Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23




Edit: Hinnnne

Khi quyết định muốn xuất ngoại, Vân Lục liền về nhà ở, Vân Xương Lễ lái xe đến đón cô, nhưng khi xe tới cửa khu chung cư lại không thể tiến vào. Ông ta ngồi trong xe nhìn khu chung cư, lúc trước khi nó hoàn thành, Vân Xương Lễ muốn mua một căn nhưng không được.

Giới quý tộc cũng sẽ tìm kiếm một số đồ vật quý hiếm khó có được, ví như hàng xa xỉ được thiết kế riêng, một mặt hàng tại buổi đấu giá, hoặc là một vài đồ vật sưu tầm, mà Tĩnh Lan Sơn Trang nổi tiếng cả nước với thiết kế duplex*, được xem là chung cư cao quý tinh xảo nhất.

* Căn hộ duplex: Là loại hình căn hộ chung cư có diện tích rộng rãi, thiết kế sang trọng thoáng đãng. Căn hộ duplex thường được thiết kế thông tầng, nằm ở vị trí đẹp, tầm nhìn không bị che chắn với đầy đủ các tiện ích vượt trội.

Hơn nữa yêu cầu số người mua nhất định, rất nhiều người vì chuyện này mà tốn không ít tâm tư, tìm các mối quan hệ để giúp đỡ nhưng vẫn như cũ không thu hoạch được gì. Vân Xương Lễ là một trong số đó.

Ông ta không ngờ thế mà Vân Lục lại quen biết chủ của căn chung cư này, còn vào đó ở.

Đại sảnh lầu một, một chiếc thang máy chậm rãi dừng lại, Vân Lục xoay người kéo vali, Giang Úc lui về sau một bước, chân dài chặn ở phía trước Vân Lục.

Biểu cảm vô cùng kiêu ngạo, Vân Lục nhìn anh nửa ngày, nói: " Ba tôi tới rồi, cậu đưa đến đây là được."

Giang Úc nhướn mày nhìn cô, " Sắp đi nước nào?"

Anh cũng không định đưa cô ra ngoài, anh không muốn nhìn thấy Vân Xương Lễ.

Cửa thang máy bị Giang Úc đè lại, Vân Lục nhìn anh, anh cũng nhìn cô, cả hai đối diện nhau Vân Lục ngập ngừng nói: " Có thể là Mỹ."

" Mỹ? Em chắc chứ?"

" Ừm."

" Được." Giang Úc đẩy vali qua, Vân Lục duỗi tay nhận, cô nắm chặt tay kéo vali, búi tóc nảy lên, khuôn mặt ửng hồng mím môi.

Vài giây sau, cô buông lỏng tay kéo, tiến lên một bước, ôm chặt eo Giang Úc.

Giang Úc không ngờ cô sẽ ôm mình, tay cứng đờ giữa không trung. Anh cúi đầu môi mỏng mấp máy, hô hấp nặng nề, khi đôi môi sắp đụng tới đỉnh đầu cô, Vân Lục đột nhiên lùi lại, Giang Úc thất bại lại càng thêm cứng đờ.

Vân Lục đỏ mặt, sợi tóc dính vào khóe môi, " Tôi đi đây."

Nói xong, cô kéo vali bước ra cửa.

Bàn tay Giang Úc ấn vào nút thang máy, gân xanh nổi lên, vài giây sau, anh bước nhanh ra khỏi thang máy, giữ chặt cánh tay cô gái phía trước kéo trở về, cả người Vân Lục nhào vào lòng ngực anh, cái mũi bị đâm đến phát đau, chưa kịp cất lời môi mỏng của nam sinh liền hôn lên trán cô.

Cực nhanh.

Ấm áp.

Vân Lục đơ người.

Ngây ngốc.

" Mau đi đi." Giang Úc quay đầu đi đôi tai ửng đỏ, hung hăng nói.

Vân Lục cũng đỏ mặt, vội vàng nhìn sườn mặt đẹp trai của anh, tóm lấy vali chạy như bay xuống bậc thang, bước chân loạng choạng.

Đôi chân dài trắng noãn bước đi nhanh chóng.

Giang Úc quay đầu lại, đứng ở đại sảnh tay che trán híp mắt, ánh mắt sâu thẫm nhìn bóng dáng cô gái chạy ra khỏi chung cư.

Cả người cô dung hòa vào bóng tối, chỉ còn lại bóng dáng thấp thoáng.

Giang Úc sở khóe môi, giọng nói trầm thấp: " Đi Mỹ à?"

*

Xe hơi màu đen đậu ở bên ngoài chung cư, Vân Lục vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy, cô bước lên phía trước, kéo cửa ghế sau ra ngồi xuống. Vân Xương Lễ quay đầu lại cười, " Lục nhi."

Vân Lục nhìn ba mình, biểu cảm hờ hững.

Cô cho rằng người ba này sẽ bảo vệ cô, nhưng ông ta không hề, cô chỉ có thể nỗ lực khiến bản thân mạnh mẽ hơn, như vậy mới có thể đứng vững. Đời trước, chính cô quá yếu đuối nên mới trở thành cái dáng vẻ kia.

Vân Xương Lễ nhìn vẻ mặt hờ hững không phản ứng của cô, nhịn không được, nhưng nghĩ đến bộ dáng tủi thân kia của cô, còn có khuôn mặt của Dương Yến. Vân Xương Lễ cười thêm vài phần an ủi, sau đó khởi động xe chạy về phía trước, ông ta liếc nhìn chung cư Tĩnh Lan, trước khi xe chạy đi lại nhìn thấy một nam sinh ngậm điếu thuốc, biểu cảm tuy lười biếng nhưng đôi mắt kia mang theo phần lạnh lẽo.

Tựa như sói, Vân Xương Lễ không tự chủ được mà run lên, ông ta lập tức dẫm chân ga. Xe chạy như bay ra ngoài mới thu hồi tầm mắt.

Nhìn đường xe phía trước.

Lòng vẫn còn sợ hãi.

Giới trẻ bây giờ đều có khí thế như vậy sao?

Ông ta cau mày không nghĩ đến cái nhìn lạnh lùng kia nữa.

Xe tiến vào đại lộ, một đường chạy ra khỏi khu chung cư. Trong xe rất yên tĩnh chỉ có tiếng nhạc nhẹ, Vân Xương Lễ suy nghĩ một chút cười nói: " Lục nhi sao con lại vào được chung cư này?"

Vân Lục dựa vào cửa sổ xe nghịch điện thoại, giọng nói bình thản: " Bạn học ở đây, con ở nhờ."

Bạn học?

Vân Xương Lễ lập tức nhớ tới cái thẻ hội viên kia.

Từ khi nào mà Vân Lục quen biết được bạn bè vip như vậy?

Dù là Tĩnh Lan Sơn Trang này hay thẻ hội viên của câu lạc bộ Tinh Không kia, đều phải là tầng lớp quyền quý mới có thể lấy được, như tứ đại gia tộc Hứa gia, Chu gia, Khâu gia cùng gia tộc dẫn đầu Giang gia.

Vân Xương Lễ khẽ liếc Vân Lục thêm lần nữa.

Yên lặng siết chặt tay, không biết tại sao có chút hoảng hốt.

*

Về đến nhà đã là nửa giờ sau gần khoảng 11 giờ, vào ban đêm có gió lạnh, Vân Lục từ trong xe bước xuống, gió thổi rối loạn tóc cô, cô nhìn ngôi nhà ngập tràn niềm vui khi trước giờ đây chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, Vân Xương Lễ kéo vali, thân mật ôm lấy bả vai cô bước lên bậc thang.

Bước vào nhà, mẹ con Trình Kiều đồng thời đứng lên, tay Trình Kiều đặt lên bụng, vô cùng ôn nhu: " Vân Lục, con đã về?"

Trình Tiêu cũng gật đầu theo: " Thật tốt quá, em gái, đều tại mẹ con chị không đúng, em đừng tức giận."

Nói xong liền muốn bước đến cầm giúp hành lý, Vân Lục vội cầm lấy vali đưa cho dì Tiêu, Trình Tiêu bắt lấy không khí, cô ta xấu hổ thu tay về.

Trên mặt vẫn mang theo nụ cười.

Lúc này Vân Lục mới phát hiện, so dáng vẻ bỉ ổi cùng với bọn họ đều vô dụng, chỉ có thực lực lớn mạnh đem bọn họ nghiền nát mới là tốt nhất. Cô không cười với mẹ con nhà này, trực tiếp bước lên lầu, đi được một nửa quay đầu nhìn về phía Vân Xương Lễ, " Ba."

Vân Xương Lễ lập tức hỏi: " Hả, có chuyện gì?"

Vân Lục cười với Vân Xương Lễ nói: " Ba, ba lên đây, chúng ta nói chuyện một chút."

" Được." Đã lâu rồi Vân Xương Lễ không cùng Vân Lục nói chuyện riêng, ông ta cười trấn an với mẹ con Trình Kiều: " Đều vất vả rồi, ngủ sớm một chút, Trình Kiều, bà uống chút sữa bò rồi đi ngủ."

Trình Kiều vuốt bụng, dịu dàng cười, " Được."

Tầm mắt lơ đãng quét về phía Vân Lục, Vân Lục nhìn lại bà ta cười lạnh, Trình Kiều sửng sốt, Vân Lục thu hồi tầm mắt, trực tiếp lên lầu.

Vân Xương Lễ cũng bước theo.

Dưới lầu chỉ còn lại mẹ con Trình Kiều, Trình Tiêu tiến lên đỡ Trình Kiều, " Mẹ."

Trình Kiều có chút thất thần, bà ta nhìn cầu thang rồi nhìn đến chỗ rẽ, một lát sau đầu gối bà ta mềm nhũn, Trình Tiêu lập tức hốt hoảng đỡ lấy bà ta.

" Mẹ!"

" Mẹ không sao." Giọng Trình Kiều hạ xuống vài phần.

*

Vân Xương Lễ ít khi tới phòng Vân Lục, trước kia khi cô còn nhỏ vẫn thường đến, khi Vân Lục mười hai mười ba tuổi đã bắt đầu trưởng thành, Vân Xương Lễ cũng không đến nữa, đã nhiều năm trôi qua đây là lần đầu tiên, khi đi ngang qua phòng khách, nhìn thấy bức ảnh của Dương Yến vừa mới được treo lên, bước chân Vân Xương lễ hơi khựng lại, ánh mắt dừng tại khuôn mặt Dương Yến hồi lâu.

Lát sau mới thu hồi tầm mắt bước theo con gái, Vân Lục mở cửa phòng chờ ông ta, nhìn ông ta xem ảnh chụp của mẹ.

Đột nhiên.

Những hình tượng cao lớn vĩ đại của Vân Xương Lễ ầm ầm đỗ nát.

Ông ta vẫn còn tình ý với mẹ lại vì sĩ diện nên không muốn đi phục hôn, lấy nữ nhân xảo trá như Trình Kiều cũng chỉ vì Trình Kiều ôn nhu, không giống như Dương Yến có tư tưởng độc lập có suy nghĩ của riêng mình, ông ta sĩ diện, theo chủ nghĩa đàn ông, cuối cùng hại cô thảm như vậy.

Mẹ cô đời trước vất vả cực nhọc cũng không đến tìm ba cô, có lẽ bởi vì quá mức hiểu ông ta, biết ông ta là dạng người gì.

" Lục nhi." Vân Xương Lễ cười với cô.

Vân Lục cũng nhàn nhạt cười, cô dẫn đầu bước vào phòng Vân Xương Lễ đi theo sau, Vân Xương Lễ ngồi lên sô pha phòng cô, ngắm nhìn cách bày trí phòng cô, vài hồi ức nổi lên trong lòng, ông ta bỗng nhiên duỗi tay giữ chặt tay con gái, Vân Lục cúi đầu liếc ông ta.

Sau đó thuận thế ngồi xuống bên cạnh ông ta.

Vân Xương Lễ nhìn con gái, chần chờ hỏi: " Con đã quyết định nên đi nước nào du học chưa?"

" Ba đã để thư ký công khai cổ phần của con trong công ty."

Vân Lục ừm một tiếng, sau đó dùng điện thoại tra tên một quốc gia đưa cho Vân Xương Lễ, Vân Xương Lễ cúi đầu nhìn, cười nói: " Bên kia mùa đông rất lạnh, con chịu được không?"

" Có thể chịu được, con không sợ." Vân Lục trả lời, sau đó cô ở trước mặt Vân Xương Lễ chuyển một số tiền lớn vào tài khoản Dương Yến, Vân Xương Lễ sửng sốt, " Đây là?"

Vân Lục nói, " Con để mẹ giúp con đầu tư, bây giờ trong tay con không có tiền, ba mua cho con một căn hộ, làm thêm cho con một cái thẻ, bên trong không thể thấp hơn 500 vạn."

" Con ra nước ngoài phải cần rất nhiều tiền."

" Đầu tư?" Vân Xương Lễ nhìn đến tên Dương Yến, lời phản đối nuốt trở vào. Ông ta cho Vân Lục tiền, cô muốn dùng như thế nào đó là chuyện của cô.

" Ừm."

" Thôi được."

" Chuyện khác ba cũng đáp ứng con." Vân Xương Lễ hào phóng nói. Vân Lục nhìn ba mình nói tiếp, " Nhưng không thể để dì Kiều biết, bà ấy chắc sẽ không có ý kiến, nhưng nếu bị người khác biết, người ta sẽ một nói thêm mười, bà ấy nghĩ nhiều sẽ ảnh hưởng đến đứa trẻ trong bụng."

Giọng của cô thành khấn.

Vân Xương Lễ quả thật không ngờ con gái sẽ hiểu chuyện như vậy. Ông ta lập tức gật đầu, " Được, không nói, vốn dĩ chuyện này con cũng có một phần, bây giờ ba kêu thư ký ngày mai lấy danh nghĩa của con mua một căn hộ ở trung tâm thành phố, còn chuyện tiền ngày mai làm cho con."

" Được, cảm ơn ba." Vân Lục tựa vào lòng ngực ông ta lên tiếng. Vân Xương Lễ thụ sủng nhược kinh duỗi tay ôm lấy con gái.

Lúc này ông ta mới phát hiện Vân Lục khá gầy.

Cô không dễ lên cân như Trình Tiêu, Trình Tiêu chỉ lớn hơn Vân Lục có hai ngày, so với Vân Lục cao hơn một chút, béo hơn một chút.

Vân Xương Lễ liền đau lòng, " Ra nước ngoài ba sẽ tìm một dì giúp việc cho con."

" Vâng."

Vân Lục tựa vào lòng ba mình, cằm hắn mọc một ít râu khiến cô hơi ngứa.

Sau đó hai ba con lại hàn huyên một chút Vân Xương Lễ mới rời khỏi phòng cô. Vân Lục nằm trên giường không muốn tắm cũng không muốn động đậy, cô biết.

Cô bị ép phải trưởng thành.

Nhưng cũng phải nên trưởng thành thôi.

Ngày hôm sau Vân Xương Lễ tự mình đưa Vân Lục đến trưởng giải quyết thủ tục thôi học, Vân Lục cũng không thông báo đến ai, đến cả Lí Viên cũng không thông báo, lặng lẽ hoàn thành, lặng lẽ đi.

Đến buổi chiều, Vân Lục nhận được tin nhắn được chuyển 500 vạn, còn có một căn hộ ở trung tâm thành phố với diện tích 180 mét vuông.

Cô ký tên xuống.

Sau đó,

Nhận được tin nhắn của Giang Úc.

Giang Úc: " Khi nào em xuất ngoại? Em làm thủ tục vậy mà không nói với tôi?"

Tôi mẹ nó thật sự tức chết!!

Vân Lục suy nghĩ một lát, trả lời anh: " Bốn năm sau gặp lại."

Đến lúc ấy Giang Úc còn thích cô hay không, hay đã cùng Khâu Linh Thải kết hôn, hoặc đã cùng Trình Tiêu quen nhau. Đó đều là những chuyện sau này. Cô duỗi tay sờ trán, độ ấm của đôi môi mỏng kia phảng phất vẫn còn dư âm. Cô cười một cái cất điện thoại đi.

Điện thoại nhảy ra một tin nhắn.

Giang Úc: " Ha, không cần bốn năm."

Tôi cũng sẽ cho em niềm vui kinh ngạc, thỏ trắng nhỏ.

*

Thành tích Vân Lục không được gọi là tốt cho nên cô phải học trước một vài lớp học bổ túc, rồi mới học trường mà cô muốn đến. Nhưng cô không muốn ở Lê thành vậy nên trực tiếp bay đến Anh quốc, ở bên đó thuê chung cư rồi đi học, thời tiết ở đây lúc này rất lạnh Vân Xương Lễ tự mình đưa Vân Lục đến Anh quốc.

Sau khi hạ cánh, Vân Lục chuyển đổi mã vùng, gửi cho Trình Kiều một tin nhắn.

Vân Lục: Dì Kiều, tôi cùng ba đi Anh quốc.

Đầu dây bên kia, Trình Kiều nhanh chóng phản hồi.

Trình Kiều: Tốt, bên kia lạnh lắm phải không?

Vân Lục: Vẫn ổn, nhưng không có trái tim lạnh lẽo của bà, tôi chuyển cho mẹ tôi 800 vạn gầy dựng sự nghiệp, ba tôi lại chuyển cho tôi 500 vạn, ồ, ông ấy còn mua cho tôi một căn hộ hơn 1000 vạn ở trung tâm thành phố, tôi cũng có được 36% cổ phần của công ty, bà nói xem, tim bà có lạnh hay không?

Sau khi gửi đi tin nhắn, khung chat phía trên vẫn luôn nhấp nháy có người đang soạn tin, Vân Lục cười lạnh một tiếng, sau khi chụp màn hình lại, thuận tiện thu hồi tin nhắn về.

Đúng lúc này, tin nhắn của Trình Kiều được gửi đến.

Trình Kiều: Vân Lục! Mày đừng đắc ý!

Vân Lục liếc mắt nhìn, sau đó tin nhắn này bị thu hồi về, để lại hai tin hỏi thăm dối trá. Vân Lục cất điện thoại bỏ vào túi.

Đuổi theo bước chân Vân Xương Lễ.

Đầu bên kia.

Lê thành.

Trình Kiều đột nhiên bụng quặn đau, bà ta gắt gao đè chặt bụng, cất giọng the thé gọi bảo mẫu: " Dì Tiêu! Dì Tiêu!"

Dì Tiêu cầm giẻ lau bước ra, vừa nhìn thấy liền hoảng sợ, chạy nhanh tiến lên, " Bà chủ! Bà chủ!"

Trình Kiều sắc mặt trắng bệch, nắm chặt điện thoại.

" Mau gọi 120, mau!"

Nửa giờ sau, ở bệnh viện phụ sản tư nhân Queen, Trình Kiều gắt gao túm lấy tay dì Tiêu, hung hăng nhìn bà. Dưới ánh mắt lạnh lẽo của bà ta, dì Tiêu nhún bả vai gật đầu bỏ điện thoại xuống.

Tầm mắt Trình Kiều chuyển từ mặt dì Tiêu dừng đến giao diện trên điện thoại.

Vân Lục! Bà ta hận không thể cầm dao đâm chết.

*

Chung cư có lò sưởi âm tường, Vân Xương Lễ trước khi xuống máy bay đã kêu bà chủ nhà giúp đốt lò sưởi lên, bước vào nhà vô cùng ấm áp. Vân Lục ngã lên sô pha thả lỏng cơ thể, thật sự quá mệt mỏi. Vân Xương Lễ rót cho con gái một ly nước, vừa nhìn vào điện thoại đã thấy có một cuộc gọi từ mười phút trước.

Dì Tiêu gọi tới.

Vân Xương Lễ gọi lại, rất nhanh đầu dây bên kia dì Tiêu đã nhận máy.

Vân Xương Lễ hỏi: " Dì Tiêu, trong nhà có chuyện gì sao? Bà chủ đâu?"

Dì Tiêu ở đầu bên kia khựng lại, thật lâu sau bà mới nhẹ giọng nói: " Không, trong nhà không có chuyện gì, bà chủ đã ngủ, bà ấy mệt nên chỉ muốn ngủ."

Đầu bên kia, có một vài tiếng bước chân truyền đến, còn có tiếng người không lớn lắm. Vân Xương Lễ cau mày, " Trong nhà có khách tới sao? Sao lại có tiếng bước chân?"

" Không, là công nhân bán thời gian đến giúp lau sàn, bà chủ muốn ăn tổ yến, tôi đang bận chưng đây, tiên sinh, không có chuyện gì tôi cúp máy nhé." Dì Tiêu ngữ khí vững vàng, nhưng thực tế có chút run rấy, Vân Xương Lễ lại không nghe ra, ông ta gật gật đầu, biết được trong nhà không có việc gì, Trình Kiều không có chuyện gì liền yên tâm.

Ông ta cúp điện thoại.

Vân Lục dựa vào sô pha, nhìn chằm chằm điện thoại ông ta.

Vân Xương Lễ cười tiến đến sờ đầu cô, Vân Lục không hé răng, lúc này điện thoại cô cũng vang lên, số điện thoại là một số đến từ nước Mỹ.

Vân Lục sửng sốt nhấn nhận.

Đầu bên kia.

Giang Úc hung hăng quát: " Em đi đâu?"

Vân Lục bả vai co rúm lại, cô nuốt nước bọt, " Anh quốc. Tôi học Cambridge."

Nói xong.

Đầu bên kia trầm mặc.

Qua vài giây, Giang Úc gắt gỏng quát: " Tôi mẹ nó chạy tới Harvard! Em nói với tôi em đi Anh quốc!! Em mẹ nó đi Anh quốc!"

" Chúng ta đã nói sẽ đi cùng nhau?!"

Vân Lục: "... Chưa nói... Sẽ đi cùng nhau mà?"

Giang Úc: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro