Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16

Edit: Hinnnne

Gửi đi xong, bên kia không trả lời cô. Vân Lục nhìn khung chat ngón tay giật giật, nửa ngày cũng không soạn tin, bởi vì cô không biết nên nói gì.

Hoặc phải nói là, đời trước cô chưa từng được người khác che chở, không biết cảm giác được người khác che chở là như thế nào.

Sự che chở của Giang Úc khiến người ta không biết phải làm sao, trong suy nghĩ trong lòng cô người này không thể với tới.

Bởi vì đời trước anh và Trình Tiêu đi cùng nhau, cô thậm chí còn sợ anh sẽ giận chó đánh mèo với cô vì chuyện gì đó.

Gửi những tin nhắn kia trước khi chết, càng khiến cô xấu hổ.

Nhìn chỗ ngồi bên cạnh, bàn học Giang Úc rất sạch sẽ, trong hộc bàn chỉ có mấy quyển sách chủ yếu, bên ngoài để một khối rubik, mỗi mặt một màu sắc đã được giải xong. Tiếp đó là một tai nghe màu đen, cáp tai nghe cũng được xếp lại gọn gàng.

Ghế để dựa vào tường, anh thường xuyên chống tay lên bàn, hai tay cầm điện thoại chơi game.

Lí Viên tấm tắc nói, " Anh Úc lợi hại."

Diễn đàn lâm vào yên tĩnh, sau đó nghênh đón một loạt bình luận mới.

" Tôi không mù, nhìn thấy rất rõ ràng, đòn phản kích này của Vân Lục hay lắm."

" Mấy cái người vừa kêu kêu gào dữ dội giờ bị vả mặt chưa? Thuyết âm mưu, tôi đây nghi ngờ ba lần đụng người này là do Trình Tiêu bày mưu tính kế."

" Má ở trên có bị khùng không? Chuyện là do Tiêu Tình làm, liên quan gì tới Trình Tiêu."

" Mẹ nó, nghe má ở trên nói làm tui rơi vào trầm tư, tui học hành cũng không có dùng sức như vậy."

" Theo lý mà nói, trước đây Trình Tiêu đối xử tốt với Vân Lục như thế, tuy rằng Vân Lục luôn không để ý tới cô ấy, nhưng nếu Trình Tiêu thật sự là một người chị gái tốt thì đừng để bạn mình đối xử với em gái mình như thế."

" Có lẽ Trình Tiêu đã sớm ghét Vân Lục đối xử với cô ta như vậy? Cho nên mới giả vờ không thấy, để người ta dạy dỗ Vân Lục."

" Càng nói càng căng."

" Tóm lại, chắc Trình Tiêu không lương thiện như vậy đâu, không chừng miệng nam mô bụng bồ dao găm đó."

" Này, mấy người không cảm thấy Vân Lục rất đáng yêu sao? Rất A sao? Thảo luận mấy cái đó làm gì, thảo luận diện mạo cô ấy đi."

Sau khi được cái bình luận này nhắc nhở, mọi lại lại tập trung vào diện mạo của Vân Lục, trong quá khứ Vân Lục không có cảm giác tồn tại, một khi cô có cảm giác tồn tại thì chính là ném đồ vào Trình Tiêu, bày ra vẻ mặt ghét bỏ, hơn nữa vô cùng không có lễ phép, hiếm khi nói cảm ơn.

Lê thành nhất trung từ nhà trẻ đến cấp ba, trừ tiểu học Vân Lục không học ở đây cấp hai và cấp ba đều học, hồi còn cấp hai cô rất hướng nội, cảm giác tồn tại rất thấp, ấn tượng của mọi người đối với cô rất mơ hồ, đừng nói tới ấn tượng tốt.

Nhưng sau khi vào cấp ba, đặc biệt là lớp mười, có thêm một người chị là Trình Tiêu, dần dần Vân Lục được mọi người nhớ kỹ, nguyên nhân chính là không lễ phép và bản mặt như cả thế giới đều thiếu nợ cô, thêm Trình Tiêu mặt nóng dán mông lạnh với cô.

Trên người Vân Lục bị gắn mác xấu xa, không lễ phép, khắc nghiệt, tính tình tệ.

Không ai muốn tìm kiếm ưu điểm của cô.

Diện mạo của cô cũng bị nói là xấu theo.

Cô gái trong video tóc buộc cao để lộ trán trơn thông minh, khuôn mặt nhỏ cỡ lòng bàn tay, làn da trắng noãn, khuôn mặt tinh xảo, khi nói chuyện với Lí Viên khóe môi câu lên, má lúm đồng tiền ẩn hiện như bát rượu nhỏ.

Lúc xếp hàng khá ngốc nghếch đáng yêu. Nhưng khi cô quay lại hất người ta, vừa lưu loát lại cực ngầu.

Lúc này mọi người mới phát hiện, cô lớn lên thật sự rất xinh.

Thế là toàn bộ phần bình luận đều khen cô xinh đẹp, đáng yêu, rất A. Sau đó còn có người gửi ảnh cô trốn ở phía sau Giang Úc, tốc độ thảo luận càng sôi nổi.

" Tôi cảm thấy cô ấy đẹp hơn Trình Tiêu, mọi người thấy sao?"

" Tôi đồng tình."

" Tôi cũng vậy."

Phía dưới bình luận một tràng, Lí Viên cũng xem náo nhiệt, chốc lát sau Chu Dương và Hứa Điện cũng tới góp vui.

Con người đều thích tham gia náo nhiệt, lập tức toàn bộ đều đến khen Vân Lục, bài viết càng ngày càng hot.

Còn có người bình luận một câu.

" Tốt nghiệp xong tôi sẽ theo đuổi cô ấy."

" Không, bây giờ tôi sẽ theo đuổi cô ấy."

Sau đó bình luận này được Giang Úc trả lời: " Cút đi."

Người kia sửng sốt.

Giang Úc lại thêm một bình luận ở dưới: " Cút— đi— đi."

Đặc biệt là những bình luận khen cô xinh đẹp.

Cô có chổ nào đẹp.

Mù hết rồi sao.

Anh hậm hực nghĩ.

Nước suối!

Bổn thiếu gia thiếu nước suối sao?

Chu Dương trả lời Giang Úc: " Xin hãy bớt giận, chúng tôi đều là người vô tội."

Cậu muốn tức giận thì đi tìm bạn cùng bàn mà tức, ha ha ha.

Lí Viên cầm điện thoại, liếc mắt nhìn Vân Lục nói: " Giang Úc kêu người ta cút ở bài viết..."

Vân Lục vẫn chưa xem bài viết, cô vẫn đang nghĩ về việc mua nước để cảm ơn, ừ một tiếng nói: " Tớ đi mua một chút đồ ăn vặt."

" Mua cái gì? Tớ đi với cậu." Dù sao cũng không ngủ được, Lí Viên cất điện thoại đuổi theo Vân Lục.

Thời gian nghỉ trưa rất nhiều người nghịch điện thoại. Đương nhiên cũng có nhiều người vì chơi điện thoại mà chạy ra ngoài, Vân Lục đi thẳng đến cửa hàng tiện lợi, trên đường gặp không ít bạn học, nhiều người nhìn chằm chằm vào cô.

Lần đầu Lí Viên được chú ý nhiều như vậy, có chút ngại ngùng sửa lại mái tóc. Bên ngoài cửa hàng tiện lợi có rất nhiều học sinh đang ăn uống.

Vân Lục đẩy cửa đi vào, bước đến tủ lạnh ngó nghiêng.

Thời học sinh ở đời trước quá đen tối, Vân Lục bỏ qua rất nhiều thứ mà mình thích ăn, các nhãn hiệu nước suối trong tủ lạnh loạn xà ngầu.

Cô không biết được hết, cuối cùng chọn một nhãn hiệu thoạt nhìn rất tốt, mua ba chai.

Vỏ chai có màu xanh, trông rất xinh đẹp.

Lí Viên cũng chưa từng thấy nhãn hiệu này, cô ấy mua một đống Yakult, là Vân Lục trả tiền, cô ấy còn cầm thêm hai bịch khoai lát.

" Cậu mua nước suối làm gì?"

Vân Lục nói: " Để cảm ơn bọn họ."

Bọn họ?

" Ồ, Giang Úc?" Lí Viên xé mở bịch khoai lát, cười trộm.

Hai người trở về lớp, Vân Lục cầm ba chai nước suối, đặt lên bàn họ mỗi người một chai. Sau đó nhìn thời gian.

Vẫn còn một chút thời gian để ngủ.

Vân Lục ngáp một cái, ăn miếng khoai, nằm bò lên bàn ngủ.

Vài phút trước khi hết giờ nghỉ trưa, ba người bọn Giang Úc trở lại, miệng anh nhai kẹo cao su vị chanh, bàn tay buông lỏng bỏ vào túi, tay khác cầm điện thoại, đến gần chổ ngồi thấy Vân Lục nằm ngủ trên bàn, động tác anh ngừng lại mắt lóe lên vài tia bực bội.

" Gì vậy trời? Nước suối? Ai mua? Còn mua nhãn hiệu này?" Bước chân Chu Dương dừng lại nhìn chai nước màu xanh kia.

Bàn tay xinh đẹp của Hứa Điện cầm chai nước lên nhìn, ánh mắt quét tới Vân Lục.

Giang Úc cũng nhìn thấy chai nước trên bàn mình, anh nghiến răng...

Tên của nhãn hiệu này là: Cẩu độc thân cao cấp.

" Trù ẻo chúng ta hả?" Hứa Điện nhịn cười, còn cho mỗi người một chai.

Chu Dương cũng phản ứng lại, nhìn về phía Vân Lục sau đó nhìn Giang Úc.

Giang Úc đen mặt, túm lấy búi tóc trên đầu Vân Lục, Vân Lục ngủ mơ mơ màng màng, theo sau lực đạo kia quay đầu lại, trong mắt vẫn còn long lanh nước, giọng mềm như bông hỏi lại: " Làm gì thế?"

Giang Úc nhìn thấy cô như vậy, yết hầu cuộn lên xuống, giận không được mà tức cũng không xong.

Con mẹ nó.

Âm thanh dễ nghe như vậy...

Rất mềm mại.

Tay hắn nắm tóc cô, Vân Lục ngơ ngác nhìn, dáng vẻ còn buồn ngủ: " Giang Úc?"

" Không có gì, cậu ngủ tiếp đi." Nhìn gương mặt ngốc nghếch của cô hồi lâu, Giang Úc nuốt cục tức trở xuông, bản thân suýt chút nữa bị nhồi máu.

Giọng anh hạ thấp, thả lỏng tay.

Vân Lục cũng không tiếp tục ngủ, cô tự giác đứng dậy nhường vị trí. Giang Úc vừa lạnh mặt nhìn cô vừa đi vào, Vân Lục quay đầu nhìn thấy Hứa Điện cầm chai nước suối, cô tỉnh táo lại vài phần, cong môi nói: " Mua cho các cậu, uống đi."

Mẹ nó dáng vẻ còn rất kiêu ngạo.

Mua nhãn hiệu như thế, trù ẻo bọn họ trở thành cẩu độc thân cấp cao, vẫn rất kiêu ngạo?

Còn kêu bọn họ uống?

Ba nam sinh nhất trí trầm mặc.

*

Buổi chiều học xong hai tiết ngữ văn buồn tẻ, vừa tan học mọi người đều thở phào, tiết ngữ văn rất dễ buồn ngủ, chịu đựng cảm giác muốn ngủ nhưng không ngủ được thật đúng là tàn khốc. Cũng may tiết thứ ba là tiết thể dục, mọi người thu dọn một chút rồi ra sân thể dục.

Giang Úc từ lúc bắt đầu học liền ngủ, đeo tai nghe nằm bò xuống chỉ lộ ra chiếc cằm sắc bén.

Chai nước suối cô mua được đặt ở góc tường vẫn chưa mở nắp.

Không chỉ mỗi hắn, Chu Dương cùng Hứa Điện cũng chưa mở, Vân Lục hơi nghi hoặc, có phải bọn họ không thích uống nước của nhãn hiệu này hay không?

Nhưng cô cũng không hỏi, Lí Viên khoác tay cô, nói xuống lầu.

Vân Lục đem điện thoại nhét vào túi bước ra khỏi phòng học. Hứa Điện cùng Chu Dương không ngủ, hai người nhìn máy tính bảng, không biết đang xem cái gì.

Ở hành lang đụng phải Trình Tiêu, Trình Tiêu cầm điện thoại gửi tin nhắn, bên cạnh cô ta là Tần Tiểu Điệp, bốn người oan gia ngõ hẹp.

Trình Tiêu vừa thấy cô, lập tức bày ra nụ cười tươi: " Em gái."

Vân Lục ngẩng đầu liếc nhìn cô ta ừ một tiếng.

Trình Tiêu đuổi theo nói: " Chúng ta đi cùng nhau đi."

Lí Viên nói: " Không được, chúng tôi còn muốn đi mua đồ ăn vặt."

Nói xong liền kéo nhanh Vân Lục đi xuống lầu, Vân Lục chạy theo, rất nhanh liền không thấy bóng dáng.

Tần Tiểu Điệp nhìn sắc mặt Trình Tiêu, nụ cười của cô ta nhanh chóng biến mất, tiếp tục cúi đầu nhìn điện thoại.

Chuông vào học vang lên.

Cả lớp xếp thành hàng, lớp phó thể dục ở phía trước chỉ đạo, nghỉ nghiêm nhìn bên trái làm chuẩn. Giang Úc mới khoan thai đến trễ, bộ dáng chưa tỉnh ngủ, rũ mắt đứng ở vị trí cuối cùng.

Bởi vì không có thi đấu gì quan trọng, hơn nữa vẫn là lớp mười một, tiết thể dục cơ bản đều để bọn họ tự do hoạt động.

Vì thế giáo viên thể dục chỉ đến điểm danh, kêu lớp phó thể dục đi lấy thiết bị nhẹ nhàng, chờ đến lúc tự do hoạt động, học sinh có thể cầm đi chơi."

Sau đó liền giải tán.

Tuy rằng đã muộn nhưng mặt trời vẫn còn khá nóng, ngoại trừ nam sinh muốn đi đánh bóng rổ hoặc đánh cầu lông, bóng bàn. Phần lớn nữ sinh đều chọn nơi để tránh nóng, chơi điện thoại, nói chuyện phiếm, uống nước, bởi vì trong thời gian học không thể đi cửa hàng tiện lợi, cho nên một số nữ sinh sẽ giấu đồ ăn vặt trong đồng phục.

Vân Lục cùng Lí Viên tránh nắng dưới tàng cây, chơi đấu địa chủ.

Lí Viên chơi không chuyên tâm, thường xuyên muốn thoát ra xem Weibo, chỉ có Vân Lục nghiêm túc chơi, cô rất thích gọi địa chủ. Mặc kệ bài xấu hay tốt đều muốn gọi.

Dư Tri Tri ngồi bên cạnh nghe được điện thoại cô vang lên âm thanh.

" Gọi địa chủ."

" Không nhận nổi."

" Vương tạc."

Dư Tri Tri thò đầu qua xem, đám nữ sinh ngồi dưới tàng cây cũng nghe được âm thanh, lén lút nhìn về phía này. Mọi người đều coi trên diễn đàn, chuyện Vân Lục hất người ta ở nhà ăn, gây chú ý rất lớn, thay đổi cái nhìn của các cô ấy.

Có vài nữ sinh đã cảm thấy Vân Lục thật A, nhưng không tìm được cơ hội tiếp cận cô, trước kia Vân Lục thật sự khiến người khác khó gần.

Lúc này.

Các cô lén lút nhìn, không tự giác mà thò đầu qua, mỗi người dựa sát nhau, xem Vân Lục đấu địa chủ.

Nhìn mấy lá bài xấu trong tay cô.

Còn gọi địa chủ.

" Đừng gọi, bài này của cậu!" Có nữ sinh sốt ruột kêu lên, nhưng Vân Lục vẫn nhấn gọi địa chủ.

Một đám người các cô: "..."

Phốc—

Nữ sinh cố chấp với gọi địa chủ... có chút đáng yêu.

Bên này dưới tàng cây càng nhiều người vây lại, tàng cây bên kia, Tiêu Tình và Trình Tiêu ngồi cùng nhau, bên cạnh còn có một Tần Tiểu Điệp, tàng cây rất lớn chỉ có ba người bọn họ, lẻ loi, giống như bị cô lập, Trình Tiêu siết chặt ngón tay đến trắng bệch.

Từ sau khi video kia được tung ra, cô ta đi đến đâu cũng có người chỉ chỉ trỏ trỏ.

Trước đây các cô ta cô lập Vân Lục, bây giờ nếm được mùi vị bị cô lập.

" Này, đánh đôi năm đi." Một bạn học nữ phía sau chỉ vào Vân Lục, đầu ngón tay Vân Lục đè chặt màn hình, suy nghĩ một lát, thuận theo ý bạn học nữ kia, đánh ra một đôi năm, một đám nữ sinh thở phảo một hơi, Vân Lục đánh bài khiến người xem thật sự phải há mồm hoảng hốt.

Nghĩ cái gì liền đánh cái đó.

Đậu vui vẻ đều thua hết rồi.

Lúc này, trên sân bóng rổ Hứa Điện hướng về phía này hô to.

" Lục nhi."

Một tiếng Lục nhi này khiến cả người Vân Lục run lên, cô mờ mịt ngẩng đầu nhìn về phía đó.

Trong sân có rất nhiều nam sinh, đang giao đấu hữu nghị, nữ sinh trong lớp ngoại trừ chạy qua bên chỗ Vân Lục, phần còn lại chạy đi xem chơi bóng rổ. Ở giữa còn có rất nhiều nữ sinh của lớp khác, Giang Úc đội mũ trùm đầu màu đen, quần đồng phục màu xanh, tay ôm quả bóng cũng nhìn qua.

Cách khá xa, đôi mắt hắn sâu thẫm, thiếu niên mang theo dáng vẻ lười nhác. Hắn dùng bóng rổ chỉ về cô, nói: " Qua bên kia, lấy nước lại đây cho tôi!"

Soàn soạt âm thanh vang lên, nhóm nữ sinh đồng loạt quay đầu nhìn về phía khán đài chỗ để thùng đá lạnh.

Chắc là lớp phó thể dục mới mua.

Các cô lại nhìn về phía Vân Lục.

Điện thoại Vân Lục còn đang chờ cô chia bài, cô nhìn Giang Úc.

Giang Úc nhướng mày nhìn cô, chờ cô hành động.

Nam sinh bên kia cũng nhìn qua. Mặt trời có chút chói chang, Vân Lục giơ ta che đi ánh nắng, trong mắt hiện lên hình bóng tuấn tú của thiếu niên.

Còn có vẻ kiêu ngạo không ai bì nổi.

Vân Lục cất tiếng nói: " Quá nóng, tôi không đi, tự cậu đi lấy đi!"

Không khí trong nháy mắt yên tĩnh.

" Vãi? Cô ấy cự tuyệt Giang Úc."

" Tôi không nghe lầm chứ."

" Cô ấy sao dám, không đúng, đưa nước cho Giang Úc ai mà không muốn?" Một đám nữ sinh không dám tin mà nhìn Vân Lục.

Trên sân bóng rổ, một đám nam sinh cũng ngây người.

Giang Úc ôm bóng rổ, gân xanh nổi lên.

Rất muốn chơi chết cô!

Không.

Đem cô giam cầm.

Chơi.

*

Nếu nói Vân Lục ở trên Tieba ghi ra một nhũ danh, thế thì tiết thể dục quá nóng tôi không đi cậu tự mà đi, lời cự tuyệt này trực tiếp tạo ra đại danh, làm danh tiếng của cô vang xa.

Cô là người đầu tiên dám cự tuyệt Giang Úc.

Người đầu tiên!!

Người đầu tiên!!

Mẹ nó.

Quá ngầu.

Một đám người lại đăng bài viết mới, sôi nổi mà bình luận.

Mà trên sân bóng rổ, Giang Úc dáng vẻ muốn chơi chết mọi người nghiền áp tất cả, đối thủ bị thua đến nằm sắp xuống gọi ba ba.

Thảm không nỡ nhìn.

Sau khi đánh xong quả bóng, Giang Úc lại ngẩng đầu, nhìn thấy Vân Lục cầm điện thoại nói nói cười cười với Lí Viên quay trở về lớp, cái này cũng không tính, theo sau cô còn có vài nữ sinh, bộ dáng rất được hoan nghênh.

Giang Úc chửi một tiếng, vén vạt áo lên lau mặt, lộ ra vòng eo săn chắc,

Nghĩ thầm.

Tối nay lúc dạy kèm.

Nhất định phải hung hăng dạy dỗ cô.

Tiết thứ tư, Giang Úc không đến học. chỉ có Chu Dương cùng Hứa Điện, Hứa Điện cùng Chu Dương cười như không cười mà nhìn Vân Lục ngây thơ.

Chương trình học của một ngày đã xong.

Ăn cơm chiều, trở lại lớp, chổ ngồi đã có thay đổi.

Lí Viên cùng Dư Tri Tri xin nghỉ, hai người về trước, chổ ngồi phía trước Vân Lục đã đổi thành Giang Úc, hắn đem ghế của Lí Viên xoay lại, chân dài để trên đất, cầm sách vở đung đưa, nhìn cô đi về phía này, nhấc mi mắt lên liếc nhìn.

Sắc trời tối sẫm, trong phòng đã mở đèn.

Ánh mắt nam sinh thờ ơ, Vân Lục khá sợ hãi, cô ngồi xuống, ngoan ngoãn lấy ra ghi chú điều khó tiếp thu trong chương trình học, đặt lên bàn.

Cô có chút đánh giá cao bản thân, tuy rằng không ít đề bài cô đều làm được, những vẫn có rất nhiều bài không biết, đặc biệt là vật lý và hóa học.

Giang Úc thấy dáng vẻ thỏ trắng nhỏ ngoan ngoãn của cô, chậc một tiếng, thả lỏng chân.

Cả người ngồi trở về ghế, cầm lấy sách vở của cô lật xem.

Vốn tưởng rằng cô cái gì cũng không biết.

Kết quả vẫn khá ổn, hắn cầm lấy bút, ghi lên quyển vở bài tập rất nhiều đề: " Giải đề trước, không hiểu tôi sẽ giải thích cho cậu."

Vân Lục lập tức gật đầu. Ngón tay hắn rất đẹp, tư thế cầm bút đẹp trai, đang viết viết vẽ vẽ lên quyển vở.

Hôm nay tiết tự học buổi tối không nhiều người, phần lớn mọi người làm xong bài tập liền đi, ngoại trừ phụ đạo, Dần dần, người trong phòng học ngày càng ít.

Vân Lục cầm bút tính, cô cảm thấy Giang Úc cho cô rất nhiều đề, làm đến buồn ngủ.

Vân Lục sắp gục ngã, cô nhìn Giang Úc đang chơi điện thoại, lén lút nằm xuống, ngáp một cái, nghĩ mê man một chút liền ngủ.

Phòng học vào lúc này vang lên âm thanh đóng ba cái đèn, chỉ còn lại một góc sáng đủ để Vân Lục giải đề.

Giang Úc bị quấy rầy bởi tiếng ồn, ngẩng đầu lên.

Liền nhìn thấy Vân Lục nằm bò ra ngủ, hắn nheo mắt muốn túm cô dậy, cố ý chuẩn bị nhiều đề như vậy cho cô, chờ sau khi cô giải đề xong dạy dỗ cô, ai ngờ cái người này lăn ra ngủ rồi, vài giây sau, hắn đem điện thoại bỏ vào túi, giơ tay vào không khí, nhìn cô gái đang nằm ngủ trên bàn.

Cô gối lên cánh tay, khuôn mặt yên tĩnh, nhìn từ góc này, chiếc mũi thẳng, ánh sáng chiếu vào khuôn mặt hơi mờ ảo.

Làn da rất trắng, vài cọng lông tơ nhỏ, nhìn xuống chút nữa, đôi môi hồng nhuận hơi hé mở.

Giang Úc nhìn đến nơi đó, cơ thể hơi cứng lại.

Hồng nhuận như anh đào.

Hắn đứng lên, chống một tay lên bàn, khom lưng nhìn cô.

Một giây sau ghé sát vào, môi mỏng nhẹ nhàng dán lên môi cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro