Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Xuyên không vào tu tiên giới

Ánh đèn neon từ những tòa cao ốc lấp lánh như những vì sao lạc loài ngoài khung cửa sổ, rọi chiếu vào căn phòng nhỏ bé của Lục Vân Nhi, nơi đêm khuya dường như kéo dài vô tận như một dòng sông huyền ảo. Thành phố này, với nhịp đập hối hả tựa những con sóng cuồng phong và những con đường chen chúc như rừng người, luôn khiến nàng cảm thấy lạc lõng giữa biển nhân gian – một nỗi cô đơn mơ hồ, len lỏi vào tim như sương mai thấm ướt lá thu. Vân Nhi, hai mươi hai xuân xanh, vừa tốt nghiệp ngành Truyền thông Đa phương tiện, đang ngồi trước màn hình máy tính, đôi mắt mỏi mệt nhưng vẫn lấp lánh ánh say mê pha lẫn hy vọng mong manh như cánh hoa run rẩy trong gió. Dự án tốt nghiệp của nàng – một bộ phim tài liệu ngắn về những góc khuất của cuộc sống đô thị, nơi bóng tối che lấp những số phận – đang ở những khâu cuối cùng. Những khung hình mà nàng đã quay, những câu chuyện thực tế từ những con người bình thường như cỏ dại ven đường, tất cả đều được nàng chăm chút từng chút một, như thể chúng là những mảnh ghép của chính cuộc đời mình, mang theo nỗi khao khát được kết nối, được thấu hiểu mà nàng luôn giấu kín như bí mật của đêm. Mỗi câu chuyện đều như một phần linh hồn mình, đầy nỗi đau và hy vọng, nàng nghĩ, lòng trĩu nặng với cảm xúc dâng trào từ những nhân vật trong phim, như thể những nỗi đau của họ đang thấm thía vào tim nàng, khiến nàng cảm thấy xót xa và cô đơn hơn bao giờ hết.

Nàng nhớ lại những ngày đầu quay phim, lang thang qua những con hẻm tối tăm của thành phố như lạc vào mê cung bóng tối, nơi ánh đèn đường le lói chiếu vào những khuôn mặt mệt nhoài tựa lá úa cuối thu, và lòng nàng trĩu nặng với nỗi đồng cảm sâu sắc, như thể những nỗi đau ấy đang khơi dậy vết thương cũ trong tim nàng, rỉ máu âm thầm. Một ông chú bán hàng rong bên lề đường, với nụ cười gượng gạo che giấu nỗi lo cơm áo gạo tiền hàng ngày như mây mù che khuất mặt trời, khiến Vân Nhi cảm thấy xót xa, như thể đang nhìn vào chính tương lai bất định của mình, một nỗi sợ hãi mơ hồ về sự cô lập và thất bại lan tỏa như sương khói.

Ông chú ấy từng nói với nàng, giọng trầm ấm nhưng đầy mệt mỏi:

"Cô bé ơi, cuộc sống này như một bộ phim dài, nhưng không phải ai cũng là nhân vật chính đâu."

Vân Nhi gật đầu, mỉm cười mà lòng đau nhói như kim châm:

"Chú ơi, cháu đang quay phim về những người như chú, để mọi người hiểu hơn."

Ông ấy nói đúng, mình chỉ là một phần nhỏ trong bộ phim lớn của cuộc đời, nhưng sao nỗi đau ấy lại gần gũi đến vậy? Nó khiến mình nhớ đến cha mẹ, nhớ đến những đêm cô đơn như bóng tối nuốt chửng, nỗi cô đơn ấy như dao cắt tim, nàng nghĩ, nỗi buồn thoáng qua, xen lẫn quyết tâm, nước mắt lén lăn dài vì đồng cảm, như giọt sương rơi trên lá, tim quặn thắt. Một cô gái trẻ làm việc văn phòng, đôi mắt thâm quầng vì những đêm thức trắng với deadline không ngừng nghỉ như những con sóng dữ dội, gợi lên nỗi sợ hãi quen thuộc về sự kiệt sức mà nàng từng trải, một nỗi đau âm ỉ như dao cắt tim;

cô ấy thì thầm, giọng run run như lá rung trong gió:

"Em mệt mỏi lắm chị ơi, nhưng dừng lại thì sợ thất bại."

Vân Nhi an ủi, giọng ấm áp nhưng lòng quặn thắt như bị siết chặt:

"Chị hiểu mà, chị cũng vậy. Nhưng hãy kể cho chị nghe, để bộ phim này mang câu chuyện của em ra ngoài."

Cô ấy giống mình quá, luôn sợ thất bại, nhưng phải cố thôi. Nỗi mệt mỏi ấy, mình biết rõ, nó ăn mòn tâm hồn như axit gặm nhấm, khiến tim đau nhói, Vân Nhi tự nhủ, lòng đầy đồng cảm, mắt ngân ngấn nước vì nỗi xót xa và nỗi đau chung, như một dòng sông buồn chảy qua tim, nỗi đau nội tâm dâng trào. Và những đứa trẻ đường phố, với ánh mắt ngây thơ nhưng đã sớm bị cuộc sống khắc nghiệt làm cho chai sạn như đá cuội lăn lóc, khơi dậy trong nàng một nỗi buồn man mác, một mong muốn thay đổi thế giới dù chỉ là một chút, nhưng cũng là nỗi đau thầm lặng về sự bất công của cuộc đời, như vết cắt sâu vào tim, rỉ máu âm thầm.

Một đứa trẻ từng cười, giọng non nớt như tiếng chim hót:

"Chị quay em à? Em muốn làm siêu anh hùng!"

Vân Nhi cười đáp, giọng nghẹn ngào như gió thu heo hút:

"Em đã là siêu anh hùng rồi, vì em mạnh mẽ lắm."

Những đứa trẻ này làm mình nhớ tuổi thơ, mình cũng từng mơ mộng như vậy, nhưng cuộc đời lấy đi nhiều quá – cha mẹ ly hôn, những đêm khóc một mình như mưa rơi vô tận, nỗi đau ấy như dao cắt, tim quặn thắt, nàng nghĩ, nước mắt suýt rơi, lòng đầy xót xa và hy vọng, nỗi đau từ ký ức tuổi thơ trào dâng như sóng, khiến tim nàng nhói đau, thở dốc, như bị bóp nghẹt bởi nỗi buồn không tên.

Vân Nhi đã dành hàng giờ để lắng nghe họ kể chuyện, để thấu hiểu những nỗi lòng ẩn sâu đằng sau lớp vỏ bọc mạnh mẽ, và mỗi câu chuyện đều khiến tim nàng rung động, đầy hy vọng lẫn lo âu, như thể những cảm xúc ấy đang hòa quyện vào linh hồn nàng, khiến nàng cảm thấy gần gũi nhưng cũng đau đớn hơn, nỗi đồng cảm trở thành gánh nặng khiến tim quặn thắt. Nàng không chỉ quay phim, mà còn sống cùng họ, chia sẻ những khoảnh khắc đời thường nhất – một tách cà phê nóng hổi bên lề đường như dòng suối ấm giữa mùa đông giá, một câu chuyện cười để xua tan mệt mỏi như ánh nắng xé mây, tất cả đều mang theo nỗi ấm áp xen lẫn cô đơn, khiến nàng cảm thấy kết nối nhưng cũng lạc lõng, nỗi đau nội tâm dâng trào như biển sóng. "Chỉ cần thêm chút nhạc nền này nữa thôi," nàng thì thầm, ngón tay lướt nhẹ trên bàn phím như cánh bướm bay, chỉnh sửa hiệu ứng âm thanh sao cho nó chạm đến trái tim người xem một cách tinh tế nhất, lòng đầy háo hức nhưng cũng lo lắng về phản hồi sắp tới. Nếu thất bại, mẹ sẽ nói 'đã bảo mà', nhưng nếu thành công, mình sẽ hạnh phúc biết bao, nàng nghĩ, nỗi lo âu dâng trào xen lẫn hy vọng, tim đập nhanh hơn như trống trận.

Đó là phong cách của Vân Nhi – thông minh sắc sảo như lưỡi dao ánh trăng, sáng tạo không giới hạn như bầu trời vô tận, và kiên nhẫn đến mức khiến người khác phải ngưỡng mộ. Không phải kiểu kiên nhẫn máy móc, mà là sự chờ đợi tinh tế, như một người kể chuyện biết khi nào nên dừng lại để khán giả tự suy ngẫm về những gì đã diễn ra, một sự kiên nhẫn sinh ra từ nỗi sợ thất bại mà nàng luôn cố che giấu, nhưng đôi khi nỗi sợ ấy khiến tim nàng thắt lại, thở dốc như bị siết chặt. Mình phải kiên nhẫn, vì đây là con đường mình chọn, không thể quay đầu, nàng tự nhắc. Từ bé, Vân Nhi đã có khả năng đặc biệt trong việc đọc vị con người, một thứ khiến nàng cảm thấy vừa tự hào vừa cô lập, vì đôi khi thấu hiểu quá nhiều lại mang đến nỗi đau, như một gánh nặng cảm xúc khiến nàng mệt mỏi, tim đau nhói khi nhớ đến những người thân. Trong ngành truyền thông, điều này khiến nàng nổi bật giữa đám đông. Nàng có thể phân tích một đoạn video, chỉ ra những chi tiết nhỏ nhặt mà người khác bỏ qua, như cách một nhân vật cúi đầu tránh né máy quay, hay giọng nói run run tiết lộ nỗi sợ hãi đang dâng trào. Đó không chỉ là kỹ năng, mà là một phần của con người nàng, giúp nàng kết nối với thế giới xung quanh một cách sâu sắc, nhưng cũng khiến nàng mệt mỏi vì những cảm xúc dồn nén. Thấu hiểu người khác dễ dàng, nhưng ai thấu hiểu mình? nàng thường tự hỏi, nỗi cô đơn dâng trào, khiến tim nàng nhói đau, nước mắt lặng lẽ rơi khi nghĩ về cha mẹ.

Cuộc sống của Vân Nhi ở thế giới hiện đại không phải lúc nào cũng suôn sẻ như những khung hình nàng quay. Sinh ra trong một gia đình trung lưu ở ngoại ô thành phố, cha mẹ ly hôn từ khi nàng còn nhỏ vì những mâu thuẫn không thể hàn gắn, Vân Nhi học cách tự lập từ rất sớm, nhưng nỗi đau chia ly ấy vẫn ám ảnh nàng, như một vết sẹo không lành, khiến nàng khao khát tình yêu và sự gắn kết, nhưng cũng sợ hãi mất mát, tim đau mỗi khi nhớ lại. Nàng nhớ những ngày thơ bé, ngồi một mình trong căn phòng nhỏ, lắng nghe tiếng cãi vã từ phòng bên, và tự hứa với lòng mình sẽ không bao giờ để cảm xúc chi phối như vậy, nhưng sâu thẳm, nàng khao khát một gia đình hoàn hảo, một ai đó để chia sẻ, nỗi đau ấy khiến nàng cảm thấy yếu đuối, nước mắt rơi khi nghĩ về những đêm khóc một mình. Nếu cha mẹ không ly hôn, mình sẽ hạnh phúc hơn, không phải cô đơn thế này, nàng nghĩ, nỗi buồn dâng trào, nước mắt lén rơi khi nhớ lại những kỷ niệm vụn vặt – những buổi tối cha kể chuyện, mẹ ôm ấp – giờ chỉ là ký ức đau đớn, tim quặn thắt như bị bóp nghẹt, thở dốc vì nỗi mất mát. Cha nàng, một kỹ sư xây dựng, thường vắng nhà vì công việc, khiến nàng cảm thấy bị bỏ rơi, nỗi cô đơn tuổi thơ như dao cắt tim, khiến nàng khóc thầm nhiều đêm; còn mẹ thì làm việc tại một công ty quảng cáo, luôn bận rộn với những chiến dịch marketing, mang đến cho nàng sự độc lập nhưng cũng là nỗi cô đơn sâu sắc, như một khoảng trống không lấp đầy. Sau ly hôn, Vân Nhi sống với mẹ, nhưng mối quan hệ giữa hai người luôn căng thẳng – mẹ muốn nàng theo ngành kinh doanh an toàn, từng nói: "Con ơi, truyền thông không ổn định đâu, mẹ lo cho con." Vân Nhi đáp: "Mẹ ơi, con muốn kể chuyện, thay đổi thế giới cơ." Nàng làm thêm tại các quán cà phê để trang trải học phí, quay video freelance cho các thương hiệu nhỏ, và dần dần xây dựng portfolio của riêng mình, mỗi thành công nhỏ đều mang lại niềm vui xen lẫn lo lắng về thất bại. Bạn bè ngưỡng mộ sự năng động của nàng, gọi nàng là "cô gái đa tài", nhưng ít ai biết những đêm như thế này, khi thành phố im lìm dưới cơn mưa, nàng thường ngồi một mình, suy nghĩ về những giấc mơ chưa thành hình, về một thế giới nơi mọi người có thể thấu hiểu nhau hơn, và nỗi sợ bị bỏ quên lại trào dâng, khiến tim nàng nhói đau, nước mắt lặng lẽ rơi. Mình phải chứng minh bản thân, không thể để cuộc đời lấy đi tất cả, nàng tự nhủ, lau nước mắt, cố mạnh mẽ, nhưng nỗi đau nội tâm như cơn bão ngầm, dâng trào không ngừng.

Bên ngoài, mưa bắt đầu rơi lộp độp, tiếng nước đập vào kính cửa sổ như một bản nhạc buồn, hòa quyện với tiếng còi xe từ xa vọng lại, khơi dậy trong Vân Nhi một nỗi buồn man mác. Vân Nhi duỗi người, xoa xoa đôi mắt mỏi mệt vì nhìn màn hình quá lâu, liếc nhìn đồng hồ treo tường – đã khuya lắm rồi, gần nửa đêm, và nỗi mệt mỏi khiến nàng cảm thấy kiệt sức. "Cần một ly cà phê để tỉnh táo," nàng nghĩ thầm, đứng dậy khoác chiếc áo khoác mỏng manh màu xám mà nàng yêu thích, cầm theo chiếc máy quay nhỏ – người bạn đồng hành không rời, phòng khi bắt gặp khoảnh khắc đáng giá trên đường phố đêm, mang theo hy vọng tìm thấy cảm hứng mới. Hy vọng mình tìm được gì đó hay để thêm vào phim, nàng nghĩ. Bước ra khỏi căn hộ, không khí lạnh se sắt quất vào mặt, gió mang theo mùi ẩm ướt của mưa và khói xe, khiến nàng rùng mình nhưng tỉnh táo hơn, lòng đầy quyết tâm hoàn thành dự án.

Con phố vẫn nhộn nhịp dù đã khuya, với những nhóm bạn trẻ trở về từ quán bar, cười nói rộn ràng khiến Vân Nhi cảm thấy ghen tị với sự vui vẻ của họ; những tài xế taxi chờ khách bên lề đường, và những hàng quán ven đường vẫn sáng đèn, bán đồ ăn khuya cho những kẻ lang thang đêm, gợi lên nỗi cô đơn của chính nàng. Mình cũng muốn có bạn bè như vậy, nàng nghĩ, nỗi buồn dâng. Nàng băng qua đường, tai nghe nhạc nhẹ nhàng – một bản ballad buồn về tình yêu và mất mát, giai điệu dịu dàng giúp nàng thư giãn giữa áp lực, nhưng cũng khơi dậy nỗi buồn sâu thẳm. Tâm trí nàng vẫn vương vấn với bộ phim: Những hình ảnh quay được từ những con người thực tế, những câu chuyện về sự cô lập giữa chốn đô thị phồn hoa, nơi mọi người gần nhau về khoảng cách địa lý nhưng lại xa cách về tâm hồn, khiến nàng cảm thấy xót xa cho chính mình. Nàng tưởng tượng ngày mai, khi nộp dự án, giảng viên sẽ khen ngợi sự sâu sắc, bạn bè sẽ vỗ tay chúc mừng, và có lẽ từ đó, bộ phim sẽ lan tỏa, thay đổi nhận thức của một vài người, mang lại niềm vui và hy vọng cho nàng. "Nó sẽ thành công, sẽ mang lại điều gì đó tốt đẹp," nàng tự nhủ, bước chân nhanh hơn, lòng đầy hy vọng và một chút hồi hộp, nhưng cũng lo lắng về thất bại. Phải thành công, không thể thất bại, nàng lặp lại trong đầu.

Nhưng rồi, trong chớp mắt, mọi thứ thay đổi. Từ phía xa, tiếng động cơ gầm rú vang lên, càng lúc càng gần, càng lúc càng đinh tai, khiến tim Vân Nhi thắt lại trong nỗi sợ hãi đột ngột. Vân Nhi quay đầu, thời gian như chậm lại – chiếc xe tải khổng lồ lao tới, bánh xe trượt dài trên mặt đường ướt sũng, đèn pha chói lòa chiếu thẳng vào mắt nàng như hai con mắt quái vật từ địa ngục. Nàng cố né, nhưng chân như đông cứng, tim đập thình thịch trong lồng ngực, nỗi sợ hãi dâng trào như sóng dữ, nước mắt lăn dài vì tuyệt vọng. Không, mình không muốn chết! Cha mẹ, bạn bè... cuộc đời mình sao ngắn thế? Nỗi đau này, sao lại đến đột ngột thế? nàng hét trong đầu, hoảng hốt, nỗi tiếc nuối dâng trào như dao cắt tim, tim quặn thắt. Tiếng phanh xe chói tai xé toạc đêm khuya, nhưng đã muộn. Chiếc xe đâm sầm vào, cơ thể Vân Nhi bị hất văng lên cao, xoay vòng trong không trung như lá rụng giữa bão tố. Đau đớn ập đến dữ dội – xương gãy răng rắc, máu tanh tràn miệng, nội tạng như bị nghiền nát, nỗi đau thể xác hòa lẫn với nỗi tuyệt vọng tinh thần, nỗi tiếc nuối cho cuộc đời ngắn ngủi. "Không... không thể kết thúc như thế này!" Nàng thét lên trong đầu, hình ảnh cha mẹ, bạn bè, dự án chưa xong, tất cả lóe lên rồi tắt ngấm, để lại nỗi sợ hãi lạnh giá bóp nghẹt trái tim, nỗi tiếc nuối cho những giấc mơ chưa thực hiện. Cha mẹ ơi, con xin lỗi... dự án chưa xong... mình chưa sống đủ, nỗi đau này sao quá lớn, nàng nghĩ, tuyệt vọng, nỗi đau tinh thần như dao cắt, tim quặn thắt, thở dốc vì nỗi mất mát không thể bù đắp.

Khi tỉnh lại, Vân Nhi cảm thấy lạ lẫm, như thể linh hồn bị kéo ra khỏi cơ thể quen thuộc và nhồi nhét vào một lớp vỏ mới, chật chội và đầy đau đớn, nỗi hoang mang dâng trào khiến nàng muốn hét lên trong tuyệt vọng. Nàng mở mắt từ từ, tầm nhìn mờ đục dần rõ ràng hơn dưới ánh sáng le lói từ một ngọn nến lập lòe trên bàn gỗ cũ kỹ. Không phải bệnh viện hiện đại với tiếng máy móc pi pi và mùi thuốc sát trùng quen thuộc, mà là một căn phòng đá lạnh lẽo, mái lợp bằng ngói cũ kỹ đã mốc meo vì thời gian, tường đá thô ráp với những vết nứt dài như mạng nhện, không khí ẩm ướt mang theo mùi thảo dược lạ lẫm xen lẫn mùi máu tanh nồng nặc khiến nàng muốn nôn, nỗi sợ hãi và bối rối khiến tim nàng đập loạn. Cơ thể nàng đau nhức khắp nơi, không phải từ tai nạn xe mà từ những vết thương cũ kỹ: Bầm tím lan rộng như mạng nhện trên da trắng bệch, vết cắt sâu trên chân đang rỉ máu, và một cơn đau âm ỉ ở ngực như thể xương sườn bị nứt do bị đánh mạnh, khiến nàng cảm thấy tuyệt vọng và yếu ớt, nước mắt trào ra vì nỗi đau và hoang mang. Tim nàng đập thình thịch, hơi thở dồn dồn – Mình... chết rồi sao? Đây là địa ngục? Nỗi đau này, sao lại kéo dài thế? Nỗi sợ hãi dâng trào, nước mắt lăn dài trên má, nỗi cô đơn và hoang mang khiến nàng muốn khóc lớn, nhưng quyết tâm sống sót bắt đầu le lói, nàng lau nước mắt, cố ngồi dậy dù đau đớn, tự nhủ: Không, mình phải bình tĩnh, phải tìm cách sống.

Ký ức ùa về như một cơn bão tố, không phải ký ức của nàng ở thế giới hiện đại, mà của một ai đó hoàn toàn khác, đầy đau đớn và oán hận, khiến nàng cảm thấy choáng ngợp và buồn bã, phẫn nộ thay cho cô gái gốc. Sao số phận cô ấy lại bi thảm thế này? Mồ côi cha mẹ, bị bắt nạt, chết trong đau đớn – nỗi đau ấy như dao cắt tim mình, sao cuộc đời lại bất công thế? nàng nghĩ, xót xa, nước mắt lại rơi vì đồng cảm sâu sắc, nỗi đau nội tâm dâng trào như sóng, tim quặn thắt như bị bóp nghẹt. Nàng đã xuyên không – một khái niệm mà nàng chỉ từng đọc trong những bộ tiểu thuyết mạng giải trí, những câu chuyện về linh hồn chuyển kiếp đến thế giới huyền huyễn đầy phép thuật, tranh đấu và định mệnh, nhưng giờ đây nó mang theo nỗi kinh hoàng thực sự, khiến nàng cảm thấy hồi hộp lẫn sợ hãi, quyết tâm thích nghi. Linh hồn từ thế giới hiện đại đã chiếm lấy thân thể này, hòa quyện với ký ức gốc chủ một cách kỳ lạ, như hai dòng sông hợp nhất thành một, mang theo nỗi đau kép khiến nàng cảm thấy xót xa, như thể những ký ức đau thương đang thấm thía vào tim, khiến nàng thở dốc, tim đau nhói. Thân thể gốc tên cũng là Lục Vân Nhi, nhưng là một thiếu nữ yếu ớt, mồ côi cha mẹ từ nhỏ do một trận yêu thú tấn công làng quê hẻo lánh, được một trưởng lão Thiên Kiếm Phái tình cờ cứu và đưa vào môn phái như một đệ tử ngoại môn – thực chất chỉ là kẻ hầu hạ, lao động khổ sai để đổi lấy chỗ ở và chút linh khí ít ỏi để tu luyện, khiến nàng cảm thấy xót xa cho số phận bi thảm, đầy oán hận, nỗi đau mất mát gia đình như dao cắt tim, giống như nỗi đau ly hôn của chính mình, khiến nước mắt rơi, tim quặn thắt như bị siết. Mình cũng mất gia đình theo cách khác, nỗi đau này... quá gần gũi, quá đau đớn, sao cuộc đời lại tàn nhẫn thế? nàng nghĩ, đồng cảm sâu sắc, tim quặn thắt, thở dốc từ sorrow. Thiên phú tu luyện tầm thường, chỉ đạt Luyện Khí tầng một sau bao năm tháng gian khổ, nàng thường bị các đệ tử khác bắt nạt, đánh đập vì dám cãi lại hoặc đơn giản chỉ vì yếu thế, trở thành mục tiêu để họ trút giận sau những buổi luyện công thất bại, nỗi oán hận ấy khiến Vân Nhi cảm thấy phẫn nộ thay, quyết tâm thay đổi. Ký ức cuối cùng của cô gái gốc là một trận đòn chí mạng từ một sư huynh nội môn tên Lý Hạo, một kẻ hung hăng với tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, vì nàng vô tình làm vỡ một bình linh thảo quý mà hắn giao phó để hái. Hắn ta đánh nàng bằng roi linh khí, mỗi roi như lửa đốt da thịt, cười nhạo: "Con nhãi yếu ớt như ngươi, chết đi cho sạch môn phái!" Nàng ngã quỵ trong căn phòng này, máu me be bét, linh hồn tan biến trong đau đớn và oán hận – để rồi Vân Nhi từ hiện đại thế chỗ, như một cơ duyên kỳ lạ từ định mệnh, nhưng kèm theo nỗi sợ hãi rằng Lý Hạo có thể quay lại bất cứ lúc nào để kiểm tra "thi thể", khiến nàng run rẩy trong lo lắng và phẫn nộ, nước mắt lại rơi. Hắn ta sẽ phải trả giá, nỗi đau này quá lớn, quá bất công, tim mình như bị xé rách, nàng nghĩ, nắm chặt tay, oán hận cháy bỏng, nỗi đau từ ký ức khiến tim nàng quặn thắt, thở dốc vì tuyệt vọng, như linh hồn đang bị xé toạc.

Vân Nhi hít sâu, cố gắng bình tĩnh giữa cơn hoảng loạn ban đầu, sử dụng khả năng phân tích để nắm bắt tình hình, tim vẫn đập thình thịch như trống trận, nỗi sợ hãi xen lẫn quyết tâm sống sót dâng trào. Nàng lau nước mắt, tự nhủ: "Mình phải sống, phải tìm cách sống." Nàng thử di chuyển, cắn răng chịu đau, rồi kiểm tra kinh mạch theo ký ức gốc, cảm thấy linh khí yếu ớt chảy qua, mang lại chút an ủi giữa nỗi đau. Đây là linh khí? Mình có thể tu luyện, nàng nghĩ, hy vọng dâng trào. Đây là tu tiên giới, một thế giới nơi sức mạnh quyết định tất cả, nơi con người tu luyện linh khí thiên địa để vượt qua giới hạn phàm nhân, tranh đoạt tài nguyên quý hiếm, và đối mặt với yêu thú hung dữ, thiên tai khắc nghiệt, khiến nàng cảm thấy hào hứng xen lẫn kinh hoàng về những thử thách. Mình sẽ mạnh lên, không thể yếu đuối mãi, nàng tự hứa. Hệ thống tu luyện truyền thống mà nàng từng đọc trong truyện, nhưng giờ đây trở thành hiện thực đầy nguy hiểm: Bắt đầu từ Luyện Khí, giai đoạn thu nạp linh khí để rèn luyện thân thể, cường hóa kinh mạch và ngũ tạng, tăng cường sức mạnh cơ bắp và giác quan; rồi Trúc Cơ, xây dựng đạo cơ vững chắc như nền móng nhà, thoát khỏi phàm thai, tăng thọ mệnh lên trăm năm; Kim Đan, ngưng tụ linh khí trong đan điền thành viên kim đan bất diệt, cho phép tu sĩ bay lượn tự do, thọ mệnh hàng trăm năm; Nguyên Anh, linh hồn hóa thành anh nhi nhỏ bé, có thể ly thể tồn tại, du hành thiên địa mà không sợ chết thân xác; Hóa Thần, thần hồn cường đại, thao túng thiên địa nguyên tố như triệu hồi lôi điện hay băng hỏa; Luyện Hư, luyện hư hợp đạo, gần gũi với thiên đạo, cảm ngộ quy tắc vũ trụ như thời gian, không gian; Hợp Thể, thân xác hợp nhất với đạo, sức mạnh vô song có thể dời núi lấp biển; Đại Thừa, đại thừa đại đạo, chuẩn bị đối mặt với thiên kiếp cuối cùng để phi thăng; cuối cùng là Phi Thăng, vượt qua lôi kiếp kinh thiên động địa, với sấm sét cuồng bạo từ trời giáng xuống, để lên tiên giới, trở thành tiên nhân bất tử với sức mạnh thần thông, tất cả khiến nàng cảm thấy phấn khích nhưng cũng sợ hãi về những thử thách phía trước, nỗi lo bị nghiền nát nếu yếu đuối. Mình phải đạt đến đỉnh, không thể dừng ở Luyện Khí, nàng nghĩ.

Mỗi cấp độ lớn đều có thiên kiếp – lôi kiếp từ trời giáng xuống, với sấm sét cuồng bạo thử thách thân xác và đạo tâm, có thể đốt cháy tu sĩ thành tro nếu không đủ mạnh; và tâm ma kiếp, ảo cảnh nội tâm do chính nỗi sợ hãi, dục vọng của tu sĩ tạo ra, kiểm tra sự kiên định, khiến nhiều người phát điên hoặc tự hủy đạo cơ, khiến Vân Nhi cảm thấy rùng mình khi nghĩ đến, nỗi sợ thất bại dâng trào. Mình sẽ vượt qua, mình có kiến thức kiếp trước, nàng tự an ủi. Thiên Kiếm Phái là một trong những môn phái lớn mạnh, nằm giữa dãy núi Thiên Vân cao chót vót, với những đỉnh núi xuyên mây, linh khí dồi dào ngưng tụ thành sương mù trắng xóa, tạo nên cảnh quan huyền ảo như tiên cảnh, nhưng cũng đầy nguy hiểm với yêu thú rình rập, khiến nàng cảm thấy háo hức khám phá nhưng cũng lo lắng về sinh tồn, nỗi cô đơn giữa môn phái lạ lẫm. Đây là nhà mới của mình, phải thích nghi, nàng nghĩ. Phái chuyên về kiếm đạo, nhấn mạnh "kiếm ý" – sự hòa hợp giữa tâm trí và thanh kiếm, có thể chém đứt không gian, diệt sát yêu ma từ xa, hoặc tạo ra kiếm trận bao phủ hàng dặm, bảo vệ sơn môn khỏi xâm lược. Lịch sử phái kéo dài hàng vạn năm, được sáng lập bởi Kiếm Thánh Thiên Vân, một vị đại năng đã phi thăng thành tiên, để lại di sản công pháp và bảo vật như Thiên Kiếm Bí Quyết, giúp đệ tử đột phá nhanh chóng. Quy tắc nghiêm ngặt: Đệ tử phân cấp ngoại môn (lao động khổ sai, tu luyện công pháp cơ bản để sinh tồn, thường bị coi khinh), nội môn (học công pháp cao cấp, tham gia nhiệm vụ săn yêu thú để kiếm linh thạch), chân truyền (đệ tử tinh anh, tiếp cận bí mật phái và được trưởng lão chỉ điểm trực tiếp, có cơ hội kế thừa vị trí cao). Vân Nhi gốc là ngoại môn thấp kém nhất, chỉ được giao việc vặt như quét dọn sân, hái thảo dược ở ngoại vi sơn môn nguy hiểm, và chịu đựng sự khinh miệt từ những kẻ như Lý Hạo, người có thể quay lại bất cứ lúc nào để đảm bảo "con mồi" đã chết, khiến nàng cảm thấy phẫn nộ và quyết tâm trả thù, nỗi oán hận dâng trào. Lý Hạo, mày sẽ phải trả giá, nàng nghĩ, nắm chặt tay, oán hận cháy bỏng, nỗi đau từ ký ức khiến tim nàng quặn thắt, thở dốc vì tuyệt vọng.

Nàng kiểm tra cơ thể cẩn thận, chạm vào những vết thương đang rỉ máu, cảm nhận đau đớn nhưng cũng thấy một dòng năng lượng ấm áp từ linh hồn mới chảy qua, như thể đang chữa lành từ từ, mang lại hy vọng le lói giữa tuyệt vọng, khiến nàng cảm thấy biết ơn. Dòng năng lượng này là gì? Linh khí sao? nàng tự hỏi, tò mò. Nàng thử ngồi dậy, cắn răng chịu đau, rồi kiểm tra kinh mạch theo ký ức gốc, cảm thấy linh khí yếu ớt chảy qua, mang lại chút an ủi giữa nỗi đau. Mình có thể tu luyện, đây là cơ hội, nàng nghĩ, hy vọng dâng trào. Khi ký ức hòa quyện, một cảm giác lạ lẫm lan tỏa trong đầu Vân Nhi, như thể một dòng năng lượng vô hình đang thức tỉnh, khiến nàng cảm thấy phấn khích xen lẫn bối rối, hy vọng mới mẻ. Cái gì đang xảy ra? nàng tự hỏi, lo lắng. Nàng tập trung, và một không gian riêng biệt mở ra trong ý thức, rộng lớn như một khu vườn bí mật với cây cối xanh tươi, ao nước trong vắt, và những kệ sách ảo chứa đựng toàn bộ kiến thức truyền thông từ kiếp trước: Kỹ năng quay phim chuyên nghiệp, chụp ảnh nghệ thuật, chỉnh sửa video bằng phần mềm tiên tiến, content creation để thao túng dư luận, phân tích tâm lý đám đông để dẫn dắt suy nghĩ. Thậm chí có cả những công cụ ảo hóa từ hiện đại, như máy quay vô hình có thể ghi lại hình ảnh mà không bị phát hiện, hay phần mềm chỉnh sửa để tạo "câu chuyện" giả thực, giúp nàng áp dụng vào thế giới này như tạo Lưu Ảnh Châu để ghi hình, khiến nàng cảm thấy hào hứng về tiềm năng, hy vọng sử dụng để thay đổi số phận. Đây là không gian hệ thống? Mình có cheat rồi! nàng nghĩ, vui mừng xen lẫn nghi ngờ.

Nhưng điều khiến Vân Nhi ngạc nhiên nhất là giọng nói vô hình vang lên trong đầu, lạnh lùng nhưng rõ ràng, như một phần tự nhiên của linh hồn nàng:

[Chúc mừng chủ nhân kích hoạt hệ thống Thấu Hiểu Chi Tâm. Hệ thống này được kích hoạt sau khi xuyên không, dành riêng cho chủ nhân để quan sát và phân tích tâm lý siêu việt. Hệ thống có cấp bậc: Cấp 1 - Phân tích cơ bản (hiện tại); Cấp 2 - Thấu hiểu cảm xúc sâu; Cấp 3 - Dự đoán hành vi; Cấp 4 - Thao túng tâm lý nhẹ; Cấp 5 - Đỉnh cao, hòa hợp tâm thần với người khác. Để thăng cấp, hoàn thành nhiệm vụ quan sát và phân tích, thu thập điểm thấu hiểu từ tương tác với tu sĩ khác.]

Nó đến một cách tự nhiên, như thể luôn chờ đợi khoảnh khắc này, hòa quyện vào suy nghĩ của Vân Nhi mà không hề đột ngột, khiến nàng cảm thấy an ủi giữa nỗi sợ, hy vọng mới dâng trào. "Vậy đây là 'Thấu Hiểu Chi Tâm' – hệ thống riêng của mình, không phải thứ bẩm sinh từ kiếp trước. Nó sẽ giúp mình đạt đỉnh qua từng cấp bậc, bắt đầu từ phân tích cơ bản," nàng nghĩ thầm, cảm nhận sức mạnh mới mẻ lan tỏa, như một công cụ quen thuộc từ nghề truyền thông giờ được nâng tầm trong thế giới tu tiên, mang lại quyết tâm mạnh mẽ. Với cái này, mình có thể đọc vị người khác, thay đổi dư luận, nàng tự nhủ, hào hứng. Hệ thống này sẽ thăng cấp theo nhiệm vụ, từ phân tích cơ bản đến thao túng tâm lý, giúp nàng sinh tồn và phát triển, tự nhiên như hơi thở, khiến nàng cảm thấy phấn khích. Mình sẽ dùng nó để trả thù Lý Hạo, nàng nghĩ, oán hận cháy bỏng.

Để kiểm tra, Vân Nhi tập trung, và hệ thống hiển thị chi tiết cấp bậc như một bảng ánh sáng mờ ảo trong đầu, khiến nàng cảm thấy tò mò và hy vọng:

Cấp 1: Phân tích cơ bản (Tiến độ: 0/100 điểm thấu hiểu) – Đọc vị bề mặt qua cử chỉ, biểu cảm, giúp tránh nguy hiểm.Cấp 2: Thấu hiểu cảm xúc sâu (Yêu cầu: 100 điểm) – Chạm đến nội tâm ẩn giấu, xây dựng đồng minh.Cấp 3: Dự đoán hành vi (Yêu cầu: 300 điểm) – Dự báo hành động, lập kế hoạch chiến lược.Cấp 4: Thao túng tâm lý nhẹ (Yêu cầu: 700 điểm) – Ảnh hưởng nhẹ qua lời nói, dẫn dắt dư luận.Cấp 5: Đỉnh cao, hòa hợp tâm thần (Yêu cầu: 1500 điểm) – Hòa hợp linh hồn, chia sẻ sức mạnh, đạt giác ngộ.

Cấp 5 nghe hay quá, hòa hợp tâm thần... mình có thể dùng với ai đó đặc biệt, nàng nghĩ, tò mò xen lẫn háo hức, tưởng tượng một mối liên kết sâu sắc, nỗi khao khát tình yêu từ kiếp trước dâng trào, tim rung động.

Cửa phòng đột ngột mở ra, tiếng kẹt kẹt chói tai khiến Vân Nhi giật mình, tim đập thình thịch trong nỗi sợ hãi. Lưu Phong bước vào, ánh mắt sắc lạnh, tay cầm kiếm lăm lăm, sát khí dâng trào.

"Ngươi... còn sống? Lý Hạo nói ngươi đã chết!"

Hắn tiến lại gần, như định kết liễu nàng để che giấu tội lỗi, khiến Vân Nhi hoảng loạn, nước mắt trào ra vì sợ hãi. Hắn sẽ giết mình sao? Không, mình phải sống! nàng nghĩ, hoảng hốt. Vân Nhi dùng Thấu Hiểu Chi Tâm cấp 1: [Phân tích: Áy náy xen sợ hãi, có thể thuyết phục.] Nàng run rẩy, giọng đầy tuyệt vọng:

"Sư huynh... tha cho muội!"

[Điểm thấu hiểu +10.] 

Nàng cảm thấy hy vọng le lói giữa nỗi sợ, nhanh chóng thêm:

"Muội sẽ không kể ai, muội hứa!"

Hãy tin mình đi, mình không muốn chết, nàng cầu nguyện trong đầu.

Lưu Phong do dự, lắc đầu:

"Ngươi may mắn đấy, con nhãi. Uống thuốc này đi, và câm miệng."

Hắn ném đan dược rồi rời đi, nhưng Vân Nhi biết, nguy hiểm chỉ mới bắt đầu – Lý Hạo có thể quay lại bất cứ lúc nào, khiến nàng cảm thấy phẫn nộ và quyết tâm trả thù, nỗi oán hận dâng trào. Nàng nuốt đan dược, cảm nhận linh khí chữa lành, rồi tự nhủ: "Mình phải mạnh lên." Không thể yếu dú mãi, phải dùng hệ thống để sống, nàng nghĩ, nắm chặt tay.

Những ngày sau, Vân Nhi thích nghi trong căng thẳng, dùng hệ thống để đọc vị, tránh âm mưu. Nàng gặp Tô Tâm khi quét dọn, quan sát thấy nỗi cô đơn trong mắt chị ấy.

"Sư tỷ, tỷ luyện kiếm hay quá," Vân Nhi nói, giọng khiêm tốn.

Tô Tâm đáp:

"Muội khen quá lời. Muội là Vân Nhi phải không? Sao trông yếu thế?"

Chúng trò chuyện, Tô Tâm dạy kiếm:

"Giữ kiếm chắc, như thế này."

Vân Nhi thực hành, cảm thấy vui vẻ xen lẫn mệt mỏi, nói:

"Cảm ơn sư tỷ, muội sẽ cố gắng."

Chị ấy tốt bụng, có thể làm đồng minh, nàng nghĩ. Giấc mơ về nữ tử áo trắng ngày càng dữ dội, như lời cảnh báo về phong ba sắp tới, khiến nàng cảm thấy hồi hộp và lo lắng, hy vọng xen lẫn sợ hãi. Ai là cô ấy? Sao mình lại mơ thấy, như thể cô ấy đang gọi mình? nàng tự hỏi, bồn chồn.

Cứ thế, Vân Nhi bước vào thế giới tu tiên đầy kịch tính, với hệ thống làm lá chắn, nhưng bóng tối từ Lý Hạo vẫn rình rập, mang theo nỗi sợ hãi không nguôi, nhưng cũng khơi dậy quyết tâm mạnh mẽ. Nàng tự hứa: "Mình sẽ sống, sẽ thay đổi tất cả." Bắt đầu từ hôm nay, mình sẽ mạnh mẽ, nàng nghĩ, và đứng dậy dù đau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro