
Chương 75
Chương 75: Trị bệnh cứu người, anh em gặp nhau
Dương lão gia tử là trụ cột của nhà họ Dương.
Nếu Dương lão gia tử mất, những chi thứ khác của nhà họ Dương nhất định sẽ ra tay chèn ép.
Đến lúc đó.
Toàn bộ đại gia tộc họ Dương, đều sẽ phát sinh rung chuyển.
Tuy Mục Hữu Dung trông rất trẻ, nhưng cô ả nói trong tay cô ả có thuốc có thể chữa khỏi bệnh cho Dương lão gia tử, Dương Đại Niên thật sự không muốn bỏ lỡ cơ hội này.
"Mục tiểu thư, thuốc của cô thật sự có thể chữa khỏi bệnh cho ba tôi?" Dương Đại Niên lo lắng hỏi.
Mục Hữu Dung gật đầu, "Dương tiên sinh, ngoại trừ tôi, chỉ sợ không ai có thể trị khỏi bệnh cho Dương lão tiên sinh."
Dương Đại Niên nói tiếp: " Vậy có thể phiền Mục tiểu thư lấy đan dược ra cho tôi xem được không."
Mục Hữu Dung gật đầu, từ trong túi lấy ra một hộp gỗ nhỏ.
Hộp gỗ trông rất cổ.
Mở hộp gỗ ra, chỉ thấy trong hộp gỗ có một viên thuốc màu đen.
Ngoại hình thoạt nhìn cực kỳ giống mạch lệ tố.
Dương Đại Niên nhíu mày, "Chỉ, chỉ một viên thuốc như vậy, thật sự có thể chữa khỏi bệnh cho cha tôi?"
Mục Hữu Dung cười nói: "Ngài đừng xem thường viên thuốc này, đây chính là một viên linh dược, tôi có thể bảo đảm, chỉ cần Dương lão gia tử ăn xong viên thuốc này, liền hết bệnh!"
Hệ thống là sự tồn tại rất mạnh mẽ.
Thứ đổi từ hệ thống ra, ở bên ngoài căn bản mua không được.
Khẳng định có thể khỏi bệnh!
Dương Đại Niên vẫn có hơi khó tin.
Nếu thật sự như vậy, cũng quá thần kỳ rồi.
Phải biết rằng, bệnh của ba ông, ngay cả giáo sư nước ngoài cũng đều bó tay không có biện pháp.
"Vậy có tác dụng phụ không?" Dương Đại Niên hỏi.
Mục Hữu Dung sửng sốt.
Ả chỉ biết thuốc này có thể trị khỏi bệnh cho Dương lão gia tử, có tác dụng phụ hay không, ả không biết.
Nhưng lúc này, cho dù có tác dụng phụ, cũng chỉ có thể nói không có.
Bằng không, sao có thể làm người nhà họ Dương tin tưởng ả?
Hơn nữa, Dương lão gia tử đã lớn tuổi như vậy rồi, cho dù có tác dụng phụ, cũng không quá quan trọng.
Mục Hữu Dung cười cười, nói tiếp: "Dương tiên sinh yên tâm, thuốc này không có tác dụng phụ với thân thể."
Vì để Dương Đại Niên tin tưởng mình, Mục Hữu Dung nói tiếp: "Dương tiên sinh, thật sự không dám giấu giếm, tôi là truyền nhân của thần y Hoa Đà! Thuốc này là báu vật mà tổ tiên nhà tôi truyền xuống từ nhiều thế hệ."
Truyền nhân của Hoa Đà?
Thần y Hoa Đà luôn chỉ tồn tại trong sách giáo khoa.
Dương Đại Niên không ngờ, một ngày kia sẽ nhìn thấy truyền nhân của thần y Hoa Đà.
Lời ả nói, có mấy phần đáng tin?
Còn có, vô duyên vô cớ, vì sao Mục Hữu Dung lại chủ động tìm tới cửa, còn muốn đưa đồ gia truyền cho Dương lão gia tử?
Nhìn ra được sự nghi ngờ của Dương Đại Niên.
Mục Hữu Dung nói tiếp: "Người không làm việc vô dụng, nếu ngài muốn hỏi vì sao tôi muốn giao thuốc gia truyền cho Dương lão tiên sinh, ta sẽ nói cho ngài biết, tôi cần nhà họ Dương giúp."
Dứt lời, Mục Hữu Dung lại bổ sung: "Đương nhiên, khi Dương lão gia tử chưa hoàn toàn khỏi hẳn, tôi sẽ không đồ hỏi bất cứ thứ gì từ nhà họ Dương."
Nói tới đây, Mục Hữu Dung dừng một chút, ngẩng đầu nhìn Dương Đại Niên.
"Cho nên, Dương tiên sinh, ngài không cần lo lắng tôi lừa ngài, bởi vì lừa ngài, không có lợi gì cho tôi cả."
Nghe vậy, Dương Đại Niên yên tâm không ít.
Bởi vì Mục Hữu Dung có ý đồ.
Hắn sợ nhất là vô duyên vô cớ không có ý đồ.
......
Bên kia.
Khi Dương lão gia tử nghe nói hai cô gái đang chơi tuyết vui vẻ cách đó không xa chính là người ngày đó cứu người trên máy bay, đáy mắt lộ ra vẻ khó tin.
Ông thấy cô bé kia cũng không khác gì những cô bé bình thường, đều mê chơi đùa, nhìn thấy tuyết liền hưng phấn vô cùng, hoá ra cô lại giỏi như vậy
"Lão gia tử, lần trước tôi nghe cô bé kia nói, trung y chú trọng y duyên, hôm nay chúng ta lại lần nữa gặp được cô ấy ở chỗ này, nói không chừng chính là duyên phận, hay là, mời cô ấy xem cho ông đi?" Tôn Phúc Niên khuyên.
Dương lão gia tử đã không ôm chút hy vọng nào với thân thể của mình nữa.
Nghe vậy, đáy mắt ông cũng nhiều thêm một tầng mong đợi.
"Nếu đã vậy, chúng ta liền qua đó một chuyến đi."
Thấy lão gia tử đồng ý, Tôn Phúc Niên kích động không thôi, nâng cánh tay lão gia tử, "Đi! Chúng ta mau qua đó đi!"
Hai người đi đến bên Diệp Chước.
"Tiểu thần y!"
Diệp Chước đang vo tuyết thành quả cầu, chuẩn bị ném Lâm Toa Toa, nghe vậy, cô vội buông cầu tuyết xuống.
"Hai vị lão nhân gia, hai người gọi tôi sao?"
Tôn Phúc Niên gật đầu, "Đúng vậy! Tiểu thần y, cô họ Diệp đúng không?"
"Tôi họ Diệp, hai chữ thần y không dám nhận." Diệp Chước nói tiếp: "Xin hỏi ngài có chuyện gì sao?"
Tôn Phúc Niên nói tiếp: "Tôi họ Tôn, đây là lão gia tử nhà chúng tôi, lúc trước chúng tôi ở trên máy bay gặp tiểu thần y. Một năm trước, lão gia tử nhà tôi khám ra bệnh nan y, tiểu thần y y thuật cao minh, xin hỏi tiểu thần y có thể ra tay khám cho lão gia tử nhà tôi không?"
Đúng lúc này, Lâm Toa Toa từ nơi không xa chạy tới, "Chước Chước làm sao vậy?"
Diệp Chước lời ít mà ý nhiều kể tình huống, rồi sau đó nói: "Phiền lão nhân gia vươn tay ra để tôi bắt mạch."
Lâm Toa Toa biết Diệp Chước biết y thuật, cũng không hỏi nhiều, đứng ở một bên, an an tĩnh tĩnh chờ Diệp Chước.
Dương lão gia tử vươn tay ra.
Diệp Chước nhẹ nhàng đặt tay lên cổ tay Dương lão gia tử, ngưng thần nghe mạch.
Giây lát, Diệp Chước buông tay lão gia tử.
Tôn Phúc Niên vội hỏi: "Thế nào, tiểu thần y?"
Diệp Chước nói: "Bệnh của lão gia tử không phải chỉ uống thuốc là có thể điều trị, cần phải kết hợp với châm cứu, nếu nhị vị tin tưởng tôi, có thể để lại địa chỉ, ngày mai tôi sẽ tới châm cứu cho lão gia tử."
Tuy rằng lần tới thủ đô này thời gian rất ngắn, nếu rành ra thời gian chữa bệnh cho Dương lão gia tử, liền sẽ không có thời gian đi chơi.
Nhưng dù sao cô cũng là bác sĩ.
Thân là y giả, cho dù là lúc nào cũng đều không thể thấy chết mà không cứu.
Nghe vậy, Tôn Phúc Niên và Dương lão gia tử liếc nhau, hai người đều từ đáy mắt đối phương thấy được hy vọng.
Tôn Phúc Niên đỏ hốc mắt, cổ họng cứng lại.
Rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không nói được thành lời.
"Nói như vậy, bệnh của tôi có thể chữa khỏi?" Dương lão gia tử nỗ lực làm chính mình trấn tĩnh lại.
Diệp Chước khẽ gật đầu, "Có thể nói như vậy."
Tuy bệnh của Dương lão gia tử là bệnh không thể trị, nhưng trong tay Diệp Chước, cũng không phải là chuyện gì khó.
Với quan điểm của cô, bệnh có thuốc để trị, không tính là bệnh nặng.
Dương lão gia tử nỗ lực làm chính mình trấn tĩnh lại, "Tiểu thần y, vậy cháu nắm chắc mấy phần."
Tuy rằng Diệp Chước chỉ là một cô né mườ mấy tuổi.
Nhưng lại cho người ta cảm giác ổn trọng mà ngay cả người trưởng thành cũng không có.
Khiến người ta an tâm một cách kỳ lạ.
Đều nói sơn không ở cao, có tiên tắc linh.
Y thuật và kiến thức cũng là giống nhau.
Tuổi tác lớn nhỏ không thể quyết định năng lực.
Có người sống cả đời, nói không chừng còn không bằng một đứa nhỏ.
Dương lão gia tử cũng không biết mình bị sao nữa, rõ ràng mới gặp Diệp Chước một lần, lại tin tưởng Diệp Chước như vậy.
Diệp Chước nhàn nhạt nói, "Ừm, bảy phần."
Ngữ điệu tuy rằng rất nhẹ, cũng rất thờ ơ, nhưng lại rất có khí phách.
Dương lão gia tử bị bệnh lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy hy vọng.
Mùa Đông kết thúc, vạn vật sống lại, xuân về hoa nở.
Dương lão gia tử nói tiếp: "Tiểu thần y, cháu đang ở đâu? Ngày mai khi nào rảnh, ông cho tài xế tới đón."
Diệp Chước báo địa chỉ và số điện thoại của mình.
Tôn Phúc Niên gội lấy ra di động lưu lại.
"Tiểu thần y, chúng 9 giờ rưỡi sáng mai tôi sẽ cho xe riêng đến đón hai người, cô thấy như vậy được không?"
Diệp Chước gật đầu, " Được."
Dứt lời, Diệp Chước nói tiếp: "Đúng rồi, lần này tôi vội vàng tới thủ đô, cũng không chuẩn bị gì, bên ông phải chuẩn bị bộ dụng cụ châm cứu."
Lần này Diệp Chước tới thủ đô là tham gia tiệc tối của Diệu Âm, không nghĩ tới sẽ gặp Dương lão gia tử, đương nhiên cũng không chuẩn bị đồ nghề chữa bệnh.
Tôn Phúc Niên hỏi: "Xin hỏi tiểu thần y có yêu cầu gì với dụng cụ châm cứu không?"
"Ngân châm bình thường là được." Diệp Chước trả lời.
Tôn Phúc Niên gật đầu, "Được."
Dương lão gia tử vốn còn muốn mời Diệp Chước và Lâm Toa Toa ăn cơm, nhưng Diệp Chước uyển chuyển từ chối.
Dương lão gia tử trở lại trang viên, Mục Hữu Dung còn chưa đi.
"Trong nhà có khách sao?" Biết bệnh của mình có hy vọng chữa khỏi, tâm tình của Dương lão gia tử khá tốt, cười hỏi người hầu bên cạnh.
Nhìn thấy Dương lão gia tử, Dương Đại Niên vội tới đón, "Ba! Ba đã về."
Dương lão gia tử phủi tuyết trên người, nghi hoặc nói: "Con đang đợi ba à."
"Không phải con đang đợi ba, có một vị quý nhân đang đợi ba." Dương Đại Niên dẫ Dương lão gia tử tới phòng khách, "Ba, vị này chính là truyền nhân của thần y Hoa Đà, Mục tiểu thư!"
Thần y Hoa Đà?
Dương lão gia tử khẽ nhíu mày.
Trong khoảng thời gian ông sinh bệnh, có không ít danh y lại đây còn tự xưng là Mao Toại muốn chữa trị cho ông.
Nhưng không có ai có bản lĩnh cả!
Đối với những danh y tự xưng đó, Dương lão gia tử không tin ai cả.
Dương Đại Niên nói tiếp: "Ba, Mục tiểu thư mang theo thần dược tổ truyền đến, thuốc này nhất định có thể làm ba khỏe lại."
Lời nói tới đây.
Mục Hữu Dung đúng lúc đứng lên, "Chào Dương lão gia tử ngài, cháu họ Mục."
Vừa rồi sở dĩ ả không đứng lên, là cố ý tự cao tự đại.
Dù sao ả cũng là truyền nhân của thần y Hoa Đà, nếu quá mức chủ động, chẳng phải là quá hạ giá sao?
Mục Hữu Dung sống hai đời, sớm đã không còn là cô gái cái gì cũng không biết kia nữa.
Dương lão gia tử gật đầu, rồi sau đó nhìn Dương Đại Niên nói: "Ba đã tìm được thần y có thể chữa khỏi bệnh cho ba, vị Mục tiểu thư bày, con tiễn cô ấy về đi."
"Ba," Dương Đại Niên nhìn ra sự không tín nhiệm của Dương lão gia tử, "Ba! Ba tin con đi, Mục tiểu thư thật sự là truyền nhân của thần y Hoa Đà, thuốc của cô ấy thật sự có thể chữa khỏi bệnh của ba!"
Sau khi tiếp xúc, Dương Đại Niên cảm thấy cách nói và cử chỉ của Mục Hữu Dung đều không giống cô gái mười mấy tuổi.
Cho nên, Dương Đại Niên rất tin tưởng Mục Hữu Dung.
Thần y Hoa Đà vốn là không phải người thường, truyền nhân của ông, đương nhiên cũng không phảingười thường.
Mục Hữu Dung cong môi cười, "Tôi còn nhỏ tuổi, Dương lão tiên sinh không tín nhiệm tôi cũng bình thường. Nhưng tôi có thể bảo đảm, tôi thật sự là truyền nhân của thần y Hoa Đà! Dương lão tiên sinh, năm nay tôi mới 18 tuổi, nói một câu không khiêm tốn, ngài đã gặp qua con cái nhà ai mới 18 tuổi có thể trấn định như tôi không?"
Nghe vậy, Dương lão tiên sinh ngẩng đầu nhìn Mục Hữu Dung.
Nếu hôm nay ông không gặp Diệp Chước, khẳng định sẽ cho rằng, Mục Hữu Dung là một hậu bối và ưu tú.
Theo như lời ả nói, không có mấy đứa nhỉ 18 tuổi có thể trấn định như cô!
Cách nói năng của cô cũng không giống một đứa trẻ.
Nhưng sau khi gặp Diệp Chước, Dương lão gia tử cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Bởi vì so với Diệp Chước.
Mục Hữu Dung kém hơn không ít.
Ả quá kiêu ngạo.
Hậu nhâm củaThần y Hoa Đà, sẽ kiêu ngạo tự mãn như vậy sao?
Dương lão gia tử nói: "Người trẻ tuổi tự tin là chuyện tốt, nhưng cô có biết không, quá độ tự tin, kỳ thật là tự phụ!"
Lão nhân!
Khẩu khí thật là lớn!
Nếu không phải vì để hệ thống thăng cấp, thật sự cho rằng ả nguyện ý cứu ông ta?
Hiện tại ông ta không cảm kích ả thì thôi đi, ngược lại mở miệng vũ nhục ả!
Chó cắn Lữ Động Tân, không biết người tốt tâm!
Nhưng là vì để hệ thống thăng cấp, Mục Hữu Dung cũng chỉ cố nuốt xuống cục tức này, "Dương lão gia tử, tôi nói một câu không dễ nghe, ngài đừng không muốn nghe, bệnh của ngài, ngoại trừ thuốc của tôi, căn bản không có thuốc chữa!"
Lời ngầm đó là, nếu bỏ lỡ ả.
Chờ đợi Dương lão gia tử chỉ có một chữ.
Chết.
Chết, ai không sợ?
Nếu hôm nay Dương lão gia tử không gặp được Diệp Chước.
Hôm nay có lẽ sẽ tin tưởng Mục Hữu Dung một lần.
Nhưng là, ông gặp được Diệp Chước.
Diệp Chước trầm ổn hơn Mục Hữu Dung, đáng tin cậy hơn ả.
Hơn nữa, Dương lão gia tử cũng không tin, một viên thuốc nho nhỏ có thể chữa khỏi bệnh của ông.
Nếu bệnh của ông chỉ cần một viên thuốc là có thể giải quyết, cũng liền không đến mức kéo dài tới hiện tại.
"Mục tiểu thư, không phải tôi không tin cô, mà là nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, Đại Niên, tiễn khách!"
"Ba?" Dương Đại Niên khó xử nhìn Dương lão gia tử.
Dương lão gia tử khẽ nhíu mày, "Hiện tại lời của ba con cũng không nghe sao?"
Mục Hữu Dung nhẹ nhàng cười, đứng ra nói: "Dương tiên sinh không cần khó xử, tôi đi là được. Lương y như từ mẫu, viên thuốc này tôi để lại cho Dương lão tiên sinh, hy vọng Dương lão tiên sinh sớm ngày khang phục."
Nói xong câu đó, Mục Hữu Dung xoay người liền đi.
Ả có trăm phần trăm nắm chắc, Dương lão gia tử nhất định sẽ uống thuốc ả để lại.
Nhưng sẽ mất một khoảng thời gian ngắn mà thôi.
Bởi vì ngoại trừ thuốc của ả, trên đời này căn bản không ai có thể trị khỏi cho Dương lão gia tử.
Khi con người tới bên rìa tử vong, cho dù chỉ có một phần vạn cơ hội, hắn cũng sẽ không bỏ qua.
Cho nên.
Dương lão gia tử nhất định sẽ uống thuốc của ả.
Chờ Dương lão gia tử khỏi hẳn, khẳng định sẽ cảm thấy hối hận vì hành vi ngày hôm nay.
Ả chờ Dương lão gia tử tự mình đi Vân Kinh xin lỗi ả!
Đến lúc đó tự vả mặt, hiện trường nhất định rất xuất sắc!
Mục Hữu Dung cong khóe môi.
Trang viên nhà họ Dương.
Nhìn chiếc hộp Mục Hữu Dung để lại, Dương lão gia tử khẽ nhíu mày, "Phúc Niên, ném đi."
Tôn Phúc Niên gật đầu, "Vâng lão gia tử."
Dương Đại Niên lập tức ngăn cản: "Ba! Đây chính là thuốc của thần y Hoa Đà để lại, bao nhiêu người cầu đều cầu không được, tốt xấu gì cũng là tâm ý của Mục tiểu thư, sao ba nói ném liền ném vậy.
Dương lão gia tử một đời khôn khéo.
Đáng tiếc, đứa con cả này lại không có đầu óc.
Bằng không, cũng không đến mức, Dương lão gia tử vừa gặp chuyện, nhà họ Dương liền gặp cảnh cây đổ bầy khỉ tan.
Dương lão gia tử liếc hắn một cái, "Loại thuốc không rõ nguồn gốc này, anh muốn ba anh chết à?"
Thuốc Mục Hữu Dung mang đến, ngoại trừ một cái hộp, thì không có nhãn mác gì cả.
"Nhưng, Mục tiểu thư nói cô ấy là hậu nhân của thần y Hoa Đà......"
Dương lão gia tử giận mắng một tiếng, "Tôi
nói tôi là Ngọc Hoàng Đại Đế anh có tin không? Hơn bốn mươi tuổi rồi, chút đầu óc cũng không có!"
Người khác nói cái gì Dương Đại Niên liền tin cái đó, nếu không phải Dương Đại Niên có hơi giống ông thời trẻ, Dương lão gia tử hoài nghi, đứa con trai này có phải con ruột của ông không?
Bởi vì ngoại trừ diện mạo có hơi giống nhau, những thứ khác một chút cũng không giống.
Dương Đại Niên bị mắng đến mồ hôi lạnh ròng ròng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tôn Phúc Niên ném thuốc đi.
Đúng lúc này, Dương lão gia tử đột nhiên quay đầu lại, "Phúc Niên, đừng ném vội."
Dù sao cũng là đồ của người khác, ném cũng không tốt lắm.
Nhỡ may Mục Hữu Dung đòi lại, ông trả kiểu gì đây?
Đến lúc đó khẳng định có cãi cọ.
Tôn Phúc Niên gật gật đầu.
Thấy vậy Dương Đại Niên nhẹ nhàng thở ra, lão gia tử đây là nguyện ý uống thuốc của Mục Hữu Dung?
Thời điểm Dương Đại Niên cho rằng Dương lão gia tử nguyện ý tin tưởng Mục Hữu Dung, Dương lão gia tử bổ sung: "Cất nó đi, để ngừa vạn nhất Mục tiểu thư kia đòi lại."
Dương Đại Niên rất tưởng mấy câu nói kia của Mục Hữu Dung, nhưng lại không có gan nói.
Rất nhanh liền tới hôm sau.
Xe nhà họ Dương đúng giờ chở khách đỗ dưới lầu khách sạn.
Diệp Chước mặc áo khoác, "Chị Toa Toa, chị đi cùng em nhé? Dù sao chị cũng ở trong khách sạn không làm gì!"
Lâm Toa Toa nói: "Chước Chước, em đi chữa bệnh cứu người, chị cái gì cũng không biết, có khiến em thêm phiền không?"
Diệp Chước cười nói: "Sao có thể? Ở đây em không quen biết ai cả, nếu có chị Toa Toa ở cùng, gan của em cũng sẽ lớn hơn!"
Lâm Toa Toa cũng cảm thấy đúng, một cô bé như Diệp Chước, nhỡ may bị bắt nạt thì phải làm sao?
Hai người vẫn tốt hơn một người.
"Được." Lâm Toa Toa nhảy khỏi giường, "Chước Chước, chị đi cùng em."
Lâm Toa Toa nhảy khỏi giường? Mặc áo lông vũ, cùng Diệp Chước ra khỏi khách sạn.
Hai người tổng so một người hảo.
Mới ra khỏi khách sạn, một người trẻ tuổi mặc tây trang liền đi tới: "Xin hỏi là Diệp tiểu thần y sao?"
Diệp Chước khẽ gật đầu, "Là tôi."
Người trẻ tuổi làm thủ thế "Mời", "Thần y, mời đi bên này."
Diệp Chước nắm tay Lâm Toa Toa, cất bước tiến lên.
Đây là một chiếc xe hơi vô cùng xa hoa.
Trên đầu xe là biểu tượng thiên thần màu bạc rất nổi bật.
Dm!
Rolls-Royce!
Lâm Toa Toa nuốt nước miếng.
Thủ đô thật lắm kẻ có tiền!
Đi vào trang viên Cẩm Tú.
Lâm Toa Toa liền sợ ngây người.
Trang viên lâu đài gì đó, cô chỉ ở nhìn thấy trên tivi.
Không nghĩ tới, hôm nay ngồi Rolls-Royce, đi vào trang viên trong truyền thuyết....
Nếu nói ra, khẳng định không ai tin tưởng.
Lâm Toa Toa khẩn trương mắt xem mũi, mũi xem miệng, miệng nhìn tim, cũng không dám nhìn đông nhìn tây, sợ làm Diệp Chước mất mặt.
Chốc lát sau, liền vào trong trang viên.
Dương lão gia tử đã ngồi ở phòng khách chờ Diệp Chước.
Vừa nghe thấy tiếng ô tô, ông vội đứng lên, "Phúc Niên, chúng ta cùng đi đón tiểu thần y đi."
Tôn Phúc Niên vội đuổi theo Dương lão gia tử.
Đi ra cửa liền thấy, quả nhiên là Diệp Chước tới.
"Tiểu thần y, Lâm tiểu thư, mời vào trong."
Dương lão gia tử vội đón hai người vào.
Có lẽ là bởi vì biết được bệnh của mình có hy vọng chữa khỏi, so sánh với ngày hôm qua, tinh thần của Dương lão gia tử tốt hơn không ít.
Lại phân phó người hầu lấy dồ ăn, châm trà.
Tôn Phúc Niên cho người hầu lấy tới một cái rương gỗ, "Tiểu thần y, đây là dụng cụ châm cứu hôm qua ngài bảo tôi chuẩn bị, ngài xem xem, cái này được không."
Diệp Chước buông cái ly trong tay, mở rương gỗ ra nhìn, "Công cụ rất đầy đủ hết, vậy là được rồi."
"Ba, đây là thần y mà ba nói có thể chữa khỏi bệnh cho ba sao?" Đúng lúc này, đột nhiên xuất hiện tiếng của Dương Đại Niên.
Dương Đại Niên vốn tưởng rằng phụ thân thật sự tìm được thần y.
Không nghĩ tới, thần y này chính là một cô bé mười mấy tuổi......
Này giống cái gì?
Một cái tiểu hài tử, có thể có cái gì y thuật?
Mục Hữu Dung ít nhất còn là truyền nhân của thần y Hoa Đà?
Đứa nhỏ này có phải không?
Ba của hắn, đúng là càng già càng hồ đồ!
Thần y chân chính thì không tin, đi tin một đứa trẻ con.
"Không được vô lễ!" Dương lão gia tử trầm giọng nói: "Mau xin lỗi tiểu thần y."
Dương Đại Niên cảm thấy Dương lão gia tử bị bệnh.
Hơn nữa bệnh không nhẹ.
Vậy mà lại bắt hắn xin lỗi một đứa trẻ con.
Quả thực không thể tưởng tượng nổi!
"Ba xác định đứa nhỏ này có thể trị khỏi bệnh cho ba? Nhỡ may xảy ra chuyện thì ai chịu trách nhiệm?" So sánh với thần y Hoa Đà, Dương Đại Niên đương nhiên là nguyện ý tin tưởng thần y.
Một đứa trẻ con thì có thể làm gì?
"Anh câm miệng cho tôi!" Đưt lời, Dương lão gia tử quay đầu lại nhìn Diệp Chước, cười làm lành nói: "Tiểu thần y đừng để ý những lời tên hỗn trướng kia nói, nếu tôi đã lựa chọn tin cô, thì nhất định sẽ tin hoàn toàn! Tiểu thần y, tôi đã viết xong thư miễn truy cứu trách nhiệm, chữa bệnh sẽ có nguy hiểm, nếu trong quá trình châm cứu xuất hiện vấn đề, sẽ không liên quan gì đến tiểu thần y."
Y giả cần nhất là điều gì?
Cần nhất chính là lòng tin!
Dương lão gia tử không nghĩ muốn khiến Diệp Chước có áp lực, hơn nữa, tuổi tác của ông cũng lớn như vậy, cho nên ông liền viết thư miễn truy cứu trách nhiệm trước."
"Ba quá hồ đồ rồi!" Dương Đại Niên tức giận vô cùng!
Dương lão gia tử chỉ ra ngoài cửa, phẫn nộ nói: "Anh cút cho tôi!"
Thấy Dương lão gia tử thật sự tức giận, Dương Đại Niên cũng không dám nói thêm gì, thở dài nói: "Ba, hy vọng ba đừng hối hận."
Dương lão gia tử lười để ý Dương Đại Niên, quay đầu nhìn Diệp Chước, "Tiểu thần y, khi nào chúng ta có thể bắt đầu trị liệu?"
"Bây giờ đi." Diệp Chước vẫn như cũ.
Vẫn là sắc mặt lạnh nhạt như cũ.
Cho dù đối mặt với sự nghi ngờ của Dương Đại Niên, cô cũng không tức giận.
"Được." Dương lão gia tử nói tiếp: "Tiểu thần y mời đi bên này."
Dương lão gia tử sinh bệnh đã hơn một năm, trong nhà chuẩn bị sẵn phong vô khuẩn trị liệu.
Diệp Chước theo sau Dương lão gia tử.
Phòng vô khuẩn không thể để người khác vào, sợ Lâm Toa Toa chờ ở bên ngoài sốt ruột, Dương gia quản gia mang Lâm Toa Toa đi ngắm nhà kính trồng hoa, thuận tiện xem phim.
Lâm Toa Toa lại một lần cảm nhận được sự xa xỉ của kẻ có tiền.
Trong phòng vô khuẩn.
Dương lão gia tử nằm trên giường bệnh, Diệp Chước lấy ngân châm lấy ra, "Ông Dương, cháu sẽ lập tức châm cứu cho ông, sẽ không quá đau, ông đừng hồi hộp."
"Được." Dương lão gia tử gật đầu.
Đầu tiên là châm ở huyệt Thái Dương.
Diệp Chước cầm ngân châm, chậm rãi vê vào mạch máu dưới làn da.
Ánh sáng cửa sổ chiếu vào, rơi trên khuôn mặt nghiêm túc của Diệp Chước.
Làn da vốn trắng nõn, lúc này càng thêm trắng.
Dương lão gia tử cảm thấy chỗ huyệt Thái Dương truyền đến một trận đau đớn, sau đó mí mắt càng ngày càng nặng, cuối cùng, là không cảm nhận được gì cả.
Chỉ chốc lát sau.
Các huyệt vị trên người Dương lão gia tử liền dính đầy ngân châm.
Nhưng còn chưa đủ.
Diệp Chước vẫn châm kim châm vào các huyệt vị.
Ánh nắng hạ có thể nhìn rõ kim vốn là màu bạc, lúc này đang chậm rãi biến đen.
Trên trán Diệp Chước cũng có thêm một tầng mồ hôi mỏng.
Thời gian từng gây từng phút trôi qua.
Dương lão gia tử lại lần nữa tỉnh lại, đồng hồ trên tường đã chỉ hai giờ chiều.
Đã qua 5 tiếng đồng hồ?
Dương lão gia tử sửng sốt.
Đúng lúc này, Diệp Chước từ bên cạnh đi tới, "Ông tỉnh rồi à? Hiện tại cảm thấy thế nào?"
Dương lão gia tử ngồi dậy, "Ông cảm thấy......" Ồn thử hoạt động gân cốt, cánh tay không đau, đầu cũng không choáng váng!
Toàn thân trên dưới đều rất nhẹ nhàng.
Loại cảm giác nhẹ nhàng này, từ sau khi nhiễm bệnh, ông liền không còn cản giác này nữa.
"Tiểu, tiểu thần y, ông khoẻ rồi sao?" Dương lão gia tử khó tin nhìn Diệp Chước.
Diệp Chước mỉm cười, "Chỉ có thể xem như khoẻ một nửa, nếu muốn hoàn toàn khỏi hẳn, còn phải uống trung dược một thời gian, đây là phương thuốc."
Dứt lời, Diệp Chước liền đưa đơn thuốc vừa mới viết xong cho Dương lão gia tử.
Dương lão gia tử nhận phương thuốc bằng hai tay, hơi hơi sửng sốt.
Cô bé này không chỉ giỏi y thuật, chữ viết cũng rất đẹp.
Ngay cả người luyện thư pháp lâu năm như ông cũng không bằng.
Tôn Phúc Niên còn chờ ở bên ngoài.
Diệp Chước đi ra ngoài mở cửa.
"Tiểu thần y! Lão gia tử thế nào rồi?"
Diệp Chước mỉm cười, "Ông Dương đã không còn gì đáng ngại."
Tôn Phúc Niên vô cùng vui vẻ, lập tức chạy vào, "Lão gia tử!"
Dương lão gia tử kích động lệ nóng doanh tròng, "Phúc Niên, thân thể của tôi, tôi hiểu rõ, tôi thật sự khoẻ rồi! Tiểu thần y nói, chỉ cần lại uống trung dược một đoạn thời gian, liền có thể hoàn toàn khỏi hẳn."
"Thật tốt quá! Thật tốt quá!" Hai ông già đã qua tuổi cổ lai hi, ôm nhau khóc rống.
Bên này quản gia sớm đã cho người chuẩn bị xong cơm trưa phong phú.
Bận việc 5 tiếng đồng hồ, chưa uống một giọt nước, Diệp Chước thật sự đói bụng, cũng không cự tuyệt, "Bạn tôi đâu?"
Quản gia nói: "Đã cho người đi mời Lâm tiểu thư, ngài dùng cơm trước đi."
"Được."
Chỉ chốc lát sau, Lâm Toa Toa liền tới.
"Chước Chước thế nào?"
Diệp Chước cười nói: "Rất thành công."
Lâm Toa Toa kích động nói: "Chước Chước em thật lợi hại!"
Một lát sau, Dương lão gia tử và Tôn Phúc Niên cũng tới, hơn nữa còn chuẩn bị thù lao phong phú.
Ngay cả Lâm Toa Toa cũng có quà.
Diệp Chước cũng không cự tuyệt, "Ông Dương, thuốc nhất định phải uống đúng giờ, hiện tại ông còn không chưa hoàn toàn khôi phục, đừng buông lỏng cảnh giác."
Dương lão gia tử gật đầu, "Được."
Đi vào khách sạn, Lâm Toa Toa mở quà mà Dương lão gia tử chuẩn bị, kinh ngạc trừng lớn mắt, "Đây, đây là vòng tay phiên bản giới hạn của Bảo Nguyệt BL!"
Bảo Nguyệt BL là nhãn hiệu xa xỉ trứ danh.
Chiếc vòng tay phiên bản giới hạn giá sáu con số!
Diệp Chước liếc mắt một cái, "Hình như là vậy, của em là đồng hồ và vòng cổ."
"Dm! Chị không thể nhận! Cái này quá đắt!" Lâm Toa Toa đẩy vòng tay đến trước mặt Diệp Chước.
Diệp Chước cười nói: "Chị Toa Toa, ông Dương cho chị, chị đưa cho em làm gì?"
Lâm Toa Toa nói: "Cái này là Dương lão gia tử vì em trị hết bệnh cho ông ấy nên mới tặng! Chị không thể nhận! Lúc trước chị từng thấy chiếc vòng này trên mạng, hơn 20 vạn đó!" Sớm biết quà Dương gia chuẩn bị đắt như vậy, Lâm Toa Toa nhất định sẽ không nhận.
Bởi vì cô không làm gì cả.
Cô chẳng những không làm gì cả, ngược lại còn được ăn rất ngon.
Diệp Chước nói tiếp: "Chị Toa Toa, ông Dương tặng cho chị thì chị nhận đi. Nếu giờ trả lại, người ta sẽ ngộ nhận là chị ghét quà của bỏ bọn họ, ngược lại sẽ biến khéo thành vụng."
"A?" Lâm Toa Toa căn bản không nghĩ tới chuyện này, "Còn sẽ như vậy sao? Nhưng chị không làm gì cả, cho dù cái vòng tay này không là gì với Dương lão gia tử, chị cũng không thể nhận, Chước Chước, chủ nhân của cái vòng tay này phải là em mới đúng."
Diệp Chước rất nghiêm túc gật đầu, sau đó an ủi Lâm Toa Toa, "Chị Toa Toa, chị chịu cùng em đi đến nhà họ Dương, chính là giúp một chuyện rất lớn, nếu chị không đến cùng em, sao em dám một mình đến nhà họ Dương."
"Thật sao?" Lâm Toa Toa hỏi.
"Thật." Diệp Chước gật đầu.
Khuyên can mãi, Lâm Toa Toa mới nhận lấy cái vòng tay kia.
Hai người lại hẹn đi chợ đêm gần đó.
Tuy rằng ban ngày tuyết rơi nhiều, nhưng ddi dạo chờ đêm trong trời tuyết thì càng thú vị.
......
Bên kia.
Nhà họ Lâm.
Phùng Thiến Hoa cứ theo lẽ thường tới đưa canh dưỡng sinh cho bà Lâm.
Sau khi bà Lâm uống xong canh dương sinh, liền ngủ.
Phùng Thiến Hoa xoay người đi ra ngoài, phân phó người hầu quét tước nhà nhẹ chút, đừng quấy rầy bà Lâm nghỉ ngơi.
Đám người hầu cung kính gật đầu.
Phùng Thiến Hoa là ai?
Ở trong lòng người hầu nhà họ Lâm, Phùng Thiến Hoa chính là chủ nhân tương lai của cái nhà này, chủ mẫu đương gia!
Mà Phùng Thiến Hoa cũng bày đủ cái gọi là chủ mẫu đương gia!
Chỉ huy khởi người hầu tới, kêu rất thuận buồm xuôi gió, còn khí thế hơn ở nhà họ Phùng!
"Tiểu thư Thiến Hoa, uống trà đi." Trương tẩu bưng tới một ly trà.
Phùng Thiến Hoa cười nhận lấy tách trà Trương tẩu đưa.
Trương tẩu thừa cơ nói nhỏ bên tai Phùng Thiến Hoa vài câu.
Sắc mặt Phùng Thiến Hoa biến đổi, buông tách trad xuống đi ra ngoài.
Trương tẩu lập tức theo.
Hai người đi ra sau ngọn núi giả ở hậu hoa viên nhà họ Lâm.
Phùng Thiến Hoa cau mày nói: "Chị xác định, Lâm Trạch nói như vậy với bác Lâm sao?"
Trương tẩu gật đầu, "Chính tai tôi nghe thấy."
Phùng Thiến Hoa nhăn chặt mày.
Đứa nhỏ Lâm Trạch đúng là đồ vô ơn.
Lúc còn rất nhỏ, ả thương đứa nhỉ kia không có mẹ, nghĩ sữ cho Lâm Trạch bú dòng sữa vốn chỉ dành cho Phùng Tiêm Tiêm.
Nhưng Lâm Trạch tình nguyện uống sữa bột, cũng không muốn uống một ngụm!
Nhiều năm như vậy, ả có thể nói là đào tim đào phổi ra cho Lâm Trạch!
Nhưng Lâm Trạch lại nói, tất cả mọi người có thể làm mẹ kế của hắn, ngay cả ả cũng không nói được như vậy.
Quả nhiên là ứng với câu nói kia.
Nuôi con của người khác, cho dù nuôi con thế nào, cũng không thể thân!
Ả ta đối xử tốt với Lâm Trạch như vậy, nhưng kết quả là, Lâm Trạch lại lấy oán trả ơn, cắn ngược lại một cái.
Đúng là đồ vô ơn!
Trương tẩu nhìn nhìn bốn phía, nói tiếp: "Xem ra, con đường cô gả đến nhà họ Lâm thì không thể đi qua con đường Lâm Trạch này được."
"Cái này không cần chị nói, tôi cũng biết." Trước kia Phùng Thiến Hoa coi Lâm Trạch là bàn đạp để ả gả đến nhà họ Lâm, hiện tại cái bàn đạp này có ý nghĩ của chính mình, tự nhiên là không thể dùng.
Trương tẩu nói tiếp: "Cho nên, hiện tại hy vọng duy nhất của cô chính là lão thái bà, thừa dịp hiện tại lão thái bà còn có thể chủ sự, mau chóng gả đến nhà họ Lâm, cô và Cẩm Thành đều còn trẻ, nhân lúc còn sớm sinh một thằng cu béo tốt. Đến lúc đó, Tiêm Tiêm gả đến nhà họ Sầm, con của cô và Cẩm Thành kế thừa nghiệp lớn nhà họ Lâm, đến lúc đó, cô chính là toàn người phụ nữ tôn quý nhất Thủ đô! Còn về Lâm Trạch, cứ để hắn như vậy đi!"
Nghe vậy, Phùng Thiến Hoa gật gật đầu.
Trương tẩu nói rất đúng.
Lâm Trạch không đáng tin cậy, hiện tại ả chỉ có thể dựa sự yêu thích của Lâm lão thái thái dành cho ả, mau chóng gả đến nhà họ Lâm, sớm sinh một đứa con thuộc về ả và Lâm Cẩm Thành, mới là quan trọng nhất.
Nói chuyện với Trương tẩu một lát, thấy Lâm lão thái thái sắp tỉnh, Phùng Thiến Hoa mới trở lại sảnh ngoài.
Mới vừa đi vào, liền nghe Lâm lão thái thái tận tình khuyên bảo Lâm Trạch, "A Trạch, cháu xem hôm nay dù Phùng lại mang canh dưỡng sinh tới thăm bà, thân thể này của bà, nếu không có con bé, bà đã chết rồi!"
Lâm Trạch không nói một lời.
"Dì Phùng gả cho ba con thì có cái gì không tốt? Đứa nhỏ này, vì sao con liền không thể hiểu chuyện một chút? Nếu hiểu chuyện bằng một nửa Tiêm Tiêm, nhà chúng ta cũng không đến mức thất linh bát tán như bây giờ!"
Trong Phùng lão thái thái, Phùng Tiêm Tiêm hiểu chuyện hơn Lâm Trạch nhiều.
Ít nhất Phùng Tiêm Tiêm cũng không ngăn cản Phùng Thiến Hoa gả đến nhà họ Lâm, đâu giống Lâm Trạch!
Phùng Thiến Hoa là một cô gái tốt, nếu ả có thể gả đến nhà họ Lâm, nhà họ Lâm nhất định hạnh phúc hơn hiện tại.
Hiện tại nhà họ Lâm gia có chỗ nào giống một cái nhà?
Rõ ràng chính là ngôi nhà lạnh như băng!
Tất cả đều do Diệp Thư!
Sở dĩ Lâm Trạch không hiểu chuyện như vậy, đều là bởi vì tính tình của Diệp Thư.
Nếu Diệp Thư là một cô gái tốt, năm đó liền sẽ không quyến rũ Lâm Cẩm Thành đến chưa kết hôn đã có con!
Nghĩ đến chuyện này, Lâm lão thái thái liền vừa tức vừa đau lòng.
Nhà họ Lâm bọn họ vốn hòa thuận, mẫu từ tử hiếu.
Diệp Thư chính là tiện nhân!
Lâm Trạch không tiếp lời Lâm lão thái thái, chỉ nói: "Bà nội, con có hẹn với bạn cùng nhau ăn khuya, liền không quấy rầy bà nghỉ ngơi."
Dứt lời, Lâm Trạch xoay người liền đi.
Vừa lúc ở bên ngoài gặp phải Phùng Thiến Hoa.
"Đì Phùng." Lâm Trạch không mặn không nhạt chào hỏi.
Phùng Thiến Hoa vẫn giống như trước, tươi cười nói: "A Trạch muốn đi đâu à? Dì có làm bánh Phù Dung cháu thích nhất, giờ vẫn còn nóng đó. Cháu có muốn ăn không?"
Lâm Trạch không trả lời ả, đi không quay đầu lại.
Trương tẩu theo phía sau nói: "Mấy ngày gần đây tâm tình tiểu thiếu gia không tốt, Thiến Hoa tiểu thư đừng để ý, thật ra tiểu thiếu gia rất quan tâm cô."
Phùng Thiến Hoa cười nói: "Tôi biết, A Trạch giống ba nó, ngoài lạnh trong nóng! Đúng rồi Trương tẩu, bánh Phù Dung kia chị nhớ phải để lại cho A Trạch."
Nghe được lời này, trong lòng Lâm lão thái thái vô cùng khó tả.
Nếu Lâm Trạch thật sự là ngoài lạnh trong nóng thì tốt rồi.
Nhưng Lâm Trạch không thích Phùng Thiến Hoa, thậm chí cãi lại ra cuồng ngôn.
Thật là uổng phí cho Phùng Thiến Hoa thích hắn như vậy! Cái gì tốt cũng đều cho Lâm Trạch.
Hắn không làm Phùng Thiến Hoa thất vọng sao?
Lâm lão thái thái thở dài.
Phùng Thiến Hoa cười đi vào, "Bác Lâm, sao bác lại thở dài rồi?"
Đáy mắt bà Lâm hiện ra vài phần ưu sầu, "Bác đang lo A Trạch càng ngày càng không hiểu chuyện, tương lai có thể lầm đường lạc lối."
Bởi vì có Diệp Thư làm tiền đề.
Hơn nữa lời nói và việc làm hôm nay, bà Lâm thật sự rất lo lắng.
Phùng Thiến Hoa cười an ủi bà ta, "Bác Lâm, A Trạch là đứa nhỏ rất hiểu chuyện, chỉ là không biết biểu đạt, bác đừng lo."
Trương tẩu nói tiếp: "Lão thái thái, muốn để thiếu gia hiểu chuyện, việc này không phải rất đơn giản sao? Ngài căn bản không cần phiền não!"
"Cách gì?" Lâm lão thái thái ngẩng đầu nhìn Trương tẩu.
Trương tẩu nói tiếp, "Có câu cư nguy tư an! Cho dù tiểu thiếu gia chỉ là một đứa nhỏ được nuông chiều từ bê, tiểu thiếu gia không hiểu chuyện cũng là bình thường! Nếu Thiến Hoa tiểu thư có thể sinh cho tiểu thiếu gia một người em, tiểu thiếu gia trở thành anh trai, có cảm giác uy hiếp, đương nhiên sẽ trở nên hiểu chuyện! Ngài nói xem, đây có phải một công đôi việc hay không?"
Hai mắt bà lâm sáng lên.
Phùng Thiến Hoa có chút ngượng ngùng nói: "Trương tẩu, chị đang nói gì thế! Bác Lâm, bác đừng nghe chị ấy nói bậy."
Bà Lâm cười nói: "Bác cảm thấy Trương tẩu nói rất đúng, Thiến Hoa, nếu cháu có thể sinh cho Cẩm Thành một đứa nhỏ thì thật tốt!"
Con của Phùng Thiến Hoa và Lâm Cẩm Thành, nhất định sẽ rất thông minh!
Bà Lâm lão càng nghĩ càng kích động.
......
Chợ đêm.
Lâm Trạch và Lý Văn, Nhị Cẩu Tử còn có Bàn Hổ ngồi ở trong quán lẩu.
Ban đêm mùa đông, trời vô cùng lạnh.
Nồi lẩu nghi ngút khói, cảm giác toàn bộ lỗ chân lông đều mở ra, ấm áp vô cùng.
"Trạch ca, Nhị Cẩu Tử, Bàn Hổ, chúng ta cạn ly nào." Lý Văn bưng ly rượu trắng.
Lâm Trạch cũng nâng ly, uống hết rượu trong ly.
Rượu vào cổ họng, cổ họng nóng lên.
"Hôm nay Trạch ca không vui sao?"
Lâm Trạch không nói gì.
Lý Văn nói tiếp: "Chuyện vỏ kẹo vẫn chưa tra xong, bà nội cậu sẽ không thật sự bắt ba cậu lấy người phụ nữ đó về nhà, cho cậu thêm một cô em gái chứ?"
"Rất có khả năng." Lâm Trạch cầm chặt ly rượu.
Bà Lâm rất thích Phùng Thiến Hoa, y theo tình hình trước mắt, Phùng Thiến Hoa gả vào chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Nhị Cẩu Tử cũng không biết an ủi như thế nào, đành phải nói: "Thật ra có thêm một em gái cũng khá tốt."
"Tôi không thích em gái."
"Đừng nói quá rắn," Nhị Cẩu Tử nói tiếp: "Ngộ nhỡ một ngày nào đó cậu sẽ biến thành một kẻ cuồng em gái thì sao?"
"Cậu nghĩ nhiều rồi." Lâm Trạch đá văng cái ghế, "Tôi đi vệ sinh chút."
Nhìn bóng dáng Lâm Trạch, Lý Văn vỗ Nhị Cẩu Tử, "Trạch ca ghét phụ nữ nhất! Đặc biệt là kẻ vọng tưởng sinh em gái cho cậu ấy!"
Bởi vì Phùng Tiêm Tiêm, từ nhỏ Lâm Trạch đã không có hảo cảm gì với hai từ em gái, thậm chí ở trường học. Cũng không thích nói chuyện với con gái.
Nhị Cẩu Tử gãi gãi đầu, "Lần sau tớ sẽ chú ý."
Phía bên kia chợ đêm có nhà vệ sinh công cộng.
Lâm Trạch rửa tay xong đi ra, không cẩn thận đụng phải người ta, hắn theo bản năng muốn nâng người đó dậy, không nghĩ tới người đó cũng biết võ, cư nhiên nhanh hơn hắn một bước, đỡ lấy tay hắn, "Cậu không sao chứ?"
Giọng nói rất hay.
Lâm Trạch ngẩng đầu nhìn, liền thấy một gương mặt như họa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro