Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18

Edit: Hinnnne

Áo bông.

Lời này vừa nói ra, phòng livestream lâm vào yên tĩnh.

Màn hình không còn chuyển động.

Chỉ có mỗi bình luận của hắn hiện lên...

Đời trước Vân Lục xem qua không ít buổi livestream, cũng nhìn thấy chủ kênh bị người ta làm khó, cứ bỏ qua không phản ứng lại là được.

Vân Lục nghĩ như vậy, nhưng người này tặng nhiều tiền như thế.

Người này nhất định có hiểu lầm đối với cô.

Cô nhìn màn hình, nghiêm túc giải thích lần nữa: " Xin chào, Giang tinh? Tiên sinh?, Đây là studio Lục Lạc, livestream để bán quần áo, hiện tại có tám kiểu dáng mùa hè, không có áo khoác bông, chờ thêm hai tháng nữa đến mùa đông, lúc đó sẽ có quần áo thu đông, chắc sẽ có áo khoác, khi đó cậu có thể đến đây, mặt khác..."

Cô nhìn bảng danh sách fan đại gia ở góc bên trái.

Tên của hắn hiển hách đứng ở đầu.

" Mặt khác cậu tặng Lamborghini rất phí tiền, một phần sẽ bị nền tảng livestream thu, phần còn lại sẽ được gửi vào tay tôi, tôi sẽ liên hệ lại với cậu, đem tiền còn thừa trả lại cho cậu, cảm ơn cậu ghé xem."

Cô vô cùng nghiêm túc, nói chuyện có chút trắc trở, không được trôi chảy, nhưng rất chân thành. Mọi người đang xem livestream đều cảm thấy chị gái nhỏ này rất đáng yêu, rất chuyên nghiệp.

" Chị gái nhỏ thật nghiêm túc, tôi tin tưởng cô bán quần áo."

" Chị gái nhỏ, cái kiểu dáng cô vừa mới thay ra đưa cho tôi xem thử..."

" Ha ha ha ha ha ha, mẹ nó người anh em họ Giang này từ quê mới lên sao, Thúy Hoa áo khoác bông..."

" Ha ha ha ha ha ha người anh em này thật sự buồn cười, nhưng mà chị gái nhỏ muốn trả lại tiền cho cậu."

" Mới đầu tôi còn cho rằng người anh em này tiêu tiền cho chị gái nhỏ, không ngờ cái hắn coi trọng là thương hiệu áo khoác bông, ha ha ha ha không ổn, cười chết tôi rồi."

" Không đúng, đây là nhãn hiệu nữ, người anh em họ Giang, cậu mua áo bông cho bạn gái sao? Cậu mua cái này sẽ không bị đánh chứ? Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha."

" Giang phú hào, 50 vạn này có thể mua được rất nhiều áo bông đó, cậu hà tất gì phải đập tiền vô đây."

Vân Lục giải thích xong, đa số những bình luận kia đều đang cười chuyện chiếc áo bông, chỉ có một ít người chú ý tới quần áo của cô, cô có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng may là vẫn có người đặt hàng, cô cầm quần áo mỉm cười kéo ghế ngồi vào, nhìn bọn họ trêu chọc vị Giang * tiên sinh kia.

Cô như vậy trông rất ngoan.

Lúc này.

Giang * tiên sinh bị trêu chọc kia lại lên tiếng: " Còn phần tiền kia thì sao? Cô không muốn?"

Hắn theo những lời trêu chọc của bọn họ mà bình luận, lời này đáp lại lời cô nói lúc đầu. Vân Lục sửng sốt, cô chần chừ nói: " Nền tảng sẽ phân chia ra, tôi..."

Giang * tặng hai trăm chiếc Lamborghini.

" Đậu xanh rau má??? Mắt tôi không mù chứ."

" Tôi mẹ nó xác định, cái tên ngu ngốc này coi trọng chị gái livestream."

" A a a a a a a a a, thật nhiều tiền, chị gái nhỏ không cần bán quần áo nữa, cô làm streamer đi, hắn nhất định sẽ trở thành fan ruột của cô."

Giang *: " Không sai, tôi coi trọng chị gái livestream."

Giang *: " Tôi không cho phép cô mặc quần áo như vậy."

Giang *: " Nhận tiền đi."

Vừa nói xong, Vân Lục liền nhận được một thông báo.

Hệ thống nhắc nhở tài khoản studio Lục Lạc đã bị báo cáo, lý do báo cáo: Chủ kênh ăn mặc quá lộ liễu, bị nghi ngờ có liên quan đến livestream sắc tình.

Vân Lục dại ra: "...... Gì?"

Phòng livestream của cô bị cưỡng chế đóng cửa.

Vân Lục còn đang ở trạng thái khó lường trước.

Điện thoại của cô vang lên, vài tin nhắn nhảy ra, cô chết lặng mà cầm lấy, tin đầu tiên là của Dương Yến.

Dương Yến: " Lục nhi, sao lại thế này? Đang yên lành sao lại bị khóa?"

Dương Yến: " Lục nhi?"

Dương Yến: " Mẹ cũng đang xem, mẹ không thấy có vấn đề gì, con ngoan như vậy, là ai báo cáo?"

Tiếp theo đó là hai tin nhắn của Lí Viên.

Lí Viên: " Vân Lục, cậu livestream bán quần áo hả? Tớ nhìn thấy, tớ còn chưa kịp bình luận đã thấy phòng livestream bị xóa rồi."

Lí Viên: " Là cái tên họ Giang biến thái kia báo cáo sao?"

Không ngờ Lí Viên cũng xem livestream, Vân Lục trả lời Dương Yến trước.

Vân Lục: " Mẹ, không có chuyện gì, con nhìn thấy thời gian bị cấm không quá lâu, con gọi điện cho bên chăm sóc khách hàng xem sao."

Lại trả lời Lí Viên: " Đúng vậy, studio của mẹ tớ, đợi tớ đi xem giao diện một lát.

Nói xong, cô lại nhìn danh sách tin nhắn, thấy Giang Úc gửi đến cô hai tin nhắn, cô không bấm xem, nhìn đến họ Giang kia liền chần chờ.

Vẫn là nên gọi điện cho chăm sóc khách hàng trước, tài khoản này vốn dĩ dùng để đăng ký cho studio.

Rất nhanh, dịch vụ chăm sóc khách hàng đã được thông qua.

Tiếng nói ngọt ngào của nhân viên truyền đến: " Xin chào, tài khoản Lục Lạc."

Vân Lục đem tài khoản của mình cùng tình huống nói cho nhân viên, nhân viên đi xem xét một lúc dường như kinh ngạc mà nói: " Báo cáo quý khách chính là vị Giang * tiên sinh này."

Vân Lục: "......"

Chăm sóc khách hàng: " Hắn tặng cô nhiều tiền như vậy, còn báo cáo cô?"

Sau khi hỏi xong, không đợi Vân Lục lên tiếng, cô ấy khôi phục vẻ đứng đắn, cười nói: " Phòng livestream bị chặn không quá ba lần, một ngày sau sẽ bình thường trở lại, đến lúc đó cô có thể lại  livestream, nhưng phải điền một tờ đơn, xin cô chú ý hòm thư của mình."

Vân Lục: " Một ngày sau sao? Nếu bị báo cáo vượt qua ba lần thì sao?"

Chăm sóc khách hàng: " Vậy thì sẽ một tuần."

Vân Lục: "... Được, cảm ơn cô."

" Không cần khách khí."

Hai người đều cúp điện thoại.

Một ngày sau là chủ nhật? Chủ nhật có thể mở vẫn tốt, hiện giờ có tám kiểu, chỉ có mười mấy đơn đặt hàng, hoàn toàn không đạt được kết quả.

Vân Lục thở dài, nằm lên bàn.

Ai vậy chứ.

Đáng ghét như thế.

Còn báo cáo.

Cô mặc đồ nào liên quan gì đến hắn.

Thứ chết tiệt.

Cô cầm lấy điện thoại, lật xem.

Nhấn mở nick của Giang Úc.

Giang Úc: Ra chưa?

Giang Úc: Tối hôm qua cậu làm sai vài câu, tôi bỏ ra vài giờ giúp cậu giảng bài, mười lăm phút sau đến phá chung cư nhà cậu.

Tin nhắn này của mười phút trước.

Mười lăm phút sau.

Đến phá chung cư nhà cậu...

Giang Úc... Cũng không phải thứ tốt.

Vân Lục tức ngực, đáy lòng lặng lẽ mắng một câu.

Năm phút sau.

Điện thoại Vân Lục vang lên, cô cầm điện thoại, mang theo úi vải, nhận máy: " Đến ngay."

Giọng nói lành lạnh của nam sinh ở đầu dây bên kia không chút kiên nhẫn, " Nhanh lên."

Sau đó lại nói: " Cũng không cần phải gấp."

Vân Lục: "..."

Vậy rốt cuộc là nhanh hay chậm.

Cô xuống lầu, ở dưới chỉ có dì Tiêu, dì Tiêu thấy cô cười một cái, " Tiểu thư nhỏ, muốn ra ngoài sao?"

Vân Lục gật đầu: " Ừm, sẽ không về ăn cơm chiều."

Dì Tiêu: " Vâng."

Vân Lục thay giày xong bước ra cửa, vừa đi vừa nhắn tin cho Lí Viên: " Tối nay cùng ăn cơm không? Bây giờ tớ ra ngoài học bổ túc, chờ tớ học xong cậu đến?"

Lí Viên: " Hử? Không thể livestream? Được, nhưng mà sao lại muốn học bổ túc vậy?"

Vân Lục: " Giang Úc nói hôm qua tớ giải đề sai."

Lí Viên: "..."

Hồn nhiên ngây thơ tiểu Lục Lục.

Giang thái tử là cái dạng người cuối tuần sẽ lấy sách vở ra sao?

Đây đều là vì muốn khiêng cậu ra khỏi cửa.

Đến gần cửa chung cư, chiếc xe thể thao màu đen cực kỳ kiêu ngạo dừng tại cửa chính, chiếc xe khiến nhiều hộ gia đình ở đó đều liếc nhìn, xem xe trước sau đó đến xem người. Mấy cô gái cầm hộp bánh kem đỏ mặt xô đẩy nhau nhỏ giọng bàn luận.

Vân Lục đến gần, nhìn thấy Giang Úc ngồi ở vị trí điều khiển, một bàn tay đặt lên cửa sổ, cúi đầu chơi điện thoại.

Hôm nay hắn mặc áo sơ mi cùng quần dài màu đen, áo sơ mi bỏ một bên vào quần, nhìn rất thời thượng, giống minh tinh màn ảnh.

Khuyên tai màu đen cũng rất hợp với quần áo, cả người ngạo mạn, bất kham.

Khó trách.

Những cô gái kia lâu như vậy không chịu rời đi.

Giang Úc nghiêng đầu liếc nhìn cô, " Lên xe."

Cửa xe mở ra, Vân Lục ngồi lên, ngoan ngoãn thắt dây an toàn.

Giang Úc chống cằm im lặng nhìn cô, cô mặc chiếc váy màu xám dài đến đầu gối, áo ren màu đen ở trên, ren được đính ở cổ, da thịt trắng noãn thấp thoáng qua lớp ren, có chút gợi cảm.

Nhưng sắc mặt không được tốt, nhăn mày như có chuyện phiền não.

Thấy cô thắt xong dây an toàn, Giang Úc cất điện thoại, khởi động xe vòng qua đài phun nước chạy ra ngoài. Tiếng động khiến không ít người chú ý.

Sau khi xe tiến vào đại lộ, Giang Úc nhướng mày hỏi: " Có chuyện phiền lòng?"

Vân Lục thấy chăm sóc khách hàng gửi email tới, sau khi nghe xong, cô ừ một tiếng.

" Chuyện gì?" Giang Úc hỏi không chút để ý, đúng lúc gặp đèn đỏ tạm dừng.

Vân Lục vẫn đang xem email, sau đó trả lời: " Gặp cái thứ chết tiệt, báo cáo tôi."

Giang. Thứ. Chết. Tiệt. Úc ngừng lại: " Ồ."

" Cậu làm gì mà bị báo cáo?" Giang Úc cắn răng hỏi lại.

Vân Lục xem xong email, email này muốn cô điền một ít việc cần chú ý khi livestream, còn thêm một ít điều khoản pháp luật. Cô buông điện thoại, để tối về nhà điền, lấy lại tinh thần mới chú ý đang nói chuyện này với Giang Úc, cô ngập ngừng.

Nghĩ đến giới thượng lưu đời trước, rất nhiều thiên kim có quay video ngắn, nhưng livestream bán quần áo linh tinh hầu như không có.

Một thiên kim đang có cuộc sống tốt, không thiếu tiền, sao cần phải livestream bán quần áo.

Nhưng cô không thèm để ý ánh mắt của người khác.

Cô thành thật trả lời: " Tôi giúp mẹ bán quần áo."

Giang Úc vốn tưởng rằng cô sẽ không nói.

Không ngờ lại thành thật như vậy, hắn nhất thời cứng lại, nhìn giao thông phía trước, nhẹ nhàng nói: " Chắc ăn mặc hở hang quá nên bị báo cáo, cậu nên tự xem lại mình."

Nghe được lời này, Vân Lục bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía hắn.

Nam sinh nâng cầm, đường cong sườn mặt cứng rắn, phát hiện ánh mắt của cô, hắn lại quay đầu liếc nhìn cô, híp đôi mắt lại: " Làm gì?"

Vân Lục lắc đầu: " Không có gì."

Trong nháy mắt, cô hoài nghi giang * kia là Giang Úc.

Nhưng.

Nghĩ đến 150 vạn kia cảm thấy không có khả năng, Giang Úc nhìn không giống kẻ ngốc, tặng nhiều tiền như vậy làm gì.

Giang Úc thu hồi tầm mắt, nhìn phía trước.

Lòng ngực dưới lớp áo sơ mi đập liên tục.

Mẹ.

Sao lại khẩn trương như vậy.

Xe thể thao chạy thẳng đến một câu lạc bộ nhỏ, những thiếu gia thiên kim của Lê thành đều thích tới câu lạc bộ này.

Nhưng mà chỉ dành cho những người như nhóm của Giang Úc.

Vân gia là gia tốc xuống dốc rồi lại trở mình dậy, vì xuống dốc mất hết danh tiếng, căn bản không lấy được thẻ hội viên của câu lạc bộ.

Xe dừng lại bãi đậu xe tự động, hai người vừa bước xuống, xe thể thao liền tự động bay lên, treo lơ lửng trên không.

Toàn bộ Lê thành chỉ có duy nhất câu lạc bộ này là có bãi đậu xe như vậy, Giang Úc cầm theo túi đen, tay đút vào túi, cắn điếu thuốc liếc nhìn cô, " Đi theo."

Vân Lục nhìn câu lạc bộ nói: " Nơi này học tập không ổn lắm?"

" Không có chỗ nào học tốt hơn nơi này đâu." Giang Úc hừ lạnh một tiếng, đẩy cánh cửa đen ra, Vân Lục chạy theo sau.

Cánh cửa màu đen trực tiếp thông đến một quán cà phê, Giang Úc bước qua, tới vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, bên ngoài còn có bàn ghế ngoài trời được dây leo quấn quanh, vài nam nữ sinh ăn mặc thời thượng đang ở đó chơi, ngược lại ở phía trong không quá nhiều người, chỉ có lác đác vài chỗ, phần lớn là đang xem tạp chí hoặc máy tính bảng.

Giang Úc chọn vị trí này rất yên tĩnh, Vân Lúc đem túi vải đặt ở một bên sau đó ngồi xuống. Chỗ ngồi bên ngoài, Vân Lục thấy được Hứa gia thiên kim, em gái Hứa Điện, đang ở đó cùng nam sinh hút thuốc, trên cổ tay đeo chiếc đồng hồ hơn một trăm vạn.

" Chậc, cậu tự nhìn mình xem." Giang Úc cười nhạo một tiếng.

Vân Lục thu hồi tầm mắt, nhìn về phía hắn, hắn chân dài bắt chéo, lười nhác cầm điện thoại nói: " Xem bộ dạng của cậu, làm gì có dáng vẻ của Vân Gia thiên kim."

Đôi mắt mang theo ghét bỏ.

Vân Lục ồ một tiếng, lục lọi túi vải lấy ra bút cùng vở, nhìn hắn: " Học?"

Giang Úc híp mắt, nhìn bộ dáng này của cô, hôm nay cô không buộc tóc, chắc vì hợp với bộ quần áo này, tóc dài rối tung xõa ngang vai.

Nhu mỹ không có lý do.

Yết hầu Giang Úc lăn lộn, đột nhiên ngồi thẳng lại, lấy bài thi ở một bên qua, " Mấy đề này, tôi giảng lại một lần nữa cho cậu, còn nữa cậu muốn uống gì?"

Vân Lục cầm lấy bài thi nói: " Cà phê."

Giang Úc lại liếc nhìn cô.

Sau đó hắn gọi phục vụ, kêu hai ly cà phê thủ công.

Sau khi cà phê được bưng ra, Giang Úc cầm lấy bút, một tay chống cằm, một tay viết cách giải đề, vừa viết vừa giảng bài cho Vân Lục: " Ở đây không đặt giả thiết..."

Vân Lục đặt một tay lên cạnh bàn, nghiêm túc mà nhìn.

Trên người nữ sinh mang theo mùi hương thoang thoảng, Giang Úc thỉnh thoảng ngưng bút, đầu ngón tay chạm vào cổ áo sơ mi.

Quán cà phê này rất yên tĩnh, ngồi rất lâu cũng không có thêm ai vào quán. Mấy thiếu nam thiếu nữ bên ngoài cũng đã rời đi, thật sự rất thích hợp để học tập, sau một hồi sự bực tức khi livestream bị báo cũng đã tản đi.

Giang Úc đẩy một tờ đề khác đến trước mặt Vân Lục, " Cậu tự làm."

" Làm xong đến tìm tôi."

Vân Lục ừ một tiếng, cầm lấy bút cúi đầu viết,

Giang Úc bưng cà phê lên, dựa về phía sau, nhìn cô qua làn khói cà phê.

Cà phê.

Hợp với cô.

Rất phù hợp.

Hắn nhấp một ngụm cà phê, sau đó dừng một chút hỏi, " Vân Lục. cậu thích kiểu nam sinh như thế nào."

Sau khi hỏi xong, hắn lại uống thêm một ngụm.

Đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm cô, trong lòng có chút chờ mong.

Vân Lục dừng bút, nhìn đề thi suy nghĩ một lúc, sau đó tùy ý trả lời: " Có lẽ là kiểu như Hứa Điện."

" Cậu nói cái gì?" Giang Úc nghiến răng lạnh lẽo hỏi.

Vân Lục hoảng sợ, cô ngẩng đầu vô tội nhìn hắn.

Phanh.

Cà phê đặt mạnh lên bàn, Giang Úc tiến tới gần cô, đôi mắt đối diện với ánh mắt cô: " Lặp lại lần nữa, cậu thích kiểu nào??"

Đôi mắt hắn rất lạnh lùng.

Vân Lục luống cuống, cô nuốt nước bọt.

Nhớ tới chuyện của đời trước, cuối lớp mười hai có một lần học thể dục, bởi vì bị cô lập cho nên chỉ có thể đứng một mình, có một quả bóng rổ bay đến trước mặt cô, lúc ấy cô rất hoảng sợ, sau đó nghe được Hứa Điện nói: " Đem quả bóng ném lại đây."

Cô khom lưng nâng quả bóng lên, thấp thỏm dùng sức ném cho Hứa Điện, Hứa Điện đứng gần ở đó chú ý tới cô, hướng về phía cô cười một chút.

Nói cảm ơn.

Đó là người duy nhất cười với cô trong ba năm cấp ba, lúc đó cô đứng ngây ngốc tại chỗ. Đêm đó cô ở trên Tieba thấy được một bài viết cười nhạo mình.

Bọn họ nói: " Ha ha ha mọi người nhìn thấy biểu cảm hôm nay của Vân Lục không? Ngu ngốc, Hứa Điện người ta chỉ tùy tiện cười, cô ta liền bày ra vẻ si mê."

" Cô ta xứng sao? Cô ta xứng sao?"

" Chậc chậc, nghe nói cô ta còn giành ngồi cùng với Giang Úc, có chết cũng không chịu đổi chỗ, mấy hôm trước còn giúp Giang Úc lấy bài tập, Giang Úc nhìn thấy cô ta lấy, rất muốn ném đi."

" Ở cửa hàng tiện lợi cô ta còn cùng Chu Dương nói chuyện, Chu Dương đâu có quan tâm cô ta, ha ha ha ha ha. Cô ta không nhìn lại mình xem có xứng hay không, chị cô ta tốt như vậy còn không dám thích Giang Úc, cô ta dám?"

Ba người này.

Chính xác là cô không dám.

Giang Úc đen mặt, " Nói chuyện!"

Vân Lục hoàn hồn, theo bản năng cắn bút, trả lời: " Tôi... Tôi cảm thấy người như lớp trưởng tương đối thích hợp với tôi."

Giang Úc: "..."

A!!!

Hắn dẫm lên sàn nhà, mu bàn tay nổi gân xanh, đang định cất lời.

Một âm thanh truyền tới, " Giang Úc."

Là giọng nữ, rất ngọt ngào.

Vân Lục quay đầu lại, thấy Khâu Linh Thải cầm theo túi nhỏ, dẫm lên giày cao gót, biểu cảm nhàn nhạt nhìn Giang Úc.

Khâu Linh Thải.

Hoa khôi trường quốc tế nữ sinh, học thiết kế thời trang.

Thiên kim Khâu gia.

Nghe đồn là vị hôn thê của Giang Úc, trời sinh cô có một gương mặt không cảm xúc, bởi vì không biểu lộ cảm xúc, cũng ít giao du khắp nơi, rất thanh cao.

Đứng giữa một đám thiên kim, vô cùng khó gần. Với khuôn mặt này, cô ta đã từng khiến không ít thiên kim khác phải nhăn mặt.

Nhưng không có ai dám nói cô ta không có gia giáo.

Mọi người còn lấy cô ta làm trung tâm, sùng bái tiếp cận cô ta, chỉ mong được cô ta đáp lại một lần.

Tất cả đều là vì Khâu gia cùng Giang gia có quan hệ tốt, còn có nguyên nhân là vị hôn thê của Giang Úc.

Vân Lục nhìn cô ta, hoảng hốt thấy được bản thân mình đời trước, chỉ là vận mệnh cuẩ hai người hoàn toàn không giống nhau mà thôi. Cô ta ở trên trời còn cô dưới mặt đất.

Giang Úc thả lỏng năm tay, gân xanh biến mất, hắn nhướng mày: " Đến đây vẽ tranh?"

Khâu Linh Thải gật đầu, đi về phía trước hai bước, ngồi cạnh Giang Úc, Giang Úc dựa vào tay vịn không biểu hiện điều gì.

Khâu Linh Thải ngữ khí bình đạm, " Trong nhà rất ồn, đến đây cho thanh tĩnh, các cậu đang học?"

Cô ta nhìn bài thi trên bàn.

" Ừm." Giang Úc lên tiếng, tầm mắt nhìn nữ sinh phía đối diện, Vân Lục cắn bút, biểu cảm có chút trì độn.

Giang Úc lại nghĩ tới cuộc đối thoại ban nãy, hắn nghiến răng.

Khâu Linh Thải nhìn thấy Vân Lục, không có ý chào hỏi, từ trong túi lấy ra một chiếc chìa khóa đưa cho Giang Úc.

" Mấy hôm trước Du Du làm rơi ở nhà tớ, cậu cầm về đi."

" Ừm." Giang Úc nhận lấy, hỏi: " Cà phê không?"

" Không uống, lát nữa tớ còn muốn đến phòng tranh, nhưng mà cơm chiều có thể cùng cậu ăn." Cô ta không để ý tới Vân Lục, chỉ cùng Giang Úc nói chuyện.

Nếu không phải đã trọng sinh, Vân Lục còn cho rằng cố ý lơ đi cô, nhưng không phải như vậy, Khâu Linh Thải tính cách chính là như thế, người ở Lê thành này, cô ta muốn phản ứng liền phản ứng, không muốn phản ứng thì sẽ không phản ứng, một sự kiêu ngạo khiêm tốn.

Giang Úc sau khi nghe xong, liếc nhìn Vân Lục một cái, nói: " Cơm chiều không thể cùng cậu ăn."

Khâu Linh Thải ngừng lại, " Cậu ăn với ai?"

Cô ta hoàn toàn không để Vân Lục vào mắt.

Giang Úc nhướng mày cười nói: " Cậu xem tôi với ai cùng học..."

Hắn còn chưa dứt lời, Vân Lục liền nói: " Tôi hẹn Lí Viên tối cùng nhau ăn, cô ấy sắp tới rồi."

Lời nói của Giang Úc bị nghẹn ở cổ họng, hắn lạnh mặt nhìn Vân Lục.

Vân Lục cảm giác hắn tức giận.

Nhưng...

Cô thật sự có hẹn với Lí Viên cùng ăn cơm. Cô suy nghĩ một chút nói: " Thứ hai đến trường, sẽ mang đồ ăn cho cậu, Lí Viên thật sự đến rồi."

Nói xong, điện thoại liền vang lên, cô bắt máy, Lí Viên ở đầu dây bên kia chửi thề, vậy mà lại là câu lạc bộ Tinh Không!!

A a a a, tớ cũng muốn vào.

Vân Lục bất đắc dĩ: " Cậu ở bên ngoài chờ tớ, tớ đến ngay."

Lí Viên: " Được, cậu nhanh lên, anh Úc có muốn đi cùng không?"

Vân Lục đối diện cặp mắt ngọc bích, cảm thấy mình nên chuồn lẹ đi, cô nói: " Hắn không đi, bây giờ tớ đi ra, cúp đây."

Nói xong, cô ngắt điện thoại, sau đó dọn dẹp bài thi, bút, giấy trên bàn.

Dọn được một nửa, Giang Úc bắt lấy cổ tay cô, Vân Lục sửng sốt nhìn về phía hắn, Giang Úc nâng cằm lạnh nhạt nhìn cô.

Trong đôi mắt đẹp đều là hàn ý.

Trái tim Vân Lục run lên.

Có chút sợ hãi.

Một lát sau, cô nhỏ giọng nói: " Tôi làm sai cái gì sao?"

Cô còn có bộ dáng ủy khuất.

Giang Úc xoa nhẹ khóe môi, cảm thấy nên đánh cô.

" Cậu sai..."

" Cậu..."

" Cậu..."

Người cậu thích nên là tôi.

Không đúng.

Giang Úc nhìn cổ tay trắng noãn của cô, xúc cảm kia thật trơn nhẵn mềm mại.

Hắn dừng một chút.

" Tôi..."

Tôi mẹ nó thích cậu.

Mẹ.

Sao lại nói không ra.

Quá khẩn trương!

" A?" Vân Lục mờ mịt, " Cậu... Tôi... Cái gì?"

Giang Úc:... Cậu cút đi."

Vân Lục: " Được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro