Chương 5
Edit: Hinnnne
Phòng Vân Lục nằm ở lầu ba, cô bước lên lầu nhìn gạch lát đá hoa cương hoa văn hoa hồng vẫn chưa kịp thích ứng, vì kiếp trước lầu ba đã từng bị thay đổi theo phong cách Trình Tiêu yêu thích, gạch lát sàn màu trắng vẫn giữ nguyên các đồ nội thất còn lại đều vì cô ta mà thay đổi, đó cũng là những thứ mà cô ghét nhất nhưng cô đấu không lại bọn họ.
Ba cô đồng ý cho Trình Tiêu thay đổi, từ lúc sửa lại lầu ba cô bắt đầu ghét đi phong cách đó, cô cũng từ từ mất đi cảm giác tồn tại trong nhà.
Dần dần bị ép ra khỏi cửa. Tay Vân Lục sờ vào sô pha, sô pha màu vàng nhạt là chiếc ghế mà cô và ba cùng chọn lựa.
Khi bắt đầu trang trí là cô và ba cùng xem bản vẽ, mẹ thích hoa hồng nên đã chọn đá hoa cương có hoa văn hoa hồng.
Vô cùng đẹp khiến cô nhớ đến mẹ mình. Lúc đó ba cô rất hiểu cô, nhưng... Sau khi bị Trình Tiêu trang hoàng lại, loại bỏ đi tất cả dấu vết. Kiếp trước cô ầm ĩ dữ dội, suýt nữa đã cùng Trình Tiêu đánh nhau, lẽ ra cô nên đánh Trình Tiêu.
Người như Trình Tiêu sẽ không đánh cô, Trình Tiêu sẽ để bản thân bị đánh rồi giở trò đáng thương.
Sau đó người gặp họa sẽ là Vân Lục cô.
Vân Lục bước vào phòng tắm, cởi áo khoác Giang Úc, bên trong là áo khoác đồng phục của bản thân cùng sơ mi màu trắng bị ướt một nửa, đề phòng bị cảm cô tắm bằng nước nóng, lau khô người mặc quần áo thường ngày bước ra ngoài, vừa lau tóc vừa ngồi xuống giường quan sát xung quanh.
Nhìn căn phòng mà cô đã từng yêu thích nhất.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Vân Lục đem khăn vắt lên cổ bước ra mở cửa.
Là Trình Kiều, bà ta mặc váy dài đen, khuôn mặt mang theo ý cười bưng bát canh, " Vân Lục, uống chút canh gừng đi."
Vẻ mặt bà ta dịu dàng như một người mẹ hiền.
Vân Lục nhìn bà ta.
Trình Kiều cười mỉm nói, " Ba con rất lo lắng cho con, kêu con nhất định phải uống."
Kiếp trước chỉ cần mỗi lần Vân Lục không nghe lời, Trình Kiều sẽ lấy Vân Xương Lễ ra áp chế cô, tuy nhiên nhắc đến Vân Xương Lễ sẽ càng làm Vân Lục khó chịu, phản kháng càng dữ dội, thậm chí lật đổ tất cả đồ vật. Sau đó Vân Lục sẽ bị Vân Xương Lễ mắng.
Trình Kiều cùng con gái bà ta giở trò như nhau.
Vân Lục nới lỏng tay đang đang cầm khăn, duỗi tay mỉm cười với Trình Kiều cầm đi bát canh gừng. Lui về sau hai bước, sau đó cô cất giọng khô khốc: " Cám ơn."
Đóng cửa lại.
Trình Kiều lại sửng sốt lần nữa.
Vào phòng, Vân Lục đem canh gừng để lên bàn, ngồi xuống sofa tiếp tục lau tóc, không có ý định uống.
Thật ra, hư tình giả ý cũng không khó diễn.
Trình Kiều nhấc váy bước xuống lầu, bảo mẫu đang nhận điện thoại, bà ta ngẩng đầu nhìn Trình Kiều, quay đầu lại nói với người ở đầu dây bên kia, " À đúng vậy, bà chủ lên lầu đưa canh cho tiểu thư, tiểu thư uống rồi ạ, dạ... Vâng..."
Nghe được lời của bảo mẫu, Trình Kiều đứng hình mấy giây.
Nó uống rồi.
Thật sự đã uống.
Điện thoại đưa đến tay Trình Kiều, Vân Xương Lễ ở đầu dây bên kia thấp giọng, " Vân Lục thế nào?"
Trình Kiều lấy lại tinh thần.
" Xem ra vẫn ổn, con bé tắm rồi, em cho con bé uống canh gừng."
Vân Xương Lễ: " Không quậy?"
Trình Tiêu cắn răng, cười nói: " Không..."
Vân Xương Lễ cười, " Hiểu chuyện thế à."
Trình Kiều cắn răng phụ họa: " Phải đó, rất hiểu chuyện, tối nay về ăn cơm chứ? Anh muốn tiện đường rước Trình Tiêu sao? Không cần rước đâu, nó ngồi xe buýt về cũng được."
" Anh đi rước." Vân Xương Lễ trả lời xong cúp điện thoại.
Tiếng bíp bíp bíp truyền tới, Trình Kiều cầm điện thoại nửa ngày không buông.
Vân Lục thay đổi.
Thật khiến người ta hoảng hốt.
Sợ cảm lạnh, Vân Lục thuận tiện mở máy sưởi, sau khi lau khô tóc cô đem bát canh gừng đi đổ, bưng bát không ra ngoài, nhìn thấy áo khoác trên giường. Vân Lục chần chừ cầm lấy di động tìm kiếm.
Cô cảm thấy nên đem áo khoác giặt sạch rồi trả lại cho anh nhưng có lẽ anh không cần nữa. Nếu anh bỏ cô cũng không cần phải giặt.
Giang Úc với cô mà nói vẫn luôn như mây ở trên trời.
Từ trước đến nay cô chưa bao giờ ước mộng xa vời, nhìn khung chat Wechat làm cô nhớ đến hàng loạt tin nhắn được gửi từ kiếp trước.
Sự lúng túng dần dần lan ra khắp trái tim. Vân Lục ra thở một hơi nhấn mở.
Vân Lục: Cảm ơn cậu.
Vân Lục: Áo khoác có cần tôi giúp cậu giặt?
Wechat là vào lúc khai giảng giáo viên kêu mọi người kết bạn với nhau. Vân Lục không biết tại sao kiếp trước Giang Úc không hủy kết bạn với cô, nhưng cô biết Giang Úc ở sau lưng che chở cô.
Miệng khó nói lời cảm ơn nhưng khi viết lại dễ dàng hơn rất nhiều, ba chữ cảm ơn cậu rất nhanh được viết ra.
Đầu dây bên kia.
Vẫn chưa hồi đáp.
Mãi đến khi sắc trời bắt đầu tối, dưới lầu truyền đến tiếng xe, điện thoại mới nhấp nháy.
Trước khi Vân Lục chuẩn bị xuống lầu, cô vội vàng nhìn qua.
Giang Úc trả lời một chữ: Giặt.
Vân Lục thả lỏng tinh thần, buông điện thoại bước ra cửa. Đèn cảm ứng ở hành lang bật sáng, cô bước xuống lầu, còn khoảng ba bốn bậc thang liền dừng lại nhìn ra cửa.
Ba cô Vân Xương Lễ tay vén áo khoác tây trang đi ở phía sau là Trình Tiêu, hai người bước đến. Vân Xương Lễ bốn mươi hai tuổi, vẫn còn rất trẻ, khuôn mặt tuấn nhã mang theo ý cười, ông nhìn về phía này.
Ba con hai người nhìn nhau. Vân Lục siết chặt lan can, cô đối với ba mình vừa hận vừa yêu, đã từng vô cùng kính trọng.
Sau này tình yêu tan biến, chỉ còn lại hận ý ác liệt, hận ý chuyển thành phẫn nộ, ông trở thành người cô hận nhất ở kiếp trước.
Hận ông không bảo vệ cô đến cuối, hận ông những năm đó không đi thăm cô.
Cô không thể bày tỏ, cũng không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, không biết thể hiện vẻ mặt cho nên mỗi lần ông đến thăm, cô chỉ âm thầm vui vẻ trong lòng không làm gì khác.
Nhưng ông không hiểu cô.
Có lẽ không phải không hiểu, chỉ là ông luôn bị Trình Kiều thổi gió bên tai.
Ánh mắt của con gái trên lầu khiến Vân Xương Lễ sững sờ, dường như ông nhìn thấy trong mắt con gái có hận ý? Vân Xương Lễ ngây ngẩn mở miệng, " Lục nhi?"
Rất lâu, rất lâu rồi Vân Lục chưa được nghe Vân Xương Lễ gọi như thế. Sau này ông chỉ nói Vân Lục con quậy cái gì, Vân Lục con học theo chị gái con...
Vân Lục.
Vân Lục.
Mà Lục nhi là cách gọi thân mật mà ông cùng mẹ đã gọi cô.
" Ba." Vân Lục cất giọng khô khốc, hô một tiếng.
" Xuống đây." Vân Xương Lễ cất giọng, không biết có phải Vân Lục kêu rất dịu dàng hay không, hay bởi vì ánh mắt của Vân Lục mà ngữ khí Vân Xương Lễ dịu dàng rất nhiều, không như mấy ngày hôm trước vẻ mặt hận sắt không thành thép.
Vân Lục bước xuống lầu, chầm chầm lại gần Vân Xương Lễ.
Trên khuôn mặt không còn vẻ u ám như cả thế giới mắc nợ cô như trước kia, vẻ mặt dịu dàng, vài sợi tóc dính váo má, mềm mại đến mức khiến người khác sinh ra cảm giác thương tiếc. Vân Xương Lễ mềm lòng đi rất nhiều, theo bản năng duỗi tay ôm lấy Vân Lục.
Vân Lục kinh ngạc, run rẩy đôi tay ôm lấy eo Vân Xương Lễ.
Suy cho cùng ông vẫn là ba của cô, dù kiếp trước có hận đến mấy cũng không thể quên ông đã từng đem cô nâng niu trong lòng bàn tay.
Ba con hai người bất ngờ ôm nhau.
Phía sau hai mẹ con kia sửng sốt, Trình Tiêu cấu chặt đầu ngón tay nhìn sang Trình Kiều, nụ cười trên mặt Trình Kiều hơi cứng lại, bà ta nhìn con gái khẽ lắc đầu.
Vân Xương Lễ vuốt nhẹ mái tóc dài của con gái, hơi buông Vân Lục ra, cuối đầu nhìn cô: " Hôm qua... Con đẩy ngã thiên kim Vân gia à?"
Sự ôn nhu ấm áp bao phủ liền biến mất, ánh mắt Vân Lục nhìn về phía Trình Tiêu trong lòng cười lạnh. Cô mím môi nói: " Vâng, nhưng con không phải cố ý."
" Vậy sao con không đỡ người ta dậy? Rồi sau đó xin lỗi? Chị con nói con ở trường bị người ta bắt nạt, người đó là Giang thiếu gia..." Vân Xương Lễ vừa trách cứ vừa đau lòng, càng nói càng nặng lời.
" Con xin lỗi rồi." Vân Lục cất cao âm lượng.
Vân Xương Lễ ngừng nói.
Vân Lục đẩy ông ra nâng cằm nói: " Con đã xin lỗi rồi, hơn nữa... Nước không phải Giang thiếu gia dội."
" Không phải?" Vân Xương Lễ cất giọng nghi vấn.
" Đúng vậy, không phải cậu ta dội, dội nước con là một người khác."
" Thế con có đắc tội với ai không..."
" Không, con không đắc tội ai cả, nếu có đắc tội thì chỉ có đắc tội với... Chị Trình Tiêu." Vân Lục nói xong lông mày khẽ nhếch, nhìn về phía Trình Tiêu hỏi, " Chị gái tốt, nước trên người tôi là chị dội sao?"
Trình Tiêu kinh ngạc.
Vân Xương Lễ cũng nhìn qua, Trình Kiều không dám tin mà nhìn Vân Lục, miệng câm như hến như Vân Lục mà cũng có ngày phản kích sao. Bà ta bày ra vẻ tươi cười, " Vân Lục, con đừng nói bừa, hai chị em các con thỉnh thoảng có hiểu lầm là chuyện bình thường, Trình Tiêu sao có thể bắt nạt con."
Trình Tiêu lúc này mới phản ứng lại, lập tức nói: " Đúng đó, cái gì mà đắc tội chị, chị không cảm thấy em đắc tội chị."
Vân Xương Lễ trong lòng nghi hoặc, sao Vân Lục nói đó là Trình Tiêu.
Nhưng nghĩ đến nửa năm qua Trình Tiêu đối với Vân Lục vô cùng tốt, vì thế hắn cũng nhíu mày nói: " Lục nhi, đừng nói bậy làm buồn lòng chị con, đi ăn cơm trước, chuyện này về sau hãy nói."
Vân Lục bĩu môi không nói nữa.
Cô biết trong nhất thời không lật mặt được họ.
Dì Tiêu đã dọn xong một bàn đồ ăn, bốn người đi đến bàn ăn, Vân Xương Lễ đem áo khoác đưa Trình Kiều, xắn tay áo lên ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Vân Lục nhăn mày ủ rũ ngồi đối diện, chần chừ gọi: " Lục nhi, qua đây ngồi đi."
Vân Lục ngẩng đầu vâng một tiếng, vẻ mặt ngoan ngoãn bước qua ngồi bên cạnh Vân Xương Lễ, động tác kéo ghế của Trình Tiêu ngừng lại.
Trình Kiều kéo lấy tay cô ta cười, vẻ mặt Trình Tiêu mới tốt một chút.
Ban đầu Vân Lục ngồi bên trái Vân Xương Lễ, nhưng nửa năm qua Vân Xương Lễ cứ trách móc khiến Vân Lục cực kỳ khó chịu khiến cô càng ngày càng phản kháng. Thậm chí không nói một lời mà ngồi vào đầu bàn kia, cách xa Vân Xương Lễ, cô cho rằng phản kháng như vậy Vân Xương Lễ sẽ hiểu.
Trên thực tế, Vân Xương Lễ vẫn luôn không hiểu, thậm chí ông còn cho rằng cô không hiểu chuyện. Kêu cô ngồi trở lại vài lần nhưng Vân Lục không chịu, cố chấp ngồi ở đầu bàn bên kia, cùng bọn họ ngăn cách thành một con sông dài. Hiện giờ... Lại vâng theo mà ngồi trở về.
Trình Tiêu theo phản xạ liếc mắt nhìn Vân Lục.
Vân Lục cắn đũa ánh mắt mang theo tia đắc ý, nhưng rất nhanh lại quay về dáng vẻ vô hại.
Trong lòng Trình Tiêu trầm xuống.
" Ăn nhiều một chút." Vân Xương Lễ gắp đồ ăn cho Vân Lục, Vân Lục cũng nhẹ nhàng tiếp nhận. Mẹ con đối diện vẫn luôn im lặng, ăn không nhiều cho lắm, Trình Kiều chống cằm cười nói, " Xương Lễ, bản thiết kế đã có, anh xem thử đi."
Nói xong liền kêu bảo mẫu lấy ra bản thiết kế, để bên tay Vân Xương Lễ.
Phân Xương Lễ cầm lên xem qua.
Vân Lục uống một ngụm canh, tầm mắt dừng trên bản thiết kế kia.
Bản thiết kế đó chính là bản thiết kế chỉnh sửa lại lầu ba, cũng là phong cách Trình Tiêu thích, là bản thiết kế mà cô ta dùng để đẩy cô ra khỏi cái nhà này.
Trình Kiều tiếp tục nói: " Anh xem, chổ này thiết kế như vậy sẽ rất đẹp, còn có chổ này, cái thảm này, đến mùa hè Vân Lục cùng Trình Tiêu có thể ở đây đọc sách, làm bài tập..."
" Thật có lòng." Vân Xương Lễ nghe xong gật đầu nhìn về phía Trình Tiêu, Trình Tiêu e thẹn nhìn hắn cười, Vân Xương Lễ cũng cười cười, sau đó do dự nhìn qua Vân Lục.
Bởi vì lần trước nói muốn sửa, Vân Lục đã trực tiếp ném đi bộ ấm trà, Hắn có chút lo lắng về Vân Lục, lần này ánh mắt Vân Lục rất vững vàng, cô buông đũa, " Ba, bản thiết kế cho con xem thử."
Vân Xương Lễ nụ cười sâu thêm một chút, lập tức đưa bản thiết kế qua cho cô, " Con xem thử có chổ nào muốn sửa không, sửa thành cái con thích."
Vân Lục không phản ứng.
Nhận lấy bản thiết kế, không cần xem hình dạng nó ra sao, dù sao cũng là thứ Trình Tiêu thích. Cô ngắm nghía, sau đó đặt ở trên bàn, duỗi tay cầm bát canh, canh vừa đến môi cô kêu lên một tiếng, nước canh đổ thẳng vào bản thiết kế.
" Vân Lục." Vân Xương Lễ tức giận bắt lấy tay cô.
Vân Lục ngẩng đầu hốc mắt đỏ lên giọng nghẹn ngào, " Ba, ba quên rồi sao, gạch ở lầu ba là kỷ niệm con dùng để nhớ về mẹ."
Vân Xương Lễ nghẹn lại.
Vân Lục nói xong lời này liền dừng lại, hốc mắt phiếm hồng nhìn hắn.
" Xương Lễ." Trình Kiều đứng một bên, ôn nhu ủy khuất kêu lên một tiếng. Vân Xương Lễ thần sắc ngưng lại, ông muốn quay đầu, lúc này bàn tay của Vân Lục bắt lấy tay áo hắn, " Ba..."
Rất lâu sau Vân Xương Lễ tuyên bố: " Chuyện thay đổi về sau hãy nói."
Vân Lục cuối đầu nhếch môi.
Ở đối diện mẹ con Trình Kiều sắc mặt vặn vẹo, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, Trình Kiều cất giọng run run nhìn Vân Lục, cắn răng nói: " Được, vậy lần sau hẳn nói."
Trở về phòng.
Vân Lục nhào lên giường, vui vẻ đến cả người phát run.
Rất nhanh cô lại cảm thấy chua xót, vùi mặt vào gối thở dài. Kiếp này nhất định phải sống thật tốt, kiên quyết không đi theo con đường ở kiếp trước, không để mẹ con Trình Kiều được như ước nguyện.
Cô cầm điện thoạt lướt vòng bạn bè.
Bài đăng trên đầu là của Trình Tiêu.
Trình Tiêu: Bản thiết kế cứ bị hủy đi như thế.
Hình ảnh.
Kèm theo hình ảnh Vân Lục dùng canh đổ lên bản thiết kế.
Ở dưới lập tức có bạn học trả lời.
Lâm Du: Cmn? Mấy ngày hôm trước cậu nói muốn sửa nhà, vừa nhìn thấy đây chắc là Vân Lục làm rồi?
Lê Ban: Tớ đoán, chắc chắn là Vân Lục.
Lí Lí Đồ: Ồ, Vân Lục lại làm ra chuyện gì rồi?
Chu Dương: Chậc chậc.
Hứa Điện: Chậc chậc.
Vân Lục: Là tôi làm đó, Trình Tiêu, cô muốn đem kỷ niệm của tôi và mẹ đổi đi hết sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro