Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 72

Chương 72: Phá thai.

Trương Cường lớn hơn Lâm Toa Toa mấy tuổi.

Cha mẹ đã sớm hy vọng hắn kết hôn, muốn ôm cháu sớm.

Nhưng bởi vì bạn gái của Trương Cường là Lâm Toa Toa, cho nên hôn sự của bọn họ vẫn luôn kéo dài tới hiện tại.

Hiện tại Lâm Toa Toa mang thai, cha mẹ nhất định sẽ rất vui.

So với cháu trai, tám vạn kia tính cái gì?

Trương Cường càng nghĩ càng vui.

Hận không thể lập tức về nhà nói tin tốt này cho cha mẹ.

Lâm Toa Toa nói tiếp: "Chuyện lễ hỏi lần trước, ba mẹ đều tức giận, lần này có phải ba mẹ anh nên xin lỗi ba mẹ em không?"

Lần trước nhà họ Trương ngay cả tám vạn cũng không ra, cha mẹ Lâm thật sự lạnh tâm.

Trương Cường vội vàng gật đầu, "Đó là đương nhiên! Toa Toa em yên tâm, anh nhất định sẽ bảo ba mẹ anh xin lỗi."

"Vậy là tốt rồi." Thấy thái độ của Trương Cường tốt như vậy, Lâm Toa Toa cũng thở phào, cô biết mà, Trương Cường không phải loại người như Diệp Chước nói.

Trong lòng Trương Cường, cô và đứa nhỏ, sao có thể không bằng tám vạn?

Về đến nhà.

Trương Cường liền nói tin tốt này cho ba mẹ.

Nghe vậy, Mẹ Trương kinh ngạc nhìn Trương Cường, "Con nói cái gì?"

Trương Cường nói tiếp: "Con nói Toa Toa mang thai! Em ấy mag thai con của con!"

Ba Trương ngồi ở trên sô pha xem báo, nghe thế, vẻ mặt vui mừng nói: "Thật sao? Tiểu Lâm thật sự mang thai?"

"Thật!" Trương Cường lấy kết quả khám thai từ túi ra, "Ba xem này, đây là kết quả siêu âm từ bệnh viện."

Ba Trương run rẩy nhận giấy siêu âm, thấy rõ chữ trên đó, kích động nói: "Có hậu! Cuối cùng nhà họ Trương chúng ta cũng có hậu đại rồi! Ông trời phù hộ! Cảm ơn Bồ Tát!"

Ba Trương lập tức quỳ trên mặt đất vái vài cái.

Mẹ Trương đoạt lấy kết quả siêu âm từ tay Ba Trương, "Thật sự mang thai sao?"

"Mẹ, mẹ sắp có cháu trai rồi!"

Mẹ Trương cũng không có biểu hiện vui vẻ, cau mày nói: "Có phải con bé đó muốn lấy chuyện mang thai để uy hiếp con không?"

"Cái gì?" Trương Cường đơ người.

Mẹ Trương hừ lạnh một tiếng, "Con đừng nói với mẹ là con bé kia không yêu cầu gì nhé!"

Loại người như Lâm Toa Toa, bà ta thấy nhiều rồi, đơn giản chính là muốn lợi dụng con cái trói buộc Trương Cường.

Chưa kết hôn đã có thai!

Đúng là lẳng lơ.

Phi!

Không biết xấu hổ!

Nhà họ Trương bọn họ xui xẻo tám kiếp, mới gặp phải loại con gái không biết xấu hổ này

Trương Cường nói tiếp: "Toa Toa cũng không yêu cầu gì, chỉ hy vọng nhà mình có thể ra 8 vạn sính lễ, sau đó...... Sau đó......"

"Sau đó cái gì?" Mẹ Trương lạnh mặt.

Trương Cường gãi đầu, "Sau đó cô ấy hy vọng ba mẹ có thể xin lỗi ba mẹ cô ấy."

"Được được! Đó là đương nhiên!" Ba Trương đứng lên, nói tiếp: "Lại nói tiếp, ngày đó thật là chúng ta không đúng, lần đầu tiên tới nhà ra mắt, chúng ta sao có thể đi tay không! Còn có, 8 vạn tiền lễ hỏi xác thật không nhiều, hiện tại Tiểu Lâm đã mang thai, tôi cảm thấy lấy 18 vạn cũng không tính là nhiều......"

"Ông câm miệng cho tôi!" Mẹ Trương liếc Ba Trương một cái, "Ông thì biết cái gì? Cái nhà này ông làm chủ hay tôi làm chủ!"

Ba Trương lập tức im miệng, một câu cũng không dám nói, tựa như thấy hổ.

"Mẹ......" Trương Cường có chút không hiểu lời mẹ mình nói.

Mẹ Trương hống nạnh, dáng vẻ người đàn bà chanh chua, "Tiểu tiện nhân! Ta nhổ vào! Thật sự cho rằng có cái thứ kia trong bụng, là có thể uy hiếp bà đây sao! Muối bà đây ăn còn nhiều hơn cơm cô ta ăn! Muốn đấu với bà đây sao, không có cửa đâu!"

Mẹ Trương biết rõ tính của Trương Cường mềm yếu.

Giống ba Trương như đúc.

Một khi Lâm Toa Toa gả lại đây, khẳng định mọi việc sẽ nghe theo Lâm Toa Toa.

Đến lúc đó, làm gì đến lượt bà ta nói?

Cho nên, nhất định không thể làm Lâm Toa Toa thực hiện được!

Lâm Toa Toa muốn mượn cái thai tới ra oai với bà ta sao?

Không có cửa đâu!

Hổ không phát uy tưởng là mèo bệnh sao!

Tiểu tiện nhân không biết xấu hổ!

"Mẹ đừng nói Toa Toa như vậy, bây giờ cô ấy đang mang thai con của con." Trương Cường vẻ mặt khó xử.

Mẹ Trương hừ lạnh một tiếng: "Người phụ nữ nào mà không biết mang thai sinh con chứ? Con cho rằng trên đời này có mỗi cô ta là gà mái biết đẻ trứng à? Muốn đào 8 vạn tiền sính lễ nhà ta á? Còn muốn mẹ xin lỗi cô ta? Nằm mơ đi!"

"Mẹ, mẹ thật sự không muốn ra 8 vạn à?" Trương Cường kinh ngạc nhìn mẹ Trương.

"Không ra!" Mẹ Trương khoanh tay trước ngực.

Đừng nói tám vạn, cho dù là 8 tệ bà ta cũng không ra.

Trương Cường sốt ruột nói: "Nhưng Toa Toa đã mang thai con của con! Đó là cháu của mẹ đó! Mẹ không thể như vậy!"

Mẹ Trương nhìn Trương Cường, tận tình khuyên bảo: "Đứa nhỏ ngốc! Con cho rằng mẹ là loại người lục thân không nhận sao?"

"Mẹ, ý của mẹ ra gì?" Trương Cường sửng sốt.

Mẹ Trương nói tiếp: "Tiểu tiện nhân kia lấy cái thai ra uy hiếp mẹ, đơn giản chính là sợ con thật sự không cưới nó, con trai, con yên tâm, cho dù chúng ta không ra 8 vạn này, nó cũng sẽ gả đến nhà họ Trương chúng ta! Đến lúc đó, không phải chúng ta cầu xin nó, mà là nó cầu xin chúng ta!"

Đã mang thai rồi, bà ta còn sợ cái gì?

Bà ta có thể chờ!

Bụng Lâm Toa Toa còn có thể chờ sao?

Đến lúc đó càng để lâu, người mất mặt vẫn là Lâm Toa Toa.

"Nhưng con đã đồng ý với Toa Toa, nhà chúng ta nhất định sẽ ra tám vạn này! Sao con có thể lật lọng chứ? Nhỡ Toa Toa tức giận thì sao?"

Mẹ Trương hận sắt không thành thép, "Đàn ông đàn ang, sợ cái gì? Từ xưa đến nay đều nói vợ phải theo chồng, nó nên sợ con chứ không phải là con sợ nó! Con có thể có một chút chí khí nam nhân được không! Hơn nữa, hiện tại nó đã mang thai, con còn gấp cái gì? Con mau nói cho nó biết, ba tháng sau tổ chức hôn lễ, nó muốn gả hay không thì tùy! Còn không thì phá thai đi!"

"Cái gì?" sắc mặt Trương Cường trắng nhợt, "Mẹ bảo Toa Toa đi phá thai?"

Mẹ Trương vỗ vỗ mu bàn tay Trương Cường, "Yên tâm đi, con bé đó vất vả mãi mới có thai, nó không dám phá thai đâu, nếu phá, nó lấy lợi thế gì để gả vào nhà chúng ta?"

Mẹ Trương quá hiểu Lâm Toa Toa.

Tiểu Tiện nhân kia, hận không thể lập tức gả đến nhà họ để hưởng phúc, sao có thể đi phá thai chứ?

Dứt lời, Mẹ Trương nói tiếp: "Con trai à, hiện tại người mang thai là nó, bụng ở trên người nó, con sốt ruột cái gì?"

Trương Cường có chút không yên tâm nói: "Nhỡ may cô ấy phá thai thật thì sao?"

"Yên tâm, nó không dám." Mẹ Trương nói tiếp: "Con trai à, con cũng không nghĩ, vì sao Lâm Toa Toa lại luôn lì lợm la liếm muốn gả cho con, còn không phải bởi vì nhà chúng ta có tiền! Nếu thật sự phá thai, Nó còn có thể gả đến nhà chúng ta sao? Cho dù nó có đốt đèn lồng, cũng sẽ không tìm được nhà nào tốt hơn chúng ta thôi!"

Thật ra Trương Cường cũng tự hiểu được điều này.

Từ khoảnh khắc Lâm Toa Toa đồng ý lời tỏ tình của hắn, hắn liền biết, Lâm Toa Toa là coi trọng tiền của hắn.

Bằng không, Lâm Toa Toa xinh đẹp như vậy, sao có thể để ý đến hắn?

Bọn họ chỉ là theo nhu cầu mà thôi.

Mẹ nói rất đúng.

Cho dù không có tám vạn này, Lâm Toa Toa cũng không dám phá thai.

Bởi vì đứa con là con át chủ bài cuối cùng của cô.

Nghe vậy, Trương Cường gật đầu, "Vâng, con đã biết nên làm thế nào rồi ạ."

Mẹ Trương nói tiếp: "Con trai à, con cứ nói với nó, hoặc là ba tháng sau kết hôn, hoặc là đi bệnh viện phá thai, người muốn kéo dài hương khói cho nhà họ Trương chúng ta có rất nhiều, không thiếu một người như nó! Đừng suốt ngày ảo tưởng nữa, đang ở trong phúc mà không biết phúc!"

Trương Cường trở lại phòng, liền đi gọi điện thoại cho Lâm Toa Toa.

Lâm Toa Toa vốn dĩ cho rằng có thể nghe được tin tốt.

Không ngờ, lại chờ được kết quả như vậy.

Hóa ra.

Nhiều năm như vậy, là cô nhìn sai Trương Cường sao?

Nhưng giờ cô đã mang thai, thật sự không thể chia tay Trương Cường!

Lâm Toa Toa liền nghĩ ngay đến Diệp Chước, Diệp Chước nhất định có cách giúp được cô.

Ngày hôm sau là thứ hai.

Lâm Toa Toa đành phải đi đến trước cửa trường cấp ba Bắc Kiều chờ Diệp Chước tan học.

Thấy Lâm Toa Toa đứng trước cổng trường chờ mình.

Diệp Chước cũng không ngoài ý muốn, chào An Lệ Tư và Triệu Phinh Đình, liền chạy tới, "Chị Toa Toa."

"Chước Chước!" Tháy Diệp Chước, Lâm Toa Toa nhịn không được đỏ đôi mắt.

Diệp Chước vỗ lưng cô, "Về nhà rồi nói."

Lâm Toa Toa gật đầu.

Diệp Thư ở nhà hàng.

Diệp Sâm bận chuyện công ty.

Cho nên nhà họ Diệp không có ai cả.

Lâm Toa Toa khóc lóc kể lại chuyện cho Diệp Chước, "Chước Chước em nhất định phải giúp chị!"

Diệp Chước rót nước cho Lâm Toa Toa, "Chị Toa Toa, Em đã nói chị phải chuẩn bị trước tâm lý rồi mà."

"Chước Chước, chỉ phải làm sao bây giờ?"

"Giờ phải bỏ đứa trẻ." Diệp Chước nhàn nhạt nói.

"Cái gì?" Lâm Toa Toa biến sắc.

Thực hiển nhiên, cô không nghĩ tới chuyện sẽ bỏ con.

Diệp Chước nói tiếp: "Gả cho người như Trương Cường, sẽ không có hạnh phúc, cho dù kết hôn, hai người cũng sẽ ly hôn. So với khiến đứa trẻ không có một gia đình trọn vẹn, không có một tuổi thơ vui vẻ, còn không bằng nhanh chóng bỏ nó."

Diệp Chước là người rất bình tĩnh.

Một gia đình không hạnh phúc rất có thể sẽ hủy diệt tương lai của một đứa trẻ, dưới tình huống như vậy, nếu Lâm Toa Toa chọn sinh đứa bé ra, không chỉ không có trách nhiệm với chính mình, còn không có trách nhiệm với đứa trẻ.

Cho nên, bỏ đứa nhỏ này là lựa chọn tốt nhất.

Dứt lời, Diệp Chước nói tiếp: "Chị Toa Toa, hiện tại chị mới 20 tuổi, tương lai còn dài, đừng lãng phí trên người kẻ không ra gì như Trương Cường, nếu không sau này chị sẽ hối hận."

20 tuổi.

Độ tuổi như hoa như ngọc.

Diệp Chước là thật sự không hy vọng sau này Lâm Toa Toa hối hận.

Lâm Toa Toa ôm bụng, "Nhưng, nhưng nó cũng là một sinh mạng nhỏ, chuyện sẽ không nghiêm trọng như vậy chứ? Không phải chỉ là 8 vạn thôi sao? Nếu không thì bỏ đi? Có lẽ Trương Cường và hai bác chỉ là trách chị muốn 8 vạn kia, cho nên mới sinh ra nhiều hiểu lầm như vậy, thật ra hai bác cũng khá tốt....."

Dứt lời, Lâm Toa Toa dừng một chút, "Chước Chước, hay là em đi khuyên nhủ ba mẹ chị đi, để bọn họ không cần 8 vạn kia nữa." Ba mẹ cô nghe Diệp Chước nhất, chỉ cần Diệp Chước mở miệng, bọn họ nhất định sẽ nghe.

Diệp Chước khẽ nhíu mày, "Cho nên, chị Toa Toa, chẳng lẽ đến bây giờ chị còn cho rằng, đó chỉ là vấn đề 8 vạn thôi sao?"

Lâm Toa Toa sửng sốt.

Chẳng lẽ không phải sao?

Diệp Chước đứng lên, "Chị Toa Toa, chị chờ em một chút."

Không bao lâu, Diệp Chước cầm máy tính từ trong phòng đi ra.

Diệp Chước đặt máy tính lên bàn, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ xuyên vào vào,  mạ lên sứ trắng một tầng sáng nhạt.

Cô hơi khom lưng, một tay đỡ màn hình máy tính, một tay nhanh chóng gõ bàn phím, hơi quay đầu đi,: "Chị Toa Toa, có phải nhà Trương Cường ở số 128 đường Lâm Viên, tầng 9 số 201 không?"

Động tác rất đơn giản nhưng trông rất ngầu.

Lâm Toa Toa sửng sốt, "Chước Chước, sao em biết?"

"Chị xem cái này đi." Ngón tay như ngọc gõ xuống phím Enter.

Lâm Toa Toa nghi hoặc nhìn qua.

Chỉ thấy trên màn hình máy tính xuất hiện một phòng khách, trong phòng khách có ba người đứng.

"Đây không phải Trương Cường và hai bác sao?" Lâm Toa Toa kinh ngạc nói: "Đây là theo dõi phòng khách nhà họ?"

Nhà họ Trương buôn bán, trong nhà có rất nhiều tiền mặt, vì phòng ngừa ăn trộm, cho nên ở trong phòng khách trang bị vài cái cameras.

Diệp Chước gật đầu.

Lâm Toa Toa nói tiếp: "Chước Chước, sao em làm được vậy?"

Diệp Chước cũng không có nói tỉ mỉ, chỉ nói: "Tìm trên mạng."

Nói xong, nàng khom lưng ấn nút truyền tin.

Ban đầu trong video, chính là cảnh Trương Cường về nhà nói cho cha mẹ Lâm tin tốt Toa Toa mang thai.

Sau đó, Mẹ Trương bắt đầu một câu tiện nhân hai câu tiện nhân, nói Lâm Toa Toa là vì tiền của nhà họ Trương, mới trăm phương ngàn kế muốn gả cho Trương Cường.

Ban đầu, Trương Cường còn mở miệng nói đỡ cho Lâm Toa Toa vài câu.

Nhưng sau đó, rất rõ ràng, hắn cũng đồng ý với lời nói của mẹ Trương.

ở trong mắt bọn họ, Lâm Toa Toa chính là loại phụ nữ ham giàu.

Lâm Toa Toa che miệng, khó tin nhìn cảnh này,

Tại sao lại như vậy?

Hóa ra, ở trong lòng Trương Cường và mẹ hắn, cô chính là loại người như vậy!

Cô chỉ vì tiền của nhà họ Trương, nên mới mang thai con của Trương Cường sao?

Hóa ra tất cả những việc cô làm, ở trong mắt nhà họ Trưng đều là có mục đích.

Buồn cười!

Thật là buồn cười!

Xem xong một đoạn video, Lâm Toa Toa đã lệ rời đầy mặt.

Hóa ra, chỉ có một mình cô tình nguyện trả giá.

Hóa ra, cũng không phải người thành thật sẽ không xấu xa.

"Chước Chước, chị muốn bỏ đứa nhỏ này." Lâm Toa Toa ngẩng đầu nhìn Diệp Chước, ánh mắt kiên định.

"Chị nghĩ kỹ rồi chứ?"

Lâm Toa Toa gật đầu.

"Chúc mừng chị." Diệp Chước ôm Lâm Toa Toa, "Đừng buồn, loại người này không đáng, tin em đi, tương lại chị nhất định sẽ tiền đồ như gấm."

"Chước Chước, cảm ơn em." Lâm Toa Toa hít hít cái mũi, "Đúng rồi, em có thể gửi cho chị đoạn video kia không?"

Diệp Chước khẽ gật đầu, "Có thể."

Lâm Toa Toa lau khô nước mắt, "Được Chước Chước, chị không quấy rầy em nữa, chị về đây."

Diệp Chước khép máy tính, "Chị Toa Toa, em đưa chị về." Với trạng thái hiện tại của Lâm Toa Toa, Diệp Chước có chút không yên tâm.

Lâm Toa Toa mỉm cười, "Chước Chước, em yên tâm đi, chị sẽ không có việc gì! Một tên rác rưởi mà thôi, không đáng ta để chị làm điều dại dột vì hắn."

"Vậy được rồi. Có việc nhớ gọi điện cho em." Diệp Chước vỗ vỗ vai Lâm Toa Toa.

Lâm Toa Toa gật đầu.

Lâm Toa Toa đi rồi, Diệp Chước đi đến tủ lạnh lấy một gói mì ăn liền, thuần thục pha mì, sau đó cầm bút phác họa, tựa bên cửa sổ, vừa chờ mì gói, vừa vẽ.

Chỉ chốc lát sau, trên tờ giấy trắng liền xuất hiện bản thiết kế lễ phục.

Không sai.

Diệp Chước đang thiết kế trang phục dạ hội.

Tiệc kỷ niệm của Âm  Diệu được tổ chức vào hai tháng sau, khi đó, nhiệt độ sẽ dưới 0 độ, vô cùng lạnh, cô muốn trong thời gian này, thiết kế một bộ lễ phục điều chỉnh nhiệt độ.

Đến lúc đó sẽ không sợ lạnh.

Thuận tiện còn có thể quảng cáo cho trang phục điều chỉnh nhiệt độ này.

Vừa hay đỡ tốn một khoản tiền maketing.

Người có thể tham gia tiệc kỷ niệm của Diệu Âm, phần lớn là minh tinh và streamer, hàng năm cần đi thảm đỏ, cần quần áo điều tiết nhiệt độ hơn người bình thường nhiều.

Bởi vì họ cần đi thảm đỏ bất chấp thời tiết.

Mùa hè còn đỡ.

Nhưng nếu là mùa đông, đây chính là cực hình.

Quan trọng nhất chính là, quần áo điều chỉnh nhiêt độ không chỉ hưu dụng với nữ minh tinh, còn hữu dụng với cả nam minh tinh.

Bởi vì nó không giới hạn thiết kế.

Nó có thể thiết kế thành lễ phục, còn có thể thiết kế thành tây trang, áo thun......

Ba phút sau, một bản vẽ thiết kế lễ phục tuyệt đẹp được hoàn thành.

Nhìn vô cùng cao cấp.

Ngay cả nhà thiết kế chuyên nghiệp cũng phải xấu hổ, nếu không tận mắt nhìn thấy, sợ không ai tin tác phẩm này chỉ mất có ba phút.

Cuối tờ giấy, Diệp Chước ký hiệu một chữ Z viết hoa.

Ăn xong mì gói, Diệp Chước liền trở về phòng, bắt đầu livestream.

Đây là buổi livestream đầu tiên sau sự kiện gian lận và Thịnh Đường công chúa thứ hai.

Vừa mở livestream, người xem liền vượt qua hai vạn.

【 Diệp Tử thật sự sẽ đúng giờ tham gia tiệc kỷ niệm của Diệu Âm sao? 】

【 Diệp Tử, rất mong chờ thấy mặt cô ~】

【 chúc mừng Diệp Tử đạt hai ngàn vạn fans. 】

Nhìn nhưng dòng bình luận này, Diệp Chước mới phát hiện, hóa ra fans của mình đã từ 300 vạn tăng lên thành 2000 vạn.

"Yên tâm đi, tôi sẽ không nói dối, tiệc kỷ niệm tôi sẽ đến đúng giờ."

【 a a a! Thật kích động! Diệp Tử nhất định rất xinh đẹp. 】

Diệp Chước khiêm tốn nói: "Cũng bình thường thôi. "

【 Rõ ràng là đồ xấu xí còn không chịu thừa nhận, đã chụp màn hình làm chứng cứ, ngồi chờ vả mặt! 】

【Chó gian lận không biết xấu hổ! 】

【 Nếu cô thật sự xinh đẹp, vậy sao lại che giấu? 】

【 Dung Dung nhà tôi mới là đẹp nhất! 】

"Về chuyện gian lận tôi không muốn giải thích lần hai, thanh giả tự thanh, tình huống cụ thể, mọi người có thể chờ đến tiệc tối của Diệu Âm, chờ kết quả PK của tôi và tiểu thư MY Dung!"

【 Diệp Tử thật ngầu! Tôi yêu cô! 】

【 Diệp Tử, chúng tôi mãi mãi ủng hộ tôi! 】

【 Những người không có ý tốt kia làm ơn ngừng lại đi, Diệp Tử đã nói sẽ tham gia tiệc kỷ niệm của Diệu Âm rồi, các người không thể nhìn xa hơn được à? 】

Đúng lúc này, trên máy tính nhận được lời mời khiêu chiến.

[ Cư sĩ nhàn tản gửi cho ngài một lời mời kiêu chiến, ngài có đồng ý ứng chiến không? ]

Diệp Chước hơi nhướng mày, "Người này thật bất khuất."

【 Người này quả là không thấy chết không đổ lệ. 】

【 Thật ra kỹ thuật chơi cờ của người này không tồi, đáng tiếc hắn gặp phải ba ba Diệp tử của chúng ta. 】

Diệp Chước đồng ý ứng chiến.

Từ thời khắc bắt đầu ván cờ, Sầm Thiếu Khanh liền thời thời khắc khắc chú ý thế cục ván cờ.

Khác với lúc trước, hắn đều phải suy xét vài phút, xác định không có vấn đề, hắn mới dám hạ cờ.

Nhưng cho dù là vậy.

Hắn vẫn từng bước một đi vào bẫy rập người này bày bố sẵn.

Cao thủ!

Thật sự là quá cao tay!

Tuy rằng thua vài lần, nhưng Sầm Thiếu Khanh lại không chút nhụt chí, vẫn không biết mềt.

Cổ có Bá Nha ngộ Tử Kỳ, Cao Sơn Lưu Thủy tìm tri âm.

Nếu có thể, hắn thật muốn gặp mặt Hỷ Tháp Nạp này, thôi bôi hoán trản lời nói cổ kim.

Nhìn phương thức chơi cờ của người này.

Đây tuyệt đối là diệu nhân!

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, "Ngũ ca, anh có ở trong phòng không?"

"Vào đi." Sầm Thiếu Khanh tùy ý cầm Phật châu trên bàn, lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt dưỡng thần.

Lê Thiên Đông đẩy cửa tiến vào, "Ngũ ca, có văn kiện cần anh ký tên."

Sầm Thiếu Khanh ký tên mình lên văn kiện.

Chữ như rồng bay phượng múa.

Mang theo cảm giác cấm dục nồng đậm.

Làm Lê Thiên Đông lại nhớ tới Diệp Chước một các khó hiểu.

Thật ra Diệp Chước cũng rất xứng với Sầm Thiếu Khanh.

Không được không được!

Lê Thiên Đông nhanh chóng đánh bay y tưởng không thực tế này, chỉ có Mục Hữu Dung thích ăn chay mới thích hợp nhất với Sầm Thiếu Khanh.

**

Lâm Toa Toa đi dạo một vòng ở bên ngoài.

Về đến nhà, rất bình tĩnh nói chuyện mình mang thai và muốn phá thai cho bố mẹ.

Cha mẹ Lâm tương đối bảo thủ, nghe con gái mang thai, liền nghĩ, hay là bỏ lễ hỏi đi.

Thấy cái suy nghĩ này của bố mẹ, Lâm Toa Toa liền mở điện thoại, phát đoạn video ở nhà họ Trương cho ba mẹ xem.

Xem xong đoạn video, người tốt tính như Lâm Kim Thủy cũn phải tức đến đập bàn!

Nhà họ Trương này đúng là ức hiếp người quá đáng!

Chu Nguyệt Liên đau lòng ôm lấy Lâm Toa Toa, "Toa Toa đừng sợ, mai mẹ sẽ đến bệnh viện với con."

"Cảm ơn mẹ." Lâm Toa Toa vốn tưởng Chu Nguyệt Liên sẽ mắng cô một trận, mắng cô không biết nhìn người.

Không ngờ, Chu Nguyệt Liên và Lâm Kim Thủy từ đầu đến đuôi đều không mắng cô một lời.

"Đứa nhỏ ngốc, sau này tìm bạn trai, nhất định không được qua loa như thế này nữa." Chu Nguyệt Liên nói tiếp, "May lần này có Chước Chước, nếu không có lời nói của con bé, nếu kết hôn, ngày tháng chịu khổ của con còn ở phía sau!"

Trên thế giới này có rất nhiều người mẹ vì con cái mà không ly hôn, cứ hy sinh cả đời.

Hiện tại Chu Nguyệt Liên nghĩ mà sợ.

May mắn!

May bọn họ gặp được Diệp Chước.

Ngày hôm sau, Chu Nguyệt Liên dẫn Lâm Toa Toa đi bệnh viện.

Khoảnh khắc bước ra khỏi phòng phẫu thuật.

Lâm Toa Toa giống như sống lại lần nữa.

Sau này, cô chỉ là chính mình!

Sẽ không dựa dẫm vào ai nữa.

Càng sẽ không giao cuộc đời mình cho tên đàn ông nào cả!

**

Mấy ngày này, Triệu Phinh Đình vẫn luôn kiên trì ăn theo phương thuốc cổ truyền của Diệp Chước, cùng Diệp Chước chạy bộ.

Hiệu quả rất rõ ràng, lúc này mới nửa tháng, Triệu Phinh Đình đã giảm lăm cân.

An Lệ Tư nghe nói mỗi sáng hai người đều cùng nhau chạy bộ, cũng gia nhập hội, ba người cùng nhau chạy bộ.

Hai người biến thành ba người.

Lớp bảy.

"A, mọi người có phát hiện không, gầ đây Triệu Phinh Đình hình như gầy đi!"

"Đúng đúng đúng, tôi cũng thấy vậy!"

Một cô gái tóc ngắn âm dương quái khí nói: "Các người nhìn nhầm rồi đi? Tôi thấy Trư Bát Giới vẫn béo như vậy! Đồ xấu xí cho dù gầy đi vẫn là đồ xấu xí!"

"Ôi! Diệp thần tới!"

Các bạn học vốn đang ríu rít đột nhiên im bặt!

"Dm! Điệp thần đi đường đều mang gió!"

"Diệp thần thật ngầu!"

Diệp Chước lười nhác ném cặp lên bàn, đi đến chỗ ngồi của nữ sinh tóc ngắn kia.

Ánh mắt cô rất lạnh, khiến nữ sinh tóc ngắn kia rùng mình.

"Diệp, Diệp thần, sao thế?"

Diệp Chước tùy tay cầm một chiếc bút bi, bẻ nó.

"Rắc—"

Bút bi cứng rắn liền bị bẻ gãy.

Cô gái tóc ngắn kia sợ hãi nuốt nước miếng.

Mọi người đều biết, Diệp Chước vô cùng bênh người nhà.

Không cần nghĩ cũng biết, Diệp Chước là vì ai.

Diệp Chước hơi khom lưng, gõ gõ lên mặt bàn, hạ giọng nói: "Trư Bát Giới? Đồ xấu xí? Ai cho cậu lá gan dám nói xấu sau lưng bạn cùng bàn của tôi? Hửm?"

Nữ sinh tóc ngắn mặt mũi trắng bệch, "Diệp, Diệp thần thực xin lỗi......"

Đúng lúc này, Triệu Phinh Đình đi vào lớp, "Chước Chước, cậu đang làm gì thế?"

Diệp Chước duỗi tay ôm cổ nữ sinh tóc ngắn, khẽ mỉm cười, "Tớ đang trêu bạn học Cố Tử Dao thôi! Cố Tử Dao, vừa rồi tớ trêu có vui không?"

Cố Tử Dao gật gật đầu, "Vui, vui."

"Ngạch......" Triệu Phinh Đình đi qua, "Chước Chước, cô ấy tên Lý Tử Dao."

Diệp Chước: "......"

**

Bên kia.

Đã mấy ngày liên tiếp Lâm Toa Toa không liên lạc với Trương Cường, điều này khiến Trương Cường có hơi hoảng.

Trương Cường lập tức gọi điện thoại cho Lâm Toa Toa.

Nhưng trả lời hắn lại là âm thanh điện tử lạnh băng, "Số may quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được."

Sau đó, Trương Cường lại vào WeChat, lúc này mới phát hiện, Lâm Toa Toa đã block hắn.

Lúc này Trương Cường mới ý thức được sự tình không đúng, vội về tìm mẹ Trương.

Mẹ Trương cũng không để chuyện này trong lòng, cười nói: "Cô ta chỉ đang cố ý dọa con thôi, yên tâm, cô ta không dám đâu! Con cứ lạnh lùng với cô ta một đoạn thời gian, không tới mười ngày, cô ta liền sẽ liên lạc lại với con!"

"Thật sao ạ?" Trương Cường vẻ mặt không dám tin nhìn mẹ Trương.

"Đương nhiên thật," Mẹ Trương nói: "Dạng người gì mà mẹ chưa thấy chứ? Nhưng đến lúc đó, nếu cô ta liên lạc lại với con, còn đừng dễ dàng tha thứ cho nó, cho nó xem sắc mặt! Để cô ta biết, cái gì gọi là quy củ của nhà họ Trương chúng ta!"

"Được." Trương Cường gật đầu.

Có lời này của mẹ Trương, Trương Cường liền an tâm không ít.

Mẹ Trương cầm lấy túi, nói tiếp: "Được rồi, không nói chuyện với con nữa, gần đây ở đường Bách Thành có hai cửa hàng muốn sửa chữa, ít nhất có thể kiếm được mười mấy vạn, nhiều công ty sửa chữa đang nhắm vào miếng thịt mỡ này! Mẹ phải đích thân đi một chuyến, nhất định không để công ty khác đoạt mất miếng thịt mỡ này!"

Lúc mẹ Trương mang phương án sửa chữa đi vào đường Bách Thành, người vẫn còn đang xếp hàng ở quán ăn nhà Diệp.

Mẹ Trương sửng sốt.

Hóa ra đường Bách Hóa có quán ăn buôn bán đắt hàng như vậy!

Nhiều người xếp hàng như vậy, ngày kiếm được bao nhiêu tiền?

Trách không được muốn mở rộng cửa hàng!

Trong lúc nhất thời, mẹ Trương hâm mộ không thôi.

Đúng lúc này, Mẹ Trương đột nhiên nhớ tới lúc trước Diệp Thư  từng nói, quán ăn của cô ta mở ở đường Bách Thành.

Cụ thể là số bao nhiêu, lúc ấy mẹ Trương không để trong lòng.

Chẳng lẽ, chủ tiệm ăn nhà Diệp này chính là Diệp Thư?

Mẹ Trương khiếp sợ trừng lớn mắt.

Không thể nào!

Bà ta thấy Diệp Thư ăn mặc rất bình thường, trên người không có trang sức vàng nào cả, nếu tiệm ăn nhà Diệp thật sự là của Diệp Thư, cô ta sẽ ăn mặc như vậy sao?

Cho nên, quán ăn nhà Diệp không thể nào là của Diệp Thư.

Nghĩ vậy, mẹ Trương liền an tâm không ít.

Mãi mới chờ được đến lúc nghỉ trưa, trong tiệm đã không còn khách xếp hàng, mẹ Trương lập tức đi vào tiệm.

Bên trong khá bình thường.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, cơ hồ rất khó tin, cửa hàng bình thường như vậy, ngày ngày đều phải xếp hàng.

Mẹ Trương đánh giá khắp nơi, sau đó nói với nhân viên phục vụ bên cạnh: "Chào cô, tôi là bà chủ công ty nội thất Trương Vương, tôi đến tìm bà chủ cửa hàng."

Đúng lúc này, bà ta nhìn thấy một bóng hình quen thuộc.

Đó là...... Diệp Thư?

Không sai, là Diệp Thư!

Mẹ Trương sững sờ.

Quán ăn nhà Diệp là của Diệp Thư?

Hay là, Diệp Thư chỉ là làm thuê thôi?

Hẳn là chỉ làm thuê thôi?

Mẹ Trương kéo ống tay nhân viên phục vụ, thấp giọng nói: "Cô gái à, người phụ nữ kia là ai thế?"

Người phục vụ nhìn mắt Mẹ Trương, "Chính là bà chủ của chúng tôi."

Mặt mẹ Trương trắng bệch.

Hóa ra là thật!

Diệp Thư thật sự là bà chủ cửa hàng này!

Trời ạ!

Mẹ Trương nuốt nước miếng, nói, "Hai cửa hàng cách vách kia của các người muốn tu sửa phải không? Nơi này tiền thuê bao nhiêu tiền một tháng?"

Nhân viên phục vụ nói: "Hai cửa hàng này đều là bà chủ của tôi mua đứt, tôi cũng không biết tiền thuê là bao nhiêu. Với lại, bà chủ của chúng tôi đã bàn bạc xong với công ty nội thất khác rồi, nếu bà đến vì chuyện sửa chữa cưa hàng thì tôi khuyên bà không nên lãng phí thời gian."

Mua, mua?

Mẹ Trương cảm giác cả người đều không tốt.

Dựa theo giá nhà ở Vân Kinh, ba cửa hàng này, ít nhất hơn một ngàn vạn!

Trời ơi!

Sắc mặt của mẹ Trương càng ngày càng trắng, bà ta thật sự không nghĩ tới, Diệp Thư lại giàu như vậy.

Sau một lúc lâu, mẹ Trương mới phản ứng lại, thẳng lưng, đi qua chỗ Diệp Thư.

Bởi vì bà ta chính là mẹ chồng tương lai của Lâm Toa Toa.

Với mối quan hệ này.

Cho dù hai cửa hàng này đã giao cho công ty khác nhận thầu, Diệp Thư cũng nhất định phải giao cho bà ta sửa chưa!

Hơn nữa, Diệp Thư có thể buôn bán tốt như vậy, nhất định là có bí phương đặc biệt, bà ta có thể tìm Diệp Thư đòi bí phương này!

Đến lúc đó, bà ta có thể mở quán ăn ở đối diện Diệp Thư!

Mẹ Trương càng mơ càng đẹp, đi đến bên cạnh Diệp Thư, "Em gái Diệp Thư! Vừa rồi chị còn tưởng mình nhìn nhầm cơ! Hóa ra thật sự là em! Chúng ta đều là người một nhà, hai cửa hàng này em cứ yên tâm giao cho chị sửa chữa! Em yên tâm đi, chị nhất định sẽ ưu đãi cho em! Ai bảo hai nhà chúng ta là thân thích chứ?"

Diệp Thư đã biết hành động của nhà họ Trương, lúc này trên mặt không có một chút ý cười.

Người nhà này thật không biết xấu hổ.

Đã như vậy rồi, còn không biết xấu hổ tìm tới cửa.

"Chị gái này, tôi không quen chị." Diệp Thư cười nhạt, "Còn có, cửa hàng của tôi đã giao cho ông chủ Dương của công ty nội thất Hằng Thạc rồi."

Mẹ Trương nói tiếp: "Em gái Diệp Thư à, sao em lại nói vậy, hai nhà chúng ta sao có thể không thân chứ! Chị chính là mẹ chồng tương lai của Toa Toa!"

Diệp Thư cau mày: "Chẳng lẽ Toa Toa không nói cho chị biết, con bé đã chia tay với Trương Cường rồi sao?"

"Không có! Không có khả năng!" Mẹ Trương cười nói: "Không thể nào, sao Toa Toa có thể chia tay với Tiểu Cường chứ!"

Lâm Toa Toa sao có thể bỏ qua con rùa vàng Trương Cường chứ?

Căn bản không có khả năng!

"Na Na!" Diệp Thư cao giọng nói: "Tôi không quen vị phu nhân này, mời bà ta ra ngoài đi!"

"Vâng ạ." Bạch Na Na chạy tới.

Mẹ Trương không chịu đi, "Em gái Diệp Thư, mọi người đều là thân thích, sao cô có thể trở mặt không nhận người như thế chứ? Cho dù cô không cho tôi mặt mũi cùng phải cho Toa Toa mặt mũi chứ......"

Diệp Thư khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn ông chủ Dương bên cạnh, "Trong tiệm quá ồn ào, hay chúng ta đến công ty ký hợp đồng nhé."

Ông chủ Dương gật đầu, "Được."

Mẹ Trương vội vàng đuổi theo Diệp Thư.

"Em gái Diệp Thư!"

Diệp Thư không để ý mẹ Trương, trực tiếp lên xe ông chủ Dương.

Nhìn chiếc xe đen rời đi, mẹ Trương tức đến dậm chân!

Mười vạn của bà ta!

Sớm biết Diệp Thư nhiều tiền như vậy, lúc trước ở nhà họ Lâm, bà ta không nên đắc tội với Diệp Thư!

Hiện tại chỉ có thể để Trương Cường đi tìm Lâm Toa Toa.

Bảo Lâm Toa Toa đi tìm Diệp Thư.

Lâm Toa Toa muốn gả đến nhà họ, nhất định phải để Diệp Thư giao hai cửa hàng kia cho nhà họ sửa chữa!

Nếu không, Lâm Toa Toa vĩnh viễn đừng mong gả đến nhà bọn họ.

Đúng rồi!

Còn có bí phương nữa!

Nhất định phải bào Lâm Toa Toa cầm bí phương của Diệp Thư đến đây.

Nghĩ đến đây, mẹ Trương cũng không nóng nảy nữa.

Về nhà liền tìm Trương Cường, nói hai việc này với Trương Cường.

Trương Cường không liên lạc được với Lâm Toa Toa, đành phải đến nhà họ Lâm tìm cô.

Ba mẹ Lâm đã đi làm, người mở cửa chính là Lâm Toa Toa.

Thấy người đến là trương Cường, Lâm Toa Toa mặt vô cảm, "Anh đến đây làm gì?"

Trương Cường nói: "Toa Toa, em chặn Wechat và số di động của anh à?"

"Đúng vậy." Lâm Toa Toa nói tiếp: "Trương Cường, chúng ta chia tay đi."

Trương Cường cười nói: "Toa Toa đừng đùa! Còn có, chuyện em chặn số điện thoại và Wechat của anh mẹ anh đã biết rồi, giờ bà ấy đang rất tức giận. Nhưng mẹ anh nói, chỉ cần em đến nhà Diệp Chước, bảo mẹ cô ấy giao hai cửa hàng kia cho nhà anh sửa chưa, mẹ anh sẽ tha thứ cho em."

Lâm Toa Toa cười trào phúng.

Tên Trương cường này nghĩ hắn là ai chứ?

Trước kia cô thật ngu ngốc.

Cư nhiên yêu tên rác rưởi này nhiều năm như vậy.

Ghê tởm.

Thật là ghê tởm.

"Tôi đã bỏ đứa bé." Lâm Toa Toa nói tiếp: "Trương Cường, hiện tại chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa rồi."

Cái gì?

Mặt Trương Cường trắng bệch.

"Toa Toa, em đang đùa anh đúng không?"

Lâm Toa Toa muốn gả đến nhà bọn họ như vậy, sao có thể phá thai được chứ?

"Tôi không đùa với anh, Trương Cường, từ nay về sau, tôi và anh đường ai nấy đi, cả đời không gặp lại!" Nói xong câu đó, Lâm Toa Toa liền đóng cửa lại.

"Rầm—"

Lúc này trương Cường mới ý thức được, Lâm Toa Toa không nói đùa.

Cô nghiêm túc.

Giờ phải làm sao đây?

Trương Cường thật sự luống cuống.

Không ngừng gõ cửa nhà họ Lâm, "Toa Toa, em mở cửa đi được không? Toa Toa....."

Nghe tiếng gõ cửa bên ngoài, Lâm Toa Toa nhíu chặt mày, gọi điện thoại cho quản lý tòa nhà.

Không bao lâu, vài bảo vệ cao to liền xuất hiện đuổi Trương Cường đi.

Rơi vào đường cùng, Trương Cường đành phải về nhà tìm mẹ Trương.

Mẹ Trương vừa mới bị ăn tức ở chỗ Diệp Thư, lại nghe thấy tin này, càng tức thêm.

Con tiện nhân này!

Ỷ có Diệp Thư chống lưng, liền bày sắc mặt cho bà ta xem!

Thật sự cho rằng bà ta sợ à?

Mẹ Trương không cho rằng Lâm Toa Toa thật sự phá thai, "Đừng hoảng! Cô ta chỉ dọa con thôi! Con tiện nhân này, cho tí màu mà đã muốn mở phường nhuộm! Đúng là thứ không biết tốt xấu! Con không cần liên lạc với cô ta, chờ lớn bụng, cô ta tự nhiên sẽ liên lạc với con!"

Nghe vậy, Trương Cường liền yên tâm không ít, an tâm chờ Lâm Toa Toa lớn bụng, chủ động tới tìm hắn.

**

Thời gian trôi đi rất nhanh, chớp mắt đã qua hơn một tháng.

Một tháng này, Diệp Chước không chỉ nghiên cứu ra con chíp điều chỉnh nhiệt độ cho quần áo, còn đăng ký một công ty.

Công ty khoa học kỹ thuật ZY.

Sản phảm chủ yếu là quần áo điều chỉnh nhiệt độ, cùng sản phẩm trí năng công nghê cao.

Diệp Chước cũng không định ra mặt xử lý, mà chuẩn bị thuê người điều hành, ủy quyền công ty cho người nọ.

Hôm nay là ngày Diệp Chước hẹn người đến nhận chức.

Đối phương họ Triệu, tên đầy đủ là Triệu Dương, là thạc sĩ du học ở nước ngoài.

Hai người hẹn nhau ở quán cà phê Royal.

Lúc Diệp Chước d dến, đã thấy một người đàn ông trẻ tuổi ngồi ở chỗ đã hẹn.

Tây trang giày da, đeo kính gọng vàng.

Diệp Chước nhìn điện thoại, trực tiếp đi đến chỗ đối phương, "Xin chào, Triệu tiên sinh đúng không?"

Triệu Dương ngẩng đầu, đáy mắt hiện rõ sự kinh diễm, hắn không ngờ ở Vân Kinh này lại có người đẹp như vậy.

"Là tôi." Triệu Dương lễ phép gật đầu, sau đó nói: "Xin hỏi cô là?"

Diệp Chước hơi mỉm cười, chủ động vươn tay với Triệu Dương, "Tôi là Z người phụ trách công ty khoa học kỹ thuật ZY, tôi họ Diệp."

"Cô, cô chính là tiểu thư Z?" Triệu Dương kinh ngạc.

Rõ ràng không ngờ, Diệp Chước lại trẻ như vậy.

Cô đã đủ 18 tuổi chưa?

Lúc trước ở trên mạng bàn bạc chuyện hợp tác với Diệp Chước, hắn còn tưởng rằng Diệp Chước ít nhất phải ba bốn mươi tuổi.

Bởi vì cách nói chuyện của co căn bản không phải cô gái trẻ tuổi có thể có.

Diệp Chước hơi gật đầu, cúi người ngồi đối diện với Triệu Dương.

"Đây là hợp đồng, nếu anh cảm thấy không có vấn đề gì, thì cứ ký tên là được."

Triệu Dương đẩy mắt kính, "Thật ngại quá, tôi có thể xem sản phẩm một chút không?'

Tuy rằng phương án của Diệp Chước vô cùng lợi hại.

Nhưng nhìn những sản phẩm trước đó, Triệu Dương không có cách nào tin tưởng Diệp Chước cả.

Hiện tại có quá nhiều người lý luận suông, huống hồ Diệp Chước còn nhỏ như vậy.

Cô thật sự có thể phát minh ra quần áo có thể điều chỉnh nhiệt độ sao?

Có hơi thiên phương dạ đàm.

Triệu Dương không muốn tài năng bụng đầy kinh thương của mình không đất dụng võ.

Diệp Chước đưa cho Triệu Dương một cái túi, "Triệu tiên sinh có thể vào nhà vệ sinh thay, rồi ra ngoài cảm nhận một chút."

Triệu Dương tiếp nhận túi, bán tín bán nghi đi vào toilet.

Lấy quần áo từ trong túi ra, hắn khẽ nhíu mày.

Bởi vì bộ quần áo này quá bình thường.

Không khác gì chiếc áo sơ mi hắn mặc trên người.

Hắn biết mà, cô gái mười mấy tuổi, sao có thể có phát minh nghịch thiên như vậy chứ?

Triệu Dương mặt đầy thất vọng đi ra ngoài sảnh, không chút cố kỵ nói thẳng: "Diệp tiểu thư, chiếc áo này hoàn toàn không khác gì chiếc áo tôi đang mặc."

Diệp Chước hơi mỉm cười, "Nhưng quần áo điều chỉnh nhiệt độ là dựa theo nhiệt độ không khí để điều chỉnh nhiệt độ, nơi này bật điều hòa, anh có thể ra ngoài thử xem."

Triệu Dương đi ngoài.

12 tháng thời tiết Vân Kinh đã hơi lạnh.

Người xung quanh đều mặng áo thu đông.

Một trận gió thổi qua, Triệu Dương không chỉ không cảm thấy lạnh như dự kiến, mà ngược lại quanh thân được bao bọc một dòng khí ấm áp, vô cùng thoải mái.

Hóa ra đây thật sự là quần áo điều chỉnh nhiệt độ!

Hai mắt Triệu Dương phát sáng, lập tức chạy vào trong quán cà phê, "Diệp tiểu thư, thật sự quá thần kỳ! Chiếc áo này thật sự quá thần kỳ!"

Diệp Chước mỉm cười, "Triệu tiên sinh, hiện tại có thể ký hợp đồng rồi chứ?"

"Ký! Tôi ký!" Triệu Dương kiềm chế kích động, ký tên lên hợp đồng.

Quần áo điều chỉnh nhiệt độ, ngay cả công ty khoa học kỹ thuật nổi tiếng nhất ở thủ đô cũng không phát minh được ra, một khi kỹ thuật này ra đời, liền sẽ thịnh hành toàn cầu!

Đến lúc đó, thân phận người pháp lý của hắn cũng sẽ nước lên thì thuyền lên!

Lúc này Diệp Chước đối với Triệu Dương, không chỉ là quan hệ thuê mướn, mà Diệp Chước càng là Bá Nhạc của hắn!

"Hợp tác vui vẻ." Diệp Chước lấy ra một chuỗi chìa khóa, "Đây là chìa khóa công ty, chìa khóa xe và chìa khóa nhà kho, anh vừa mới trở về Vân kinh, trước tiên hãy điều chỉnh trạng thái trước, sau đó hãy đến công ty, có vấn đề gì có thể gọi điện cho tôi."

Triệu Dương cung kính nhìn Diệp Chước, "Cảm ơn Diệp tiểu thư đã tin tưởng tôi."

Trong bất tri bất giác, Triệu Dương đã dùng tôn xưng.

Diệp Chước tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng tuyệt đối nhận được sự tôn kính của hắn.

......

Cách tiệc kỷ niệm của Diệu Âm còn một tuần, Lê Thiên Đông chuẩn bị về thủ đô một chuyến.

"Ngũ ca, anh có muốn về thủ đô dự tiệc kỷ niệm ba năm thành lập Diệu Âm với em không?"

"Không có hứng thú." Sầm Thiếu Khanh nhắm mắt vê Phật châu.

Lại là không có hứng thú.

Lê Thiên Đông vốn còn muốn nhân cơ hội này, tác hợp Sầm Thiếu Khanh và Mục Hữu Dung.

Không nghĩ tới Sầm Thiếu Khanh lại từ chối.

Lê Thiên Đông nheo nheo mắt, nói tiếp: "Hỉ Tháp Lạp ·YC cũng sẽ tham gia trận tiệc tối này, ngũ ca anh thật sự không đi sao? Ngũ ca anh không muốn nhìn xem, người thắng anh trông như thế nào sao?"

Nghe vậy, Sầm Thiếu Khanh đột nhiên mở mắt, Phật châu vòng qua đầu ngón tay, "Cậu xác định?"

"Đúng vậy, em xác định!" Lê Thiên Đông khẳng định gật đầu, "Hỉ Tháp Lạp ·YC là streamer không lộ mặt của Diệu Âm, lần này cô ấy sẽ tham gia tiệc tối đó."

"Thứ mấy cậu xuất phát đi thủ đô?" Sầm Thiếu Khanh hỏi.

Đây là đồng ý rồi?

Mắt thấy Sầm Thiếu Khanh coi trọng Hỉ Tháp Lạp kia như vậy, Lê Thiên Đông thở dài.

Hiện tại Sầm Thiếu Khanh có bao nhiêu hy vọng gặp Hỉ Tháp Lạp, tới lúc tiệc tối sẽ có bấy nhiêu thất vọng!

Bởi vì, Hỉ Tháp Lạp chỉ là kẻ gian lận mà thôi!

Lúc ấy Lê Thiên Đông còn cảm thấy kỳ lạ, trên đời này cư nhiên có người có thể thắng được Sầm Thiếu Khanh.

Không nghĩ tới đối phương gian lận.

Nhưng việc này có lợi cũng có hại, quan trọng là, ở tiệc tối Sầm Thiếu Khanh có thể thấy Mục Hữu Dung khác với những người khác!

Môt Mục Hữu Dung cờ kỹ cao siêu, diễm áp hoa thơm cỏ lạ!

Hỉ Tháp Lạp ·YC chẳng những xấu, còn gian lận, cho dù thật sự tới dự tiệc trễ, đến lúc đó cũng chỉ có thể trở thành nền cho Mục Hữu Dung......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #ngontinh