Chương 97
Một người không nói gọi là im lặng, một đám đều im lặng thì gọi là xấu hổ.
Lâm Tầm dẫn đầu phá vỡ bầu không khí yên ắng này, từ chối khéo léo: “Phòng trong nhà chúng tôi không có nhiều.”
Tạ Hoằng Thâm tán thưởng nhìn Lâm Tầm một cái, tuy cách thể hiện tình cảm của đứa nhỏ này có hơi khác người, nhưng vẫn là người biết đạo lý cơ bản.
Hầu Linh ở đằng sau cũng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, xem ra đây là chủ ý của một mình Lan Thần, trong xương cốt Thiên Thanh vẫn là một đứa trẻ ngoan.
Một miếng kim loại pha màu đen bay đến trước mặt Lâm Tầm, Lan Thần còn nhân tiện móc ra hai quyển chứng thực tài sản ra, “Phí sinh hoạt……”
Lời nói còn chưa dứt, trên mặt Lâm Tầm lập tức tươi cười như hoa—— nháy mắt một đóa băng sơn tuyết liên liền biến thành đóa hoa hồng, thân thiện đón lấy hành lý trong tay Lan Thần, “Anh ở phòng bên cạnh tôi thì được rồi.”
“……”
Mọi người đều im lặng còn chưa kịp ngăn cản, Lâm Tầm đã đưa người lên lầu.
Tạ Thiên Vũ vừa định mở miệng, Tạ Du kéo cô một phen, lắc lắc đầu, cô lại nhìn Tạ Hoằng Thâm và Hầu Linh, rõ ràng cảm thấy Tạ Thiên Thanh đang quậy phá, còn bọn họ thì không hẹn mà cùng dung túng cho y. Tạ Thiên Vũ cắn răng một cái, vẻ mặt hơi không vui, không nói lời nào đi về phòng của mình.
Lầu hai
Phòng bên cạnh phòng Lâm Tầm vốn bị bỏ trống, lúc trước Tạ Thiên Thanh thích chụp hình, nên đặc biệt bày lại căn phòng này, chỉ tiếc sở thích này không được lâu, chỉ thỉnh thoảng mới đi qua ngắm lại những bức hình cũ để giết thời gian.
Có rất nhiều bức ảnh cũ được treo trên tường, Lan Thần xem đại khái một lượt, đa số là ảnh chụp bóng người và phong cảnh, hình phong cảnh thì chỉ có một kiểu, đa số khác nhau chỉ có góc chụp và thời gian mà thôi. Lâm Tầm vòng khắp nơi trong phòng, lật hết khăn trùm ở sô pha và giường ra, lại gọi người giúp việc đem một bộ đệm chăn mới tới.
Nhưng từ đầu đến cuối y không kéo bức rèm dày ra, cho nên giờ rõ ràng là ban ngày, nhưng vẫn phải bật điện.
“Anh tạm thời ở phòng này đi.”
Thấy Lan Thần nhìn chằm chằm vào mình, Lâm Tầm bày hết kiên nhẫn ra: “Còn có chuyện gì nữa không?”
Lan Thần bước đến bên bàn có bày những bức hình, dường như đang thưởng thức, lại như không đặt vào trong mắt: “Mấy cái này tôi nên hỏi cậu mới đúng.”
Vẻ mặt Lâm Tầm vô cùng hoang mang.
Lan Thần cảm thán tận đáy lòng, người trước mặt này nên đi đóng phim lâu rồi mới phải, chắc chắn sẽ vinh quang tột đỉnh, “Cậu không phải là một người khảng khái.”
Lâm Tầm phát ra một tiếng ‘ừ’ trong cổ họng, mơ hồ không rõ, nghe rất dụ hoặc.
Ánh mắt Lan Thần có hơi thay đổi, nói: “Tuy cậu không có đặc điểm nổi bật nào, nhưng tính nguyên tắc lại rất mạnh.”
Chuyện mà Tạ Thiên Thanh không muốn làm, cho dù vàng lá trải thành thảm, thì y cũng chỉ nguyện lội bùn mà đi, hiện tại y không chào đón mình vào ở, theo lẽ thường có móc bao nhiêu tấm thẻ cũng không lay động được gì.
Lâm Tầm cười cười, ánh mắt khó lường: “Thân là một cậu ấm nhà giàu, tôi có tiền, lại dễ nhìn, nhưng lại thiếu một vệ sĩ, nếu anh ở bên cạnh tôi sẽ an tâm ngủ hơn.”
Lời y nói vô cùng hoang đường, Lan Thần nhíu mày muốn nói gì đó, Lâm Tầm đến gần hắn, gần như là dán vào lỗ tai hắn nói: “Tôi đem an toàn bản thân mình phó thác cho anh rồi.”
Nói xong lại lui hai bước ra sau, chủ động cắt đứt đề tài vừa rồi, “Có cần cái gì thì xuống lầu tìm dì giúp việc nha.”
……
Đêm này rõ ràng là một đêm ngủ không yên, nhưng cho dù là Lan Thần hay là người Tạ gia cũng đều đã ngủ say. Sáng sớm hôm sau, dưới lầu có đầy người. Bàn ăn rất dài, nhưng khi Lan Thần ngồi vào lại cảm giác phải chen chúc hơn thường ngày, chắc là ngoài Lâm Tầm thì bất kỳ ai trong Tạ gia cũng cảm thấy nghẹn ở trong lòng.
Một bàn người, chỉ thiếu mỗi Lâm Tầm.
Tạ Hoằng Thâm không động đũa, nói một câu ‘ đi kêu nó xuống đây ’ Tạ Du là người đầu tiên đứng dậy đi lên lầu, gõ một lúc lâu cửa mới mở ra, Tạ Du bước vào, sau tiếng đóng cửa thì không còn nghe tiếng gì nữa. Khoảng năm phút đi qua, Tạ Du một mình đi xuống lầu.
“Còn một người đâu?” Tạ Hoằng Thâm hỏi.
Vẻ mặt Tạ Du kỳ quái: “Nói là chân bị trẹo.”
Vừa dứt lời, sắc mặt tất cả mọi đều biến hóa kỳ lạ, chuyện lạ cũng từng nghe qua rất nhiều, nhưng ngủ một giấc bị trẹo chân là chuyện lần đầu tiên thấy.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi ánh mắt đều bắn tới trên người Lan Thần.
Không trách bọn họ nghĩ nhiều, Lan Thần ở cách vách Tạ Thiên Thanh, hắn là người xuống sau cùng nhất, người sau liền bị trẹo chân, nếu nói giữa hai người không có gì đó mập mờ thì chẳng có ai tin.
Biểu tình Tạ Thiên Vũ đại biến, tựa như nghĩ đến tình tiết gì, sắc mặt càng lúc càng khó coi, lẩm bẩm một tiếng ‘ xấu xa ’ rồi cầm túi ra khỏi cửa.
Tạ Du cũng dùng ánh mắt ‘ người trẻ tuổi phải biết tiết chế’ nhìn hắn.
Lan Thần lập tức không còn muốn ăn cơm nữa.
Tạ Hoằng Thâm: “Trẹo thật sao?”
Tạ Du gật đầu, “Có hơi sưng, vừa nãy cũng mới xoa chút dầu hoa hồng, không nghiêm trọng lắm, hẳn không sao đâu.”
Bữa sáng phong phú mọi người chỉ ăn qua loa, sau khi ăn xong Tạ Hoằng Thâm đến công ty, Tạ Du thì khó có được một ngày nhàn nhã, cùng Hầu Linh xem kịch bản, Lan Thần thì đem bữa sáng lên cho Lâm Tầm, hắn đứng ngoài gõ gõ cửa.
Sau khi bên trong truyền ra tiếng ‘ mời vào ’, hắn gạt tay nắm cửa ra, trong phút chốc cửa mở ra có một mùi thuốc xông vào mũi. Lúc Lan Thần đi vào, Lâm Tầm cũng không an phận nằm trên giường, mà ngồi trên cái ghế cao, mắt cá chân lộ ra ngoài, phần xương trên đó sưng đỏ lên.
Thời khắc này y đang cầm một ly nước thỉnh thoảng nhấp một miếng, nơi nóng bốc lên trước mặt.
Lan Thần nhìn thấy có cái gì đó mảnh mảnh màu đỏ đang trôi nổi trong bình nước, “Đây là gì vậy?”
“Hoa hồng Tây Tạng.” Lâm Tầm cầm cái ly không.
Lan Thần thấy động tác y tưởng y định rót cho mình một ly, nhanh chóng nói: “Không cần đâu.”
Lâm Tầm cũng không ép buộc, Lan Thần đặt bữa sáng trước mặt y, lại lấy tờ khăn giấy giúp y, Lâm Tầm nghiền ngẫm nói: “Bây giờ tôi đang hưởng thụ đãi ngộ của hoàng đế nè.”
Không để ý tới y trêu chọc, Lan Thần nhìn mắt cá sưng húp của y: “Sao lại ra nông nỗi này?”
Lâm Tầm nhún vai, “Ngủ một giấc tỉnh dậy liền biến thành thế này.”
Ánh mắt Lan Thần nghiêm túc, rõ ràng không tin lời y nói.
Lâm Tầm một ngụm nhét hơn phân nửa cái bánh mì vào miệng, quai hàm nhóp nhép, sau khi y nuốt xuống hoàn toàn mới không chút để ý nói: “Không có còn cách nào, vì vệ sĩ của tôi không làm tròn trách nhiệm.”
Lan Thần cầm cổ tay của y, ép Lâm Tầm không thể không ngẩng đầu đối diện ánh mắt hắn.
Lâm Tầm dùng tay còn lại rót nước, vừa đủ y bèn cầm lên uống một ngụm lớn, Lan Thần thấy những cái vụn màu đỏ bị uống vào, da đầu có chút tê dại.
Sau khi Lâm Tầm uống xong, hắn mới nói: “Nói thật.”
“Chẳng qua chỉ là suy đoán bâng quơ thôi,” Lâm Tầm tiếp tục ăn bữa sáng của mình, như không đặt ở trong lòng.
Lan Thần, “Cậu đang hoài nghi……”
Lâm Tầm đưa một mảnh bánh mì chưa cắn nhét cho hắn, nửa câu còn lại không kịp nói ra.
Lan Thần bỏ tay ra, Lâm Tầm vặn vặn cổ tay, vừa ăn vừa hóng chuyện, Lan Thần ngồi xuống cạnh y, nhìn thật lâu từ đầu đến cuối, cũng không thấy cảm tình đặc biệt nào trong mắt Lâm Tầm.
Trong Tạ gia có người muốn hại y, Lan Thần chợt có suy nghĩ lạnh người này, mà người kia có khả năng là người thân của y.
Trong phút chốc hắn rất muốn hỏi gì đó, nhưng khi nhìn thấy ý cười nhàn nhạt trên môi Lâm Tầm, nên cuối cùng Lan Thần chọn tiếp tục im lặng.
Dùng xong bữa sáng, Lâm Tầm tắt điện thoại di động bỏ vào ngăn kéo, không còn cái gì có thể phiền nhiễu mới bắt đầu bàn chuyện show này nọ với Lan Thần.
“Tôi định thực hiện một chương trình thực tế cho minh tinh, các chương trình về du lịch, sinh hoạt có rất nhiều, đa số đều bình thường không quá nổi, nhưng đề tài thì không thiếu, muốn làm cho một người nổi tiếng thì vẫn rất dễ dàng.”
Lan Thần: “Hình như cậu vẫn khăng khăng muốn cho nam diễn viên kia nổi tiếng.”
“Thật ra bất kỳ ai cũng có thể,” Lâm Tầm nói: “Nhưng bàn về tư chất thì anh ấy có đủ, tôi vừa lúc gặp được thôi.”
“Tác Thanh tự có công ty quản lý của riêng mình, tôi cảm thấy cậu không có sở thích may áo cưới cho người khác.”
Lâm Tầm nói một câu khó hiểu: “Mỗi người một lợi ích.”
Lan Thần không hỏi kỹ mà một vừa hai phải, đây là tính cách đặc biệt mà hắn và Lâm Tầm rất giống nhau.
“Cái quan trọng nhất trong chương trình này là phân đoạn khách mời.” Lâm Tầm chậm rãi nói: “Tôi định sắp tới sẽ liên hệ với Phó Nghi trước.”
Trên mặt y khó có được lúc rầu rĩ, “Đáng tiếc gặp phải chút phiền toái.”
Y kể lại chuyện Tạ Hoằng Thâm đã nói nói cho Lan Thần, từng câu từng chữ, trật tự rõ ràng, như thật sự đang nói quá khứ của bản thân.
Lan Thần: “Thật khó nhìn ra cậu đã phải trải qua những chuyện như vậy.”
Hắn chưa từng tiếp xúc với Tạ Thiên Thanh của trước kia, nhưng Lâm Tầm luôn cho hắn cảm giác nhẹ nhàng bất cần.
“Kim cương phải trải qua quá trình mài giũa mới có sự mỹ lệ.” Lâm Tầm tự ca ngợi bản thân hết mình.
Y cho rằng hắn sẽ phản bác lại, nhưng lại phát hiện trên mặt Lan Thần có ý cười nho nhỏ.
Đang lúc Lâm Tầm muốn tìm hiểu nguyên nhân nụ cười này thì Lan Thần hỏi y, “Có từng nghĩ tới cách nào chưa?”
Thấy Lâm Tầm không nói lời nào, Lan Thần cho rằng y không có sách lược ứng đối, nói: “Ba cậu yêu cầu như vậy, tương đương gián tiếp từ chối đề nghị kia, sao không đổi một cách khác?”
“Biện pháp thì tôi có.”
“Hử?” Lan Thần tựa hồ rất hứng thú.
Lâm Tầm nhướng mày, “Giúp tôi hẹn một người bạn.”
Bạn bè của Lan Thần Lâm Tầm chỉ biết một người là Lam Minh Hiên, “Lý do?”
Lâm Tầm liếc nhìn mắt cá chân của mình nói: “Tôi bị thương rồi, nếu là bạn bè của bạn thì cũng nên tới thăm một lát chứ.”
“Bạn của bạn,” Lan Thần buồn cười mà nhìn Lâm Tầm, “Cậu với tôi, bạn bè?”
Lâm Tầm: “Tốt xấu thì cũng có tình nghĩa sống chết mà.”
Lúc trước một ly rượu độc xuống bụng, cả hai suýt nữa cùng đi trình diện thượng đế.
Không biết y đang đánh chủ ý gì, nhưng chắc chắn là có ý đồ xấu.
Đạo đức nói Lan Thần nên từ chối y, nhưng với bên tình cảm, thì hắn lại thấy hai chữ bất công.
“Được.”
….
Lúc Lam Minh Hiên tới có ôm một bó hoa lớn, mùi hoa trộn lẫn với mùi thuốc trong phòng tạo thành một mùi kỳ quái, Lâm Tầm đành phải đi qua thư phòng nơi có không khí trong lành hơn với bọn họ, một buổi trưa Lâm Tầm và Lam Minh Hiên vừa nói vừa cười, hoàn toàn nhìn không ra cái gì khác lạ.
Thẳng đến khi Lam Minh Hiên rời đi, y vẫn khập khiễng lễ phép đưa tiễn người ra tận cửa.
Nhìn qua thì không thấy có gì, nhưng sau một ngày này, Hầu Linh đều đặt trọng tâm lên người của Tạ Hoằng Thâm, Lâm Tầm nhân cơ hội bóng gió nói mình muốn đầu tư mảng gameshow, Hầu Linh không hỏi nhiều, bởi vì tất cả chú ý quả thật đều ở trên người Tạ Hoằng Thâm.
Cuối cùng, Tạ Hoằng Thâm ngồi không yên, bởi vì vợ ‘ nhiệt tình ’ quá mức, càng đối lập rõ ràng với cuộc sống chầm chậm diễn ra của Lâm Tầm.
“Con đã làm gì rồi?” Ông đau đầu hỏi.
Lâm Tầm, “Ngày hôm đó có tiếp một người bạn trong thư phòng.”
“Sau đó thì sao?”
Lâm Tầm đại khái khoa tay múa chân, “Nam, tóc dài.”
Tạ Hoằng Thâm bỗng nhiên xoay người nhìn lại ghế dựa sau lưng, áo khoác vốn treo trên đó nay bỗng không thấy nữa.
“Mẹ đem đi giặt rồi.” Lâm Tầm thiện ý báo cho: “Không chừng là trên áo bị dính vài cọng tóc của bạn con rồi.”
“……”
Trước khi giông bão nổi lên, Lâm Tầm chạy khỏi thư phòng trước, Lan Thần đứng tựa vào vách tường ngoài hành lang, hắn đứng cách cửa không xa, Lâm Tầm không chắc đối thoại lúc nãy hắn nghe được bao nhiêu phần.
Chờ cho Lâm Tầm đến gần, Lan Thần nói: “Lời cậu nói chỉ có một nửa là thật, ý muốn chân chính là phân tán lực chú ý của người kia.”
Lâm Tầm không trả lời, Lan Thần theo y đi về hướng phòng của hai người, trước khi Lâm Tầm sắp bước vào phòng, hắn dùng tay phải chống lại cửa, “Ông ấy là một người thông minh, nếu thực sự trong Tạ gia có người muốn hại cậu, ông ấy sẽ là người đầu tiên nhận ra người kia là ai.”
“Không nghiêm trọng đến thế,” Lâm Tầm khoanh tay nhìn hắn, “Dù sao cũng có vệ sĩ ở cách vách rồi.”
Lan Thần vẫn bắt được dấu vết còn xót lại trong mắt y: “Mặc dù lực chú ý của ba cậu đã bị dời đi, nhưng không bao lâu nữa ông ấy sẽ phát giác, bảo vệ lớp vỏ thái bình bên ngoài của Tạ gia và an nguy của cậu, cái nào nặng cái nào nhẹ cũng cần phải so sánh một chút.”
Lâm Tầm ngẩng đầu nhìn hắn, “Tôi không có hứng thú đi làm người tốt, chuyện này tôi có tính toán của bản thân mình, nhưng còn anh……”
Ánh mắt y tràn đầy tính khiêu chiến và xâm lược, “Nãy giờ luôn chặn cửa phòng người ta, không phải muốn lấy cớ mời tôi tối nay qua phòng anh ngủ chứ?”
//Tác giả có lời muốn nói: Một câu tổng kết lại hằng ngày cho người Tạ gia:
Tới đi, tổn thương nhau đi.//
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro