Chương 7
Trải qua một phen giày vò trong bệnh viện , lần nữa về đến nhà, đã là trời vừa rạng sáng rồi.
Đem con trai đang ngủ say của mình cẩn thận thả vào trên giường, Lưu Chí Hoành chân mày co rút nhanh, " Vương Nguyên bạn nói Tiểu Thiên thật chỉ là trên tâm lý muốn được người lớn chú ý, mới dẫn tới thân thể đau đớn sao?”
“Nếu như không giải thích như vậy, mình thật sự không thể nghĩ ra giải thích nào tốt hơn. Dù sao bệnh viện bên kia, thật sự tra không ra thân thể Tiểu Thiên nơi đó có dị thường." Vương Nguyên nói, “Hơn nữa Tiểu Thiên đau cũng không kéo dài, lần này đại khái là đau đớn chừng 10 phút. Lần trước, nó nói đau, cũng chỉ có mấy phút mà thôi. Có lẽ bạn bình thường them nhiều thời gian cho con, tình huống của nó sẽ có chuyển biến tốt.”
“Mình vẫn là không yên lòng, mình cảm thấy Tiểu Thiên đau, sẽ không đơn giản như vậy.” Trong lòng của cậu, có mơ hồ bất an.
“Vậy nếu không mình nghĩ xem gặp bác sĩ nổi tiếng, cho Tiểu Thiên ra ngoài nước làm kiểm tra thân thể cặn kẽ một lần.”
“Ừ.” Chí Hoành cũng chỉ có thể nghĩ như vậy , trừ kiểm tra thân thể cẩn thận hơn, những thứ khác cũng không làm được cái gì. Dù sao, bệnh của con, hiện tại nguyên nhân đều không rõ.
“Tốt lắm, bạn cũng mau ngủ đi, cũng đã rất muộn rồi.” Vương Nguyên vỗ vai bạn tốt nói, “Mình cũng vậy phải đi về nghỉ ngơi.”
Đã đã trễ thế này sao? Chí Hoành cúi đầu nhìn qua nhìn đồng hồ đeo tay, bắt đầu đem những thứ như diện thoại di động, chìa khóa trong ví da lấy ra, đặt ở trên tủ đầu giường.
Bỗng dưng, một cái chìa khóa màu đồng được lấy ra trong ví.
Đây là. . . . . . cái chìa khóa nhà trọ Dịch Dương Thiên Tỉ! Trong đầu cô, bất giác vang lên lời nói của hắn——
[ như vậy tối mai, tới nhà trọ tôi, rồi cậu sẽ biết. ]
Bây giờ đã qua mười hai giờ, cũng là qua “ngày mai” , hắn sẽ ở trong căn hộ đợi cậu sao? Hoặc là cũng sớm đã buồn ngủ? Chí Hoành từ trong bao lấy ra điện thoại di động, bắt đầu gọi Dịch Dương Thiên Tỉ.
Không người nào trả lời!
Không người nào trả lời!
Không người nào trả lời!
Dự cảm xấu ở trong lòng từ từ nảy sinh , mí mắt run rẩy. Cậu nhớ lại hắn nói lời này thì biểu tình, thần thái, tỉnh táo lại xa cách, tựa như quanh thân bao quanh một không gian khác thường , ngăn cách người không thể bước vào.
Nhưng hắn lại tựa hồ ở cho phép cậu————bước vào!
Nhưng cậu không có đi đến nơi hẹn, như vậy hắn hội. . . . . .
“Vương Nguyên!” Cậu ngẩng đầu, đột nhiên gọi lại chạy tới cửa trước nơi bạn tốt mang giày, “Mình có chút chuyện muốn đi ra ngoài, bạn tối nay lưu lại giúp mình chăm sóc cho Tiểu Thiên.”
“Ai?”
“Mình sẽ sớm chạy về .” Cậu nói xong, đi trở về đến bên giường, hôn cái trán đứa con ngủ say. Cảm giác, một số chuyện mà cô muốn biết, đang xảy ra. Mà cậu muốn biết, hắn muốn nói với cậu đến tột cùng là cái gì?
. . . . . .
Một đường chạy tới khu cao ốc nhà Dịch Dương Thiên Tỉ, Chí Hoành quen thuộc đi tới. Thử dò xét tính nhấn chuông cửa, nhưng không có lấy được bất kỳ đáp lại.
Chí Hoành nhếch môi, trầm mặc chốc lát, từ trong túi lấy ra cái chìa khóa, cắm vào ổ khóa.
Tạch…!
Cửa phát ra âm thanh nhỏ chứng tỏ mở được rồi.
Chí Hoành đẩy cửa ra, đi vào bên trong phòng.
Khoảng không gian đen kịt, cửa sổ cũng che kín mít, không có một tia ánh sáng xuyên qua .
Nhờ ánh sáng ngoài cửa trên hành lang , Chí Hoành mở đèn cửa trước, sau đó khép lại cửa.
Bên trong ngôi nhà này, từ đầu tới đuôi, Dịch Dương Thiên Tỉ cũng không có bật đèn, cho nên Chí Hoành bây giờ có thể nói là lần đầu tiên chân chính quan sát gian phòng này.
Cách bày trí rộng rãi mà trống trải , nhưng là gia cụ lại thật là ít ỏi. Trừ một chút gia cụ cần thiết cuộc sống bên ngoài, căn bản cũng không có dư thừa bất kỳ vật gì. Mà rèm cửa sổ nhà trọ , lại dày hơn so với rèm cửa bình thường. Ngay cả có thể bảo hoàn toàn là không có ánh sáng nào chui lọt.
Chỉ là cậu hiện tại không có ý định tới nghiên cứu nhà hắn, mở tất cả đèn phòng khách, Chí Hoành bắt đầu tìm kiếm Dịch Dương Thiên Tỉ căn phòng một.
Không thể không nói, mấy căn phòng trong nhà quá lớn rồi.
“Dịch Dương Thiên Tỉ anh có nhà không? Tôi tới rồi!”Cậu kêu lên, căn nhà yên tĩnh, nếu có chỉ là thanh âm của cậu thôi.
Chẳng nói hắn không có ở đây? Lưu Chí Hoành trong mắt lóe lên nghi ngờ, chạy hướng mấy căn phòng cuối cùng.
Khi cậu tay đặt lên chốt mở cửa, rốt cuộc qua vách tường ngăn cách sau cánh cửa đó, nghe được chút tiếng gào thét.
Rất quen thuộc!
Quen thuộc đến giống như là cậu năm đó ở Kim bích huy hoàng bên trong phòng VIP nghe được tiếng gào thét!
Không do dự , cậu chợt đẩy ra cánh cửa kia.
Tiếng hô lập tức như sấm rền bao trùm cả màng nhĩ cậu. Gian phòng kia có thiết bị cách âm !Cậu lập tức hiểu, tại sao khi đi đến trước cửa căn phòng này, cư nhiên không có nghe được một chút âm thanh nào.
Ánh đèn, từ bên ngoài rọi vào bên trong căn phòng.
“Mệnh y. . . . . . Mạng y của ta đâu? Mệnh y, chưa có tới, mệnh y thuộc về ta, nhưng không có đến, ha ha ha ha. . . . . .”
Khàn khàn tiếng hô, hòa lẫn tiếng cười khổ sở kia, làm cho cả gian phòng, đều tựa hồ tràn ngập một loại thống khổ.
Đó là một loại thâm thống khổ không kết thúc, bi thương, tuyệt vọng, giống như sinh tồn cũng trở nên không hề chờ mong.
Lưu Chí Hoành ngơ ngác nhìn bóng dáng co rúc ở trên giường, trước mắt, đã hiện lên hình ảnh sáu năm trước .
Cậu hồ thấy được sáu năm trước chính là cái đêm kia, hắn cũng là như thế thống khổ, thống khổ đến thậm chí thần trí không rõ.
“Dịch Dương Thiên Tỉ, anh làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?” Cậu chạy vội tới bên giường, ngón tay mới vừa đụng thân thể hắn, kia bóng dáng co rúc như cùng bị điện giật bắn xuống.
Cậu lúc này mới thấy rõ, trên tay của hắn gân xanh đã nổi lên hết, đầu ngón tay có vết máu loang lổ, mà nơi ngực của hắn có từng đạo vết máu, hiển nhiên là bị ngón tay hắn cào.
“Người nào. . . . . .” Con mắt sắc, thậm chí biến thành một loại màu đỏ quỷ dị.
Tán loạn phát, mặt yêu dị, trong bóng tối mắt màu máu đỏ, quả thật giống như là —— ma quỷ!
Lưu Chí Hoành cả người chấn động, đây là nam nhân mà cậu đã biết kia sao? Cái nam nhân ưu nhã, tỉnh táo, cao ngạo đó sao? Tay của cậu dừng lại ở giữa không trung, thậm chí quên nên nói cái gì.
Hắn thở hổn hển, mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm cậu, giống như mãnh thú.
Ngay sau đó, hắn đột nhiên bổ nhào về phía cậu, đem cả người cậu đặt ở phía dưới!
“A!” Cậu chỉ kịp phát ra một tiếng kêu, hai cổ tay trắng, đã bị bàn tay to của hắn kẹp lại, mà một cái tay khác của hắn, là đã chạm vào trên mặt của cấu.
Ngón tay lạnh như băng, ở trên mặt của cậu dao động , vết máu trên đầu ngón tay , từng điểm một dính ở trên gò má cậu.
Hô hấp của hắn khàn khàn, trong mắt hắn đã sớm không có trấn tĩnh, có, tự hồ chỉ là một loại bản năng!
“Mệnh y. . . . . . Mệnh y. . . . . .” Ngón tay của hắn đang run rẩy , sau đó, hắn cúi đầu, lộ ra đầu lưỡi, liếm láp mặt cậu, đối lập với ngón tay lạnh như băng, đầu lưỡi của hắn mang theo hơi ấm nhè nhẹ.
“Anh biết tôi là ai sao?” Cậu cố gắng trấn định tâm tình, hỏi. Đây chính là chuẩn bị của Dịch Dương Thiên Tỉ để cho cậu biết chuyện gì sao? Để cho cậu biết, hắn sẽ biến thành loại bộ dáng thần chí không rõ này ?
“Ngươi là mệnh y của ta. . . . . .” Cổ họng của hắn ách gay gắt, Lưu Chí Hoành thậm chí không cách nào tưởng tượng, trước khi cậu đến, hắn từng kêu bao lâu, “Là Chí Hoành . . . . .” Hắn lầm bầm nhớ tới tên của cậu, đôi tay chặt chẽ đem cậu ôm trong ngực, giống như là ôm trân bảo, chết cũng không buông tay.
Hoành Hoành. . . . . . Chí Hoành. . . . . . Đau đến muốn nứt trong thân thể, lại bản năng nhớ cái tên Chí Hoành này. Cái thân hình nhỏ bé đó, giống như chỉ cần đụng phải, thì có thể làm cho đau đớn của hắn từ từ giảm bớt, từ từ thối lui. . . . . .
Nhưng là, trừ lần đó ra, tựa hồ còn chưa đủ, hắn nghĩ muốn, tựa hồ còn không chỉ là những thứ này, không chỉ có chỉ là phần này đau đớn biến mất, so với cái này, thân thể của hắn ở nói cho hắn biết, hắn càng muốn đạt được chính là một loại khác đồ.
Hắn đang trên mặt của cậu rơi vãi một chuỗi hôn nhỏ vụn, thân thể hắn cùng cậu dán sát chặt chẽ, thậm chí dục vọng của hắn, liền chống đỡ ở mềm mại của cậu.
Nóng rực như thế, nóng rực làm cho cậu kinh hãi.
Khi Lưu Chí Hoành chuẩn bị dùng lực tránh thoát thì đột nhiên Dịch Dương Thiên Tỉ buông lỏng kiềm chế cô ra, đôi tay nâng lên mặt của cậu, ma sát khuôn mặt của mình.
“Cậu có biết hay không, tôi rất đau.” Giọng điệu của hắn, giống như là một đứa trẻ muốn cáo trạng.
“Đau?”
“Đúng vậy a, đau cực kì.” Trong đôi mắt hắn màu đỏ từ từ rút đi, trấn tĩnh lại trở về trong mắt, “Tôi cho là cậu sẽ không tới.”
“Tôi tới rồi, ách, mặc dù. . . . . . hơi trễ .”
“Đúng vậy a, cậu đã đến rồi.” Hắn nhìn cậu, “Vô luận như thế nào, cậu đã đến rồi, bây giờ đang ở bên cạnh tôi.”
“Con mắt của anh!” Cậu kinh ngạc, phát hiện hắn con mắt sắc đã khôi phục thành màu đen, “Anh khôi phục bình thường rồi hả ?” Mặc dù hắn hiện tại vẫn có chút thở hổn hển, nhưng là so với mới vừa rồi cậu mới biết vào căn phòng, tốt hơn quá nhiều.
“Bình thường?” Hắn thở dốc, hầu kết ở hoạt động, “Có lẽ là vậy, không bao lâu trước, tôi còn tưởng rằng mình sẽ sống đau chết ở nơi này ban đêm.”
Tay của cậu chống đỡ ở trước ngực của hắn, đầu ngón tay đụng chạm tới những vết máu kia, “Anh mới vừa rồi đến cùng là có chuyện gì xảy ra?”
“Cậu muốn biết?” Hắn rũ xuống mi mắt, đem tay cậu dùng sức đặt tại trước ngực của mình.
Cách da, máu, xương cốt. . . . . . Cậu rõ ràng có thể cảm nhận được trái tim của hắn nhảy lên, “. . . . . . Muốn.” Cậu do dự một chút, rồi thuận theo tâm ý trả lời: “Tôi muốn biết, anh gọi tôi là mệnh y, cùng bộ dáng mới vừa nãy của anh, rốt cuộc có quan hệ gì?”
“Mệnh y, sống dựa vào nhau.” Hắn chậm rãi nói, “Đối với Dịch gia mà nói, mệnh ylà không thể không có, bởi vì không có mệnh y, sẽ thống khổ cả đời. Đó là chân chính đau thấu xương tủy. Trong gia tộc, mỗi một thời đại, chắc chắn sẽ có một người, thừa kế loại số mạng này. Người kia cả đời, giống như chỉ là vì tìm kiếm mệnh y mà sốngmà sống. Nếu như có thể tìm được mệnh y thuộc về hắn, như vậy hắn có lẽ mà có thể vui vẻ cả đời, nhưng là nếu như không tìm được, như vậy đối với hắn mà nói, cả đời này chính là địa ngục, vĩnh viễn đau, vĩnh viễn không cách nào chân chính thỏa mãn. Càng thời điểm trăng rằm, loại đau này, sẽ càng phát rõ ràng, cho dù người kiên cường nữa, cũng sẽ đau đến không muốn sống, mà chỉ có mệnh y, mới có thể hóa giải loại thống khổ này.”
“Trăng rằm?” Cậu ngẩn ra, cho nên hắn mới ghét trăng sáng sao?
“Đối với Dịch gia mà nói, trăng tròn là độc dược, mệnh y, lại là thuốc giải. Mà cậu, chính là mệnh y của ta. Chỉ cần đụng chạm cậu, mệnh y của anh sao?”
“Chỉ có cậu là mệnh y của tôi, trong hàng tỉ người, chỉ có cậu. Giống như duyên định, trong thang máy, tôi mơ hồ phát tác đau đớn, cậu có thể ngăn cản, tôi biết ngay, cậu là mệnh y của tôi rồi.”
Chí Hoành trầm mặc, rốt cuộc hiểu rõ tại sao khi đó Dịch Dương Thiên Tỉ trong mắt có chán ghét, lại như cũ muốn đem số mạng hai người quấn lấy.
“Tôi là mệnh y của anh?”
“Đúng vậy.” Đầu của hắn chôn ở vai của cậu, hơi thở ngửi trên mái tóc cậu, “Cậu là người duy nhất có thể để tôi không hề đau đớn nữa, từ lúc sinh ra, không ngừng tìm kiếm, tìm kiếm mệnh y thuộc về tôi.” Quá lâu, phần trống rỗng kia, phần đau đớn , phần tịch mịch không người nào hiểu được. . . . . .
“Tôi. . . . . . Chưa bao giờ biết những thứ này.” Cậu lúng ta lúng túng mà nói, cái đêm sáu năm trước, nên đúng là thời điểm hắn phát tác đau đớn đi, giống như tối nay vậy. Không trách được, đến những ngày gần trăng rằm này, hắn luôn là sẽ không hiểu ôm cậu, đó là bởi vì hắn đau, chỉ có cậu có thể tiêu trừ.
“Là đồng tình tôi sao?” Hai tay của hắn, đỡ hông cậu.
Đồng tình? Có lẽ là vậy, hay hoặc là, có chút nhiều thứ hơn. Các bậc thiên kiêu chi tử như hắn, cũng đang thừa nhận như vậy người thường cũng không thể không thừa nhận đau. Nếu như cậu sớm biết mệnh y chính là hàm nghĩa này, nếu như sáu năm trước chính là buổi sáng kia, cậu không có nói lời nào rời đi , như vậy hắn là không phải có thể ít chịu đựng sáu năm đau đớn ?
“Đồng tình, cũng không xong.” Dịch Dương Thiên Tỉ nỉ non nói, thân thể phái nam , đặt ở trên người nam nhân mềm mại , “Cậu đã đến rồi, đây là không phải đại biểu cậu cuối cùng không có bỏ lại tôi? Có phải hay không đại biểu, cậu cuối cùng quyết định cùng ta sống chung?”
Thân thể phù hợp như vậy, giống như cô trời sinh, là vì hắn mà thành.
Muốn cậu! Muốn có được cậu!
Cỗ khát vọng này, vào giờ khắc này, lại là mãnh liệt như vậy. Mà hắn, thậm chí không muốn đi ngăn chặn phần khát vọng đó.
Từ trước đây thật lâu, là hắn biết, mình giống như bị mất một ít đồ vật, mà thứ đó, chỉ có khi trên người mệnh y hắn mới tìm được.
“Tôi —— muốn câụ" Mắt của hắn, hướng về phía hai tròng mắt của cô, vẻ mặt hai người, cũng khắc trong con mắt màu đen đó. Sau đó, hắn lấy tốc độ thật chậm dán sát môi chiếm hữu môi cậu “Nếu như cậu cảm thấy ghét, như vậy liền đem tôi đẩy ra đi.”
Ngón tay của hắn, đẩy ra áo cậu môi của hắn chiếm đoạt hương thơm ngọt ngào trong miệng cậu, lạnh như băng cùng ấm áp của hắn, xuyên thấu qua phần chặt chẽ tiếp xúc kia, truyền tới trên người của cấu.
Nhưng là cậu lại không có giãy giụa, đồng tình? Thương tiếc? Không thôi? Có lẽ là cái bộ dáng thống khổ, kia có lẽ là cái kia thanh âm khàn khàn, có lẽ là hắn giờ phút này phát tán ra ngoài cái loại yếu ớt đó, làm cho cậu không đành lòng đẩy hắn ra.
Cả đêm trầm luân, tiếng nam nhân thở dốc nam nhân rên rỉ, dung hợp lại với nhau, trong rung động thân thể, nghênh đón cực hạn vui vẻ kia. . . . . .
Giống như nằm mộng đẹp, trong mộng, hắn lấy được mệnh y thuộc về hắn, phần xúc cảm ấm áp kia , xua tan tất cả đau đớn của hắn.
Ấm áp. . . . . . Thật thật ấm áp, là nhiệt độ của ai đây? Như thế đến gần hắn, tựa như xa lạ rồi lại vô cùng quen thuộc. . . . . .
Giống như —— hắn đã từng đã từng đã có phần ấm áp này, rốt cuộc là từ lúc nào, vừa ở nơi nào?
Mở mắt ra, trên giường to như vậy, chỉ còn lại có một mình hắn.
Dịch Dương Thiên Tỉ ngồi thẳng lên, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn đệm chăn bên cạnh. Tối hôm qua, giống như là muốn cậu không đủ, hắn không ngừng đối với cậu đòi lấy. Lần đầu tiên, hắn không chỉ có chỉ là phát tiết dục vọng sinh lý, mà là đang tìm kiếm tâm linh hòa hợp.
Như thế tự nhiên, như thế khắc vào.
Nhưng là, sáng ngày đó, thế nhưng hắn lại như cũ chỉ còn lại có một mình. Tối hôm qua tất cả, chỉ giống như giống như là một giấc mộng.
Rũ xuống mi mắt, ngón tay của hắn từ từ buộc chặt, nắm luôn cả phần chăn bên cạnh.
Thật ra thì, cũng không có cái gì bất đồng, không phải sao?
Nhưng là ngực cảm giác trống trải là cái gì đây?
Hắn hi vọng, đến tột cùng vậy là cái gì đây?
Buông tay ra, Thiên Tỉ khoác thêm áo ngủ, chậm rãi đi ra khỏi phòng.
Gió thổi nhè nhẹ, vòng quanh trong hành lang, làm cho người ta tinh thần bất giác có mấy phần phấn chấn.
Gió? !
Hắn đột nhiên ngưng lại bước chân, rốt cuộc chú ý tới, nơi này có chút không giống.
Rèm cửa sổ dày nặng bị buộc ở hai bên cửa sổ, gió sáng sớm, xuyên thấu qua cửa sổ rộng mở thổi vào.
Là ai. . . . . . Làm? !
Đáp án, miêu tả sinh động.
Hắn từng bước một đi về phía trước , cho đến khi đi tới cửa phòng bếp.
Một bóng hình xinh đẹp đang bận rộn động tác nhanh nhẹn , thanh âm thanh lệ không ngừng lầm bầm lầu bầu.
“Ông trời, tủ lạnh lớn như vậy, cũng quá vô ích đi? Chẳng lẽ Dịch Dương Thiên Tỉ kia không biết, đây cũng là loại lãng phí sao?”
“Rau dưa đâu? Trái cây đâu? Thậm chí mì ăn liền cũng không có.”
“Được rồi, ít nhất còn tìm ra trứng gà, làm bữa sáng cũng không thành vấn đề.”
Trên bếp lò, cháo trắng nấu lửa nhỏ, đã bay ra mùi gạo thơm. Chí Hoành mở nắp nồi ra, cầm muỗng nhỏ nhẹ nhàng khuấy cháo trắng trong nồi.
“Ngô, một lát nữa là ăn được rồi. . . . . .”
Một cảm giác bị nhìn chằm chằm, cậu đột nhiên quay đầu lại, liền nhìn thấy Dịch Dương Thiên Tỉ đang đứng ở cửa phòng bếp kinh ngạc mà nhìn cậu.
“Anh đã dậy rồi.” Dù là mặt cậu da đủ dày, nhớ lại tối tình cảnh hôm qua, cũng không nhịn được mặt ửng hồng. Suốt cả một buổi tối, cậu đều quên bọn họ làm mấy lần, đáng thương cậu bị hắn ăn sạch sành sanh, cuối cùng thậm chí ngất đi. Nếu để cho Vương Nguyên kia biết, nhất định sẽ bị cậu ấy cười nhạo, “Tôi thấy anh còn chưa dậy, cho nên muốn trước làm chút bữa ăn sáng. . . . . .”
Hai cánh tay của hắn, luồn qua dưới nách của cậu bế cậu vào lòng.
Ở trên người của cậu, hắn có thể nghe thấy được một loại mùi thơm nhàn nhạt, không giống với mùi nước hoa . Tâm trống trải, chứng kiến bóng dáng cậu phút chốc kia, không thể tưởng tượng nổi bị lấp đầy rồi.
Thỏa mãn giống như là có thứ gì tràn ngập.
Hắn hy vọng , thì ra là chỉ là đơn giản như vậy là được rồi.
Hắn tìm kiếm, thì ra là từ đầu đến cuối, cũng chỉ là cậu!
“Này, anh làm sao vậy?” Lưu Chí Hoành nghi ngờ thân thể giãy dụa một chút, lại đổi lấy Dịch Dương Thiên Tỉ dùng sức ôm hơn.
“Chí Hoành, em là mệnh y của tôi.” Hắn nói nho nhỏ.
“Tôi biết rồi a. . . . . . A, nhanh lên một chút buông tay, cháo muốn khét rổi.” Cậu cố gắng vươn tay, muốn đóng tắt bếp.
“Tôi nghĩ, tôi thật yêu em rồi.” Yêu cậu, không phải là bởi vì cậu giảm bớt đau đớn của hắn, mà bởi vì là cậu lấp đầy khoảng trống trong tim hắn.
Về sau, nếu là cùng cô một chỗ, như vậy hắn nhất định sẽ không tịch mịch.
Muỗng nhỏ trong tay Lưu Chí Hoành rơi xuống trên mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy .
Mà cậu lại chỉ là sững sờ nhìn khuôn mặt gần ngay trước mắt, thậm chí quên nồi cháo sắp khét kia.
Hắn yêu cậu?
Hắn xác định hắn nói là Trung văn sao?
Giờ nghỉ trưa trong phòng tổng giám đốc, cuộc đối thoại kì quái đang xảy ra.
“Anh thật yêu tôi?”
“Đúng.”
“Nhưng là tôi dáng dấp cũng không hấp dẫn thành thục.”
“Không sao cả.”
“Tôi đã có kết hôn một lần.”
“Không sao cả.”
“Tôi còn có một đứa con.”
“Không sao cả.”
“Tôi. . . . . .”
“Tôi yêu em, làm cho em khó tiếp thu như vậy sao?” Dịch Dương Thiên Tỉ cắt đứt lời nói Lưu Chí Hoành, nói thẳng.
Cậu suy nghĩ một chút, rốt cuộc quyết định mở miệng: “Anh là bởi vì tôi là mệnh y của anh, mới yêu tôi sao?” Hàm răng không hiểu bắt đầu ê ẩm.
“Theo những đời Dịch gia trước nói lại, xác thực, đều không ngoại lệ, cuối cùng, người của Dịch gia, cũng sẽ yêu mệnh y của bọn hắn. Giống như là mệnh trung chú định, người Dịch gia, nhất định cùng mệnh y của họ bên nhau cả đời.” Dịch Dương Thiên Tỉ không có giấu diếm mà nói.
Hàm răng càng chua, ngay cả trong miệng, đều có cảm giác chát chát , “Nếu như mà tôi không phải mệnh y của anh, anh sẽ chú ý đến tôi sao?”
“Không biết.”
Được rồi, cậu hiện tại không chỉ là chát, mà còn ăn hoàng liên đắng.
“Nhưng là, cho dù biết mệnh y em là mệnh y của tôi, cũng không đại biểu tôi sẽ yêu em. Đồng dạng, yêu em, cũng không phải là bởi vì em là mệnh y.” Chỉ vì, cậu cho hắn cảm giác không còn cái loại hư không đến vô biên vô hạn đó.
Cảm giác đau khổ chua xót, nhất thời biến mất.
“Chẳng qua tôi hiện tại, ngược lại hi vọng mấy cái truyền thuyết Dịch gia kia, đều là thật.” Ngón tay của hắn, nhẹ nhàng gõ ở trên mặt bàn, phát ra tiếng nhỏ đều, “Nếu như nói, tôi nhất định yêu em, như vậy em có thể cũng nhất định yêu tôi không?”
Sá? Cậu yêu hắn?
Được rồi, cậu không ghét hắn, lên giường làm những chuyện yêu đương kia cũng không bài xích, thậm chí, cậu thích cảm giác hắn hôn, để cho cậu cảm thấy hắn đối với cô khát vọng cùng trân trọng.
Lưu Chí Hoành nháy mắt mấy cái, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.
“Tôi luôn luôn không tin tưởng truyền thuyết này…, nếu như mà tôi yêu một người, vậy hẳn là do tôi thật sự yêu mà thôi!” Hiếm khi , cậu dùng giọng điệu rất nghiêm túc trả lời hắn.
“Nhưng là, tôi nghĩ muốn được em yêu, rất muốn, rất muốn.” Ánh mắt của hắn, cánh môi hắn nói chuyện, từng động tác, tựa hồ cũng tản ra hấp dẫn.
Trấn định! Trấn định! Đây là mỹ nam kế a! Chí Hoành ở trong lòng liều mạng tự nhủ!
“Vậy nếu như cuối cùng, tôi phát hiện mình không có yêu anh thì sao?” Cậu bật thốt lên.
“Như vậy tôi sẽ chết.” Hắn bình tĩnh nói, giống như bọn họ đàm luận , nội dung chỉ là bữa ăn tối hôm nay .
Cậu ngẩn ra, bình tĩnh của hắn, để cho lòng cậu như bị chùy đập một cái.
“Chí Hoành, em sẽ để tôi chết sao?” Tóc đen rủ xuống ở hai bên gương mặt , mí mắt che lại thần sắc trong mắt, môi mỏng mang theo nụ cười nhạt, hắn dùng giọng nói êm ái, giống như thiên sứ hỏi.
Không! Cậu dĩ nhiên sẽ không! Đáp án này, cậu cơ hồ bật thốt lên.
Cậu —— không muốn, không muốn, không muốn người đàn ông này chết đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro