Chap 28: Bị vu khống thật đáng thương
Đáng ghét! Đáng ghét! Đáng ghét!
Thiết Nghi rất muốn chửi thề ngay lúc này, còn rất muốn lao vào đập cho tên khốn nạn bỉ ổi vô liêm sỉ kia một trận nhừ tử. Đây là lần đầu tiên cô gặp phải một tên 'nhây' như thế này, ruột gan tay chân rất khó chịu rất muốn đánh người nhưng đáng tiếc tất cả những điều cô phải làm bây giờ không gì khác hơn ngoài việc nhẫn nhịn xuống ý muốn 'giết người'.
Đứa con gái mất nết dám bẻ gãy tay tên khốn đó giữa đường?
Hay! Hay thật!
Thiết Nghi máu nóng sôi trào, nổi giận đùng đùng. Cô vốn dĩ muốn cho chuyện này vào dĩ vãng mà ép mình không nghĩ đến nữa nhưng tên khốn bỉ ổi này tìm tới gây chuyện, đúng là ăn cướp còn la làng. Hãy đợi đấy! Để xem cô xử hắn như thế nào.
Chính Hào liếc nhìn Thiết Nghi, anh đoán đúng chưa? Cứ có chuyện rắc rối nào ập đến là phải kể đến cô nàng phá phách này, sao có thể thiếu cô được chứ? Nhưng mà...nhìn thấy vẻ mặt hung tợn của cô, đột nhiên anh cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng nhưng anh không biết phải nói sao.
Đương nhiên người vui nhất trong tình huống này không ai khác ngoài Tôn Chính Quân – địch thủ không đội trời chung của Thiết Nghi. Ngay từ đầu anh nhìn người rất đúng mà, cô nàng này ngoài quậy phá ra làm sao có thể tập trung học hành được? Không hiểu sao cha lại giữ cô ta ở lại đây, còn bắt anh phải thi thố gì đó với cô ta nữa. Hay thật! Nghĩ sao mà địch lại thiên tài toán học là anh đây? Hy vọng chuyện này càng lúc càng nghiêm trọng để cho cha đuổi cô ta khỏi nhà, cho khuất mắt anh đi.
"Hổ con, cô lại gây chuyện gì nữa thế?" Chính Hoàng nhân cơ hội ép sát Thiết Nghi hào hứng hỏi cô. Anh biết tính cách của cô, mặc dù rất bạo lực nhưng chưa bao giờ đánh người mà không có lý do. Nhưng kẻ có thể quay ngược lại 'cắn' cô thì rất hiếm, còn dám mắng vốn không chừa mặt mũi nữa chứ. Thú vị thật!
Thiết Nghi nghiến răng kèn kẹt rủa "Thu lại ánh mắt xem trò vui của anh đi Chính Hoàng! Chết tiệt! Thằng khốn đó giở trò đó với tôi mà còn dám vô sỉ mắng vốn sao? Còn rủ theo đồng bọn nữa, đồ hèn hạ, cả tổ tông nhà chúng mày đều hèn hạ!"
Nhưng Chính Hoàng khôn lanh bắt được điểm trọng yếu:
"Hắn giở trò gì với cô?"
Thiết Nghi bực mình không trả lời. Ánh mắt cô vô tình chạm phải ánh mắt của Tôn Hữu Nghị, hình như ông không hài lòng với biểu hiện của cô.
Gì chứ? Đừng nói ông vì một lời nói vô căn cứ mà buộc tội cô đấy nhé?
Cô dùng ánh mắt như tia lửa đạn nhìn chằm chằm vào tên con trai đang trốn sau lưng người đàn ông thô lỗ kia, khinh bỉ nói:
"Này anh bạn, trước khi đến nhà người khác mắng vốn cũng nên nghĩ đến tình huống của mình chứ, thử nói xem tôi có lý do gì mà bẻ gãy tay anh?"
Gã con trai đó không dám hé nửa lời, mọi việc đều phó mặc cho người đàn ông kia.
"Ông thấy chưa, con nhỏ đó còn già mồm già miệng nữa. Ông thử hỏi xem khắp ngõ phố này ai mà không nhìn thấy cô ta bạo lực đến cỡ nào. Chiều hôm qua có nhiều nhân chứng nhìn thấy rõ việc này, ông còn nói tôi lừa gạt?"
Người đàn ông không hề khách khí nói tuôn trào một tràng dài, song còn giận dữ cầm cốc trà trước mặt uống cạn rồi hét lên với người giúp việc đứng gần đó:
"Mắt cô bị đuôi à? Không thấy tách trà của tôi đã cạn rồi hay sao, còn không mau đi lấy cái khác cho tôi."
Tôn Hữu Nghị nhíu mày trước thái độ bất lịch sự, vô phép tắc của gã đàn ông nhưng cũng không nói một lời nặng nề nào. Nhưng Thiết Nghi thì khác, cô căm thù nhất những kẻ hống hách ỷ quyền thế mà ức hiếp người khác. Cô đi đến trước mặt gã ta, giựt phắt tách trà trong tay gã rồi đặt nhẹ lên cái khay trên tay người giúp việc. Cả quá trình cũng không thèm nhìn lấy hắn một lần.
"Muốn uống thêm thì ngậm miệng lại, nói nhiều quá sẽ khát đấy. Lúc đó ngay cả nước bồn cũng không đủ cho ông uống đâu!"
Câu nói của Thiết Nghi làm Chính Hoàng và Thanh Thúy suýt chút nữa là cười ra tiếng, còn Chính Hào đang cố gắng nhịn xuống nụ cười trên khóe môi.
"Cô..."
"Ây da Thiết Nghi à, con đừng có nói vậy chứ! Ông ấy là ông Trần nổi tiếng ở phố A này đấy, người ta nhà giàu của cải không xài hết làm sao mà thèm khát nước bồn như con nói được. Tôi nói có đúng không thưa ông Trần?"
Tôn Lập Vân đứng một bên chợt lên tiếng nói. Bà cũng giống Thiết Nghi, cực kì ghét cay ghét đắng loại người như thế này. Mặc kệ hình tượng của bà tới đâu, bà cũng phải nói lý lẽ mới được. Huống chi gã này đang nhắm tới Thiết Nghi của bà, sao bà có thể dễ dàng để cho hắn công kích con gái nhà mình được.
Người đàn ông được gọi là ông Trần tức đến nghiến răng ken két. Sở dĩ ông ta không nói được câu nào là vì người phát ngôn là Tôn phu nhân, ông ta không ngu đến mức phản bác lại nếu không cục diện sẽ bị đảo ngược ngay. Không cần biết là ai lên tiếng, chỉ cần người chủ trì đại cuộc là Tôn Hữu Nghị phải giải quyết chuyện này êm thấm cho ông ta là được.
"Tăng Thiết Nghi!"
Ngay lúc này chợt Tôn Hữu Nghị lên tiếng phá tan bầu không khí kìm nén của gã họ Trần kia. Thiết Nghi rùng mình, phải giận đến mức nào mới gọi cả họ lẫn tên cô một cách nghiêm nghị như thế. Nhưng cô đâu có làm gì sai, mọi chuyện là do tên khốn kia gây ra mà, cô chỉ trừng trị hắn mà thôi sao phải dùng ánh mắt đáng sợ ấy mà công kích cô?
"Con rốt cuộc vì cớ gì mà bẻ gãy tay con trai nhà người ta? Mau khai thật ra, nếu không đừng trách ta!"
Nhìn cánh tay đang bó bột dày đặc của tên tiểu tử thối kia, Thiết Nghi càng thêm căm giận. Khốn khiếp! Dám đùa giỡn với lão nương đây à? Được thôi! Để xem tao vạch trần hành động thối của mày ra sao nhé!
Thiết Nghi chưa kịp hùng hồn vạch tội thì tên con trai nãy giờ im hơi lặng tiếng đứng nép sau cha mình bất chợt lên tiếng:
"Thưa chú Tôn, thực ra hôm nay cháu đến đây không phải muốn mắng vốn đâu ạ! Cháu chỉ mong bạn học Tăng Thiết Nghi đừng có không được cái gì mà giở trò đánh người. Chẳng qua bạn ấy muốn ôm hôn cháu nhưng bị cháu từ chối nên mới ra tay. Bạo lực như thế là rất nguy hiểm, cháu chỉ hy vọng cô ấy sửa tánh xấu này thôi ạ. Chỉ là cha cháu cứ khăng khăng đòi đến đây, cháu chưa kịp kéo ông ấy lại thôi ạ!"
"Này thằng khốn, mày nói cái sh*t gì thế hả? Mày..." Thiết Nghi giận dữ không kìm chế nổi mà hét toáng lên. Cô chưa kịp nói hết câu đã bị Chính Hoàng đứng kế bên bịt chặt miệng lại. Tuy Chính Hoàng cũng cực kì phẫn nộ trước lời nói dối trắng trợn của tên khốn kia nhưng anh không thể đập cho hắn một trận được, ít nhất là trong tình huống này khi bắt gặp ánh mắt lạnh băng của cha, anh càng hiểu rõ nên ngăn Thiết Nghi lại. Nếu cửa trước không đánh được thì chờ cửa sau lôi đầu hai cha con khốn nạn này đập cho bọn hắn một trận nên thân, việc cần làm nhất bây giờ là nhẫn nhịn bởi dù sao cha anh cũng là người có tiếng ở phố A này.
Nhưng Thiết Nghi lại không nghĩ nhiều như vậy.
Khốn nạn thật! Tăng Thiết Nghi này mà thèm khát muốn ôm hôn hắn? Đến cả Tôn Chính Hoàng đẹp trai, phong độ ngời ngời mà bà đây còn khước từ đừng nói chi tên mặt heo ngu đần nhà ngươi.
Thiết Nghi tức không chỗ nào trút giận, cô hậm hực cắn bàn tay Chính Hoàng đang bịt miệng mình, bên tai còn nghe Tôn Hữu Nghị lạnh nhạt nói với cha con họ Trần kia:
"Vô cùng xin lỗi ông Trần! Thiết Nghi nhà chúng tôi thật vô phép với ông, tôi nhất định sẽ dạy dỗ lại con bé, còn về cánh tay của cậu nhà đây..."
Thấy Tôn Hữu Nghị ngập ngừng, gã con trai kia vô liêm sỉ nhanh nhảu nói:
"Không sao đâu ạ! Chỉ cần chú dạy dỗ bạn học Thiết Nghi thật tốt để sau này bạn ấy không đi đánh người nữa là cháu mừng lắm rồi ạ, không mong gì hơn."
Thiết Nghi nghiến răng giậm chân xuống nền nhà nhưng Chính Hoàng giữ chặt cô không buông. Bàn tay anh càng lúc càng siết chặt hơn, hình như anh cũng có cùng nỗi tức giận điên cuồng như ngựa hoang muốn giằng khỏi dây cương giống như cô nhưng anh hiểu chuyện hơn cô nên bình tĩnh ngăn chặn cô, trong lòng hạ quyết tâm sẽ không tha mạng cho tên khốn kia.
Thế là Thiết Nghi vô vọng không làm gì được kẻ dám 'cắn' cô, còn nhìn hắn ung dung được cô giúp việc tiễn ra khỏi cửa nữa. Thảm bại thật Tăng Thiết Nghi! Đây là lần đầu tiên có kẻ dám chọc đến cô mà vẫn sống sót qua cửa. Tức quá! Tức quá! Cô nhất định sẽ kiếm một bao cát thật to mà đánh đấm cho đến khi nó tan tành mới thôi.
Tiểu nhân, tiểu nhân, tiểu nhân!!!
Thanh Thúy nhìn thấy Thiết Nghi 'quằn quại' đau khổ như thế thì cũng bất bình cho cô, cũng ghét cách hành xử của cha mình. Nhưng mà nghĩ kĩ lại thì khuôn mặt của tên con trai lúc nãy có hơi quen quen, hình như là...
Thấy cha con họ Trần đi rồi, Chính Quân nhàn nhã uống tách trà mới pha, vừa uống vừa vui vẻ xem xét nét mặt khó coi của Thiết Nghi và cha. Chuyện này vui đây! Chẳng những bị mắng vốn mà còn dám chửi bậy trước mặt cha, mặc kệ cô ta có bị vu oan hay không thì cũng sẽ bị phạt nặng. Ông trời rõ ràng là đang giúp anh đây mà!
"Thiết Nghi, bây giờ con nói cho ta biết lý do gì mà con hành động như thế?"
Tôn Hữu Nghị vừa lên tiếng nguyên một nhà đều tò mò nhìn Thiết Nghi. Đến cả Chính Hoàng cũng muốn biết lý do, mặc dù anh biết rõ cô không phải như lời tên khốn kia nói nhưng rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào thì không ai biết được. Nhìn thấy cô tức giận long trời lở đất đến thế anh biết đây không phải chuyện đơn giản.
Ai ngờ cô nàng Thiết Nghi này như bị chập mạch, không nói thì thôi mắt còn đỏ hoe mà nhìn cha, bộ dạng ấm ức không nói nên lời.
"Chủ tịch Tôn không tin con?"
Tôn Hữu Nghị ngạc nhiên, tuy là lúc mới vào nhà Thiết Nghi gọi ông là chủ tịch nhưng lâu dần cô cũng gọi ông là cha như các con của ông. Vậy mà hôm nay...lại lạnh nhạt gọi ông một tiếng 'chủ tịch', trong phút chốc ông cảm thấy khó chịu không biết phải nói gì.
"Không phải đâu Thiết Nghi, cha Tôn và mọi người đều không biết sự tình như thế nào, chính vì tin tưởng con không như lời của cha con kia nói nên mới phải hỏi con. Anh nói có đúng không Tôn Hữu Nghị?" Tôn Lập Vân liếc xéo nhìn chồng mình đe dọa ông phải gật đầu đồng ý. Bà nhạy cảm nhận ra Thiết Nghi có điểm khác thường nên mới nhanh chóng đưa lời an ủi cô. Với tính cách của chồng bà chắc chắn chẳng có câu nào là dịu dàng hay trìu mến hỏi thăm cả.
Thiết Nghi nghĩ tới ngày hôm qua bị sàm sỡ và cái quá khứ không mấy tốt đẹp kia, cô càng tủi thân. Bây giờ nhìn vẻ mặt nghi ngờ của mọi người như cô là tội nhân thiên cổ, cô vừa tức giận vừa buồn bã. Nhận ra mình suýt khóc, cô giậm chân xuống đất, vì quá tủi nhục cùng uất ức nên có phần hơi lớn tiếng:
"Tên khốn đó sờ vào ngực của con!"
Thiết Nghi chỉ nói ngắn gọn một câu rồi bỏ chạy về phòng bỏ lại mọi người với cảm xúc khó diễn tả thành lời.
Khi trở về phòng Thiết Nghi ổn định cảm xúc rồi bắt đầu lập ra kế hoạch trả thù. Thiết Nghi cô không yếu đuối, không nhân nhượng với bất kì ai, cứ chờ mà xem.
***
Sáng sớm hôm nay lớp của Thiết Nghi có buổi tổng ôn tập cho kỳ thi học kỳ sắp tới, cực kì quan trọng không thể không đến. Lần đầu tiên Thiết Nghi có cảm giác mừng rỡ khi đi ôn tập vì như vậy cô sẽ không phải đối diện với nhà Tôn, nhất là khi tối qua cô đã nói ra vấn đề nhạy cảm kia. Không phải cô xấu hổ mà nếu chạm mặt họ thì cô không biết phải nói những gì. Vì thế cô quyết định đến trường thật sớm, ăn sáng không thèm ăn, cả xe nhà cũng không đi. Đi bộ còn sướng hơn nhiều, nếu có gặp biến thái thì càng tốt. Gặp trúng tên đó thì xử hắn không còn mảnh vải che thân để về nhà, còn nếu là kẻ khác thì cũng 'quất' luôn. Ai biểu kẻ đó xui xẻo gặp phải Tăng Thiết Nghi cô, để cô biến hắn thành bao cát.
"A, chị Thiết Nghi đã đi rồi sao ạ? Sớm thế?"
Thanh Thúy vừa ngáp vừa bước xuống lầu. Các thành viên trong nhà đã có mặt đầy đủ, chỉ thiếu có chị gái Thiết Nghi đáng thương của cô. Cô thật vô dụng, thấy chị ấy bị vu oan mà không làm được gì giúp chị ấy, cũng không thể nhớ ra gã con trai tối qua là ai, bây giờ tâm trạng có chút rầu rĩ, thấy có lỗi với chị Thiết Nghi quá.
"Hôm nay có cần chạy xe vào khuôn viên trường nữa không Thúy, hay anh dẫn em vào. Em yên tâm! Không thằng con trai nào dám ngắm nghía em đâu!"
Tôn Chính Quân dịu dàng nhìn em gái bé bỏng mà anh thương nhất. Hôm nay tâm trạng anh cực kì tốt không phải chạm mặt con nhỏ đáng ghét kia. Chắc chắn ngày hôm nay của anh rất đẹp.
"A!"
Thanh Thúy bỗng dưng nhảy dựng la lên một tiếng khiến bốn người đàn ông trên bàn ăn đều quay sang hiếu kỳ nhìn cô (bà Tôn đang ở trong phòng bếp chuẩn bị đồ ăn sáng). Đôi mắt cô bé tròn xoe nhìn mọi người, ánh mắt lanh lợi ấy như đã nghĩ thông việc gì đó, sợ người khác cướp cơ hội nói cô bé nhanh nhảu thuật lại:
"Ba, các anh, em thấy tên con trai tối qua trông rất quen, chỉ là lúc đó không nhớ ra hắn là ai. Bây giờ thì nhớ rồi, nghe các bạn em nói hắn chính là cái tên hay lấp ló ngoài cổng trường rình mò các nữ sinh đi một mình rồi giở trò đồi bại. Bởi vì bọn họ sợ rắc rối nên không trình báo lên công an, với lại bọn họ nói là chỉ bị một lần, sau lần đó thì hắn không thèm giở trò gì nữa. Em đoán chắc hắn thích chạm mỗi người một lần cho nó có cảm giác mới lạ."
"Cái gì! Còn có tên biến thái đồi bại đến vậy sao? Thúy, em có bị hắn sàm sỡ không? Mau nói cho anh biết, anh sẽ đánh bầm dập hắn." Chính Quân nổi giận đùng đùng.
"Không, em không bị sao hết!"
"Nói vậy tức là thằng khốn tối qua đã chạm vào hổ con nhưng hổ con không giống với những nữ sinh khác, cô ấy lập tức đánh trả không thương tiếc." Chính Hoàng co tay thành nắm đấm.
"Thiết Nghi hoàn toàn không có lỗi, chỉ là bản năng tự bảo vệ của cô ấy quá cao. Kẻ đầu sỏ chính là cha con họ Trần, đã ăn cướp còn la làng, mặt dày vô liêm sỉ." Chính Hào ngồi một bên bất bình.
Tôn Hữu Nghị ngồi một bên không nói gì. Ông vốn biết rõ Thiết Nghi sẽ không gây chuyện nếu không có người kiếm chuyện. Nhưng điều ông không hài lòng chính là cách hành xử tối qua của Thiết Nghi, sau này nhất định phải dạy dỗ lại.
Bữa sáng được bà Tôn đem ra, vừa đi bà vừa nói:
"Mấy người đàn ông các người thật là, chưa gì đã trách lầm con gái đáng yêu của tôi hại nó tủi thân không thèm ăn sáng nè."
"Nè em, anh không có trách Thiết Nghi nha! Em đừng quơ đũa cả nắm như thế!" Tôn Hữu Nghị vừa nói vừa liếc xéo con trai cả của mình. Ai tối qua là người đắc thắng nhất? Ai tối qua là người lãnh khốc vô tình không biết cảm thông nhất?
Tôn Lập Vân đương nhiên hiểu ý chồng nhưng bà cũng không dại gì kêu thằng con cứng đầu nhà mình đem đồ ăn sáng mà bà làm sẵn để trong hộp nhựa đáng yêu cho Thiết Nghi. Mặc dù bà cũng muốn làm vậy để 'hành' con trai nhưng nếu làm vậy chắc chắn sẽ xảy ra vụ nổ bom lửa đạn ở trường Nhan Trạch Lý mất. Vì hòa bình thế giới, bà nhất định phải nghĩ cho đại cuộc.
"Ủa Chính Hoàng đi đâu mất rồi? Ban nãy mới thấy nó ngồi đây mà?"
Thanh Thúy vừa cắt miếng thịt bò vừa nhanh nhẹn trả lời mẹ:
"Nhìn mặt anh ấy như hung thần ấy, đã ra khỏi nhà mười phút trước rồi mẹ ạ."
"Ồ, vậy Thúy con đem phần này cho anh con nhé, Chính Hào con đem cái này cho Thiết Nghi dùm mẹ nha." Tôn Lập Vân đem hai hộp cơm đã được chuẩn bị ngăn nắp, thơm ngon trao tận tay hai con. Liếc mắt nhìn thấy Chính Quân đang thở phào nhẹ nhõm vì nhiệm vụ cao cả kia không đến lượt mình, người làm mẹ nào đó trẻ con mà nói: "Còn con, Chính Quân, con chẳng có việc gì mà làm đâu. Ngồi đó mà ăn hết phần cơm của con rồi chờ tài xế đưa con đến trường đi, quý công tử. Hứ!"
Chính Quân mặt đen đầy mặt. Vậy mà anh còn đoán hôm nay là một ngày đẹp trời.
***
"Anh Hoàng!"
"Gì vậy Thúy?"
"Mẹ kêu em đưa đồ ăn sáng cho anh nè. Tức giận thì cũng phải ăn mới có sức tiếp tục tức chứ, phải hem?" Thanh Thúy đáng yêu nói.
Chính Hoàng xoa đầu em gái, yêu thương nói:
"Cám ơn em gái đáng yêu của anh! Nhờ em mà bụng anh không kêu gào thảm thiết, sinh lực tràn đầy." Chính Hoàng nhận lấy hộp cơm trẻ con mẹ làm, sau đó hình như nhớ ra chuyện gì, ngẩng đầu hỏi em gái "Phải rồi, hổ con..."
Thanh Thúy hiểu ý, mỉm cười báo cáo "Anh yên tâm, có người đem cho chị ấy rồi!"
"Hả?"
°ღღ°
Chết tiệt! Không phải tên trời đánh đó học ở trường này sao? Tại sao đi khắp sân trường tìm kiếm rồi mà chẳng thấy bóng dáng?
A thật là điên tiết mà!
Thiết Nghi bực dọc ngồi phịch xuống ghế đá trong khuôn viên trường. Bây giờ còn sớm vẫn chưa tới giờ ôn luyện nên cô mới dành thời gian đi tìm tên khốn kia. Nhưng đáng tiếc, tốn cả một buổi sáng mà vẫn bặt vô âm tín. Không hiểu cô thiếu sót điều gì, hình như còn thiếu thiếu gì thì phải? Nhưng mà cô không nghĩ ra, bởi vì cô đang tức điên lên đây!
"Không ăn sáng mà chạy bộ quanh trường suốt hai tiếng, nét mặt không biến sắc. Quả là hâm mộ cô, Thiết Nghi."
Một giọng nói lạnh băng đặc trưng vốn có của ai đó bất chợt vang lên. Thiết Nghi ban đầu vốn không để ý nhưng mấy nữ sinh gần đó cứ chỉ chỉ trỏ trỏ, có người mặt còn đỏ ửng mà nhìn về một phía nào đó thì cô mới tò mò nhìn theo.
Hóa ra là Chính Hào đang đứng trước mặt cô, trên tay còn mang một hộp cơm theo phong cách trẻ con. Hèn chi...người ta hiểu lầm, tưởng rằng anh làm cho cô.
Khoan đã, hồi nãy anh nói...
"Anh...anh theo dõi tôi?"
"Không hề, tôi chỉ tập thể dục buổi sáng thôi. Đi bộ quanh trường cũng là một cách điển hình rèn luyện sức khỏe." Chính Hào vừa đáp vừa ngồi xuống khoảng trống bên cạnh Thiết Nghi. Thấy cô nghi hoặc nhìn mình, anh tiện tay đưa hộp cơm cho cô. Thiết Nghi không nói gì, cầm lấy hộp cơm thơm phức mở ra chén ngon lành.
"Cô đi tìm tên đó?"
Chính Hào ngồi một lúc thì chợt lên tiếng. Anh vốn không thích quan tâm chuyện của người khác nhưng nhìn thấy cô ngây ngốc đi vòng quanh trường nhìn từng người một, kéo mỗi người đi ngang qua mình mà hỏi về gã con trai kia thì có chút bực mình.
Sao cô có thể ngốc đến vậy chứ?
Thiết Nghi đang chén cơm ngon lành nhưng khi Chính Hào nhắc đến tên khốn đó thì ngẩng phắt đầu lên, miệng còn đang nhóp nhép cơm, khó chịu nói:
"Thì sao? Tên chết tiệt đó nhất định học trường này. Tối qua anh không thấy đồng phục hắn mặc sao? Nhưng mà kì quái thật tôi tìm khắp nơi mà không thấy hắn, có cảm giác thiếu thiếu gì đó mà không biết là gì."
Chính Hào buồn cười nhìn dáng vẻ của cô, trực tiếp giải đáp vấn đề 'khá nan giải' của cô nàng ngốc nghếch này.
"Cô có biết tên họ hắn là gì không? Hắn học lớp nào?"
"Hả...không...không biết!"
"Vậy mà cũng đòi tìm người ta tính sổ? Tìm một người thì cũng nên biết rõ thông tin cơ bản của người đó chứ, cô có bị ngốc không vậy?"
Thiết Nghi nhíu mày, không vui lên tiếng:
"Trước đây nếu tôi muốn tìm kẻ nào thì tự kẻ đó phải chui đầu ra, không cần phải nhớ mấy cái tên nhảm nhí của bọn chúng. Phiền phức thật! A! Phải rồi, tối qua mẹ có nói hắn họ Trần vậy thì..." Thiết Nghi giơ cái muỗng bé xíu lên nhưng rồi tự mắng chính mình ngu ngốc, chỉ có cái họ thì làm được gì chứ. "Sh*t, tốt nhất hắn nên cả đời trốn trong nhà đừng để tôi tìm được, nếu không hắn và cha hắn đừng hòng còn nguyên vẹn cái mặt người đi gặp người khác."
Chính Hào nhíu mày nhìn Thiết Nghi. Dạo này cô chửi bậy hơi nhiều, đi chơi đêm cũng không ít, cô có lo cho kỳ thi sắp tới không vậy? Mặc dù thành tích của cô ra sao anh không quan tâm, chỉ là khi ở cạnh cô thì anh rất thoải mái, giống như trút bỏ hết tất cả cho nên anh mới thử sức giúp đỡ cô. Nhưng mà cô...
Khi Chính Hào định trách móc Thiết Nghi thì cô quay sang mỉm cười rạng rỡ khiến anh giật mình không dám nhúc nhích. Nụ cười của cô...thật sự rất xinh đẹp, không hề giả tạo chút nào.
"Chẳng phải anh cùng đến trường giống tôi sao? Vậy mà cơm vẫn nóng hổi thơm phưng phức thế này, nói xem anh tìm chỗ nào hâm nóng lại thế?"
"Tôi nhờ cô phụ bếp trong căn tin trường hâm lại giúp đấy, có gì sao?"
Thiết Nghi kinh ngạc, ngay lập tức cô ngồi ép sát Chính Hào, mở to đôi mắt ngắm nhìn một cách tỉ mỉ, chi tiết trên khuôn mặt anh. Hồi lâu sau, cô cảm thán:
"Hèn chi! Đẹp trai như vậy hỏi sao bà chằn đó nhiệt tình giúp đỡ."
Chính Hào khó hiểu nhìn cô, có chút kinh ngạc khi nghe lời khen ngợi từ miệng cô nói ra.
Thiết Nghi tưởng anh không hiểu nên giải thích, căn bản không biết Chính Hào là vì thắc mắc hai chữ "đẹp trai" từ miệng cô mà nói.
"Bà chằn đó hung dữ dễ sợ, không cho học sinh đem đồ ăn ngoài vào trường còn bắt đem đổ nữa, không biết thức ăn rất quý sao?" Thiết Nghi liếc xéo người nào đó ngồi dửng dưng bên cạnh "Trai đẹp có khác, ước gì cũng có phụ bếp nam để anh ta vì nhan sắc của tôi mà làm mọi thứ cho tôi."
"Phì..." Chính Hào không nhịn nổi phì cười thành tiếng. Cô nàng này thật là...
"Này anh cười gì?! Tưởng trai đẹp là ngon lắm sao?! Không cho phép cười!"
♥•♥
Khi Thiết Nghi vào đến lớp thì cô chủ nhiệm Diệp Trâm thông báo hôm nay lớp 4A sẽ được lớp chuyên lý cao cấp của trường hướng dẫn ôn tập, nghĩa là cả lớp sẽ chuyển sang phòng SCPS (Special Class of Physical Sciences). Đây là một trong ba phòng học mới nhất mà nhà trường xây dựng thêm cho các lớp chuyên cao cấp Toán, Lý và Hóa. Phòng SCPS là của tổ vật lý, SCCS của tổ hóa học và SCMS của tổ toán học. Thường nói ngắn gọn là PS, CS và MS. Các phòng học đặc biệt đương nhiên sẽ đặc biệt hơn các phòng học khác trong trường. Phòng cực kì rộng rãi, có thể chứa đến hơn hai ngàn học sinh, các trang thiết bị đầy đủ, công nghệ cao phục vụ cho những "thiên tài cục cưng" của nhà trường.
Cô giáo phát cho mỗi bạn một tờ lịch học được sắp xếp chi tiết theo ngày, trong đó các ngày luân phiên nhau, ví dụ hôm nay học ở PS, mai ở CS và mốt là ở MS. Vinh dự lắm mới được mời đến PS và học tập tại đó (vì lớp 4A chỉ xếp sau các lớp chuyên này) nên mọi người ai nấy mừng rỡ và hứng thú tột độ nhưng Thiết Nghi lại chán ghét vô cùng.
Gì chứ, cô giáo dạy cô còn hiểu mang máng chứ chả hiểu hết huống chi đến phiên mấy kẻ "siêu phàm" này, chẳng phải là công cốc hay sao? Hơn nữa ở lớp PS gì đó còn có bản mặt con khỉ cái Minh Tố Trinh kia, làm sao cô học vô nổi.
Trời ơi trời ơi...
Cho dù Thiết Nghi có than thân trách phận đến cỡ nào thì cũng phải lếch thây đến phòng học cao cấp PS. Cô tự nhủ thầm, thôi kệ vô trong ấy ngồi hưởng máy lạnh với khung cảnh tuyệt vời, cô cũng không mất mát gì.
Mới bước chân vào các bạn lớp cô đã tụ tập quanh mấy kẻ siêu phàm đó hỏi chi chít vô số điều, đến cả Ái Phúc cũng bỏ rơi cô mà chạy đi "ngắm trai".
Đúng rồi! Đa phần trong lớp này là nam sinh, nữ sinh thì cũng có nhưng không nhiều, giống như lớp 4A của cô vậy (có bốn em thôi). Nhưng PS hơn lớp cô đến mười hai người, trong lớp này có đến 16 nữ, Thiết Nghi khinh bỉ đoán chắc là đồng bọn của Minh Tố Trinh hợp thành.
Khoan đã, suýt nữa thì quên mất, chẳng phải trong lớp này cũng có cả...
"Á á a...đàn anh Chính Hào, đàn anh Chính Hào!! Tụi em rất hâm mộ anh, cho tụi em chữ kí đi!"
"Chụp hình với em nữa!"
"Đàn anh Chính Hào, giải hộ em bài này với!"
"Ôi anh ấy đẹp trai quá!"
Hai cô nàng tomboy của lớp cô, Mỹ Miều và Huệ Mẫn liên tiếp quấn lấy Chính Hào khiến các nữ sinh lớp PS đổ mồ hôi lạnh thay họ. Ai mà không biết Chính Hào cực kì ghét người khác chạm vào mình, anh cũng không bao giờ đi giảng giải cho bất kì cô nữ sinh nào, vậy mà hai cô gái lớp dưới không biết điều này lại bám lấy anh.
Minh Tố Trinh hung hăng tiến lên, giả vờ đẩy nhẹ hai cô nàng chim chích này ra khỏi Chính Hào, cũng không quên dùng ánh mắt khiêu khích chiếu thẳng vào bọn họ.
"Các em, hôm nay đến đây là để học tập chứ không phải buổi gặp mặt fan hâm mộ. Mong các em đứng đắn chút!"
Mỹ Miều và Huệ Mẫn tuy không phải thứ hiền lành gì, rất muốn đáp trả lại nhưng vì có cô giáo chủ nhiệm ở đây nên họ phải nhịn xuống. Thiết Nghi thì rất muốn cười một trận thả ga, Minh Tố Trinh mà cũng có bộ dạng này ư? Cô nhìn lầm chăng?
"Được rồi, được rồi! Bây giờ các em ngồi vào chỗ các đàn anh đàn chị ở đây sẽ tận lực giúp đỡ các em ôn tập." Cô chủ nhiệm Diệp Trâm lên tiếng hòa giải.
Thiết Nghi liếc mắt thấy có chỗ ngồi gần máy lạnh nhất thì chạy vọt tới đặt mông ngồi vào. Nói gì thì nói cô không để bản thân chịu thiệt được. Mặc kệ hai cô ả mê trai kia, cô chỉ mê chỗ mát mẻ thôi. Như vậy dù có không hiểu bài cũng có thể đánh một giấc thoải mái.
Thiết Nghi hài lòng với chỗ ngồi tuyệt vời này, cô đảo mắt liếc nhìn xung quanh phát hiện Chính Hào đang đứng cạnh một cô gái trông rất quen. Hình như tên là Hoàng Uyên thì phải, lần này cô ấy mang một cặp kính ôm trọn khuôn mặt nên Thiết Nghi nhìn không ra. Cô gái đó e thẹn nói gì đó với Chính Hào, hình như cả hai chưa tìm được "học trò" của mình nên đứng một góc thì thầm to nhỏ.
Cũng phải, nhìn cái mặt anh đủ chạy tám mét rồi Chính Hào. Suy nghĩ của Thiết Nghi khiến cô buồn cười nhìn cặp trai gái trước mặt. Ngay lúc đó Chính Hào quay sang phía bên này cùng lúc chạm phải ánh mắt xem trò vui của Thiết Nghi, anh nhíu mày khó chịu. Cô nàng này lại nghĩ đến thứ gì không được trong sáng nữa rồi đây. Anh định bước về bàn của cô, tuy kèm cô học rất vất vả vì trình độ cô không cao nhưng ít ra cô rất "ngoan ngoãn" chăm chú nghe lời anh nói chứ không dùng ánh mắt dò xét anh liên tục như mấy cô gái khác. Nhưng chưa kịp bước tới đã có người nhanh hơn tiến lên, thật tự nhiên mà ngồi đối diện Thiết Nghi.
Thiết Nghi đang ung dung ngắm nhìn vẻ mặt khó chịu của Chính Hào thì bỗng có một người con trai ngồi trước mặt cô. Ngoài ngạc nhiên ra cô còn cố gắng nhớ ra người này là ai, tuy nhiên dù có cố lắm cũng không thấy có ấn tượng gì cho lắm.
"Xin chào! Tôi là Hữu Quốc, bạn chưa có ai kèm cặp phải không? Nếu vậy chúng ta cùng nhau học nha?"
Thiết Nghi liếc qua Chính Hào một cái rồi đồng ý cho qua. Mặc kệ nó, ai dạy cũng như nhau thôi! Huống chi cô không thể nhớ ra anh chàng này là ai. Phải nhanh chóng lục lọi trong trí nhớ xem vì sao anh ta tạo cho cô cảm giác như đã gặp rồi? Hay anh ta thiếu tiền cô nên cô mới nhớ dai đến thế?
"Nào chúng ta bắt đầu nhé! Nội dung đề thi lần này bao gồm ba định luật của Newton về chuyển động. Các định luật Newton được công bố lần đầu tiên năm 1687 trong cuốn Philosophiae Naturalis Principia Mathematica. Ba định luật cơ bản này cùng với một định luật nổi tiếng khác của Newton, định luật vạn vật hấp dẫn, lần đầu tiên giải thích khá thuyết phục các quan sát của Kepler về chuyển động của các hành tinh."
Thiết Nghi chống cằm mơ màng, anh chàng này nói nhiều kinh khủng. Bây giờ đâu phải giờ học lịch sử mà đi giới thiệu chi tiết từng thứ chứ. Coi như anh ta giỏi giang đi nhưng cô không cần biết anh ta giỏi đến cỡ nào. Thiết Nghi nhăn mặt:
"Nói vào trọng tâm."
Hữu Quốc kinh ngạc. Lần đầu tiên có người nghiêm nghị nói thẳng vào mặt anh, trực tiếp ngăn cản anh vòng vo tam quốc. Gì chứ anh chỉ muốn cho cô biết thêm thôi mà, có cần bày ra bộ mặt khó chịu xua đuổi người như thế không. Hơn nữa anh cũng chẳng muốn kèm cô đâu, chỉ là Hoàng Uyên cứ cùng Chính Hào thảo luận anh không có vị trí nào ở đó nên buồn chán ngồi với cô thôi. Nhưng thôi, đã dạy thì phải dạy cho trót.
"Định luật 1 Newton: Nếu một vật không chịu tác dụng của lực nào hoặc chịu tác dụng của các lực có hợp lực bằng không thì nó giữ nguyên trạng thái đứng yên hoặc chuyển động thẳng đều." Hữu Quốc nói lia lịa không ngừng: "Định luật 1 của Newton bắt nguồn từ một phát biểu trước đó của Galileo Galilei và còn được gọi là định luật quán tính. Định luật 1 chỉ ra rằng lực không phải là nguyên nhân cơ bản gây ra chuyển động của các vật, mà đúng hơn là nguyên nhân gây ra sự thay đổi trạng thái chuyển động có nghĩa là thay đổi vận tốc hay động lượng của vật."
CÁI, QUÁI, GÌ, THẾ, NÀY!!!
Thiết Nghi điên tiết nhìn Hữu Quốc đang nói không dứt trước mặt. Anh ta đang dạy cô hay trả bài thuộc lòng cho cô thế?
Cho dù là thuộc lòng cũng nên bày ra vẻ mặt am hiểu một chút chứ, anh ta rốt cuộc là đang nói đến vấn đề ngoài hành tinh nào vậy?
~@@@~
Giờ nghỉ giải lao
"Hura! Sống rồi sống rồi!" Một học sinh nam lớp 4A mừng rỡ như điên chạy nhanh ra ngoài rửa mặt, những người bạn khác cũng theo sau đi ra căn tin mua chút đồ ăn.
Thiết Nghi lúc này thảm hại vô cùng, sau khi nghe nam sinh kia nói xong cũng không buồn ngẩng mặt lên. Cô nằm bò ra bàn, đầu óc quay cuồng nhìn từng người rời khỏi phòng học. Kẻ đầu sỏ gây nên "căn bệnh mới" cho Thiết Nghi lúc này đang hí hửng bên cạnh nói cười cùng nữ sinh tên Hoàng Uyên kia.
Tên đáng chết! Lão nương ghi hận với nhà ngươi, cho ngươi vào danh sách đen!
Cô đúng là bị vẻ ngoài thư sinh của hắn đánh lừa mà!
Trong khi Thiết Nghi thấy ngày tận thế như đến rồi thì Hoàng Uyên hoàn toàn trái ngược. Ngày hôm nay đối với cô rất hạnh phúc, rất vui vẻ. Các bạn nam sinh lớp 4A hòa đồng, dễ thương, hướng dẫn cho các bạn ấy thoải mái vô cùng. Hơn nữa cô còn được trò chuyện cùng người mình thầm mến hơn mười phút, như vậy là quá viên mãn với cô rồi.
"Chính Hào, bài tập này có một câu khó giải, mình chưa nghĩ ra cách phù hợp để giải nhanh nhất, cậu xem qua thử..."
Hoàng Uyên đưa sách bài tập cho Chính Hào nhưng cô phát hiện anh không mấy chú tâm. Ánh mắt anh đang hướng về cô gái kia, cô gái đang ngủ khò khò trên mặt bàn.
Cô gái đó...chẳng phải là...Tăng Thiết Nghi nổi tiếng trong tin đồn lần trước sao? Trong vụ đó chính cô ấy đã dạy cô cách ra mặt đối đáp với các thầy cô, còn giúp cô không vạch trần đám Minh Tố Trinh một cách khôn khéo.
Cô gái đó...Chính Hào rất thân với cô ấy sao?
"Xin lỗi, chút nữa tôi sẽ kèm cặp bạn học Tăng Thiết Nghi. Cô cùng Hữu Quốc giúp đỡ bạn Chí Toàn nhé!"
Chính Hào nói xong câu đó rồi đi luôn không nhìn Hoàng Uyên. Dĩ nhiên người vui nhất lúc này không ai khác ngoài Hữu Quốc, còn Hoàng Uyên thì thất vọng buồn bã ngắm nhìn bóng lưng quay đi của Chính Hào.
Máy lạnh mát mẻ thổi phù phù trên đỉnh đầu cộng thêm những bài học đầy rẫy buồn ngủ bao vây làm Thiết Nghi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Trong mơ cô ngửi thấy mùi thức ăn tỏa ra từ một bàn đồ ăn trước mặt, toàn là cao lương mỹ vị. Ôi cánh gà nướng, sườn xào chua ngọt, bít tết chín bảy phần, xúc xích xông khói, bánh bông lan trà xanh phô mai...
Hiếm khi có cơ hội ông trời cho mình một bàn đồ ăn thơm ngon liếc mắt đủ nhỏ dãi, Tăng Thiết Nghi cô làm sao dám bỏ qua cho được. Thiết Nghi nhào tới bàn ăn, cầm một đống đồ trên tay, khi chuẩn bị chén thật ngon lành thì từ đâu một giọng nói giễu cợt vang lên trên đỉnh đầu.
"Học hành chăm chỉ nhỉ?"
Thiết Nghi giật mình tỉnh giấc. Cô mơ màng liếc thấy đối diện mình là cái tên đáng ghét đã bỏ rơi cô ba tiết trước hại đầu cô bây giờ như muốn nổ tung. Còn nữa từ nãy giờ không xuất hiện, đợi khi cô chuẩn bị thưởng thức đồ ăn ngon trong mơ thì đùng đùng chạy tới đánh thức cô, còn dùng cái giọng đáng ghét đó mà mỉa mai cô nữa.
Thiết Nghi liếc xéo Chính Hào nhưng thấy anh cứ mỉm cười nhìn mình. Cô chửi thầm có gì mà cười hoài không dứt thế, cô chỉ là ngủ gật thôi mà. Chẳng lẽ tướng ngủ của cô trông rất quái dị? Chưa kịp suy nghĩ thêm cô bắt đầu thấy kì lạ, nhất là ở khóe miệng, sao mà ươn ướt thế nhỉ? Hổng lẽ...
Thiết Nghi hành động nhanh như tia chớp, cô vừa dùng tay lau miệng vừa trợn mắt nhìn chằm chằm cuốn tập đáng thương đã bị ướt lênh láng thành sông của mình.
Chính Hào đáng chết, dám cười nhạo cô!
"Xin lỗi nhé đây là thói quen trời sinh của tôi, khi ngủ là phải chảy nước miếng anh thông cảm nha. Hình tượng cao quý xinh đẹp của tôi trước nay vẫn như cũ, không có thay đổi đâu."
Khóe miệng Chính Hào gần như kéo dài đến tận mang tai nhưng vẫn cố kiềm lại. Anh ho nhẹ hai tiếng, ánh mắt tràn đầy ý cười hướng về cô:
"Trong mắt tôi trước nay cô chưa hề có hình tượng."
Á không thể tin được! Anh ta dám nói thế với một đứa con gái như cô sao? Từ khi nào mà cô cảm thấy Chính Hào không còn vẻ lãnh đạm, khó gần như xưa nữa mà luôn lấy việc trêu chọc cô thành thói quen mỗi khi cô mất hình tượng?
Nhìn thấy nét mặt cau mày nhăn nhó với bộ dạng như muốn đánh người của cô, Chính Hào thầm biết rút lui. Thực ra anh cũng không biết mình bị làm sao mà cứ thích trêu chọc cô mỗi khi nhìn thấy dáng vẻ khác người của cô.
"Phải rồi, anh làm ơn dạy tôi ba tiết còn lại đi. Nếu để tên Quốc Quốc gì đó dạy tôi nữa chắc anh không kịp hốt xác tôi đâu. Anh ta nói cái gì mà tôi không hiểu nổi một chữ, đau đầu muốn chết đây nè. Bây giờ tôi mới biết thì ra không phải đánh nhau mới làm người khác đau đớn, hóa ra cũng có thể dùng lời nói giết chết người ta bằng tốc độ ánh sáng."
"Đến vậy sao? Từ nãy đến giờ anh ta dạy cô cái gì?"
Thiết Nghi đen mặt "Anh nghĩ là tôi nghe được sao?" cô xua xua tay "Anh ta ấy à, không biết dạy kiểu gì mà cứ ngắm gái suốt. Anh nói xem chẳng lẽ sức hấp dẫn của tôi không đủ để thỏa con mắt thèm khát của anh ta hay sao mà phải đi tìm người khác."
"Được rồi cô rất rất rất hấp dẫn, bây giờ mau tập trung vô học, chúng ta phải học sớm hơn người khác vì cô đi chậm bài hơn, có biết chưa?"
"Vâng vâng thưa thầy giáo Tôn!"
Ba tiết sau đó tuy rằng Thiết Nghi có thấm mệt và buồn ngủ nhưng cô đối với bài giảng của Chính Hào thì cực kì hứng thú. Anh nói không hề khô khan và hóc búa như ai kia, bên cạnh đó còn kèm theo ví dụ cho từng trường hợp cụ thể để cô dễ hiểu hơn. Chẳng mấy chốc về lý thuyết ba định luật của Newton cô đã nắm vững.
Tuy rằng hôm nay đám Minh Tố Trinh không kiếm chuyện với cô vì bên cạnh cô có "đại ca" Chính Hào nhưng trong suốt tiết học cô nhận được vô số ánh mắt lửa đạn bắn liên tục về phía mình.
Ghen tỵ sao? Ừ thì ghen tỵ cho tức chết luôn đi! Bọn mày làm gì được tao. Hình tượng của tao trong mắt Chính Hào mất sạch sành sanh và dĩ nhiên đừng mong hình tượng bọn bây sẽ khác đối với anh ta.
♥•♥
"Cuối cùng cũng tan học rồi!"
Thiết Nghi uể oải vươn vai cùng Chính Hào sánh đôi bước ra cổng trường. Hôm nay hai người không đi cổng sau nên có rất nhiều ánh mắt hiếu kỳ nhìn chằm chằm bọn họ. Có mấy nữ sinh nhìn thấy Thiết Nghi cũng không dám bước lại gần bạo gan xin chụp hình với Chính Hào như mọi khi, tương tự mấy nam sinh cũng không dám hé mở nụ cười thân thiện với Thiết Nghi như thường lệ. Hai người giống như tương hỗ lẫn nhau, đi chung với nhau tạo thành một hình ảnh xứng đôi vừa lứa khiến mọi người xung quanh bàn tán qua lại.
Chính Hào từ lâu không thèm để tâm đến lời thì thầm to nhỏ của mấy bạn học xung quanh, Thiết Nghi lại càng không thèm để ý. Cứ tưởng bọn họ nói cái gì sôi nổi, những chuyện như yêu đương hẹn hò thì cô không có hứng thú, nếu mà là tụ tập đánh nhau thì là chuyện khác.
Thấy Thiết Nghi thản nhiên đối mặt với lời bàn tán, Chính Hào còn tưởng mình nhìn nhầm. Anh cứ tưởng cô sẽ hét ầm lên để biện bạch gì gì đó hay dừng lại cấm bọn người kia ngừng buôn chuyện nữa. Nhưng cô vẫn theo sau anh ra đến gần cổng trường, vẻ mặt không có gì là mất bình tĩnh hay nóng giận.
Anh hài lòng với biểu hiện này của cô, ít ra không làm anh nhức đầu.
"Ngày mai cô có môn gì?"
"Hửm? Mai à? Để coi..." Thiết Nghi đưa ngón trỏ lên môi đăm chiêu suy nghĩ "Hình như là hóa, phải sang CS thì phải. Tôi cũng không chắc lắm, cô chủ nhiệm mới phát thời khóa biểu hôm nay thôi. Ý mà hình như mai không có tiết!"
"Vậy à? Chắc nhà trường sắp xếp học một ngày nghỉ một ngày để học sinh dễ ôn tập hơn."
"Ý chết..." Thiết Nghi ngừng lại, không biết nghĩ gì mà vẻ mặt hoang mang.
"Gì vậy?" Chính Hào cũng dừng lại theo cô, chờ cô mở miệng
"Sang CS thì gặp Chính Hoàng, cái này thì không sao nhưng..." Thiết Nghi đảo mắt một hồi mới nói ra điểm trọng yếu "Hổng lẽ sang MS sẽ đụng phải ông già đó?"
"Ông già?" Phải mất một lúc Chính Hào mới hiểu ý của hai từ "ông già" trong miệng Thiết Nghi nói đến là ai. Xem ra chỉ mình cô là có ấn tượng cực kì xấu đối với anh Chính Quân mà thôi.
Thấy Chính Hào ngẩn ra, Thiết Nghi mới vội vã giục:
"Hay là anh sang MS với tôi đi Chính Hào! Nếu tôi không hiểu bài còn có anh hướng dẫn giúp tôi, có được không?" Cô bày ra vẻ mặt cún con đáng thương không được cho ăn mà nhìn anh.
Chính Hào suy nghĩ một lúc rồi đáp "Xin lỗi, mấy hôm tới lớp tôi tiến hành nghiên cứu trên diện rộng nên phải có mặt đầy đủ, không thể đi cùng cô được." Thấy vẻ mặt cô tìu nghỉu thất vọng, anh cười an ủi "Đừng lo, sang MS đương nhiên sẽ chạm mặt anh Quân nhưng tôi cam đoan với cô anh ấy sẽ không thèm để ý cô đâu. Với lại lớp toán cũng có mấy đàn anh tốt bụng lắm, tôi tin cô dễ dàng nhờ mấy ảnh hướng dẫn ôn tập."
"Ừ biết rồi!" Thiết Nghi không biết nói gì hơn. Dù sao toán cũng là môn quan trọng nhất trong kỳ thi này của cô, nó là môn cô đấu với ông già chết tiệt đó mà.
"Hổ con!"
Tiếng Chính Hoàng gọi từ phía sau khiến Thiết Nghi nổi da gà. Đáng chết! Dám gọi cô bằng biệt danh đó chốn đông người. Tên Chính Hoàng này không sợ chết, xem cô xử hắn thế nào.
"Ủa hai người đi cùng nhau à?"
"Tụi em chuẩn bị về nhà." Chính Hào ít khi nói chuyện với Chính Hoàng, phần lớn anh đều bàn việc học với anh Quân, còn người anh thứ hai này luôn đi chơi thâu đêm có mặt ở nhà không nhiều nên lâu dần tiếp xúc trở nên xa lạ.
"Ừ!" Chính Hoàng nhẹ đáp rồi quay sang Thiết Nghi "Rảnh không? Đi với tôi một lát!"
Thiết Nghi không thèm để ý hình tượng ngáp dài một cái "Tôi học từ sáng đến chiều mệt quá! Tôi cần về nhà tắm rửa, có chuyện gì lát nói sau nha."
Chính Hoàng không khó chịu khi cô từ chối, ngược lại còn tiến gần thân mật nói nhỏ vào lỗ tai cô:
"Chuyện này rất quan trọng! Tôi tin nó hấp dẫn hơn chuyện tắm rửa của cô nhiều!"
"Có ý gì?" Thiết Nghi cau mày hỏi
"Tôi tìm được một thằng nhóc có thể truy ra tung tích của tên khốn nạn kia! Muốn cùng tôi đi gặp không, hổ con?"
"Thiệt không?" Hai mắt Thiết Nghi sáng bừng lên hứng thú nhìn Chính Hoàng
"Tôi nào dám gạt cô." Chính Hoàng nhún nhún vai ra vẻ bất cần đời. Anh biết cô sẽ không bỏ qua cho gã biến thái dám cả gan 'cắn' cô, chẳng những vậy còn hạ bẹp danh dự của cô trước nhiều người như vậy. Cô mà bỏ qua cho hắn thì cô không phải Tăng Thiết Nghi. Chính vì vậy mà anh tận dụng mối quan hệ trong trường để tìm được người này.
Thấy Thiết Nghi ngầm đồng ý thì Chính Hoàng vui vẻ khoác vai cô sau đó quay sang nói với Chính Hào:
"Em về trước nhé, anh và hổ con có việc cần làm."
Không đợi Chính Hào trả lời anh kéo luôn Thiết Nghi trở lại trường. Chính Hào nhìn bọn họ một lúc thì mới quay người lên xe.
***
"Này từ từ thôi, rốt cuộc người anh tìm được là ai vậy hả?"
Thiết Nghi bị Chính Hoàng kéo đi thì phát bực. Chính Hoàng cũng không trả lời ngay mà cứ liên tục kéo cô đi khoảng chừng vài chục bước rồi dừng lại trước cửa một lớp học.
Thiết Nghi nghi hoặc nhìn Chính Hoàng rồi nhìn lớp học trước mặt, không hiểu Chính Hoàng muốn làm trò gì.
"Lớp một?"
"Phải! Người chúng ta cần giúp đỡ chính là người học ở lớp này, cô đợi một chút nó sẽ ngoan ngoãn ra ngay."
Đúng như Chính Hoàng nói, Thiết Nghi không phải đợi lâu. Nhưng khi người đó bước ra thì cô há hốc mồm ngạc nhiên. Cái người kia khi nhìn thấy cô cũng giật mình co rúm lại, vừa định bỏ chạy thì bị một tiếng hét to của Thiết Nghi dọa cho chết đứng.
"Đứng lại con cua lột!"
"Con cua lột?" Chính Hoàng đứng bên cạnh buồn cười hỏi, cái biệt danh này thiệt là tếu, cô gọi như vậy chẳng phải chết tên người ta rồi ư? Nhưng mà gượm đã, cô quen biết tên này?
"Đại...đại tỷ Tăng Thiết Nghi! Chị...chị tìm em ạ?"
"Ô hô không ngờ mày còn nhớ tao, không biết tao có nên lấy làm vinh hạnh không nhỉ?"
"Đại tỷ, em làm sao dám quên chị được chứ ạ! Chỉ có chị là không thèm nhớ đến em thôi, chứ em nào dám..."
"Chết tiệt! Mày còn dám nói à? Chuyện lần trước tao chưa tính sổ mày đấy!"
Thiết Nghi hầm hừ đe dọa làm "con cua lột" xanh mặt vội vã quỳ thụp xuống van lạy cô:
"Đại tỷ xin tha em, em biết sai rồi! Chị kêu gì em cũng sẽ làm hết, tha cho em đi ạ!"
"Được rồi!" Chính Hoàng nãy giờ bị bỏ lơ đứng một bên bất ngờ lên tiếng "Quách Chấn Lâm, mày biết tụi tao tìm mày làm chuyện gì rồi chứ?"
"Vâng, em biết ạ đàn anh Chính Hoàng!" Quách Chấn Lâm ngoan ngoãn vâng dạ, hắn đổ mồ hôi hột lén nhìn Thiết Nghi "Em sẽ cùng đàn em tìm ra tên đó, xin yên tâm giao cho em! À phải rồi nếu mà tìm được thì xử hắn thế nào ạ?"
Chính Hoàng mỉm cười gian xảo quay sang Thiết Nghi "Oan có đầu, nợ có chủ! Giao hết cho cô đó Thiết Nghi."
Thiết Nghi bày ra vẻ mặt đê tiện hơn, ngoắc ngoắc tay bảo Quách Chấn Lâm tiến lại gần rồi ghé sát vào tai hắn bắt đầu nói kế hoạch. Chính Hoàng ở một bên cười chào thua, anh chỉ còn biết cầu nguyện cho tên đó mạng lớn mà vượt qua sóng gió này. Đụng phải Thiết Nghi chính là tự mình cầm dao giết chết mình.
^__^
Tối hôm đó ở Tôn gia có hai vị khách 'quý' nằng nặc đòi vào thăm hỏi khiến quản gia, người giúp việc một phen tá hỏa giật mình. Hai người này không phải ai xa lạ mà chính là hai người ầm ĩ xông vào Tôn gia mắng vốn hôm trước. Nhưng khác với dáng vẻ hùng hổ không sợ trời không sợ đất của ngày hôm đó thì hôm nay trông họ cực kì thảm hại, nhất là cậu trai trẻ đi theo người đàn ông. Hai con mắt anh ta bầm tím một cục lớn, khóe miệng bị bầm dập đáng sợ, bàn tay bị thương bữa trước nay càng nặng hơn phải băng hết cả một cánh tay, hai chân thì đi tập tễnh muốn té ngã mấy lần. Trông anh ta không khác gì một xác ướp di động.
Bộ dạng vừa buồn cười vừa tội nghiệp đó khiến mấy người giúp việc nhà Tôn đều cười khúc khích mà không dám cười lớn.
Tôn Hữu Nghị giật mình, Tôn Lập Vân kinh ngạc che miệng, Tôn Chính Quân bị xặc cà phê ho liên tục, hai người còn lại ngoài Thiết Nghi và Chính Hoàng thì trợn mắt buông đũa ăn xuống nhìn chằm chằm hai kẻ náo loạn nhà mình hôm trước.
Chỉ mới một đêm...
Sao họ thảm hại dễ sợ vậy?
Lại còn quỳ gối trước mặt cả nhà nữa...rốt cuộc là có chuyện kinh thiên động địa gì đã xảy ra?
"Chúng tôi xin lỗi! Vô cùng xin lỗi mọi người, đặc biệt là tiểu thư Thiết Nghi, vô cùng xin lỗi vì đã mạo phạm cô!"
Hai cha con họ Trần luôn miệng một câu xin lỗi, hai câu xin lỗi đến mãi một lúc sau mọi người mới hiểu thông họ đang làm cái gì.
Tôn Hữu Nghị là dân làm ăn nên rất nhạy bén với thái độ khác thường của hai cha con này. Tuy vẻ mặt của họ đều cam tâm tình nguyện nhưng cái mặt bị thương không ra gì như thế thì khả nghi vô cùng. Ông liếc nhìn Chính Hoàng cùng Thiết Nghi "vô tội" đứng một bên, mặc dù cả hai đang cố làm ra vẻ chín chắn, bình tĩnh nhưng nếu nhìn kỹ thì vẻ mặt "hai kẻ đầu sỏ" này trông thỏa mãn tột độ, đáy mắt tràn ngập ý cười.
"Chính Hoàng, Thiết Nghi, hai đứa..."
Tôn Hữu Nghị chưa kịp tra hỏi thì người đàn ông đang lầm lì cúi mặt chợt ngẩng đầu, vội vã líu lưỡi giải thích:
"Tiền bối Tôn xin đừng hiểu lầm! Thằng con tôi bị như vầy là do nó không nên thân mà ra. Tôi làm cha xấu hổ vô cùng nhưng tôi không thể không nói ra. Nó chuyên rình mò nữ sinh mà giở trò đồi bại, trêu ghẹo nên sáng nay lúc đi học bị người ta đánh một trận. Chuyện này vốn không liên quan gì đến con gái Thiết Nghi của tiền bối cả. Lần trước là do tôi hồ đồ bênh vực con trai mà gây náo loạn cho tiền bối, kính mong tiền bối rộng lượng mà bỏ qua cho, đừng kiện cáo nhà tôi. Tôi vạn lần tạ tội với Tôn gia!"
Nói rồi ông ta giận dữ ấn đầu con trai mình xuống "Nghịch tử, mau cúi đầu xin lỗi người ta đàng hoàng cho tao! Mày là đứa không nên thân, làm xấu mặt gia đình."
Tôn Hữu Nghị thấy đương sự nói vậy thì cũng không tra hỏi gì thêm, cuối cùng lịch sự mà gọi người tiễn khách. Ông lặng lẽ nhìn Thiết Nghi, cá nhân ông cho rằng chuyện này liên quan trọng yếu đến cô nhưng không thể trách móc cô được. Đứa con gái này quá mạnh mẽ, không để mình chịu thiệt trước kẻ khác, nhưng lạ là ông thích cách ra tay mau lẹ, ngoan độc và chuẩn xác của cô. Làm một việc mà khiến bản thân mình không phải chịu trách nhiệm, đó cũng là một loại cảm giác thành tựu.
Và dĩ nhiên người vui nhất trong chuyện này chính là cô nàng Thiết Nghi. Đây mới chỉ màn mở đầu thôi chưa phải kết thúc, tuy cô học không tốt môn ngữ văn nhưng cô biết được điều cơ bản nhất khi làm tập làm văn chính là phải có mở có kết đầy đủ.
Ngày hôm sau trong khuôn viên trường Nhan Trạch Lý tấp nập người bu quanh một chỗ mà đa phần trong đó là nữ sinh. Những người không biết chuyện chỉ thấy bọn họ dữ dằn ném đồ vật vào một nam sinh trông cực kì nhếch nhác, khi tiến lại gần thì mới thấy nam sinh đeo một cái bảng ghi chi chít chữ trước ngực, đại khái là 'tôi là kẻ biến thái làm hoảng sợ các bạn học nữ mấy ngày nay, tôi là kẻ cuồng sờ ngực của con gái...phải là ngực bự thì mới đã...'
Chỉ mấy câu nói này cũng đủ khiến dân tình nữ giới xôn xao, dù có là nạn nhân hay không thì những lời này cực kì đụng chạm tự ái của mỗi người. Vì vậy mà kích thích mọi người bu vào ném đồ tơi tả kèm theo những tiếng mắng chửi, sỉ nhục...cho đến khi giám thị giải tán đám đông mới thôi.
Chuyện này trở thành một truyền kỳ nổi tiếng của trường Nhan Trạch Lý mà nhắc đến không ai là không nhớ. Nó biến thành một điển tích không biết bắt đầu từ miệng ai, đại khái nội dung là có một nữ anh hùng trú ngụ tại Nhan Trạch Lý chuyên ra tay trừng trị kẻ biến thái ác ma, bảo vệ sự trong sạch và đáng yêu cho các bạn nữ sinh của trường. Kẻ ác ma chỉ cần gặp phải nữ anh hùng chắc chắn sẽ tơi bời hoa lá, các bạn nữ từ nay không cần phải sợ hãi mỗi khi ra đường nữa. Đương nhiên hiệu trưởng cực kì thích thú với điển tích này, không ngại lan truyền ra ngoài để quảng cáo cho trường. Chính vì vậy mà năm đó Nhan Trạch Lý là trường đại trung học (THPT + ĐH) nổi tiếng và được săn đón nhất thành phố Thiên Đường.
Thực ra nguồn gốc của điển tích này chỉ với mục đích xoa dịu nỗi căng thẳng trước kỳ thi mà thôi, không ngờ nó lan truyền rộng rãi đến thế. Chính vì vậy mà học sinh của Nhan Trạch Lý tự hào hãnh diện vô cùng, đặc biệt là các bạn nữ. Cũng vì thế mà không khí áp bức, lo lắng tột độ của kỳ thi đang đến gần dường như không mấy ảnh hưởng đến học sinh trường.
Trong không khí hòa lẫn giữa sự căng thẳng và hứng thú tự hào ấy, kỳ thi tập trung toàn trường Nhan Trạch Lý chính thức bắt đầu.
°ღ End chap 28 ღ°
Next: Chap 29 - Kỳ nghỉ trên đảo Bình Ba
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro