Phần 3
7.
Tâm trạng tôi rất phức tạp, bước vào nhà đã thấy mẹ tôi đang ngồi đợi, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
"Sao con lại đi thân thiết với thằng nhóc Chu gia đó? Không phải mẹ đã nói với con rồi sao? Thằng nhóc Chu Dã đó là con ngoài giá thú. Con muốn kết thân với người của Chu gia thì hãy kết thân với anh trai nó kia. Thằng nhóc đấy làm sao xứng chứ?"
Những lời cay đắng của mẹ về Chu Dã khiến tôi khó chịu. Tôi ngồi một bên, cố gắng giải thích với mẹ.
"Chu Dã đã giúp đỡ con rất nhiều. Mẹ, cậu ấy là người tốt, không như mẹ nghĩ đâu."
Mẹ tôi gạt đi. Lúc này bà nhìn thẳng vào tôi, đôi mắt không còn vẻ cưng chiều như thường ngày, chỉ còn sót lại ánh nhìn lãnh đạm nghiêm nghị.
"Hoan Hoan, mẹ sống trong giới hào môn này cả đời, lăn lộn trên thương trường nhiều năm như vậy, chẳng lẽ mẹ lại không nhìn ra chút tâm tư của thằng nhóc họ Chu đó với con sao?"
"Mẹ, mẹ hiểu lầm thật rồi."
Nghe đến đây, tôi còn tưởng mẹ có thành kiến với thân phận của Chu Dã.
Nhưng mẹ tôi không giải thích nhiều mà lấy từ trong túi ra một danh sách, trải nó ra trước mặt tôi.
Là bảng xếp hạng kết quả của kỳ thi giữa kỳ lần này.
Tuy rằng chưa có thông báo chính thức, nhưng việc mẹ có phiếu điểm trước không khiến tôi ngạc nhiên.
Tôi cầm phiếu điểm lên, chậm rãi quan sát một lượt.
Nhưng kết quả làm tôi lạnh người.
Tôi vốn tưởng mình sẽ vững vàng ngồi ở vị trí đầu bảng, nhưng hiện tại tôi đã tuột xuống hạng sáu. Còn tên của anh trai tôi, Tống Yến, đã bứt phá giành lại vị trí số một, thậm chí điểm số còn bỏ xa người đứng hạng hai.
"Sốc không? Có thấy lạ không?"
Mẹ không mấy ngạc nhiên, dường như phản ứng của tôi hoàn toàn nằm trong dự liệu.
"Hoan Hoan, con là con gái ruột của mẹ, mẹ đương nhiên muốn con càng ngày càng tốt."
Tôi bóp chặt tờ giấy xếp hạng, miếng giấy lập tức trở nên nhàu nhĩ.
Tôi không phải loại ngu ngốc, lời của mẹ tôi hoàn toàn hiểu được.
"Lâu nay mẹ vẫn không thích Chu Dã. Thằng nhóc đó theo đuổi Dao Dao đã lâu, nay lại đột ngột chuyển mục tiêu sang con."
"Hoan Hoan, tên Chu Dã đó để ý đến thân phận của con ở Tống gia. Mẹ nói với con, con có thể chấp nhận nó, nhưng mẹ thì không."
Lời của mẹ khiến tôi cứng người, lượng thông tin mẹ cung cấp quá lớn, tôi nhất thời như bị quá tải.
Đột nhiên, tôi thấy bản thân chẳng hiểu gì về Chu Dã cả.
"Con... đã rõ."
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng bình ổn tâm trạng.
Vẻ mặt mẹ dịu đi, không còn dáng vẻ như giông bão lúc nãy, giọng cũng mềm mại hơn nhiều.
"Giới hào môn này, tiền bạc, quyền lực, đều là những vòng xoáy rối rắm không hồi kết. Hoan Hoan, con còn quá ngây thơ."
"Nghĩ cho kĩ thì tên Chu Dã đó cũng đã giúp con học được một bài học lớn. Dù sao thì cũng phải vấp ngã mới có thể trưởng thành."
Mẹ thở dài như trút được gánh nặng, chỉ có tôi bên này đang cảm thấy tay chân lạnh dần đi.
Sau khi giảng giải cho tôi thêm một lúc, mẹ nhẹ nhàng ôm lấy tôi, sau đó trở về phòng.
Lời nói của mẹ hôm nay khiến tôi tỉnh ra không ít.
Có nghĩa là, cả bố và mẹ đều biết những chuyện tôi phải đối mặt ở trường, chẳng qua họ không muốn nhúng tay vào.
Họ muốn tôi tự mình tìm hiểu.
Nhưng hành vi của tôi vừa qua đã làm bố mẹ thất vọng rất nhiều.
Ai sẽ là người hả hê nhất khi chứng kiến dáng vẻ tôi sa vào vũng lầy không lối thoát ngoài người anh ruột kính yêu - Tống Yến - và cô thiên kim vẫn chưa ý thức được mình là hàng giả - Tống Dao Dao?
8.
Tôi trằn trọc cả đêm không ngủ.
Những lời nói của mẹ như bom dội, bây giờ đầu óc tôi rối như tơ vò.
Tôi ngồi dậy, mặc vội áo khoác lên người, muốn đi dạo một chút cho khuây khỏa.
Tôi đến cửa hàng tiện lợi 24h gần nhà. Nhưng khi tôi đi ngang qua con hẻm bên cạnh cửa hàng, tôi đột nhiên nghe thấy một giọng nói quyến rũ quen thuộc.
Tôi dừng lại, hơi đắn đo, sau đó quyết định tiếp cận giọng nói kia một cách âm thầm.
Dưới ánh đèn đèn mờ ảo trong hẻm tối, hai dáng người quấn quýt lấy nhau. Tôi ngạc nhiên che miệng, đây không phải là Chu Dã và Tống Dao Dao sao?
Tôi đứng ở một góc tối, bọn họ sẽ không dễ dàng chú ý đến sự xuất hiện của tôi.
Chu Dã thân mật ôm thắt lưng của Tống Dao Dao, còn cô ta ái muội ôm lấy cổ gã, giọng nói ngọt ngào dụ hoặc đối phương.
"Chu Dã, cố gắng thêm một chút, biến cô ta thành phế vật."
"Như vậy thì nhà họ Tống sẽ không còn chỗ cho cô ta nữa."
Tôi giật mình, móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay.
Lúc này, giọng nói của Chu Dã cũng truyền đến bên tai tôi. Gã ta cười khinh miệt, đưa tay vén lọn tóc vương trên trán Tống Dao Dao.
"Cái đồ vô dụng ấy đã bị anh lừa đến ngu người rồi. Em yên tâm, sớm thôi, cô ta sẽ chẳng còn sức uy hiếp với địa vị của em đâu. Anh làm theo lời Tống Yến, dẫn cô ta đi hưởng thụ khắp nơi."
"Ồ?" Tống Dao Dao dùng giọng điệu nịnh nọt hỏi hắn. "Anh làm thế nào mà cô ta lại nghe lời răm rắp đi theo anh vậy?"
Nói đến đây, giọng Chu Dã không giấu nổi sự tự mãn.
"Chỉ cần cô ta muốn từ chối thì anh sẽ lại lấy chuyện cũ đe dọa cô ta. Hiện tại cô ta rất nghe lời, chẳng mấy chốc sẽ lại thành con nhà giàu thối nát chỉ biết ăn chơi đàn đúm cho xem."
Máu trong người tôi như sắp sôi trào, các đốt ngón tay đều trắng bệch. Tôi cắn môi, kìm lại tiếng khóc chực trào, đè nén hơi thở để không gây kinh động tới hai người kia.
Tống Dao Dao đánh nhẹ vào ngực Chu Dã, như tán thưởng chiến tích của hắn.
Đối phương phấn khích đến đỏ mắt. Hắn gấp gáp xắn tay áo, để lộ hình xăm cho Tống Dao Dao xem.
"Em xem này, hình xăm dán. Em cứ chờ đến ngày mai, chờ xem con nhỏ ngu ngốc đó có thật sự đi xăm hình xăm đôi với anh hay không."
Tôi bị nỗi uất hận chèn ép đến run rẩy cả người, nhưng đôi trai tài gái sắc kia vẫn đang thao thao bất tuyệt mà không để đến góc bên này.
"Làm tốt lắm Chu Dã. Gần đây bố mẹ em đã rất thất vọng với Tống Hoan, cứ cái đà này thì bố mẹ em nhanh thôi sẽ không còn chú ý tới cô ta nữa. Anh trai em nói,người thừa kế duy nhất của Tống gia chỉ có thể là anh ấy."
Ánh sáng trong mắt tôi dần mờ đi. Vốn dĩ tôi không muốn tranh giành gì với họ nên mới chọn cách từ bỏ mọi thử thách do bố mẹ đặt ra.
Nhưng có lẽ tôi sai rồi. Không có giá trị thì sẽ thành phế vật. Mà phế vật thì sẽ chẳng có ai muốn giữ lại bên cạnh cả.
Tống Yến là ai chứ? Làm sao hắn có thể kê cao gối ngủ khi trong nhà vẫn còn tồn tại nhân tố uy hiếp đến cái ghế thừa kế của hắn?
Tống Yến nói đúng, nhà họ Tống, chỉ có thể có một người thừa kế.
"Anh làm tốt như vậy, em cũng nên thưởng cái gì đi chứ."
Tống Dao Dao nửa đẩy nửa hôn Chu Dã ngay tại chỗ.
Tôi lười nhìn bọn họ làm chuyện mờ ám.
Tôi kéo mũ trùm đầu, quay người đi vào cửa hàng tiện lợi bên cạnh lấy đi video giám sát. Vì camera hướng thẳng vào ngõ, tôi nói với cửa hàng rằng tôi đánh rơi đồ, hy vọng xem camera có thể giúp được đôi chút.
Tống Yến, Tống Dao Dao, là hai người bắt tôi phải tàn nhẫn. Đừng hối hận.
9.
Sáng sớm hôm sau, tài xế không đợi tôi mà đã chở Tống Yến và Tống Dao Dao rời đi.
Nhưng lần này tôi không gọi taxi đến trường nữa, mà gọi điện cho tài xế chỉ vừa lái xe ra khỏi cổng chưa đầy hai phút, mệnh lệnh đưa ra không thừa một chữ.
"Cho anh 5 phút. Sau 5 phút tôi vẫn chưa thấy anh, như vậy tôi có quyền sa thải anh vì lơ là trong công việc."
Quả nhiên, một lúc sau, chiếc Maybach đã quay lại.
Xe đã đến, nhưng tôi vẫn đứng yên ở đó, không hề di chuyển.
Tài xế giật mình, cuối cùng cũng hiểu ra, vội vàng xuống xe mở cửa cho tôi.
Tôi nhìn anh ta một lúc, sau đó ngồi vào xe, thắt dây an toàn.
Lúc trước tài xế này không mấy cung kính với tôi. Giờ đây tôi mới hiểu có lẽ do sự lo sợ nhún nhường quá mức nên anh ta cũng nghĩ tôi là quả hồng mềm, tùy ý bóp nặn.
"Người thì nhỏ nhưng tính khí thì lớn thật." Tống Dao Dao dùng ánh mắt khinh thường giễu cợt tôi.
Tôi lười nói chuyện với cô ta, chỉ nhàn nhạt đáp.
"Nếu cô ngại hít chung một bầu không khí với tôi thì cô có thể tự mình xuống bắt taxi, tôi đây rất hoan nghênh."
"Cô..."
Tống Dao Dao bị tôi chọc cho xù lông.
Tống Yến trông bình tĩnh hơn rất nhiều, từ khi tôi lên xe đến giờ, anh ta chỉ kiêu ngạo thốt ra bốn chữ: "Cáo mượn oai hùm."
Tôi nhắm mắt dưỡng thần. Đối với bọn họ, tôi thậm chí còn không có nổi một điểm năng lượng để đối đáp.
Tôi đã từng nghĩ chỉ cần không xảy ra tranh chấp với hai người họ thì tôi sẽ ổn thôi.
Nhưng tôi không ngờ rằng bọn họ lại xem sự nhường nhịn của tôi là nhu nhược, càng lúc càng lấn tới.
Đã như vậy, tôi chỉ có thể đối đầu trực tiếp.
Tôi không nhất thiết phải chủ động khơi mào. Với tính cách của Tống Yến, sớm muộn gì chúng tôi cũng phải trải qua một hồi tranh đấu.
Hai chúng tôi, đã định sẵn phải đấu đến một mất một còn.
Đến lớp, tôi quay lại học tập chăm chỉ. Tháng ngày hoang đường vừa qua quá lãng phí, tôi muốn nhân cơ hội này bù đắp những gì tôi đã bỏ lỡ.
Muốn bước được một trăm bước, việc đầu tiên là phải bước được bước thứ nhất đã.
Nhưng kế hoạch của tôi liên tục bị con ong Chu Dã quấy nhiễu. So với hai người kia, nỗi căm hận tôi dành cho Chu Dã còn lớn hơn.
"Tống Hoan, sao hôm nay em bắt taxi sớm vậy?"
Đúng như dự đoán, việc đầu tiên khi hắn ta đến lớp là đáp xuống vị trí bên cạnh tôi.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện Chu Dã coi việc phá hoại tôi như chiến tích để khoe mẽ với Tống Dao Dao thì tôi chỉ muốn đạp hắn ta xuống đất, sau đó đánh hắn một trận thật sướng tay.
Thấy tôi không để ý, Chu Dã đã gấp không chờ được mà nhắc lại chuyện hôm qua.
"Sao rồi Tống Hoan, em có câu trả lời chưa? Chuyện tôi nói với em tối hôm qua, lúc tôi đưa em về ấy."
Tôi thực sự rất muốn tát hắn một cái thật thống khoái, chỉ là bây giờ còn chưa phải lúc.
Nhưng cũng không đồng nghĩa với việc tôi sẽ phải ngồi yên chịu đựng bộ mặt đạo đức giả tởm lợm của hắn.
"Không."
Tôi trả lời, ngay cả đầu cũng không ngẩng.
Sắc mặt Chu Dã ngay lập tức trở nên khó coi.
Hắn lại bắt đầu giở cái văn cũ, âm thầm nắm lấy tay tôi, trên mặt lộ ra vẻ đau lòng.
"Anh giúp em nhiều như vậy, em lúc nào cũng nói muốn báo đáp anh. Vậy mà bây giờ ngay cả nguyện vọng nhỏ nhoi này mà em cũng không đáp ứng sao?"
Tôi nhếch khóe miệng, cố gắng nuốt lại cảm giác buồn nôn.
Tôi liếc xéo hắn từ trên xuống dưới, sau đó gằn từng chữ, sắc mặt cũng sầm xuống.
"Đừng có động vào tôi. Bẩn ch.ế.t đi được."
Chu Dã không ngờ tôi lại có phản ứng này, nụ cười trên mặt hắn cứng đờ, động tác cũng trở nên lúng túng.
"Hoan Hoan, em... em đang nói cái gì vậy?"
Nói đến thế mà Chu Dã vẫn gắng gượng không để bản thân bại lộ.
Diễn cũng tốt đấy, Liên hoan Phim truyền hình Thượng Hải hẳn là nợ Chu Dã đây không chỉ một mà còn năm, bảy cái giải Nam diễn viên xuất sắc nhất mới xứng tầm với tài năng của hắn ta.
"Nghe không rõ?" Tôi lặp lại. "Mẹ tôi không cho tôi qua lại với đứa con ngoài giá thú. Bởi vì mẹ anh rất bẩn, anh cũng chẳng khá hơn là bao."
Giọng nói của tôi không quá lớn, nhưng tình cờ được những người có mặt ở đây đều nghe được.
Vẻ tươi cười của hắn nứt ra, lớp phòng thủ của Chu Dã hoàn toàn sụp đổ.
Chu Dã cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, tức giận giơ nắm đấm lên trước mặt tôi.
"Cô nói cái gì?!"
Trước cơn cuồng phong của hắn, tôi cười khinh miệt. Dám chơi dao thì phải lường được có ngày bị dao cắt đứt tay chứ Chu Dã?
Tôi đặt hai tay lên bàn, nhẹ nhàng đan các ngón tay lại với nhau, trong mắt không chút sợ hãi. Ánh mắt của tôi đi một vòng từ trên mặt Chu Dã chuyển đến nắm đấm của hắn, sau đó lại quay trở lại.
"Anh trai anh khó khăn lắm mới giành được mối làm ăn với nhà họ Tống chúng tôi." Tôi nhàn nhạt nói. "Nếu anh cho rằng động tay động chân với tôi rồi mà vẫn sống yên ổn ở nhà họ Chu..."
"Thì cứ thử xem."
Anh trai của Chu Dã, nói theo vai vế ngày xưa, chính là đích tử, là hạt máu chính thống giữa ông Chu và phu nhân, là người thừa kế danh chính ngôn thuận của Chu gia.
Người ta là rồng phượng chân chính, khác với đứa con ngoài giá thú là Chu Dã.
Bây giờ Chu Dã cũng chỉ có thể quanh quẩn ở nhà họ Chu, sống một cuộc sống không thể ngẩng cao đầu.
Lại càng không thể can thiệp vào công việc kinh doanh của anh trai.
Tôi mặc kệ Chu Dã đang giận đến phát run, cúi đầu tiếp tục làm bài tập.
Nhưng tôi đột nhiên nhớ tới cái gì, ngẩng đầu lên, nói với theo Chu Dã.
"Nhớ rửa sạch hình xăm dán nhé! Thật lòng mà khen, kỹ năng diễn xuất của anh không tồi đâu."
Sau trận cãi vã ầm ĩ này, không ai trong lớp dám đến quấy rầy tôi nữa. Ngay cả Tống Dao Dao, người liên tục kiếm chuyện với tôi, cũng trở nên cực kỳ im lặng.
Chỉ có Tống Yến. Trên đường về nhà, hắn ta không nể nang mà ép tôi vào tường, tàn nhẫn bóp cổ tôi.
Cứ như anh ta sẽ thật sự gi.ế.t tôi ngay tại đây.
"Tôi chẳng uống nhầm thuốc gì cả. Anh ta đánh tôi sưng phù mặt mày, tôi không thích anh ta." Tôi cố gắng thuyết phục Tống Yến. "Cứ nhìn mặt mày sưng húp của tôi là biết."
Nhìn xem, người tốt sẽ bị kẻ ác ức hiếp.
Muốn ức hiếp kẻ ác, bạn chỉ có thể biến thành một kẻ ác độc hơn.
Lúc bạn yếu đuối thì ai cũng muốn đạp lên bạn một cái, nhưng lúc bạn đã lột xác mạnh mẽ thì ai ai cũng phải cúi đầu.
Đây chính xác là những gì tôi muốn.
Tôi phải dốc toàn lực vào việc học sắp tới. Tôi, Tống Hoan, nhất định phải quay trở lại đường đua.
Vị trí độc tôn, chỉ có thể là của tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro