Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 93 - 94

Chương 93


Quần áo màu đen khoác lên người Lâm Tầm vô cùng có mị lực, nhờ màu đen thuần phụ trợ, mặt y càng có vẻ nhỏ nhắn, da trắng mịn, nhìn qua càng thêm tinh xảo.

Dù là Lam Minh Hiên đang nghiên cứu thân thế của Lan Thần cũng phải khen một câu từ đáy lòng.

Thấy Lan Thần không để ý đến câu hỏi của mình, Lam Minh Hiên lại hỏi thêm một lần, kết quả không ngoài dự định nhận được ánh mắt trào phúng.

Hắn sờ sờ mũi, “Mọi thứ đều có khả năng mà.”

Lan Thần nói: “Ôm nhầm cũng phải dựa vào điều kiện hai người sinh cùng một ngày.”

Lam Minh Hiên bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Cậu nói rất có lý.”

Trong lúc bọn họ nói chuyện, Diệp Ỷ Cầm đã mua xong bộ đồ này.

Lam Minh Hiên càng nhìn càng tấm tắc, “Mình nhớ rõ cái thẻ kia là năm ngoái cậu đưa cho bá mẫu mà.”

Hắn thay Lan Thần cảm khái, “Ngày thường dì Diệp rất tiếc tiêu tiền của cậu, không ngờ bây giờ quẹt lại không thương tiếc chút nào.” Hắn đứng một bên làm người ăn dưa, “Bộ kia là kiểu mới ra, hẳn sẽ không rẻ đâu.”

Là người trong cuộc, Lan Thần hờ hững bỗng nhiên nói: “Đi thôi.”

Lam Minh Hiên giật mình, “Cậu không đi qua hỏi rõ mọi chuyện à, nói thế nào cũng phải túm Tạ Thiên Thanh lại đánh một trận, lột bộ đồ trên người cậu ta xuống mới đúng chớ.”

Lan Thần lạnh lùng nhìn hắn một cái, “Gần đây cậu lại xem cái gì vậy?”

Lam Minh Hiên mở điện thoại ra cho hắn xem, tiêu đề là 《 Vợ cả đánh ghen tiểu tam trên đường. 》

Lan Thần liếc mắt xoay người, đi ra phía của, Lam Minh Hiên vội vàng: “Chờ……”Một tiếng vừa thốt ra cảm thấy có hơi lớn, sợ hai ‘ mẹ con ’ đang chọn quần áo chú ý tới bèn ngậm miệng đuổi theo.

Bên này Diệp Ỷ Cầm đã thanh toán xong, nhân viên cửa hàng cười nói: “Cửa hàng chúng tôi đang tổ chức ngày kỷ niệm, nếu ngài mặc đồ mới của chúng tôi chụp một tấm đăng trong vòng bạn bè sẽ được một cái thẻ hội viên miễn phí.”

Diệp Ỷ Cầm nói với Lâm Tầm: “Thẻ hội viên này phải tốn một khoản lớn mới có thể làm, đăng ký một tấm cũng rất lợi, đồ nơi này được may đo tỉ mỉ, giá cả lại không cao lắm.”

Lâm Tầm, “Con không có Wechat.”

Tạ Thiên Thanh kia vốn là người lười nói chuyện, nói chi các loại mạng xã hội này.

Nghe vậy nhân viên cửa hàng và Diệp Ỷ Cầm đều kinh ngạc, hiện nay khó thấy thanh niên nào mà không dùng Wechat.

Nhân viên cửa hàng kịp thời nói: “Nếu vị phu nhân này có cũng được.”

Lâm Tầm và Diệp Ỷ Cầm nghĩ nghĩ, cơ hồ đồng thời mở miệng:
“Vậy trước tiên dì chặn Tiểu Thần đã.”

“Dì nhớ chặn Lan Thần.”

Hai bên ăn ý cười, Lâm Tầm tùy tiện lấy một cái áo từ trong túi mặc vào, Diệp Ỷ Cầm chụp cho y một bức hình, người sau liền đi điền phiếu làm thẻ hội viên, hai người đi ra cửa hàng hồi lâu, nhân viên cửa hàng mới nhỏ giọng nói với ông chủ: “Con trai bà Diệp không phải là……”

Ông chủ trừng mắt liếc hắn một cái, bèn đi vào kho làm chuyện của mình, một nhân viên lão luyện hơn chút đi qua nói với nhân viên mới: “Những người giàu có rất phức tạp, có khi còn có người đưa tình nhân đến giới thiệu là con gái, tóm lại chúng ta chỉ bán quần áo, đừng quan tâm mấy cái hỗn loạn đó.”

Nhân viên mới kia vốn đang trợn tròn mắt nghi hoặc, như đã nghĩ thông dây tơ mối rễ trong đó, gật gật đầu.

Sau sự kiện ‘ chết vì tình ’, thái độ Tạ gia đối với Lâm Tầm mềm đi rất nhiều, về chuyện của Lâm Tầm và Lan Thần, không có bất cứ ai chủ động đề cập tới, như chuyện này chưa từng phát sinh. Mỗi ngày ở nhà hưởng thụ đãi ngộ như búp bê, Tạ Hoằng Thâm lại luôn tìm lý do cho tiền y, khi tiền của Lâm Tầm quá nhiều rồi, mới định sắp tới đi gặp đạo diễn phim mới của Tác Thanh.

Sự thật chứng minh, dự tính quá sớm không phải chuyện tốt gì, sau bữa tối hôm nay, người giúp việc vào truyền lời, nói là Tạ Hoằng Thâm kêu y đến thư phòng.

Lâm Tầm lúc đó đang ăn trái cây, đứng bên cạnh bàn suy tư một lát, vẫn đi lên lầu, khi vào cửa thấy Tạ Hoằng Thâm ngồi trên ghế, trước mặt để một tập văn kiện, ông không mở ra xem, tựa hồ vẫn luôn đợi Lâm Tầm. Cho dù Tạ Hoằng Thâm không phải đang làm việc, nhưng chỉ ngồi chỗ kia cũng cho người ta cảm giác nghiêm túc.

Sau khi xuất viện Lâm Tầm gầy đi một vòng, khuôn mặt y lạnh tanh không thay đổi gì, nhưng vẫn cảm nhận được tiều tụy khá nhiều. Giọng Tạ Hoằng Thâm bất tri bất giác nhẹ đi, “Đừng dè dặt quá, gọi con tới là muốn nói chuyện sinh nhật vài ngày nữa.”

Lâm Tầm mới nhớ tới không còn bao nhiêu ngày nữa là tới sinh nhật của Tạ Thiên Thanh, Tạ Thiên Thanh lúc trước ghét nhất tiệc sinh nhật, quà sinh nhật mỗi năm đều chôn ở bên cái xưởng hoang kia, nhưng Tạ Hoằng Thâm và Hầu Linh rất kiên nhẫn, đáy lòng hai người vốn không muốn Tạ Thiên Thanh hoàn toàn tách rời giao tế xã hội.

“Con thích kiểu tiệc sinh nhật nào nhất?” Những năm rồi Tạ Thiên Thanh đều trả lời ngắn gọn ‘ đơn giản, tư nhân. ’ vốn tưởng rằng năm nay cũng như vậy, không nghĩ tới Lâm Tầm lại thốt lên bốn chữ: “Hoành tráng náo nhiệt.”

Tạ Hoằng Thâm:……

“Thật ra thì không cần khoa trương quá.” Lâm Tầm đại khái nói lại, “Bày lưu thủy yến*, bày 30 bàn, cách một lần vào buổi sáng và buổi chiều. Cần không khí vui vẻ chút, con thích màu đỏ, trong sảnh phải có hoa mẫu đơn, tốt nhất là có trải thảm.”

(*phong tục ăn từng món từng món liên tục, tượng trưng sự trôi chảy thông thuận; hoặc là bao gồm các món gà vịt cá, đợi sau khi một nhóm người ăn xong đi rồi, lại có một nhóm khác đến ăn.)

Mới đầu Tạ Hoằng Thâm cảm thấy y đang tống hết những thứ không vui ra, nhưng thấy Lâm Tầm càng nói càng nghiêm túc, không mang theo chút vui đùa nào, Tạ Hoằng Thâm không khỏi nhíu mày, tạm thời chỉ có thể cho là vì đã trải qua một trận sống chết nên tính tình thay đổi lớn.

“Quan trọng nhất chính là, con muốn tự mình mời một vài người.” Lâm Tầm bỗng nhiên nói.

Tạ Hoằng Thâm nghe vậy lông mày giãn ra, “Con muốn mời Lan Thần?”

Lâm Tầm hơi giật mình, y vốn định mượn cớ mời đạo diễn phim đến gặp mặt với Tác Thanh, “Chỉ là muốn mời vài người bạn.”

Tạ Hoằng Thâm chỉ cho rằng y đang giấu đầu lòi đuôi, cho bậc thang đi xuống,  “Vậy cứ theo con nói mà làm.”

Những năm qua tiệc sinh nhật đều do Tạ Hoằng Thâm và Hầu Linh giúp mời khách, tính tình Tạ Thiên Thanh quái gở, bọn họ không thể không mượn mấy sự kiện này thay y kết giao, năm nay tuy Lâm Tầm đã muốn tự mình mời vài người, nhưng đa số vẫn là do Tạ Hoằng Thâm và Hầu Linh mời thêm.

Cảm thấy bản thân đã làm cho Lan Thần thua thiệt, người kia suýt nữa bị y hại tuổi xanh mất sớm, nên Lâm Tầm tự mình viết thiệp mời, sau khi hỏi Diệp Ỷ Cầm lấy số đo của Lan Thần, đã cố ý gửi một bộ tây trang đi coi như quà nhận lỗi.

Đương nhiên, bộ tây trang này hoàn toàn cùng kiểu với mình, nguyên nhân là —— cửa hàng vì đẩy mạnh tiêu thụ, mua hai bộ giảm 10%.

Lam Minh Hiên cũng nhận được thiệp mời của Lâm Tầm, hắn nhìn bản thân chỉ có một tờ giấy, mà Tạ Hoằng Thâm thì nổi danh coi trọng lễ tiết, biểu tình bi thương: “Như vậy không phải bất công quá rồi ư?”

Trong lúc hắn đang than trách, Lan Thần lấy bộ tây trang ra, thấy vừa vặn là số đo của mình, khóe miệng nhẹ nhàng cong một cái.

Tạ Thiên Thanh sinh ngày 14 tháng 7, Tạ Hoằng Thâm đã bao một cái khách sạn trước, dựa theo mong muốn của Lâm Tầm, giăng đèn kết hoa, một mảnh đỏ chóe che trời lấp đất xuất hiện.

—— Tạ gia náo nhiệt nhất đêm nay.

Lâm Tầm mặc tây trang khéo léo, đứng bên cạnh Tạ Hoằng Thâm, giữa sảnh có người lạ mặt, có quen thuộc.

Cách thời gian mở tiệc còn hai mươi phút, nhưng vẫn chưa thấy Lan Thần đến.

Cách đây không lâu chuyện Lâm Tầm tự tử vô cùng huyên náo, tuy người ở đây không lộ chút gì trên mặt, nhưng hai mắt thì lại lén tìm thân ảnh Lan Thần, thật khó tưởng tượng, một người đàn ông nhìn như đao thương bất nhập như vậy vẫn bước vào con đường lụy tình này.

Nhưng nội dung được bàn tán nhiều nhất lại là hội trường ngày hôm nay, ngoài cửa treo đèn lồng đỏ thẫm, hai bên có hoa tươi trang trí, ở giữa còn có sân khấu chữ T, ánh đèn xung quanh khá tối, tất cả chỉ dựa vào những cái đèn lồng kia.

Có một đứa nhóc được ôm trong ngực giọng nói giòn tan: “Có phải hôm nay là ngày đám cưới không?”

Người mẹ vội vàng vỗ vỗ lưng nó, ngữ khí hơi có chút trách cứ: “Đừng nói lung tung.”

Lan Thần đến vào thời điểm sắp bắt đầu, hắn và mẹ Diệp Ỷ Cầm cùng đến, vừa bước vào hội trường đã thấy không đúng chỗ nào, nhìn cách bố trí, nói với nhân viên lễ tân: “Ngại quá, vào nhầm rồi.”

Lời nói còn chưa dứt, đã nghe có người gọi tên hắn.

Lan Thần ngước mắt, vừa lúc nhìn thấy Lâm Tầm đang mỉm cười với hắn, lần đầu tiên thấy Lâm Tầm mặc chính trang, hắn có chút thất thần.

Tây trang kia cắt tỉa khéo léo tôn lên hình tượng một quý công tử, thời điểm Lâm Tầm không nói lời nào, lại rất đứng đắn, rất đẹp, Lan Thần bình sinh lần đầu tiên biết tới cái gì gọi là bị sắc mê hoặc.

Lâm Tầm im lặng chỉ chỉ cánh cửa có hoa mẫu đơn, sau đó ngoắc ngón tay. Lan Thần tưởng người kia muốn mình giúp đem vào, liền thuận tay ôm lấy một bó đi vào sảnh.

Chờ cho hắn thật sự vào trong, nháy mắt lập tức được ngàn ánh mắt chiếu vào.

Cùng kiểu tây trang?

Lan Thần vòng qua sân khấu, lập tức hiểu mọi người đang suy nghĩ  gì, hắn tựa hồ cái gì cũng không nghe thấy, vẻ mặt cao ngạo, lúc đi ngang qua một cái bàn, đứa nhóc lúc nãy chỉ vào hắn cười hì hì nói: “Cô, cô dâu kìa.”

Mọi người: “……”

Người phụ nữ ôm con muốn miễn cưỡng cười cũng không nổi, “Trẻ con nói bậy.”

Đứa nhóc lại ưỡn người, không phục nói: “Cầm hoa là cô dâu!”

Mọi người:…… Đừng nói nữa.

Tuy rằng trong lòng mọi người đều biết rõ.

Tuy rằng ai sắm vai cô dâu chú rể còn phải chờ mới biết được.

Ngắn ngủn mấy chục mét, nhưng chắc chắn là con đường dài nhất mà đời này Lan Thần từng đi qua, hắn muốn bỏ hoa trong tay xuống, nhưng nếu ném đi, thì lại chứng tỏ có tật giật mình, Diệp Ỷ Cầm bên cạnh lại rất bình thường, không nhìn ra có gì là xấu hổ tức giận.

Diệp Ỷ Cầm và người Tạ gia cùng ngồi ở một cái cái bàn, Lan Thần không ngồi xuống với bà, mà là lựa chọn một cái bàn khác bên cạnh chỉ có vài người.

Diệp Ỷ Cầm xin lỗi cười một cái với những người khác trên bàn, thục nữ ngồi xuống, đối diện bà là một thanh niên xinh đẹp kiêu ngạo, tuy rằng dùng từ xinh đẹp đi hình dung một người đàn ông là bất lịch sự, nhưng ngũ quan đối phương thật sự quá hoàn mỹ, “Hình như gặp cậu ở đâu rồi.”

Tác Thanh lễ phép nói: “Tôi là diễn viên, chắc là ngài thấy trong một bộ phim nào đó, cho nên cảm thấy quen mắt.”

Kỳ thật đối với việc ngồi cùng bàn với Diệp Ỷ Cầm, Tác Thanh thấy rất vui, nhưng không biết Lâm Tầm nghĩ làm sao, sắp mình ngồi cùng một bàn với Tạ gia, hắn một người khác họ ngồi ở thật sự có chút không nói nên lời.

Khi tiệc bắt đầu, Tạ Hoằng Thâm thay Lâm Tầm nói vài câu, sau khi mọi người nâng ly, liền vừa nói vừa cười, dư quang khóe mắt cũng không ngừng liếc qua phía Lan Thần.

Thấy thế nào cũng không giống một buổi tiệc sinh nhật thông thường, từ cách trang trí đến tình cảnh hiện tại, đặc biệt là còn mời ba mươi mấy bàn, bọn họ đều hoài nghi mình bị lừa đến tham gia hôn lễ.

Lâm Tầm theo Tạ Hoằng Thâm đi mời rượu từng bàn, rượu quá ba tuần, tới bàn của Tạ gia, trong mắt Lâm Tầm có vài phần men say, y giơ ly rượu lên, “Các vị đang ngồi đây, đều là người nhà cả.”

‘Phụt! ’

Tác Thanh cả kinh suýt phun hẳn một ngụm rượu lớn ra ngoài.

Giờ phút này, Lâm Tầm mặt không cảm xúc nói trong lòng: Mẹ, anh trai, em gái, mẹ nuôi, con nuôi, không sai, đều là người thân mà.

____________________________________


Chương 94


Rất nhanh hắn nhận ra bản thân đã mất lịch sự, Lâm Tầm đúng lúc đưa một tờ khăn giấy qua, Tác Thanh cầm lấy nói cảm ơn, lau giọt rượu trên miệng.

Tạ Hoằng Thâm đứng ở đằng sau Lâm Tầm, bình tĩnh nói: “Uống say rồi, lời nó nói đừng tin là thật.”

Dứt lời, thay ly rượu trên tay Lâm Tầm thành ly nước lọc.

Lâm Tầm nghiêng đầu nói với Tạ Hoằng Thâm: “Vài bàn còn lại đều là con mời tới.”

Ngụ ý chơi vậy đủ rồi.

Tạ Hoằng Thâm không cản y, trên thực tế ông đã rất vừa lòng vì Lâm Tầm đã phối hợp, vừa nãy dẫn đi mời rượu cũng đủ nho nhã lịch sự, có một số việc cũng phải do hai bên phối hợp với nhau.

Lâm Tầm đến cạnh bàn chỉ lác đác vài người, thấy y đến, những người ngoài Lan Thần thì cảm thấy xấu hổ, giống bản thân đang tỏa nhiệt, tồn tại như cái bóng đèn.

Như không chú ý đến bọn họ đang mất tự nhiên, Lâm Tầm ngồi xuống bàn đối diện có người một người râu quai nón, y nhíu nhẹ mày, người kia dẫn đầu đón tiếp, “Tạ thiếu, sinh nhật vui vẻ.”

Lâm Tầm hơi gật đầu, “Lạc đạo hình như rất xuân phong đắc ý.”

Đối phương liên tục xua tay, “Nào có.”

“Lần trước đi gấp quá, còn chưa tán gẫu với Lạc đạo chút nào.”

Lạc đạo nhớ lúc bữa cơm kia, Tạ Thiên Thanh có nhắc muốn đầu tư thêm, nhưng lâu rồi vẫn không thấy động tĩnh, sau khi mong ngóng không được tưởng y nói giỡn, không nghĩ tới hôm nay Tạ Thiên Thanh lại nhắc lại.

Dư quang khóe mắt hắn hơi đảo qua Tác Thanh bên kia, Tác Thanh ngồi với người Tạ gia, nhìn qua hai người quả thật có quan hệ khó nói nào đó.

Càng nghĩ càng đau đầu, nhưng nhìn qua Tạ Thiên Thanh và Lan Thần mới đúng là loại quan hệ này.

Lâm Tầm bỗng nhiên nói, “Sau khi yến tiệc kết thúc, có thể mượn chút thời gian của Lạc đạo không.”

Người sau cũng chỉ có thể gật đầu.

Cuối cùng Lâm Tầm cũng đem sự chú ý rời khỏi Lạc đạo, sau đó quay đầu nhìn về phía Lan Thần, chính xác mà nhìn vào bó mẫu đơn được Lan Thần tiện tay đặt ở bên cạnh, “Nếu nhiều thêm vài cành nữa thì tốt rồi, hoa này nở rất đẹp, rất hợp với anh.”

Những người còn lại trên bàn đều cúi đầu, hận không thể chôn mặt xuống cái mâm, tán tỉnh kiểu này cũng quá trắng trợn táo bạo rồi.

Lan Thần liếc nhìn y, không lộ thanh sắc nói: “Sự việc lần trước cậu còn nợ tôi một lời giải thích.”

Làm bộ nghe không hiểu hắn đang nói gì, Lâm Tầm cho hắn một ánh mắt, giới thiệu người đàn ông râu quai nón, “Vị này chính là Lạc đạo, là một đạo diễn tôi khá thưởng thức.”

Nụ cười Lạc đạo hơi cứng đờ, chủ động vươn tay, “Lạc Tử Nhiên.”

Tên của hắn quả bất đồng với vẻ ngoài tục tĩu kia.

Lạc Tử Nhiên dám khẳng định, Tạ Thiên Thanh khó mà gọi được tên đầy đủ của hắn ra, cũng không biết vì sao mình lại có suy nghĩ này nữa.

Lan Thần ngồi tại chỗ bất động, tay Lạc Tử Nhiên cứng lại giữa không trung vô cùng xấu hổ, cũng may sau khi Lâm Tầm ho nhẹ một tiếng, Lan Thần vẫn tượng trưng bắt tay hắn một cái.

“Lạc đạo diễn rất ưu tú.” Khóe miệng Lâm Tầm ngoéo một cái, cười không ngừng làm Lạc Tử Nhiên sởn tóc gáy, “Chính là vai chính bộ phim mới lần này tuyển không được chu đáo lắm.”

Lạc Tử Nhiên có ý mở lời: “Triệu tiên sinh lần này đã đặc biệt đầu tư người.”

Lâm Tầm, “Loại chuyện đầu tư người này, nhiều thêm một người thì tốt hơn thiếu một người.”

Lạc Tử Nhiên ngẩn ra, “Ý của Tạ thiếu là……”

Lâm Tầm rũ mắt, trong mắt có chút khó nắm bắt được, “Cháu trai chú Triệu mới tốt nghiệp, kinh nghiệm diễn xuất thiếu đến đáng thương, tôi nghĩ cậu ta không thể đảm đương nổi toàn bộ.”

Câu này nói ra làm lòng Lạc Tử Nhiên hứng lên, thật ra hắn cũng không vừa lòng với Triệu Thiên Hạo, bỏ qua kỹ thuật diễn sứt sẹo thì không nói, ngày thường cũng không bao giờ đặt hắn vào mắt, ngay cả chút tôn trọng cũng không có, nếu không phải ngại cậu ta là cháu của Triệu Tâm Viễn, hắn đã sớm đá cậu ta ra khỏi đoàn phim.

Nghĩ rồi lại nghĩ, tóm lại vẫn không thể đắc tội Triệu Tâm Viễn, Lạc Tử Nhiên cười khổ nói: “Kỹ thuật diễn có thể rèn luyện thêm.”

Lâm Tầm nói: “Chắc là Lạc đạo hiểu lầm ý tôi rồi, không phải muốn Lạc đạo thay đổi vai nam chính, nhưng mà hiện nay rất thịnh hành phim song nam chính.”

Nghe vậy mắt Lạc Tử Nhiên sáng ngời, hắn ở trong giới xem như người từng trải, làm sao có thể không nghe ra ý trong những lời này của Lâm Tầm, chính là muốn thêm đất diễn cho Tác Thanh, nâng thành vị trí song nam chính.

Quả thật phim song nam chính mấy năm này rất lưu hành, quay song nổi tiếng không phải quá khó, nhưng mà kỹ thuật diễn của Triệu Thiên Hạo hoàn toàn không cùng trình độ với Tác Thanh, nếu dựa theo cách của Lâm Tầm, sợ là Triệu Thiên Hạo sẽ thành đá kê chân của Tác Thanh.

Lâm Tầm dường như đã nhìn thấu hắn đang suy nghĩ gì, cười như không cười nói: “Không thể tưởng được Lạc đạo còn có lòng từ bi như vậy.”

Lạc Tử Nhiên không phải kẻ ngốc, huống chi hắn không có chút ấn tượng tốt với Triệu Thiên Hạo, dù sao thì cũng đã đáp ứng Triệu Tâm Viễn rồi, nổi hay không đều là chuyện của riêng Triệu Thiên Hạo.

Cơ hồ hắn không cần suy xét gì nữa, nâng ly rượu lên, “Hợp tác vui vẻ.”

Lâm Tầm, “Nhất định sẽ vui vẻ.” Thời điểm y uống rượu ngước mắt nhìn thấy Lan Thần đang nhìn mình, giống ánh mắt đang nhìn một con cáo có ý đồ xấu xa.

Đặt ly rượu xuống, Lâm Tầm bĩu môi, dù có là cáo thì cũng đâu trộm gà của anh, sao lại làm như mình nợ người ta rất nhiều vậy.

Nghĩ nghĩ ánh mắt không khỏi mang theo vài phần chột dạ, tuy nói như vậy, nhưng hình như mình cũng đã nợ người ta tương đối nhiều.

……

Vị trí song nam chính của Tác Thanh là do Lâm Tầm đầu tư hơn 13 tỷ đổi lấy, thấy số dư trên thẻ ngân hàng, Lâm Tầm tổng kết một chút cuộc đời nhanh như hoả tiễn này, dường như y vừa có tiền chưa được bao lâu lại rơi vào cảnh túng quẫn.

Bởi vì thêm suất diễn cho Tác Thanh, biên tập phải sửa kịch bản, thời gian quay lùi lại bảy ngày sau, vào thời điểm chính thức khai máy, Lâm Tầm cũng đến phim trường thăm ban, dân thất nghiệp lang thang có chỗ tốt chính là có thể tự do sử dụng thời gian của mình.

Vào ngày hè nóng nực, Tác Thanh một thân quần áo màu xanh biếc, tóc búi cao, giắt một cây sáo ngọc bên hông, khiến cho người ta cảm thấy thần thanh khí sảng.

Lâm Tầm ngồi hóng mát ở trong lều, không lên quấy rầy.

Cảnh đang quay hiện giờ chính là vai diễn của cả Triệu Thiên Hạo và Tác Thanh phối hợp với nhau, kịch bản là hai người là không đánh không quen nhau, nói về kỹ thuật, Tác Thanh cơ bản đều trên Triệu Thiên Hạo.

Sau tiếng hô ‘cắt’ của đạo diễn, sắc mặt Triệu Thiên Hạo đen đi, hoàn toàn không giống người giang hồ hào sảng lúc nãy, Tác Thanh nửa đường được thêm đất diễn làm cậu ta cực kỳ không thích, thêm cả việc Lạc Tử Nhiên luôn bắt bẻ kỹ thuật diễn của cậu ta, làm trong lòng Triệu Thiên Hạo vô cớ tức tích lửa rất nhiều.

Chuyện hai nam chính trong đoàn bất hòa ai ai cũng biết, Tác Thanh thật sự rất rộng lượng với thái độ của Triệu Thiên Hạo, không trêu chọc cũng không khiêu khích. Lâm Tầm từ góc độ của một người đứng xem, thì lại cảm thấy đối phương khá là gian, vừa rồi cậu ta chỉ dùng bảy phần nhiệt tình, Tác Thanh lại dùng toàn bộ nhiệt tình để diễn, áp đến nỗi Triệu Thiên Hạo không dám ngẩng đầu.

Thời tiết này vô cùng oi bức, Tác Thanh nhận nước khoáng từ nhân viên hậu cần xong liền đi qua bên lều, nhìn thấy Lâm Tầm bước chân ngừng lại, trên mặt lộ ra vài phần tươi cười.

Hắn tự nhiên mà ngồi ở bên cạnh Lâm Tầm, cùng y nói chuyện.

“Tôi rất kinh ngạc.” Tác Thanh bỗng nhiên mở miệng.

Lâm Tầm hỏi, “Kinh ngạc gì?”

“Tất cả.” Tác Thanh vặn nắp chai nước khoáng, uống một hơi nửa chai, mặt hắn trang điểm nho nhã, há to miệng uống nước như vậy lại cảm giác có chút dã tính.

“Cậu hoàn toàn không giống trong lời đồn.”

Lâm Tầm, “Chỗ đáng giá nghiền ngẫm trong lời đồn chính là chuyện bản thân thật sự trải qua được mọi người phóng đại lên, thêm thắt nội dung.”

Tác Thanh, “Có đôi khi tôi nghĩ đây là cái bánh có nhân rơi từ trên trời xuống, quá đột ngột, cho nên đã làm não người mê mang đi.”

“Với bản lĩnh của anh, mặc dù không có tôi giúp đỡ, thành danh cũng chỉ là chuyện sớm muộn.”

Lời của Lâm Tầm không phải giả, không có y, Tác Thanh cũng có rất nhiều thủ đoạn để thành công.

“Thời gian lại ngắn lại ít nhất 5 năm,” Tác Thanh nói: “Đời người ngắn ngủi, tôi có khuynh hướng phải hưởng thụ lạc thú thành công nữa.”

Lạc Tử Nhiên vòng từ đằng sau, chào hỏi Lâm Tầm, các khoản chi tiêu đủ rồi, hắn đối nhân xử thế đều mang theo nụ cười trên mặt.

Bên cạnh Lạc Tử Nhiên còn một người đàn ông nữa, ngày thường phụ trách kế hoạch tuyên truyền, mắt hắn chạm tới di động của Lâm Tầm, lập tức như bắt được cái gì, mở miệng, “Tạ thiếu có hứng thú làm khách mời của bộ phim này một phen không?”

Hắn vừa nói lời này, Lạc Tử Nhiên nhớ đến điểm chính trong đó, bất luận là anh hùng cứu mỹ nhân trước kia, hay là sau vụ phát sóng tìm được tội phạm giết người, hay tuẫn tình với Lan Thần , thì bây giờ Tạ Thiên Thanh ở trên mạng đã là một người có đông fan, không sợ chỉ xuất hiện trong vai phụ nhỏ, cũng đã đủ bên hậu kỳ lăng xê rồi.

Lâm Tầm, “30 triệu.”

Có thể vớt hồi một chút cũng được một chút.

Những lời này đều chọc người xung quanh cười ha ha, cho rằng y đang nói giỡn, Lạc Tử Nhiên sảng khoái vỗ bàn, phối hợp lời y nói: “Vậy thì 30 triệu.”

Lâm Tầm nhìn mắt Tác Thanh, người sau hiểu ý đem kịch bản trong tay cho y.

Đơn giản đọc lướt qua một lần, cuối cùng Lâm Tầm cũng dừng lại một trang trong đó, người đề nghị lúc nãy muốn Lâm Tầm làm khách mời cúi xuống nhìn một phen, “Yêu Ca? Nhân vật này không tệ.”

Theo kịch bản Yêu Ca là tế tự của Ma giáo, phát hiện nữ chính lén đưa thuốc cho nam chính, liền muốn đi báo cho giáo chủ, không hề nghi ngờ gì, theo hướng cốt truyện, y chỉ xuất hiện trong một tập.

Thực lực bản thân Yêu Ca không mạnh, nhưng rất biết làm giáo chủ vui vẻ, ỷ vào giáo chủ Ma giáo tín nhiệm và yêu chiều, gây sóng gió trong giáo.

Lâm Tầm rất thưởng thức phong cách làm việc của hắn, sau khi đã nhận định nhân vật này, chuyên viên tạo hình và trang điểm một trước một sau cùng y vào phòng hóa trang.

Chuyện viên viên tạo hình cố ý chọn màu vàng làm chủ đạo, quần áo màu trắng, trên đó thêu rất nhiều họa tiết bằng chỉ vàng, vóc người Lâm Tầm không cao lắm, vừa mặc xong bộ này vào, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều có phong tình của người dị vực.

Ngay cả chuyên viên tạo hình nhìn thấy cũng kinh ngạc đứng tại chỗ.

Gương mặt kia nhìn qua chỉ lớn bằng bàn tay, làn da vô cùng trắng noãn, cằm nhỏ hơi nhọn, cùng đôi mắt đen sáng như đá hắc diệu, rõ ràng là một mỹ nam bước ta từ tiểu thuyết kiếm hiệp.

Thẳng đến Lâm Tầm đã ra ngoài được một lúc, hai người họ cũng chưa lấy lại tinh thần.

Đối với cái đẹp, mọi người đều như nhau, nháy mắt Lâm Tầm từ phòng hóa trang ra cả đạo diễn và các nhân viên trong phim trường đều trợn tròn mắt, không thể tin vào mắt mình.

Làn da được phản chiếu lại có thể đẹp đến vậy, cái này trước nay chưa từng thấy qua.

Tác Thanh cũng thất thần rất lâu, chờ đến khi hắn tỉnh táo lại, lắc lắc  đầu nói: “Nếu Thiên Thanh có ý muốn phát triển theo hướng giải trí, chỉ riêng tạo hình này cũng đủ cho cậu nổi một thời gian.”

Lâm Tầm như không chú ý tới kinh diễm trong mắt mọi người, hỏi đạo diễn, giống như sợ hắn hối hận, “Khi nào thì bắt đầu quay cảnh của tôi?”

Một câu làm bừng tỉnh người trong mộng, đạo diễn ‘ thặng ’ một cái đứng lên, “Bây giờ, ngay bây giờ đây!”

Nhân tiện cho một ánh mắt người đằng sau, người kia lấy máy ảnh chuyên nghiệp ra chụp Lâm Tầm ‘ răng rắc ’‘ răng rắc ’ không ngừng.

Yêu Ca lên sân khấu là cảnh sắp xử tử một giáo chúng của Ma giáo, nguyên nhân là giáo chúng này gần đây đã lén nói y vài câu.

Lâm Tầm ngồi ở trên ghế cao, toàn thân mềm như không xương, thỉnh thoảng còn to nhỏ vài câu với giáo chủ bên cạnh, giáo chúng kia liền bị kéo xuống giết.

Xuyên qua màn ảnh, bất luận một biểu tình gì trên mặt y đều như gãi đúng chỗ ngứa, không giống như đang diễn, phảng phất y chính là Yêu Ca không coi ai ra gì kia, vô cùng khác biệt.

Một diễn viên trời sinh.

Trong phút chốc Lạc Tử Nhiên luyến tiếc nhân vật của Lâm Tầm cứ vậy mà kết thúc, làm một đạo diễn, trực giác của hắn đang nhắc nhở hắn, Lâm Tầm có thể trở thành điểm nóng mấu chốt trong bộ phim này.

Vì thế, ngày đầu tiên lấy cớ còn có cảnh cần hoàn thiện lại, nhân vật của Lâm Tầm không bị chết.

Ngày hôm sau, Lạc Tử Nhiên quay cảnh Lâm Tầm và nữ chính, theo cốt truyện, cảnh tiếp theo Lâm Tầm sẽ đi tố giác nữ chính, sau đó bị nam chính đang chà trộn vào Ma giáo một kiếm giết chết.

Nhưng biên kịch nửa đường thay đổi cốt truyện, nói cốt truyện không đủ, Lạc Tử Nhiên quay một vài cảnh hàng ngày Lâm Tầm ở Ma giáo tác oai tác quái.

Những ngày như vậy trải qua hết một tuần, đoàn phim này bây giờ lại xuất hiện một màn quỷ dị như vậy, mỗi khi mặt trời lặn phía tây, sẽ có một bóng người ôm hộp cơm bay đến trước mặt đạo diễn, sâu kín hỏi: “Đạo diễn, khi nào tôi có thể chết?”

Lạc Tử Nhiên: “Đợi chút nữa.”

Khổ cho là một ngày lại một ngày, ngày này, Tác Thanh đang đọc kịch bản, Lâm Tầm giống như không có chân, làm bóng ma bay tới trước mặt hắn: “Vì sao nhân vật tôi diễn còn chưa chết?”

“Khụ khụ,” Tác Thanh ho khan hai tiếng, quay người đi, làm bộ không nghe thấy.

Lâm Tầm như linh hồn lại lặng yên không một tiếng động bay tới trước mặt hắn, nhìn chằm chằm vào hắn: “Khi nào thì vai diễn của tôi mới được chết?”

Ánh mắt y rất có lực sát thương, thấy tránh không được, Tác Thanh đành phải mở miệng an ủi y, “Kiểu kịch bản này là vừa quay vừa viết, đây chính là muốn chiều theo ý khán giả, có thể dựa vào nhu cầu người xem viết tiếp câu chuyện, cậu nghĩ cậu đang diễn một nhân vật nho nhỏ được rồi, chờ cho phim chiếu, đạo diễn khẳng định là muốn đạt được thỏa mãn của khán giả mới thả cậu xuống.”

Lâm Tầm cảm thấy có chút đạo lý, nghỉ ngơi xong, vài người trong đoàn phim cũng chạy qua an ủi y một phen.

“Chờ một chút nữa, cậu lập tức có thể được thoải mái rồi.”

“Tin tôi, nhiều nhất cũng chỉ sống thêm hai tập.”

“Kiên trì một chút, sắp chết rồi.”

Đồng thời trong lúc nội tâm được trấn an, kịch bản trên tay cũng càng ngày càng dày.

Lâm Tầm không biết, bản thân vô thức đã làm các diễn viên tuyến 3 ghen tị, càng thù y hơn một phần, bao nhiêu người tha thiết ước mơ, thậm chí không tiếc bán đứng thân thể linh hồn, chỉ vì được thêm ít đất diễn, thêm vài câu thoại.

Vậy mà có người, mỗi ngày đều suy nghĩ nhân vật của mình khi nào mới xong.

Người khó chịu nhất đương nhiên là Triệu Thiên Hạo, trước đó khi không đã bị Tác Thanh cướp đi một vài xuất diễn, bây giờ nửa đường lại lòi ra một Tạ Thiên Thanh, làm cho hắn một ngày 24 giờ, ngoài đóng phim đều là đen mặt, lâu lâu lại càng muốn tìm chút phiền toái.

Nam nữ chính vốn định là cháu trai cháu gái của Triệu Tâm Viễn: Triệu Thiên Hạo và Triệu Nhạn. Không nói tới Triệu Thiên Hạo, thì Triệu Nhạn và Lan Hân có quan hệ rất tốt, vô cùng không thích chuyện Lan Hân ở yến hội lần trước bị bẽ mặt.

Theo cốt truyện cô và Yêu Ca là hai nhân vật căm thù nhau, trong lúc đóng phim, Triệu Nhạn cơ bản là không cần diễn, bởi vì ghen ghét trong mắt đều là thật.

Dù trong lòng ai cảm nhận thế nào về mình, Lâm Tầm vẫn luôn không để ý tới, mỗi ngày y đều tính thời gian, nhân vật của mình mới kết thúc.

Ngày nào cũng phải dậy trước 7 giờ, rồi đến rạng sáng mới được nghỉ ngơi, liên tiếp vài ngày, cả người y lại gầy thêm một vòng.

Vào tháng 8, bộ phim này đã được tuyên truyền, buổi tối hôm nay Lâm Tầm không làm gì cả, vừa mở Weibo ra y đã dùng nick mới đi bình luận dạo: Yêu Ca đáng chết, để hắn đi chết đi.

Gửi bình luận y cảm thấy mỹ mãn mới đi ngủ, trước khi ngủ còn đặt vé máy bay cho ngày hôm sau. Ngàn lần không nghĩ tới, sáng sớm  hôm sau, ngay lúc y vẫn nhếch miệng cười mở Weibo ra, vừa nhìn đã thấy dòng bình luận hôm qua nhảy tít lên đỉnh, bên dưới đều là những dòng bình luận không hay chút nào:

Lâu chủ đi chết đi.

Đồng ý lầu trên, lâu chủ tan xương nát thịt.

Kéo xuống dưới đều là kiểu bình luận này.

Lâm Tầm lại đọc thêm một cái bình luận hot, toàn thân liền lạnh đi, trong lòng tỏa khí lạnh:

[ Yêu Ca của tôi: A a a, bộ dáng Yêu Ca vênh mặt hất hàm sai khiến sao có thể đáng yêu như vậy! ]

[ Biển sâu: Cậu là con tôm tích, tôi cũng muốn đi theo cậu! ]

[ Em gái bánh tart trứng: Nếu Yêu Ca chết, tôi lập tức bỏ phim!!! ]

Câu cuối cùng này cũng được vô số lượt thích.

Lâm Tầm hít một hơi, ý thức được không thể ở đây lâu, vội vàng nhảy khỏi giường đi rửa mặt, kéo hành lý muốn chạy, vừa mở cửa, Lạc Tử Nhiên đã đứng trước cửa phòng y, cười vô cùng thân thiện dễ gần, “Tạ thiếu muốn đi đâu?”

Lâm Tầm xụ mặt, vừa định lấy thân phận áp chế hắn, thì nghe người sau nói: “Sân bay bây giờ đâu đâu cũng là fans, e là Tạ thiếu vừa ra khỏi đoàn phim sẽ ngay lập tức bị bao vây.”

Khác với minh tinh, bên cạnh Lâm Tầm không có trợ lý, càng không có bảo tiêu, nếu như bị fans vây quanh, y chắc chắn không có cách nào thoát ra.

Lạc Tử Nhiên săn sóc nói: “Không bằng chờ quay hết phim rồi, Tạ thiếu cùng đi cùng chúng tôi luôn.”

Không ngoài dự kiến, Lâm Tầm một lần nữa quay lại phòng, trong tay vẫn xách hành lý, nếu cứ tiếp tục như vậy, thì con đường thành idol sẽ ngày càng xa vời.

……

Phim《 Hiệp hành thiên hạ 》 vừa tuyên truyền đã thành đề tài bom tấn nhất, gì mà công tử nhà giàu là người đẹp nhất, nào là hai nam chính bất hòa, làm ratings liên tục cao lên.

Nhưng đến lúc thật sự chiếu ra, chỉ thấy có hai điểm thuyết phục, chính là kỹ thuật diễn của Tác Thanh và dung mạo kinh người của Lâm Tầm.

Tế phục trắng bay bay, tươi cười hay tức giận, mỗi một ánh mắt đều chiếu vào tận trong tim người xem.

Diệp Ỷ Cầm vốn không thích xem phim võ hiệp, cảm thấy không chân thật, quá phóng đại, nhưng bởi vì có Lâm Tầm tham diễn mới thêm chân vào tăng ratings, không ngờ tới hiện tại đã thành fans mê phim rồi.

Cốt truyện vô cùng cẩu huyết, anh hùng chính đạo yêu ma nữ Ma giáo, nhưng ngoài điều này ra thì đều rất hấp dẫn người khác, Lạc Tử Nhiên dùng kinh phí đúng chỗ, kỹ thuật hình ảnh rất tinh xảo.

Lâm Tầm ở trên màn ảnh như được phóng đại, miêu tả đẹp đẽ, ngay cả Tác Thanh cũng hơi kém một chút.

Lan Thần bị Diệp Ỷ Cầm túm qua xem TV, quả là càng xem càng hợp mắt, một diễn viên tốt ngoài có dung mạo đẹp ra, còn phải có đôi mắt đẹp. Hai mắt Lâm Tầm sáng ngời, rõ ràng có diện mạo cao lãnh, nhưng lại là nhân vật thích làm chuyện xấu, đảo lộn thị phi, miệng lưỡi trơn tru.

Như là y cố tình hư hỏng, làm người ta nhịn không được sinh ra sủng nịnh trong lòng.

Trong lúc nhiệt độ của《 Hiệp hành thiên hạ 》 tăng cao, Lâm Tầm lại tự nhốt mình ở trong phòng, mỗi ngày đều oán niệm đếm lịch:

“Đã một tháng rồi, sao chờ hoài không thấy được chết?”


//Tác giả có lời muốn nói: Lâm Tầm: Không muốn đóng phim, không muốn ăn cơm hộp của đoàn phim, chỉ muốn an ổn làm idol thôi.

Fans: Ha ha. //

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro