[ H ] Nhiều hơn ba chữ
- A... Không được... Không được... Mau rút ra... - Vương Tuấn Khải lớn tiếng kêu khóc khi bị người kia đè úp sấp xuống giường thao lộng lần nữa, côn thịt theo từng lần thúc tới của người nằm trên liên tục cọ vào drap giường gây kích thích mãnh liệt, cứng đến khó chịu.
Vương Tuấn Khải vươn tay muốn tự an ủi nhưng người kia đã nhanh hơn một bước giữ lấy tay anh ép lên tận đỉnh đầu, thân dưới đồng thời thúc mạnh một cái cảnh cáo.
- Nằm im.
- A... A a... Buông... Muốn bắn a...
Dịch Dương Thiên Tỉ không trả lời chỉ nhẹ nhàng nâng eo anh lên, để Tuấn Khải quỳ trên giường tiếp đó từ phía sau đâm tới.
Tràng thịt ấm nóng hung hăng hút lấy côn thịt vào sâu bên trong cầu thịt heo nóng chà nát điểm nhạy cảm. Từ nơi giao hợp mập mờ chảy ra bôi trơn cùng tinh dịch trắng sữa, Thiên Tỉ nhất thời bị cảnh xuân dâm mỹ mê hoặc. Hai tay giữ lấy eo anh, ấn côn thịt to lớn của mình vào sâu bên trong hơn.
- Ô... Sâu... Sâu quá rồi... Đừng đâm nữa... - Tuấn Khải cảm nhận thứ nóng bỏng trong cơ thể chèn sâu vào đến đáng sợ, thần trí như sắp bị dục vọng nắm giữ chỉ có thể lắc đầu ô ô kêu khóc.
- Sướng không? - Thiên Tỉ cúi người ghé sát vành tai anh khẽ thì thầm mấy lời hạ lưu.
- Sướng... A...
- Sướng như thế nào?
- Sướng... - Vương Tuấn Khải nức nở - Tao huyệt... Tao huyệt bị em thao... Sướng muốn chết... Ân...
- Tiếp tục nói! - Nam nhân hài lòng mỉm cười nhìn tiểu tao hóa dưới thân bị thao đến mê loạn rên rỉ mấy lời dâm đãng mà thường ngày có ép chết cũng không thèm nói.
- A a... Thiên... Thiên Tỉ...
- Gọi là gì?
- Ư... Ông xã... Ách!
Thiếu niên tinh lực tràn trề, mỗi lần thúc vào đều dùng lực đạo không hề nhỏ, ép tiểu huyệt sưng đỏ co rút đến lợi hại.
Vương Tuấn Khải tuy trạc tuổi Thiên Tỉ nhưng sức lực vốn không bằng cậu, loại di chuyển kinh người này anh càng không thể theo kịp, chỉ có thể nắm chặt drap giường nâng mông chấp nhận luận động điên cuồng của cậu.
- Không được nữa... Không... A a a...
Vương Tuấn Khải thét chói tai cong người đạt cao trào sau đó mệt mỏi muốn ngã xuống giường nhưng loại tra tấn ở phía sau vẫn còn chưa dứt. Eo nhỏ bị Thiên Tỉ giữ chặt đến phát đau, lỗ nhỏ vẫn tiếp tục bị chà đạp.
- Dừng... A... A a... Dừng lại...
- Hửm?
- Anh... Anh muốn đi tiểu... - Nói ra mấy lời này kỳ thực Tuấn Khải ngại muốn chết nhưng mà... Người kia vẫn không có ý định buông tha anh.
- Em ôm anh - Thiên Tỉ nói xong liền ôm anh lên, tư thế như ôm trẻ đi tiểu. Từng bước từng bước đi vào phòng tắm.
Cuối cùng Tuấn Khải bị người kia đặt trước gương thao lộng. Vương Tuấn Khải nhiều lần quay mặt muốn trốn tránh nhưng mỗi lần như vậy đều cảm nhận được côn thịt bên dưới đỉnh sâu hơn vài phần như cảnh cáo.
Vương Tuấn Khải cuối cùng bị bức đến tủi thân kêu khóc từ từ mở mắt nhìn bản thân mình trong gương.
- A...
Trong gương hiện lên hình ảnh nam nhân trắng trắng mềm mềm bị thao đến toàn thân ửng đỏ, hai chân thon dài bị người kia giữ chặt dang ra hai bên, cảnh sắc xinh đẹp bên dưới hoàn toàn hiện rõ.
- Hức... - Vương Tuấn Khải nhìn thấy những thứ này không biết nghĩ cái gì liền lắc lắc đầu bật khóc, hy vọng người kia có thể mềm lòng buông tha anh. Nhưng mà hình như... Thiên Tỉ cũng không có ý định đó.
- Khải Khải ngoan... Nhìn lỗ nhỏ dâm đãng của anh nuốt lấy côn thịt như thế nào này... Ngoan... - Thiên Tỉ dịu dàng hôn lên gáy anh, giọng nói trầm ấm dễ nghe như dụ dỗ. Bên trên nhẹ nhàng bao nhiêu thì bên dưới ngược lại mạnh bạo bấy nhiêu.
Vương Tuấn Khải bị đỉnh đến mơ hồ tâm trí hoàn toàn bị dục vọng chiếm giữ. Cứ như vậy bị giọng nói của người yêu dẫn dắt, ngoan ngoãn ngẩng đầu. Anh nhìn thấy bản thân trong gương thập phần dâm đãng, cửa mình bên dưới sưng đến đáng sợ đang nuốt vào lại nhả ra côn thịt thô to ướt đẫm.
- A... Không được... Em thao anh... Thao anh đến bắn nước tiểu... A...
- Ngoan... Mau bắn cho em xem!
- Ách! - Vương Tuấn Khải ngửa đầu kêu lên một tiếng, cột nước ấm nóng từ quy đầu hướng phía gương mà bắn tới. Cùng lúc đó Thiên Tỉ cũng xuất ra, từng đợt dịch thể bắn sâu vào bên trong.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Qua một hồi tình ái mãnh liệt Vương Tuấn Khải nằm úp sấp trên giường, ánh mắt hướng đến cửa phòng tắm. Lúc nãy... Lúc nãy anh bị người ta thao đến bắn nước tiểu... Quả thực... Rất xấu hổ.
Mà lúc nãy hình như Thiên Tỉ đã nói rất nhiều, nhưng mà ngẫm lại... Hình như toàn mấy câu hạ lưu...
[ Cạch ] Cửa phòng tắm bật mở, Dịch Dương Thiên Tỉ từ bên trong bước ra, tay cầm khăn bông lau lại mái tóc ướt đẫm.
- Đã bớt đau chưa? - Thiên Tỉ vừa hỏi vừa bước đến phía giường rồi ngồi xuống. Khuôn mặt vẫn như cũ không có chút biểu cảm.
- Thiên, vì sao hôm nay em...
- Chuyện đó... Thật ra trước đây cổ họng em có bị thương.
- A?
- Cho nên lúc giao tiếp sẽ cảm thấy rất đau----
Vương Tuấn Khải vừa nghe thấy đau đã vội ngồi dậy chặn miệng cậu.
- Nếu đau thì đừng nói nữa... Thật ra... Thật ra em cứ im lặng như vậy cũng tốt... Xin lỗi vì đã ép buộc em...
Thiên Tỉ nhếch môi, nhẹ gỡ bàn tay Tuấn Khải ra rồi hôn lên đó một cái.
- Em thuộc kiểu lười giao tiếp nên khi biết để có thể phục hồi hẳn cần mất một khoảng thời gian dài nên đã không đi điều trị. Nhưng mà... Từ khi gặp anh em đã biết mình ngu ngốc như thế nào?
- Tại sao?
- Vì anh nói muốn nghe giọng của em, muốn nghe em hát.
Vương Tuấn Khải tròn mắt, ký ức ngày hôm đó nhanh chóng ập đến. Vào ngày hẹn hò đầu tiên đúng là Tuấn Khải đã nói như vậy. Nhưng mà đó cũng là chuyện cách đây gần hai năm rồi.
- Thiên... Đừng nói là em...
- Em đã bắt đầu đi điều trị từ đó. Cũng vừa mới khỏi cách đây không lâu thôi.
- Em...
- Nhưng mà em cảm thấy mình cũng rất may mắn - Thiên Tỉ nghiêng nhẹ mái đầu, khẽ mỉm cười - Vì "Vương Tuấn Khải" cùng "Em yêu anh" chỉ có ba chữ.
- A... - Vương Tuấn Khải nhất thời bị lời ngọt ngào làm cho tan chảy, anh thoáng mỉm cười vội lao đến đè cậu xuống giường.
- Thiên, ba chữ là đủ rồi.
____________
Hụ hụ tôi đang tập viết H đây ಥ◡ಥ mọi người đọc tạm nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro