
Chương 45
Chương 45: Không biết hết mặt chữ?
🌸🌼🌸🌼
Nghe Lâm Huyên nói mệt, Diệp Song chạy nhanh nói: "Vậy con nau đi nghỉ ngơi đi, tí ăn cơm mẹ sẽ gọi con."
Lâm Huyên gật đầu.
"Huyên Huyên chờ một chút." Diêu Thúy Phân đột nhiên giữ chặt tay Lâm Huyên.
Thấy Diêu Thuý Phân nắm chặt tay mình, đáy mắt Lâm Huyên hiện ra vài phần chán ghét, Diêu Thuý Phân là một người xuề xoà, mongs tay để dài không cắt, móng tay còn có một tầng bẩn màu đen.
Lâm Huyên cực lực nhịn xuống cảm giác buồn nôn, "Sao vậy bà?"
Diêu Thúy Phân nói tiếp: "Bà ngoại có mang quà cho cháu! Ông nó ơi, mau mang quà vào đây!"
Diệp Đại Phú lập tức xách theo túi đi tới, "Đây là thân ra dền ngâm mốc bà ngoại làm riêng cho cháu đó."
Diêu Thúy Phân nói tiếp: "Huyên Huyên, bà ngoại nhớ khi còn nhỏ cháu thích ăn cái này nhất! Cũng chỉ có Huyên Huyên và Tuyết Tuyết có thể ăn được rau rền ngâm mốc bà ngoại làm, những người khác đều không ăn được."
*Rau dền ngâm mốc
Món ăn truyền thống vùng đồng bằng Ninh Thiệu, Chiết Giang. Rau dền ngâm mốc là món ăn truyền thống nổi tiếng có lịch sử lâu đời của vùng đồng bằng Ninh Thiệu, tỉnh Chiết Giang. Màu sắc xanh mướt tươi sáng, thơm mềm, tốt cho tiêu hóa, tăng cảm giác ngon miệng, dùng ngon nhất trong các bữa ăn.
Hai chị em Lâm Huyên và Lâm Tuyết là hai cô cháu gái xuất sắc nhất, Diêu Thúy Phân đương nhiên phải nịnh bợ bọn họ..
Sau này bọn họ lấy chồng, không thể không hiếu thuận người bà ngoại là bà ta!
"Cảm ơn bà ngoại." Lâm Huyên nhận túi.
Diêu Thúy Phân cười nói: "Cái đứa nhỏ này, sao lại khách khí với bà ngoại thế chứ, mau đi nghỉ ngơi đi!"
Lâm Huyên cầm túi đi vào phòng, vừa mới vào, liền nén túi vào thùng rác.
Thứ đồ bẩn thỉu này, nhìn hơn một giây cô cũng cảm thấy ghê tởm.
Chỉ chốc lát sau, con gái của Diệp Tuệ là Chu Tử Nguyệt cũng đến.
Chu Tử Nguyệt vô cùng giống Diệp Tuệ, rất biết vuốt mông ngựa, lúc thì khen Diệp Song càng ngày càng trẻ, lúc thì khen Diệp Song dưỡng da thật tốt, miệng như bôi mật.
Chu Tử Nguyệt biết ăn nói như vậy, lại nhìn qua Diệp Chước, cô giống hệt như đầu gỗ, ngồi trên ghế sô pha, cũng không biết nói một câu dễ nghe.
Đã là bao cỏ thì thôi đi, tính cách còn không hoạt bát.
Diệp Song khẽ nhíu mày, đáy mắt hiện ra vài phần ghét bỏ.
Cũng không biết bình thường Diệp Thư dạy dỗ kiểu gì!
Diệp Song cởi vòng tay, đeo vào tay Chu Tử Nguyệt, "Tử Nguyệt, cái vòng này tặng cháu!"
Chu Tử nguyệt thụ sủng nhược kinh, "Dì cả, sao cháu có thể không biết xấu hổ như thế chứ?"
Diệp Song cười nói: "Cái gì mà không biết xấu hổ chứ? Cháu là cháu của dì, miệng lại ngọt như vậy, trong tất cả các cô cháu gái, dì thích cháu nhất đó, cái vòng tay này là mẫu mới nhất của năm nay đó, người trẻ các chau đeo mới đẹp, dì già rồi!"
Đây là Diệp Song cố ý để Diệp Chước xem.
Diệp Chước thấy bà ta tặng đồ cho Chu Tử Nguyệt, nhất định sẽ vừa hâm mộ vùa ghen tị, nhất định bây giờ đang hối hận đến xanh ruột, hối hận vì không lấy lòng bà ta như Chu Tử Nguyệt.
Chi Tử Nguyệt nắm tay Diệp Song, "Dì cả không già chút nào cả, dì và mẹ cháu đứng cạnh nhau làm gì giống chị em! Thật sự rất giống mẹ con!"
Diệp Tuệ có chút không vui liếc nhìn Chu Tử Nguyệt."
Nha đầu chết tiệt kia!
Lấy lòng Diệp Song thì cứ lấy đi, sao lại lôi mẹ ruột của mình xuống đất dẫm chứ? Bà ta gì vậy sao?
Nhưng nể mặt cái vòng kia, bà ta không so đo nữa.
Diệp Song được Chu Tử Nguyệt dỗ rất vui vẻ, "Nha đầu này, chỉ biết dỗ dì cả vui vẻ là nhanh."
Chu Tử Nguyệt nói: "Dì cả vốn rất trẻ mà! Đúng rồi, vòng tay dì cho cháu nhất định là rất đắt đi! Lúc trước cháu có nghe bạn học nói về giá của nó!" Cô ta vừa nói vùa nhìn sang Diệp Chước.
Bởi vì có Mục Hữu Dung cố tình tuyên truyền, cho nên hoàn cảnh Diệp Chước lúc trước ở nhà họ Mục, Chu Tử Nguyệt hiểu rất rõ.
Bao cỏ!
Còn không được sủng ái.
Một giả thiên kim tu hú chiếm tổ , khẳng định chưa từng thấy qua vòng tay đẹp như vậy.
Diệp Song nói với Chu Tử Nguyệt: "Cũng không đắt, chỉ hơn hai vạn thôi!"
Hơn hai vạn?
Hai mắt Chu Tử Nguyệt sáng lên!
Dì cả của cô ta quả nhiên lắm tiền nhiều của, hai vạn còn nói không nhiều lắm!
Cô ta nhìn Diệp Chước từ trên xuống dưới, tính cả quần áo, cũng không tới hai vạn, đừng nói hai vạn, sợ là hai ngàn cũng không đủ.
Diệp Chước không có hứng thú với nội dung đối thoại này, vào trang web quốc tế, nhận một đơn hàng dùng điện thoại là có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Bởi vì hiện tại cô chỉ hứng thú voi tiền thôi!
Cô vừa mới ân vào nhận nhiệm vụ, đối phương liền gửi tin nhắn qua.
Thiếu Niên Hải Tặc: "DM! DM! Anh chính là đại thần Nữu Hỗ Lộc sao?"
Nữu Hỗ Lộc •YC: "Có vấn đề gì sao?"
Người ở bên kia màn hình tháo kính ra, vô cùng nghiêm túc dụi mắt, làm như không tin, hắn vậy mà lại may mắn được đại thần Nữu Hỗ Lộc nhận nhiệm vụ.
Dựa theo độ noiir tiếng càng ngày càng lớn của Nữu Hỗ Lộc, các cái tên được viết theo tên này càng lúc càng nhiều.
Ví dụ: Nữu Hỗ Lộc ·YC, Nút Hỗ Lục •YC, Nữu Khô Lục •YC v.v....
Hắn lo đây là tài khoản viết theo tên Nữu Hỗ Lộc.
Nhìn thật lâu, xác nhận đây là Nữu Hỗ Lộc chân chính, hắn vội gửi tin nhắn qua, "Đại thần! Cầu thêm bạn tốt!"
Diệp Chước đang chuyên tâm làm số hiệu, không thấy được tin nhắn.
Một lát sau, cô gửi tài liệu đã làm xong cho đối phương, "Đã xong, cậu kiểm tra xem đã ổn chưa, nếu không có vấn đề gì thì vui lòng ấn nút hoàn thành nhiệm vụ."
Người ở bên kia màn hình sợ ngây người.
Không hổ là đại thần!
Người thường dùng một tuần chưa chắc đã hoàn thành nhiệm vụ, đại thần chỉ cần nửa tiếng đã hoàn thành nhiệm vụ.
"Cảm ơn đại thần! Đại thần thật giỏi!"
Tin tức này vừa phát ra, hắn liền nhận duọc tin nhắn thông báo đại thần chấp nhận lời mời kết bạn của hắn.
"Dm! Đại thần chấp nhận lời mời kết bạn của anh!" Tên đàn ông nhịn không được hôn mạnh má cô gái trẻ tuổi ngồi cạnh.
"Mau về nhà em thôi, hôm nay sinh nhật mẹ em, anh có thể ổn trọng một chút được không?" Cô gái cười nói: "Đại thần nào có thể khiến anh kích động như vậy?"
"Chính là Nữu Hỗ Lộc•YC! Là đại thần mà viện nghiên cứu khoa học chúng ta gọi là kỳ tích!"
"Thật sao? Mau để em xem!" Cũng là người của viện nghiên cứu, cô gái cũng vô cùng kích động.
"Thật! Em xem đi!"
Một lát sau, xe ngừng lại, tài xế nói: "Tiểu thư, đến nơi rồi!"
Cô gái đưa điện thoại cho người đàn ông, vừa xuống xe vừa nói: "Anh gửi ảnh chụp danh sách bạn bè cho em, em muốn khoe trên trang cá nhân, nhất định bọn họ sẽ hâm mộ em muốn chết!"
Đây chính là đại thần Nữu Hỗ Lộc! Là thần thoại của cả viện nghiên cứu khia học.
Nếu có thể nhân cơ hội này móc nối được quan hệ với đại thần, cho dù chỉ một chút, cũng là vinh quang rất lớn.
"Được!"
Sau khi xuống xe, cô gái giúp bạn trai sửa sang lại cà vạt, sau đó mới ấn chuông cửa.
Người mở cửa không phải ai khác, chính là Diệp Song.
"Mẹ!"
"Tuyết Tuyết về rồi à?" Diệp Song cười vui vẻ, quay đầu nhìn chàng trai đứng cạnh Lâm Tuyết.
Lâm Tuyết ôm lấy cánh tay chàng trai, "Mẹ, đây là bạn trai con, Trịnh Tử Hằng."
Trịnh Tử Hằng theo thói quen đẩy mắt kính, "Cháu chào cô, cô gọi cháu là tiểu Trịnh là được."
Diệp Song đã sớm biết về Trịnh Tử Hằng, không ngờ thằng nhóc này còn đẹp trai hơn trong ảnh, quan trọng là gia thế cũng rất tốt.
Trịnh Tử Hằng chính là phú nhị đại.
"Gọi tiểu Trịnh thì xa lạ quá, phải gọi là Tử Hằng mới đúng. Tuyết Tuyết, mau dẫn Tử Hằng vào nhà! Tử Hằng, cháu cũng thật là, lại còn mang quà nữa! Nhà cô cái gì cũng không thiếu, sau này đừng như vậy nữa!"
Đi vào phòng khách, Lâm Tuyết giới thiệu mọi người với Trịnh Tử Hằng, lúc giới thiệu đến Diệp Chước, Lâm Tuyết cứng lại.
Diệp Song ở bên cạnh nói: "Tuyết Tuyết, đây là con gái dì tư, Diệp Chước."
Nghe vậy, trong con ngươi của Lâm Tuyết hiện lên vài phần mỉa mai, "A, hoá ra là em họ à! Chào em, chị là chị họ của em, Lâm Tuyết, đây là bạn trai chị, Trịnh Tử Hằng!"
Diệp Chước buông di động, ngước mắt nhìn Lâm Tuyết, "Chào chị họ, chào anh rể họ."
Khoảnh khắc Diệp Chước ngẳng mặt lên, Trịnh Tử Hằng đờ người.
Đáy mắt lập tức sáng lên.
Không ngờ Lâm Tuyết còn có cô em họ xinh đẹp như vậy.
Lâm Tuyết không dấu vết nhíu mày, quả nhiên là mẹ nào con nấy, con gái tiểu tam trời sinh biết quyến rũ người khác!
Ả một tay ôm cánh tay Trịnh Tử Hằng, có hơi tò mò nói: "Chị từng nghe Hữu Dung nhắc về em, em ấy nói đến bây giờ ngay cả chữ em cũng không biết hết, chuyện này có thật không?"
Đứt lời, ả làm như nhận ra câu hỏi của mình có hơi vô duyên, nói tiếp: "Xin lỗ Diệp Chước nhé! Chị chỉ quá tò mò thôi! Chữ Hán của chúng ta quá phức tạp, một vài chữ rất hiếm gặp, em không biết cũng là chuyện bình thường! Đừng nói em, ngay cả chị cũng có vài chữ không biết!"
Diệp Chước hơi mỉm cười, từ trên cao nhìn xuống Lâm Tuyết, "Chị họ quá khiêm tốn rồi, em chỉ là tục nhân, sao có thể so sánh với chị họ."
Cũng không biết là ảo giác hay gì, Lâm Tuyết cư nhiên thấy được sự lạnh lẽo còn mang theo vài phần mỉa mai trong mắt Diệp Chước.
Hẳn là ảo giác đi?
Một bao cỏ, sao có thể có loại ánh mắt đó!
Ả chính là thiên chi kiêu nữ, Diệp Chước ở trước mặt ả chỉ là kẻ đáng thương mà thôi!
Diệp Song đứng ở bên cạnh nói: "Hai đứa đi xe khẳng định mệt mỏi, mau dẫn Tử Hằng vào phòng dành cho khách nghỉ ngơi đi."
"Vâng ạ." Lâm Tuyết gật đầu, đẫn Trịnh Tử Hằng lên lầu.
Lên lầu, Trịnh Tử Hằng tò mò hỏi: "Tuyết Tuyết, em gái kia của em có lai lịch gì, anh thấy em giống như lần đầu gặp em ấy!"
Lâm Tuyết thuận miệng nói: "Nó á? Nó là con gái riêng dì tư em sinh với tên đàn ông nào ý! Truóc là thiên kim giả của nhà họ Mục, gần đây mới nhận về."
Nghe vậy, trên mặt Trịnh Tử Hằng có chút ngạc nhiên, "Chính là.... Thiên kim giả của nhà họ Mục, Mục Chước?"
Cùng là hào môn, Trịnh Tử Hằng được nhiên nghe qua cái tên Diệp Chước này.
Lâm Tuyết gật đầu, "Đúng vậy, chính là nó! Em nghe nói ngay cả cấp ba cũng là nhà họ Mục đút tiền vào! Số mệnh của cô ta thật tốt, mới có thể được nhà họ Mục kia ôm nhầm! Nếu cô ta đuọc dì Tư em nuôi, có lẽ cấp hai cũng không đỗ đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro