Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 95



Tổng cộng hai mươi tập phim truyền hình, làm người đảm nhiệm nhan sắc trong phim, cho nên đến tập thứ 3 Lâm Tầm mới chết, chết do bị ngộ sát.

Nguyên nhân là kẻ phản bội Ma giáo kia muốn độc sát giáo chủ Ma giáo, không ngờ tới rượu độc bị Yêu Ca uống phải, nửa đường đi đời nhà ma.



Trong lúc chuyên viên hóa trang vẽ vết máu trên khóe miệng Lâm Tầm, liền có một loại cảm giác tan nát cõi lòng.



Lâm Tầm ngậm mật ong trong miệng lại thêm ít máu giả chảy ra, cảm thấy phun máu rất sảng khoái, nhịn không được ánh mắt vui vẻ long lanh.



Đạo diễn hô cắt, uyển chuyển nói với Lâm Tầm: "Tạ thiếu, nhân vật cậu diễn bây giờ chính là người sắp chết đó."



Lâm Tầm vui sướng gật đầu, "Tôi biết."



Lạc Tử Nhiên hít sâu một hơi, dùng hết lòng kiên nhẫn còn lại, "Ánh mắt người sắp chết là bi quan tuyệt vọng, đặc biệt với tính cách của Yêu Ca, tham sống sợ chết, ánh mắt của hắn phải là không thể tin được, đau khổ tột cùng mới đúng."



Lâm Tầm: "Chẳng lẽ tôi diễn chưa đủ bi đát?"



Lạc Tử Nhiên: "...... Khóe miệng cậu rõ ràng không khống chế được."



Lâm Tầm nghiêng đầu hỏi Tác Thanh: "Phải thế không?"



Tác Thanh không nhân từ nói: "Cười có hơi khoa trương chút."



Lâm Tầm:......



Lúc quay lại lần nữa, Lâm Tầm đều cân đo được kỹ càng, thẳng đến khi hộc máu chết, ánh mắt y lại nhịn không được có ý cười kỳ quái.



"Tôi yêu loại cảm giác này rồi." Lâm Tầm nói vậy.



Liên tiếp NG* hơn mười lần, Lạc Tử Nhiên không nhịn nổi nữa, nếu không phải ngại Tạ Thiên Thanh có thân phận nhà đầu tư, hắn đã sớm nhảy lên chửi cho đã, trước mắt, hắn cười một cái thật cổ quái: "Nếu còn như vậy, thì không cần chết nữa."


(*hỏng)



Sống đến tập cuối cũng tốt.

Lâm Tầm đang mặc đồ diễn nặng trịch rùng mình một cái, quay lại lần nữa, ánh mắt đau lòng thể hiện vô cùng chuẩn xác.



Thấy vừa một lần đã qua, nuối tiếc trong mắt Lạc Tử Nhiên rất rõ ràng, Lâm Tầm nhẹ nhàng thở ra, cọ ăn cọ uống ở đoàn phim vài ngày, cho đến khi đóng máy, cố ý chọn chuyến bay đêm, sau khi xuống máy bay mới đi nhờ xe Lạc Tử Nhiên về.



Thời điểm về Tạ gia vừa vặn là ngày cuối tuần, Tạ Thiên Vũ không đi học, hầu như người nhà đều có mặt đầy đủ, khi Lâm Tầm bước vào cửa, tuy không ai hỏi gì, nhưng ánh mắt mọi người nhìn y rất kỳ lạ.



Người ngoài chỉ đồn Tạ Thiên Thanh làm người cao ngạo như thế nào, nhưng người Tạ gia chân chính đã lĩnh hội được loại cảm giác này, Tạ Thiên Thanh đi đóng phim, giống như câu chuyện một đứa trẻ bị bệnh tự kỷ đột nhiên mở miệng nói lời hay, quả là khó xảy ra được.



Nhưng chuyện này thật sự đã xảy ra rồi, Tạ Thiên Thanh không những đi quay phim, còn là mới một bộ đã nổi tiếng.



Tạ Thiên Vũ một mình ngồi trên sô pha xem TV, lâu lâu lại đảo mắt nhìn Tạ Thiên Thanh, chần chờ rồi nói: "Anh......"



Lâm Tầm ' ừm ' một tiếng, âm cuối kéo cao lên, rất êm tai.



"Có thật là anh đi đóng phim không?"



Lâm Tầm nhìn đồng hồ trên tường: "Em chuyển thêm vài kênh nữa đi, chắc có thể nhìn thấy anh trên đó."



Vào giờ này, hẳn là có ba nhà đài đều đang phát《 Hiệp hành thiên hạ 》.



Tạ Thiên Vũ ngây người một chút, đột nhiên nói: "Anh thay đổi rất nhiều." Đặc biệt là sau lần tự tử trước đó, Tạ Thiên Thanh có rất nhiều khí chất dần dần hiện ra.



Sau khi Lâm Tầm thoát khỏi đoàn phim, tâm tình rất tốt, nên nói giỡn với cô một câu: "Em cứ coi anh vừa dạo một vòng ở quỷ môn quan, mượn xác hoàn hồn quay về."



Nào biết trong nháy mắt thân mình Tạ Thiên Vũ cứng đờ, như đang cực kỳ kinh hách, nhưng rất nhanh cô đã tỉnh táo lại, như không có việc gì dựa vào gối ôm bên cạnh, nghiêm túc xem TV.



Lâm Tầm làm như không thấy cô vừa thất thố, lập tức đi lên lầu, đóng cửa phòng lại.



Nghe thấy tiếng đóng cửa ' cạch ' một cái, Tạ Thiên Vũ mới nhẹ nhàng thở ra, người có tinh mắt đến mấy nếu không quan sát kỹ cũng khó thấy hành động này của cô, Tạ Thiên Vũ như đang gặp áp lực nào đó, trong lòng như núi lửa chứa đầy dung nham, kìm nén không thể phun ra.



Nếu nói Lâm Tầm không phát giác được kỳ quái là điều không có khả năng, nhưng hiện tại y đang có chuyện khác quan trọng hơn, tạm thời không để chuyện của Tạ Thiên Vũ trong lòng.



Y kiểm tra lại số dư trong thẻ, cảm giác nhức đầu truyền tới.



Lúc ăn cơm tối mấy người Tạ gia đều ngồi đầy đủ trên bàn, ngày thường công ty của Tạ Hoằng Thâm rất bận, hai hôm ba bữa lại phải đi công tác, sự nghiệp Tạ Du đang đi lên, trong tay vẫn còn một hợp đồng lớn, những lúc quá vội đều bỏ qua bữa tối đi ra ngoài.



Đầy đủ như tối nay quả khó có được.



Không biết là vô tình hay cố ý, Tạ Thiên Vũ bấm chuyển kênh, trong TV đang chiếu 《 Hiệp hành thiên hạ 》, mặt Lâm Tầm xuất hiện trên phim truyền hình, hoàn toàn khác lạ so với hàng ngày, là một khuôn mặt sinh động.



Vô tình không khí trên bàn cơm thêm phần nặng nề.



Lâm Tầm thì ăn rất tự nhiên, thấy cả bàn không ai động đũa, y một mình chiếm một con cá.



Sau khi ăn xong đặt đũa xuống, Lâm Tầm ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Tạ Hoằng Thâm, y có thể cảm giác được đối phương có chuyện muốn nói với mình, sau khi hơi gật đầu, Tạ Hoằng Thâm mới thu ánh mắt lại, ưu nhã uống canh mà tự tay Hầu Linh ninh.



Ước chừng khoảng mười phút, Lâm Tầm và Tạ Hoằng Thâm một trước một sau đi ra khỏi cửa, Tạ Hoằng Thâm ra trước cũng vẫy tay với Tạ Du, ý bảo hắn theo kịp, bản thân thì mặc quần áo ở nhà đơn giản, tỏ ý chỉ đi loanh quanh tiểu khu, không tính đi xa hơn nữa.



Lâm Tầm thả chậm bước chân, sóng vai với ông, Tạ Hoằng Thâm nói: "Bộ phim kia ta đã xem qua rồi, diễn rất tốt."



Bỏ đi thân phận thương nhân của ông, tuy Tạ Hoằng Thâm thường xuyên đi công tác rất ít khi ở nhà, nhưng ông vẫn coi là một người chồng, một người cha tốt. Đối với Hầu Linh, ông có trung thành, chí ít không có mấy loại tin tức ong bướm đồn đãi bên ngoài, đối với con cái, cũng đối xử bình đẳng, Tạ Du là con và vợ trước sinh ra, từ nhỏ đến lớn, ông đã rất tận tâm chăm sóc, không bởi vì Tạ Thiên Vũ và Tạ Thiên Thanh sinh ra mà bạc đãi hắn.



Ít nhất, hiện tại ông có thể ở đây, khó có được trong lòng bình lặng mà thảo luận vấn đề phim ảnh với Lâm Tầm.



"Con biết kỳ vọng của ba là gì." Lâm Tầm chậm rãi nói: "Rất xin lỗi."



Tạ gia vốn không có nhân vật nào nổi tiếng, có ngày hôm nay là do Tạ Hoằng Thâm giành lấy từng chút một, cho nên người Tạ gia cực kỳ chú trọng thanh danh, muốn vào giới thượng lưu chân chính.



Có tiền tài địa vị, thì sẽ muốn ' thân phận ' tương ứng.



Nhưng hiển nhiên, chuyện Lâm Tầm ' xuất quỹ ' và phát triển qua giới giải trí, đều gián tiếp làm Tạ gia chở thành đề tài bàn tán của người khác .



"Muốn thay đổi việc gì đó, không phải chỉ dựa vào nỗ lực của một thế hệ." Tạ Hoằng Thâm nhàn nhạt nói: "Tuy con không có duyên với thương giới, nhưng anh cả con lại rất có thiên phú. Nếu đã thấy hứng thú với việc gì thì con có thể tiếp tục phát triển."



Nói xong, ông nhìn về phía Tạ Du, Tạ Du hứa hẹn nói: "Con sẽ nỗ lực làm cho Tạ gia càng thêm huy hoàng."



Lâm Tầm ở một bên chân thành kiến nghị nói: "Nếu có thể liên hôn với tiểu thư quý tộc, vậy thì chúng ta liền có thể danh chính ngôn thuận gia nhập vào xã hội thượng lưu rồi."



Tạ Du bị y dùng ánh mắt ' tất cả dựa vào anh ' nhìn đến phát lạnh.



"Có cần em giúp gì, xin kịp thời báo cho." Lâm Tầm giả bộ huynh hữu đệ cung nói.



"Tạ Thiên Thanh."



"Hả?"




Tạ Du nhìn y nghiêm túc nói: "Cậu không làm mấy việc bất chính thì tốt rồi."



Phỏng chừng càng lúc càng không nghe nổi cách hai người nói chuyện, Tạ Hoằng Thâm chủ động kết thúc đề tài này, sau đó nói với Lâm Tầm: "Hoàn cảnh giới giải trí phức tạp, nếu con thật sự muốn theo con đường này, ta sẽ giúp con liên lạc vài người bạn giúp đỡ."



Lâm Tầm gật gật đầu, không từ chối.



"Cháu trai cháu gái của chú Triệu cũng muốn vào giới giải trí, ta vốn muốn con tiếp xúc với họ nhiều hơn."



Lâm Tầm chỉ nói một câu: "Triệu Nhạn và Lan Hân có quan hệ rất tốt."


Rõ ràng lúc trước cô ta và Lan Hân ra oai phủ đầu Lâm Tầm làm ông không thích, nhưng Tạ Hoằng Thâm lại nói: "Vật họp theo loài, người phân theo nhóm, người xưa nói rất có lý."



Tuy ông không trực tiếp nói ra, nhưng ý nghĩ trong đó là có tâm tư để Lâm Tầm kéo quan hệ với Triệu gia.



Tạ Hoằng Thâm không nói được bao nhiêu với Lâm Tầm, nhưng lại tỏ rõ thái độ của mình, ông không phản đối Lâm Tầm tiến vào giới giải trí, thậm chí sẽ hỗ trợ y, chỉ có một điều, ông không hy vọng Lâm Tầm lây dính vài thứ không tốt, thậm chí còn ám chỉ với y, cách một đoạn thời gian sẽ phái người giám sát một lần.



Nếu ông đã nhượng bộ, Lâm Tầm cũng sẽ không phân được tốt xấu, rất là ngoan ngoãn nói: "Con biết rồi."



......



《 Hiệp hành thiên hạ 》 làm Lâm Tầm nổi tiếng, cũng làm Tác Thanh nổi một phen, diễn chung với Triệu Thiên Hạo càng làm cho hắn học được thêm nhiều kỹ thuật diễn mới, ứng với suy đoán lúc trước của Lạc Tử Nhiên, Lâm Tầm muốn Triệu Thiên Hạo trở thành đá kê chân cho Tác Thanh.



Quá rõ ràng, y đã thành công, hoàn toàn thành công.



Khi Tác Thanh gọi điện cho Lâm Tầm nói cảm ơn, y đang lên mạng sưu tầm một ít tin tức về gameshow, Lâm Tầm vốn là người nghe, nhưng khi Tác Thanh muốn hẹn y đi ăn một bữa cơm, Lâm Tầm lại thoái thác: "Lát nữa tôi còn có việc."



Vì cũng có chút hiểu biết về cách sinh hoạt của Lâm Tầm, Tác Thanh khó mà tin được đối phương có kế hoạch chỉn chu nào đó.



Lâm Tầm nói: "Độ nóng của phim truyền hình cũng có giới hạn, huống chi bây giờ chỉ có những người trẻ tuổi mới xem phim kiếm hiệp, độ phổ biến cũng không lớn."



Ngụ ý, Tác Thanh đã đỏ, nhưng cách đỏ tím còn rất xa.


(đỏ, đỏ tím ~ độ nổi tiếng)



Bản thân Tác Thanh cũng biết điểm này, "Cái này không phải một sớm một chiều là có thể làm được."



Lời hắn nói không sai, nhưng thực hiện từng chút một lại không phải tính cách của Lâm Tầm, y nói thẳng: "Anh có hứng thú tham gia gameshow không?"

Cách cái điện thoại vẫn có thể cảm nhận được Tác Thanh cứng ngắc cười một tiếng, "Hay là tạm thời đừng tính tới."

Tham gia cái gì, cùng Tạ Thiên Thanh đi tham gia chương trình 《 bố ơi mình đi đâu thế 》sao?

Dù liên tưởng kiểu nào, cũng đủ để cho Tác Thanh khó mà khống chế được cảm giác kỳ quái.

Lâm Tầm: "Đừng vội từ chối, tôi chuẩn bị đầu tư một gameshow, không ngại thì suy xét một chút."


Nghe ngữ khí của y, dường như đã quyết định hết rồi.




Không nghi ngờ gì, Tạ Thiên Thanh có ơn tri ngộ với Tác Thanh, nếu chỉ dựa vào ân tình đó, khi nói chuyện với Lâm Tầm, Tác Thanh cũng cần phải giảm lại tính khí.



Trong tiềm thức hắn biết Tạ Thiên Thanh không sai, nếu thật sự có một gameshow, trơ mắt nhìn người khác thay thế vị trí của mình, Tác Thanh chắc chắn làm không được.



Lâm Tầm chỉ đưa ra lời đề nghị, cũng không yêu cầu hắn phải báo đáp gì, sau khi nói xong với Tác Thanh, y lại gọi một cuộc điện thoại cho Lan Thần, săn sóc dò hỏi có cần mình giúp gì hay không, có cần giúp lại chuyện lần trước hay không.



Thấy y chu đáo như vậy, Lan Thần có chút bất đắc dĩ nói: "Cậu muốn tôi giúp gì?"



Lan Thần nhìn người rất chuẩn, chỉ là lần này vấp phải Lâm Tầm, không phải hắn nhìn không chuẩn, mà là không thể nhìn thấu.



Hiện tại hắn đã khẳng định một chuyện, phàm là giao dịch với Lâm Tầm thì kẻ xui xẻo nhất cuối cùng vẫn là mình.



Lâm Tầm: "Có hứng thú đầu tư gameshow không?"



"Không có." Câu trả lời ngắn gọn rõ ràng, dứt khoát.



Lâm Tầm: "Tôi muốn đầu tư một cái gameshow, tiếc là tình hình hiện giờ có chút eo hẹp."



Lan Thần không rõ, Tạ gia cũng coi như là nhà giàu, vì sao Tạ Thiên Thanh lại túng quẫn đến vậy.



Hắn mở miệng nói: "Lúc trước giao dịch của hai ta là cậu giúp tôi hiểu rõ cảnh tượng trong mơ, mà tôi cũng sẽ cung cấp cho cậu tài nguyên tương ứng."



Lâm Tầm không phủ nhận.



Lan Thần tiếp tục nói: "Nhưng cho đến hôm nay, ngoài một ly rượu độc, tôi vẫn chưa nhận được cái gì cả."



Lâm Tầm nhắc nhở hắn: "Anh được lên trang nhất rồi mà."



Tuy danh tiếng người tự tử không hay lắm, nhưng chí ít cũng đã được xã hội chú ý đến.

Một tiếng hừ lạnh sắc bén xuyên qua tai.



Đè nén cảm giác chột dạ xuống, Lâm Tầm nhẹ nhàng nói: "Cuộc sống này luôn có điều phiền não, dạo này anh cần tôi giúp gì, tôi nhất định sẽ không từ chối."

"Bao gồm cả hào phóng cho tiền?"



Câu trả lời chính là một mảnh im lặng.



Lan Thần thở dài: "Hiện tại đang có một chuyện khó giải quyết."



Tìm Lâm Tầm giúp đỡ là phương pháp không sáng suốt, dù biết như vậy cũng vẫn ôm một tia hy vọng.



"Lão gia tử sắp quay về rồi."



' Lão gia tử ' trong miệng Lan Thần chính là ông ngoại hắn, sự kiện tự tử lúc trước được Diệp Ỷ Cầm giấu đi, gần đây ông mới biết được, phải biết rằng ông ngoại Lan Thần khi còn trẻ là một người nói một không hai, giậm chân cũng chấn động không kém.



Nghe được chuyện hoang đường mà Lan Thần làm, suýt nữa đã bị tức chết, nghe nói cùng một ngày này muốn mau mau bay qua đây, Diệp Ỷ Cầm khuyên hồi lâu, mới kéo dài đến hai ngày.



Uy phong của ông ngoại Lan Thần không phải ai cũng dám đối mặt, cho dù là ba hắn cũng không quá dám đối cứng lại, năm đó lần đầu tiên ba của Lan Thần đến nhà, đã bị quải trượng của ông ngoại đánh ra khỏi cửa.



Suy cho cùng mình cũng không thoát khỏi quan hệ với chuyện này, Lâm Tầm mở miệng: "Người già thường hay mềm lòng với con cháu mà."



Lan Thần lạnh lùng nói: "Ba tôi nhận được tin, vốn đang định chốn ra nước ngoài ' tị nạn ', nhưng lúc đang ra sân bay thì bị tóm về rồi."



Lâm Tầm:......



"Mọi chuyện cũng không phải là không thể xoay chuyển." Lan Thần nói: "Tuy tính tình ông ngoại không tốt, nhưng rất yêu hoa cỏ, mê đến nỗi vì một cây sen vua* mà một mình bay qua Nam Mĩ."



Lâm Tầm: "Anh chuẩn bị tặng cây cho ông ấy?"



"Mấy loại hoa cỏ tầm thường đương nhiên là không lọt nổi mắt ông." Lan Thần nói: "Tôi lén nhờ vài người tìm cho, dù cũng là loại khó tìm, nhưng vẫn không lọt nổi vào mắt ông ngoại."



Lâm Tầm thử nói: "Cái hoa cỏ khó tìm mà anh nói khoảng bao nhiêu tiền?"



"10 tỷ." (đã làm tròn)



Lan Thần: "Nếu cậu có thể tìm loài càng hiếm lạ hơn, tôi sẽ hỗ trợ phần tiền tài trợ gameshow."



Lâm Tầm: "Như vậy có phải không tốt lắm hay không?"



Lan Thần nhàn nhạt nói: "Không có gì, cũng như là chuyện bán nhà thôi."



Tóm lại bất động sản dưới danh nghĩa hắn có vô số, chỉ như chín trâu mất một sợi lông mà thôi.



Lâm Tầm vẫn duy trì nụ cười nói: "Tôi sẽ nghĩ cách."



Sau đó sảng khoái treo điện thoại.



Y dựa vào ghế, ngửa mặt nhìn trần nhà, áp tâm tư oán hận kẻ giàu xuống.



[ Hệ thống: Cỏ Thiên Xu, hoa Bách Quỷ, quả Ngũ Chi trăm hoa...... Mỗi cây chỉ cần 2 tỷ. ]



Lâm Tầm không đổi sắc mặt hỏi: "Từ khi nào thì ngươi có mấy thứ này?"



[ Hệ thống: Mỗi lần ký chủ xuyên qua một thế giới, hệ thống sẽ thu được đồ quý, khi cần thì bán cho ký chủ. Mấy thứ kể trên đều lấy từ Tu Chân giới. ]



Lâm Tầm nói: "Quả là một vốn bốn lời."



[ Hệ thống: Ta có hơn một ngàn loài kỳ hoa dị thảo, ký chủ muốn cái gì, có thể tùy thời đưa cho. ]



Lâm Tầm: "Có thứ gì mà có thể làm thực vật bình thường phát ra mùi thơm không?"



[ Hệ thống: Phấn bách quỷ, hương thơm có thể giữ được trăm năm, có thể thư giãn. ]



Lâm Tầm: "Giá cả?"



[ Hệ thống: Hoa bách quỷ là một phần mười. ]



Vậy cũng khoảng 200 triệu rồi, thêm việc lúc trước hệ thống có nói tất cả đồ đều giảm 20%, vậy tính lại cũng chưa đến 165 triệu, Lâm Tầm lập tức đồng ý cuộc mua bán vừa ý này.



......



Cái lá nhòn nhọn, nhỏ dài có hơi giống lá liễu, nhìn qua khá nhạt màu, nhưng càng nhìn lại càng thấy không đúng.



Lan Thần nhìn chằm chằm chậu hoa Lâm Tầm đang ôm trên tay, "Đây là gì?"



Lâm Tầm ngước cằm lên, "Đồ quý đó."



Thấy ánh mắt hoài nghi của Lan Thần, Lâm Tầm mặt không đỏ người không run khua tay múa chân ' hai '.



"200 vạn (~6,5 tỷ), so với cái lúc trước anh tìm được thì rẻ hơn nhiều."



Lan Thần dán sát vào cái chậu cây bình thường trước mặt này, vừa mới tới gần đã cảm nhận được một mùi thơm ập vào mặt.



"Đây là......"



Rất nhiều loại thực vật tự có mùi thơm của riêng nó, quá nhạt thì ngửi không thấy, quá nồng thì lại làm người nhức đầu buồn nôn, cái chậu Lâm Tầm đem đến này lại có mùi hương lành lạnh tỏa ra, cực kỳ giống băng tuyết trên núi cao, kiêu căng lại thuần khiết sạch sẽ.



Lâm Tầm: "Tôi dùng nhiều tiền đổi lấy như vậy nhưng bán rẻ lại cho anh coi như bồi thường rắc rối lần trước."
(đồ lồi dứa=))



Lan Thần ngắm cây hoa một lúc, cảm thấy mệt mỏi những ngày qua đã tan đi rất nhiều, hương hoa này hình như cũng có tác dụng đặc trưng của riêng nó.



"Chỉ 6,5 tỷ?" Lan Thần nghi ngờ, luôn cảm thấy người đang cười hiền hòa trước mắt này đang giấu diếm gì đó.



Lâm Tầm: "Đương nhiên, cái quan trọng chính là chuyện gameshow kia, nếu tiết mục thành công anh cũng có thể kiếm được một khoản."



Lan Thần đưa tiền chậu cây trước cho Lâm Tầm, nhưng lại không đả động gì tới chuyện đầu tư, sau nhiều lần ăn thiệt hắn đã cẩn thận hơn trước: "Tôi đem đồ tặng cho ông ngoại trước, nếu ông vừa lòng, chúng ta lại đàm phán chuyện đầu tư sau."



Lâm Tầm gật đầu, "Đương nhiên là được."



Chuyện này quá thuận lợi so với tưởng tượng của Lan Thần, lão gia tử lúc nhìn thoáng qua vốn còn khinh thường, nhưng khi ngửi được mùi thơm đã lập tức không yên, quan sát vài ngày, nhìn đi nhìn lại cũng không tìm ra nguyên nhân, còn hẹn vài người bạn chơi hoa vài ngày sau đến xem.



Lan Thần nói kết quả cho Lâm Tầm, ngoại trừ mặt biến sắc khi nghe đến ' nửa tháng sau ', còn lại đều thấy Lâm Tầm thản nhiên như thường.



Chuyện này cuối cùng cũng hạ xuống, Lan Thần tránh khỏi bị ông răn dạy, nên cũng bắt đầu nghe ngóng về gameshow của Lâm Tầm, Lâm Tầm nói đại khái lại ý tưởng, Lan Thần rất hào phóng vung tiền, trực tiếp dùng thân phận của mình cắt một phần bất động sản cho Lâm Tầm.



Có vốn rồi, Lâm Tầm một mình ở trong phòng vài ngày liền, ngoài ăn cơm thì đều đóng cửa không ra, dốc lòng nghiên cứu tiết mục.



Những ngày yên tĩnh như vậy kéo dài đến hôm thứ tư thì bị một cuộc điện thoại phá vỡ, y nhận điện thoại, 'alo ' vài tiếng, nhưng vẫn không nghe bên kia nói gì.



Đang lúc Lâm Tầm chuẩn bị cúp điện thoại, bỗng nhiên nghe được một giọng nói cực kỳ áp lực truyền tới, "Tạ Thiên Thanh."



Lâm Tầm: "Có."



"Có thể giải thích chút không...... cây quý của cậu sao lại kết ra trái ớt?"



//Tác giả có lời muốn nói: Lan Thần: Mấy cây ớt cay lè, em lại dám rắc ít phấn thơm rồi bán cho tôi 6,5 tỷ!



Lâm Tầm: Cuộc sống tựa như sô cô la trong hộp, anh mãi mãi không biết được mình sẽ nhận được cái gì.



Lan Thần: Q_Q//

__________________
Cây sen vua


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro