Thiên hàng yêu nghiệt - Hàn Thủy Mặc Nha
Thiên hàng yêu nghiệt
Tác giả: Hàn Thủy Mặc Nha Thể loại: Đam mỹ, hiện đại đô thị, nhất công nhất thụ, công sủng thụ, ngọt ngào, ấm áp, HE……. Nhân vật: Lãnh Lăng Duệ x Lãnh Kỉ Kỉ Edit: Đông Tà aka Tiểu Tà Beta: Hannie Nguồn: http://fujihana.wordpress.com/2011/09/28/ml-thien-hang-yeu-nghi%E1%BB%87t/ Văn án: Cuộc sống luôn có những điều bất ngờ, hãy luôn tin tưởng, có 1 ngày, hạnh phúc của bạn sẽ từ trên trời rơi xuống, Lãnh Lăng Duệ, 1 anh tổng tài lạnh lùng, khô khan với cuộc sống bận bịu và nhàm chán. Một ngày đã được thiên thượng ban xuống một tiểu yêu tinh hồn nhiên và tinh nghịch.hãy xem Bé con sẽ làm thay đổi anh chàng tổng tài lạnh lùng như thế nào nhé! Chương 1 Lãnh Lăng Duệ cau mày bước vào cửa công ty, hai nữ nhân viên đang cười nói thấy hắn trước cửa nháy mắt im bặt. Khuôn mặt tựa đao khắc, mày kiếm mắt phượng, cử mũi bạc thần ( mũi thẳng môi mỏng), cái cằm tiêm tước ( cằm gầy như đao tước). Theo lý thuyết, một người nam nhân lớn lên như vậy, bất luận nhìn dưới góc độ nào cũng đều là một chàng đẹp trai, nhưng cố tình chàng đi tới nơi nào cũng mang theo từng trận âm phong. Nhân viên của công ty Thiên Duệ từ trên xuống dưới, mỗi khi thấy Lãnh Lăng Duệ, đầu óc đều tựa như ngựa bị cầm cương, chỉ còn bốn chữ to máu chảy đầm đìa, không ngừng xoay quanh:”DIÊM VƯƠNG GIÁ LÂM”. Lura thẳng lưng mà đứng bất động được vài giây, lập tức cùng cô gái bên cạnh, linh hồn vẫn chưa trở về với người, hướng Diêm vương nơi cửa cúi đầu:”chào buổi sáng,Tổng giám đốc”. Diêm vương trưng khuôn mặt không chút thay đổi nhìn lướt qua mấy cô bên đó khiến Lura vừa ra khỏi hầm băng lại cảm thấy chính mình tiếp tục rơi xuống, cô gái bên cạnh cũng chẳng dám ngẩng đầu lên. Thấy Diêm vương đại nhân thu hồi tầm mắt, đi hướng thang máy, hai người đang muốn thở hắt ra, nhưng bất ngờ, một tiếng mèo kêu rất nhỏ làm thân ảnh đang sắp biến mất mạnh mẽ dừng lại . “Cái gì vậy?”.Lãnh Lăng Duệ quay trở về, lạnh giọng nói, lông mày nhíu chặt đủ để kẹp chết một đống muỗi. Điều này khiến Lura cũng không thể giữ tự chủ, lắp bắp :”dạ..là mèo,mèo”. “Mèo?!” Diêm vương hừ lạnh một tiếng, nhất thời Lura thấy chân mình mềm nhũn. Quả nhiên, trên mặt bàn trước khu tiếp tân đặt một ổ thú nuôi tinh xảo, một con mèo nhỏ không lớn bằng nắm tay, nhu thuận nghiêng đầu nhìn mọi người một cái, chớp mắt. Lura thậm chí sinh ra ý tưởng ngu xuẩn, hi vọng rằng con mèo nhỏ đáng yêu như vậy có thể khiến sắc mặt của Diêm vương dịu đi một chút. Diêm vương lạnh lùng mở miệng: ”Ai?” “Tôi, tôi vừa mua.” Cô gái tiếp tân cạnh Lura không thể khống chế mà run rẩy. Diêm vương ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường nơi đại sảnh:” Tôi mặc kệ cô dùng phương thức nào,mang về nhà cũng được, ném đi cũng tốt, trong vòng mười phút đừng để cho tôi thấy dù chỉ một sợi lông mèo trong công ty!” Cô gái tiếp tân bị dọa đến ngốc, đứng lặng ở một bên. Diêm vương cười lạnh:” Hoặc là cô cứ tiếp tục đứng ngẩn người tại đây tới khi nào tôi tìm người mang cả người cùng thứ này trở về, bất quá, cô cũng không cần trở lại đây nữa.” Lura nhìn cô gái kia ôm con mèo nhỏ, tựa như sắp khóc, nghiêng ngả lảo đảo ra cửa, giày cao gót dẫm trên thềm đá vang lên những tiếng tháp tháp, khiến huyệt thái dương của nàng cũng theo mà nhảy đột đột. “Cô đứng tại đây đi, chờ cô ta trở lại hẵng lên phòng làm việc. Đường đường là trợ lý tổng giám đốc, vậy mà cũng cùng một nhân viên tiếp tân ở dưới này nghịch mèo? Cô ta mới được tuyển, cô cũng vậy sao?” Diêm vương dùng ánh mắt lăng trì Lura, vứt ra một câu, liền tránh ra, vào thẳng thang máy, để lại một nữ nhân viên trang điểm tinh xảo hóa thành tượng gỗ đứng nơi đó, không nói được gì như bị nghẹn. Nhớ thời điểm mới vào Thiên Duệ, Lura làm sao chưa từng có ảo tưởng với vị sếp lạnh lùng, anh tuấn? Nhưng rất nhanh, nàng liền quyết tâm mà đem suy nghĩ này bóp chết trong đầu. Giỡn mặt à!? Yêu đương với Diêm Vương đại nhân, không phải chơi ái muội, mà là đánh bạc tính mạng a! =_= Không có 3 năm cố gắng, nghĩ đều đừng nghĩ. Lãnh Lăng Duệ đứng trong thang máy lên tầng 23, vẻ mặt tăm tối, có phải lâu rồi hay không hắn chưa niệm chú kim cô cho nhân viên công ty, khiến công ty hắn bây giờ đến chó mèo cũng có thể vào?! Chỉ cần nghĩ đến con mèo bỏ túi kia, mặt Lãnh Lăng Duệ lại đen thêm một phần. Hắn không hiểu, một món đồ chơi nhỏ như vậy, nuôi ở nhà chỉ cần không cẩn thận dẫm phải liền trực tiếp quy thiên, phiền toái như vậy, có chỗ nào đáng giá để mấy cô nàng này hô to gọi nhỏ, yêu thích không buông?! Nếu là hắn, bị đập đầu cũng không có khả năng tìm một thứ như vậy về nhà, quả thực là tự mình tìm rắc rối. Lúc này, Lãnh Lăng Duệ có nằm mơ cũng không nghĩ tới phiền toái như vậy chỉ hai ngày sau hắn lại đụng phải. 45 giây, 59 phút, 11 giờ, ngày mùng 10 tháng 11, Lãnh Lăng Duệ nằm trên chiếc giường quen thuộc, trở mình. Nói ra có khi chẳng ai tin, toàn bộ công ty trừ bỏ phó tổng giám đốcTiêu Dương ai ai cũng sợ Lãnh Diêm Vương, vậy mà tối đến tắt đèn thì hắn không thể ngủ được. Nếu miễn cưỡng ngủ trong bóng đêm hoàn toàn cũng liên tục gặp ác mộng. Lúc này, chiếc đèn bàn đầu giường tỏa ra thứ ánh sáng nhu hòa ấm áp, dưới đèn một chiếc đồng hồ báo thức tĩnh âm chậm rãi chạy, lướt qua từng vạch khắc, rốt cục hai kim cũng trùng nhau ở chính giữa con số 12. “Ba!” Trong không gian đột nhiên vang lên một thanh âm bạo liệt, bén nhọn,đột ngột. Lãnh Lăng Duệ nằm ngửa, mắt nhắm chặt, nhíu nhíu mi, từ trong giấc mơ bị kéo về. Ý thức mơ hồ, nghĩ tới một loại phương thức di chuyển không gian trong một cuốn tiểu thuyết hắn thuận tay lật xem cũng có thanh ấm bén nhọn, bạo liệt như vậy…”Bịch! Kịch!” Không biết có gì đó rơi vào ngực hắn, đau đớn truyền qua lớp chăn. Lãnh Lăng Duệ rốt cục mở mắt, nháy mắt mấy cái mới dời tầm mắt về phía ngực mình. Thấy rõ ràng “Này nọ”trên ngực. Sau, Lãnh Lăng Duệ quyết định một lần nữa nhắm mắt lại, một thanh âm bình tĩnh vang trong đầu: ”Ân, chắc chắn là đang mơ……” 10 giây sau, ý thức rõ ràng hơn, Lãnh Lăng Duệ trợn mắt, quét về phía ngực: ”Mẹ nó! sao còn chưa tỉnh???!” Nơi cách ánh mắt hắn không tới một thước. Một đứa bé chỉ bằng cái đinh với mái tóc đỏ và đôi mắt xanh lục, đội mũ dạ nhỏ đang giương cái miệng tròn tròn hình chữ O, vẻ mặt kinh dị mà nhìn chằm chằm Lãnh Lăng Duệ. Hung hăng mà nháy mắt mấy cái. Hắn cuối cùng cũng không thể không thừa nhận rằng mình không phải đang mơ mà là sự thực. Lãnh Lăng Duệ đen mặt, chống tay ngồi dậy, chăn đệm phập phồng khiến Bé nguyên bản đang nằm úp sấp nhanh như chớp mà lăn tới một bên. (cái cách gọi “Bé” là do Tiểu Tà tự nghĩ ra a, nó bảo gọi vậy cho kute nên ta để vậy luôn ^__^) Giãy dụa đứng lên, Bé nhặt lên cái mũ dạ nho nhỏ bị rơi sang một bên, ôm trước ngực, tiếp tục kinh dị mà nhìn Lãnh Lăng Duệ chằm chằm. Ánh mặt thật to, cơ hồ chiếm cứ hơn nửa khuôn mặt, thêm cái miệng nho nhỏ, cộng lại là ba hình tròn. ( Beta: OoO ta nghĩ mặt Bé kiểu này nè). Lãnh Lăng Duệ âm âm trên dưới mà đánh giá Bé, nhìn ra chỉ cao khoảng 10cm, kia mái tóc lửa đỏ dài tới bả vai, khuôn mặt trẻ con ngoại quốc, làn da trắng nõn, dưới ánh đèn dường như trong suốt, mặc bộ lễ phục nhỏ màu trắng thêu hoa văn màu cam, quần skinny bao lấy hai chân tinh tế, đi một đôi giày nhỏ màu cam giống bít tất. Bé đứng im một chỗ không nhúc nhích, bộ dáng cực kì giống người búp bê, nhưng vấn đề là : NÓ. CÓ .THỂ. ĐỘNG…. “Ngươi là ai?!” Đối với thứ mà đột nhiên xuất hiện một cách quỷ dị tại phòng ngủ của mình, hơn nữa không kiêng nể gì mà chiếm cứ giường của mình (được rồi, một góc giường đi!), không biết là giống thứ gì, Lãnh Lăng Duệ ngữ khí tất nhiên là không tốt hỏi. Bé không biết có phải hay không bị tình trạng đột phát làm sợ tới mức tới giờ vẫn chưa hoàn hồn, vẫn trừng to đôi mắt, vẻ mặt kinh dị, 0____o ”Ngươi có giả vờ làm một món đồ chơi cũng không có tác dụng! Hừ!” Vẫn đang dại ra o__o…… Sau một hồi, Lãnh Lăng Duệ đột nhiên cười nhạo một tiếng. Quả nhiên đụng tới hiện tượng phi thường như vậy cũng khiến cho thần kinh của hắn rối loạn sao?? Thế nhưng hắn lại lãng phí thời gian cùng một cái này nọ mắt to trừng mắt nhỏ! Hắn quyết định nhắc cái vật nho nhỏ gì đó lên, xuống giường, định trực tiếp mở cửa sổ, ném ra ngoài , làm vật đó rơi tự do. Nghĩ tới nó dù sao cũng giống một con người, hắn vẫn là lạnh mặt mà ra khỏi phòng, qua phòng khách, tới cửa, mở ra một khe nhỏ rồi vứt bừa một bên, không chút do dự mà “oành” một cái đóng sập cửa. ( Beta: O__o anh sao chơi ác quá!!!!! Vứt em đi sau này có hối cũng không kịp a ~>”<~) P/s 1: Đông Tà nhà ta xưa nay chuyên đọc QT và đây là lần đầu edit. Hãy đọc và comm để góp ý cho nó nhé. P/s 2: Mày ơi, bộ này tao có được ghi là tặng tao không???? =)) P/s 3: Ta chưa tìm được hình cho truyện, ai đọc mà có lòng thì tìm giúp ta với nhá ^__^ P/s cuối: Cuối cùng, chúc vui vẻ!!!!!! Chương 2 Lãnh Lăng Duệ biểu tình như thường mà trở lại phòng, nhìn kĩ giường chiếu chăn đệm, xác định không có dấu chân hay vết bẩn nào mới lên giường. Trời biết hắn có bao nhiêu khó chịu nếu có người khác trong không gian riêng tư của hắn lưu lại dù chỉ một chút dấu vết. Hắn có thói quen nằm nghiêng sang phải, ánh mắt hổ phách nháy mấy cái sau đó khép lại, ánh sáng của ngọn đèn bàn vừa phải, nhu hòa rơi trên mí mắt, mang theo một tia hạnh phúc nhạt nhòa. Tiêu Dương thường nói hắn là sinh vật hướng sáng (tựa hoa hướng dương ik, dùng để miêu tả anh Duệ thì thật…), nhưng hắn hướng sáng lâu như vậy mà tính tính vẫn lạnh lùng cứng rắn. =_= Hắn chỉ là chán ghét bóng tối thôi…chán ghét không thấy được ánh sáng mà thôi…. Ý thức dần dần mông lung, hô hấp cũng trở nên sâu dần, xúc cảm của đệm chăn dán tại cổ cùng làn da chậm rãi dung hợp, chỉ còn lại một hơi thở mơ hồ mang theo hương cỏ cây quanh quẩn nơi chóp mũi, mang theo mùi của ánh dương quang trong rừng rậm xa xưa. Hương cây cỏ? Lại nằm xuống, nhắm mắt lại, tâm dần dần yên tĩnh, chóp mũi lại quanh quẩn hương cỏ cây, hình ảnh tùy theo mà hiện lên trong đâu, là Bé Đậu đinh có mái tóc lửa đỏ, một đôi mắt to tròn ngập nước trừng hắn, hợp với vẻ mặt kinh dị ngốc hề hề… Thực con mẹ nó! gặp quỷ (anh không gặp quỷ mà gặp yêu tinh cơ!)!! Lãnh Lăng Duệ chấp nhận số mệnh, xoay người xuống giường, đen mặt mà đi qua phòng khách, mở cửa, bật đèn, phiền toái loạn quét tầm mắt, cuối cùng dừng lại ở một đống nho nhỏ phía dưới tường bên trái. Nhăn mi, cúi người, nheo mắt xem qua, chỉ thấy tiểu tử kia đang ôm chân ngồi dựa bên tường, hơi ngửa đầu, cái mũ dạ nhỏ che hết ánh mắt và mũi, chỉ lộ ra cái miệng nhỏ nhắn nhẹ mở cùng cái cằm đầy, chính là đang ngủ rối tinh rối mù, chỉ kém không chảy nước miếng. Lãnh Lăng Duệ bực mình, mặt càng đen, không nhịn được mà vươn ngón tay “Ba” một cái, gõ tỉnh bé. Bé con “oa” kêu một tiếng, nhảy dựng lên, tay chân luống cuống mà nhặt chiếc mũ dạ rơi trên mặt đất, lại ngẩng đầu, trợn tròn hai mắt, dại mặt ra mà nhìn Lãnh Lăng Duệ D o.o Mẹ nó! ngươi sẽ không đổi một biểu tình khác sao? Lãnh Lăng Duệ thầm mắng trong lòng, sau đó không kiên nhẫn mà xách Bé lên, xoay người vào cửa. Từ phần eo trở xuống của bé đều bị Lãnh Lăng Duệ nắm trong tay, tựa như chui vào một cái túi ngủ ấm áp, chỉ có điều túi có vẻ hơi chật (anh đang bóp Bé sao =_= ???) Bé giãy dụa theo bản năng nhưng không có kết quả, vặn vẹo vặn vẹo sau đó bực mình mà đạp đạp hai chân. Lãnh Lăng Duệ cảm giác được lòng bàn tay bị cái gì đó chạm nhẹ vào tựa như bị gãi, hơi ngưa ngứa. Tiếp theo, phần cổ tay lại bị động hai cái, hắn có chút nghi hoặc mà dừng lại bước chân, cúi đầu nhìn cái tay đang nắm Bé ,chỉ thấy tiểu gia hỏa kia đang nâng nắm tay mê người đấm Lãnh Lăng Duệ. Lãnh Lăng Duệ nhịn không được nâng cánh tay lên, giơ tới trước mắt. Bé bỗng cảm thấy chóng mặt quay cuồng, cảnh sắc xung quanh nhanh chóng biến mất, khiến bé sợ tới mức lấy tay che mắt lại, đợi cho vững vàng lại, mới cẩn thận mà tách mấy ngón tay ra, xuyên qua khe hở mà mở mắt nhìn, sau đó ngây người. Một đôi mắt hổ phách xinh đẹp nhưng cực đại đang không chớp mắt mà trừng Bé… Lãnh Lăng Duệ vung ngón tay của tay còn lại, không phí chút khí lực nào cũng đủ để bỏ xuống hai tay đang bụm mặt của tiểu tử kia. Hai con mắt to tròn màu lục ở khoảng cách gần như vậy, cơ hồ biến thành chọi mắt, kết hợp với khuôn mặt phấn phấn nộn nộn kiểu bỏ túi cùng cái miệng nhỏ nhắn hé mở…khiến sự lạnh lùng trong mắt Lãnh Lăng Duệ trở nên yếu ớt. Hắn biểu tình như thường mà đưa tay phóng tiểu tử kia ra xa chút.Ánh mắt chọi gà của Bé cuối cùng cũng khôi phục bình thường. Bé chớp chớp mà nhìn Lãnh Lăng Duệ trong chốc lát, sau đó vừa xoay vừa nhéo thân thể đang bị Lãnh Lăng Duệ nắm, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn giống một cái bánh bao. Thấy trong mắt Bé một tia không tình nguyện. Hắn tưởng Bé không thích mình đụng vào, trong lòng dâng lên sự tức giận khó hiểu—bị ghét bỏ?! Hắn giương mắt, lại trùng hợp nhìn tới phòng khách đối diện có chiếc giường lớn sạch sẽ thoải mái,vốn có ý muốn đem tiểu tử này vứt đâu đó mà ngủ ,nhưng nay ý định đó bị Lãnh Lăng Duệ không chút do dự quét sạch khỏi não. Tiểu tử không biết tốt xấu lại bé tí tẹo này mà cũng độc chiếm một gian khách phòng thì thật hoàn toàn lãng phí! Ánh mắt vốn đã có chút nhu hòa lại bởi biểu tình không tình nguyện của Bé mà nhất thời biến mất. Lãnh Lăng Duệ xị mặt xoay người đi tới sô pha ở phòng khách, tới cách cái ghế đơn bên trái mấy bước, trực tiếp buông tay. Bé thoát khỏi tay Lãnh Lăng Duệ, xẹt theo một đường vòng cung. ”Phốc”, dừng trên chiếc sô pha mềm mại màu vàng nhạt, cái cằm bất hạnh mà bị đau. ( =__= sao anh nỡ làm thế với em nó, tự anh tưởng tượng là bị ghét mà ném em nó thế sao???) Bé phát ra một tiếng nức nở ,nâng quai hàm liên tiếp xuýt xoa “ti ti”, sau đó lè ra cái lưỡi bị cắn phải, hai mắt to cố gắng ngước nhìn chằm chằm vào xem có bị chảy máu không. Ngẩng đầu nhìn cái bóng dáng khổng lồ đối với Bé, biểu tình có chút ủy khuất lại có chút ngốc, thẳng tới khi người nọ theo tiếng đóng cửa mà biến mất ở phía sau, mới yên lặng cúi đầu, chỉnh lại tiểu lễ phục với mũ dạ của mình, tìm chỗ tay vịn góc gần sô pha nằm xuống. Lỗ tai nghe ngóng tiếng vang tất tất tác tác truyền ra từ gian phòng kia, nhắm lại đôi mắt to sáng. Lúc trước phải ngủ ngoài cửa khiến Bé thấy lạnh lẽo, mặc quần áo lại không đủ ấm,vừa mới nằm ở sô pha được chốc lát, tia nhiệt khí còn sót lại từ bàn tay to lớn kia cũng dần dần tan đi. Bé khụt khịt cái mũi, hướng vào trong góc, làm thân thể nho nhỏ dán vào tay vịn mềm mại bằng da. Nhưng tựa hồ chẳng có hiệu quả gì, Bé chỉ có thể ôm chặt chiếc mũ dạ trước ngực, cuộn tròn lại thân mình thành một đống. Lãnh Lăng Duệ đen mặt, mở cửa phòng ngủ, ngó ra nhìn thấy một bóng đen lui thành một đống trên ghế sô pha đơn xa xa, dừng một chút, sau đó tới gần vài bước, với lấy một cái khăn mặt mới tinh trên sô pha phủ lên người Bé. Lãnh Lăng Duệ sắc mặt như thường mà quét cái bọc nhỏ bị bao trùm hoàn toàn dưới cái khăn mặt, xoay người tắt đèn, trở về phòng ngủ. ”Oành” một cái đóng cửa lại. Dư âm tiếng đóng cửa tán đi, trong bóng tối, bọc nhỏ dưới khăn mặt giật giật, sau đó khuôn mặt từng chút một lộ ra, trong chốc lát, dưới khăn mặt lộ ra một cái đầu nhỏ với mái tóc đỏ rực. Bé mở cặp mắt to đôi mắt màu lục, chuyển đầu nhìn cái khăn mặt phủ trên người mình, lại dùng khuôn mặt cọ cọ, xúc cảm mềm mại thoải mái khiến Bé nheo lại mắt. Ngơ ngác nhìn hướng phòng ngủ một lúc lâu Bé mới xoay người kéo khăn mặt sát lại, che kín đầu ngủ~ ~ ~ *Oa Bé kute quá* Chương 3 Sáng hôm sau, dưới sự quấy rầy siêng năng của đồng hồ báo thức, Lãnh Lăng Duệ cố nén ý muốn đập hỏng nó, bất đắc dĩ ngồi dậy, miễn cưỡng mở ra một khe mắt nhỏ, vớ lấy quần áo máy móc mặc vào người. Hắn không phải là người thích ngủ. Khi còn trẻ, nhiều năm làm việc cùng thời gian đầu khi mới bắt đầu sự nghiệp, thần kinh lúc nào cũng trong trạng thái khiến hắn không thể ngủ sâu. Hắn vẫn cố điều tiết thời gian ngủ của mình để chác chắn có đủ tinh lực làm việc cho ngày hôm sau. Thường thường, đồng hồ báo thức còn chưa kêu hắn cũng đã rời giường. Loại trạng thái mâu thuẫn đối với việc rời giường giống hôm nay với Lãnh Lăng Duệ mà nói thì xem như lần đầu. Khép nửa mắt bước vào WC, đánh răng rửa mặt xong, lại dùng khăn mặt lạnh phủ lên mặt, như trước có thể cứu vớt được ý thức đang bị vây trong trạng thái hỗn độn của hắn. Lãnh Lăng Duệ vuốt mũi,tựa như mộng du mà đi tới phòng khách, đặt mông lên ghế. “Ô oa!” một tiếng hét thảm thiết truyền đến từ dưới thân, Lãnh Lăng Duệ cả kinh mà “sưu” văng ra,cảm giác ngái ngủ biến mất hết. (O__O bẹp em nó mất) Hắn trừng mắt nhìn cái bọc nhỏ đang cố giãy dụa muốn thoát khỏi cái khăn mặt trên sô pha. Bé convới mái tóc lửa đỏ nhăn nhăn mặt ngồi dậy, ủy khuất mà xoa đầu. Chỉ bởi cái vật nhỏ vướng víu này mà mình bị ép tới đêm hôm khuya khoắt, làm cả đêm không thể ngủ ngon giấc nên Lanh Lăng Duệ vào sáng sớm sau khi rời giường, vì huyết áp thấp mà tính tình bạo phát. Hắn mắng to một hồi, đau cả cổ họng , mới phát hiện ra cái vật bị mắng kia vẫn ngồi trên sô pha, ôm lấy khăn mặt giương miệng mà nhìn hắn, biểu tình ngây dại, căn bản từ đầu tới đuôi cũng không biến hóa chút nào,tựa hồ còn chưa tỉnh ngủ. Thật là phí sức mắng ( nước đổ đầu vịt) Lãnh Lăng Duệ giống như sử dụng tất cả khí lực đánh xuống sô pha, chẳng những không thể phát tiết, còn khiến bản thân bị nghẹn khuất muốn chết. Hắn cảm thấy huyết áp tăng mạnh, gân xanh trên trán nhảy dựng, muốn nổ tung. Vẫn dây dưa “trao đổi” cùng thứ này, hắn sợ không khống chế được chính mình mà làm phát sinh huyết án,về phần là giết người hay là ngược súc (hành hạ động vật)… Con mẹ nó! Ai có thể nói cho hắn biết thứ này đến tột cùng là giống gì? Hung hăng trừng mắt nhìn Bé, Lãnh Lăng Duệ cầm chìa khóa cùng áo khoác không quay đầu lại màra cửa.Trong tiếng đóng cửa rầm trời, hắn đau đầu mà phát hiện ra một vấn đề khác. Nếu vật kia vẫn tiếp tục ở đây, cánh cửa nhà hắn sớm hay muộn từng cái thay nhau ra đi.=;= —————————————– Mẹ nó, đói chết nó luôn đi! Hôm nay, công ty Thiên Duệ đều bị bao phủ trong bầu không khí cực độ áp lực và khẩn trương. Tuy rằng mấy ngày trước không khí cũng không thoải mái hơn được bao nhiêu nhưng hôm nay tựa hồ áp lực tăng tới cực điểm. “Phanh! Ba!” Bản thân cậu nhìn xem mình đang viết cái gì đi! Trở về làm lại!” Theo một tiếng rống giận, trưởng phòng kinh doanh cầm văn kiện, xám xịt ra khỏi phòng Tổng Giám Đốc, thật cẩn thận đóng lại cửa, hướng hai vị trưởng phòng Thông tin cùng phòng Thiết kế đang chờ ở cửa bày ra một điệu cười khó coi hơn cả khóc, dùng khẩu hình nói ra ba chữ ”thật đáng sợ”. Hai người kia nuốt nước miếng ừng ực cùng nhau đưa ánh mắt cầu cứu mà nhìn trợ lý Tổng Giám Đốc Lura. Lura buông tay tỏ vẻ: ” Tôi cũng lực bất tòng tâm, hai người tự giải quyết cho tốt” =_= Trưởng phòng kinh doang nức nở một tiếng , hai mắt đẫm lệ: “Tiêu phó tổng, bao giờ ngài mới trở về a?~~~~~~~~~~~~ Từ trên xuống dưới công ty, có thể chịu được ánh mắt giết người của Lãnh Lăng Duệ mà không đầu hàng, nghe Lãnh Lăng Duệ phát hỏa mà không rơi lệ, thấy Lãnh Lăng Duệ tâm tình không tốt mà không cúi đầu nhường bước, thì chỉ có một người — phó Tổng Giám Đốc Tiêu Dường mà thôi. Thường ngày, các báo cáo công tác linh tinh phần lớn đều là từ các trưởng phòng mang tới chỗ Tiêu Dương, thông qua Tiêu Dương mới mang đến giao cho Lãnh Lăng Duệ xét duyệt. Mấy ngày nay, trong nhà Tiêu Dương có việc xin phép trở về xử lý, mới dẫn công ty tới từ trên xuống dưới mất “cân bằng”. Lâm vào bóng tối lạnh thấu xương của Diêm vương đại nhân. Bất đồng với khí thế đi đâu dọa đấy của Diêm vương, Tiêu Dương gặp ai cũng đều tặng một nụ cười chết người không đền mạng, đôi mắt hoa đào mắt điện lực mười phần trong nháy mắt có thể hạ gục ít nhất ba nữ nhân viên trong công ty. ( bỗng dưng ta nghĩ đến dùng các anh đẹp trai để sản xuất điện, tự nhiên xó nguồn năng lượng thay thế vậy không tốt sao, các anh cứ dùng điện giết người vậy thì phí quá J) Theo lời của các nàng, Tiêu phó tổng phải nói là phong lưu, lỗi lạc, cao quý tao nhã, ôn nhu săn sóc,phong độ thân sĩ, khí chất vương tử,..v.v. Hơn nữa, không chỉ là phó tổng của Thiên Duệ, hắn còn làm giảng viên đại học cho trường ĐH T, nhiều khi đi dạy về, chưa kịp thay đồ, vẫn đeo kính mắt tới công ty, mang theo phong độ của trí thức nơi vườn trường, dẫn tới một đống ánh mắt sáng quắc củanữ giới trong công ty, đồng loạt mà cảm thán “mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song” Bất quá, bộ dáng này của hắn nếu để Lãnh Lăng Duệ bình luận, cũng chỉ đổi được một tiếng hừ lạnh cộng thêm bốn chữ đánh giá : Mặt người dạ thú! Đối với quan hệ của Lãnh Lăng Duệ và Tiêu Dương, trong công ty cũng ít người biết, chỉ có thể moi được thông tin từ mấy nhân vật nguyên lão. Năm đó, công ty là do hai bọn họ cùng thành lập, ý tưởng ban đầu hình như là của Lãnh Lăng Duệ, Tiêu Dương quản lý, sau đó từng bước mang Thiên Duệ phát triển tới như hiện giờ. Còn về việc bọn họ quen biết nhau thế nào, đã bao lâu, nhiều nữ nhân viên lắm chuyện trong công ty có dò hỏi mấy cũng không ra tin tức gì Vì thế, có một vài nữ nhân viên bắt đầu mặc sức tưởng tượng liệu hai người đàn ông 30 tuổi, độc thân, một hàng dài các em xếp hàng theo sau, không biết có quan hệ gì sâu xa hơn cả bằng hữu không? (ngắn gọn là có gian tình ko? Các chi ý tư tưởng rộng rãi tiến bộ quá J))) Lãnh Lăng Duệ vô tình nghe được mấy lời bàn tán này, ánh mắt mang hình viên đạn bay thẳng tới Tiêu Dương khiến y sặc rượu, hỏng cả hình tượng tao nhã bấy lâu nay, ho khan đỏ cả mặt, còn không quên xua xua tay, làm sáng tỏ rằng mình không làm ra chuyện gì khiến người khác hiểu lầm,không nói được gì mà thừa nhận ánh mắt ghét bỏ thêm chèn ép của Lãnh Lăng Duệ: ” không biết những hồng nhan chi kỉ của ngươi nghe mấy lời đồn đại này sẽ có phản ứng gì?” “….” Một ngày kết thúc, ác độc mà đem mấy tên trưởng phòng sai sự ra mắng xả stress, cơn tức ban sáng bị Bé gợi lên cũng phát tiết gần hết, Lãnh Lăng Duệ trong lòng an ổn một chút vì vậy tư duy cũng thông suốt theo, liền nghĩ tới một vấn đề có vẻ vô cùng to lớn: Bé đi hay ở??? Tuy Lãnh Lăng Duệ đối với những việc như vậy luôn không có kiên nhẫn, cơ hồ chỉ cần không thuận theo ý mình là bốc hỏa, trước mắt xem ra thật sự khó mà hài hòa ở chung. Nhưng sự thật chứng minh rằng chung quy hắn cũng không lãnh huyết tới mức thật sự mang Bé ném đi, để mặc cho Bé không có năng lực tự gánh vác cuộc sống tự sinh tự diệt. Càng nghĩ, càng thấy người có khả năng có thể chấp nhận được cái thứ giống người nhưng không rõ là sinh vật gì kia chỉ có cái tên kia mà thôi. (anh Dương sắp bị vứt “con”cho ) =)) Lấy di động bấm số của Tiêu Dương “A lô” bên kia điện thoại là Tiêu Dương, tuy rằng ngữ khí không chút để ý, nhưng lại lộ ra một tia mệt mỏi: ”sao vậy?” “Lão nhân nhà ngươi thế nào?” “Tạm thời không sao. Bác sĩ nói cần quan sát thêm vài ngày.” Dứt lời liền thay đổi khẩu khí trêu chọc: ”Ta không có ở công ty, ngài lại dọa chạy mấy người hả?” Lãnh Lăng Duệ đen mặt: ”Lão nhân tốt rồi, ngươi nhanh mà cút về làm việc cho ta, ta có phiền toái muốn ngươi xử lý” “Thế nào mà khẩu khí lớn như vậy? Phiền toái nào mắt mù mà đâm trúng ngươi?” “Hai lão nhân nhà ngươi thiếu thốn vậy sao?” “Khụ…” đầu kia bên kia điện thoại, Tiêu Dương hình như bị sặc. “Hay em trai ngươi không có đồ chơi?” “….” “Sống” ‘….Tiêu Vũ đã học cấp 3, không cần đồ chơi nữa,cám ơn =_=” Chương 4 Lãnh Lăng Duệ dùng thái độ cứng rắn cùng sức mạnh hiếp bức Tiêu Dương, bắt hắn trở về hỗ trợ xử lý “món đồ chơi sống” kia, không đợi hắn đổi ý liền dứt khoác gác máy. Gọi điện thoại xong, LãnhLăng Duệ trong lòng bình tĩnh hạ kết luận: ”vật nhỏ kia ở nhà cũng chỉ mấy ngày nữa thôi, vậy nên có thể dễ dàng tha thứ đi!”. Tâm tình thư sướng khiến mọi thứ đều dễ thương lượng. Vì vậy, cái quyết định: ”mặc nó đói chết” lúc sáng cũng được tạm thời nhân đạo thu hồi. Khi ra khỏi công ty, sắc trời đã tối đen, Lãnh Lăng Duệ tới bãi đỗ xe, vòng một cái chuyển lên đường chính.Chiếc Audy phổ thông này mua từ hồi công ty vừa mới đi vào quỹ đạo, phương tiện cho công việc, tới giờ đã hơn năm năm. Tuy rằng sự nghiệp ngày càng lớn, tiền càng kiếm càng nhiều, LãnhLăng Duệ vẫn không nghĩ tới đổi xe mới. Trong ngoài xe cũng chú ý bảo dưỡng vệ sinh, vậy nên đến giờ vẫn mới tám chín phần. Tiêu Dương thường hay cười nói: ”xe này đừng nên đổi, nó thích hợp vớingươi, đủ rắn chắc, xe khác sao có thể chịu được mỗi khi ngươi tức giận liền đá một cước hạ hỏa?” Bắc Kinh mùa này vào ban đêm, không khí có chút lạnh, nhưng cũng không gây trở ngại cho sự phồn hoa của nơi đây. Hai bên đường, các cửa hàng với những ánh đèn rực rỡ, hỗn loạn, có chút chói mắt. Ngón tay gõ gõ tay lái, Lãnh Lăng Duệ theo một chuỗi xe đang chờ đèn đỏ đi qua, khóe mắt liếc nhẹ hai bên ngã tư đường qua cửa kính xe, trong đầu không biết nghĩ gì mà lại nhớ tới chuyện lúc sáng vô tình nghe được mấy viên chức nhỏ mới vào trong thời gian nghỉ ngơi líu ríu bàn tán, hôm nay là ngày quang côn! (ngày cuả những người độc thân) Lãnh Lăng Duệ với những loại ngày đặc biệt luôn không để ý, nếu nghe được, thường thường mắt chẳng thèm liếc lấy một cái mặc nó trôi qua. Mấy năm nay lại càng nhiều. Hôm nay đột nhiên chú ý tới, hóa ra mình cũng là một phần tử của ngày này Kì thật trước đây Lãnh Lăng Duệ cũng có vài bạn gái, nhưng thường không bao lâu liền qua loa chia tay. Họ đều rất được, cũng biết ôn nhu sắn sóc, hiểu biết cân nhắc đắn đo đúng mực, nhưng cái chính là hắn không thể nhập tâm, cũng có lẽ là vì.. khi cùng bọn họ một chỗ, hắn không tìm thấy hương vị gia đình. Xe tới trước khu chung cư, Lãnh Lăng Duệ vòng tay lái, tới siêu thị kế bên. Vật nhỏ kia đã một ngày không ăn gì, nếu tạm thời không muốn nó đói chết, tất nhiên là phải chuẩn bị cho nó đồ ăn. Bước chân vào siêu thị lại làm hắn cảm thấy đau đầu, vật nhỏ kia không biết là giống gì kia rốt cục ăn cái gì??? Thức ăn cho mèo? Cho chó? Cho cá? Dù nhìn thế nào cũng không rõ Bé cùng họ với loại nào trong mấy loài kia. (=___= đầu anh làm bằng cái thứ gì vậy??? Em nó rõ ràng là người mà) Lãnh Lăng Duệ vốn rất ít đến siêu thị, nếu tới đây cũng là tốc chiến tốc thắng. Hắn đứng trước giá hàng, đen mặt—- mẹ nó là chuyện gì xảy ra? Mẹ nó! Mặc kệ! Sữa vậy! Sữa chung quy cũng không độc chết Bé được! Căn cứ lý luận từ chó, mèo tới con người đều phải uống sữa, Lãnh Lăng Duệ mất kiên nhẫn, trực tiếp xách lên một chai sữa,thanh toán tiền, quay đầu bước đi, thuận tay gọi điện thoại cho nhà hàng mang thức ăn đến nhà. Vào nhà, Lãnh Lăng Duệ bật đèn phòng khách. Một bên đổi giầy, một bên nhìn quanh bốn phía, không thấy vật nhỏ quỷ dị nhảy nhót, trong lòng âm thầm buồn bực. Buổi sáng lúc mình đi, Bé còn ở trên sô pha, sao giờ chẳng có chút động tĩnh, chẳng lẽ đi rồi?? Dường như đáp lại nghi vẫn trong đầu Lãnh Lăng Duệ, trong tai bỗng nhiên truyền đến thanh âm kì quái, như là….hô đánh?=_= Giương mắt nhìn về phía sô pha, Lãnh Lăng Duệ đặt chai sữa sang một bên, căng mắt lê dép đến bên đó. Đứng trước sô pha, nhìn bọc nhỏ dưới khăn mặt trắng khẽ phập phồng, Lãnh Lăng Duệ khóe miệng run rẩy. Quên đi, tính thời gian, từ lúc tám giờ rời nhà tới bây giờ đã là bảy giờ tối, tổng cộng là mười một tiếng, Bé chẳng lẽ vẫn ngủ từ bấy tới giờ sao? Lãnh Lăng Duệ đen mặt, khó chịu ho khan một tiếng,nghiến răng ngiến lợi nói: ”Ngay lập tức đứng lên cho ta!!” Một giây, hai giây, ba giây…… “zzz”…… Gân xanh trên trán nhảy dựng, Lãnh Lăng Duệ không thể nhịn nổi, trực tiếp vươn ngón tay hung hăng trạc cái bọc nhỏ kia (trạc:đâm đâm) “Ô oa ~~” Tỉnh ? Không quan tâm Bé đang rầm rì cái gì, dù sao hắn cũng nghe không hiểu. Lãnh Lăng Duệ xách Bé lên, qua phòng khách, đặt Bé lên bàn ăn, sau đó bóc vỏ chai sữa, mở nắp đổ sữa vào bát, lại lấy ống hút lấy từ quầy thu ngân ra, đặt trước mặt Bé. Bé mở to ánh mắt viên trượt (viên trượt:mắt tròn tròn như quả bóng lăn lăn), nhìn hàng loạt động tác của hắn, đôi mắt xanh lục dưới ánh đèn chiếu rọi tựa như hai viên ngọc lục bảo tinh thuần trong suốt,khiến Lãnh Lăng Duệ nhìn thấy không hiểu sao mà tiêu tan cơn tức giận, thở dài, đem ống hút đặt trước mặt Bé, nói: ”Được rồi, uống đi.” Không biết do khát hay đói không chịu nổi, Bé đặt mông ngồi trên bàn, hai tay ôm ống hút ùng ục ùng ục vội vàng uống. Lãnh Lăng Duệ thấy Bé uống vậy thật dễ bị sặc, đang muốn mở miệng nói thì chuông cửa vang lên. Đợi hắn cầm đồ ăn mang tới trở lại bàn ăn, đã thấy bé nâng mắt, chớp mắt một cái mà nhìn hắn,chén sữa lớn trước mặt đã không còn một giọt. “……” Tốc độ này là sao?!!=_= Thấy ánh mắt của Bé tựa như dân chạy nạn Châu Phi, Lãnh Lăng Duệ không nói được gì, tới tủ bát cầm thêm cái đĩa, ngồi trước bàn ăn. Trong túi thức ăn chọn ra hai miếng thịt, đặt vào đĩa, mang tới trước mặt Bé, nhìn ánh mắt rõ ràng sáng lên của Bé, Lãnh Lăng Duệ ức chế không được mà trên mặt nổi lên thêm mấy đạo hắc tuyến. Hắn mới ăn chưa được hai miếng, chợt nghe thấy một trận âm thanh quỷ dị ”khò khè khò khè”,nhướn mi hướng phía thanh âm nhìn lại, Lãnh Lăng Duệ bỗng nhiên mắc nghẹn, nuốt mạnh hai lần, lại uống thêm chén nước mới nuốt trôi, sau đó đen mặt trừng mắt tên đầu sỏ gây nên. Đầu sỏ lại vẻ mặt vô tội, liếm nước sốt thịt ở khóe miệng, cái đĩa trước mắt, hai khối thịt lớn bằng nửa người bé đã biến mất vô tung vô ảnh. Nhất thời, Lãnh Lăng Duệ cảm thấy sau lưng Bé tựa hồ lượn lờ một ảo giác loáng thoáng, đang giương há to miệng nhìn chằm nhằm hết thẩy thức ăn trên bàn mình…bản chất của Bé là Sói đi?!!=_= Thử thăm dò: gắp tới một miếng thịt.. . “Khò khè” một miếng nữa!…… “Khò khè” Một hơi gắp n miếng…. “Khò khè khò khè khò khè……” Lãnh Lăng Duệ hít vào một ngụm lãnh khí: Mẹ nó!mấy năm rồi chưa ăn?!!! Nhìn bàn đồ ăn từ đồng bằng biến thành Tứ Xuyên bồn địa cái này mọi người lên bác Gu Gồ mà tra nha). Khuôn mặt bất biến của Lãnh Lăng Duệ cũng trở nên hỗn độn. Lấy đĩa lại, mỗi món ăn đều gắp đầy thả lại trước mặt Bé, quyết định mặc nó ”khò khè”thôi. Hắn mặc kệ! Nếu cứ tiếp tục như vậy người đói bụng sẽ là hắn =__= Tự động đóng cửa hệ thống thính giác, Lãnh Lăng Duệ bình tĩnh ăn cơm xong, dọn dẹp cái bàn, thu lấy cái đĩa trước mặt Bé, quả nhiên sạch sẽ, ngày cả một chút nước cũng không còn. Âm âm liếc mắt, quét Bé một cái, phát hiện Bé vẫn ngồi như cũ, hai mắt to tròn nhanh như chớp mà chuyển theo mình, nhưng thân thể lại không nhúc nhích… Bé yên lặng tỏ vẻ: Ăn quá no nên không có sức o__o Chương 5 Lãnh Lăng Duệ trừng mắt: ”Ngươi là cá vàng sao?! không biết mệt??” Hắn thực sự muốn thử chọc chọc cái bụng nhỏ của Bé xem bé có thể phun ra hay ko.=_= (anh sao toàn thích chơi mấy cái trò quái dị vậy trời T__T) Bé xoay người, nhìn trái nhìn phải nhìn trên nhìn dưới nhìn…khụ, phía sau không nhìn tới O_O. Sau đó ngẩng đầu nhìn Lãnh Lăng Duệ xin giúp đỡ. Lãnh Lăng Duệ mặt không biểu tình, hai tay chống bàn nhìn xuống Bé, không hề có chút ý muốn giúp đỡ nào. Bé bất mãn trừng mắt, bắt đầu lảm nhảm tựa như niệm kinh, một chốc lại bĩu môi, một chốc lại nhíu mày, chỉ chốc lát lại chỉ chỉ chính mình rồi lại chỉ chỉ Lãnh Lăng Duệ, chốc lát lại sờ sờ bụng mình. Lãnh Lăng Duệ trêu tức, nhìn nó như đang nhìn múa rối. Lãng phí hơn mười phút, Bé tức giận, miệng không ngừng thì thầm, nhất thời tăng âm lượng thành “quang quác quang quác” =mạnh thật!= Lãnh Lăng Duệ cuối cùng cũng xem đủ, nâng tay phải, dùng ngón trỏ và ngón giữa, ôm lấy hai nách Bé, kéo nó lên. A,nặng hơn không ít so với hôm qua. Hắn nhướn mi,nhìn Bé đang cầm trong tay,cánh tay gác lên ngón tay cái của mình, nửa người dưới không có gì đỡ mà lắc lư, tay nhỏ chân nhỏ vẫn gầy như vậy, phần eo lộ ra dưới bộ lễ phục nhỏ vẫn là phẳng không có tí thịt nào. Nó ăn nhiều như vậy đều đi đâu mất?! Đặt bé lên sô pha, Lãnh Lăng Duệ liền cầm laptop vào thư phòng làm việc. Năm đó, hắn mang một lượng tài sản kha khá mà trước đó phấn đấu dốc sức kiếm được tới Bắc Kinh, định mua một căn hộ, từ nay về sau sống yên ổn. Tiêu Dương vẫn đề cử khu biệt thự phía nam,bị Lãnh Lăng Duệ liếc măt một cái: ” Tưởng ở nhờ? ôn nhu hương của ngươi đâu?” TiêuDương xấu hổ thanh minh: ”khụ, ta không qua đêm tại chỗ bọn họ, ngươi biết mà.” Cuối cùng, Lãnh Lăng Duệ cũng không chọn nơi đó mà mua căn hộ hiện giờ đang ở, phía Tây Nam Bắc Kinh, cách trung tâm kinh tế Đại học T. Khi đó Tiêu Dương còn đang làm trợ giảng tại Đại học T. Ttrong trường có một phòng trọ đơn, nhưng từ khi Lãnh Lăng Duệ định cư tại bắc Kinh, hắn luôn bỏ phòng trọ của mình mà đến ở nhờ nhà Lãnh Lăng Duệ, thuận tiện giúp Lãnh Lăng Duệ sáng lập Thiên Duệ, ra chủ ý, làm chân chạy, còn thường lấy công làm tư, vác mấy đệ tử tới giúp. Chớp mắt một cái mà đã vài năm trôi qua… Lãnh Lăng Duệ tại bắc Kinh có nhà, có xe, có công ty, hoàn toàn cắm rễ. Công việc chính của Tiêu Dương từ dạy Đại học thành làm tại Thiên Duệ. Mà Thiên Duệ đã phát triển tương đối lớn, rất nhiều sinh viên tốt nghiệp đại học tại Bắc kinh đều tranh trở thành nhân viên của công ty. Cuộc sống bình thản mà hợp ý Đương nhiêu, dù bình thản bao nhiêu cũng sẽ có việc ngoài ý muốn phát sinh, ví dụ như vật nhỏ thần bí không hiểu tại sao lại xuất hiện kia. Lãnh Lăng Duệ đóng lại bản thảo, ngả ra sau, dựa vào lưng ghế, thư giãn vai gáy một chút, sau đó ngồi thẳng một lần nữa, mở trang web của công ty, lên forum. 4rum công ty đã thành lập hơn hai năm, nhưng số lần Lãnh Lăng Duệ vào rất ít, trong đó mục náo nhiệt nhất vẫn là nói chuyện phiếm và bát hóng chuyện, thường thường còn có thể thấy chủ đề về chính mình. Đối với những chủ đề thượng vàng hạ cám này, Lãnh Lăng Duệ đều không có hứng thú xem . Những thứ về mình cũng chỉ liếc qua tiêu đề mà thôi. Hắn lên 4rum chủ yếu là muốn xem những ý kiến đề nghị về việc vận hành của công ty. Đối với việc này, Lãnh Lăng Duệ không còn gì để nói. Ngươi nói,có ý kiến đề nghị gì, mặc kệ tốt xấu, ngươi, con mẹ nó trực tiếp nói trước mặt không phải càng rõ ràng sao? Một hai cái toàn thích nặc danh kêu trên forum.=_= Tiêu Dương nói: ”Chẳng phải bị mặt than của ngươi dọa?” Bất quá, đại đa số thành viên của Thiên Duệ đều thật sự xem công ty như nhà mình, tận tâm hết sức. Tuy nói khí thế của sếp mình còn hơn cả Diêm Vương nhưng năng lực thì tất cả đều công nhận. Vì vậy mọi người tuy sợ hán nhưng vẫn một mực đi the, tận tâm tận lực. Tới mục ý kiến đề nghị, nhìn hai chủ đề mới, Lãnh Lăng Duệ mở ngăn kéo, lấy ra hộp thuốc lá, rút một cây châm lửa. Trong ánh lửa sắp tắt, hắn đột nhiên ý thức được, nguyên bản mỗi ngày, lúc làm việc, mình đều cách không được thuốc lá, vậy mà hai ngày nay lại quên. Từ từ thở ra, trong làn sương khói quanh quẩn, Lãnh Lăng Duệ nhất thời hứng khởi vào mục ôn chuyện, không để ý chút nào mà kéo xuống, tùy ý liếc một tiêu đề, ngẫu nhiên thở ra một làn khói dài. Hút hết một điếu thuốc, Lãnh Lăng Duệ đem tàn thuốc dí vào gạt tàn, sau đó mở ra cửa sổ thư phòng, giúp thông gió một chút. Trở về bàn làm việc, định thoát khỏi 4rum, kết quả trượt tay một cái,nhấn vào một bài viết. Lãnh Lăng Duệ định tắt đi cửa sổ mở sai, kết quả tầm mắt lướt qua một hình ảnh trên bài viết, chuột đang di động ngừng lại. Một tranh minh họa nhân vật đơn giản kiểu âu châu, một đứa bé tóc đỏ mắt xanh lục, đội mũ dạ nhỏtrên đỉnh đầu, lễ phục nhỏ màu trắng nơ hồng viền vàng, giày nhỏ màu cam, vẽ theo khuynh hướng hài hước, nhưng sự đặc thù quanh người cùng vật nhỏ hiện tại đang nằm trên sô pha nhà mình giống nhau như đúc. Lãnh Lăng Duệ trừng mắt, xác nhận một lần nữa, sau đó chỉnh chuột di hướng phía trước một chút,nhìn tiêu đề bài viết:”Một trong mười đại yêu tinh trong truyền thuyết phương tây :puck (là 1 nhân vậtnổi tiếng trong tác phẩm “Giấc mông đêm hè” của Shakespeare) !!!!Lãnh Lăng Duệ lại rầm rầm kéo chuột thẳng tới phía dưới, quả nhiên, tất cả có mười hình nhân vật như vậy, mỗi hình đều có một đoạn thuyết minh. Khụ…trong mười cái ,chỉ có cái thứ nhất là có nhân dạng=_= Quay trở lại hình ảnh thứ nhất, LãnhLăng Duệ cúi người, xem lời thuyết minh dưới hình.. “Đây là một loại yêu tinh ở tại rừng rậm cổ xưa, thân cao không bằng một bàn tay của người trưởng thành, thường xuất hiện vào ban đêm, tới những ngày hội thường xuyên qua rừng rậm, tới những xóm làng lân cận để quấy rối, là một yêu tinh có tính tình bất hảo, thích đùa cợt người khác.” (xem miêu tả của Poke trong”Giấc mộng đêm hè”dễ thương hơn nhiều,vào google ik) Lãnh Lăng Duệ nhất thời không thể tiêu hóa Kia Bé...từ lúc xuất hiện một cách khó hiểu từ tối qua cho tới giờ, có vẻ không biểu hiện ra đặc điểm “thích trêu cợt người, tính tình xấu xa”..bất quá, đặc điểm ”thích ngủ thích ăn” này, Lãnh Lăng Duệnhưng thật ra thực sự nhận thức khắc sâu a!=__= Tới giờ này, Lãnh Lăng Duệ - một người vốn không tin ma quỷ thần tiên, đột nhiên cảm thấy nhận thức ba mươi năm của mình bị lung lay, cuộc sống được hắn coi là bình thường tới không thể bình thường hơn nữa ,tựa hồ trong một giây lơ đãng liền con mẹ nó trở nên ma huyễn (huyền ảo)=_= Tắt laptop, Lãnh Lăng Duệ ném mình vào bồn tắm, hảo hảo mà ngâm mình hoàn toàn từ đầu tới chân, hi vọng có thể dùng nước ấm khiến cho đầu óc của mình nhanh chóng khôi phục năng lực tự hỏi như bình thường. Hắn đi qua sô pha, nhịn không được ghé qua nhìn nhìn, Bé như trước lui thành một bọc, thân thể ngủ say phập phồng theo từng nhịp thở. Đột nhiên nhớ lới lúc nãy lên mạng xem thời tiết, hình như đêm nay nhiệt độ sẽ hạ. Lãnh Lăng Duệđứng trước sô pha trong chốc lát, rốt cục vẫn lật khăn mặt lên, nâng Bé trở về phòng ngủ. Đem Bé đặt ở bên phải gối, Bé từ từ nhắm mắt, bĩu môi, lật người, lại cuộn thành một cái tiểu cầu,từng lọn tóc đỏ thuận theo dán vào hai bên má, càng làm tôn lên làn da oánh bạch như ngọc, lông mi thật dài, tựa như hai đôi cánh vẫy vẫy, đẹp hơn không biết bao nhiêu lần so với cái hình minh họa trên mạng Lãnh Lăng Duệ với điều khiển điều hòa, điều chỉnh nhiệt độ, sau đó đem khăn mặt đắp lại lên người Bé. “…… Tiểu yêu tinh.”
Lãnh Lăng Duệ mạnh mẽ mở mắt, cau mày, nâng người, nhìn xung quanh phòng môt vòng, lại hít sâu một hơi, lần này chẳng ngửi được mùi hương nào.