Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3




Edit: Hinnnne

Tiết này là tiết ngữ văn, thầy giáo vẫn còn trẻ mà tóc đã bạc trắng, thế là cắt luôn tóc đám học sinh đều gọi hắn là lão đầu trọc.

Hắn không như thầy dạy toán thong thả ung dung bước vào mà bước đi một cách kịch liệt tiến vào lớp. Sau khi tiến vào, chuyện đầu tiên là liếc nhìn toàn lớp với ánh nhìn sắc bén, nhìn xem nữ sinh khi đi học có son môi đánh phấn không, nhìn xem nam sinh có giữ đúng nề nếp không.

Khi ánh mắt xẹt qua Giang Úc hắn híp mắt nhìn, Giang Úc lười biếng ngậm kẹo, lưng dựa vào ghế đối diện với cái nhìn của lão đầu trọc. Bộ dáng cực kỳ kiêu ngạo, lão đầu trọc đen mặt nhịn xuống, chuyển tầm mắt tóm lấy mấy nam sinh khác.

" Hứa Điện, bỏ chân xuống, đừng cho là tôi không thấy." Bới móc anh em của Giang Úc, giết gà dọa khỉ.

Người phía sau chậc một tiếng, chân dài chống trên ghế của Vân Lục thu về. Sau lưng Vân Lục lập tức nhẹ nhàng hơn, cô ngồi thẳng dậy.

Mắt nhìn sang Giang Úc đang chống trán mút kẹo bên cạnh, cô há miệng thở dốc muốn nói một tiếng cám ơn...

Nhưng lời vừa đến miệng lại thu về, vô duyên vô cớ nói cảm ơn, hẳn là rất kỳ quái.

Có điều cô khá vui vẻ, chí ít cô thật sự đã mở miệng xin lỗi, kiếp này không bị dạy dỗ như kiếp trước.

Sau khi chỉnh đốn lại không khí trong phòng học, lão đầu trọc bắt đầu cầm phấn viết lên bảng dạy học, Vân Lục cầm bút chăm chỉ ghi chép, phía sau vang lên âm thanh sột soạt, Vân Lục ngẩn người quay đầu lại.

Đối diện với khuôn mặt đeo kính tinh xảo của Hứa Điện, hắn cầm túi của cửa hàng tiện lợi ném đến trước mặt cô.

" Chị cậu đưa cho cậu."

Nhìn xéo qua bên kia, Trình Tiêu nhoài người về trước mỉm cười với cô chỉ vào túi, khẩu hình biểu thị: " ăn..."

Nếu kiếp trước không phải trải qua kết cục bi thảm, cô đã bị kỹ thuật diễn xuất của Trình Tiêu đánh lừa. Một người chị đáng yêu biết bao.

Chu Dương khoác lấy bả vai Hứa Điện, nhướng mày nhìn cô.

Bộ dạng như xem kịch.

Nếu là kiếp trước, cô chắc chắn sẽ ném bỏ cái túi, sau đó sẽ nhận lại sự chán ghét của bọn họ, để Trình Tiêu đạt được ý đồ. Cô nhìn túi cửa hàng tiện lợi kia, trong lòng thầm nghĩ đó là dùng tiền của ba cô mua, không thể vứt, cô duỗi tay ra cầm lấy túi.

Cô không nhìn Trình Tiêu mà nhìn Hứa Điện nói: " Thay tôi cảm ơn chị ấy."

Nói xong cô quay người lên đem túi nhét vào ngăn tủ. Hứa Điện nhướng mày âm thầm đối mắt với Chu Dương, Chu Dương tặc lưỡi một tiếng: " Hiếm có đấy, còn biết nói cảm ơn."

Bọn họ biết Trình Tiêu vì Vân Lục đã làm biết bao nhiêu chuyện, không bị cự tuyệt thì cũng bị đối xử ác ý, một câu cám ơn cũng không bao giờ nhận được, khuôn mặt Vân Lục trông lúc nào cũng như kẻ đòi nợ, chưa từng nhìn thấy cô cười.

Vân Lục cầm lấy bút tiếp tục chép bài, nghe được lời của Chu Dương. Cô mím môi rũ mắt nhìn vào túi trong ngăn kéo.

Sau đó đem túi nhét vào thêm một chút, bỗng nhiên lúc này, bụng kêu lên một tiếng khiến cô cứng đờ.

Được thôi.

Giờ cơm trưa cô một bụng tức giận không đi ăn cơm. Bây giờ bị đói còn kêu ra tiếng, cô ngập ngừng bụng lại kêu lên.

Kêu như đồng hồ báo thức nhắc nhở cô phải đúng giờ, Vân Lục nuốt nước bọt, nhìn thầy giáo đang nghiêm túc viết bài trên bảng, tay cô mò vào ngăn kéo lục lọi túi đồ ăn, lát sau lấy ra một cái bánh mì, dựng sách lên cuối đầu cắn một miếng.

Bánh kem phô mai siêu ngon, cắn thêm miếng nữa chạm phải ánh mắt của Giang Úc, động tác cô ngừng lại.

Hắn nghiêng người dựa vào bàn, môi mỏng chuyển động làm kẹo mút đảo qua lại. Vân Lục có chút xấu hổ quay mặt ra bên ngoài, nhóp nhép tiếp tục nhai...

Chùm tóc đuôi ngựa sau gáy cô vô cùng lộn xộn rũ xuống dưới. Giang Úc nhả cây kẹo trong miệng ra đưa lên tay nghịch, cất giọng trong trẻo: " Miệng cậu toàn là bơ."

Giọng hắn rất thấp.

Nhưng Vân Lục nghe được, cô cứng đờ người, lập tức duỗi tay sờ vào khiến tay dính đầy bơ...

Vân Lục: " ..."

" Ha ha ha ha..." Chu Dương ở phía sau nhìn thấy cười ra tiếng.

Vân Lục: "..."

" Chị em hai người quan hệ hòa hợp rồi à?" Lâm Du cùng Trình Tiêu cách nhau một lối đi, phía trước xảy ra chuyện gì hắn đều nhìn thấy rõ ràng, hắn bỏ tay vào túi dáng vẻ bất cần đời hỏi Trình Tiêu.

Tay Trình Tiêu trong ngăn kéo siết chặt thành nắm đấm, trên mặt nở một nụ cười ngọt ngào: " Coi như là vậy đi..."

Ngữ khí như có như không, mang theo chút ai oán, Lâm Du nghe được nhướng mày nhìn vào sườn mặt cô ta, Trình Tiêu lớn lên xinh đẹp, da trắng, tính tình tốt, cũng cao ráo rất được mọi người yêu thích, trái tim Lâm Du lỡ một nhịp, hắn ôm ngực vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Biết Lâm Du vẫn luôn nhìn mình, Trình Tiêu gắt gao đè xuống sắc mặt, tiếng cười của Chu Dương ở phía trước không che đậy, Giang Úc cũng nói vài câu với Vân Lục, nói chuyện gì cô ta nghe không rõ, nhưng khiến cô ta vô cùng khó chịu...

Rốt cuộc Giang Úc đã nói gì với Vân Lục...

Tại sao Chu Dương lại cười.

" Trình Tiêu, áo khoác của cậu rơi này." Tần Tiểu Điệp ngồi cùng bàn đưa áo khoác cho cô ta, Trình Tiêu đưa tay ra nhận, vẫn nhìn chằm chằm bốn người phía trước, Tần Tiểu Điệp nhìn cô ta cất xong áo khoác lại hỏi: " Vừa nãy cậu vội vã cầm áo khoác vào nhà vệ sinh làm gì vậy?"

Trình Tiêu hoàn hồn quay đầu nhìn Tần Tiểu Điệp, trong đôi mắt ánh lên cảm xúc thất thường, rất nhanh sau đó cô ta cười cong mắt, " Không, tớ đi tìm em gái tớ, tớ sợ em ấy bị lạnh."

" À, cậu tốt thật đó, đối xử với em gái tốt quá."

" Cũng bình thường thôi." Trình Tiêu cong môi đôi mắt lóe lên sương mù.

Thời tiết này.

Phải nên mát mẻ, lạnh lẽo một chút.

Tiết cuối cũng là tiết ngữ văn, lão đầu trọc không đi nghỉ ngơi mà ngồi trên bục giảng, vểnh chân xem tập làm văn.

Vân Lục ăn vụn trong lớp bụng no căng, ăn ba bốn cái bánh kem, uống thêm ba hộp sữa, cảm giác chấn động khi hồi sinh trở về được giải tỏa bởi đồ ăn ngon, con người có ba việc khẩn cấp, cô đè bụng đẩy ghế đứng dậy. Nam sinh bên cạnh lại ngủ, tay gác lên gáy sách đè lên tai, khuyên tai màu đen thoắt ẩn thoắt hiện, xương hàm sắc bén lộ ra vẻ lạnh lùng.

Vân Lục liếc nhìn không quá lâu, quay người đi vào nhà vệ sinh.

Vệ sinh của trường trung học đứng đầu Lê Thành được giữ rất tốt, nhất là nhà vệ sinh, bước vào trong luôn có mùi hương thanh mát nhẹ nhàng. Vân Lục đẩy cửa bước vào.

Rầm một tiếng —

Nước lạnh từ trên trời dội xuống, dội thẳng vào đầu cô.

Vân Lục hét lên mở cửa chạy ra ngoài, bảy tám nữ sinh đứng trước gương đồng thời quay đầu lại. Vân Lục toàn thân ướt đẫm nhìn họ.

Cô thở hổn hển tay nắm chặt áo khoác, mở to mắt đờ đẫn như một con rối. Bảy tám nữ sinh đó trong tay đều cầm son môi, nhìn dáng vẻ chật vật của cô đầy kinh ngạc, Vân Lục nghiến răng trong miệng toàn là nước.

" Các cậu... Các cậu là ai dội nước?" Cô run rẫy cất giọng vỡ vụn, vô cùng đáng thương, vô cùng xấu hổ.

Bảy tám nữ sinh đồng loạt lắc đầu.

" Không biết."

Bọn họ theo phản xạ mà lui về sau, muốn cách xa cô ra.

Vân Lục đứng ngây ngốc nhìn tay chân bọn họ, nhìn bao quát nhà vệ sinh, không có thùng cũng không có người nào khác.

Mấy căn phòng sát vách cũng trống rỗng, cửa mở toang.

Dáng vẻ của cô vô cùng nhếch nhác, một trong những nữ sinh do dự nói: " Người đó chắc đã đi rồi, sao có chuyện ở lại đây cho cậu bắt được..."

Nước từ trên đầu cô nhỏ xuống, lăn đến trước mũi rơi xuống môi, nước lạnh ngắt làm môi cô tím tái. Vân Lục túm chặt áo khoác ướt sũng tê liệt bước ra cửa, cô không hiểu tại sao, không phải đã xin lỗi rồi sao, tại sao hắn vẫn tìm người dạy dỗ cô.

Cho dù cô thật sự tìm được người thì sao chứ? Cô có thể đánh lại sao? Người đó là Giang Úc, hắn ngạo mạn như thế, còn có thân phận...

Tia sáng rực rỡ bên ngoài, làm cho cô chói mắt.

A ——

Cmn ——

Chuyện gì vậy?

Nam sinh nữ sinh nhìn Vân Lục bàn luận sôi nổi, Vân Lục chết lặng đứng giữa hành lang.

Tình cảnh này không khác gì kiếp trước, cô duỗi tay che trước ngực, Trình Tiêu hét lên một tiếng, lập tức giũ áo khoác ra bước đến bên cô, bước đi nhanh như thế, vẻ mặt quan tâm như thế, nhưng trong đôi mắt mơ hồ mang theo vẻ khinh bỉ, Vân Lục mạnh mẽ cắn môi, không kiểm soát được cơ thể, không chịu được mà co rút bả vai lại.

Áo khoác của Trình Tiêu rơi vào không khí.

Phía sau Trình Tiêu có người bước đến, là Giang Úc.

Hắn cầm áo khoác bằng tay trái, tay còn lại đút vào túi, cắn cây kẹo đã ăn hết nhìn qua bên này.

Nhìn thấy vẻ mặt chết lặng, toàn thân ướt đẫm của Vân Lục.

Vân Lục nhìn hắn cơ thể càng run dữ dội, mái tóc ẩm ướt che đi đôi mắt của cô.

Trong đôi mắt ấy.

Tuyệt vọng.

Kinh hoàng.

Sợ hãi.

Không hiểu.

Không cam lòng.

" Ôi mẹ ơi?"

" Anh Úc? Anh?" Chu Dương ở phía sau vài người bước đến nhìn thấy, hắn va vào cửa không dám tin.

" Em gái, mặc áo của..." Trình Tiêu nhìn thấy bọn họ bước đến, lại bày ra vẻ chân thành.

Lúc này.

Giang Úc bước tới trước mặt Vân Lục, Vân Lục nâng đôi mắt ướt át. Nam sinh đảo qua lại cây kẹo rỗng, giây tiếp theo kéo áo khoác khoác lên vai Vân Lục, đem cô bọc lại tay nắm lấy vai cô, cơ thể nghiêng về phía trước, hạ thấp giọng nói vào tai cô: " Không phải tôi, cậu nghĩ kỹ lại xem cậu đắc tội với ai."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro