc là được."
Nghe vậy, bà Lâm nhìn Phùng Thiến Hoa đáy mắt nhiều thêm một phần đau lòng.
Đã bao nhiêu năm rồi.
Đứa nhỏ này vẫn lương thiện như vậy.
18 năm trước, nếu con bé tranh giành một chút, liền sẽ không để Diệp Thư thừa nước đục thả câu.
Bởi vậy có thể thấy được, tâm quá thiện lương, cũng không phải chuyện tốt.
Bà Lâm vỗ vỗ mu bàn tay Phùng Thiến Hoa, "Nói bừa gì thế! Cháu chính là con dâu duy nhất trong lòng bác, trừ phi chết đi, bằng không, Cẩm Thành cũng đừng mơ cưới nữ nhân khác!"
Phùng Thiến Hoa đã vì Lâm Cẩm Thành lãng phí 18 năm thanh xuân.
Bà Lâm quyết không cho phép ả lại uổng công chờ đợi 18 năm.
Nghĩ đến đây, bà Lâm lại thở dài.
"Thiến Hoa, cháu cứ ở bên trò chuyện với bác cả ngày như vậy làm gì? Cháu đi trò chuyện với Cẩm Thành đi, đúng rồi, bác có hầm canh bổ cho Cẩm Thành, tí nữa cháu mang cho nó nhé."
Nếu Phùng Thiến Hoa đem tất cả tâm tư đặt trên người Lâm Cẩm Thành, phỏng chừng đã sớm gả cho Lâm Cẩm Thành.
"Hiện tại anh Cẩm Thành muốn bình tâm tĩnh dưỡng, cháu không muốn quấy rầy." Phùng Thiến Hoa từ chối.
Bà Lâm nắm lấy tay Phùng Thiến Hoa, nói tiếp: "Trương tẩu nói rất đúng, A Trạch không biết sống yên ổn muốn sống những ngày gian nguy, bác còn trông cậy vào cháu lại cho nhà họ Lâm chúng ta thêm một đứa nhỉ."
"Bác Lâm!" Phùng Thiến Hoa đỏ mặt nói: "Bác cũng đừng cùng Trương tẩu trêu ghẹo cháu!"
"Bác không trêu ghẹo cháu!" Bà Lâm nghiêm túc nói: "Cháu và Cẩm Thành đều còn trẻ, sinh con thì có gì sai?"
Dứt lời, bà Lâm lại cho người hầu đem canh bổ đến, đưa tới tay Phùng Thiến Hoa, "Đi thôi! Mau đi!"
Rơi vào đường cùng, Phùng Thiến Hoa đành phải mang canh bổ tìm Lâm Cẩm Thành.
Xe dừng ở bệnh viện thủ đô.
Phùng Thiến Hoa trực tiếp đi lên lầu bảy.
Lâm Cẩm Thành ở phòng VIP xa hoa.
Hai vệ sĩ đứng ở cửa.
Vệ sĩ của Lâm Cẩm Thành cũng không nhận thức Phùng Thiến Hoa, trực tiếp ngăn cản ả.
Phùng Thiến Hoa cười nói: "Là Lâm lão thái thái để tôi mang canh bổ đến cho anh Cẩm Thành."
Hai vệ sĩ nhìn nhau, một người mở cửa đi vào, một lát liền ra, "Ông chủ nói cô giao canh cho tôi là được."
Phùng Thiến Hoa đơ người, sau đó đưa cà mèn cho vệ sĩ, "Cái kia, hiện tại ông chủ của hai người khôi phục thế nào rồi?"
Vệ sĩ đứng canh nói: "Ông chủ khôi phục rất tốt, cô không cần lo lắng."
Đáy mắt Phùng Thiến Hoa hiện lên một tia khói mù.
Lâm Cẩm Thành vĩnh viễn đều như vậy.
Không cho ả chút cơ hội nào.
Nếu không phải hắn vô tình như thế, năm đó, ả cũng sẽ không giận quá mất khôn, gả cho ba Phùng Tiêm Tiêm.
Nhưng lúc này đây, ả tuyệt đối sẽ không buông tay Lâm Cẩm Thành.
Ả nhất định sẽ ngồi trên vị trí Lâm phu nhân!
Nhất định!
Vị trí kia chỉ thuộc về ả!
Phùng Thiến Hoa nhéo nhéo ngón tay, đáy mắt lóe lên sự cố chấp.
**
Bên kia.
Bởi vì đã đồng ý với Sầm Thiếu Khanh, tối thứ bảy sẽ mời hắn ăn cơm, cho nên ban ngày sau khi Diệp Chước ra ngoài đi dạo một vòng, chạng vạng liền tìm nhà hàng.
Ở trên mạng tìm được một nhà hàng chay danh tiếng cũng không tệ lắm, Diệp Chước ngẩng đầu nhìn Lâm Toa Toa, "Chị Toa Toa, buổi tối chúng ta đi ra ngoài ăn đi."
"Em mời vị Sầm tiên sinh kia ăn cơm?" Lâm Toa Toa hỏi.
Diệp Chước khẽ gật đầu.
Lâm Toa Toa ôm di động nói: "Chước Chước, êm đi đi, chị không đi đâu."
"Vì sao?" Diệp Chước nghi hoặc nói.
Lâm Toa Toa nói tiếp: "Sầm tiên sinh kia khí tràng quá mạnh, chị hold không được! Mỗi lần chỉ cần ngồi trên xe hắn, chị đều có cảm giác khó thở......"
Lời này của Lâm Toa Toa cũng không phải là nói dối.
Cô thật sự có hơi sợ Sầm Thiếu Khanh, tuy Sầm Thiếu Khanh rất tuấn tú, kinh vi thiên nhân, còn một lòng hướng Phật, ăn chay, nhưng cái loại sợ hãi này là từ trong xương cốt phát ra, căn bản khống chế không được.
Khả năng, đây là áp chế huyết mạch đi!
Dứt lời, Lâm Toa Toa tò mò nói: "Chước Chước, em không sợ Sầm tiên sinh chút nà sao?"
Diệp Chước nhướng mày, "Có cái gì mà sợ hãi? Hắn lại không ăn thịt chị!"
"Cái loại cảm giác này chị cũng không biết hình dung như thế nào, dù sao chính là làm người ta sợ hãi!" Lâm Toa Toa nói tiếp: "Em đi đi, chị ở khách sạn chờ em."
Thật ra, Lâm Toa Toa cũng ôm một chút tâm tư.
Sầm Thiếu Khanh vừa nhìn liền biết không phải người thường.
Diệp Chước cũng không phải người thường.
Tuy rằng Sầm Thiếu Khanh ăn chay, lễ Phật, nhưng Lâm Toa Toa cảm thấy Sầm Thiếu Khanh đối xử với Diệp Chước không bình thường.
Nhỡ may sau này hai người họ thật sự ở cùng nhau thì sao?
Cô không muốn làm bóng đèn!
"Chị Toa Toa, tối nay chúng ta đến nhà hàng chay nổi tiếng nhất thủ đô, chị thật sự không muốn đi sao?" Diệp Chước hỏi.
"Không muốn!" Lâm Toa Toa đẩy Diệp Chước đi ra ngoài, "Ai nha! Chước Chước, em đừng để ý đến chị, em mau đi đi!"
Diệp Chước thuận tay cầm lấy áo mũ treo trên giá mặc vào, "Chị Toa Toa tỷ, em đi đây."
"Uh." Lâm Toa Toa gật đầu.
Khoảng cách từ khách sạn đến nhà ăn cũng không phải rất xa, chỉ mất tầm 20 phút, nghĩ đến giao thông thủ đô, nên Diệp Chước cũng liền không gọi xe, mac lựa chọn đi đến.
Hôm nay tuy trời nắng, nhưng trên đường vẫn có không ít tuyết đọng.
Bốn giờ chiều, mặt trời ngả về tây, ánh mặt trời trên nền tuyết chiết xạ ra quang mang kim sắc.
Diệp Chước mặc quần bó đen, áo châm dệt sam mài trắng, khoác áo khoác dài đến gối màu vàng nhạt, đầu đội mũ, phía trước mũ có một tầng võng sa, khiến chân dung tuyệt đẹp như ẩn như hiện.
Trong đám người, cô là nổi bật nhất.
Hai mươi phút sau, ở nhà hàng chay.
Đi vào chỗ ngồi đã đặt, Sầm Thiếu Khanh đã tới.
Nam nhân ngồi gần cửa sổ, mặc một bộ trường bào tố sắc, tay vê Phật châu, ánh mắt nhàn nhạt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh đèn thuỷ tinh chiếu lên ngũ quan góc cạnh rõ ràng, dung nhan vốn lạnh lùng kia, lúc này có vẻ càng thêm lạnh lùng, dường như quanh thân đều bịt kín một tầng băng mỏng.
Hàn khí nhiếp người.
Nhân viên phục vụ đi qua cũng không dám nhìn thẳng.
"Sầm tiên sinh tới sớm thế?" Diệp Chước đi tới.
Sầm Thiếu Khanh ngoái đầu nhìn lại, "Chỉ sớm hơn cô một hai phút."
Diệp Chước tháo mũ xuống, đặt bên cạnh.
Sầm Thiếu Khanh duỗi tay rót trà cho Diệp Chước, nhắc nhở: "Có hơi nóng."
Diệp Chước cúi người ngồi xuống, nhẹ nhấp một ngụm trà.
Vào miệng mát lạnh, dư vị ngọt lành.
Là trà ngon.
Diệp Chước lại nhấp một ngụm, "Sầm tiên sinh gọi món chưa?"
"Ưu tiên phụ nữ." Sầm Thiếu Khanh đưa thực đơn cho Diệp Chước.
Diệp Chước nhận thực đơn, đáy lòng có chút kinh ngạc.
Lấy địa vị hiện tại của Sầm Thiếu Khanh, cư nhiên còn để ý lễ nghi này, thật là quá không dễ dàng!
Bởi vì với địa vị của hắn, căn bản không cần lấy lòng bất luận kẻ nào.
Hắn ở thủ đô, thậm chí là toàn bộ Trung Quốc, đều là sự tồn tại một tay che trời.
Khả năng, đây là tu dưỡng của một người.
Diệp Chước gọi mấy món mình khá thích, sau đó đưa thực đơn cho Sầm Thiếu Khanh.
Sầm Thiếu Khanh lại gọi thêm hai món.
Tốc độ lên món rất nhanh, Diệp Chước cũng không khách khí với Sầm Thiếu Khanh, cầm đũa bắt đầu ăn.
Đi dạo phố một ngày, lúc này cũng hơi đói bụng.
Cô là người chú không quá chú trọng lễ nghi ăn uống, thoải mái là được, cố tình, dáng vẻ tự nhiên lại là dáng vẻ đẹp nhất.
Sầm Thiếu Khanh hơi hơi nghiêng mắt.
Đập vào mắt là dáng vẻ người nọ ăn rất chuyên chú.
Đồ ăn ở đây, thật sự ngon như vậy sao?
Sầm Thiếu Khanh gắp một miếng cải xanh, chậm rãi nhấm nuốt.
Hương vị, hình như cũng không có gì đặc biệt.
Nhưng thấy cô ăn ngon như vậy, Sầm Thiếu Khanh cũng không tự giác ăn nhiều hơn một chút.
Ăn lưng bụng, Diệp Chước gọi người phục vụ, "Làm phiền mang cho chúng tôi hai phần điểm tâm ngọt."
Người phục vụ gật đầu, "Được."
Sầm Thiếu Khanh khẽ mở miệng, "Gọi một phần là được, tôi đã no rồi."
"Không sao, tôi ăn hai phần." Diệp Chước nói: "Một mình tôi có thể ăn hết."
Sầm Thiếu Khanh: "......"
Hắn hoài nghi Diệp Chước căn bản không chuẩn bị cho hắn.
Sau khi điểm tâm ngọt lên, Diệp Chước liền bắt đầu hết sức chuyên chú ăn điểm tâm ngọt.
Sầm Thiếu Khanh lần đầu tiên gặp được cô gái ăn nhiều như vậy.
Hắn có bốn chị gái.
Các chị gái vì giữ dáng, mỗi lần ăn cơm chỉ ăn một chút, giống hệt mèo, điểm tâm ngọt càng không dám chạm vào.
Dẫn tới Sầm Thiếu Khanh cho rằng, con gái ăn rất ít
Không nghĩ tới, cũng không phải tất cả con gái đều ăn ít.
Nếu để bốn người chị kia biết, các chị mỗi ngày ăn uống điều độ cái này không dám ăn cái kia cũng không dám ăn, dáng còn không đẹp như người ta ăn uống thả ga, phỏng chừng sẽ tức chết!
Khi Diệp Chước ăn điểm tâm ngọt, Sầm Thiếu Khanh liền ngồi trên ghế, tay vê Phật châu.
Tuy không ai nói gì, nhưng không khí cũng không xấu hổ chút nào!
Ước chừng mười phút sau, Diệp Chước ăn xong điểm tâm ngọt, đi tính tiền, lại được thông báo, Sầm Thiếu Khanh đã thanh toán.
Diệp Chước nhìn Sầm Thiếu Khanh, "Sầm tiên sinh, đã nói là tôi mời mà, sao anh lại thanh toán?"
Sầm Thiếu Khanh cười, đầu ngón tay thon dài vòng qua Phật châu màu đỏ, "Ai thanh toán cũng giống nhau cả thôi, nếu Diệp tiểu thư thật sự băn khoăn, cách đó không xa có một quán trà, Diệp tiểu thư có thể mời tôi uống một chén trà! Thuận tiện tôi có thể lĩnh giáo cờ kỹ của Diệp tiểu thư!"
Diệp Chước nhướng mày, "Anh muốn chơi cờ với tôi?"
Sầm Thiếu Khanh gật đầu, hầu kết gợi cảm hoạt động trên dưới, "Uh."
Diệp Chước lấy di động nhìn thời gian, thời gian còn sớm, vì thế liền gật đầu nói: "Được."
Hai người cùng đi ra ngoài, Sầm Thiếu Khanh mở cửa xe ghế phụ, mời Diệp Chước vào.
Diệp Chước cúi người đi vào.
Xe rất lớn, cũng rất trống.
Giống như Sầm Thiếu Khanh, nghiêm túc đến không chút cẩu thả.
Chốc lát sau, liền đến cửa quán trà.
Hai người một trước một sau đi vào quán trà, Sầm Thiếu Khanh là khách quen của quán, mới vừa đi vào, giám đốc liền nhiệt tình tiếp đãi, "Sầm tiên sinh tới, mời đi bên này."
Giám đốc vừa nói, vừa lặng lẽ đánh giá Diệp Chước.
Đáy mắt đều là không thể tin tưởng.
Bình thường, Sầm Thiếu Khanh hoặc là một mình tới uống trà, hoặc là cùng Lê Thiên Đông tới.
Không ngờ lần này Sầm Thiếu Khanh lại dẫn một cô gái tới đây.
Hơn nữa......
Còn xinh đẹp như vậy.
Đã sớm nghe nói Sầm Thiếu Khanh có vị hôn thê ở Vân Kinh, chẳng lẽ, đây là vị hôn thể của Sầm Thiếu Khanh.
Trong thời gian ngắn, trong bụng giám đốc đã có một đống nghi hoặc.
Đi vào nhã gian chuyên dụng của Sầm Thiếu Khanh.
Nhã gian trang trí rất phong nhã.
Nơi nhìn đến, đều cổ kính.
Trên án kỷ có một bàn cờ tướng.
"Diệp tiểu thư mời."
Diệp Chước khẽ gật đầu, ngồi xếp bằng.
Sầm Thiếu Khanh liền đối diện cô.
Giám đốc bưng trà cống phẩm tới, khói trà lượn lờ, che mờ khuôn mặt hai người.
Luận cờ kỹ, Sầm Thiếu Khanh rất rõ ràng mình không phải đối thủ của Diệp Chước.
Lúc này mới nửa ván, Sầm Thiếu Khanh đã quân lính tan rã.
Nếu để người không biết chơi cờ nhìn, còn tưởng rằng là Sầm Thiếu Khanh cố ý nhường.
Sầm Thiếu Khanh nhíu mày, "Tôi thua."
Diệp Chước cười nói: "Bại bởi ba ba cũng là bình thường, bởi vì chỉ cần ba ba không muốn thua, liền không ai có thể thắng được ba ba."
Ba ba?
Diệp Chước cư nhiên muốn làm ba ba hắn?
Sầm Thiếu Khanh không thể tưởng tượng nhìn Diệp Chước.
Nói xong, lúc này Diệp Chước mới ý thức được, mình không phải đang livestream, bình thường livestream nói ba ba thành quen, không nghĩ tới cư nhiên lỡ lời trước mặt Sầm Thiếu Khanh.
Thấy Sầm Thiếu Khanh kinh ngạc, Diệp Chước có hơi đơ người.
Sao Sầm Thiếu Khanh lại giống người già như vậy chứ?
Ngay cả ba ba cũng không biết.
"Sầm tiên sinh không hay lên mạng đúng không? Cũng không xem livestream?"
Nhìn ra Diệp Chước ghét bỏ trong đáy mắt Diệp Chước, Sầm Thiếu Khanh ho nhẹ một tiếng, nói sang chuyện khác, "Nếu Diệp tiểu thư là tôi, bước vừa rồi sẽ đi như thế nào?"
"Đương nhiên là như vậy rồi!" Diệp Chước cầm quân đen, thả xuống cạnh binh tướng, "Đều nói thí tốt giữ xe, thật ra không hẳn vậy, đôi khi, một tiểu tốt, liền có thể di hoa tiếp mộc, nhẹ nhàng phá cục! Ví dụ như vậy! Nhân sinh như cờ, cờ như nhân sinh, tựa như chúng ta không thể tùy tiện xem thường bất luận ai."
Vốn đã thành thế cờ đã định định, ngay lúc này, đột nhiên trở nên liễu ám hoa minh!
Ánh mắt Sầm Thiếu Khanh sáng ngời, cũng cầm một quân cờ, dừng trong tay Diệp Chước, "Bước tiếp theo tôi nên như vậy. Nếu xe của cô tới đây, pháo của tôi liền ăn xe của cô!"
"Sầm tiên sinh cho rằng như vậy liền thắng?" Diệp Chước nhướng mày.
"Không thì sao?" Sầm Thiếu Khanh nhìn chằm chằm bàn cờ.
Chẳng lẽ Diệp Chước còn để lại đường lui?
Diệp Chước hơi hơi mỉm cười, "Anh ăn xe của tôi, mã của tôi liền có thể chiếu tướng! Sầm tiên sinh biết cái này gọi là gì không?"
Sầm Thiếu Khanh không ngờ Diệp Chước thật sự để lại đường lui.
Quá khó tin!
Đầu ngón tay trắng nõn của Diệp Chước vê quân cờ, giọng điệu nhàn nhạt, "Chiêu này gọi là bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp sau."
"Cao tay! Thật sự cao tay!" Sầm Thiếu Khanh không chút bủn xỉn khen, "Hay cho chiêu bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp sau!"
Diệp Chước khiêm tốn nói: "Bình thường thôi, là anh quá ngu ngốc."
Sầm ngũ gia cao cao tại thượng lần đầu tiên bị người ta chỉ vào cái mũi nói ngốc!
Hơn nữa người nọ còn chỉ là một cô gái nhỏ.
Nhưng hắn không chỉ có không không tức giận, ngược lại nói: "Là Sầm mỗ ánh mắt thiển cận, không thấy được tinh tuý bên trong."
"Thật ra cờ kỹ của anh không tồi." Diệp Chước nói tiếp: "Có rất ít người có thể làm tôi lấy ra công phu thật, anh tính là người đầu tiên, à không, là người thứ hai."
Người đầu tiên là một người bạn trên mạng Cư sĩ nhàn tản.
"Người thứ nhất kia là ai?" Sầm Thiếu Khanh không dấu vết nhíu mày.
Diệp Chước lời ít ý nhiều, "Là một người bạn trên mạng mà tôi gặp khi livestream."
Bạn trên mạng?
Là nam hay nữ?
Bao nhiêu tuổi?
Sống ở đâu?
Bọn họ từng gặp mặt chưa?
Có lẽ chính Sầm Thiếu Khanh cũng chưa ý thức được, chính mình không chỉ liên tiếp suy nghĩ nhiều vấn đề như vậy, còn nhăn mày.
Diệp Chước bưng ly uống ngụm trà, "Sầm tiên sinh, cũng không còn sớm nữa, tôi nên trở về khách sạn rồi."
Sầm Thiếu Khanh vốn còn muốn chơi thêm ván nữa, nghe Diệp Chước nói như vậy, lập tức đứng lên nói: "Tôi tiễn cô."
"Vậy phiền Sầm tiên sinh." Diệp Chước đứng lên, mặc áo khoác, mang mũ.
Sầm Thiếu Khanh cũng lấy tây trang treo bên cạnh mặc vào.
"Nên làm."
Khoảng mười phút, xe dừng chước khách sạn.
Diệp Chước xuống xe tạm biệt Sầm Thiếu Khanh, hơn nữa dặn dò hắn, trên đường lái xe chú ý an toàn.
Sầm Thiếu Khanh gật đầu, "Tôi sẽ chú ý."
Diệp Chước xoay người vào khách sạn.
Vừa đến khách sạn, Lâm Toa Toa liền hỏi: "Thế nào? Ăn cùng Sầm tiên sinh có thoải mái không?"
Diệp Chước khẽ gật đầu, "Cũng tạm."
Lâm Toa Toa đánh giá Diệp Chước từ trên xuống dưới, cảm thấy hai người này xứng đôi.
Một người siêu cấp đẹp trai.
Một người siêu cấp xinh đẹp.
Còn đều đặc biệt lợi hại, quả thực chính là tuyệt phối!
Diệp Chước nói tiếp: "Chị Toa Toa, ngày mai chúng ta trở về, chị đã chuẩn bị xong hành lý chưa?"
Lâm Toa Toa gật đầu, "Yên tâm, chị chuẩn bị xong lâu rồi."
Sáng sớm hôm sau, hai người liền đến sân bay.
Trên máy bay.
Lâm Toa Toa có chút ưu sầu nói: "Sắp đến tết rồi, chị còn đang thất nghiệp, Chước Chước, em nói xem năm sau chị nên tìm công việc như thế nào?"
Trước đây Lâm Toa Toa luôn làm việc trong nhà máy.
Cuộc sống vô cùng tẻ nhạt, ngày ngày chỉ làm một việc, Lâm Toa Toa muốn đổi một công việc khác.
Nhưng cô không biết làm gì cả.
Căn bản không tìm được công việc phù hợp.
Diệp Chước ngước mắt, "Chị Toa Toa, năm nay chị mới hai mươi tuổi, nếu em là chị, em sẽ không lựa chọn đi làm, em sẽ đi học lại, học lại cấp ba, năm sau thi đại học, thi vào trường đại học mà mình mơ ước, học ngành học mà mình thích, sau khi ra trường làm công việc mà mình muốn làm."
Lâm Toa Toa kinh ngạc nhìn Diệp Chước, "Nhưng năm nay chị đã 20 tuổi rồi!"
Diệp Chước mỉm cười, "Chị Toa Toa, chị chỉ lớn hơn em hai tuổi mà thôi, năm nay em mới học lớp 12, sang năm thi đại học. Hiện tại chị trở về ôn lại chương trình cấp ba, sang năm xếp lớp tiến cấp ba, năm sau tham gia thi đại học, chỉ thấp hơn em một lớp mà thôi, 20 tuổi, cuộc đời chị mới chỉ bắt đầu thôi."
Học hành không phải con đường duy nhất.
Nhưng đối với Lâm Toa Toa, học hành chính là con đường tốt nhất!
Thấy Diệp Chước nói nghiêm túc như vậy, Lâm Toa Toa có chút do dự nói: "Chước Chước, chị thật sự có thể chứ?"
Diệp Chước gật đầu, "Chị Toa Toa, chỉ cần chị muốn học, em có thể giúp chị ôn tập."
Dứt lời, Diệp Chước nói tiếp: "Đúng rồi chị Toa Toa, lúc đi học chị có từng mơ ước sau này sẽ làm gì không?"
Lâm Toa Toa suy nghĩ thật lâu, "Trước kia, chị từng mơ ước làm một luật sư."
"Vậy hãy lấy mục tiêu này làm động lực! Thi đậu đại học chính pháp! Trở thành một người luật sư ưu tú! Chị Toa Toa, năm nay chị 20 tuổi, tham gia thi đại học là 22 tuổi, tốt nghiệp đại học là 26 tuổi, nếu chị chăm chỉ, học tư pháp hai hoặc ba năm, đến khi hành nghề chị còn chưa tới 30 tuổi! 30 tuổi, chị muốn sống một cuộc đời mình mơ ước, hay là muốn trở thành một người vợ mỗi ngày nhọc nhằn vì củi gạo mắm muối tương dấm?"
"Chước Chước, em không cảm thấy mộng tưởng này của chị tất buồn cười sao?" Người giống như chị, sao có thể trở thành luật sư.
Đáy mắt Lâm Toa Toa hiện ra vài phần tự giễu.
Diệp Chước nắm lấy tay Lâm Toa Toa, "Không buồn cười. Không có mộng tưởng mới buồn cười."
Nghe vậy, Lâm Toa Toa đột nhiên nhớ tới tình cảnh tham gia tiệc kỷ niệm Diệu Âm.
Người ngồi bên cạnh mình , đều đang nói những chuyện mình không hiểu.
Cái gì mà tài chính, cổ phiếu......
Lúc ấy, cô liền suy nghĩ, nếu bằng cấp của cô cao hơn một chút, có thể sẽ nghe hiểu phải không.
Lời này của Diệp Chước là một lời bừng tỉnh người trong mộng, Lâm Toa Toa nắm tay Diệp Chước, "Chước Chước, chị nghe em."
"Chị Toa Toa nghĩ thông suốt là được."
Sau khi nghĩ kỹ mình muốn làm gì, cả người Lâm Toa Toa đều trở nên nhẹ nhàng.
Trải qua năm giờ ngồi trên máy bay, hai người đã đến Vân Kinh.
Bởi vì biết chuyến bay của Diệp Chước, cho nên Diệp Sâm đã chở ở sân bay từ sớm, vừa thấy Diệp Chước và Lâm Toa Toa, Diệp Sâm liền kích động chạy đến, "Cháu gái! Toa Toa! Bên này!"
Diệp Chước kéo vali chạy chậm qua đi, "Cậu."
Lâm Toa Toa cũng gọi theo.
Diệp Sâm nhận vali từ trong tay hai người, "Chúng ta mau về nhà đi."
Diệp Sâm đưa Lâm Toa Toa về trước, sau đó mới lái xe về nhà.
Hôm nay Diệp Thư không đi làm, ở nhà làm một bàn lớn đồ ăn ngon, chờ Diệp Chước trở về ăn.
Một tuần không gặp Diệp Thư, vừa đến nhà, Diệp Chước liền chạy đến ôm chặt bà, "Mẹ! Nhớ mẹ muốn chết!"
"Mẹ cũng nhớ con!"
Tuy rằng mới xa nhau một tuần, nhưng đối với hai mẹ con mà nói, lại giống như có một năm vậy.
Cơm nước xong, Diệp Thư mang quà mua cho Diệp Thư và Diệp Sâm ra.
Tuy hai người miệng thì trách Diệp Chước tiêu tiền linh tinh, nhưng trong lòng thì lại rất vui vẻ.
Diệp Chước lấy quà Dương lão gia tử tặng ra, "Mẹ, đây là quà của bệnh nhân con tặng, bên trong đều là một ít trang sức, mẹ cầm đi."
"Mẹ già rồi, mang trang sức làm gì!" Diệp Thư cười từ chối, "Vẫn là người trẻ tuổi các con mang đẹp hơn."
Diệp Chước nói: "Mẹ già chỗ nào? Mẹ không già tí nào cả, hai ta đi ra ngoài, người khác đều nói chúng ta là chị em! Lại nói, con còn đang đi học, trường học không cho mang trang sức, quan trọng nhất chính là vòng vàng, một học sinh như con mang cũng không tốt lắm."
Nói đến vậy, Diệp Thư mới đồng ý nhận lấy trang sức này.
Buổi tối, Diệp Chước mở livestream, chuẩn bị livestream cờ tướng.
Mới vừa onl, liền phát hiện, số fans cư nhiên từ một ngàn vạn tăng tới năm ngàn vạn!
Hơn nữa, livestream cô tham gia tiệc kỷ niệm của Diệu Âm, còn được cắt nối biên tập thành một đoạn video.
Trước mắt điểm đánh giá của Diệp Âm đã vượt qua một trăm triệu!
Vừa mở bình luận, tất cả đều là Diệp của tôi! Thịnh thế mỹ nhan!
Còn có rất nhiều người trước kia bôi đen Diệp Chước, đặc biệt nhắn tin xin lỗi Diệp Chước.
Diệp Chước kinh ngạc, mở livestream.
Bởi vì quen không lộ mặt, lần này cô vẫn không lộ mặt.
【 Đã xem livestream Diệp Tử! Thật là đẹp! 】
【 Diệp Tử lộ mặt đi mà! 】
【 Yêu Diệp Tử một vạn năm! 】
【 Người dùng: Kim chùy lún trời sụp đất 1225, tặng mười chiếc xe thể thao! 】
【 người dùng: Cẩu tử, tặng một chiếc xe thể thao! 】
【 Diệp Tử, sao cô không lộ mặt? 】
"Tôi sợ sau khi thấy mặt của tôi mọi người không để ý đến cờ kỹ của tôi nữa!"
【 Diệp Tử thật tự luyến! Nhưng tôi thích! 】
【 rõ ràng có thể dựa vào nhan sắc kiếm cơm, Diệp Tử của chúng ta cố tình muốn dựa vào tài nghệ! 】
Diệp Chước livestream một giờ, liền offline.
Mục Hữu Dung bên này vẫn luôn nhìn chằm chằm màn hình, cho đến khi Diệp Chước offline.
Dựa vào cái gì Diệp Chước chẳng những có thể tiếp tục livestream, mà cô cũng chỉ có thể tránh sau màn hình lặng lẽ nhìn trộm!
Ả không phục!
Đúng lúc này, chuông điện thoại của Mục Hữu Dung vang lên.
Là người đại diện Triệu Đào gọi đến.
"Alo, Đào ca." Mục Hữu Dung bắt máy.
"Hữu Dung, đã xảy ra chuyện lớn như vậy, có phải em nên livestream giải thích không? Em có biết em đã rớt m hai ngàn vạn fans không?"
Dứt lời, Triệu Đào nói tiếp: "Nhân sinh phát sinh khúc chiết rất bình thường, hơn nữa, ngay từ đầu, ngôn luận này lại không phải từ em truyền ra! Em cũng là người bị hại!"
"Thực xin lỗi Đào ca, trước mắt trạng thái của em có chút không thích hợp livestream." Đã không còn vạn chúng chú mục, đã không còn mỹ nhan, cũng đã không còn kỹ năng cờ tướng, vậy ả lấy cái gì để livestream?
Lấy cái gì để hút fans?
Triệu Đào nói tiếp: "Nhưng em cứ trốn tránh như vậy cũng không thể giải quyết vấn đề, trầm mặc là cam chịu! Em có biết, bên Hỉ Tháp Lạp đã tăng năm ngàn vạn fans!"
Mục Hữu Dung ở kỳ đỉnh cao, cũng mới 3000 vạn fans.
Trước mắt Diệp Chước đã năm ngàn vạn fans.
Mục Hữu Dung cắn môi, "Một tháng! Đào ca! Nhiều nhất là một tháng! Một tháng sau, em nhất định sẽ trở về! Cho mọi người một câu trả lời vừa lòng!"
Một tháng sau, Dương lão gia tử nhất định sẽ khôi phục khỏe mạnh!
Đến lúc đó, ông ta sẽ đích thâm đến Vân Kinh cản ơn ả.
Nhận được lời cảm ơn của Dương lão gia tử, ả liền thu hoạch được giá trị tín nhiệm, thăng cấp hệ thống.
Có sự trợ giúp của hệ thống, ả nhất định sẽ loá mắt hơn hiện tại!
Nhà họ Mục cũng sẽ nâng cao thêm một bước dưới sự giúp đỡ của nhà họ Dương.
Đào ca thở dài, "Được rồi! Trong lòng em hiểu rõ là được!"
Thời gian đi qua rất nhanh.
Đảo mắt đã qua một tháng.
Đúng như Mục Hữu Dung nghĩ, một tháng này, Dương lão gia tử từ thủ đô đến rất nhanh.
Vì thế, lão nhân gia liền muốn thừa dịp trước tết, tới Vân Kinh một chuyến, cảm ơn Diệp Chước.
Lúc ấy Diệp Chước để lại cho Dương lão gia tử một dãy số, nhưng lão gia tử không cẩn thận đánh mất,hiện tại ông chỉ biết Diệp Chước họ Diệp ở Vân Kinh, cũng không biết địa chỉ cụ thể của cô.
Trong khoảng thời gian này, Mục Hữu Dung cũng ngày ngày để Mục Đại Binh chú ý đến tình hình thủ đô.
Tối 25 tháng Chạp, Mục Đại Binh mang về một tin tức tốt, "Hữu Dung! Hôm nay có nhân vật lớn từ thủ đô tới, nói là tới tìm thần y báo ân cứu mạng! Nhưng...."
Nói tới đây, Mục Đại Binh dừng một chút, "Nhưng thần y bọn họ muốn tìm họ Diệp."
Cái gì cũng đúng, nhưng họ không đúng.
Hai mắt Mục Hữu Dung sáng ngời, đợi nhiều ngày như vậy, cuối cùng ả cũng chờ được một tin tức tốt, "Ba quên rồi sao? Trước kia con họ Diệp! Diệp thần y bọn họ chính là con!"
Dương lão gia tử lớn tuổi rồi, lầm họ cũng rất bình thường, bởi vì thân phận của ả cũng rất phức tạp!
Ngoại trừ thuốc của ả, Dương lão gia tử căn bản không có thuốc chữa.
Cho nên, Dương lão gia tử khẳng định là tới cảm ơn ả!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro