Chương 57
Chương 57: Đây là Diệp Chước sao?
🌸🌼🌸🌼
Sống không quá 35 tuổi?
Dịch Đào năm nay đã 32 tuổi.
Nếu sống không quá 35 tuổi, chẳng phải là không còn được mấy năm nữa sao?
Nghe vậy, sắc mặt Lý Văn Như liền trắng bệch, bắt lấy tay Diệp Chước, "Diệp tiểu thư! Tôi cầu xin ngài cứu Đào Đào!"
Diệp Chước nói tiếp: "Bác à, nếu không diệt trừ được giặc nhà, cho dù Hoa Đà tái thế, cũng không cứu được Dịch tiên sinh!"
Dịch Học nhíu mày, "Ý của Diệp tiểu thư là trong nhà tôi có giặc, kẻ đó đã khiến Đào Đào bị bệnh?"
Diệp Chước gật đầu.
Thật ra ngay từ đầu Diệp Chước đã cảm thấy bệnh của Dịch Đào không bình thường.
Bởi vì Anos quá hiếm.
Hơn nữa hôm nay gặp Lý Thanh Nguyệt, cô liền càng thêm chắc chắn suy nghĩ của mình.
Lý Thanh Nguyệt này tuyệt đối có vấn đề!
Lúc này, Lý Văn Như cũng hiểu ra, thất kinh: "Người hại Đào Đào là ai?"
Diệp Chước bình tĩnh nói, "Sau khi Dịch tiên sinh gặp chuyện, người được lợi lớn nhất, chính là giặc trong nhà."
Lý Văn Như cau mày.
Hiện tại người nhà họ Dịch có 5 người.
Bà và Dịch Học nhất định sẽ không hại con trai của mình.
Vậy....
Chỉ còn lại Lý Thanh Nguyệt và Trần Kiều Diệp.
Dịch Học cũng nghĩ đến điểm này, "Chẳng lẽ là Thanh Nguyệt và Kiều Diệp?"
Lý Văn Như tái mặt.
Hai người kia một là con dâu bà, một là cháu ruột của bà....
Sẽ là một trong hai người họ sao?
Diệp Chước nói tiếp: "Đến nay Dịch thái thái vẫn chưa có con nối dõi, hại chết Dịch Tiên sinh sẽ không có lợi cho cô ấy, hơn nữa, nếu cô ấy thật sự muốn hại chết dịch tiên sinh, thì sẽ không quyết tâm dùng thuốc của tôi. Hơn nữa, từ trong ánh mắt của Dịch thái thái tôi có thể thấy được, cô ấy coi Dịch Tiẻn sinh quan trọng hơn cả tính mạng mình."
Tâm sinh tướng, có thể nhìn ra, Trần Kiều Diệp không phải loại người này."
"Vậy....." Tim Lý Văn Như lạnh lẽo, máu toàn thân chảy ngược.
Diệp Chước nói tiếp: "Lý tiểu thư là cháu ruột của ngài, là người thân duy nhất của hai người. Hơn nữa..... Nếu tôi đoán không sai, trước đó, Lý tiểu thư rất chắc chắn cho rằng, Dịch tiên sinh đã chết đi?"
Nghe vật, trong lòng Lý Văn Như và Dịch Học lộp bộp một chút.
Bởi vì Diệp Chước nói quá đúng.
Vừa rồi ở nhà họ Dịch, Lý Thanh Nguyệt luôn nói nén bi thương, nếu không phải ả cố ý dẫn dắt, bọn họ cũng sẽ không cho rằng Dịch Đào đã chết.
Lý Thanh Nguyệt tựa như sớm có chuẩn bị.
Hơn nữa, từ sau khi Dịch Đào xảy ra chuyện, vợ chồng bọn họ thật sự có ý định để Lý Thanh Nguyệt kế thừ tập đoàn Dịch Thị.
Cho nên, tựa như Diệp Chước nói, Dịch Đào chết, người hưởng lợi lớn nhất là Lý Thanh Nguyệt.
"Nó mất cha mẹ từ khi còn rất nhỏ, là tôi nuôi nó lớn! Sao nó, sao nó lại đối xử với tôi như vậy? Sao lại đối xử với Đào Đào như vậy? Tôi chính là bác ruột của nó!" Lý Văn Như khóc thành tiếng.
Dịch Học căng mặt, đáy mắt bịp kín một tầng tức giận dày đặc, tuy ông không có quan hệ huyết thống gì với Lý Thanh Nguyệt, nhưng ông coi Lý Thanh Nguyệt như con gái ruột của mình vậy.
Cô ta!
Sao cô ta có thể làm như vậy!
"Sói mắt trắng mãi mãi sẽ không thân." Diệp Chước vỗ nhẹ lưng Lý Văn Như, an ủi: "Cũng may hiện tại Dịch tiên sinh không sao, bác đừng đau lòng vì một con sói mắt trắng."
Tuy nói vậy, nhưng Lý Văn Như vẫn đau lòng.
Bà không biết, vì sao Lý Thanh Nguyệt lại biến thành như vậy.
"Tôi muốn ra ngoài hỏi nó! Hỏi nó vì sao lại làm như vậy với Đào Đào!" Lý Văn Như phẫn nộ đi ra ngoài.
Diệp Chước giữ chặt Lý Văn Như, "Bác gái à, đừng xúc động!"
Lý Văn Như khó hiểu nhìn Diệp Chước.
Diệp Chước nói tiếp: "Hiện tại chúng ta không có chứng cứ, nếu cô ta không thừa nhận, ngược lại sẽ rút dây động rừng."
Dịch Học gật đầu: "Diệp tiểu thư nói rất đúng, Văn Như, bà quá xúc động rồi!"
Dứt lời, Dịch Học cung kính nhìn Diệp Chước, "Cảm ơn Diệp tiểu thư chỉ điểm, tôi đã biết nên làm thế nào rồi!"
Dù sao thì Dịch Học cũng là người kinh doanh, tịc ngữ có câu gừng càng già càng cay, đối phó với Lý Thanh Nguyệt, không tốn chút sức nào.
"Bác hiểu thì tốt rồi!"
Chờ khi ba người trở lại phòng khách, vẻ mặt của Lý Văn Như và Dịch Học đã trở lại bình thường, không nhìn ra dị sắc.
Lý Thanh Nguyệt gấp gáp ra đón, "Bác ơi, anh họ có sao không?"
"Lý Văn Như lắc đầu cười, "Không có vấn đề gì lớn cả, Thanh Nguyệt, cháu không cần phải lo."
"Sao sao thì tốt rồi, vừa rồi cháu lo muốn chết." Lý Thanh Nguyệt vỗ vỗ ngực.
Lý Văn Như ngẩng đầu nhìn cô cháu gái này, cảm thấy ả xa lạ đến đáng sợ.
Nhiều năm như vậy.
Bà vậy mà lại nuôi một con rắn độc.
May là phát hiện kịp thời.
Mọi thứ đều còn kịp.
**
Cấp 3 Bắc Kiều, lớp 606.
Hôm nay là khai giảng, mọi người đều đến tương đối sớm.
Hiện tạo chỉ còn chỗ của Diệp Chước là còn trống, mọi người nghị luận sôi nổi.
"Các cậu nói xem, sao Mục Chước còn chưa tới?"
"Mục Chước cái gì, giờ cậu ta tên là Diệp Chước! Cậu ta không nhìn xem mình có đức hạnh gì! Mặt mũi thế kia cũng không biết xấu hổ mà mang họ Mục!"
"Hoa khôi Mục Hữu Dung của chúng ta còn đẹp hơn cậu ta một trăm lần! Cậu ta còn không bằng móng tay của hoa khôi, giả chính là giả! Nếu tớ là cậu ta, tớ cũng xấu hổ không dám tới!"
"Diệp Chước thật quá không biết xấu hổ! Vậy mà lại giả mạo đại tiểu thư nhà họ Mục! Ghê tởm!"
An Tư Lệ ngồi ở chỗ của mình, nghe mấy lời này, khuôn mặt trắng nõn đỏ lên vì tức giận, cuối cùng, cô không nhịn nổi nữa,
"Chúng ta giáo hoa Mục Hữu Dung so nàng đập bàn đứng dậy, "Mấy cậu im miệng lại đi! Chuyên ôm nhầm không phải ý của Chước Chước, lúc đó cậy ấy nhỏ như vậy, cậu ấy có thể quyết định cái gì?"
"An Lệ Tư, cậu nghĩ mình là ai chứ? Cậu bảo chúng tôi im miệng, thì chúng tôi phải im miệng sao? Diệp Chước chính là đồ không biết xấu hổ! Cậu ta cố ý! Nếu không sao không dám đi học chứ?"
"Đúng vậy đúng vậy!"
Kẽo kẹt ——
Lúc này, trong lớp liền truyền đến tiếng mở cửa.
"Xin lỗi đã khiến mấy người thất vọng, tôi tới rồi đây!"
Phòng học vốn ầm ĩ, lúc này lại yên tĩnh đến lạ.
Mọi người đều hướng mắt nhìn ra cửa.
Thấy có một người từ từ đi vào.
Thiếu nữ dáng người tinh tế, mặc áo đồng phục trắng, váy ngắn đen khiến đôi chán vốn thon dài càng thêm thon dài, khuôn mặt sạch sẽ không phấn son.
Không dính bụi trần.
Mái tóc đen nhánh búi cao, lộ ra chiếc cổ thiên nga duyên dáng, trong nhã nhặn lịch sự lộ ra nghịch ngợm, lại không mất hào phóng, so chúng tinh phủng nguyệt ánh trăng, còn lộng lẫy hơn vài phần.
Dm!
Đẹp quá!
Còn đẹp hơn cả hoa khôi Mục Hữu Dung.
Đây là ai vậy?
Học sinh mới chuyển đến sao?
Ánh mắt mọi người dõi theo từng bước chân của Diệp Chước.
Ngay lúc Diệp Chước thong thả ung dung ngồi vào chỗ của nguyên chủ, trong không khí liền xuất hiện tiếng hít một trận khí lạnh.
Đây, đây là Diệp Chước sao?
Không thể nào!
"Bạn, bạn học à, cậu ngồi nhầm chỗ rồi." Sau một lúc lâu, người ngồi cùng bang An Lệ Tư mới cẩn thận nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro