Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 44

Chương 44: con ngoài giá thú
🌼🌸🌼🌸

Ngay cả mặt chữ cũng không biết hết, cũng thật khó cho Diệp Thư còn dám mang người tới đây  mất mặt xấu hổ.
Sự coi khinh trong đáy mắt Diệp Song càng ngày càng rõ ràng, có lệ dẫn Diệp Thư và Diệp Sâm vào nhà.
"Ba mẹ, tiểu Tuệ! Tiểu Thư và Tiểu Sâm đến rồi!"
Trên sô pha phòng khách có khá nhiều người ngồi.
Là cha mẹ Diệp Thư, Diệp Đại Phú và Diêu Thúy Phân.
Còn có chị ba của Diệp Thư, Diệp Tuệ.
Lại nói tiếp, Diệp Đại Phú và Diêu Thúy Phân cũng là một đôi cha mẹ thú vị.
Trong năm người con, bọn họ thích nhất là đứa con thứ hai Diệp Soái.
Sau đó chính là con cả Diệp Song.
Bởi vì Diệp Song có bản lĩnh, gả cho một người chồng giàu, có thể trợ cấp nhà mẹ đẻ.
Trên thực tế, Diệp Song thật sự có tiếng nói trong nhà họ Diệp, cơ hồ là nói một không nói hai, việc lớn việc nhỏ nhà họ Diệp đều phải qua sự đồng ý của bà ta mới có thể tiến hành.
Cho dù là con thứ hai cha mẹ Diệp thích nhất Diệp Soái, ở trước mặt Diệp Song cũng phải khom lưng cúi đầu.
Nghe Diệp Song nói, trên mặt cha mẹ Diệp cũng không có biểu tình gì đặc biệt, thậm chí ngay cả mắt cũng không nhấc lên, thực hiển nhiên là không thích Diệp Thư và Diệp Sâm.
"Ba mẹ." Diệp Sâm không nóng không lạnh gọi.
Diệp Sâm có ý kiến với cha mẹ cũng không phải ngày một ngày hai.
Những chuyên bất công khi còn nhỏ thì thôi không nhắc đến.
Năm đó bởi vì Diệp Soái kết hôn, nhà không đủ phòng ở, Diệp Sâm mới 17 tuổi, đã bị hai vợ chồng già đuổi đi.
Rơi vào đường cùng, Diệp Sâm đành phải đi đến cậy nhờ Diệp Thư.
Sau này, cha mẹ còn để lại hết bốn căn hộ ở quê cho Diệp Soái.
Người ta thường nói, cha mẹ thương con út nhất, có đôi khi Diệp Sâm hoài nghi, đến tột cùng hắn có phải con ruột của họ không nữa.
Diệp Sâm có ý kiến với ba mẹ, Diệp Đại Phú và Diêu Thúy Phân cũng rất không thích Diệp Sâm.
Trong mắt bọn họ, Diệp Sâm và Diệp Thư là hai đứa con không nên thân nhất trong nhà.
Từ nhỏ Diệp Sâm đã không thích học tập, là lưu manh của lớp, tuổi còn nhỏ đã bỏ học, ra ngoài làm thưe, giờ đã hơn ba mươi tuổi vẫn cứ lông bông!
Diệp Thư liền không cần phải nói.
Diệp Thư vốn là cô con gái xinh đẹp nhất trong nhà, hai vợ chồng già còn trông cậy vào Diệp Thư có thể gả cho một người chồng giàu, được hưởng phúc, nhưng không ngờ đồ đê tiện này chưa kết hôn đã mang thai!
Làm bọn họ mất hết mặt mũi!
Diệp Thư cũng chào mọi người sau đó giới thiệu Diệp Chước, "Chước Chước, đây là ông ngoại bà ngoại, đây là ngươi dì ba của con."
"Cháu chào ông bà ngoại, dì ba."
Diệp Đại Phú và Diêu Thúy Phân không mặn không nhạt đáp lại, ngay cả gương mặt tươi cười cũng không cho Diệp Chước.
Diệp Tuệ cười nói với Diệp Thư: "Tiểu Thư, con gái của em thật xinh đẹp! Không biết thành tích học tập thế nào? Bình thường đứng thứ mấy trong lớp?"
Trước khi nhóm Diệp Thư tới, Diệp Tuệ có nghe nói, đứa con gái mới ngận về này của Diệp Thư không bằng môth phần vạn Mục Hữu Dung.
Mục Hữu Dung là cán bộ ưu tú của lớp!
Diệp Chước ngay cả mặt chữ cũng không biết hết!
Ngay cả mặt chữ cũng không biết hết thì gọi là gì?
Gọi là đồ ngốc!
Quả là rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột sinh con ra chỉ biết đào động.
Cho dù con của chuột cho dù đưa đến hào môn nuôi dưỡng, kết quả cũng chỉ là phế vật mà thôi.
Con của Phượng hoàng cho dù bị chuột nuôi dưỡng, cũng là Phượng Hoàng ngao du cửu thiên.
Hiện tại
sinh, liền tính là ở lão thử bên người dưỡng,  Phượng Hoàng.
Diệp Tuệ rất hối hận, lúc ấy Mục Hữu Dung vẫn là cháu ngoại ả, ả lại không đối xử tốt với Mục Hữu Dung, sớm biết Mục Hữu Dung là thiên kim hào môn, ả nhất định sẽ cung phụng Mục Hữu Dung như tổ tông.
Giờ nói gì cũng muộn rồi.
Nhắc đến vấn đề học tập, trên mặt Diệp Song đều là thần sắc kiêu ngạo.
Phải biết rằng, hai cô con gái của ả đều là học bá!
Diệp Chước ngay cả ngón tay út của con gái ả cũng không bằng.
Không đợi Diệp Chước trả lời, Diệp Song ngẩng đầu nhìn Diệp Chước, "Cháu tên Diệp Chước đúng không? Thành tích học tập không tốt cũng không sao, tuy rằng thành tích học tập của hai chị họ của cháu bình thường, nhưng vẫn có thể day đuọc cháu, nếu có gì không hiểu, có thể hỏi bọn chúng."
Diệp Tuệ vội vàng vuốt mông ngựa, "Chị cả, chị nói gì vậy! Nếu thành tích của Huyên Huyên và Tuyết Tuyết là bình thường, vậy Tử Nguyệt nhà em là gì chứ? Chẳng phải là ngay cả học sinh dốt cũng không bằng sao?"
Người Diệp Tuệ ghen ghét nhất chính là Diệp Song và Diệp Thư.
Diệp Thư xinh đẹp hơn ả, Diệp Song lấy được chồng giàu hơn ả, còn sinh ra hai cô con gái làm nở mày nở mặt.
Nhưng tuy Diệp Tuệ ghen ghét Diệp Song, ả cũng không thể hiện ra ngoài, bởi vì gia thế nhà chồng Diệp Song cao hơn chồng ả, Lâm Hải Phúc còn là thần y Vân Kinh, quen không ít hào môn quyền quý.
Cho nên, chuyện ả thích nhất là đi nịnh nọt Diệp Song. ghen ghét chỉ có thể đặt ở trong lòng.
Ai không thích nịnh hót?
Lời này của Diệp Tuệ khiến Diệp Song rát hài lòng, "Đừng nói vậy, hai đứa nhỏ Huyên Huyên Tuyết Tuyết này luôn khiến chị rất lo lắng."
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến động tĩnh.
Người tới là một cô gái trẻ tuổi, mặc tây trang,  tóc xoăn nhẹ, ngũ quan không tính là quá kinh diễm, nhưng cũng đoan chính, mi tâm mang thần sắc tự tin.
Đây là cô con gái lớn Diệp Song lấy làm tự hào, Lâm Huyên.
Lâm Huyên năm nay 25 tuổi, là một luật sư giỏi giang.
"A! Huyên Huyên của chúng ta đã về, cong viẹc có mệt khổng? Nhất định là rất mệt! Huyên Huyên của chúng ta gầy đi rồi." Thấy Lâm Huyên, Diệp Đại Phú và Diêu Thúy Phân lập tức đi ra đón, trên mặt là nụ cười hiền từ.
Đặc biệt là Diêu Thúy Phân, nắm lấy tay Lâm Huyên hỏi han.
Nhìn liền biết, Lâm Huyên là cô cháu gái bảo bối bà ta yêu thương nhất, so sánh với sự lạnh nhạt khi thấy Diệp Chước, quả thực khác nhau một trời một vực.
Trên mặt Lâm Huyên không có chút tươi cười nào, thậm chí nổi lên vài phần không kiên nhẫn.
Cô ta chả có chuý hảo cảm nào với người nhà của mẹ mình cả.
Cho dù là ông ngoại bà ngoại cũng không ngoại lệ.
Loại họ hàng nghèo túng dối trá này chỉ coi trọng tiền nhà họ thôi.
Nếu cô ta không phải Lâm Huyên, cô ta chỉ là cô con gái nhà nghèo, bọn họ còn sẽ như vậy sao?
Lâm Huyên nhàn nhạt chào ông ngoại bà ngoại.
"Huyên Huyên lại đây, đây là con gái ruột của dì tư on, Diệp Chước." Đứt lời, Diệp Song nói tiếp: "Diệp Chước, đây là chị họ của cháu, Lâm Huyên, chị họ cháu hiện giờ đang làm luật sư, nếu cháu có bài tập nào không hiểu thì có thể hỏi nó."
"Em Chào chị." Diệp Chước nhàn nhạt nói.
Lâm Huyên quay đầu nhìn Diệp Chước, đôi mắt vốn đang không kiên nhẫn, đột nhiên hiện ra kinh diễm.
Con gái của Diệp Thư thật sự quá xinh đẹp.
Nhìn gương mặt này, cô ta lập tức liền liên tưởng đến câu thành ngữ khuynh quốc khuynh thành.
Nhưng đẹp thì có ích gì chứ?
Diệp Thư xinh đẹp như vậy, cuối cũng không phải vẫn làm tiểu tam, sinh ra đứa con ngoài giá thú sao?
Lâm Huyên cũng không để Diệp Chước ở trong lòng, loại người như Diệp Chước, làm gì có tiền đồ chứ?
Nhiều lắm thì cũng giống như mẹ mình, dựa vào khuôn mặt xinh đẹp kia làm tiẻu tam, sau đó đẻ ra một đứa con ngoài giá thú mà thôi.
Lâm Huyên tự nhận mình là người chính nghĩa, thật sự không muốn giao du với nhóm người không đứng đắn này, nếu hôm nay không phải là sinh nhật mẹ cô ta, cô ta tuyệt đối không trở về!
Tuỳ ý gật đầu với
là không nghĩ cùng nhóm người này không đứng đắn người trộn lẫn đến cùng nhau, hôm nay nếu không phải mẫu thân sinh nhật lời nói, nàng là Diệp Chước, rồi sau đó quay đầu nhìn Diệp Song, "Mẹ, con hơi mệt, con về phòng nghỉ ngơi nhé!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #ngontinh