Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 62

Chương 62: Là cùng một người?

🌼🌸🌼🌸

Quá trình cô đỡ ấm trà, rồi lại đặt lên trên bàn, thời gian không quá 20 giây.
Nhìn khoảnh khắc ngắn ngủi tựa như chớp mắt này, chỉ có người học võ như Sầm Thiếu Khanh mới hiểu được, trong nháy mắt này có bao nhiêu khó.
Hơn nữa nước trong ấm trà còn nóng bỏng.
Cô không chỉ không bị bỏng, lại còn không để nước trà bắn ra một giọt nào.
Toàn bộ quá trình đều nước chảy mây trôi.
Người không biết chút công phu nào, sao có thể làm được.
"Cảm ơn." Diệp Chước hơi rũ mắt, thoải mái hào phóng đón nhận tầm mắt của Sầm Thiếu Khanh, bốn mắt chạm nhau, trong chớp nhoáng, như có gợn sóng nổi lên bốn phía, nhưng thực mau liền biến mất không thấy.
Trí nhớ của Diệp Chước rất tốt.
Thấy đôi mắt này, cô liền nhớ ra, đây chính là người đàn ông nhìn thấy trong yến hội nhà họ Mục ngày đó.
Nghĩ đến lời nói vừa rồi của Mục Hữu Dung, cô đột nhiên hiểu ra, đây chính là người mà Mục Hữu Dung muốn điễn cho xem.
Người đàn ông này vừa nhìn liền biết là thiên chi kiêu tử, thân thế bất phàm.
Dã tâm của Mục Hữu Dung không nhỏ.
Sầm Thiếu Khanh sửng sốt.
Hắn nhất chiến thành danh, trên người nhiễm  cổ âm lệ tử khí, mấy năm gần đây tới bởi vì lễ Phật, tuy lệ khí tiêu tán không ít, nhưng vẫn hiếm khi có người có thể nhìn thẳng mắt hắn quá ba giây, khi nói chuyện với hắn, đều cố ý tránh né đôi mắt hắn.
Không ngờ, hôm nay lại gặp được một ngoại lệ.
Hơn nữa, đối phương còn chỉ là một cô gái mười mấy tuổi.
"Chước Chước!"
Đúng lúc này, Bạch Na Na đột nhiên chạy tới.
"Sao vậy?" Diệp Chước không dấu vết dời tầm mắt, nghiêng đầu nhìn lại.
Bạch Na Na đưa điện thoại di động cho cô, "Chước Chước, cháu có điện thoại."
"A, cảm ơn." Diệp Chước nhận điện thoại, đi đến nơi yên tĩnh nghe máy.
Nhìn dáng vẻ của cô.
Sầm Thiếu Khanh bưng cốc trà, con ngươi thâm thúy giống như mặc nhiễm, tay phải vuốt ve Phật châu đỏ thắm.
"Ngũ ca, đừng nói là anh coi trọng Diệp Chước nhé?" Lê Thiên Đông có chút lo lắng hỏi.
Sầm Thiếu Khanh không nói, sắc ấm của ánh đèn chiếu lên dáng người lạnh lùng, có vẻ tự phụ lại thần bí.
"Ngũ ca! Diệp Chước đang lạt mềm buộc chặt! Anh không thể thích cô ta."
Sợ Sầm Thiếu Khanh bị lừa, Lê Thiên Đông vô cùng gấp gáp.
Sầm Thiếu Khanh là con trai độc nhất nhà họ Sầm, thủ đoạn lạnh thấu xương, lại đứng ở đỉnh kim tự tháp, phụ nữ muốn leo lên người hắn thật sự vô cùng nhiều.
Cũng không phải là ai cũng thiện lương như Mục Hữu Dung, đối mặt với thiên chi kiêu tử như Sầm Thiếu Khanh cũng đều thờ ơ.
"Cậu đừng nghĩ xấu cho Diệp Chước, cô ấy căn bản không cần lạt mềm buộc chặt." Sầm Thiếu Khanh lạnh nhạt nói, "Hơn nữa, tôi theo chủ nghĩa độc thân."
Nếu hắn giống những người đàn ông khác, vậy Diệp Chước khẳng định là xứng đôi!
Đáng tiếc.
Không phải.
Mục tiêu của hắn trước nay đều không phải là kết hôn sinh con.
Hơn nữa, mục tiêu của Diệp Chước cũng không phải là kết hôn sinh con.
Nhưng tiếc là tuổi còn nhỏ.
Nếu lớn hơn một chút, có thể làm tri kỷ cũng không tồi.
Lúc này Sầm Thiếu Khanh còn chưa phản ứng lại, trong cuộc sống của hắn chưa bao giờ xuất hiện tri kỷ là nữ.
Lê Thiên Đông sắp khóc đến nơi rồi.
Bình thường Sầm Thiếu Khanh là người rất thông minh, vì sao chút trò mèo này của Diệp Chước lại không nhìn thấy?
Mục Hữu Dung thiện lương như vậy, lại bị Sầm Thiếu Khanh nói là diễn kịch.
Mà người thật sự diễn kịch, Sầm Thiếu Khanh lại không phân biệt được.
Quả là thông minh một đời, hồ đồ nhất thời!
Lê Thiên Đông thở dài.
Không bao lâu, lẩu chay liền được mang lên.
Một nồi to, nhìn qua cũng không khác lẩu chay bình thường là bao.
Thấy Vậy, Sầm Thiếu Khanh liền không muốn ăn, hơn nữa, hắn không phải người có dục ăn uống.
Lê Thiên Đông dùng đũa chung gắp cho Sầm Thiếu Khanh chút rau xanh và viên không biết tên, "Ngũ ca, anh nếm thử đi, em bảo đảm nhất định làm anh vừa lòng."
Thấy Lê Thiên Đông như vậy, Sầm Thiếu Khanh cầm đũa, nếm thử rau xanh, mới vừa vào miệng, đáy mắt vốn bình đạm liền hiện ánh sáng.
Rau nhúng lẩu vô cùng ngon.
Giòn giòn, mang theo hương vị của nấm.
Sầm Thiếu Khanh lại nếm viên, nhẹ nhàng cắn, nước sốt bốn phía, môi răng lưu hương, ê ẩm cay, mùi vị đặc biệt.
Tuy là Sầm Thiếu Khanh vô số lần ăn quốc yến, cũng nháy mắt bị hương vị này chinh phục!
Trách không được Lê Thiên Đông sẽ khen không dứt miệng.
"Thế nào, ngũ ca hương vị không tồi đi?"
Sầm Thiếu Khanh gật đầu, "Thật sự không tồi."
Lê Thiên Đông biết tính Sầm Thiếu Khanh, có thể để hắn nói hai chữ không tồi, đã vô cùng không dễ dàng rồi.
Lúc ăn, Mục Hữu Dung đặc biệt chú trọng hình tượng, không chỉ biểu hiện ưu nhã hào phóng, hơn nữa còn cố ăn hai bát cơm.
Ả sợ ăn ít, Sầm Thiếu Khanh sẽ cảm thấy ả ra vẻ.
Bởi vì, hiện tại có rất nhiều cô gái vì giảm béo, mỗi lần chỉ ăn một chút.
Ả muốn cho Sầm Thiếu Khanh biết, ả không chỉ ăn chay, hơn nữa còn không giống mấy cô gái dung chi tục phấn kia.
Cho dù, từ đầu tới đuôi Sầm Thiếu Khanh đều không nhìn ả một cái, ngược lại Lê Thiên Đông vẫn luôn cảm thán, Mục tiểu thư quả thật không giống những người khác.
Sầm Thiếu Khanh no tầm tám phần, liền buông đũa, "Tôi về đây."
Lê Thiên Đông cũng đứng lên theo.
Sầm Thiếu Khanh nói: "Cậu không cần đi theo tôi."
Vừa vặn Lê Thiên Đông cũng chưa ăn no, "Vậy Ngũ ca đi cẩn thận nhé."
Sầm Thiếu Khanh gật đầu.
Đến khi Sầm Thiếu Khanh từ bên này qua, Mục Hữu Dung mới thấy rõ sườn mặt kinh vi thiên nhân kia.
Làm người theo không kịp.
"Thình thịch thình thịch."
Mục Hữu Dung cảm giác được trái tim đã không còn là của mình.
Tương lai còn dài.
Ả nhất định sẽ khiến Sầm ngũ gia quỳ dưới váy ả, không phải ả thì không được!
Hơn nữa, ả muốn cho Sầm ngũ gia thể nghiệm cảm giác ngược vợ sảng khoái nhất thời, theo đuổi lại vợ thì mệ nghỉ!

**

Buổi tối về đến nhà, Diệp Chước tắm rửa xong liền livestream chơi game.
Hôm nay cô livestream không phải chơi game vương giả mà là chơi vờ tướng.
Cờ tướng là quốc tuý của Trung Quốc!
Cho dù là quá khứ hay hiện tại, Diệp Chước đều vô cùng thích.
Khiến Diệp Chước có chút ngoài ý muốn chính là, hôm nay phòng livestream vậy mà lại có mười mấy người xem.
[Dm! Chủ kênh cư nhiên là kỳ sĩ cấp 7!]
Bình thường, không phải kỳ thủ chuyên nghiệp thì rất khó đánh lại kỳ sĩ cấp 7.
Đặc biệt là đối phương còn là phụ nữ trẻ tuổi.
[Chị gái nhỏ à. Chị sẽ không nhờ người khác chơi hộ chứ?]
Diệp Chước nhìn bình luận, "Mới chỉ là kỳ sĩ cấp 7 mà thôi, còn cần người chơi hộ sao?"
[Dm! Giọng của chị gái nhỏ thật là hay.]
[Chị gái nhỏ lộ mặt đi.]
Diệp Chước: "Kỹ thuật đánh cờ không cần dựa vào giá trị nhan sắc."
[Chị gái nhỏ đừng khoác lác!]
Diệp Chước vừa câu được câu không trả lời bình luận, vừa làm thao tác chuột và bàn phím.
Giọng điệu tuy tuỳ ý nhưng tốc độ chơi cờ lại không chậm, cơ hồ đối phương mới vừa hạ, cơ hồ cô cũng hạ, tựa như không cần suy nghĩ.
Đầu ngón tay thon dài đặt trên với bàn phím đen, hình thành cảnh tuyệt đẹp.
Hắc bạch phân minh.
Tình hình thi đấu càng ngày càng kịch liệt.
Hai bên như lâm vào cục diện bế tắc, từng bước đuổi sát, ai cũng không buông tha ai.
Thực hiển nhiên, đối phương cũng là cao thủ!
[Chủ kênh cố lên! Cẩn thận mất Kinh Châu! ]
Nhưng giọng điệu Diệp Chước vẫn bình thường, "Để hăn ăn thêm quân nữa, tôi sẽ đánh bại hắn trong ba bước!"
[Chủ kênh, người bị bại là cô đó!]
[Chủ kênh khoác lác!]
"Tôi không khoác lác!"
Đúng lúc này, một ván cờ kết thúc, trên màn hình hiện: [ Chiếu tướng! Quân đen thắng! ]
Quân đen chính là cờ của Diệp Chước!
[Dm! Chủ kệnh đỉnh vãi!]
[Chiêu Di Hoa Tiếp Mộc này của chủ kênh thật lợi hại!]
[Người Dùng: Kim Tử Chuỳ Trời Sập Đất Lún 1225 tặng một chiếc xe thể thao!]
[Người Dùng: Mệt à nha tặng một Xuyên Vân Tiễn!]
[người dùng: Triều huy 1985......]
Diệp Chước chơi hai ván, người xem livestream cũng tăng lên hàng trăm.
Tuy chỉ có 300 người xem, nhưng Diệp Chước vẫn lấy cờ kỹ điêu luyện của mình thu hoạch 200 fans, còn kiếm được 300 tệ.
[Chủ kênh chơi thêm ván nữa đi!]
Diệp Chước nhìn thời gian, "Không chơi nữa, nên đi ngủ rồi, các người cũng ngủ đi."
Nói xong câu đó, Diệp Chước liền tắt livestream.
Bên kia.
[Thua trận! Quân đen thắng!]
Nhìn hàng chữ trên màn hình máy tính, Sầm Thiếu Khanh nhíu chặt mày, cầm bật lửa bên cạnh.
"Tách!"
Trong không khí xuất hiện ngọn lửa u lam, khuôn mặt vốn thanh lãnh lúc này môi mỏng mím chặt, được ngọn lửa màu lM rọi vào, càng thêm thanh lãnh.
Ngoài tụng kinh niệm phật thì sở thích lớn nhất của hắn là cờ tướng.
Cho dù là ngoài đời hay trên mạng, hắn đều chưa từng có đối thủ.
Hôm
Nay là lần đầu tiên.
Hơn nữa đối phương còn thắng hắn liên tiếp hai ván.
Bình thường Sầm Thiếu Khanh quen bày mưu tính kế. Quen khống chế mọi thứ trong tay mình, đột nhiên bị bạo bởi một người xa lạ, kỳ phùng địch thủ, làm hắn có chút không quen.
Sầm Thiếu Khanh châm thuốc, môi mỏng ngậm thuốc lá, một tay vê Phật châu, một tay nắm con chuột, click mở tư liệu của đối phương.
Tên người chơi: Hỉ Tháp Nạp ·YC.
Kỳ lạ, Sầm Thiếu Khanh nhớ tới Nữu Hỗ Lộc ·YC.
Chẳng lẽ là cùng một người?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #ngontinh